Chương 794: Mắt chó coi thường người (1)
Tịnh Vô Ngân
20/11/2019
- Khương Yển muốn làm gì đây?
Mọi người nhìn thấy động tác của Khương Yển, sắc mặt ngưng trọng, đã thấy hắn đang mang theo bảo tháp vừa luyện chế thành đánh về phía một tòa Cửu Tiên Chung, hình như hướng thẳng đến một người thanh niên.
Thanh niên này ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua Khương Yển, mặc dù tu vi của hắn không mạnh nhưng trong mắt lại lóe lên phong mang lóng lánh.
- Người này tên là Vấn Thiên, mấy ngày trước các vị thiên kiêu đến Cửu Tiên Chung hòng đối phó hắn, lại bị hắn mượn thế của Cửu Tiên Chung đánh bại. Cảm ngộ của hắn với Cửu Tiên Chung rất sâu, có thể mượn ngàn vạn phù văn hóa thành công kích, uy lực đáng sợ, Khương Yển ngày trước vì hắn mà chịu thiệt thòi lớn, mất hết mặt mũi, hôm nay mượn thần binh mới luyện chế ra mà đánh giết tới, cũng không biết là để thăm dò hay là để cứu vãn danh dự.
Có người mở miệng nói, lúc này rất nhiều người tại Phiêu Tuyết thành cũng biết rõ việc xảy ra, chỉ có những những nhân vật thế lực lớn đến sau không quá rõ ràng. Bọn họ nhìn động tác của Khương Yển, nhao nhao nghe ngóng, không khỏi nhìn về phía Tần Vấn Thiên, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú. Người này lại có thể chống cự tất cả thiên kiêu liên thủ, còn cuồng vọng không giới hạn?
Ngay lúc này, Khương Yển đã đáp xuống trước mặt Tần Vấn Thiên, bảo tháp trôi nổi trước người, ánh mắt của hắn lạnh lùng, lóe lên từng tia sáng âm hàn. Từng tia khí tức vừa lạnh vừa nóng từ trong bảo tháp tuôn ra ngoài, dường như có từng tia sáng phóng ra ngoài, phi thường đáng sợ, một khi bảo tháp như thể phát ra uy lực là có thể có lực lượng công phạt đáng sợ trực tiếp tru sát đối thủ.
- Không phải ngươi đối với phù văn có lĩnh ngộ rất sâu sao, tại sao không có luyện khí, sẽ không phải là…
Khương Yển nhìn Tần Vấn Thiên, từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt lộ ra một tia khí phách và cao ngạo cũng không biết có phải bởi vì ngày đó chịu khuất nhục nên lúc này muốn đòi lại từ chỗ Tần Vấn Thiên hay không.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, quét mắt nhìn Khương Yển một lát, lập tức phun ra một chữ:
- Cút.
Lời này vừa dứt, dường như Cửu Tiên Chung cũng kêu vang. Một chữ cút này quanh quẩn trong hư không, kéo dài mãi không tiêu tán. Tất cả những người xung quanh đều đã nghe rõ được, ngẩng đầu lên nhìn về bên này, chỉ thấy sắc mặt Khương Yển tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên. Hắn chỉ cảm thấy, đời này, cho tới tận bây giờ, đây là lần sỉ nhục lớn nhất mà hắn thừa nhận.
Hắn luyện chế ra thần binh đẳng cấp cao nhất, đến đây hòng chất vấn đối phương, mang theo ý tứ cuồng vọng, ấy vậy mà đối với phương lại chỉ cấp cho hắn một chữ. Cút.
Loại cuồng ngạo này còn cuồng ngạo hơn hắn cả trăm lần, quả thực không coi ai ra gì, hoàn toàn không thèm đặt Khương Yển như hắn vào mắt.
- Giết.
Khương Yển phẫn nộ quát lớn, lập tức, chỉ thấy bảo tháp trực tiếp áp bách và hạ xuống, trong khoảnh khắc xuất hiện bảo quang đáng sợ khuếch tán ra chung quanh, bảo tháp kia dường như đang phóng đại vô hạn, bao phủ toàn thân Tần Vấn Thiên, tất cả những nơi màn sáng bao lấy đều là lực lượng hủy diệt, muốn phá hủy tất cả.
Bàn tay Tần Vấn Thiên vung mạnh, một tiếng vang thật lớn vang lên, Cửu Tiên Chung phát ra tiếng vang làm đầu óc Khương Yển rúng động. Ngay sau đó phù văn đáng sợ ập tới, Tần Vấn Thiên đưa tay đánh ra một quyền, chỉ trong tích tắc, ánh sáng màu vàng vô tận mang theo uy năng thông thiên triệt địa đánh nát vòm trời. Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, chỉ thấy quầng sáng màu vàng từ bảo tháp đánh ra bị quyền mang phá hủy.
- Vù.
