Chương 221: Chương 241: Ý đồ Xấu
Tịnh Vô Ngân
02/08/2018
Lãnh gia, trong khoảng thời gian này Lãnh Ngưng trải qua cực kỳ không thuận, thậm chí có thể gọi là thống khổ.
Diêm Không từ sau khi bị Tần Vấn Thiên sỉ nhục tàn bạo, hắn cố ý tới chỗ thúc thúc hắn cáo trạng. Chẳng qua cũng không phải là nói mình bị người ngược đãi, mà là nói cho ác ma thúc thúc của hắn, tiểu nữ nhân Lãnh Ngưng mà hắn thích, lại đi đối tốt với một nam nhân khác.
Vì thế, thúc thúc của Diêm Không là Diêm Thiết phái người tới Lãnh gia, bảo Lãnh Ngưng ngoan ngoãn đến Diêm gia tìm hắn, chuyện tới cửa đón dâu, không cần suy nghĩ.
Thái độ như vậy Lãnh Ngưng vốn đã không muốn lại càng không dám đi. Nàng biết, chỉ cần nàng bước vào Diêm gia. Thứ chờ đợi nàng sẽ là ác mộng, nàng không biết ác ma nọ sẽ đối đãi với nàng như thế nào, có lẽ sẽ tra tấn nàng tới chết. Nàng là một cô gái, nào dám tiến vào ma quật.
Nhưng điều làm cho Lãnh Ngưng tuyệt vọng là người Lãnh gia, mỗi ngày đều bức bách nàng đi tới. Phụ thân của nàng lại thường xuyên thuyết phục nàng để nàng đi sang đó, mọi hành động của nàng cũng bị hạn chế, điều này làm cho Lãnh Ngưng như sắp sụp đổ. Nếu Lãnh gia tiếp tục bức nàng như thế, vậy nàng cũng chỉ có chết. Dù sao tới Diêm gia, cũng gặp tra tấn khuất nhục mà chết, còn không bằng tự vẫn sẽ thoải mái hơn.
Một vài hạ nhân Lãnh gia đều sinh tâm trắc ẩn, cảm thấy Lãnh Ngưng đáng thương, một cô gái xinh đẹp như thế, lại gặp độc thủ như vậy. Điều này đối với Lãnh Ngưng là quá tàn nhẫn, nàng vốn nên có chỗ quay về tốt hơn mới đúng.
Lúc này ở trong biệt viện Lãnh Ngưng, Lãnh phụ lại tới nữa, nói với Lãnh Ngưng:
- Lãnh Ngưng, hội giao lưu cũng không còn bao lâu nữa, đừng để cho Diêm Thiết hoàn toàn phẫn nộ.
Lãnh Ngưng thần sắc lạnh như băng, nhìn chằm chằm phụ thân của nàng:
- Ha ha, hội giao lưu, chỉ vì hội giao lưu, vì vài danh ngạch Diêm Thiết bố thí cho Lãnh gia, mà phải hy sinh con?
- Lãnh Ngưng, lời này của ngươi không đúng, cái gì mà kêu là hy sinh? Diêm Thiết là đại sư luyện khí cấp ba lợi hại, bao nhiêu người muốn thân cận mà không thể, ngươi lại được gả cho hắn, cơ hội tốt như vậy, chẳng phải là tổ tiên chiếu cố cho ngươi sao.
Bên cạnh đường tỷ Lãnh Ngưng là Lãnh Lâm ngữ khí cổ quái nói.
- Tốt như vậy, ngươi sao không đi mà gả, lại giao cho ta?
Lãnh Ngưng cười lạnh nói.
- Ai bảo ta đã tìm được nơi quy tụ làm chi.
Lãnh Lâm tựa vào trên người thanh niên bên cạnh, hơi hơi ngẩng đầu, cao ngạo nhìn Lãnh Ngưng, mang theo tư thái kiêu ngạo.
- Lãnh Ngưng, con cũng biết tầm quan trọng của thí luyện đối với gia tộc, mà hôm nay trong gia tộc đã không có Thần Văn sư lợi hại, muốn đạt được danh ngạch, cũng chỉ có thể mượn thực lực Diêm Thiết.
