Chương 336: Loạn chiến ở sông sinh tử
Tịnh Vô Ngân
02/09/2018
Người này là ai?
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Vấn Thiên, trong lòng hơi ngờ vực, phần lớn đám người bọn họ đều không biết đến người này.
Hơn nữa hơi thở phát ra trên người hắn lại chỉ mới là Nguyên Phủ tầng bảy đỉnh phong.
Có thể gióng vang mười chín tiếng trống, tâm chí bền bỉ là chuyện không thể nghi ngờ, hơn nữa lực công kích thuần túy hẳn là vô cùng mạnh mẽ, còn có thể dùng để phòng ngự.
Trảm Trần vẻ mặt lạnh giá, liếc qua Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt hắn hiện lên sự sắc bén đáng sợ vô cùng. Giờ phút này Mạc Khuynh Thành vẫn đứng nhìn ở bên cạnh, thậm chí, người trong thiên hạ cũng đang nhìn, Trảm Trần hắn sao có thể thua.
Mặc dù chỉ là gióng trống, hắn cũng quyết không thể thua bởi Tần Vấn Thiên.
Tinh Hồn phóng ra, quanh thân Trảm Trần nổi lên trận gió lốc kim sắc đầy đáng sợ, hội tụ thành cổ kiếm chinh phạt thiên địa, cuồn cuộn trào ra phía trước, xông phá tất cả, lại một lần nữa đánh lên mặt trống lớn.
- Tùng...
Gióng vang hai mươi tiếng trống, sức mạnh kinh người dội ngược trở về khiến áo giáp kim sắc trên người Trảm Trần cũng bể tan tành, đánh thẳng vào tâm thần của hắn khiến cho nội tâm của hắn điên cuồng chấn động. Hắn biết, nếu còn tiếp tục gióng trống, chỉ sợ hắn sẽ bị thương.
Nhưng tiếng trống này lại vang vọng không ngừng, hắn đưa mắt nhìn qua, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt hiện lên một luồng khí lạnh.
Thế nhưng hắn lại thấy Tần Vấn Thiên duỗi ngón tay ra, đi về phía trước rồi đè ngón tay xuống, một luồng sức mạnh khủng khiếp như muốn phá bỏ tất cả phủ xuống mặt trống lớn tạo thành tiếng vang.
- Tùng...
Thiên địa chấn động, giống như lúc trước, hai mươi tiếng vang đã được ghi chép lại, một tiếng vang này đã đánh dội thẳng vào tim người bên cạnh. Tần Vấn Thiên cảm nhận được luồng sức mạnh kinh người này càn quét cơ thể, lại thấy thân hình hắn bất động, tâm lặng như nước. Hắn như cảm nhận được loạt cảnh giết chóc ở hoàng thành Đại Hạ cổ khi xưa, máu tươi nhuộm đỏ cả đất trời, không biết bao nhiêu máu và nước mắt đã rơi xuống, ý chí vô tận đánh vào trong đầu của hắn, thật đáng sợ.
Trảm Trần hơi do dự, giờ phút này tiếng trống đã đứt đoạn không hề nối tiếp nữa. Lần do dự này đã khiến hắn không còn cơ hội nữa nhưng hai mươi tiếng trống đều đã được ghi chép, vẫn chói mắt vô cùng. Hắn cũng làm được giống như Trần Vương và Thạch Phá Thiên. Mặc dù chuyện này không chứng tỏ điều gì nhưng ít ra cũng làm cho người ta thấy được sức mạnh của Trảm Trần hắn.
- Lòng ngươi hèn mọn, làm sao có thể thắng được ý chí bất diệt của ta.
Một tiếng nói vang lên, mọi người chỉ thấy Tần Vấn Thiên lại đưa ra một ngón tay, trong thiên địa tựa như hội tụ đường vân kỳ diệu, hóa thành xoáy nước, đâm thẳng vào mặt trống lớn.
- Tùng...
Hai mươi mốt tiếng trống vang lên, đột phá ghi chép. Một tiếng vang này hòa với tiếng nói của Tần Vấn Thiên phá vỡ cả khoảng đất trời này, khiến lòng của vô số người đều phải rung động không thôi.
Người này đang khiêu khích miệt thị Trảm Trần, lòng hắn thật kiên định.
Lòng ngươi hèn mọn, làm sao có thể thắng được ý chí bất diệt của ta.
Cuộc chiến gióng trống này tuy chỉ là vòng mở đầu nhưng hắn cũng muốn giành thắng lợi. Huống chi, hắn lại đứng chung một chỗ với Trảm Trần, Mạc Khuynh Thành còn đứng ngay bên cạnh, làm sao hắn có thể thua Trảm Trần.
Bước chân đi tới, Tần Vấn Thiên đi về phía trước, người bên cạnh hắn mỉm cười, nhanh chóng rời đi, chỉ để lại cho mọi người một cái bóng lưng.
Người này phong thái phi phàm nhưng đáng tiếc là cảnh giới hơi thấp, Nguyên Phủ tầng bảy lại dám khiêu khích Trảm Trần, thật sự là quá cuồng vọng.
Lúc này, người còn chưa gióng trống không còn nhiều lắm, hơn nữa, những cường giả có tên tuổi được xếp hạng phía trên kia tất cả đều đã gióng trống hết rồi.
Dọc theo hai bên con đường cổ kính, đám người lần lượt đi về phía trước, men theo cái hành lang rộng rãi kia, người người chen lấn nhau đi về con đường phía trước.
Vòng gióng trống mở đầu đã loại bỏ hết một nửa số người.
Vòng kế tiếp lại càng nguy hiểm hơn, bọn họ phải đối mặt với sông Sinh Tử.
Sông Sinh Tử thật sự là một thử thách sống chết, qua thì sống, rơi xuống đó thì chết.
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu nhân vật anh kiệt đã ngã xuống dòng sông Sinh Tử này.
Sau khi đám người Tần Vấn Thiên đi lên bậc thang, đưa mắt nhìn xuống là có thể thấy con sông Sinh Tử kia, hoặc gọi là hồ Sinh Tử thì đúng hơn.
Sông Sinh Tử có chiều rộng bằng với các bậc thang cổ vừa leo lên khi nãy, có thể chứa được ngàn người. Về phần chiều dài thì dài đến tận mười vạn mét, đối với võ tu, khoảng cách này thật ra cũng không dài lắm, bất kỳ một thiên tài nào ở đây cũng có thể vượt qua với tốc độ thông thường.
Thế nhưng qua sông Sinh Tử, mấy ngàn người cùng thi đấu thì không còn dễ dàng nữa.
Điều đáng sợ hơn chính là con sông Sinh Tử này chứa đầy sự ăn mòn, người Nguyên Phủ cảnh rơi vào trong đó chắc chắn sẽ phải chết.
Đám người kia chỉ thấy Thiên Cơ lão nhân đợi người của ba mươi sáu đại thế lực cấp bá chủ ngự không đi về phía trước, đáp xuống một đầu khác của sông Sinh Tử. Trên tường thành cổ, một cánh cửa lớn mở ra.
Từng có lúc con sông Sinh Tử này là chiếc gương trời của hoàng triều Đại Hạ cổ, chỉ cần canh giữ ở cuối sông Sinh Tử, trên tường thành cổ kia chỉ cần một người là đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể xông vào được.
Thiên Cơ lão nhân nhìn về phía trước, giờ phút này mọi người đều đang đứng đối diện với sông Sinh Tử dài mười vạn mét, nhìn như ngắn ngủi nhưng nhất định sẽ có rất nhiều người nằm lại ở nơi này.
Chỉ thấy Thiên Cơ lão nhân đốt một nén nhang nhỏ, vừa mảnh vừa ngắn, e là chỉ trong thời gian một trăm lần hít thở là sẽ cháy hết.
Nhưng bọn họ cần phải đi qua con sông Sinh Tử này trước khi nén nhang này cháy hết, ít nhất cũng cần phải vượt qua một trăm mét.
Trong tình huống nhiều người cùng đồng hành như vậy, vượt qua một trăm mét, khó khăn thế nào hẳn là có thể tưởng tượng ra được, bọn họ ắt sẽ ra tay với nhau, tạo thành một trận hỗn loạn.
- Nhang đã đốt, trước lúc nó cháy hết những người không vượt qua sẽ bị loại!
Thiên Cơ lão nhân bình tĩnh nói:
- Xuất phát. - Đi!
Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, mấy ngàn người cùng giận dữ gào lên, tất cả đều nhanh như tia chớp, cướp đường mà đi.
Một nén nhang với chiều dài mười vạn mét, bọn họ cần giữ vững tốc độ từng phút từng giây, không thể làm trễ nãi một chút thời gian nào, làm sao có thể không điên cuồng lao về phía trước.
Trong nháy mắt mấy ngàn người cùng chạy như điên trên sông Sinh Tử, cảnh tượng này tạo ra sự kích thích rất lớn, kích thích lòng người.
Trong bọn họ có người từng thấy được khí thế của hàng vạn con ngựa phi nhanh, thật giống như một trận lốc nổi lên giữa đất trời. Nhưng trong nháy mắt này lại là nghìn vạn người cùng đồng hành, trận gió mạnh mẽ khủng khiếp trong hư không kia tựa như có thể xé nát thân thể người ta.
Hơn nữa, vô số hơi thở đáng sợ điên cuồng bộc phát ra, trong thiên địa là một khoảng không gian cuồng loạn, đã có rất nhiều người đã bắt đầu ra tay công kích.
- Cút ngay!
Phía sau Tần Vấn Thiên có người nổi giận gầm lên, một kiếm chém ra nhanh như tia chớp, đồng thời người nọ còn ngự kiếm dưới chân, muốn cướp đường để đi về phía trước.
- Ta trấn thủ phía sau, các ngươi đi phía trước.
Tần Vấn Thiên lớn tiếng hét, trở tay liền đánh ra một chưởng ấn khủng bố, va chạm với cổ kiếm, trong mắt của hắn hiện lên vẻ lạnh lùng, điên cuồng chuyển động bàn tay. Thật giống như có một con đại bàng điên cuồng đánh trả về phía sau, ngăn cản đường đi của người phía sau.
Ở phía trước đám người Tần Vấn Thiên cũng có người tung đòn công kích, ngăn cản không để bọn họ cướp đường, thậm chí khoảng không phía trên đầu đám người Tần Vấn Thiên cũng có người đánh xuống những luồng công kích đáng sợ, muốn đánh bay họ đi, cướp lấy cơ hội.
Loạn, cục diện lúc này là một trận hỗn loạn.
Theo sau một tiếng ùm nhỏ vang lên, đã có người rơi xuống sông Sinh Tử, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trong phút chốc thân thể bị ăn mòn, hóa thành xương trắng, ngay sau đó, ngay cả bộ xương cũng bị ăn mòn không còn nhìn thấy gì nữa.
Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua chỉ cảm thấy thật đáng sợ. Đây mới là cửa ải thứ nhất sau khi gióng trống mở màn mà đã tàn khốc như vậy. Thiên tài tranh đấu sao mà thảm thiết như thế?
- Khuynh Thành!
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua về phía bên cạnh, giờ phút này quá hỗn loạn, muốn thay đổi khoảng cách cũng rất khó khăn. Tất cả mọi người chỉ lo xông về phía trước, nhưng hắn phát hiện Mạc Khuynh Thành vẫn ổn, có lẽ là bởi vì nàng có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành nên không có ai độc ác ra tay với nàng, đại khái đây cũng là ưu thế của mỹ nữ.
Không có cừu hận sống chết, chỉ là cướp đường mà thôi, chỉ cần Mạc Khuynh Thành không chủ động đắc tội với ai, những cường giả kia sao có thể nỡ đành lòng vùi hoa dập liễu.
Sở Mãng và Phàm Nhạc thủ tại phía trước, trên đỉnh đầu hai người cũng có mũi tên kim sắc bay lơ lửng, huyết mạch trên người Phàm Nhạc toàn bộ khai hỏa, đắm mình trong hỏa diễm kim sắc, tựa như ngọn lửa của Chiến Thần, đúng là vô cùng dũng mãnh.
- Đùng...
Có người trở tay công kích muốn cản đường, Phàm Nhạc và Sở Mãng lạnh lùng hừ một tiếng. Sở Mãng đánh bại công kích, mũi tên của Phàm Nhạc chạy thẳng tới người vừa ra tay ở phía trước, người nọ trở tay muốn đánh bay mũi tên nhưng thấy mũi tên đột nhiên chuyển hướng, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, bỗng nhiên xoay người. Sở Mãng và Phàm Nhạc liền nhanh chóng tiến sát đến phía sau mũi tên, một tiếng phụt truyền ra, mũi tên nhọn cắm lên đầu hắn, từ trên khoảng không rơi xuống.
Với tốc độ của đám người Phàm Nhạc cũng đã đủ để vượt qua con sông này, bọn họ sẽ không chủ động giết người cướp đường, nhưng nếu có người cố ý ngăn cản bọn họ, bên kia cũng chỉ có thể đổi mạng nếu muốn cướp đường mà thôi.
Sau khi Sở Mãng dùng Phá cảnh đan, tu vi của hắn đã là Nguyên Phủ cảnh đỉnh phong rồi, thực lực không thể nói là không mạnh được.
- Đùng...
Vào thời khắc này, một luồng sức mạnh đáng sợ áp xuống, thật giống như có từng dãy núi lớn từ trên trời giáng xuống, nghiền ép lao về phía đám người Sở Mãng và Phàm Nhạc, thậm chí, phía trước bọn họ cũng xuất hiện một luồng sức mạnh như núi công kích đến.
- Tư Đồ Phá!
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu liền thấy Tư Đồ Phá đứng trên không, thân mặc áo giáp Tinh Nham, sáng chói vô cùng, hắn ta đã ra đòn tấn công bọn họ.
Thân hình chợt động, Tần Vấn Thiên phóng lên cao, giơ tay lên đánh tan đòn công kích có thế như núi kia. Lại thấy trong hư không có một lưỡi kiếm rơi xuống, rõ ràng chính là lợi kiếm của Tư Đồ Phá, Tuyệt Sinh kiếm.
Hơn nữa ở cùng trong khoảnh khắc, một luồng sức mạnh khủng khiếp phủ xuống trên thân đám người Tần Vấn Thiên, một bàn chân khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trấn áp, tích chứa lực lượng ngập trời, bao phủ toàn bộ đám người Tần Vấn Thiên và Sở Mãng ở bên trong.
- Đoạn Thanh Sơn!
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên lạnh như băng, không ngờ Tư Đồ Phá và Đoạn Thanh Sơn lại liên thủ với nhau, bất ngờ đánh úp bọn họ.
Thực lực của hai người này đều mạnh vô cùng, Đoạn Thanh Sơn vốn đứng ở vị trí thứ hai mươi lăm trên Thiên Mệnh bảng, còn Tư Đồ Phá dĩ nhiên cũng có được năng lực chiến đấu tương tự như vậy.
Cái búa lớn của Sở Mãng đánh về phía hư không, ngọn lửa trên người Âu Dương Cuồng Sinh đan xen với sấm sét phát ra.
Trảm Trần thấy cảnh tượng bên này thì sao có thể bỏ qua, chỉ thấy thân hình hắn lướt đi, trong phút chốc một thanh lợi kiếm kim sắc phá không mà đến, lao thẳng tới Tần Vấn Thiên.
Trong khoảng khắc này, trước sau đều có địch.
Nhưng ngay lúc này, một luồng ma uy ngập trời phủ xuống, thật giống như có tia sét ma đạo kinh khủng đánh tới, một thanh ma thương hắc ám xuyên thủng tất cả, hướng thẳng về phía Trảm Trần khiến cho vẻ mặt Trảm Trần lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm người mặc áo bào đen kia, giận dữ hét lên:
- Lại là ngươi!
Vân Mộng Di cũng ra tay, nàng chạy thẳng tới phía Tư Đồ Phá, sức mạnh hàn băng đáng sợ dường như muốn làm khoảng hư không này đóng băng lại.
Loạn, cả không gian này cũng sắp loạn hết lên. Lúc người phía sau xông lên cũng sẽ bất ngờ đánh thêm một kích, sau đó gào thét mà vượt qua bọn họ, tốt nhất là những người này cùng bị loại luôn đi.
Không ít ánh mắt của mọi người đều chú ý tới trận chiến này, không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ cái người mới vừa đột phá lần ghi chép gióng trống kia lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy, nhiều kẻ thù, bằng hữu cũng nhiều.
Những người muốn tiêu diệt bọn họ đều là những nhân vật phi phàm, Trảm Trần, Đoạn Thanh Sơn, Tư Đồ Phá.
Lúc này thậm chí còn xuất hiện Trích Tinh chưởng ấn đánh về phía bọn họ, vẻ mặt mọi người lại khựng lại một lần nữa. Đó là người của Trích Tinh phủ, Dương Phàm cũng ở đó. Trích Tinh phủ có hai người cùng ra tay công kích Tần Vấn Thiên.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Vấn Thiên, trong lòng hơi ngờ vực, phần lớn đám người bọn họ đều không biết đến người này.
Hơn nữa hơi thở phát ra trên người hắn lại chỉ mới là Nguyên Phủ tầng bảy đỉnh phong.
Có thể gióng vang mười chín tiếng trống, tâm chí bền bỉ là chuyện không thể nghi ngờ, hơn nữa lực công kích thuần túy hẳn là vô cùng mạnh mẽ, còn có thể dùng để phòng ngự.
Trảm Trần vẻ mặt lạnh giá, liếc qua Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt hắn hiện lên sự sắc bén đáng sợ vô cùng. Giờ phút này Mạc Khuynh Thành vẫn đứng nhìn ở bên cạnh, thậm chí, người trong thiên hạ cũng đang nhìn, Trảm Trần hắn sao có thể thua.
Mặc dù chỉ là gióng trống, hắn cũng quyết không thể thua bởi Tần Vấn Thiên.
Tinh Hồn phóng ra, quanh thân Trảm Trần nổi lên trận gió lốc kim sắc đầy đáng sợ, hội tụ thành cổ kiếm chinh phạt thiên địa, cuồn cuộn trào ra phía trước, xông phá tất cả, lại một lần nữa đánh lên mặt trống lớn.
- Tùng...
Gióng vang hai mươi tiếng trống, sức mạnh kinh người dội ngược trở về khiến áo giáp kim sắc trên người Trảm Trần cũng bể tan tành, đánh thẳng vào tâm thần của hắn khiến cho nội tâm của hắn điên cuồng chấn động. Hắn biết, nếu còn tiếp tục gióng trống, chỉ sợ hắn sẽ bị thương.
Nhưng tiếng trống này lại vang vọng không ngừng, hắn đưa mắt nhìn qua, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt hiện lên một luồng khí lạnh.
Thế nhưng hắn lại thấy Tần Vấn Thiên duỗi ngón tay ra, đi về phía trước rồi đè ngón tay xuống, một luồng sức mạnh khủng khiếp như muốn phá bỏ tất cả phủ xuống mặt trống lớn tạo thành tiếng vang.
- Tùng...
Thiên địa chấn động, giống như lúc trước, hai mươi tiếng vang đã được ghi chép lại, một tiếng vang này đã đánh dội thẳng vào tim người bên cạnh. Tần Vấn Thiên cảm nhận được luồng sức mạnh kinh người này càn quét cơ thể, lại thấy thân hình hắn bất động, tâm lặng như nước. Hắn như cảm nhận được loạt cảnh giết chóc ở hoàng thành Đại Hạ cổ khi xưa, máu tươi nhuộm đỏ cả đất trời, không biết bao nhiêu máu và nước mắt đã rơi xuống, ý chí vô tận đánh vào trong đầu của hắn, thật đáng sợ.
Trảm Trần hơi do dự, giờ phút này tiếng trống đã đứt đoạn không hề nối tiếp nữa. Lần do dự này đã khiến hắn không còn cơ hội nữa nhưng hai mươi tiếng trống đều đã được ghi chép, vẫn chói mắt vô cùng. Hắn cũng làm được giống như Trần Vương và Thạch Phá Thiên. Mặc dù chuyện này không chứng tỏ điều gì nhưng ít ra cũng làm cho người ta thấy được sức mạnh của Trảm Trần hắn.
- Lòng ngươi hèn mọn, làm sao có thể thắng được ý chí bất diệt của ta.
Một tiếng nói vang lên, mọi người chỉ thấy Tần Vấn Thiên lại đưa ra một ngón tay, trong thiên địa tựa như hội tụ đường vân kỳ diệu, hóa thành xoáy nước, đâm thẳng vào mặt trống lớn.
- Tùng...
Hai mươi mốt tiếng trống vang lên, đột phá ghi chép. Một tiếng vang này hòa với tiếng nói của Tần Vấn Thiên phá vỡ cả khoảng đất trời này, khiến lòng của vô số người đều phải rung động không thôi.
Người này đang khiêu khích miệt thị Trảm Trần, lòng hắn thật kiên định.
Lòng ngươi hèn mọn, làm sao có thể thắng được ý chí bất diệt của ta.
Cuộc chiến gióng trống này tuy chỉ là vòng mở đầu nhưng hắn cũng muốn giành thắng lợi. Huống chi, hắn lại đứng chung một chỗ với Trảm Trần, Mạc Khuynh Thành còn đứng ngay bên cạnh, làm sao hắn có thể thua Trảm Trần.
Bước chân đi tới, Tần Vấn Thiên đi về phía trước, người bên cạnh hắn mỉm cười, nhanh chóng rời đi, chỉ để lại cho mọi người một cái bóng lưng.
Người này phong thái phi phàm nhưng đáng tiếc là cảnh giới hơi thấp, Nguyên Phủ tầng bảy lại dám khiêu khích Trảm Trần, thật sự là quá cuồng vọng.
Lúc này, người còn chưa gióng trống không còn nhiều lắm, hơn nữa, những cường giả có tên tuổi được xếp hạng phía trên kia tất cả đều đã gióng trống hết rồi.
Dọc theo hai bên con đường cổ kính, đám người lần lượt đi về phía trước, men theo cái hành lang rộng rãi kia, người người chen lấn nhau đi về con đường phía trước.
Vòng gióng trống mở đầu đã loại bỏ hết một nửa số người.
Vòng kế tiếp lại càng nguy hiểm hơn, bọn họ phải đối mặt với sông Sinh Tử.
Sông Sinh Tử thật sự là một thử thách sống chết, qua thì sống, rơi xuống đó thì chết.
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu nhân vật anh kiệt đã ngã xuống dòng sông Sinh Tử này.
Sau khi đám người Tần Vấn Thiên đi lên bậc thang, đưa mắt nhìn xuống là có thể thấy con sông Sinh Tử kia, hoặc gọi là hồ Sinh Tử thì đúng hơn.
Sông Sinh Tử có chiều rộng bằng với các bậc thang cổ vừa leo lên khi nãy, có thể chứa được ngàn người. Về phần chiều dài thì dài đến tận mười vạn mét, đối với võ tu, khoảng cách này thật ra cũng không dài lắm, bất kỳ một thiên tài nào ở đây cũng có thể vượt qua với tốc độ thông thường.
Thế nhưng qua sông Sinh Tử, mấy ngàn người cùng thi đấu thì không còn dễ dàng nữa.
Điều đáng sợ hơn chính là con sông Sinh Tử này chứa đầy sự ăn mòn, người Nguyên Phủ cảnh rơi vào trong đó chắc chắn sẽ phải chết.
Đám người kia chỉ thấy Thiên Cơ lão nhân đợi người của ba mươi sáu đại thế lực cấp bá chủ ngự không đi về phía trước, đáp xuống một đầu khác của sông Sinh Tử. Trên tường thành cổ, một cánh cửa lớn mở ra.
Từng có lúc con sông Sinh Tử này là chiếc gương trời của hoàng triều Đại Hạ cổ, chỉ cần canh giữ ở cuối sông Sinh Tử, trên tường thành cổ kia chỉ cần một người là đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể xông vào được.
Thiên Cơ lão nhân nhìn về phía trước, giờ phút này mọi người đều đang đứng đối diện với sông Sinh Tử dài mười vạn mét, nhìn như ngắn ngủi nhưng nhất định sẽ có rất nhiều người nằm lại ở nơi này.
Chỉ thấy Thiên Cơ lão nhân đốt một nén nhang nhỏ, vừa mảnh vừa ngắn, e là chỉ trong thời gian một trăm lần hít thở là sẽ cháy hết.
Nhưng bọn họ cần phải đi qua con sông Sinh Tử này trước khi nén nhang này cháy hết, ít nhất cũng cần phải vượt qua một trăm mét.
Trong tình huống nhiều người cùng đồng hành như vậy, vượt qua một trăm mét, khó khăn thế nào hẳn là có thể tưởng tượng ra được, bọn họ ắt sẽ ra tay với nhau, tạo thành một trận hỗn loạn.
- Nhang đã đốt, trước lúc nó cháy hết những người không vượt qua sẽ bị loại!
Thiên Cơ lão nhân bình tĩnh nói:
- Xuất phát. - Đi!
Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, mấy ngàn người cùng giận dữ gào lên, tất cả đều nhanh như tia chớp, cướp đường mà đi.
Một nén nhang với chiều dài mười vạn mét, bọn họ cần giữ vững tốc độ từng phút từng giây, không thể làm trễ nãi một chút thời gian nào, làm sao có thể không điên cuồng lao về phía trước.
Trong nháy mắt mấy ngàn người cùng chạy như điên trên sông Sinh Tử, cảnh tượng này tạo ra sự kích thích rất lớn, kích thích lòng người.
Trong bọn họ có người từng thấy được khí thế của hàng vạn con ngựa phi nhanh, thật giống như một trận lốc nổi lên giữa đất trời. Nhưng trong nháy mắt này lại là nghìn vạn người cùng đồng hành, trận gió mạnh mẽ khủng khiếp trong hư không kia tựa như có thể xé nát thân thể người ta.
Hơn nữa, vô số hơi thở đáng sợ điên cuồng bộc phát ra, trong thiên địa là một khoảng không gian cuồng loạn, đã có rất nhiều người đã bắt đầu ra tay công kích.
- Cút ngay!
Phía sau Tần Vấn Thiên có người nổi giận gầm lên, một kiếm chém ra nhanh như tia chớp, đồng thời người nọ còn ngự kiếm dưới chân, muốn cướp đường để đi về phía trước.
- Ta trấn thủ phía sau, các ngươi đi phía trước.
Tần Vấn Thiên lớn tiếng hét, trở tay liền đánh ra một chưởng ấn khủng bố, va chạm với cổ kiếm, trong mắt của hắn hiện lên vẻ lạnh lùng, điên cuồng chuyển động bàn tay. Thật giống như có một con đại bàng điên cuồng đánh trả về phía sau, ngăn cản đường đi của người phía sau.
Ở phía trước đám người Tần Vấn Thiên cũng có người tung đòn công kích, ngăn cản không để bọn họ cướp đường, thậm chí khoảng không phía trên đầu đám người Tần Vấn Thiên cũng có người đánh xuống những luồng công kích đáng sợ, muốn đánh bay họ đi, cướp lấy cơ hội.
Loạn, cục diện lúc này là một trận hỗn loạn.
Theo sau một tiếng ùm nhỏ vang lên, đã có người rơi xuống sông Sinh Tử, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trong phút chốc thân thể bị ăn mòn, hóa thành xương trắng, ngay sau đó, ngay cả bộ xương cũng bị ăn mòn không còn nhìn thấy gì nữa.
Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua chỉ cảm thấy thật đáng sợ. Đây mới là cửa ải thứ nhất sau khi gióng trống mở màn mà đã tàn khốc như vậy. Thiên tài tranh đấu sao mà thảm thiết như thế?
- Khuynh Thành!
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua về phía bên cạnh, giờ phút này quá hỗn loạn, muốn thay đổi khoảng cách cũng rất khó khăn. Tất cả mọi người chỉ lo xông về phía trước, nhưng hắn phát hiện Mạc Khuynh Thành vẫn ổn, có lẽ là bởi vì nàng có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành nên không có ai độc ác ra tay với nàng, đại khái đây cũng là ưu thế của mỹ nữ.
Không có cừu hận sống chết, chỉ là cướp đường mà thôi, chỉ cần Mạc Khuynh Thành không chủ động đắc tội với ai, những cường giả kia sao có thể nỡ đành lòng vùi hoa dập liễu.
Sở Mãng và Phàm Nhạc thủ tại phía trước, trên đỉnh đầu hai người cũng có mũi tên kim sắc bay lơ lửng, huyết mạch trên người Phàm Nhạc toàn bộ khai hỏa, đắm mình trong hỏa diễm kim sắc, tựa như ngọn lửa của Chiến Thần, đúng là vô cùng dũng mãnh.
- Đùng...
Có người trở tay công kích muốn cản đường, Phàm Nhạc và Sở Mãng lạnh lùng hừ một tiếng. Sở Mãng đánh bại công kích, mũi tên của Phàm Nhạc chạy thẳng tới người vừa ra tay ở phía trước, người nọ trở tay muốn đánh bay mũi tên nhưng thấy mũi tên đột nhiên chuyển hướng, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, bỗng nhiên xoay người. Sở Mãng và Phàm Nhạc liền nhanh chóng tiến sát đến phía sau mũi tên, một tiếng phụt truyền ra, mũi tên nhọn cắm lên đầu hắn, từ trên khoảng không rơi xuống.
Với tốc độ của đám người Phàm Nhạc cũng đã đủ để vượt qua con sông này, bọn họ sẽ không chủ động giết người cướp đường, nhưng nếu có người cố ý ngăn cản bọn họ, bên kia cũng chỉ có thể đổi mạng nếu muốn cướp đường mà thôi.
Sau khi Sở Mãng dùng Phá cảnh đan, tu vi của hắn đã là Nguyên Phủ cảnh đỉnh phong rồi, thực lực không thể nói là không mạnh được.
- Đùng...
Vào thời khắc này, một luồng sức mạnh đáng sợ áp xuống, thật giống như có từng dãy núi lớn từ trên trời giáng xuống, nghiền ép lao về phía đám người Sở Mãng và Phàm Nhạc, thậm chí, phía trước bọn họ cũng xuất hiện một luồng sức mạnh như núi công kích đến.
- Tư Đồ Phá!
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu liền thấy Tư Đồ Phá đứng trên không, thân mặc áo giáp Tinh Nham, sáng chói vô cùng, hắn ta đã ra đòn tấn công bọn họ.
Thân hình chợt động, Tần Vấn Thiên phóng lên cao, giơ tay lên đánh tan đòn công kích có thế như núi kia. Lại thấy trong hư không có một lưỡi kiếm rơi xuống, rõ ràng chính là lợi kiếm của Tư Đồ Phá, Tuyệt Sinh kiếm.
Hơn nữa ở cùng trong khoảnh khắc, một luồng sức mạnh khủng khiếp phủ xuống trên thân đám người Tần Vấn Thiên, một bàn chân khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trấn áp, tích chứa lực lượng ngập trời, bao phủ toàn bộ đám người Tần Vấn Thiên và Sở Mãng ở bên trong.
- Đoạn Thanh Sơn!
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên lạnh như băng, không ngờ Tư Đồ Phá và Đoạn Thanh Sơn lại liên thủ với nhau, bất ngờ đánh úp bọn họ.
Thực lực của hai người này đều mạnh vô cùng, Đoạn Thanh Sơn vốn đứng ở vị trí thứ hai mươi lăm trên Thiên Mệnh bảng, còn Tư Đồ Phá dĩ nhiên cũng có được năng lực chiến đấu tương tự như vậy.
Cái búa lớn của Sở Mãng đánh về phía hư không, ngọn lửa trên người Âu Dương Cuồng Sinh đan xen với sấm sét phát ra.
Trảm Trần thấy cảnh tượng bên này thì sao có thể bỏ qua, chỉ thấy thân hình hắn lướt đi, trong phút chốc một thanh lợi kiếm kim sắc phá không mà đến, lao thẳng tới Tần Vấn Thiên.
Trong khoảng khắc này, trước sau đều có địch.
Nhưng ngay lúc này, một luồng ma uy ngập trời phủ xuống, thật giống như có tia sét ma đạo kinh khủng đánh tới, một thanh ma thương hắc ám xuyên thủng tất cả, hướng thẳng về phía Trảm Trần khiến cho vẻ mặt Trảm Trần lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm người mặc áo bào đen kia, giận dữ hét lên:
- Lại là ngươi!
Vân Mộng Di cũng ra tay, nàng chạy thẳng tới phía Tư Đồ Phá, sức mạnh hàn băng đáng sợ dường như muốn làm khoảng hư không này đóng băng lại.
Loạn, cả không gian này cũng sắp loạn hết lên. Lúc người phía sau xông lên cũng sẽ bất ngờ đánh thêm một kích, sau đó gào thét mà vượt qua bọn họ, tốt nhất là những người này cùng bị loại luôn đi.
Không ít ánh mắt của mọi người đều chú ý tới trận chiến này, không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ cái người mới vừa đột phá lần ghi chép gióng trống kia lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy, nhiều kẻ thù, bằng hữu cũng nhiều.
Những người muốn tiêu diệt bọn họ đều là những nhân vật phi phàm, Trảm Trần, Đoạn Thanh Sơn, Tư Đồ Phá.
Lúc này thậm chí còn xuất hiện Trích Tinh chưởng ấn đánh về phía bọn họ, vẻ mặt mọi người lại khựng lại một lần nữa. Đó là người của Trích Tinh phủ, Dương Phàm cũng ở đó. Trích Tinh phủ có hai người cùng ra tay công kích Tần Vấn Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.