Chương 616: Lưu Ngôn Của Tiên Nhân. (2)
Tịnh Vô Ngân
20/11/2019
- Nếu như người công kích ta lần thứ nhất không phải là Đế Thí mà là ngươi thì có lẽ kết quả sẽ có khác biệt.
Tần Vấn Thiên mỉm cười đáp lại, Cố Lưu Phong là người đi được nhanh nhất, hơn nữa lại am hiểu mũi tên. Nếu hắn hạ thủ khi Tần Vấn Thiên lưu lại ở mặt thứ nhất của cổ bia thì Tần Vấn Thiên thật sự có khả năng bị đánh ra ngoài.
Nhưng hiển nhiên, Cố Lưu Phong hắn cũng khinh thường làm như thế.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Hoa Thái Hư. Khí chất hôm nay của Hoa Thái Hư càng thêm bất phàm, khiến người ta có cảm giác phản phác quy chân.
- Khi ở Đại Hạ, rất nhiều người đều cho rằng ta sẽ chết ở trong tay của ngươi. Bây giờ lại gặp nhau tại Tiên Võ Giới, xem ra trong số mệnh của chúng ta bắt buộc phải có một trận chiến.
Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng.
Hoa Thái Hư cũng đang nhìn Tần Vấn Thiên. Trong mắt hắn không biểu lộ bất kỳ tình cảm nào, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
- Kỳ thực, ta cũng không có hận ngươi giống như trong tưởng tượng của người khác.
Hoa Thái Hư chậm rãi nói:
- Sự ưu tú của ngươi là không thể nghi ngờ. Lần đầu tiên thấy ngươi ở Sở Quốc, khi đó ta thậm chí chưa hề nghĩ tới giết ngươi, bởi khi đó ta căn bản chưa xem ngươi là địch nhân, ngươi còn chưa có tư cách ấy. Thậm chí khi ngươi giết chết Tiêu Vân, ngươi vẫn không có tư cách ấy. Chỉ đến khi ngươi cũng lấy được ghế thứ nhất của Thiên Mệnh bảng, ngươi mới có tư cách.
- Ngươi giết Tiêu Vân không sai, chỉ bằng chuyện hắn đã làm ra với Mạc Khuynh Thành, ngươi có đủ lý do để giết hắn. Nhưng, hắn suy cho cùng vẫn là đệ đệ ta, hắn có khốn kiếp như thế nào đi nữa, ta vẫn muốn báo thù cho hắn. Mặc dù ta kính phục ngươi, nhưng nếu sau này ta có cơ hội giết ngươi ta vẫn sẽ không hạ thủ lưu tình. Ngươi ở bên ngoài gặp phải ta cũng nên kiên định quyết tâm muốn giết ta, bởi vì nếu ngươi không giết ta, ta sẽ nghĩ biện pháp đòi mạng ngươi. Chẳng qua ta cũng có một chút không hy vọng ân oán giữa chúng ta sẽ liên lụy đến gia tộc, coi như ta vì Hoa gia lưu lại một đường lui đi. Suy cho cùng có đối thủ như ngươi, nếu ta không thể giết chết ngươi, sẽ là tai họa với Hoa gia. Nếu ta giết chết ngươi, cũng sẽ không liên luỵ đến thân nhân bằng hữu của ngươi.
Giọng nói của Hoa Thái Hư bình tĩnh. Trong đôi mắt trong suốt của Tần Vấn Thiên lại thoáng lộ rõ sự hư ảo, gật đầu:
- Ngươi đứng đầu Thiên Mệnh bảng, vẫn luôn vững vàng áp chế Trần Vương. Sự chênh lệch giữa hắn và ngươi, hắn quả thực không thể vượt qua.
- Chiến như thế nào?
Hoa Thái Hư mở miệng, đôi mắt nhìn Cố Lưu Phong.
Cố Lưu Phong mỉm cười, thân hình lập tức chớp động. Ba người rất nhanh hóa thành thế chân vạc. Trên thân ba người đều tràn ngập khí thế khủng bố, cuồng phong cuốn qua thiên địa, bọn họ phảng phất như có ăn ý nào đó, có khả năng đọc hiểu suy nghĩ từ trong ánh mắt của đối phương.
- Ô...ô...n...g!
Hào quang rực rỡ, mũi tên hiện ra. Cố Lưu Phong tay cầm cung tiễn, ánh sao chợt hiện, tiễn phá không bay về phía Hoa Thái Hư và Tần Vấn Thiên.
Tiễn bắn ra, trong giây lát, ba mặt trong bia đá, dường như đồng thời lóe ra một đạo ánh sáng rực rỡ, hình như có ngôi sao lóe lên một cái rồi biến mất.