Phụ thân Lãnh Ngưng tiếp tục khuyên nhủ.
- Buồn cười thật mà, nếu không có người lợi hại cho dù được danh ngạch thì sao? Còn không phải phối hợp diễn, có lần nào đạt được ưu việt lớn nhất của thí luyện không phải thế lực cấp bá chủ? Khi nào thì đến phiên Lãnh gia, hiện tại càng buồn cười là vì vài cái danh ngạch đi vào cũng phải cầu người khác, các người thật không biết xấu hổ.
Lãnh Ngưng trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, đối với gia tộc này, đã lạnh tâm, mập Phàm Nhạc nói rất đúng, gia tộc như vậy, nàng sớm nên rời khỏi, vốn không có hy vọng gì.
- Lãnh Ngưng.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến, khiến cho đôi mắt Lãnh Ngưng ngừng lại. Lập tức nàng nghe ra là giọng của ai, nghĩ đến tên “tự đại” nọ, ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Ngưng biến mất, lộ ra một chút ý cười, chạy đi ra ngoài biệt viện.
- Con làm cái gì?
Lãnh phụ quát.
- Không cần người quản.
Lãnh Ngưng nào sẽ để ý, ở phía sau nàng, tên khốn kiếp Tuyết Bạch tốc độ không chút chậm hơn nàng, hướng ngoài phủ đệ Lãnh gia chạy đi.
Tần Vấn Thiên có chút buồn bực, sau khi hắn đi vào Lãnh phủ, hộ vệ vậy mà không cho vào. Hắn tốt xấu cũng ở trong này một khoảng thời gian, thủ vệ hộ vệ hẳn biết hắn là bằng hữu Lãnh Ngưng, nhưng vẫn ngăn cản hắn đi vào, điều này làm cho Tần Vấn Thiên mơ hồ có cảm giác, chỉ sợ tình cảnh của Lãnh Ngưng thật không ổn.
Một đạo huyễn ảnh màu trắng nhào vào trong lòng, Tần Vấn Thiên xoa xoa đầu tiểu tử kia, cười nói:
- Có nhớ ta không.
- Y y nha y.
Trong đầu Tần Vấn Thiên vang lên tiếng kêu, tiểu tử kia đầu không ngừng dụi vào trong lòng mình, làm cho Tần Vấn Thiên nở nụ cười.
Một bóng người thanh lệ có chút tiều tụy xuất hiện ở trước mặt Tần Vấn Thiên, nhìn thấy Tần Vấn Thiên, nàng vuốt vuốt mái tóc dài hơi rối, cười nhè nhẹ với Tần Vấn Thiên:
- Còn tưởng rằng ngươi ở ôn nhu hương ra không được chứ, khoảng thời gian này có phải quá mỹ diệu hay không.
- Không vấn đề gì.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, vẫn là một bộ dạng gió nhẹ mây nhạt, khiến cho Lãnh Ngưng trợn mắt. Hoàn toàn phục rồi, hắn còn thật không biết xấu hổ mà gật đầu thừa nhận. Thật ra Tần Vấn Thiên chỉ suy nghĩ, trong khoảng thời gian này thần văn tiến bước rất lớn, tự nhiên qua ngày rất tốt, huống hồ còn có đại mỹ nhân Bạch Lộc Di này làm bạn cùng nhau học tập, có thể nào không mỹ diệu.
- Ngươi không ổn à?
Tần Vấn Thiên thấy Lãnh Ngưng bộ dạng tiều tụy, trong lòng có chút áy náy. Thời gian này vẫn bận rộn học tập thần văn, thật ra đã quên chuyện Lãnh Ngưng.
- Ta không sao, chỉ là không có ngươi ở bên cạnh ăn nói mạnh miệng, cũng có chút không quen.
Lãnh Ngưng nói đùa.
Tần Vấn Thiên ánh mắt hơi hơi chuyển qua, nhìn về phía sau Lãnh Ngưng, thấy phụ thân của nàng cùng Lãnh Lâm lần trước gặp ở trong Lãnh phủ cùng với thanh niên kia đi ra, thần sắc rất khó coi, điều này làm cho Tần Vấn Thiên biết rõ. Lãnh Ngưng nha đầu kia đang miễn cưỡng pha trò.
