Thái Cổ Thần Vương

Chương 163: Chương 183: Người giữ ải

Tịnh Vô Ngân

20/07/2018

Tốc độ của Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành rất nhanh, có năm người đuổi theo bọn họ. Hai bên nhanh chóng chạy ra xa chỗ đám người Tần Vấn Thiên vừa ngồi ban nãy. Hơn nữa tốc độ không hề chậm lại, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Điều này khiến ánh mắt những người đuổi theo đều trở nên cực kỳ lạnh lẽo, tốc độ của hai người kia hoàn toàn không thua kém gì họ. Nếu rời đi quá xa đội ngũ lỡ gặp phải cường giả của các thế lực khác e là không phải chuyện tốt gì với họ.

- Người của Thú Vương điện?

Lúc này bỗng có một bóng người xuất hiện. Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành dừng lại nhìn thì phát hiện là Âu Dương Cuồng Sinh.

- Âu Dương Cuồng Sinh, chuyện này không liên quan đến ngươi.

Năm người của Thú Vương điện đã sắp bao vây lấy Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, liếc nhìn xung quanh cũng không phát hiện người của Âu Dương thế gia, lúc này trong lòng mới yên tâm hơn.

Nhưng Âu Dương Cuồng Sinh này đúng là quá mức cuồng vọng, thế mà dám một mình rời khỏi đội ngũ.

- Ừ.

Âu Dương Cuồng Sinh cười đáp, hai tay khoanh trước ngực như thể đang xem trò vui.

Ánh mắt của tên cầm đầu Thú Vương điện lóe lên, hắn ta liếc nhìn Âu Dương Cuồng Sinh bên cạnh, rồi lại nói với bốn người còn lại:

- Nam thì giết đi.

- Được!

Bốn người phất tay áo, trên người ẩn ẩn phóng ra yêu khí, hai người nhào về phía Tần Vấn Thiên, hai người khác thì tấn công Mạc Khuynh Thành.

Tần Vấn Thiên giơ Phương Thiên Họa Kích lên, một luồng sáng yêu dị lạnh lẽo thấu xương phóng ra từ mắt hắn. Thiếu niên ấm áp ban nãy thoáng chốc trở nên tuấn tú yêu dị, trường sam trên người cũng bị thổi bay phần phật, toàn thân tràn ngập sát khí.

Hai người tấn công Tần Vấn Thiên đồng thời ra tay, một người có bàn tay sắc bén như ưng trảo đâm về phía Tần Vấn Thiên. Trong hư không phút chốc bỗng xuất hiện hư ảnh ưng trảo, yêu phong đáng sợ quét ra như muốn xé rách cơ thể Tần Vấn Thiên. Tên còn lại thì đánh ra một chưởng lớn bá đạo, ầm ầm nện xuống tựa như chưởng ấn của cự thú, trong mắt bọn chúng thì Tần Vấn Thiên chính là kẻ đã chết rồi.

- Vù vù!

Cuồng phong quét ngang, Phương Thiên Họa Kích trong tay Tần Vấn Thiên đâm mạnh ra, lao thẳng về phía hư ảnh ưng trảo. Tốc độ nhanh như chớp, lực lượng kinh khủng khiến cho cuồng phong gào thét, đồng thời mang theo một luồng kiếm khí sắc bén mạnh mẽ.

Một tiếng phập vang lên, Phương Thiên Họa Kích trực tiếp đột phá ưng trảo xuyên qua bàn tay của đối phương đâm thẳng vào đầu của hắn ta. Đồng thời Tần Vấn Thiên nâng tay trái lên, Lạc Sơn chưởng ầm ầm phá không xuất hiện va chạm với cự chưởng của tên còn lại. Cuồng phong quét ra, tên còn lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tần Vấn Thiên thì trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi.

Tần Vấn Thiên lùi lại một bước, Phương Thiên Họa Kích quét ngang ra giống như cánh Chu Tước, tên còn lại bỗng cảm nhận được một luồng khí thế đáng sợ đập tới. Hắn ta gầm lên một tiếng, hai tay cùng lúc đặt trước mặt, nhưng chỉ thấy trong miệng Tần Vấn Thiên phun ra một luồng kiếm quang sắc bén, khí thế mạnh mẽ xẹt qua đầu đối phương, chỉ trong nháy mắt đã giết chết hắn ta.

Nếu bàn về chiến đấu thì đúng là có rất ít người ở Luân Mạch cảnh tầng chín có thể chống lại Tần Vấn Thiên.