- Khai chiến, quyết chiến, vì sao không có ánh sáng bắn ra, ta thấy ba người, bọn họ ở cùng một chỗ chiến đấu.
Trong lòng những người đứng phía sau bia đá đều kinh hãi. Bọn họ vừa mới thấy ba mặt bia đá kia đồng thời lóng lánh ánh sáng rực rỡ, lập tức minh bạch, quyết chiến đã bắt đầu.
Cố Lưu Phong tiễn nhanh vô cùng lại có lực xuyên thấu đáng sợ. Thân thể của Hoa Thái Hư dường như không chân thật, khi mũi tên hạ xuống, bóng dáng hắn sẽ hóa thành hư ảo. Toàn thân Tần Vấn Thiên hóa thành kim sắc đưa tay hái mũi tên như ngôi sao xuống.
Nhưng thấy Cố Lưu Phong vẫn đứng tại chỗ như cũ, chỉ thấy mũi tên của hắn hướng lên bầu trời, không bắn người mà bắn về phía hư không. Tiễn phá thiên khung, lập tức theo thiên khung rơi xuống giống như từng đạo sao băng rơi xuống chỗ Hoa Thái Hư vàTần Vấn Thiên. Từng viên sao băng, hóa thành mưa sao băng đầy trời giống như khi Dương Nghệ chân chính bắn Cửu Thiên.
- Phanh, phanh, phanh...
Cả vùng không gian bị sao băng tiễn vũ mai táng, thân thể Hoa Thái Hư không ngừng bị đánh trúng, nhưng trong khoảnh khắc mỗi lần bị đánh trúng, chân thân của hắn lại dường như xuất hiện ở bên cạnh. Thân Tần Vấn Thiên hóa thành Cự Nhân, giơ tay lên lay trời, vô kiên bất tồi, mũi tên hạ xuống không thể lay động hắn.
Ba mặt bia đá không ngừng lóe ra ánh sao rực rỡ, khiến thâm tâm những người bên ngoài đều phanh phanh nhảy lên. Ánh sao thật mạnh, phảng phất như có tiễn vũ khắp trời. Đây là trình độ chiến đấu thế nào? Bọn họ hận không thể chui vào trong bia đá tìm tòi thực hư.
Thân thể Hoa Thái Hư hóa thành tàn ảnh không ngừng kéo dài, đồng thời đi về phía Tần Vấn Thiên và Cố Lưu Phong. Một đạo lại một đạo tàn ảnh lúc thì chia lìa, lúc thì trùng hợp, tựa như thật sự có nghìn vạn hóa thân, đồng thời đánh ra chưởng ấn đánh về phía Tần Vấn Thiên và Cố Lưu Phong.
Mũi tên của Cố Lưu Phong biến mất, trong tay hắn cầm đao, ánh đao chợt hiện, san núi cắt trăng, chém ra cả thiên địa.
- Bành!
Tần Vấn Thiên giẫm chân xuống mặt đất, trấn áp tất cả. Hắn hóa thân thành bóng dáng Tiên Ma, lại chạy đi như tia chớp, phảng phất như có cánh chim kim sắc xông về phía Hoa Thái Hư và Cố Lưu Phong.
Một tiếng rống to, thiên địa như muốn vỡ ra. Trên vòm trời xuất hiện từng vị Tiên Ma, chân chính có khả năng trấn áp thiên khung đại địa, pháp quyết chưởng ấn đánh về phía trước, trăm nghìn Trích Tinh chưởng ấn như bao trùm toàn bộ thiên địa hư không, không chỗ có thể kháng cự, quét ngang tất cả.
- Nhất Lực Hàng Thập Hội, dốc hết sức phá Thái Hư.
Tần Vấn Thiên gầm thét, phảng phất như có rất nhiều thân thể Tiên Ma từ trên trời giáng xuống, trấn áp đại địa, lại thêm vô vàn Trích Tinh chưởng ấn oanh nộ, đại địa phát ra tiếng nổ vang ầm ầm, long trời lở đất.
- Bành, bành...
Hai tiếng kêu rên truyền ra, chân thân của Hoa Thái Hư bị đánh trúng buộc phải xuất hiện, khóe miệng chảy máu, Cố Lưu Phong cũng bị chấn thương. Hai người cùng lúc nhìn về phía Tần Vấn Thiên, người kia dường như hóa thân thành Tiên Ma thân thể, nhất lực hàng thập hội, lực phá Thái Hư cảnh.
Thân thể Hoa Thái Hư cùng Cố Lưu Phong đồng vọt về phía Tần Vấn Thiên. Trong lòng bàn tay tất cả người đứng bên ngoài đều là mồ hôi. Tuy vẫn chỉ có thể nhìn thấy được cái bóng mơ hồ, nhưng bọn họ lại khẩn trương đến mức hít thở không thông!