- Ha ha, không nghĩ tới ngươi còn dám xuất hiện.
Phụ thân Lãnh Ngưng sau khi nhìn thấy Tần Vấn Thiên thì cười lạnh, Diêm Thiết phẫn nộ, có lời đồn là vì thanh niên trước mắt cùng nữ nhi của mình quan hệ có chút ám muội.
Tần Vấn Thiên có chút buồn bực, vì sao hắn không dám xuất hiện?
- Muội muội, ngươi là bởi vì hắn mà không muốn gả vào Diêm gia?
Lãnh Lâm đi lên trước cười nói:
- Sau khi đắc tội Diêm Thiết tránh né lâu như vậy, còn dám đi ra đây à?
Nghe xong lời này, Tần Vấn Thiên xem như đã rõ ràng, chỉ sợ Diêm Thiết nọ, chính là lão ác ma mà Lãnh Ngưng lúc trước nói với hắn.
Về phần hắn đắc tội Diêm Thiết, việc này chỉ sợ cùng Diêm Không thoát không khỏi quan hệ. Diêm Không tìm không thấy mình trả thù, vì thế tìm thúc thúc hắn, muốn để cho thúc thúc hắn đối phó mình, vì thế Lãnh Ngưng cũng gặp tai ương theo.
Tần Vấn Thiên cũng không nhìn Lãnh Lâm. Nữ nhân này tuổi còn trẻ đã đam mê thế lực như thế, đại khái hoàn cảnh trưởng thành của nàng có liên quan.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Tần Vấn Thiên hỏi Lãnh Ngưng. Về phần Lãnh Lâm bị hắn bơ đi không nhìn, khiến cho Lãnh Lâm cau mày, người này thật đúng là thực cuồng, ở cửa nhà nàng, còn dám kiêu ngạo như vậy.
Lãnh Ngưng nhìn Tần Vấn Thiên, tuy trong đầu có một chút ý niệm, nhưng mà Diêm gia thế lực lại mạnh, Diêm Thiết cũng là nhân vật rất khó chịu. Tần Vấn Thiên tuy là Thần Văn Đại sư cấp ba, nhưng làm thế nào so được với Diêm Thiết, nàng cũng không muốn vì mình mà kéo Tần Vấn Thiên xuống nước, chuyện này không liên quan Tần Vấn Thiên.
- Hắn và Bạch Lộc Di, mới là một đôi trời sinh.
Lãnh Ngưng trong lòng nghĩ, lập tức ngẩng đầu lên, cười nói với Tần Vấn Thiên:
- Ngươi cùng đám người Phàm Nhạc dời ra ngoài ở đi, chỗ của ta loạn hết cả lên, không thích hợp để ngươi tiếp tục ở.
- Ha ha, muội muội thật thức thời.
Lãnh Lâm cười nói, xem ra Lãnh Ngưng cũng biết Diêm Thiết không phải người có thể chọc vào được. Chuẩn bị cùng hắn chấm dứt quan hệ, nàng lại không cam tâm gả đi Diêm phủ. Lãnh Ngưng không đi mà nói, nàng thì nguy hiểm.
- Nha đầu kia.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Lãnh Ngưng, không khỏi thầm than một tiếng. Nha đầu lạnh như băng này, nhanh mồm nhanh miệng, tâm địa lại thực là thiện lương.
- Thần Văn Đại sư cấp ba sao?
Tần Vấn Thiên trong lòng nói nhỏ một tiếng, lập tức đi lên trước, kéo tay Lãnh Ngưng, khiến cho thân thể Lãnh Ngưng hơi hơi lảo đảo, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên không chớp mắt.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên lộ ra ý cười như ánh mặt trời với nàng, thấp giọng nói:
- Mọi chuyện, không có phức tạp như ngươi nghĩ.
Nói xong, chỉ thấy Tần Vấn Thiên lại nhìn về phía phụ thân Lãnh Ngưng nói:
- Lãnh Ngưng là bạn gái của tôi, Diêm Thiết muốn người, bảo hắn tới tìm tôi là được.