Sau khi giết chết hai người, Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua bóng người phía trước. Cơ thể thoắt cái chuyển qua nhưng lại không tấn công đối phương mà chạy về phía Mạc Khuynh Thành, một luồng sức mạnh trước nay chưa từng có quét qua, yêu khí bùng nổ, Phương Thiên Họa Kích nhanh chóng cắm vào đầu của một tên.

Đột nhiên có một luồng yêu khí kinh khủng bùng phát, chỉ thấy gã cầm đầu vẫn đứng nguyên ban nãy phóng ra ba Tinh Hồn, toàn bộ đều là Tinh Hồn hệ thú, ánh sáng lóng lánh như ngọc bùng phát. Tên cầm đầu kia thoắt cái di chuyển về phía Tần Vấn Thiên, yêu khí ngập trời.

- Rống!

Một tiếng rống của yêu thú vang lên, màng tai Tần Vấn Thiên chấn động, hắn lập tức cảm giác như đang có vạn thú gầm rú lao nhanh về phía hắn, muốn cắn nuốt hắn.

- Cường giả Nguyên Phủ cảnh.

Trong lòng Tần Vấn Thiên khẽ rung động, lại là cường giả Nguyên Phủ cảnh muốn một kích giết chết hắn.

Đối phương cũng biết Nguyên Phủ đã bị phong lại, nếu hắn ta sử dụng thần thông cường đại sẽ tiêu hao nguyên lực cực lớn, cho nên dứt khoát muốn dùng một đòn giết chết Tần Vấn Thiên để tránh tiêu hao quá nhiều. Hắn ta chú ý thấy Mạc Khuynh Thành cũng là Nguyên Phủ cảnh.

Tần Vấn Thiên cảm giác màng tai như muốn bị xé rách, vạn thú cắn nuốt kia khiến hắn cảm nhận được áp lực cực kỳ kinh khủng, cuồng phong càn quét trên không, huyết mạch của Tần Vấn Thiên thiêu đốt hừng hực, yêu khí trên người hắn càng ngày càng mạnh. Đột nhiên, hắn đi về phía trước một bước. Theo từng bước chân mà toàn thân hắn chợt hoá thành ảo ảnh. Vẫn Tinh thức phóng ra, hàn quang kinh khủng chưa từng có chợt xuất hiện đâm phá mọi thứ, nhảy thẳng vào trong đòn công kích đáng sợ kia.

- Rầm rầm rầm!



Lực lượng cực mạnh tựa như gió lốc càn quét về phía Tần Vấn Thiên, nhưng với một thân khí lực yêu thú mạnh mẽ nhường nào, tàn ảnh vẫn tiến tới trước, Phương Thiên Họa Kích không hề lùi bước.

- Ầm ầm!

Lực lượng đáng sợ đánh bay thân thể của Tần Vấn Thiên, hắn liên tục đụng nát hai cây cổ thụ lớn mới dừng lại. Tần Vấn Thiên kêu rên một tiếng đau đớn, ói ra một ngụm máu tươi, yêu khí vẫn điên cuồng tàn phá xung quanh như trước. Cường giả Nguyên Phủ kia bất động tại chỗ, vì cổ họng của hắn ta đã bị Phương Thiên Họa Kích đâm xuyên qua, hai mắt trợn tròn. Dường như hắn ta không ngờ đối phương lại có thể đâm Phương Thiên Họa Kích xuyên qua cổ họng hắn ta ở trong thời khắc nguy cấp như thế.

Mạc Khuynh Thành cũng giải quyết xong đối thủ của mình. Cô đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, lấy một viên đan dược ra bỏ vào miệng hắn. Tần Vấn Thiên nuốt đan dược vào, nhìn Mạc Khuynh Thành đang lo lắng thì nhoẻn miệng cười, nói:

- Ta không sao đâu.

Tuy là cười, nhưng trong lòng Tần Vấn Thiên lại không dám có chút khinh thường nào nữa. Con đường thí luyện này e rằng sẽ chẳng dễ dàng gì.

- Lợi hại lắm!

Âu Dương Cuồng Sinh liếc nhìn Tần Vấn Thiên một cái, một kích vừa rồi kia quả thật rất đẹp mắt. Hắn tự hỏi nếu chính bản thân mình muốn giết chết đối phương, mặc dù có thể không bị thương nhưng sẽ tốn nhiều nguyên lực tinh thần hơn Tần Vấn Thiên. Con đường thí luyện này vốn là một trận chạy đua để giữ tính mạng, cho dù bị thương thì cũng không thể tiêu hao quá nhiều nguyên lực tinh thần.