Tần Vấn Thiên mỉm cười đáp lại, Cố Lưu Phong là người đi được nhanh nhất, hơn nữa lại am hiểu mũi tên. Nếu hắn hạ thủ khi Tần Vấn Thiên lưu lại ở mặt thứ nhất của cổ bia thì Tần Vấn Thiên thật sự có khả năng bị đánh ra ngoài.
Nhưng hiển nhiên, Cố Lưu Phong hắn cũng khinh thường làm như thế.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Hoa Thái Hư. Khí chất hôm nay của Hoa Thái Hư càng thêm bất phàm, khiến người ta có cảm giác phản phác quy chân.
- Khi ở Đại Hạ, rất nhiều người đều cho rằng ta sẽ chết ở trong tay của ngươi. Bây giờ lại gặp nhau tại Tiên Võ Giới, xem ra trong số mệnh của chúng ta bắt buộc phải có một trận chiến.
Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng.
Hoa Thái Hư cũng đang nhìn Tần Vấn Thiên. Trong mắt hắn không biểu lộ bất kỳ tình cảm nào, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
- Kỳ thực, ta cũng không có hận ngươi giống như trong tưởng tượng của người khác.
Hoa Thái Hư chậm rãi nói:
- Sự ưu tú của ngươi là không thể nghi ngờ. Lần đầu tiên thấy ngươi ở Sở Quốc, khi đó ta thậm chí chưa hề nghĩ tới giết ngươi, bởi khi đó ta căn bản chưa xem ngươi là địch nhân, ngươi còn chưa có tư cách ấy. Thậm chí khi ngươi giết chết Tiêu Vân, ngươi vẫn không có tư cách ấy. Chỉ đến khi ngươi cũng lấy được ghế thứ nhất của Thiên Mệnh bảng, ngươi mới có tư cách.
- Ngươi giết Tiêu Vân không sai, chỉ bằng chuyện hắn đã làm ra với Mạc Khuynh Thành, ngươi có đủ lý do để giết hắn. Nhưng, hắn suy cho cùng vẫn là đệ đệ ta, hắn có khốn kiếp như thế nào đi nữa, ta vẫn muốn báo thù cho hắn. Mặc dù ta kính phục ngươi, nhưng nếu sau này ta có cơ hội giết ngươi ta vẫn sẽ không hạ thủ lưu tình. Ngươi ở bên ngoài gặp phải ta cũng nên kiên định quyết tâm muốn giết ta, bởi vì nếu ngươi không giết ta, ta sẽ nghĩ biện pháp đòi mạng ngươi. Chẳng qua ta cũng có một chút không hy vọng ân oán giữa chúng ta sẽ liên lụy đến gia tộc, coi như ta vì Hoa gia lưu lại một đường lui đi. Suy cho cùng có đối thủ như ngươi, nếu ta không thể giết chết ngươi, sẽ là tai họa với Hoa gia. Nếu ta giết chết ngươi, cũng sẽ không liên luỵ đến thân nhân bằng hữu của ngươi.
Giọng nói của Hoa Thái Hư bình tĩnh. Trong đôi mắt trong suốt của Tần Vấn Thiên lại thoáng lộ rõ sự hư ảo, gật đầu:
- Ngươi đứng đầu Thiên Mệnh bảng, vẫn luôn vững vàng áp chế Trần Vương. Sự chênh lệch giữa hắn và ngươi, hắn quả thực không thể vượt qua.
- Chiến như thế nào?
Hoa Thái Hư mở miệng, đôi mắt nhìn Cố Lưu Phong.
Cố Lưu Phong mỉm cười, thân hình lập tức chớp động. Ba người rất nhanh hóa thành thế chân vạc. Trên thân ba người đều tràn ngập khí thế khủng bố, cuồng phong cuốn qua thiên địa, bọn họ phảng phất như có ăn ý nào đó, có khả năng đọc hiểu suy nghĩ từ trong ánh mắt của đối phương.
- Ô...ô...n...g!
Hào quang rực rỡ, mũi tên hiện ra. Cố Lưu Phong tay cầm cung tiễn, ánh sao chợt hiện, tiễn phá không bay về phía Hoa Thái Hư và Tần Vấn Thiên.
Tiễn bắn ra, trong giây lát, ba mặt trong bia đá, dường như đồng thời lóe ra một đạo ánh sáng rực rỡ, hình như có ngôi sao lóe lên một cái rồi biến mất.
- Khai chiến, quyết chiến, vì sao không có ánh sáng bắn ra, ta thấy ba người, bọn họ ở cùng một chỗ chiến đấu.
Trong lòng những người đứng phía sau bia đá đều kinh hãi. Bọn họ vừa mới thấy ba mặt bia đá kia đồng thời lóng lánh ánh sáng rực rỡ, lập tức minh bạch, quyết chiến đã bắt đầu.
Cố Lưu Phong tiễn nhanh vô cùng lại có lực xuyên thấu đáng sợ. Thân thể của Hoa Thái Hư dường như không chân thật, khi mũi tên hạ xuống, bóng dáng hắn sẽ hóa thành hư ảo. Toàn thân Tần Vấn Thiên hóa thành kim sắc đưa tay hái mũi tên như ngôi sao xuống.
Nhưng thấy Cố Lưu Phong vẫn đứng tại chỗ như cũ, chỉ thấy mũi tên của hắn hướng lên bầu trời, không bắn người mà bắn về phía hư không. Tiễn phá thiên khung, lập tức theo thiên khung rơi xuống giống như từng đạo sao băng rơi xuống chỗ Hoa Thái Hư vàTần Vấn Thiên. Từng viên sao băng, hóa thành mưa sao băng đầy trời giống như khi Dương Nghệ chân chính bắn Cửu Thiên.
- Phanh, phanh, phanh...
Cả vùng không gian bị sao băng tiễn vũ mai táng, thân thể Hoa Thái Hư không ngừng bị đánh trúng, nhưng trong khoảnh khắc mỗi lần bị đánh trúng, chân thân của hắn lại dường như xuất hiện ở bên cạnh. Thân Tần Vấn Thiên hóa thành Cự Nhân, giơ tay lên lay trời, vô kiên bất tồi, mũi tên hạ xuống không thể lay động hắn.
Ba mặt bia đá không ngừng lóe ra ánh sao rực rỡ, khiến thâm tâm những người bên ngoài đều phanh phanh nhảy lên. Ánh sao thật mạnh, phảng phất như có tiễn vũ khắp trời. Đây là trình độ chiến đấu thế nào? Bọn họ hận không thể chui vào trong bia đá tìm tòi thực hư.
Thân thể Hoa Thái Hư hóa thành tàn ảnh không ngừng kéo dài, đồng thời đi về phía Tần Vấn Thiên và Cố Lưu Phong. Một đạo lại một đạo tàn ảnh lúc thì chia lìa, lúc thì trùng hợp, tựa như thật sự có nghìn vạn hóa thân, đồng thời đánh ra chưởng ấn đánh về phía Tần Vấn Thiên và Cố Lưu Phong.
Mũi tên của Cố Lưu Phong biến mất, trong tay hắn cầm đao, ánh đao chợt hiện, san núi cắt trăng, chém ra cả thiên địa.
- Bành!
Tần Vấn Thiên giẫm chân xuống mặt đất, trấn áp tất cả. Hắn hóa thân thành bóng dáng Tiên Ma, lại chạy đi như tia chớp, phảng phất như có cánh chim kim sắc xông về phía Hoa Thái Hư và Cố Lưu Phong.
Một tiếng rống to, thiên địa như muốn vỡ ra. Trên vòm trời xuất hiện từng vị Tiên Ma, chân chính có khả năng trấn áp thiên khung đại địa, pháp quyết chưởng ấn đánh về phía trước, trăm nghìn Trích Tinh chưởng ấn như bao trùm toàn bộ thiên địa hư không, không chỗ có thể kháng cự, quét ngang tất cả.
- Nhất Lực Hàng Thập Hội, dốc hết sức phá Thái Hư.
Tần Vấn Thiên gầm thét, phảng phất như có rất nhiều thân thể Tiên Ma từ trên trời giáng xuống, trấn áp đại địa, lại thêm vô vàn Trích Tinh chưởng ấn oanh nộ, đại địa phát ra tiếng nổ vang ầm ầm, long trời lở đất.
- Bành, bành...
Hai tiếng kêu rên truyền ra, chân thân của Hoa Thái Hư bị đánh trúng buộc phải xuất hiện, khóe miệng chảy máu, Cố Lưu Phong cũng bị chấn thương. Hai người cùng lúc nhìn về phía Tần Vấn Thiên, người kia dường như hóa thân thành Tiên Ma thân thể, nhất lực hàng thập hội, lực phá Thái Hư cảnh.
Thân thể Hoa Thái Hư cùng Cố Lưu Phong đồng vọt về phía Tần Vấn Thiên. Trong lòng bàn tay tất cả người đứng bên ngoài đều là mồ hôi. Tuy vẫn chỉ có thể nhìn thấy được cái bóng mơ hồ, nhưng bọn họ lại khẩn trương đến mức hít thở không thông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.