Lưu lại một câu, Tần Vấn Thiên cũng mặc kệ đối phương. Phụ thân như vậy, cũng thực làm cho người ta thất vọng, kéo tay Lãnh Ngưng, Tần Vấn Thiên đi vào trong Lãnh phủ.
Lãnh Ngưng trong mắt lóe lên tia sáng kì dị, nhìn trong ánh mắt Tần Vấn Thiên mang theo ý cười xán lạn, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
Người này, là thích nói mạnh miệng như vậy, thật có thể làm bộ, giống như chuyện gì cũng không để ở trong lòng.
Chẳng qua nàng lại cảm thấy, Tần Vấn Thiên “tự đại” thì ra đáng yêu như thế.
- Nếu thực có thể làm bạn gái hắn, cũng không tệ.
Lãnh Ngưng nghĩ ở trong lòng, lập tức cảm giác trên mặt có chút nóng rát, xem ra nàng điên rồi, thế mà trong đầu lại có ý nghĩ như vậy.
Tên mập Phàm Nhạc cũng tới nhìn thấy Tần Vấn Thiên lôi kéo Lãnh Ngưng nhu thuận, không khỏi lau nước mắt. Mọi người đều là huynh đệ tốt, chênh lệch sao có thể lớn như vậy, tán gái cũng quá đơn giản rồi, trực tiếp lôi kéo là có thể sao?
Phụ thân Lãnh Ngưng và Lãnh Lâm lại bị một câu lỗ mãng của Tần Vấn Thiên biến thành có chút mờ mịt, người này… quá kiêu ngạo rồi, xem Lãnh gia là nhà hắn?
Diêm Thiết muốn người, tìm hắn là được, hắn gánh vác được sao?
- Này, ngươi còn không buông tay?
Trở lại trong biệt viện, Lãnh Ngưng liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên ở bên cạnh một cái.
Tần Vấn Thiên buông tay ra, sờ sờ mũi.
- Hừ, ngươi cũng thật to gan, không hỏi xem ta có đồng ý hay không.
Lãnh Ngưng lầu bầu nói, nhưng trong ánh mắt lại không có một chút tức giận, hiển nhiên là nói đùa, nếu như Tần Vấn Thiên thật muốn hỏi nàng làm bạn gái hắn, chỉ sợ Lãnh Ngưng cũng sẽ đáp ứng.
- Vậy ngươi có thể cự tuyệt.
Tần Vấn Thiên nhìn Lãnh Ngưng nói.
- Ngươi…?
Lãnh Ngưng nhìn thấy vẻ mặt tựa cười mà không cười của Tần Vấn Thiên, hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Tên khốn kiếp này có hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì hay không, tốt xấu cũng phải cho nàng một chút mặt mũi của nữ nhân chứ.
Quá khốn kiếp, quá tự đại, Lãnh Ngưng hận cắn răng.
- Tốt rồi, coi như ta làm mất đi cơ hội của ngươi, sau khi giải quyết việc này, ngươi lại đá ta là được rồi.
Tần Vấn Thiên cũng biết Lãnh Ngưng dù sao cũng là cô gái, ít nhiều cũng cần chút mặt mũi. Cũng không thể để cho Lãnh Ngưng chủ động nói với hắn, để hắn làm bộ thành bạn trai của nàng? Cái này đối với một cô gái mà nói, quả thật có chút khó xử.
- Cái này cũng không tệ lắm.
Lãnh Ngưng hài lòng cười cười.
- Đúng rồi Lãnh Ngưng, nhớ ngươi từng nói, vốn là gia tộc lựa chọn Lãnh Lâm. Như vậy chuyện sẽ đơn giản, gia tộc ngươi đã có thể thay đổi người, như vậy, cũng có thể đổi trở lại.
Tần Vấn Thiên nhún vai, nhớ tới bộ dạng bạc bẽo của Lãnh Lâm lúc đó, liền cảm giác có chút khó chịu, nếu nàng lại đến quấy rầy mà nói, vậy sẽ có trò để xem!
Lãnh Ngưng nghe Tần Vấn Thiên nói ánh mắt liền lập lóe, lập tức nhìn Tần Vấn Thiên cười nói:
- Ngươi đó, quá xấu rồi.
