Thái Cổ Thần Vương

Chương 485: Trong núi có núi

Tịnh Vô Ngân

03/10/2018

Dãy núi Thiên Sơn thần bí khó lường, kéo dài vạn dặm. Các đỉnh núi cổ nối liền với nhau, rất nhiều nơi nguy hiểm, lúc có trận sương mù dày đặc thì có thể dễ dàng lạc đường ở trong đó.

Thậm chí chỗ sâu trong dãy núi Thiên Sơn còn có yêu thú cường đại tu hành, không cho phép người khác quấy rầy. Kẻ xâm lấn địa bàn của bọn chúng đều bị giết.

Bởi vậy không ai dám nói họ hoàn toàn quen thuộc với dãy núi Thiên Sơn này, mặc dù là nhân vật Thiên Tượng cảnh cường đại cũng không cách nào do thám toàn cảnh của dãy núi Thiên Sơn.

Ngược lại một ít người mạo hiểm thường xuyên hoạt động nơi chỗ sâu trong dãy núi Thiên Sơn, họ ngẫu nhiên sẽ có phát hiện.

Lúc này người mắt ưng có phát hiện trong dãy núi Thiên Sơn rồi báo cho mọi người biết tin tức kia đang dẫn cường giả của các thế lực lớn đi tới chỗ sâu trong dãy núi Thiên Sơn. Không khí nơi này hơi loãng, có sương mù dày đặc thấm ướt thân thể khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu, đôi lúc lại thổi tới một cơn gió lạnh sẽ làm người ta cảm giác được một luồng hàn ý.

- Chúng ta đã vào chỗ sâu trong dãy núi, còn bao lâu nữa?

Lúc này có người nhìn về phía trung niên mắt ưng đằng trước mở miệng hỏi.

- Nếu là nơi bình thường đã sớm bị phát hiện, nếu không phải do cơ hội và duyên phận trùng hợp ta cũng không phát hiện được kỳ cảnh kỳ diệu này.

Trung niên mắt ưng mở miệng nói. Hắn cũng không lo lắng những cường giả này không thực hiện hứa hẹn mà chém giết hắn. Mặc dù chuyện này rất đơn giản nhưng những người này tuyệt đối sẽ không làm thế, bằng không sau này có người phát hiện bảo vật hoặc kỳ cảnh trong Thiên Sơn cũng không dám nói ra, không ai sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn bực này.

Đây cũng là tình hình trong hội đoạt bảo Thiên Sơn. Người đoạt bảo sẽ tiến hành chém giết sinh tử thậm chí giết người cướp đoạt, ví dụ như trước đó có không ít người nhằm vào Tần Vấn Thiên, nhưng bọn họ sẽ không nhằm vào người hiến bảo. Loại chuyện này một khi khơi mào, hội đoạt bảo Thiên Sơn chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Nghe thấy lời của trung niên mắt ưng, mọi người khẽ gật đầu tiếp tục tiến lên. Đoàn người trùng trùng điệp điệp chừng mấy trăm người thuộc sở hữu của tám thế lực lớn tham dự. Mỗi một thế lực đều có trên ba mươi người, tất cả đều là cường giả Thiên Cương cảnh tầng ba trở lên, đội hình không thể nói là không cường đại.

Về phần phía sau bọn họ đã không có bóng người. Những người kia không thuộc thế lực lớn và cũng không chọc nỗi vào những tồn tại này, lại lo lắng sẽ gặp phải hiểm cảnh nơi chỗ sâu trong dãy núi Thiên Sơn nên tất nhiên không dám theo tới.

Nhưng mà có một người đang lặng yên không tiến động đi theo những cường giả này, hắn dùng lực cảm tri lần theo dấu vết lại không bị bất luận kẻ nào phát hiện.

Qua thêm một lúc nữa, đám người đi tới một vùng đất kỳ diệu. Nơi này ngưng tụ khí tức của dãy núi Thiên Sơn, chỉnh tề ngăn nắp, chia làm hình bát giác, vùng trung tâm lại có một tòa núi cổ khổng lồ. Tòa núi này tọa lạc trên mặt đất, khí tức lộ ra phong cách cổ xưa, dường như đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng lắng đọng.

