Chương 913: Phản kích cường thế. (2)
Tịnh Vô Ngân
20/11/2019
Trường thương tăng vọt lên mấy chục trượng, hư không run rẩy, uy lực ngập trời. Vẻ mặt của người đó hoảng sợ, Tử Tĩnh Hiên lại chặt chẽ công kích không tha.
Cuối cùng, trường thương tăng vọt kia đâm ra một ánh sáng đỏ như máu, trực tiếp đâm vào thân thể của người kia. Căn bản không có cách nào chống đỡ, hắn giận dữ gào lên, trường thương đâm ra, tiếng ầm vầm vang lên, thân thể của người nọ nát bấy, bị tường thương trấn giết.
Thời gian mấy lần hít thở ngắn ngủi, một vị cường giả tinh anh bị giết chết, Hạ Hầu và Hắc Phong ở bên cạnh tận mắt nhìn thấy nhưng bọn họ không thể nhúng tay vào.
Tần Vấn Thiên và Tử Tĩnh Hiên giống như rất ăn ý, ánh mắt lại trực tiếp nhìn về cường giả ở phía sau. Những người khác chưa kịp tiến đến, Tần Vấn Thiên kéo dài thời gian như vậy mới công kích, chính là muốn kéo dài khoảng cách với những người này, như vậy mới dễ ra tay, để cho bọn họ cảm nhận một chút tuyệt vọng.
Các đệ tử Đông Thánh Tiên môn muốn cùng nhau bao vây tấn công hắn sao? Vậy thì phải trả cái giá thật lớn.
- Vù vù.
Thụy Mộng Tinh Tượng trực tiếp hóa thành lĩnh vực Tinh Tượng bao phủ đối phương bên trong, tiếp sau đó trường thương lại đâm ra một thương kinh thiên động địa, một thương này dường như chứa lực lượng quy tắc khiến cho toàn bộ không gian kia như hít thở không thông, uy lực chiến quyết trên thân của Tần Vấn Thiên phát ra Chiến Quyết tầng thứ hai cường đại tới mức nào nào, một thương này giống như một thương của chiến thần.
Tử Tĩnh Hiên đặc biệt ăn ý, chặn đứng đường lui của đối phương, công kích phía sau của đối phương. Trước đó các cường giả liên thủ công kích Tần Vấn Thiên, bọn họ không làm được gì hắn, nhưng giờ phút này Tần Vấn Thiên và Tử Tĩnh Hiên liên thủ công kích một vị đệ tử tinh anh, chỉ trong nháy mắt, trường thương đã giết chết hắn.
Trong thời gian không tới mười hơi thở, hai vị đệ tử tinh anh liên tục bị tiêu diệt.
Tần Vấn Thiên và Tử Tĩnh Hiên trực tiếp lóe lên rời đi, khi các cường giả ở phía sau lần lượt đuổi tới vẫn muốn tiếp tục truy kích, Hạ Hầu đã giơ tay ngăn cản bọn họ.
Lúc này, sắc mặt Hạ Hầu thâm trầm, im lặng nhìn Tần Vấn Thiên rời đi. Hắn biết, tiếp tục như vậy tổn thất càng nghiêm trọng hơn, ai truy kích nhanh nhất, người đó sẽ phải chết. Mà nếu như mọi người đều chậm lại thì trận truy kích này không còn chút ý nghĩa nào.
Bởi vậy, cái mà Tần Vấn Thiên gọi là chạy thoát thân, chẳng qua chỉ là đang dẫn bọn họ đi mà thôi.
- Cứ bỏ qua như vậy sao?
Vẻ mặt Hắc Phong đen lại, Hạ Hầu muốn bỏ qua, lại buông tha cho Tần Vấn Thiên như vậy. Phí công sức lớn như vậy, vẫn không lấy được tính mạng của Tần Vấn Thiên, chuyện này khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
- Ta có thể làm gì ?
Hạ Hầu nhìn chằm chằm Hắc Phong, ánh mắt sắc bén, giống như đã quên đi thân phận của Hắc Phong.