Tần Vấn Thiên rõ ràng cũng hiểu rõ chuyện này, cho nên hắn liều mạng bị thương cũng phải giết chết đối phương. Huống chi Tần Vấn Thiên cũng biết trên người Mạc Khuynh Thành có một ít đan dược chữa thương.

Hắn gật gật đầu với Âu Dương Cuồng Sinh, nhưng không nói gì cả.

- Nếu hiện tại đang ở ngoài ta nhất định sẽ tìm ngươi thử sức một phen, ha ha.

Âu Dương Cuồng Sinh cười to rời đi, rõ ràng là muốn đi tìm đội ngũ của hắn.

Mặc dù Âu Dương Cuồng Sinh rất tự tin với thực lực của mình nhưng trên con đường thí luyện ở trong này này, vừa bắt đầu đã độc lai độc vãng thì đúng là nguy hiểm.

Còn đến cuối con đường thì lại không sao cả, dù sao chỉ có bảy người mới có thể vào tiên trì, cho nên trên con đường thí luyện tràn ngập nguy hiểm này sẽ liên tục có người ngã xuống.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành nhanh chóng rời khỏi nơi này. Dù sao ở đây cũng có thi thể, bọn họ nên đổi chỗ rồi mới dừng lại điều tức.

Tần Vấn Thiên đưa cho Mạc Khuynh Thành vài khối Tinh Vẫn thạch. Ở đây vẫn phải dùng lực lượng Tinh Vẫn thạch tranh thủ thời gian khôi phục lại sức mạnh mới được.

Bỗng có tiếng soàn soạt vang lên, toàn thân Tần Vấn Thiên căng thẳng, nhìn về phía sau.

- Tần huynh, thì ra là ngươi.

Y Tương xuất hiện, cười nói đi tới. Tần Vấn Thiên lập tức thấy bên cạnh Y Tương có không ít người, có vẻ là lâm thời tụ lại thành đồng minh. Người dẫn đầu là một người mặc áo trắng, phong thần tuấn tú, lưng đeo cổ kiếm, đúng là kiếm khách Yến Châu Mộ Bạch Phi được cung chủ Tiên Trì cung mời ngồi kia.

- Không phải Tần huynh đi chung với người của Thanh Vân các à, sao lại bị thương thế này?

Y Tương liếc nhìn về phía Mạc Khuynh Thành, lại hỏi Tần Vấn Thiên.

Tuy Y Tương có vẻ rất nhiệt tình, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn không đánh mất cảnh giác với người tới, gật đầu nói:

- Gặp phục kích nên bị thương.

- Nếu không có Thanh Vân các e rằng hai người Tần huynh sẽ càng thêm nguy hiểm. Như vậy đi, ta giúp các ngươi nói một chút để hai người gia nhập phe này của ta.

Y Tương nói với Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên ngẫm nghĩ, lại nhìn về phía Mạc Khuynh Thành, cuối cùng vẫn gật đầu. Dù hắn không để ý đến bản thân thì cũng phải bảo đảm Mạc Khuynh Thành được an toàn. Hai người hành động đúng là có hơi nguy hiểm.

- Yên tâm đi, hiếm khi có duyên như vậy, mọi chuyện cứ giao cho ta là được.

Y Tương hào khí nói, lập tức chạy đến bên cạnh Mộ Bạch Phi trao đổi. Chỉ chốc lát liền vẫy tay bảo Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đi qua.



Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành thấy thế liền đi tới đám người. Đoàn đồng minh này có tổng cộng mười tám người, thoạt nhìn cũng có vẻ rất mạnh. Nhưng trong lòng Tần Vấn Thiên biết rõ ràng, con đường thí luyện này chỉ mới bắt đầu thôi, cho nên mọi người mới kết thành đồng minh để bảo đảm an toàn, nhưng tới gần cuối con đường, đồng minh này tuyệt đối sẽ tự tan rã thôi.

Kiếm khách Yến Châu đi theo Mộ Bạch Phi có ba người, ai nấy đều lưng đeo cổ kiếm, vẻ mặt có phần cao ngạo, không thèm nhìn Tần Vấn Thiên lấy một cái. Nhưng hắn cũng không quan tâm những minh hữu này lắm, chỉ là kế thích nghi tạm thời mà thôi. Những người khác cũng biết rõ điều này cho nên bọn họ vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, huống hồ kiếm khách Yến Châu cũng rất nổi danh, nên cũng không để ý lắm.

Đoàn người thoạt nhìn khá đoàn kết tiến về phía trước cũng không gặp phải phiền toái gì, thi thoảng gặp qua vài cỗ thi thể trên đường đi mà thôi.