Khương Yển bước lên phía trước, hắn áp bách Tần Vấn Thiên. Khí thế tăng nhanh, đồng thời bảo tháp biến lớn, trong đó phóng thích ra hỏa diễm âm u lạnh lẽo giống như thể hóa thành đại trận ngập trời, phô thiên cái địa. Liệt hỏa từ trên không trung trút xuống giống như muốn hủy diệt toàn bộ phiến hư không này. Lúc Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy cả vòm trời đều bị vật gì đó che khuất, chỉ còn lại hỏa diễm âm u lạnh lẽo vô cùng đáng sợ, không khí nơi này bị đốt cháy vặn vẹo mơ hồ, hình như có hơi nước đang bay lên cao.
Sắc mặt Tần Vấn Thiên không đổi, hắn hừ lạnh một tiếng. Chỉ thấy hắn đánh ra một quyền, trong chốc lát, phù quang vô tận giống như hội tụ thành một dòng sông dài, toàn bộ phù văn cộng minh với Cửu Tiên Chung cùng bay lên, dường như chút đang tụ tập lên người hắn. Thân mình Tần Vấn Thiên khoác áo giáp hoàng kim, không ai sánh bằng, trên tay hắn có ánh sáng màu vàng, ẩn ẩn có khí tức vô kiên bất tồi, đáng sợ đến cực điểm.
- Cút!
Tần Vấn Thiên lại quát lên một tiếng, vẫn chỉ nói một chữ như trước. Một quyền này của hắn đánh ra mang theo phù văn vô tận giống như hội tụ lại với nhau thành một con song dài ánh sắc vàng, cuối cùng hóa thành một nắm đấm màu vàng ngàn trượng như muốn đánh sập vòm trời, trực tiếp phá tan liệt diễm âm u lạnh lẽo của bảo tháp, đánh vào chính giữa bảo tháp. Bảo tháp cực lớn phát ra tiếng nổ nổ mạnh vang rền, sau đó trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, đụng vào người Khương Yển.
Khương Yển trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay đến giữa không trung, chỉ trong tích tắc, dường như đã bị một quyền này của Tần Vấn Thiên đưa lên tới chín tầng mây.
- Thực sự mạnh vậy sao?
Ánh mắt đám người lập lòe phong mang. Tần Vấn Thiên mượn lực lượng của Cửu Tiên Chung, quả nhiên vô cùng lợi hại, có thể dễ dàng điều động lực lượng của ngàn vạn phù văn của Cửu Tiên Chung, hóa thành công kích đáng sợ, chiến đấu vì hắn.
Từ trong đôi mắt của một loạt cường giả Khương thị bắn ra từng đạo hàn quang, áp bách về phía Tần Vấn Thiên. Trong đó có vài nhân vật Tiên Thai, trên người bọn họ mang theo uy thế của tiên nhân, lợi hại vô cùng. Mặc dù cách nhau rất xa nhưng Tần Vấn Thiên vẫn như trước ngay lập tức cảm nhận được lực lượng áp bách này. Ánh mắt đối phương dường như có thể xuyên thấu linh hồn, khí tức ấy giống như có thể xuyên thấu vào thân thể.
Cường giả thuộc cảnh giới Tiên Thai là nhân vật thuộc về một cấp độ khác, nếu bọn họ muốn đánh chết mình, e rằng có mượn lực lượng phù văn của Cửu Tiên Chung cũng không đủ.
- Xem ra, ta cần luyện khí thông tiên, trở thành nửa đệ tử của Phiêu Tuyết lâu chủ nửa, như vậy mới có cơ hội hiểu được huyền bí của Cửu Tiên Chung, đạt tới xu thế mạnh nhất.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ ở trong lòng. Xung quanh nhìn đâu cũng thấy cường địch, mặc dù những vị cường giả Tiên Thai kia giờ phút này còn không có lý do để ra tay đối phó hắn, nhưng ai mà biết được sau đây sẽ phát sinh ra biến cố gì cơ chứ.
Hắn tuyệt đối không thể mang hi vọng gửi gắm trên người đối phương, mà là muốn bản thân mình đạt được sức mạnh cường đại hơn nữa, như vậy mới có thể ứng phó tất cả những biến cố nguy cơ.
Thân hình Khương Yển hóa thành một vệt sáng bay trở về, hắn vẫn đang nắm bảo tháp trong tay, sắc mặt lại tái nhợt, không có hăng hái như vừa rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên lộ ra sát niệm vô tận.
Toàn bộ đám người Khương thị thấy một cảnh như vậy, thần sắc cũng cực kỳ lạnh lẽo. Chỉ có điều, bọn họ thân là cường giả Tiên Thai, nếu chỉ bởi vì Khương Yển bị đánh bại mà ra tay đối phó người ở cảnh giới thấp hơn thì e rằng sẽ bị người khác cười chê.
- Khương Yển.
Chỉ nghe thấy tiếng một vị cường giả Tiên Thai hô lên, ánh mắt của Khương Yển ngay lập nhìn về phía đối phương.
- Sỉ nhục này cần dùng máu mà rửa sạch, ngươi đã hiểu rõ chưa?
Người nọ nhìn Khương Yển nói.
- Đương nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.