- Đến rồi.

Trung niên mắt ưng mở miệng nói khiến ánh mắt đám người đông đúc trong hư không lóe lên vẻ nghi hoặc. Ngay sau đó bọn họ thấy trung niên mắt ưng chỉ về phía vị trí tòa núi cổ đó nói:

- Các vị nhìn tảng đá lớn trên sườn núi bên kia, hình dạng nó giống như cánh cửa, lên đó chạm vào nó là có thể vào kỳ cảnh.

- Hử?

Ánh mắt đoàn người lóe lên, kỳ cảnh kia nằm bên trong ngọn núi cổ à, sao lại kỳ diệu như vậy?

- Ngươi đi thử xem.

Ân Thành mở miệng nói với một người, tức khắc thân hình một người trong đó lóe lên đi về phía tảng đá lớn mà trung niên mắt ưng chỉ. Thân thể đột nhiên xung kích về phía trước, trong nháy mắt, bóng dáng hắn trực tiếp biến mất ở nơi đó.

- Là thật.

Ánh mắt mọi người càng thêm sắc bén. Một ngọn núi vậy mà lại là cửa vào kỳ cảnh. Kỳ cảnh này còn kỳ diệu hơn những cái trước đây họ từng gặp qua, rất có thể sẽ xuất hiện vật không tầm thường.

- Ngươi từng vào đó chưa?

Ân Đình hỏi trung niên mắt ưng.



- Đương nhiên, cánh cửa này nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra, cũng căn bản không lưu ý đến nó, là ta đúng lúc đụng vào nó. Kỳ cảnh này vô cùng mênh mông, ở bên trong ta gặp phải một yêu thú Thiên Cương tầng bốn công kích nên lập tức đi ra.

- Ừm.

Ân Đình khẽ gật đầu, ngay sau đó vung tay lên một cái, tức khắc không ít tinh vẫn thạch bay về phía trung niên mắt ưng.

Nhân vật cầm đầu những người của các thế lực còn lại cũng ào ào vung tay. Không ngừng có tinh vẫn thạch bay vào trong tay trung niên mắt ưng khiến mắt hắn hiện ra ý cười xán lạn. Những tinh vẫn thạch này đủ chống đỡ thời gian tu luyện rất lâu.

- Ta cáo từ.

Sau khi thu xong tinh vẫn thạch, trung niên măt ưng lặng lẽ lui lại đường về. Những người khác ngóng nhìn nhau, ánh mắt tất cả bọn họ đều rơi vào trên người mấy người thuộc vương phủ ở trung tâm. Bên cạnh Thương Duyệt có một thanh niên uy nghiêm, người này vô cùng nổi danh tại thành Huyễn Vương, chính là Thích vương tử Thương Thích.

Lúc trước, chính vì Ân Thành muốn tặng hắn một thanh phương thiên họa kích làm hắn vui lòng mới có thể tìm đến đại sư Xích Dã Tử, dẫn phát một vụ huyết án khiến danh tiếng Ân gia kém đi.

- Thích vương tử, chư vị vương phủ, xin mời đi trước.

Có người mở miệng nói. Thương Thích gật đầu, lập tức vung tay, không ít người bước vào bên trong ngọn núi cổ.

Không qua bao lâu, từng bóng người lần lượt biến mất. Mỗi phe thế lực đều lưu lại hai người canh giữ ở nơi cửa vào. Mảnh không gian này trở nên yên tĩnh.

Bên trong ngọn núi cổ không có bất kỳ động tĩnh gì truyền ra. Những người kia tựa như đã biến mất, vô cùng kỳ diệu.

Qua một lúc nữa, nơi xa dường như có tiếng gió lưu động.

- Người nào?

Cường giả canh giữ lối vào ngọn núi cổ kia quát lạnh một tiếng, nhưng bọn họ chỉ thấy một vệt sáng lập lòe đi đến, gần như nhìn không thấy bóng dáng.