Chẳng qua ý tưởng này, có vẻ thực sự không tệ!
Diêm Không từ sau khi bị Tần Vấn Thiên sỉ nhục tàn bạo, hắn cố ý tới chỗ thúc thúc hắn cáo trạng. Chẳng qua cũng không phải là nói mình bị người ngược đãi, mà là nói cho ác ma thúc thúc của hắn, tiểu nữ nhân Lãnh Ngưng mà hắn thích, lại đi đối tốt với một nam nhân khác.
Vì thế, thúc thúc của Diêm Không là Diêm Thiết phái người tới Lãnh gia, bảo Lãnh Ngưng ngoan ngoãn đến Diêm gia tìm hắn, chuyện tới cửa đón dâu, không cần suy nghĩ.
Thái độ như vậy Lãnh Ngưng vốn đã không muốn lại càng không dám đi. Nàng biết, chỉ cần nàng bước vào Diêm gia. Thứ chờ đợi nàng sẽ là ác mộng, nàng không biết ác ma nọ sẽ đối đãi với nàng như thế nào, có lẽ sẽ tra tấn nàng tới chết. Nàng là một cô gái, nào dám tiến vào ma quật.
Nhưng điều làm cho Lãnh Ngưng tuyệt vọng là người Lãnh gia, mỗi ngày đều bức bách nàng đi tới. Phụ thân của nàng lại thường xuyên thuyết phục nàng để nàng đi sang đó, mọi hành động của nàng cũng bị hạn chế, điều này làm cho Lãnh Ngưng như sắp sụp đổ. Nếu Lãnh gia tiếp tục bức nàng như thế, vậy nàng cũng chỉ có chết. Dù sao tới Diêm gia, cũng gặp tra tấn khuất nhục mà chết, còn không bằng tự vẫn sẽ thoải mái hơn.
Một vài hạ nhân Lãnh gia đều sinh tâm trắc ẩn, cảm thấy Lãnh Ngưng đáng thương, một cô gái xinh đẹp như thế, lại gặp độc thủ như vậy. Điều này đối với Lãnh Ngưng là quá tàn nhẫn, nàng vốn nên có chỗ quay về tốt hơn mới đúng.
Lúc này ở trong biệt viện Lãnh Ngưng, Lãnh phụ lại tới nữa, nói với Lãnh Ngưng:
- Lãnh Ngưng, hội giao lưu cũng không còn bao lâu nữa, đừng để cho Diêm Thiết hoàn toàn phẫn nộ.
Lãnh Ngưng thần sắc lạnh như băng, nhìn chằm chằm phụ thân của nàng:
- Ha ha, hội giao lưu, chỉ vì hội giao lưu, vì vài danh ngạch Diêm Thiết bố thí cho Lãnh gia, mà phải hy sinh con?
- Lãnh Ngưng, lời này của ngươi không đúng, cái gì mà kêu là hy sinh? Diêm Thiết là đại sư luyện khí cấp ba lợi hại, bao nhiêu người muốn thân cận mà không thể, ngươi lại được gả cho hắn, cơ hội tốt như vậy, chẳng phải là tổ tiên chiếu cố cho ngươi sao.
Bên cạnh đường tỷ Lãnh Ngưng là Lãnh Lâm ngữ khí cổ quái nói.
- Tốt như vậy, ngươi sao không đi mà gả, lại giao cho ta?
Lãnh Ngưng cười lạnh nói.
- Ai bảo ta đã tìm được nơi quy tụ làm chi.
Lãnh Lâm tựa vào trên người thanh niên bên cạnh, hơi hơi ngẩng đầu, cao ngạo nhìn Lãnh Ngưng, mang theo tư thái kiêu ngạo.
- Lãnh Ngưng, con cũng biết tầm quan trọng của thí luyện đối với gia tộc, mà hôm nay trong gia tộc đã không có Thần Văn sư lợi hại, muốn đạt được danh ngạch, cũng chỉ có thể mượn thực lực Diêm Thiết.
Phụ thân Lãnh Ngưng tiếp tục khuyên nhủ.
- Buồn cười thật mà, nếu không có người lợi hại cho dù được danh ngạch thì sao? Còn không phải phối hợp diễn, có lần nào đạt được ưu việt lớn nhất của thí luyện không phải thế lực cấp bá chủ? Khi nào thì đến phiên Lãnh gia, hiện tại càng buồn cười là vì vài cái danh ngạch đi vào cũng phải cầu người khác, các người thật không biết xấu hổ.
Lãnh Ngưng trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, đối với gia tộc này, đã lạnh tâm, mập Phàm Nhạc nói rất đúng, gia tộc như vậy, nàng sớm nên rời khỏi, vốn không có hy vọng gì.
- Lãnh Ngưng.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến, khiến cho đôi mắt Lãnh Ngưng ngừng lại. Lập tức nàng nghe ra là giọng của ai, nghĩ đến tên “tự đại” nọ, ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Ngưng biến mất, lộ ra một chút ý cười, chạy đi ra ngoài biệt viện.
- Con làm cái gì?
Lãnh phụ quát.
- Không cần người quản.
Lãnh Ngưng nào sẽ để ý, ở phía sau nàng, tên khốn kiếp Tuyết Bạch tốc độ không chút chậm hơn nàng, hướng ngoài phủ đệ Lãnh gia chạy đi.
Tần Vấn Thiên có chút buồn bực, sau khi hắn đi vào Lãnh phủ, hộ vệ vậy mà không cho vào. Hắn tốt xấu cũng ở trong này một khoảng thời gian, thủ vệ hộ vệ hẳn biết hắn là bằng hữu Lãnh Ngưng, nhưng vẫn ngăn cản hắn đi vào, điều này làm cho Tần Vấn Thiên mơ hồ có cảm giác, chỉ sợ tình cảnh của Lãnh Ngưng thật không ổn.
Một đạo huyễn ảnh màu trắng nhào vào trong lòng, Tần Vấn Thiên xoa xoa đầu tiểu tử kia, cười nói:
- Có nhớ ta không.
- Y y nha y.
Trong đầu Tần Vấn Thiên vang lên tiếng kêu, tiểu tử kia đầu không ngừng dụi vào trong lòng mình, làm cho Tần Vấn Thiên nở nụ cười.
Một bóng người thanh lệ có chút tiều tụy xuất hiện ở trước mặt Tần Vấn Thiên, nhìn thấy Tần Vấn Thiên, nàng vuốt vuốt mái tóc dài hơi rối, cười nhè nhẹ với Tần Vấn Thiên:
- Còn tưởng rằng ngươi ở ôn nhu hương ra không được chứ, khoảng thời gian này có phải quá mỹ diệu hay không.
- Không vấn đề gì.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, vẫn là một bộ dạng gió nhẹ mây nhạt, khiến cho Lãnh Ngưng trợn mắt. Hoàn toàn phục rồi, hắn còn thật không biết xấu hổ mà gật đầu thừa nhận. Thật ra Tần Vấn Thiên chỉ suy nghĩ, trong khoảng thời gian này thần văn tiến bước rất lớn, tự nhiên qua ngày rất tốt, huống hồ còn có đại mỹ nhân Bạch Lộc Di này làm bạn cùng nhau học tập, có thể nào không mỹ diệu.
- Ngươi không ổn à?
Tần Vấn Thiên thấy Lãnh Ngưng bộ dạng tiều tụy, trong lòng có chút áy náy. Thời gian này vẫn bận rộn học tập thần văn, thật ra đã quên chuyện Lãnh Ngưng.
- Ta không sao, chỉ là không có ngươi ở bên cạnh ăn nói mạnh miệng, cũng có chút không quen.
Lãnh Ngưng nói đùa.
Tần Vấn Thiên ánh mắt hơi hơi chuyển qua, nhìn về phía sau Lãnh Ngưng, thấy phụ thân của nàng cùng Lãnh Lâm lần trước gặp ở trong Lãnh phủ cùng với thanh niên kia đi ra, thần sắc rất khó coi, điều này làm cho Tần Vấn Thiên biết rõ. Lãnh Ngưng nha đầu kia đang miễn cưỡng pha trò.
- Ha ha, không nghĩ tới ngươi còn dám xuất hiện.
Phụ thân Lãnh Ngưng sau khi nhìn thấy Tần Vấn Thiên thì cười lạnh, Diêm Thiết phẫn nộ, có lời đồn là vì thanh niên trước mắt cùng nữ nhi của mình quan hệ có chút ám muội.
Tần Vấn Thiên có chút buồn bực, vì sao hắn không dám xuất hiện?
- Muội muội, ngươi là bởi vì hắn mà không muốn gả vào Diêm gia?
Lãnh Lâm đi lên trước cười nói:
- Sau khi đắc tội Diêm Thiết tránh né lâu như vậy, còn dám đi ra đây à?
Nghe xong lời này, Tần Vấn Thiên xem như đã rõ ràng, chỉ sợ Diêm Thiết nọ, chính là lão ác ma mà Lãnh Ngưng lúc trước nói với hắn.
Về phần hắn đắc tội Diêm Thiết, việc này chỉ sợ cùng Diêm Không thoát không khỏi quan hệ. Diêm Không tìm không thấy mình trả thù, vì thế tìm thúc thúc hắn, muốn để cho thúc thúc hắn đối phó mình, vì thế Lãnh Ngưng cũng gặp tai ương theo.
Tần Vấn Thiên cũng không nhìn Lãnh Lâm. Nữ nhân này tuổi còn trẻ đã đam mê thế lực như thế, đại khái hoàn cảnh trưởng thành của nàng có liên quan.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Tần Vấn Thiên hỏi Lãnh Ngưng. Về phần Lãnh Lâm bị hắn bơ đi không nhìn, khiến cho Lãnh Lâm cau mày, người này thật đúng là thực cuồng, ở cửa nhà nàng, còn dám kiêu ngạo như vậy.
Lãnh Ngưng nhìn Tần Vấn Thiên, tuy trong đầu có một chút ý niệm, nhưng mà Diêm gia thế lực lại mạnh, Diêm Thiết cũng là nhân vật rất khó chịu. Tần Vấn Thiên tuy là Thần Văn Đại sư cấp ba, nhưng làm thế nào so được với Diêm Thiết, nàng cũng không muốn vì mình mà kéo Tần Vấn Thiên xuống nước, chuyện này không liên quan Tần Vấn Thiên.
- Hắn và Bạch Lộc Di, mới là một đôi trời sinh.
Lãnh Ngưng trong lòng nghĩ, lập tức ngẩng đầu lên, cười nói với Tần Vấn Thiên:
- Ngươi cùng đám người Phàm Nhạc dời ra ngoài ở đi, chỗ của ta loạn hết cả lên, không thích hợp để ngươi tiếp tục ở.
- Ha ha, muội muội thật thức thời.
Lãnh Lâm cười nói, xem ra Lãnh Ngưng cũng biết Diêm Thiết không phải người có thể chọc vào được. Chuẩn bị cùng hắn chấm dứt quan hệ, nàng lại không cam tâm gả đi Diêm phủ. Lãnh Ngưng không đi mà nói, nàng thì nguy hiểm.
- Nha đầu kia.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Lãnh Ngưng, không khỏi thầm than một tiếng. Nha đầu lạnh như băng này, nhanh mồm nhanh miệng, tâm địa lại thực là thiện lương.
- Thần Văn Đại sư cấp ba sao?
Tần Vấn Thiên trong lòng nói nhỏ một tiếng, lập tức đi lên trước, kéo tay Lãnh Ngưng, khiến cho thân thể Lãnh Ngưng hơi hơi lảo đảo, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên không chớp mắt.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên lộ ra ý cười như ánh mặt trời với nàng, thấp giọng nói:
- Mọi chuyện, không có phức tạp như ngươi nghĩ.
Nói xong, chỉ thấy Tần Vấn Thiên lại nhìn về phía phụ thân Lãnh Ngưng nói:
- Lãnh Ngưng là bạn gái của tôi, Diêm Thiết muốn người, bảo hắn tới tìm tôi là được.
Lưu lại một câu, Tần Vấn Thiên cũng mặc kệ đối phương. Phụ thân như vậy, cũng thực làm cho người ta thất vọng, kéo tay Lãnh Ngưng, Tần Vấn Thiên đi vào trong Lãnh phủ.
Lãnh Ngưng trong mắt lóe lên tia sáng kì dị, nhìn trong ánh mắt Tần Vấn Thiên mang theo ý cười xán lạn, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
Người này, là thích nói mạnh miệng như vậy, thật có thể làm bộ, giống như chuyện gì cũng không để ở trong lòng.
Chẳng qua nàng lại cảm thấy, Tần Vấn Thiên “tự đại” thì ra đáng yêu như thế.
- Nếu thực có thể làm bạn gái hắn, cũng không tệ.
Lãnh Ngưng nghĩ ở trong lòng, lập tức cảm giác trên mặt có chút nóng rát, xem ra nàng điên rồi, thế mà trong đầu lại có ý nghĩ như vậy.
Tên mập Phàm Nhạc cũng tới nhìn thấy Tần Vấn Thiên lôi kéo Lãnh Ngưng nhu thuận, không khỏi lau nước mắt. Mọi người đều là huynh đệ tốt, chênh lệch sao có thể lớn như vậy, tán gái cũng quá đơn giản rồi, trực tiếp lôi kéo là có thể sao?
Phụ thân Lãnh Ngưng và Lãnh Lâm lại bị một câu lỗ mãng của Tần Vấn Thiên biến thành có chút mờ mịt, người này… quá kiêu ngạo rồi, xem Lãnh gia là nhà hắn?
Diêm Thiết muốn người, tìm hắn là được, hắn gánh vác được sao?
- Này, ngươi còn không buông tay?
Trở lại trong biệt viện, Lãnh Ngưng liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên ở bên cạnh một cái.
Tần Vấn Thiên buông tay ra, sờ sờ mũi.
- Hừ, ngươi cũng thật to gan, không hỏi xem ta có đồng ý hay không.
Lãnh Ngưng lầu bầu nói, nhưng trong ánh mắt lại không có một chút tức giận, hiển nhiên là nói đùa, nếu như Tần Vấn Thiên thật muốn hỏi nàng làm bạn gái hắn, chỉ sợ Lãnh Ngưng cũng sẽ đáp ứng.
- Vậy ngươi có thể cự tuyệt.
Tần Vấn Thiên nhìn Lãnh Ngưng nói.
- Ngươi…?
Lãnh Ngưng nhìn thấy vẻ mặt tựa cười mà không cười của Tần Vấn Thiên, hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Tên khốn kiếp này có hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì hay không, tốt xấu cũng phải cho nàng một chút mặt mũi của nữ nhân chứ.
Quá khốn kiếp, quá tự đại, Lãnh Ngưng hận cắn răng.
- Tốt rồi, coi như ta làm mất đi cơ hội của ngươi, sau khi giải quyết việc này, ngươi lại đá ta là được rồi.
Tần Vấn Thiên cũng biết Lãnh Ngưng dù sao cũng là cô gái, ít nhiều cũng cần chút mặt mũi. Cũng không thể để cho Lãnh Ngưng chủ động nói với hắn, để hắn làm bộ thành bạn trai của nàng? Cái này đối với một cô gái mà nói, quả thật có chút khó xử.
- Cái này cũng không tệ lắm.
Lãnh Ngưng hài lòng cười cười.
- Đúng rồi Lãnh Ngưng, nhớ ngươi từng nói, vốn là gia tộc lựa chọn Lãnh Lâm. Như vậy chuyện sẽ đơn giản, gia tộc ngươi đã có thể thay đổi người, như vậy, cũng có thể đổi trở lại.
Tần Vấn Thiên nhún vai, nhớ tới bộ dạng bạc bẽo của Lãnh Lâm lúc đó, liền cảm giác có chút khó chịu, nếu nàng lại đến quấy rầy mà nói, vậy sẽ có trò để xem!
Lãnh Ngưng nghe Tần Vấn Thiên nói ánh mắt liền lập lóe, lập tức nhìn Tần Vấn Thiên cười nói:
- Ngươi đó, quá xấu rồi.
Chẳng qua ý tưởng này, có vẻ thực sự không tệ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.