Rốt cuộc ở hai ngày sau đó, bọn họ cũng đã đi ra khỏi khu rừng rậm này, nhưng xuất hiện trước mặt họ lại là một ngọn núi cao vút đâm thẳng lên trời mây. Trên ngọn núi chỉ có một con đường đá cổ xưa có thể đi thôi.

- Ai đi dò đường đây?

Một gã kiếm khách Yến Châu đi bên cạnh Mộ Bạch Phi lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng khá cao ngạo.

- Tần huynh, ngươi chịu khó đi nhé.

Y Tương cười nói với Tần Vấn Thiên đi bên cạnh.

Tần Vấn Thiên liếc nhìn đối phương, ánh mắt khẽ nheo lại nhưng chỉ một thoáng đã khôi phục như thường.

- Yên tâm đi Tần huynh, hai người họ sẽ đi cùng huynh, nếu gặp phải mai phục chúng ta sẽ lập tức chạy đến.

Y Tương chỉ về phía hai người khác, câu này khiến cho đối phương nhịn không được nhíu mày.

- Được.

Tần Vấn Thiên gật đầu.

- Ta đi với ngươi.

Mạc Khuynh Thành tiến lên kéo tay của Tần Vấn Thiên.

- Không cần nhiều người đi như vậy đâu.

Y Tương cười nói, nhưng Tần Vấn Thiên chỉ quay đầu lại liếc nhìn hắn ta một cái liền nắm lấy tay Mạc Khuynh Thành đi về phía trước, hoàn toàn không để ý người phía sau.

Hắn cũng chả tha thiết gì cái đồng minh này. Thấy thế thì Y Tương nheo mắt lại, trong mắt loáng thoáng lóe lên một tia sáng lạnh.

- Y Tương, ngươi đang nghĩ gì trong đầu vậy?

Một cô gái có phần giống Y Tương bực mình nói, cô ta cũng gặp qua bộ dạng của Mạc Khuynh Thành. Bây giờ Y Tương bảo Tần Vấn Thiên đi lên dò đường nhưng lại muốn Mạc Khuynh Thành ở lại như thế quả thật khiến cho người ta nghĩ bậy.

Trong một cung điện thanh lãnh của Tiên Trì cung, một nữ tử yêu mị cực kỳ xinh đẹp ngồi trên một ghế dựa bằng ngọc, nhưng khi cô mở hai mắt ra thì khí chất toàn thân lại trở nên lạnh lùng tựa như một vị nữ vương.

Đôi mắt đẹp của cô nhìn chằm chằm từng bức hoạ trước mắt, trên bức hoạ chính là hình ảnh trực tiếp tình hình trên con đường thí luyện.

Có hai người vẫn đứng hầu bên cạnh nữ vương lạnh lùng nọ, một người chính là cung chủ Tiên Trì cung, một chính là cô gái lạnh lùng không vương khói lửa nhân gian nọ, khí chất của cô ta có phần giống với nữ tử ngồi trên ghế dựa bằng ngọc,

Lúc này, ánh mắt của nữ vương thanh lãnh nọ dừng lại trên người Tần Vấn Thiên, nghe nói thiếu niên này đến từ nước Sở.

Nước Sở, nước Sở, cũng chính là nơi Thương Vương mất tích, Thương Vương cung gặp vô số nguy hiểm, lại có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm mọi thứ của Thương Vương cung, bất cứ người nào đều bị giám thị kỹ càng, nhưng vẫn chưa có ai tìm ra được thứ bọn họ muốn.

Cho đến không lâu trước đó mới có một tin tức truyền ra rằng trước khi Thương Vương ngã xuống đã đi qua một nơi gọi là nước Sở.

Lúc này trên môi của vị nữ vương thanh lãnh kia chợt nở một nụ cười lạnh lẽo, những kẻ tự cho là đúng kia thật sự nghĩ rằng bọn họ có thể tìm đến thứ Thương Vương để lại sao? Dù họ tìm được bức hoạ quyển đó thì đã sao chứ? Vẫn còn có bà canh gác ở đây, giữ vững cửa vào cuối cùng!

- Thương Vương cung sẽ xuất hiện tân vương sao?!

Nữ vương thanh lãnh thì thào nói nhỏ, khiến cho cung chủ Tiên Trì cung bên cạnh khẽ run lên, nhưng vẻ mặt của cô gái tuyệt mỹ nọ lại vẫn không hề biến hoá chút nào như trước, tựa như cô vĩnh viễn luôn như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Cổ Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook