Chương 537: Lửa giận ngập trời
Tịnh Vô Ngân
18/10/2018
Đông Sơn Cẩm chìm trong ảo tưởng, thuộc hạ của hắn thì đã bao vây Tần
Vấn Thiên, để lộ hơi thở, yếu nhất cũng là tu vi Nguyên Phủ đỉnh phong,
một gã thị vệ mạnh nhất thì đứng ở bên cạnh ở Đông Sơn Cẩm để bảo vệ an
toàn cho hắn, tu vi là Thiên Cương cảnh tầng bốn.
- Khuynh Thành, xem ra đã đến lúc chúng ta phải trở về.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành lắc đầu cười khổ, đã có người nhằm vào hắn và Mạc Khuynh Thành, như vậy hiển nhiên là không chỉ có mỗi tên phế vật Đông Sơn Cẩm này, sợ rằng người đến tiếp sau đó mới khó giải quyết, nhất định phải trở về hoàng cung ngay.
Chỉ là nếu hắn đã đồng ý hộ tống Mạc Khuynh Thành, cùng Mạc Khuynh Thành lặng lẽ hưởng thụ lấy thời gian nửa ngày này, thì cũng không có gì phải hối hận, Diệp Không Phàm muốn ép giết chính mình, nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như hắn nghĩ.
- Ừm.
Mạc Khuynh Thành nhìn đám người xung quanh tỏ ra vẻ ghét bỏ, lời đối thoại của hai người rơi vào trong tai Đông Sơn Cẩm, khiến cho Đông Sơn Cẩm vô cùng sửng sốt, mặc dù người thanh niên này cùng với Mạc Khuynh Thành có khí chất bất phàm, nhưng nhìn số tuổi ắt hẳn còn không lớn bằng hắn, có thể lợi hại được đến đâu.
Huống chi Đông Sơn Cẩm hắn thân là nhi tử của Đông Sơn hầu, những nhân vật thượng tầng của Diệp quốc hắn đều biết đến, tuyệt không có hai người trước mắt.
Chẳng qua là tên Đông Sơn Cẩm này không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chơi bời lêu lổng, nếu như hắn quan tâm nhiều hơn một chút về các thông tin tình báo về hoàng gia, ắt hẳn là sẽ biết hôm nay trong hoàng cung đã nhiều thêm không ít nhân vật, mà những người này, đều là người mà Đông Sơn Cẩm hắn không chọc nổi.
- Tiểu mỹ nhân, đừng nóng vội, ta còn muốn hầu hạ nàng thật tốt nữa cơ mà, haha, các ngươi còn không ra tay đi!
Đông Sơn Cẩm càng lúc càng không kiềm chế nổi, hắn còn chưa từng được nhúng chàm một tuyệt thế mỹ nữ như thế, hôm nay gặp được ở cái tửu quán này, há có thể không sinh ra ác ý, nhưng hắn không biết, rằng vì bản tính háo sắc của hắn, mà đã bị người ta lợi dụng.
- Oong!
Chỉ thấy một thanh trường đao chém về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt người nọ lộ ra ý cười lạnh lùng dữ tợn, tựa như chỉ cần một đao là có thể chém chết Tần Vấn Thiên.
- Boong!
Tiếng vang lanh lảnh truyền ra, trường đao chém lên đầu vai Tần Vấn Thiên, vốn chuẩn bị chém xuống đầu của hắn, song thanh đao lại bắn ngược trở lại, cảnh tượng này khiến cho những người khác chuẩn bị ra tay đều sợ đến cứng mặt.
Hiện tại thân thể Tần Vấn Thiên đã lợi hại đến mức nào, vừa lấy Tinh Thần Nguyên Lực phòng ngự thân thể, là có thể làm một gã Thiên Cương cảnh nhất bị trọng thương đấy.
- Ngươi...
Sắc mặt tên thị vệ cầm đao kia liên tiếp thay đôi, biết bản thân đã đá nhầm vào một cục sắt.
Mà vào lúc này, Tần Vấn Thiên chậm rãi đứng lên, đột nhiên, một luồng áp lực làm cho người ta ngạt thở bao phủ toàn bộ không gian, mái tóc dài của Tần Vấn Thiên tung bay, đường cong dịu dàng trên khuôn mặt kia dần dần trở nên yêu tuấn, toàn thân đều toát ra một luồng khí chất không gì sánh kịp.
- Người không liên quan thì mau rời khỏi đây.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói, trong phút chốc rất nhiều người đẫ rời đi, mà đám người bao vây xùng quanh Tần Vấn Thiên thì đều khẽ run rẩy.
Đông Sơn Cẩm cũng không phải là kẻ ngu, lúc này sao hắn có thể không biết rằng mình đã chọc phải người có thân phận bất phàm, chỉ thấy bên thị vệ cạnh hắn mở miệng nói:
- Các hạ, hôm nay có nhiều mạo phạm xin được tha lỗi, chúng ta rời đi trước.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại, vung bàn tay lên, trong phút chốc có một tiếng hét thảm vang lên, trên ấn đường ngưcủa tênời cầm đao kia xuất hiện một vết kiếm, ngay lập tức ngã xuống và bị thiêu cháy, đám người xung quanh hắn tức khắc lui về phía sau, lộ ra vẻ sợ hãi.
- Ta chính là nhi tử của Đông Sơn hầu, ngươi giết thuộc hạ của ta cũng không truy cứu, ngươi nên biết khi nào thì mình phải dừng tay lại.
Đông Sơn Cẩm thấy một người bị giết thì trong lòng khẽ run, thế rồi đột nhiên trong lúc hắn đang nói chuyện, Tần Vấn Thiên lại lia mắt nhìn về phía hắn, chỉ trong tích tắc, hắn cảm thấy mình như rơi vào trong Cửu U Địa Ngục, nguy cơ tử vong đầy tuyệt vọng bao trùm lất hắn, chỉ một ánh mắt, mà như có thể phá hủy hết thảy niềm tin vào cuộc sống của hắn.
Tần Vấn Thiên đi về phía trước rồi một bước, kiếm khí tàn sát khắp thiên địa, trong phút chốc, lại có những tiếng kêu thảm thiết truyền ra, chỉ thấy vài tên thị vệ đã ngã xuống.
- Các hạ...
Tên hộ vệ đứng bên cạnh Đông Sơn Cẩm hét lớn một tiếng:
- Mặc dù các hạ có thực lực rất mạnh, nhưng cao thủ ở Đông Sơn Hầu phủ nhiều như mây, nếu ngươi giết chết Tiểu Hầu gia, chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết.
Tần Vấn Thiên giống như là không nghe thấy được lời hắn nói, lại tiến lên thêm một bước, trong phút chốc người nọ cảm giác được có một luồng kiếm uy ngập trời đánh vào người, Tần Vấn Thiên giơ tay lên, sau đó chém bàn tay ra, thân thể người nọ bị đánh bật ra sau, chỉ thấy máu chảy như mưa rơi, mi tâm của hắn xuất hiện một vết máu.
- Không...
máu tươi sền sệt bắn vào người Đông Sơn Cẩm, hắn thét lên một tiếng, sợ hãi đến mức thân thể run rẩy không ngừng.
Tần Vấn Thiên lại tiến thêm một bước nữa, trong chớp mắt này, tất cả đám hộ vệ của Đông Sơn Cẩm đều kêu gào thảm thiết, chết ngây tại chỗ, không có một người nào, không có một ai còn có thể sống được.
Đông Sơn Cẩm trực tiếp xụi lơ ở trên mặt đất, giống như một đống bùn lầy, bị làm cho sợ đến mức hồn phi phách tán, hắn nhìn Tần Vấn Thiên giống như là nhìn thấy ma quỷ, hắn đã từng gặp không ít cường giả, nhưng vẫn chưa có ai có thể khiến cho hắn tuyệt vọng như vậy, đi từng bước về phía hắn, mỗi một bước đều có người phải chết, đây chính là hủy hoại ý chí tinh thần.
- Người họ Sở kia dẫn ngươi tới nơi này, sau đó núp ở phía xa giám thị động tĩnh ở đây, nói vậy kế tiếp sẽ có người báo cho người của Đông Sơn hầu tới đánh lén ta, song bọn họ cũng sẽ chết, sau trận chiến này, cho dù Đông Sơn hầu có giết ta, cả Đông Sơn Hầu phủ cũng sẽ bị chôn theo cùng.
Tần Vấn Thiên quan sát Đông Sơn Cẩm, lạnh lùng nói, gió lạnh phả vào người Đông Sơn Cẩm, khiến cho hắn cảm giác như mình đang ở trong địa ngục, mỗi một câu nói kia, đều làm cho hắn cảm nhận được hơi lạnh đến thấu xương, thật sự rất lạnh.
Hắn không ngu đến mức ấy, lời Tần Vấn Thiên nói sao hắn có thể không nghe hiểu, đây không chỉ là muốn tính mạng của hắn, mà còn muốn hủy diệt Đông Sơn Hầu phủ, đây là kế sách oán độc cỡ nào, dĩ nhiên là lúc này đây hắn cũng đoán được, thân phận của người thanh niên trước mắt hẳn là không hề tầm thường, giết hắn rồi, Đông Sơn Hầu phủ cũng phải chôn cùng.