Đệ tử tinh anh liên tục ngã xuống, trận chiến này là do Hắc Phong xúi giục ra. Hậu quả sẽ do hắn người giám thị Thánh Ma Hạp tới gánh chịu. Nếu tiếp tục nữa, hắn không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Tuy tu vi của những đệ tử tinh anh kia không bằng hắn, nhưng cũng chỉ là do thời gian tu hành mà thôi. Thân phận của hắn và đối phương giống nhau, đều là đệ tử tinh anh, cũng không cao quý hơn đối phương. Bọn họ chết, sư tôn của những đệ tử tinh anh kia cũng sẽ đến hỏi thăm, Đông Thánh Tiên môn cũng sẽ truy cứu. Bởi vì quyết định của Hạ Hầu hắn đã hại chết mấy người, tội này cũng không nhẹ.
Đông Thánh Tiên môn sẽ không trách phạt Tần Vấn Thiên, cho dù muốn bao che cũng không có lý do. Bọn họ dựa vào cái gì trách tội một thiên kiêu thí luyện bị truy sát tới mức phản kháng lại chứ? Hơn nữa Tần Vấn Thiên chói mắt như vậy, Đông Thánh Tiên môn làm sao có thể không tuyển vào trong môn, trực tiếp trở thành đệ tử tinh anh, đệ tử tinh anh càng ưu tú hơn bọn họ.
- Người này sẽ không làm ra chuyện gì chứ?
Hạ Hầu nhìn vào bóng dáng của Tần Vấn Thiên đã biến mất thì thầm. Trước đó, bọn họ chọc giận Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên thể hiện ra, quả thật đã khiến bọn họ hối hận, ánh mắt đỏ như máu kia khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Chuyện này đương nhiên sẽ không kết thúc nhanh như vậy.
Tần Vấn Thiên vẫn muốn tránh trận chinh phạt này, người của Đông Thánh Tiên môn muốn làm thợ săn thì cho bọn họ làm thợ săn đi. Nếu đã thí luyện, vậy thì hắn chỉ còn có thể binh đến tướng chặn, nhưng chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn chọc giận hắn. Hạ Hầu thân là người giám thị, lại lấy lý do hoang đường là phẩm chất tính cách không tốt, dẫn đệ tử tinh anh bao vây tiêu diệt hắn.
Nếu đã như vậy, bắt đầu từ giờ phút này, Tần Vấn Thiên hắn sẽ không còn là con mồi nữa, mà sẽ là thợ săn.
Nếu như Đông Thánh Tiên môn xem bọn như là con mồi, chỉ có thể bị động chờ đợi săn giết, vậy thì hắn sẽ lại muốn ở dưới quy tắc tàn khốc này phát ra phản kích thuộc về hắn.
Tần Vấn Thiên bước trên hư không, ánh mắt nhìn lướt qua khắp nơi, chỉ nhìn thấy một chỗ nào đó ở bên dưới có hai cường giả Thiên Tượng ngũ trọng đang đại chiến. Trong đó có một người chính là đệ tử nòng cốt của Đông Thánh Tiên môn, muốn săn giết người thí luyện này, hơn nữa đã chiếm được ưu thế, từng bước ép sát.
Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên bước ra, đi về phía đó, hai người đang chiến đấu cảm nhận được một uy thế ngập trời tiến đến gần, thân hình bọn họ tách ra, nhìn lên hư không, tiếp theo đó một ấn chưởng lớn che trời đánh xuống, một tiếng ầm vang lên, tên đệ tử nòng cốt của Đông Thánh Tiên môn kia lập tức bị giết chết.
Vẻ mặt của người bên cạnh kia vô cùng hoảng sợ, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, hắn cảm thấy sợ hãi.
- Nếu người của Đông Thánh Tiên môn săn giết chúng ta, tại sao chúng ta không giết ngược lại. Đi theo ta, gặp phải đệ tử của Đông Thánh Tiên môn thì giết.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, thân thể của người kia run lên kịch liệt, ánh mắt lộ ra ánh sáng chói mắt. Không sai, bọn họ chỉ có thể bị săn giết thôi sao?
- Được, ta theo ngươi.
Người này bước chân ra, đi theo Tần Vấn Thiên chinh phạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.