- Oong!

Kiếm ngâm, từng luồng kiếm khí đáng sợ không gì sánh được càn quét vùng hư không đó khiến thân thể mấy vị cường giả rối rít lui về phía sau. Ngay sau đó bọn họ thấy chỗ lối vào lóe lên ánh sao, một bóng người bên trong ánh sao trực tiếp đi vào.

- Đây là năng lực thuấn di...

Người bên ngoài hai mặt nhìn nhau, ánh mắt giao lưu qua lại, chỉ nghe một người hỏi:

- Có cần đi vào không?

- Không cần, chúng ta đi vào cũng vô dụng. Dù người này am hiểu năng lực thuấn di nhưng ta cảm giác được khí tức lại không quá mạnh, lấy thực lực mạnh mẽ của người bên trong thì tuyệt đối có thể ứng phó, không cần chúng ta lo lắng.

Một người đáp lại khiến mọi người khẽ gật đầu. Có lẽ không qua bao lâu, người của gia tộc tông môn có thể dọc theo tín hiệu bọn họ để lại mà chạy đến.

Tần Vấn Thiên bước vào bên trong ngọn núi cổ thì lập tức bị tình cảnh trước mắt làm chấn động.

Trời xanh, mây trắng bồng bềnh, phía trước có núi sông cổ thụ, tràng cảnh bên trong ngọn núi này rõ ràng là một không gian thế giới mênh mông.

- Bên trong ngọn núi cổ ẩn giấu không gian, ngọn núi này là núi gì đây?

Chân Tần Vấn Thiên bước ra, lẩm bẩm nói nhỏ.

Người không đi xa vĩnh viễn không biết thế giới bên ngoài kỳ diệu và mênh mông nhường nào, chuyến đi đến hoàng triều Đại Thương lần này còn chưa qua bao lâu đã không ngừng xuất hiện sự vật mới mẻ, lúc này đây thậm chí phá vỡ nhận thức của hắn.



“Bên trong ngọn núi cổ này sẽ có cái gì?” Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Thân hình hắn nhanh chóng lóe lên, đôi mắt của tiểu tử trong ngực hắn kia cũng đặc biệt sáng ngời, không ngừng đánh giá bốn phía, dường như cảm thấy hứng thú vô cùng.

Tuy Tiểu Hỗn Đản không thể nói tiếng người nhưng chỉ số thông minh không khác con người là mấy, cực kỳ thông minh, mọi thứ bên ngoài nó đều nhìn trong mắt và hiểu được toàn bộ.

- Tiểu tử, phải nhờ ngươi rồi.

Tần Vấn Thiên đặt Tiểu Hỗn Đản xuống. Mắt của tiểu gia hỏa sáng lên, đôi tròng mắt phát ra ánh sáng, quét mắt nhìn chung quanh. Một lát sau, thân thể nhỏ của nó chạy hết tốc lực tựa như một tia chớp màu trắng vậy, nhanh đền nỗi Tần Vấn Thiên phải dùng toàn lực mới có thể đuổi kịp nó.

Tiểu gia hỏa mang theo Tần Vấn Thiên vượt qua địa vực bao la. Nếu mảnh không gian này chỉ lớn cỡ ngọn núi cổ kia khi nhìn từ bên ngoài thì sớm đã bị đi hết không biết bao nhiêu lần, rất rõ ràng, độ rộng lớn của mảnh không gian này tuyệt không thể dùng ngọn núi cổ bên ngoài để so sánh.

Lúc này, tiểu gia hỏa dẫn Tần Vấn Thiên đi tới một dãy núi. Dãy núi này quanh co nhấp nhô tựa như Thiên Sơn ở bên ngoài vậy.

Trong núi có núi, trong núi có biển, có sông ngòi bình nguyên.

“Phía trước có người.”

Tần Vấn Thiên rõ ràng cảm giác được khí tức chiến đấu, tiểu gia hỏa và hắn lập tức tăng nhanh tốc độ đi về phía trước, bay qua mấy dãy núi, rốt cuộc Tần Vấn Thiên thấy được bóng người.

