Chương 442: Lại bộc lộ tài năng
Tịnh Vô Ngân
17/09/2018
Cổ yêu đại bàng là một trong các yêu thần bát phương trong truyền
thuyết, thậm chí vân trung đại bàng còn là yêu thú thông thần, nếu hoá
thành yêu thần thì khi cánh chim giang ra rộng gần ba ngàn dặm, vỗ cánh
một cái có thể che cả nhật nguyệt, đánh nát các vì sao.
Chim đại bàng vô cùng hiếm thấy, trước kia khi Tần Vấn Thiên hoá thành đại bàng ở Đan Vương điện cũng đã lộ lực lượng to lớn rồi.
Bây giờ không ngờ ở thành Khâm Châu lại xuất hiện đại bàng thế này, hơn nữa con đại bàng này cũng không mạnh lắm, sao có thể không khiến người mơ ước được kia chứ.
Lúc này, gã trung niên của Đại Nhật Trần gia thầm nghĩ lần này đi thăm dò hoàng cung Đại Hạ cổ chẳng thu được gì cả, nếu có thể cướp được con chim đại bàng thì xem như kinh hỉ ngoài ý muốn rồi. Còn về phần người này thì cứ tra hỏi thân phận hắn trước đã, nếu là người bình thường thì lập tức giết chết là được.
Nhìn khắp hoàng triều Đại Hạ bây giờ, thế lực mà Đại Nhật Trần gia không thể trêu vào cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy nhà mà thôi.
- Một lời không hợp đã muốn giết người cướp yêu thú của ta, đây chính là hành vi nên có của Đại Nhật Trần gia sao?
Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng nhìn đối phương, hắn vẫn bình tĩnh chắp tay đứng trên lưng đại bàng, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh.
- Ai bảo ngươi không biết tốt xấu.
Gã trung niên vung tay lên, đám người còn lại lập tức tiến lên vây lấy Tần Vấn Thiên.
- Ha ha ha...
Lúc này bỗng có một tiếng cười sang sảng vang lên, chỉ nghe một người cuồng tiếu nói:
- Không hổ là Đại Nhật Trần gia vẫn cứ càn rỡ như thế. Không biết tốt xấu thì giết chết cũng chẳng sao cả. Nếu có một ngày Đại Nhật Trần gia suy sụp, sợ rằng cũng sẽ thành chuột chạy qua đường, bị người người hô đánh. Tốt nhất các ngươi cứ cầu nguyện cho Trần gia vĩnh viễn cường thịnh như bây giờ đi.
Lời nói vừa chấm dứt thì cách đó không xa đã có một đoàn người đáp xuống, người cầm đầu khoác trường bào màu tím, trong màu tím kia như ẩn chứa lôi mang màu tím, mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ kiêu ngạo. Thoạt nhìn người này vẫn còn rất trẻ tuổi, đại khái chỉ mới hai sáu hai bảy, nhưng tu vi lại không hề tầm thường, đã là Thiên Cương cảnh tầng hai rồi.
Còn những người xung quanh hắn phần lớn đều là thanh niên. Những người này dù còn rất trẻ nhưng khí chất phi phàm, không ít người nhìn bọn họ đều không nhịn được phải thầm khen một tiếng.
Những người này đều là nhân vật phong vân tham gia bảng Thiên Mệnh năm ngoái, thanh niên mặc áo bào tím kia chính là Âu Dương Cuồng Sinh của Âu Dương thế gia. Các thanh niên đi bên cạnh hắn đều là bạn tốt của Âu Dương Cuồng Sinh, tên mập mạp cười gian mặc áo trắng chính là Phàm Nhạc, thanh niên vóc người cao to là Sở Mãng, thực lực của ba người họ hiện tại cũng cực kỳ lợi hại.
- Âu Dương Cuồng Sinh.
Gã trung niên của Trần gia kia quay đầu lại nhìn, lửa giận trong mắt bừng lên tựa như muốn phun trào ra đến nơi.
- Ngươi muốn xen vào chuyện người khác à?
Gã trung niên kia lạnh lùng hỏi.
- Không, nếu ngươi có thể cướp yêu thú của người khác thì đợi ngươi cướp được rồi ta cũng có thể cướp của ngươi mà, đúng không?
Âu Dương Cuồng Sinh vừa cười vừa nói. Cường giả đi theo sau hắn rất đông, khí thế thoạt nhìn cũng khá mạnh mẽ, nhân số hoàn toàn áp đảo đám người đến thành Khâm Châu của Đại Nhật Trần gia. Dù vậy nhưng Âu Dương Cuồng Sinh cũng không dám sơ ý, dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của Trần gia.
- Âu Dương Cuồng Sinh, ngươi đúng là có nhã hứng thật nhỉ.
Một tiếng cười lạnh truyền đến, cách đó không xa có vài bóng người bước tới. Những người này đều toả ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, giống như những thanh vũ khí sắc bén. Bọn họ chính là cường giả của Vương gia thành Binh Châu.
Hôm nay thành Khâm Châu đúng là mây gió ùn ùn, các thế lực cấp bá chủ đều dẫn theo đoàn người mạnh nhất của nhà mình đến đây, so với trận hình ba năm trước còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Mỗi một thế lực đều có lực lượng vô cùng đáng sợ đến thành Khâm Châu trấn thủ, nhất là sau trận chiến giữa năm thế lực cấp bá chủ lần trước, bọn họ đều có cảm giác bão táp có thể kéo đến bất cứ lúc nào, nên đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
- Ta chỉ đến xem một chút thôi chứ làm gì gọi là nhã hứng được?
Âu Dương Cuồng Sinh quét mắt nhìn đám người Vương gia. Dạo gần đây Vương gia và Đại Nhật Trần gia khá thân với nhau, xem ra rất có thể bọn họ đã liên thủ với nhau rồi, đây cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì.
Bởi vì trận đại chiến lần trước mà Đại Nhật Trần gia và Hoa gia bắt đầu bắt tay với nhau, khi đối mặt với các thế lực lớn khác thì họ cũng thường xuyên đứng cùng một phe. Nếu thêm cả Vương gia của thành Binh Châu thì e rằng cỗ thế lực này sẽ trở nên đáng sợ hơn nhiều.
Trần gia, Vương gia và Hoa gia đều thuộc chín công tộc lớn của Đại Hạ, bọn họ qua bao đời nay vẫn luôn nằm trong chín hạng đầu của các thế lực cấp bá chủ của Đại Hạ.
Mà Âu Dương thế gia, Khương gia cùng với Huyền Âm điện rõ ràng không cường thịnh bằng ba thế lực lớn này.
- Chỉ là một con yêu thú thôi, Trần gia đã muốn lấy rồi mà Âu Dương thế gia còn định nhúng tay vào không phải nổi hứng thì là gì?
Người của Vương gia lên tiếng châm chọc, bọn họ đương nhiên không có hảo cảm với Âu Dương Cuồng Sinh. Vương gia là có thù với Tần Vấn Thiên, người của Vương gia phái đến vách núi ở thành Bái Kiếm đã bị diệt trừ hết cả, thậm chí thiên kiêu Vương Tước cũng chết dưới lưỡi yêu kiếm của Tần Vấn Thiên.
Ở Đan Vương điện, Vương gia lại tổn thất không ít người lần nữa, có thể nói Vương gia hận Tần Vấn Thiên đến thấu xương, cũng may Tần Vấn Thiên đã rất lâu rồi không xuất hiện, có khi đã chết rồi cũng nên. Nhưng Âu Dương Cuồng Sinh và đám người này đều là bạn tốt của Tần Vấn Thiên, cũng ẩn ẩn nhắm vào các thế lực đối đầu với Tần Vấn Thiên.
Hình như vì Tần Vấn Thiên mà rất nhiều thế lực cấp bá chủ ở Đại Hạ bị chia ra làm hai phe.
- Chỉ là một con yêu thú thôi sao?
Tần Vấn Thiên cười lạnh, người của Vương gia nói nghe nhẹ nhàng quá.
Nghe Tần Vấn Thiên cười lạnh như vậy, cường giả của Vương gia lập tức chuyển mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt cũng hiện lên vẻ chế giễu, vặc lại:
- Chẳng lẽ các hạ cho rằng ta nói sai à?
- Ta cười Vương gia nói khoác không biết ngượng mồm, tự rước lấy nhục.
Tần Vấn Thiên im lặng đứng chắp tay trên lưng đại bàng, lời nói của hắn khiến trong mắt người của Vương gia đều lộ ra hàn quang, cứ như muốn nhào lên giết người. Âu Dương Cuồng Sinh có gan khiêu khích Vương gia thì cũng thôi, nhưng một tu sĩ Võ Mệnh Thiên Cương cảnh mà cũng dám to gan như thế.
- Bây giờ có ai mà không biết chuyện xảy ra ở thành Bái Kiếm và Đan Vương điện trước đó, có một con yêu thú đại bàng giết vô số người của Vương gia. Mà Vương gia được xưng là thế lực cấp bá chủ lại không hề có sức phản kháng, ngay cả lá gan đối đầu với đại bàng kia cũng không có. Chẳng lẽ hôm nay lành sẹo thì đã quên đau rồi à.
Tần Vấn Thiên giống như không cảm giác được lãnh ý của đối phương, nhấn mạnh từng câu từng chữ. Người xung quanh sao có không hiểu Tần Vấn Thiên đây là đang chỉ cổ yêu Tần Vấn Thiên do hoá thân thành chứ?
- Ngươi có một con cổ yêu đại bàng đã muốn so mình với Tần Vấn Thiên sao, đúng là ngông cuồng, không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Một người của Vương gia lên tiếng, trong giọng nói không hề che giấu uy hiếp.
- Ta không dám tự nhận mình bằng được với người đứng đầu bảng Thiên Mệnh. Nhưng ít nhất cũng hơn đám người trộm danh bịp lời, đám chỉ biết dựa vào tổ tiên che chở như các ngươi, Đế mỗ còn không để vào mắt.
Tần Vấn Thiên cười lạnh:
- Trước kia nghe Tần Vấn Thiên vang danh khắp Đại Hạ ở tại chốn hoàng triều Đại Hạ cổ này, đối mặt với sự truy sát của các thế lực lớn cũng không chịu khuất phục, không ngờ hôm nay ta ngao du đến đây cũng gặp phải tai ương thế này.
Vừa nói xong thì đại bàng dưới chân hắn đã bay lên, đáp xuống một cây trụ lớn, nhìn về phía người của Trần gia và Vương gia.
- Đế mỗ tu vi Thiên Cương cảnh tầng hai, nếu Trần gia và Vương gia còn có chút kiêu ngạo thì hãy lựa chọn ra một người cùng cảnh giới đến để giết ta. Nếu ta chết thì coi như Đế mỗ vô năng, cổ yêu đại bàng này các ngươi cứ việc lấy đi. Đương nhiên nếu các ngươi đã quen đánh hội đồng thì Đế mỗ cũng không để ý đâu.
Tần Vấn Thiên không chờ đối phương ra tay thì đã cao giọng lên tiếng, thanh âm vang vọng khắp nơi, cơ hồ là tất cả mọi người ở hoàng thành Đại Hạ cổ này đều nghe thấy. Người của Trần gia và Vương gia nghe vậy thì sắc mặt sầm xuống.
Tâm cơ của người này cũng sâu lắm đây, lại còn mở miệng nói trước mấy lời như thế cho mọi người đều nghe, như thế thì nếu bọn họ dám nhào lên đánh hội đồng trực tiếp giết chết Tần Vấn Thiên thì cũng coi như tự nhận Trần gia và Vương gia vô năng.
- Âu Dương ta cũng muốn xem thử thực lực của cường giả Trần gia và Vương gia như thế nào. Các người không ai bì nổi như thế thì chắc là sẽ dễ dàng đè bẹp người cùng cảnh giới ấy nhỉ?
Âu Dương Cuồng Sinh lên tiếng cười vang, dẫn theo mọi người bay lên không trung, bộ dáng như đang muốn chờ xem trò vui.
Người của Trần gia và người của Vương gia liếc nhìn nhau một cái, chợt thấy gã trung niên của Trần gia kia cười nói:
- Nếu đại bàng kia đã bị Trần gia ta nhìn trúng rồi thì Trần Nguyên ngươi lên đi.
Trần gia rõ ràng không muốn con đại bàng nọ rơi vào tay người khác.
Trần Nguyên năm nay chừng năm mươi mấy tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ như người mới ba mươi mấy, tinh thần quắc thước, tu vi Thiên Cương cảnh tầng hai, hắn ta đã ở cảnh giới này nhiều năm, thân là dòng chính của Đại Nhật Trần gia, hắn ta cũng tu hành tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn, năng lực chiến đấu cũng rất cường đại.
Mặc dù bọn họ không biết Tần Vấn Thiên là người phương nào, nhưng với sức chiến đấu mạnh mẽ của Trần Nguyên thì muốn giết hắn cũng không khó khăn gì.
Trần Nguyên bước lên, đột nhiên có một luồng nhiệt khí cuồng bạo nóng bỏng phun ra, một Võ Mệnh Thiên Cương xuất hiện. Võ Mệnh Thiên Cương này có hình dáng một người nhỏ màu đỏ như đốm lửa, nhiệt độ xung quanh cực kỳ kinh khủng.
- Đi!
Theo cánh tay vung lên, Võ Mệnh Thiên Cương nọ cũng lao thẳng về phía Tần Vấn Thiên. Trong phút chốc đã có một luồng nhiệt đáng sợ lan toả ra hư không, giống như có vô số luồng khí nóng cháy thẩm thấu vào cơ thể Tần Vấn Thiên.
Chợt thấy Võ Mệnh Thiên Cương nọ di chuyển theo hướng ngón tay, chỉ trong chớp mắt đã có một ảo ảnh ngọn lửa lao về phía Tần Vấn Thiên.
- Vù vù!
Ngọn lửa cuồng bạo lao về phía Tần Vấn Thiên, bao phủ khắp người hắn, bắt đầu thiêu đốt hừng hực. Nhưng mọi người vẫn thấy Tần Vấn Thiên lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không hề nhúc nhích di chuyển gì, cũng không nhìn tới ngọn lửa đang bùng cháy kia.
Chợt thấy Tần Vấn Thiên bước lên một bước, thân thể loé lên, chỉ trong chớp mắt Tần Vấn Thiên đã xuất hiện ở trước mặt Võ Mệnh Thiên Cương của đối phương, không chút do dự dùng tay không đánh về phía trước.
Trần Nguyên cười lạnh, Võ Mệnh Thiên Cương của hắn ta trải qua thiên chuy bách luyện, vô cùng rắn chắc, có thể sánh bằng bất cứ thần binh nào. Nó là do lửa của Đại Nhật Càn Khôn tạo thành, nhiệt độ cực cao, sao có thể sợ thân xác phàm trần của Tần Vấn Thiên chứ?
Trần Nguyên vung tay lên, Võ Mệnh Thiên Cương lập tức đè xuống, cả Võ Mệnh Thiên Cương giống như hoá thành lửa càn khôn vô cùng vô tận, tựa như có nham thạch nóng chảy đang lưu chuyển muốn tạt lên người Tần Vấn Thiên vậy.
Bàn tay Tần Vấn Thiên chụp ra, lập tức đánh vào trên Võ Mệnh Thiên Cương kia. Phút chốc đã có một tiếng vang lớn truyền đến, Võ Mệnh Thiên Cương của đối phương thoắt cái đã bị bóp nát.
- Phụt!
Võ Mệnh Thiên Cương của Trần Nguyên bị phế, cơ thể của hắn ta cũng bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng ngay lúc này, hắn ta lùi mạnh về sau.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên tiến lên, bước chân vô cùng tiêu sái giống như một con chim đại bàng bay lượn lập tức đáp xuống, mỉm cười nâng tay lên đánh ra một chưởng. Trần Nguyên tập trung toàn bộ sức mạnh, ngọn lửa bùng lên ngăn cản một kích này. Nhưng ngay khoảng khắc va chạm vào nhau thì Trần Nguyên bỗng cảm thấy trong chưởng ấn của đối phương ẩn chứa một cỗ cự lực vô cùng to lớn.
- Rầm!
Tiếng chuông giống như vang lên ngay trong đầu, hắn ta nhìn nụ cười bên môi của Tần Vấn Thiên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, chỉ qua mấy giây mà tâm mạch của hắn đã bị chấn nát, ánh mắt hắn ta lập tức tắt ngấm. Tần Vấn Thiên không chút khách khí lấy đi cái nhẫn thần văn của hắn ta, thân ảnh chợt loé một cái, chớp mắt đã trở lại trên lưng đại bang, mỉm cười nhìn về phía người của Trần gia.
- Chiếc nhẫn thần văn này coi như là chiến lợi phẩm, Đế mỗ cũng không lấy thứ khác của các ngươi, nếu Trần gia hoặc Vương gia còn muốn tiếp tục chỉ giáo, thì Đế mỗ đương nhiên quyết không từ nan.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nhìn qua nhưng lại khiến mọi người lắp bắp kinh hãi. Thực lực của Trần Nguyên không hề tệ, nhưng lại bị giết chết dễ dàng như vậy, xem ra thực lực của người này cũng rất mạnh.
Chim đại bàng vô cùng hiếm thấy, trước kia khi Tần Vấn Thiên hoá thành đại bàng ở Đan Vương điện cũng đã lộ lực lượng to lớn rồi.
Bây giờ không ngờ ở thành Khâm Châu lại xuất hiện đại bàng thế này, hơn nữa con đại bàng này cũng không mạnh lắm, sao có thể không khiến người mơ ước được kia chứ.
Lúc này, gã trung niên của Đại Nhật Trần gia thầm nghĩ lần này đi thăm dò hoàng cung Đại Hạ cổ chẳng thu được gì cả, nếu có thể cướp được con chim đại bàng thì xem như kinh hỉ ngoài ý muốn rồi. Còn về phần người này thì cứ tra hỏi thân phận hắn trước đã, nếu là người bình thường thì lập tức giết chết là được.
Nhìn khắp hoàng triều Đại Hạ bây giờ, thế lực mà Đại Nhật Trần gia không thể trêu vào cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy nhà mà thôi.
- Một lời không hợp đã muốn giết người cướp yêu thú của ta, đây chính là hành vi nên có của Đại Nhật Trần gia sao?
Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng nhìn đối phương, hắn vẫn bình tĩnh chắp tay đứng trên lưng đại bàng, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh.
- Ai bảo ngươi không biết tốt xấu.
Gã trung niên vung tay lên, đám người còn lại lập tức tiến lên vây lấy Tần Vấn Thiên.
- Ha ha ha...
Lúc này bỗng có một tiếng cười sang sảng vang lên, chỉ nghe một người cuồng tiếu nói:
- Không hổ là Đại Nhật Trần gia vẫn cứ càn rỡ như thế. Không biết tốt xấu thì giết chết cũng chẳng sao cả. Nếu có một ngày Đại Nhật Trần gia suy sụp, sợ rằng cũng sẽ thành chuột chạy qua đường, bị người người hô đánh. Tốt nhất các ngươi cứ cầu nguyện cho Trần gia vĩnh viễn cường thịnh như bây giờ đi.
Lời nói vừa chấm dứt thì cách đó không xa đã có một đoàn người đáp xuống, người cầm đầu khoác trường bào màu tím, trong màu tím kia như ẩn chứa lôi mang màu tím, mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ kiêu ngạo. Thoạt nhìn người này vẫn còn rất trẻ tuổi, đại khái chỉ mới hai sáu hai bảy, nhưng tu vi lại không hề tầm thường, đã là Thiên Cương cảnh tầng hai rồi.
Còn những người xung quanh hắn phần lớn đều là thanh niên. Những người này dù còn rất trẻ nhưng khí chất phi phàm, không ít người nhìn bọn họ đều không nhịn được phải thầm khen một tiếng.
Những người này đều là nhân vật phong vân tham gia bảng Thiên Mệnh năm ngoái, thanh niên mặc áo bào tím kia chính là Âu Dương Cuồng Sinh của Âu Dương thế gia. Các thanh niên đi bên cạnh hắn đều là bạn tốt của Âu Dương Cuồng Sinh, tên mập mạp cười gian mặc áo trắng chính là Phàm Nhạc, thanh niên vóc người cao to là Sở Mãng, thực lực của ba người họ hiện tại cũng cực kỳ lợi hại.
- Âu Dương Cuồng Sinh.
Gã trung niên của Trần gia kia quay đầu lại nhìn, lửa giận trong mắt bừng lên tựa như muốn phun trào ra đến nơi.
- Ngươi muốn xen vào chuyện người khác à?
Gã trung niên kia lạnh lùng hỏi.
- Không, nếu ngươi có thể cướp yêu thú của người khác thì đợi ngươi cướp được rồi ta cũng có thể cướp của ngươi mà, đúng không?
Âu Dương Cuồng Sinh vừa cười vừa nói. Cường giả đi theo sau hắn rất đông, khí thế thoạt nhìn cũng khá mạnh mẽ, nhân số hoàn toàn áp đảo đám người đến thành Khâm Châu của Đại Nhật Trần gia. Dù vậy nhưng Âu Dương Cuồng Sinh cũng không dám sơ ý, dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của Trần gia.
- Âu Dương Cuồng Sinh, ngươi đúng là có nhã hứng thật nhỉ.
Một tiếng cười lạnh truyền đến, cách đó không xa có vài bóng người bước tới. Những người này đều toả ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, giống như những thanh vũ khí sắc bén. Bọn họ chính là cường giả của Vương gia thành Binh Châu.
Hôm nay thành Khâm Châu đúng là mây gió ùn ùn, các thế lực cấp bá chủ đều dẫn theo đoàn người mạnh nhất của nhà mình đến đây, so với trận hình ba năm trước còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Mỗi một thế lực đều có lực lượng vô cùng đáng sợ đến thành Khâm Châu trấn thủ, nhất là sau trận chiến giữa năm thế lực cấp bá chủ lần trước, bọn họ đều có cảm giác bão táp có thể kéo đến bất cứ lúc nào, nên đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
- Ta chỉ đến xem một chút thôi chứ làm gì gọi là nhã hứng được?
Âu Dương Cuồng Sinh quét mắt nhìn đám người Vương gia. Dạo gần đây Vương gia và Đại Nhật Trần gia khá thân với nhau, xem ra rất có thể bọn họ đã liên thủ với nhau rồi, đây cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì.
Bởi vì trận đại chiến lần trước mà Đại Nhật Trần gia và Hoa gia bắt đầu bắt tay với nhau, khi đối mặt với các thế lực lớn khác thì họ cũng thường xuyên đứng cùng một phe. Nếu thêm cả Vương gia của thành Binh Châu thì e rằng cỗ thế lực này sẽ trở nên đáng sợ hơn nhiều.
Trần gia, Vương gia và Hoa gia đều thuộc chín công tộc lớn của Đại Hạ, bọn họ qua bao đời nay vẫn luôn nằm trong chín hạng đầu của các thế lực cấp bá chủ của Đại Hạ.
Mà Âu Dương thế gia, Khương gia cùng với Huyền Âm điện rõ ràng không cường thịnh bằng ba thế lực lớn này.
- Chỉ là một con yêu thú thôi, Trần gia đã muốn lấy rồi mà Âu Dương thế gia còn định nhúng tay vào không phải nổi hứng thì là gì?
Người của Vương gia lên tiếng châm chọc, bọn họ đương nhiên không có hảo cảm với Âu Dương Cuồng Sinh. Vương gia là có thù với Tần Vấn Thiên, người của Vương gia phái đến vách núi ở thành Bái Kiếm đã bị diệt trừ hết cả, thậm chí thiên kiêu Vương Tước cũng chết dưới lưỡi yêu kiếm của Tần Vấn Thiên.
Ở Đan Vương điện, Vương gia lại tổn thất không ít người lần nữa, có thể nói Vương gia hận Tần Vấn Thiên đến thấu xương, cũng may Tần Vấn Thiên đã rất lâu rồi không xuất hiện, có khi đã chết rồi cũng nên. Nhưng Âu Dương Cuồng Sinh và đám người này đều là bạn tốt của Tần Vấn Thiên, cũng ẩn ẩn nhắm vào các thế lực đối đầu với Tần Vấn Thiên.
Hình như vì Tần Vấn Thiên mà rất nhiều thế lực cấp bá chủ ở Đại Hạ bị chia ra làm hai phe.
- Chỉ là một con yêu thú thôi sao?
Tần Vấn Thiên cười lạnh, người của Vương gia nói nghe nhẹ nhàng quá.
Nghe Tần Vấn Thiên cười lạnh như vậy, cường giả của Vương gia lập tức chuyển mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt cũng hiện lên vẻ chế giễu, vặc lại:
- Chẳng lẽ các hạ cho rằng ta nói sai à?
- Ta cười Vương gia nói khoác không biết ngượng mồm, tự rước lấy nhục.
Tần Vấn Thiên im lặng đứng chắp tay trên lưng đại bàng, lời nói của hắn khiến trong mắt người của Vương gia đều lộ ra hàn quang, cứ như muốn nhào lên giết người. Âu Dương Cuồng Sinh có gan khiêu khích Vương gia thì cũng thôi, nhưng một tu sĩ Võ Mệnh Thiên Cương cảnh mà cũng dám to gan như thế.
- Bây giờ có ai mà không biết chuyện xảy ra ở thành Bái Kiếm và Đan Vương điện trước đó, có một con yêu thú đại bàng giết vô số người của Vương gia. Mà Vương gia được xưng là thế lực cấp bá chủ lại không hề có sức phản kháng, ngay cả lá gan đối đầu với đại bàng kia cũng không có. Chẳng lẽ hôm nay lành sẹo thì đã quên đau rồi à.
Tần Vấn Thiên giống như không cảm giác được lãnh ý của đối phương, nhấn mạnh từng câu từng chữ. Người xung quanh sao có không hiểu Tần Vấn Thiên đây là đang chỉ cổ yêu Tần Vấn Thiên do hoá thân thành chứ?
- Ngươi có một con cổ yêu đại bàng đã muốn so mình với Tần Vấn Thiên sao, đúng là ngông cuồng, không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Một người của Vương gia lên tiếng, trong giọng nói không hề che giấu uy hiếp.
- Ta không dám tự nhận mình bằng được với người đứng đầu bảng Thiên Mệnh. Nhưng ít nhất cũng hơn đám người trộm danh bịp lời, đám chỉ biết dựa vào tổ tiên che chở như các ngươi, Đế mỗ còn không để vào mắt.
Tần Vấn Thiên cười lạnh:
- Trước kia nghe Tần Vấn Thiên vang danh khắp Đại Hạ ở tại chốn hoàng triều Đại Hạ cổ này, đối mặt với sự truy sát của các thế lực lớn cũng không chịu khuất phục, không ngờ hôm nay ta ngao du đến đây cũng gặp phải tai ương thế này.
Vừa nói xong thì đại bàng dưới chân hắn đã bay lên, đáp xuống một cây trụ lớn, nhìn về phía người của Trần gia và Vương gia.
- Đế mỗ tu vi Thiên Cương cảnh tầng hai, nếu Trần gia và Vương gia còn có chút kiêu ngạo thì hãy lựa chọn ra một người cùng cảnh giới đến để giết ta. Nếu ta chết thì coi như Đế mỗ vô năng, cổ yêu đại bàng này các ngươi cứ việc lấy đi. Đương nhiên nếu các ngươi đã quen đánh hội đồng thì Đế mỗ cũng không để ý đâu.
Tần Vấn Thiên không chờ đối phương ra tay thì đã cao giọng lên tiếng, thanh âm vang vọng khắp nơi, cơ hồ là tất cả mọi người ở hoàng thành Đại Hạ cổ này đều nghe thấy. Người của Trần gia và Vương gia nghe vậy thì sắc mặt sầm xuống.
Tâm cơ của người này cũng sâu lắm đây, lại còn mở miệng nói trước mấy lời như thế cho mọi người đều nghe, như thế thì nếu bọn họ dám nhào lên đánh hội đồng trực tiếp giết chết Tần Vấn Thiên thì cũng coi như tự nhận Trần gia và Vương gia vô năng.
- Âu Dương ta cũng muốn xem thử thực lực của cường giả Trần gia và Vương gia như thế nào. Các người không ai bì nổi như thế thì chắc là sẽ dễ dàng đè bẹp người cùng cảnh giới ấy nhỉ?
Âu Dương Cuồng Sinh lên tiếng cười vang, dẫn theo mọi người bay lên không trung, bộ dáng như đang muốn chờ xem trò vui.
Người của Trần gia và người của Vương gia liếc nhìn nhau một cái, chợt thấy gã trung niên của Trần gia kia cười nói:
- Nếu đại bàng kia đã bị Trần gia ta nhìn trúng rồi thì Trần Nguyên ngươi lên đi.
Trần gia rõ ràng không muốn con đại bàng nọ rơi vào tay người khác.
Trần Nguyên năm nay chừng năm mươi mấy tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ như người mới ba mươi mấy, tinh thần quắc thước, tu vi Thiên Cương cảnh tầng hai, hắn ta đã ở cảnh giới này nhiều năm, thân là dòng chính của Đại Nhật Trần gia, hắn ta cũng tu hành tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn, năng lực chiến đấu cũng rất cường đại.
Mặc dù bọn họ không biết Tần Vấn Thiên là người phương nào, nhưng với sức chiến đấu mạnh mẽ của Trần Nguyên thì muốn giết hắn cũng không khó khăn gì.
Trần Nguyên bước lên, đột nhiên có một luồng nhiệt khí cuồng bạo nóng bỏng phun ra, một Võ Mệnh Thiên Cương xuất hiện. Võ Mệnh Thiên Cương này có hình dáng một người nhỏ màu đỏ như đốm lửa, nhiệt độ xung quanh cực kỳ kinh khủng.
- Đi!
Theo cánh tay vung lên, Võ Mệnh Thiên Cương nọ cũng lao thẳng về phía Tần Vấn Thiên. Trong phút chốc đã có một luồng nhiệt đáng sợ lan toả ra hư không, giống như có vô số luồng khí nóng cháy thẩm thấu vào cơ thể Tần Vấn Thiên.
Chợt thấy Võ Mệnh Thiên Cương nọ di chuyển theo hướng ngón tay, chỉ trong chớp mắt đã có một ảo ảnh ngọn lửa lao về phía Tần Vấn Thiên.
- Vù vù!
Ngọn lửa cuồng bạo lao về phía Tần Vấn Thiên, bao phủ khắp người hắn, bắt đầu thiêu đốt hừng hực. Nhưng mọi người vẫn thấy Tần Vấn Thiên lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không hề nhúc nhích di chuyển gì, cũng không nhìn tới ngọn lửa đang bùng cháy kia.
Chợt thấy Tần Vấn Thiên bước lên một bước, thân thể loé lên, chỉ trong chớp mắt Tần Vấn Thiên đã xuất hiện ở trước mặt Võ Mệnh Thiên Cương của đối phương, không chút do dự dùng tay không đánh về phía trước.
Trần Nguyên cười lạnh, Võ Mệnh Thiên Cương của hắn ta trải qua thiên chuy bách luyện, vô cùng rắn chắc, có thể sánh bằng bất cứ thần binh nào. Nó là do lửa của Đại Nhật Càn Khôn tạo thành, nhiệt độ cực cao, sao có thể sợ thân xác phàm trần của Tần Vấn Thiên chứ?
Trần Nguyên vung tay lên, Võ Mệnh Thiên Cương lập tức đè xuống, cả Võ Mệnh Thiên Cương giống như hoá thành lửa càn khôn vô cùng vô tận, tựa như có nham thạch nóng chảy đang lưu chuyển muốn tạt lên người Tần Vấn Thiên vậy.
Bàn tay Tần Vấn Thiên chụp ra, lập tức đánh vào trên Võ Mệnh Thiên Cương kia. Phút chốc đã có một tiếng vang lớn truyền đến, Võ Mệnh Thiên Cương của đối phương thoắt cái đã bị bóp nát.
- Phụt!
Võ Mệnh Thiên Cương của Trần Nguyên bị phế, cơ thể của hắn ta cũng bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng ngay lúc này, hắn ta lùi mạnh về sau.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên tiến lên, bước chân vô cùng tiêu sái giống như một con chim đại bàng bay lượn lập tức đáp xuống, mỉm cười nâng tay lên đánh ra một chưởng. Trần Nguyên tập trung toàn bộ sức mạnh, ngọn lửa bùng lên ngăn cản một kích này. Nhưng ngay khoảng khắc va chạm vào nhau thì Trần Nguyên bỗng cảm thấy trong chưởng ấn của đối phương ẩn chứa một cỗ cự lực vô cùng to lớn.
- Rầm!
Tiếng chuông giống như vang lên ngay trong đầu, hắn ta nhìn nụ cười bên môi của Tần Vấn Thiên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, chỉ qua mấy giây mà tâm mạch của hắn đã bị chấn nát, ánh mắt hắn ta lập tức tắt ngấm. Tần Vấn Thiên không chút khách khí lấy đi cái nhẫn thần văn của hắn ta, thân ảnh chợt loé một cái, chớp mắt đã trở lại trên lưng đại bang, mỉm cười nhìn về phía người của Trần gia.
- Chiếc nhẫn thần văn này coi như là chiến lợi phẩm, Đế mỗ cũng không lấy thứ khác của các ngươi, nếu Trần gia hoặc Vương gia còn muốn tiếp tục chỉ giáo, thì Đế mỗ đương nhiên quyết không từ nan.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nhìn qua nhưng lại khiến mọi người lắp bắp kinh hãi. Thực lực của Trần Nguyên không hề tệ, nhưng lại bị giết chết dễ dàng như vậy, xem ra thực lực của người này cũng rất mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.