- Rốt cuộc thì ngươi ngớ ngẩn đến mức nào, mới có thể dễ dàng bị tính kế trở thành một con cờ như thế?
Giọng Tần Vấn Thiên vẫn cứ lạnh lẽo như băng, Đông Sơn Cẩm kiềm chế nỗi sợ hãi bò dậy, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi bỏ qua cho ta, âm mưu của bọn hắn lập tức không thể nào trở thành hiện thực, không phải sao?
Tần Vấn Thiên vung tay xuống, trực tiếp vỗ lên đầu Đông Sơn Cẩm, chấn chết hắn.
Có một số việc, là không thể bỏ qua, nếu người này chỉ đắc tội hắn thì tội cũng không đến nỗi đáng chết, nhưng lời nói của tên này đã nhục nhã Mạc Khuynh Thành, hơn nữa tính cách của hắn ta cũng lại rất xấu xa, nếu như Tần Vấn Thiên hắn yếu thế hơn, kết cục sẽ thảm đến mức nào? Hắn cũng không phải là thánh nhân, kể từ khi chuyện này vừa mới bắt đầu, Đông Sơn Cẩm đã chắc chắn là phải chết, có lẽ người phía sau màn, cũng dự liệu ra kết cục này rồi.
Cuồng phong hiện lên, thân thể Tần Vấn Thiên giống như như một trận gió mà tiêu tán ngay tại chỗ, trong một cái góc ở phía xa có một bóng dáng đang co rút, tựa như vì sợ mà lạnh run, lúc nhận thấy được tiếng gió, hắn lập tức cấp tốc chạy như điên.
- Vù!
Một luồng lực lượng khổng lồ trực tiếp bắt được người thanh niên họ Sở, ngay sau đó có một bàn tay túm lấy cổ họng của hắn, vẻ mặt người thanh niên họ Sở tràn đầy hoảng sợ, thân thể run rẩy không ngừng, hắn mới vừa tận mắt nhìn thấy Đông Sơn Cẩm tử vong, thanh niên này quá sát phạt, quyết đoán đến mức đáng sợ.
- Ta nói, cái gì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết!
Tần Vấn Thiên còn chưa nói gì, người thanh niên họ Sở đã hô to.
Tần Vấn Thiên không lên tiếng, chẳng qua là im lặng đợi chờ, mặc dù hắn biết rằng người đứng phía sau màn có lẽ trừ Diệp Không Phàm ra thì không còn có ai khác, nhưng nếu như người này biết chút gì đó, thì hắn cũng muốn nghe thử một chút.
- Chuyện này chính là người của Ưng Hầu phủ sai ta làm, Ưng Hầu phủ và Đông Sơn Hầu phủ có mối ân oán, muốn mượn đao giết người, Đông Sơn hầu cực kỳ bao che khuyết điểm, mặc dù ông ta biết rõ tên nhi tử này không nên thân, nhưng vẫn cực kỳ nuông chiều, chính là bởi vì thế mới có tên hỗn thế ma vương Đông Sơn Cẩm này, bởi vì phụ thân hắn làm ô dù, có lẽ lúc này người của Đông Sơn phủ đã sắp đến rồi, nếu Tần huynh còn không đi thì e là chậm mất, Đông Sơn hầu biết được tin Đông Sơn Cẩm mất mạng, dù biết ngươi là ai thì cũng có thể sẽ ra tay đánh chết ngươi.
Người thanh niên họ Sở la lớn.
Tần Vấn Thiên hơi giật giật chân mày, lạnh nhạt nói:
- Ngươi biết ta là ai, kẻ nào nói cho ngươi?
- Thánh nữ Khuynh Thành vốn đã có tiếgn, Sở mỗ vừa thấy nàng liền biết chuyện lần này là chuyện lớn, vốn định chạy, nhưng lại muốn xem đến kết cục, chie không ngờ rằng Tần huynh ngươi lại có thể nhận ra được sự tồn tại của ta.
- Vậy ngươi làm thế nào mà biết được ta là ai?
Giọng của Tần Vấn Thiên lạnh lùng như băng tuyết, biết Mạc Khuynh Thành thì cũng không lạ, nhưng thanh danh của hắn, hẳn là không lớn như vậy mới đúng.
Cảm nhận được sát ý của Tần Vấn Thiên, sắc mặt thanh niên họ Sở tựa như tro tàn, nơi xa có khí thế mạnh mẽ tràn ngập mà đến, hiển nhiên là người của Đông Sơn hầu đã tới, Tần Vấn Thiên chau lông mày lại, mà người thanh niên họ Sở lại càng tuyệt vọng, hạ giọng hướng nói với Tần Vấn Thiên:
- Kể từ giây phút nhìn thấy Thánh nữ, Sở mỗ đã lập tức biết rõ là Tề vương phủ thoát không khỏi liên quan đến chuyện này rồi, Ưng hầu vốn là nghe lệnh Tề vương phủ, hơn nữa… Hơn nữa đoạn thời gian trước có tin đồn truyền ra, nói xấu Thánh nữ có cuộc sống buông thả, thế nhưng...
- Thế nhưng cái gì?
Giọng nói tràn đầy sát ý của Tần Vấn Thiên thẩm thấu vào trong màng nhĩ của đối phương, người thanh niên họ Sở nhắm mắt lại, có phần tuyệt vọng, sợ là dù cho Tần Vấn Thiên không giết hắn, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết, những tên Ưng Hầu phủ khốn kiếp kia, lại không nói trước cho hắn biết đây là nhằm vào Thánh nữ Dược Hoàng cốc, nghĩ đến đây thì nỗi căm hận trong lòng hắn càng dâng trào, tiếp theo đó cũng căm thù cả Tề vương phủ.
- Chắc chắn là Tề vương phủ sai người truyền ra tin tức nói xấu Thánh nữ, bọn họ bịa đặt nói Thánh nữ chỉ là một nữ tử lang thang, còn ở cùng với một đệ tử Trượng Kiếm tông tên là Tần Vấn Thiên trong tẩm cung làm chuyện hoang dâm vô độ liên tục ba ngày, ai cũng có thể nhận làm phu quân.
Người thanh niên họ Sở cắn răng nói, hắn vừa mới dứt lời, Tần Vấn Thiên đã trực tiếp chụp tay một cái, một luồng lửa giận ngập trời tràn ra từ trên người hắn, thân hình của hắn chợt lóe, trở lại bên cạnh Mạc Khuynh Thành, nhìn dung nhan của Mạc Khuynh Thành, sát niệm trong lòng hắn lại càng trào dâng.
- Diệp Không Phàm, ta muốn ngươi phải chết!
Tần Vấn Thiên quát lên, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Mạc Khuynh Thành, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành nhìn hắn, mỉm cười lắc đầu nói:
- Vấn Thiên, không sao cả, chàng hiểu ta, như thế là đủ rồi.
Tần Vấn Thiên thấy vẻ mặt Mạc Khuynh Thành như thế thì lại càng đau lòng, Mạc Khuynh Thành không quan tâm đến việc người ngoài nói mình thế nào, bởi vì nàng đã xem chính mình là thê tử của Tần Vấn Thiên hắn, người ngoài còn có thể nói gì?
Nhưng hắn vẫn không nghĩ tới Diệp Không Phàm lại hèn hạ như thế, dùng lời đồn thế này để hãm hại người khác, đây là muốn hủy hoại danh tiếng của Mạc Khuynh Thành, khiến cho Mạc Khuynh Thành thân bại danh liệt.
Tần Vấn Thiên kéo tay Mạc Khuynh Thành, hai người ngự không mà đi, phía trước có vô số cường giả lao tới, nhìn thi thể của Đông Sơn Cẩm, bọn họ toát ra sát khí vô cùng đáng sợ.
Đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên cùng với Mạc Khuynh Thành, bọn họ liền đoán ra được thân phận của hai người, thật đáng buồn cho tên phế vật Đông Sơn Cẩm này, không ngờ lại có thể ngớ ngẩn đến trình độ này, bị người lợi dụng, nhưng hôm nay, cũng đã là thế cưỡi trên lưng cọp.
- Hai vị, vẫn nên chờ hầu gia tới quyết định đi.
Một người mở miệng nói, đám người này gần như là đã bao vây hai người, bọn họ không dám ra tay, nhưng Đông Sơn Cẩm chết rồi, nếu như bọn họ bỏ qua cho kẻ thù, sợ rằng Đông Sơn hầu sẽ giết sạch bọn họ, không còn cách nào khác chỉ có thể giữ Tần Vấn Thiên ở lại.
- Oong!
Xích Ma kích xuất hiện ở trong tay Tần Vấn Thiên, trong đôi đồng tử của hắn bắn ra tia sáng lạnh lẽo đầy đáng sợ, hắn lạnh lùng nói:
- Ta là Tần Vấn Thiên đệ tưt Trượng Kiếm tông, Thánh nữ Dược Hoàng cốc chính là kết tóc chi thê của ta, Tề vương phủ nói xấu hủy hoại danh dự thê tử của ta, lại còn mượn đao giết người, nếu các ngươi dám ngăn cản, ta giết không tha.
Dứt lời, giọng Tần Vấn Thiên vang lên như sấm, chấn động đến hàng chục dặm, trời đất như hòa làm một, hắn muốn cho tất cả người đều biết rằng, Mạc Khuynh Thành là thê tử của hắn, như thế thì người khác liền có thể hiểu được, những kia lời đồn, đều là ý xấu!
- Khuynh Thành, xem ra đã đến lúc chúng ta phải trở về.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành lắc đầu cười khổ, đã có người nhằm vào hắn và Mạc Khuynh Thành, như vậy hiển nhiên là không chỉ có mỗi tên phế vật Đông Sơn Cẩm này, sợ rằng người đến tiếp sau đó mới khó giải quyết, nhất định phải trở về hoàng cung ngay.
Chỉ là nếu hắn đã đồng ý hộ tống Mạc Khuynh Thành, cùng Mạc Khuynh Thành lặng lẽ hưởng thụ lấy thời gian nửa ngày này, thì cũng không có gì phải hối hận, Diệp Không Phàm muốn ép giết chính mình, nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như hắn nghĩ.
- Ừm.
Mạc Khuynh Thành nhìn đám người xung quanh tỏ ra vẻ ghét bỏ, lời đối thoại của hai người rơi vào trong tai Đông Sơn Cẩm, khiến cho Đông Sơn Cẩm vô cùng sửng sốt, mặc dù người thanh niên này cùng với Mạc Khuynh Thành có khí chất bất phàm, nhưng nhìn số tuổi ắt hẳn còn không lớn bằng hắn, có thể lợi hại được đến đâu.
Huống chi Đông Sơn Cẩm hắn thân là nhi tử của Đông Sơn hầu, những nhân vật thượng tầng của Diệp quốc hắn đều biết đến, tuyệt không có hai người trước mắt.
Chẳng qua là tên Đông Sơn Cẩm này không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chơi bời lêu lổng, nếu như hắn quan tâm nhiều hơn một chút về các thông tin tình báo về hoàng gia, ắt hẳn là sẽ biết hôm nay trong hoàng cung đã nhiều thêm không ít nhân vật, mà những người này, đều là người mà Đông Sơn Cẩm hắn không chọc nổi.
- Tiểu mỹ nhân, đừng nóng vội, ta còn muốn hầu hạ nàng thật tốt nữa cơ mà, haha, các ngươi còn không ra tay đi!
Đông Sơn Cẩm càng lúc càng không kiềm chế nổi, hắn còn chưa từng được nhúng chàm một tuyệt thế mỹ nữ như thế, hôm nay gặp được ở cái tửu quán này, há có thể không sinh ra ác ý, nhưng hắn không biết, rằng vì bản tính háo sắc của hắn, mà đã bị người ta lợi dụng.
- Oong!
Chỉ thấy một thanh trường đao chém về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt người nọ lộ ra ý cười lạnh lùng dữ tợn, tựa như chỉ cần một đao là có thể chém chết Tần Vấn Thiên.
- Boong!
Tiếng vang lanh lảnh truyền ra, trường đao chém lên đầu vai Tần Vấn Thiên, vốn chuẩn bị chém xuống đầu của hắn, song thanh đao lại bắn ngược trở lại, cảnh tượng này khiến cho những người khác chuẩn bị ra tay đều sợ đến cứng mặt.
Hiện tại thân thể Tần Vấn Thiên đã lợi hại đến mức nào, vừa lấy Tinh Thần Nguyên Lực phòng ngự thân thể, là có thể làm một gã Thiên Cương cảnh nhất bị trọng thương đấy.
- Ngươi...
Sắc mặt tên thị vệ cầm đao kia liên tiếp thay đôi, biết bản thân đã đá nhầm vào một cục sắt.
Mà vào lúc này, Tần Vấn Thiên chậm rãi đứng lên, đột nhiên, một luồng áp lực làm cho người ta ngạt thở bao phủ toàn bộ không gian, mái tóc dài của Tần Vấn Thiên tung bay, đường cong dịu dàng trên khuôn mặt kia dần dần trở nên yêu tuấn, toàn thân đều toát ra một luồng khí chất không gì sánh kịp.
- Người không liên quan thì mau rời khỏi đây.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói, trong phút chốc rất nhiều người đẫ rời đi, mà đám người bao vây xùng quanh Tần Vấn Thiên thì đều khẽ run rẩy.
Đông Sơn Cẩm cũng không phải là kẻ ngu, lúc này sao hắn có thể không biết rằng mình đã chọc phải người có thân phận bất phàm, chỉ thấy bên thị vệ cạnh hắn mở miệng nói:
- Các hạ, hôm nay có nhiều mạo phạm xin được tha lỗi, chúng ta rời đi trước.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại, vung bàn tay lên, trong phút chốc có một tiếng hét thảm vang lên, trên ấn đường ngưcủa tênời cầm đao kia xuất hiện một vết kiếm, ngay lập tức ngã xuống và bị thiêu cháy, đám người xung quanh hắn tức khắc lui về phía sau, lộ ra vẻ sợ hãi.
- Ta chính là nhi tử của Đông Sơn hầu, ngươi giết thuộc hạ của ta cũng không truy cứu, ngươi nên biết khi nào thì mình phải dừng tay lại.
Đông Sơn Cẩm thấy một người bị giết thì trong lòng khẽ run, thế rồi đột nhiên trong lúc hắn đang nói chuyện, Tần Vấn Thiên lại lia mắt nhìn về phía hắn, chỉ trong tích tắc, hắn cảm thấy mình như rơi vào trong Cửu U Địa Ngục, nguy cơ tử vong đầy tuyệt vọng bao trùm lất hắn, chỉ một ánh mắt, mà như có thể phá hủy hết thảy niềm tin vào cuộc sống của hắn.
Tần Vấn Thiên đi về phía trước rồi một bước, kiếm khí tàn sát khắp thiên địa, trong phút chốc, lại có những tiếng kêu thảm thiết truyền ra, chỉ thấy vài tên thị vệ đã ngã xuống.
- Các hạ...
Tên hộ vệ đứng bên cạnh Đông Sơn Cẩm hét lớn một tiếng:
- Mặc dù các hạ có thực lực rất mạnh, nhưng cao thủ ở Đông Sơn Hầu phủ nhiều như mây, nếu ngươi giết chết Tiểu Hầu gia, chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết.
Tần Vấn Thiên giống như là không nghe thấy được lời hắn nói, lại tiến lên thêm một bước, trong phút chốc người nọ cảm giác được có một luồng kiếm uy ngập trời đánh vào người, Tần Vấn Thiên giơ tay lên, sau đó chém bàn tay ra, thân thể người nọ bị đánh bật ra sau, chỉ thấy máu chảy như mưa rơi, mi tâm của hắn xuất hiện một vết máu.
- Không...
máu tươi sền sệt bắn vào người Đông Sơn Cẩm, hắn thét lên một tiếng, sợ hãi đến mức thân thể run rẩy không ngừng.
Tần Vấn Thiên lại tiến thêm một bước nữa, trong chớp mắt này, tất cả đám hộ vệ của Đông Sơn Cẩm đều kêu gào thảm thiết, chết ngây tại chỗ, không có một người nào, không có một ai còn có thể sống được.
Đông Sơn Cẩm trực tiếp xụi lơ ở trên mặt đất, giống như một đống bùn lầy, bị làm cho sợ đến mức hồn phi phách tán, hắn nhìn Tần Vấn Thiên giống như là nhìn thấy ma quỷ, hắn đã từng gặp không ít cường giả, nhưng vẫn chưa có ai có thể khiến cho hắn tuyệt vọng như vậy, đi từng bước về phía hắn, mỗi một bước đều có người phải chết, đây chính là hủy hoại ý chí tinh thần.
- Người họ Sở kia dẫn ngươi tới nơi này, sau đó núp ở phía xa giám thị động tĩnh ở đây, nói vậy kế tiếp sẽ có người báo cho người của Đông Sơn hầu tới đánh lén ta, song bọn họ cũng sẽ chết, sau trận chiến này, cho dù Đông Sơn hầu có giết ta, cả Đông Sơn Hầu phủ cũng sẽ bị chôn theo cùng.
Tần Vấn Thiên quan sát Đông Sơn Cẩm, lạnh lùng nói, gió lạnh phả vào người Đông Sơn Cẩm, khiến cho hắn cảm giác như mình đang ở trong địa ngục, mỗi một câu nói kia, đều làm cho hắn cảm nhận được hơi lạnh đến thấu xương, thật sự rất lạnh.
Hắn không ngu đến mức ấy, lời Tần Vấn Thiên nói sao hắn có thể không nghe hiểu, đây không chỉ là muốn tính mạng của hắn, mà còn muốn hủy diệt Đông Sơn Hầu phủ, đây là kế sách oán độc cỡ nào, dĩ nhiên là lúc này đây hắn cũng đoán được, thân phận của người thanh niên trước mắt hẳn là không hề tầm thường, giết hắn rồi, Đông Sơn Hầu phủ cũng phải chôn cùng.
- Rốt cuộc thì ngươi ngớ ngẩn đến mức nào, mới có thể dễ dàng bị tính kế trở thành một con cờ như thế?
Giọng Tần Vấn Thiên vẫn cứ lạnh lẽo như băng, Đông Sơn Cẩm kiềm chế nỗi sợ hãi bò dậy, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi bỏ qua cho ta, âm mưu của bọn hắn lập tức không thể nào trở thành hiện thực, không phải sao?
Tần Vấn Thiên vung tay xuống, trực tiếp vỗ lên đầu Đông Sơn Cẩm, chấn chết hắn.
Có một số việc, là không thể bỏ qua, nếu người này chỉ đắc tội hắn thì tội cũng không đến nỗi đáng chết, nhưng lời nói của tên này đã nhục nhã Mạc Khuynh Thành, hơn nữa tính cách của hắn ta cũng lại rất xấu xa, nếu như Tần Vấn Thiên hắn yếu thế hơn, kết cục sẽ thảm đến mức nào? Hắn cũng không phải là thánh nhân, kể từ khi chuyện này vừa mới bắt đầu, Đông Sơn Cẩm đã chắc chắn là phải chết, có lẽ người phía sau màn, cũng dự liệu ra kết cục này rồi.
Cuồng phong hiện lên, thân thể Tần Vấn Thiên giống như như một trận gió mà tiêu tán ngay tại chỗ, trong một cái góc ở phía xa có một bóng dáng đang co rút, tựa như vì sợ mà lạnh run, lúc nhận thấy được tiếng gió, hắn lập tức cấp tốc chạy như điên.
- Vù!
Một luồng lực lượng khổng lồ trực tiếp bắt được người thanh niên họ Sở, ngay sau đó có một bàn tay túm lấy cổ họng của hắn, vẻ mặt người thanh niên họ Sở tràn đầy hoảng sợ, thân thể run rẩy không ngừng, hắn mới vừa tận mắt nhìn thấy Đông Sơn Cẩm tử vong, thanh niên này quá sát phạt, quyết đoán đến mức đáng sợ.
- Ta nói, cái gì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết!
Tần Vấn Thiên còn chưa nói gì, người thanh niên họ Sở đã hô to.
Tần Vấn Thiên không lên tiếng, chẳng qua là im lặng đợi chờ, mặc dù hắn biết rằng người đứng phía sau màn có lẽ trừ Diệp Không Phàm ra thì không còn có ai khác, nhưng nếu như người này biết chút gì đó, thì hắn cũng muốn nghe thử một chút.
- Chuyện này chính là người của Ưng Hầu phủ sai ta làm, Ưng Hầu phủ và Đông Sơn Hầu phủ có mối ân oán, muốn mượn đao giết người, Đông Sơn hầu cực kỳ bao che khuyết điểm, mặc dù ông ta biết rõ tên nhi tử này không nên thân, nhưng vẫn cực kỳ nuông chiều, chính là bởi vì thế mới có tên hỗn thế ma vương Đông Sơn Cẩm này, bởi vì phụ thân hắn làm ô dù, có lẽ lúc này người của Đông Sơn phủ đã sắp đến rồi, nếu Tần huynh còn không đi thì e là chậm mất, Đông Sơn hầu biết được tin Đông Sơn Cẩm mất mạng, dù biết ngươi là ai thì cũng có thể sẽ ra tay đánh chết ngươi.
Người thanh niên họ Sở la lớn.
Tần Vấn Thiên hơi giật giật chân mày, lạnh nhạt nói:
- Ngươi biết ta là ai, kẻ nào nói cho ngươi?
- Thánh nữ Khuynh Thành vốn đã có tiếgn, Sở mỗ vừa thấy nàng liền biết chuyện lần này là chuyện lớn, vốn định chạy, nhưng lại muốn xem đến kết cục, chie không ngờ rằng Tần huynh ngươi lại có thể nhận ra được sự tồn tại của ta.
- Vậy ngươi làm thế nào mà biết được ta là ai?
Giọng của Tần Vấn Thiên lạnh lùng như băng tuyết, biết Mạc Khuynh Thành thì cũng không lạ, nhưng thanh danh của hắn, hẳn là không lớn như vậy mới đúng.
Cảm nhận được sát ý của Tần Vấn Thiên, sắc mặt thanh niên họ Sở tựa như tro tàn, nơi xa có khí thế mạnh mẽ tràn ngập mà đến, hiển nhiên là người của Đông Sơn hầu đã tới, Tần Vấn Thiên chau lông mày lại, mà người thanh niên họ Sở lại càng tuyệt vọng, hạ giọng hướng nói với Tần Vấn Thiên:
- Kể từ giây phút nhìn thấy Thánh nữ, Sở mỗ đã lập tức biết rõ là Tề vương phủ thoát không khỏi liên quan đến chuyện này rồi, Ưng hầu vốn là nghe lệnh Tề vương phủ, hơn nữa… Hơn nữa đoạn thời gian trước có tin đồn truyền ra, nói xấu Thánh nữ có cuộc sống buông thả, thế nhưng...
- Thế nhưng cái gì?
Giọng nói tràn đầy sát ý của Tần Vấn Thiên thẩm thấu vào trong màng nhĩ của đối phương, người thanh niên họ Sở nhắm mắt lại, có phần tuyệt vọng, sợ là dù cho Tần Vấn Thiên không giết hắn, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết, những tên Ưng Hầu phủ khốn kiếp kia, lại không nói trước cho hắn biết đây là nhằm vào Thánh nữ Dược Hoàng cốc, nghĩ đến đây thì nỗi căm hận trong lòng hắn càng dâng trào, tiếp theo đó cũng căm thù cả Tề vương phủ.
- Chắc chắn là Tề vương phủ sai người truyền ra tin tức nói xấu Thánh nữ, bọn họ bịa đặt nói Thánh nữ chỉ là một nữ tử lang thang, còn ở cùng với một đệ tử Trượng Kiếm tông tên là Tần Vấn Thiên trong tẩm cung làm chuyện hoang dâm vô độ liên tục ba ngày, ai cũng có thể nhận làm phu quân.
Người thanh niên họ Sở cắn răng nói, hắn vừa mới dứt lời, Tần Vấn Thiên đã trực tiếp chụp tay một cái, một luồng lửa giận ngập trời tràn ra từ trên người hắn, thân hình của hắn chợt lóe, trở lại bên cạnh Mạc Khuynh Thành, nhìn dung nhan của Mạc Khuynh Thành, sát niệm trong lòng hắn lại càng trào dâng.
- Diệp Không Phàm, ta muốn ngươi phải chết!
Tần Vấn Thiên quát lên, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Mạc Khuynh Thành, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành nhìn hắn, mỉm cười lắc đầu nói:
- Vấn Thiên, không sao cả, chàng hiểu ta, như thế là đủ rồi.
Tần Vấn Thiên thấy vẻ mặt Mạc Khuynh Thành như thế thì lại càng đau lòng, Mạc Khuynh Thành không quan tâm đến việc người ngoài nói mình thế nào, bởi vì nàng đã xem chính mình là thê tử của Tần Vấn Thiên hắn, người ngoài còn có thể nói gì?
Nhưng hắn vẫn không nghĩ tới Diệp Không Phàm lại hèn hạ như thế, dùng lời đồn thế này để hãm hại người khác, đây là muốn hủy hoại danh tiếng của Mạc Khuynh Thành, khiến cho Mạc Khuynh Thành thân bại danh liệt.
Tần Vấn Thiên kéo tay Mạc Khuynh Thành, hai người ngự không mà đi, phía trước có vô số cường giả lao tới, nhìn thi thể của Đông Sơn Cẩm, bọn họ toát ra sát khí vô cùng đáng sợ.
Đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên cùng với Mạc Khuynh Thành, bọn họ liền đoán ra được thân phận của hai người, thật đáng buồn cho tên phế vật Đông Sơn Cẩm này, không ngờ lại có thể ngớ ngẩn đến trình độ này, bị người lợi dụng, nhưng hôm nay, cũng đã là thế cưỡi trên lưng cọp.
- Hai vị, vẫn nên chờ hầu gia tới quyết định đi.
Một người mở miệng nói, đám người này gần như là đã bao vây hai người, bọn họ không dám ra tay, nhưng Đông Sơn Cẩm chết rồi, nếu như bọn họ bỏ qua cho kẻ thù, sợ rằng Đông Sơn hầu sẽ giết sạch bọn họ, không còn cách nào khác chỉ có thể giữ Tần Vấn Thiên ở lại.
- Oong!
Xích Ma kích xuất hiện ở trong tay Tần Vấn Thiên, trong đôi đồng tử của hắn bắn ra tia sáng lạnh lẽo đầy đáng sợ, hắn lạnh lùng nói:
- Ta là Tần Vấn Thiên đệ tưt Trượng Kiếm tông, Thánh nữ Dược Hoàng cốc chính là kết tóc chi thê của ta, Tề vương phủ nói xấu hủy hoại danh dự thê tử của ta, lại còn mượn đao giết người, nếu các ngươi dám ngăn cản, ta giết không tha.
Dứt lời, giọng Tần Vấn Thiên vang lên như sấm, chấn động đến hàng chục dặm, trời đất như hòa làm một, hắn muốn cho tất cả người đều biết rằng, Mạc Khuynh Thành là thê tử của hắn, như thế thì người khác liền có thể hiểu được, những kia lời đồn, đều là ý xấu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.