“Là bọn họ.” Ánh mắt Tần Vấn Thiên hơi ngưng đọng lại, tiếp tục điên cuồng lao về phía trước. Đằng trước xuất hiện hai bóng người, bất ngờ chính là đôi sư huynh muội hắn gặp phải lúc trên đường núi tầm bảo ở hội đoạt bảo Thiên Sơn kia. Khi đó hắn còn nhường lại một gốc Huyết Ảnh Chi cho cô gái kia, lúc đối phương hỏi tên hắn hắn cũng chỉ nói là bèo nước gặp nhau không cần hỏi nhiều, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp nhau, hơn nữa còn gặp bên trong kỳ cảnh.

“Xem ra bọn họ đã phát hiện kỳ cảnh này trước, thậm chí thương thế của cô gái kia có thể là đến từ kỳ cảnh trong ngọn núi cổ này.” Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm nghĩ. Phía trước đương nhiên không chỉ có sư huynh muội kia, hai người bọn họ đang giằng co với một con yêu thú hung mãnh.

Yêu thú này là một con trâu đen cao chừng năm mét, hình thể vô cùng to lớn, tiếng vang lúc thở ra tựa tiếng sấm nổ vậy, bốn vó vững vàng cắm rễ trên mặt đất cho người ta cảm giác uy áp cường liệt. Con ngưu yêu này chính là một yêu thú Thiên Cương cảnh tầng năm đỉnh phong, khí tức cực kỳ đáng sợ.

Trời sinh yêu thú có sức chiến đấu vô cùng cường đại, dưới tình huống cùng cảnh giới, năng lực chiến đấu công kích của chúng thường mạnh hơn nhân loại, lực sinh mệnh cũng dồi dào, cực kỳ chịu đánh.

Tuy trên thân con ngưu yêu này có vết thương nhưng khí tức vẫn ổn định, còn khí tức hai sư huynh muội kia có hơi phập phồng.

- Y a a.

Tiểu gia hỏa phát ra từng luồng âm thanh, động tác đáng yêu tựa như đang bảo Tần Vấn Thiên xem vật phía sau ngưu yêu.

Tần Vấn Thiên đương nhiên chú ý tới vật phía sau ngưu yêu. Đó là một cây cổ thụ chọc trời, cành lá cổ thụ đan chen khó gỡ, nâng nhau mà lên, cao chừng trăm mét, chiếm giữ một mảnh địa vực cực lớn.

Cây cổ thụ này cô đơn đứng sừng sững trên ngọn núi cổ có vẻ không bình thường, lực sinh mệnh tất phải cực kỳ bất phàm.

Trên cổ thụ có mấy trái cây khổng lồ, màu sắc trái cây không giống bình thường, vậy mà lại là màu vàng đất. Hơn nữa chúng cho người ta cảm giác vừa dày vừa nặng, dường như mấy trái cây này là ngưng tụ linh khí dãy núi mà sinh ra.

- Đây là cây gì?

Tần Vấn Thiên không quá quen thuộc với cổ thụ linh thảo, nếu là Mạc Khuynh Thành ở đây có lẽ có thể dễ dàng nhận ra, nhưng hiển nhiên hắn không biết.

Có điều, khiến cho một con ngưu yêu cường đại canh giữ, hai vị cường giả Thiên Cương tầng năm chiến đấu, có thể thấy được đây tất là vật phi phàm.

Đôi sư huynh muội kia đương nhiên cũng chú ý tới việc Tần Vấn Thiên đến. Thanh niên thoáng nhíu mày, còn cô gái kia lại lộ vẻ vui mừng, mở miệng nói:

- Là ngươi. Chúng ta cùng nhau liên thủ đối phó con ngưu yêu này đi. Yêu thú này từng dùng Đại Địa Quả, công kích hay phòng ngự đều siêu cấp đáng sợ, ý chí võ đạo rất khó đối phó.

“Đại Địa Quả?” Mắt Tần Vấn Thiên sáng lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Cổ Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook