Chương 881: Cơ duyên khắp nơi (2)
Tịnh Vô Ngân
20/11/2019
Một lần ngộ này, chính là một tháng, trong lúc này có thiên kiêu đi ngang qua nơi đây, nhưng không quấy rầy, cả Đông Thánh nhai, phát sinh chiến đấu không phải rất nhiều, những thiên kiêu Đông Thánh mười ba châu này tâm tính phi phàm, rất nhanh bọn họ đã hiểu vì sao đây là thánh địa tu hành của Đông Thánh Tiên môn rồi, trong đó có chứa các loại thân pháp tu hành còn có rất nhiều bí mật, nếu không hảo hảo tu hành thật sự là phí của trời.
Đến một ngày, trước thạch bích kiếm khí, vô luận là Tần Vấn Thiên hay người nọ, trên người đều toát ra kiếm khí kinh khủng, kiếm khí của hai người mơ hồ có xu thế giao phong.
Đột nhiên, chỉ thấy tròng mắt người nọ mở ra, trong mắt hiện lên kiếm quang chói mắt, ngay sau đó thân hình của hắn chợt lóe, giống như một lưỡi kiếm sắc bén đáng sợ, bay thẳng đến chỗ của Tần Vấn Thiên, đó là một đạo quang mang đáng sợ, chỉ cần chạm một chút cũng đã đủ để chặt đứt Tần Vấn Thiên, thời gian một hơi cũng không tới, cực kỳ nguy hiểm.
Đột nhiên trong sát na thân ảnh hắn phủ xuống, trên người Tần Vấn Thiên bắn ra kiếm uy kinh đào hải lãng, thân ảnh của hắn nhìn như di chuyển vô cùng chậm, một kiếm chém xuống, lại có uy thế kinh người như trảm thiên liệt địa, một đạo kiếm khí như cầu vồng trực tiếp xẹt qua phía chân trời, cả vùng đất cũng bị chém ra một vết kiếm đáng sợ.
Thân thể hai người vừa chạm vào đã phân, trong mắt người nọ cũng như lợi kiếm tuyệt thế, xuyên thấu lòng người, kiếm khí ong ong gào thét, hai người đi về phía đối phương, chỉ một sát na, mảnh không gian này hiện lên kiếm uy cuồn cuộn, phảng phất như trong thiên địa đều là bóng kiếm, tại một sát na ngắn ngủi, cách hai người xuất hiện tám mươi mốt pho tượng bóng kiếm, toát ra kiếm khí cực kỳ dáng sợ.
Nếu như lúc này mà gặp phải Tần Vấn Thiên lsuc vừa bước vào Đông Thánh nhai, là có thể dễ dàng đánh bại, vào Đông Thánh nhai nhất định phải cố gắng tu luyện tăng lên thực lực của mình, nếu không vô luận bản thân ngươi tinh hồn huyết mạch rất mạnh đi chăng nữa, cũng sẽ sớm bị trục xuất.
Trong nháy mắt, hai người đều tự mình huy động hơn ba trăm kiếm, rốt cuộc lại tách ra, chỉ thấy đối phương trôi nổi hư không, lúc này mới chân chính đánh giá Tần Vấn Thiên.
- Vân Châu, Tần Vấn Thiên, hai mươi bảy.
Đối phương ngó chừng Tần Vấn Thiên nói.
- Đông Châu, Kinh Vân Hạc, thứ năm.
Tần Vấn Thiên nhìn cổ lệnh trước ngực đối phương, mở miệng nói, người này là Đông Châu tuyệt đại thiên kiêu, trên việc lĩnh ngộ kiếm thuật, so với Tần Vấn Thiên cũng không kém bao nhiêu.
- Ngươi có tư cách lên cách không bị loại bỏ.
Chỉ thấy thanh âm của Kinh Vân Hạc vừa dứt, thân thể hóa thành kiếm quang phóng lên cao, đi về phương xa, không tiếp tục chiến đấu, Tần Vấn Thiên như trước hóa thân Phong Bằng, thuận gió lướt đi, tiếp tục đi về phía Đông Thánh nhai.
Tần Vấn Thiên theo hư không dong ruổi, đột nhiên ánh mắt của hắn chợt lóe, chỉ thấy trước động phủ một ngọn núi phía dưới, lại có vài thân ảnh hiện ra, bọn họ tựa như do dự không tiến, đứng ở trước cửa động phủ không dám đi vào, trước người bọn hắn có vài cỗ thân thể an tĩnh nằm ở kia, có thân thể cũng là không trọn vẹn, hiển nhiên đều đã bị tru diệt rơi xuống hoặc bị thiêu cháy, vô cùng thảm thiết.
- Trong động phủ có cái gì mà dẫn động chiến đấu thảm liệt như vậy?
Thân thể Tần Vấn Thiên ngừng lại trong hư không, ánh mắt nhìn về những người đó, mấy người này đến từ các châu bất đồng, có một người thậm chí tại Lôi Châu xếp hạng bốn mươi sáu, cũng đứng bên ngoài trù trừ không tiến, trong mắt lóe lên thần sắc dãy dụa.
Tần Vấn thân hình của Tần Vấn Thiên chợt lóe, ngay lập tức đáp xuống phía dưới, nhất thời ánh mắt vào người rối rít nhìn về phía hắn, mắt lộ ra từng đạo phong mang.
- Bên trong có cái gì?
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi.
- Cút.
Một người trong đó ánh mắt bắn về phía Tần Vấn Thiên, lạnh như băng nói.
- Xuy...
Thân thể Tần Vấn Thiên di chuyển tựa như Phong Bằng, giống như tia chớp, một đạo kiếm quang đáng sợ chém tới, thân thể người nọ thối lui, dưới chân phát ra tiếng ầm nổ, lại thấy kiếm khí liệt thiên, trong nháy mắt hư không xuất hiện vô vàn bóng kiếm, sau một khắc, một thanh kiếm vắt ngang trên cổ người nọ, khiến cho người nọ toát ra mồ hôi lạnh, chỉ cần Tần Vấn Thiên vung tay lên, có thể đơn giản giết hắn.
- Nói.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về động phủ, thậm chí không có nhìn người nọ một cái.
- Một vị cường giả Tiên cảnh tu hành, có rất nhiều hình chiếu chân thật.
Người nọ cuống quit nói:
- Hơn nữa, bên trong đã có một người chiếm được tiên cơ, vô cùng lợi hại, các hạ cẩn thận.
Người nọ cố ý nói rõ ràng như thế, không có nói láo, tự nhiên hi vọng Tần Vấn Thiên tha hắn một lần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.