Thái Cực Biến

Chương 23: Sứ Giả và Thánh Điện

Ts2J

26/12/2013

Vùng tây nam trên lãnh thổ nhân tộc là một khu vực rộng lớn đồi núi trùng điệp màu mỡ đầy sinh khí, dưới sự quản hạt của các tông môn phe chính phái nơi đây dù thỉnh thoảng vẫn có xung đột tranh chấp xảy ra ở biên giới với ma đạo nhưng tổng quát thì có thể nói là quốc thái dân an vô cùng thịnh vượng.

Khi trưởng lão của các tông môn để những tên đệ tử đê giai đi ra ngoài thực luyện luôn được quản giáo cực kỳ nghiêm khắc, lấy chỉ tiêu là dùng đức dùng lễ mà trị người. Bởi thế trong lòng người dân, tu sĩ nơi đây có một địa vị vô cùng cao quý như thần như thánh. Thậm chí việc tạc tượng xây dựng đền miếu để thờ cúng các vị chân nhân tu tiên đắc đạo trong truyền thuyết cũng hay thường thấy.

Từ đây đi thẳng lên hướng bắc sẽ tới một địa danh có tên là La Kha thuộc địa phận cai quản của Thanh Trung Kiếm môn.

Qua nhiều đời truyền lại Thanh Trung Kiếm Môn kế thừa hương hỏa của tổ tiên kéo dài tới nay đã được hơn ba mươi vạn năm. Vào thời phong quang nhất tông môn cũng đã từng nắm giữ vị trí đệ nhất minh chủ chính phái hai lần. Tuy vậy đệ tử đời sau không bằng đời trước, nên đã dần suy thoái, không ngừng tuột dốc từ đệ nhất xuống vị trí thứ năm trong mười hai đại phái.

Nhưng dường như trời không tuyệt đường người, gần hai trăn năm về trước đại trưởng lão bổn môn Thiên Kiếm chân nhân Lạc Thiên Hành do một lần ra ngoài nhập thế ngộ đạo, đã tình cờ thu nhận được một tên đệ tử thiên tư trác tuyệt thể chất dị thường tỉ người có một. Đồn rằng linh căn người này vô cùng kỳ lạ lúc có lúc không, thất thường thay đổi không tuân theo bất cứ một trực tự nào. Khi thì hệ hỏa khi thì hệ thủy, lúc khác lại là hệ kim rồi phút chốc biến thành hệ mộc, vì thế khó mà nói cho rõ là thuộc vào hệ nào được.

Nhưng một điều mà mọi người chùng nhất trí công nhận đó là tốc độ tu hành pháp thuật ngũ hành của người này vô cùng khủng bố.

Mặt trời vừa lên, phía sau đại điện nguy nga đồ sộ của Thanh Trung Kiếm môn có một ngôi miếu nhỏ, bên dưới lòng đất là động phủ của đại trưởng lão Lạc Thiên Hành, khi này ông ta đang khoanh chân ngồi mở mắt không ngừng đánh giá tên đệ tử yêu quý của mình. Một hồi lâu sau lão mới gật đầu hài lòng thu hồi nhãn thần của mình lại rồi nhàn nhạt nói. “Thế Tiến! Chuyến đi Việt quốc vừa qua con đã trải qua những gì và học được những gì nói rõ cho sư phụ nghe.”

Phạm Thế Tiến phía dưới cung kính quì thưa kể thuật lại tất cả những việc mà đã mắt thấy tai nghe cùng với những lập luận suy nghĩ của mình trong cả thời gian hai năm qua. Hiển nhiên chuyện nhiều lần lén đi gặp Mộc Vân Anh và uống rượu say sưa ở bờ sông đều bị hắn giấu nhẹm đi.

“Ừhm, khá lắm! Nhưng con có chắc là chỉ có nhiêu đó thôi?” Khẩu khí lão tới đây bỗng đột tăng mạnh.

“Thưa sư phụ… Con… Con còn gặp được một kỳ nhân, hắn chỉ là một nhân tộc dù linh lực trong thể nội mới chỉ tới trúc cơ kỳ, nhưng thể lực thì lại vô cùng kinh khủng không thua kém gì yêu thú cấp hai thậm chí con tin nếu là trong quyết chiến sinh tử thì ngay cả yêu thú cấp ba bình thường cũng không địch lại hắn. Nên con...con muốn...” Phạm Thế Tiến đắn đo cả buổi mới cắn răng nói ra ý nghĩ trong lòng.

“Không được! Nhất quyết không được.” Lạc Thiên Hành gằn giọng nghiêm cấm.

“Nhưng sư phụ, nếu hắn làm được thì vì sao con lại không thể?” Phạm Thế Tiến không cam lòng bạo dạn lên tiếng hỏi ngược lại.

“Thế Tiến! Con có biết cả hàng vạn năm qua cả tu tiên giới có bao nhiêu người có thể thành công trên con đường luyện thể thuật tiến vào thánh cung không?” Lạc Thiên Hành không giận mà uy từ tốn giảng dạy.

“Năm người! Vẻn vẹn chỉ có năm người, mà đó đã là chuyện của nhiều năm về trước. Chưa kể đến con đường con vừa nói đó không chỉ là luyện thể thuật đơn giản mà là pháp thể song tu. Nếu trên đời này có người được thể chất tốt hơn con gấp trăng gấp ngàn lần thì ta cũng không tin hắn có thể luyện pháp thể song tu đến cảnh giới Phân Thần được. Nên biết thiên đạo mù mịt có ai dám chắc rằng ngày mai mình sẽ không ngã xuống. Con cần phải nắm chặt lấy thời gian của mình chứ đừng như sư phụ để những việc khác làm mai một tài năng lỡ mất thời cơ tiếng vào Phân Thần kỳ. Một khi thăng tiến Phân Thần kỳ được mời vào thánh điện phong làm sứ giả, thì từ đó sẽ có nhiều con đường rộng mở hơn để cho con lựa chọn. Đến khi đó dẫu con vẫn còn có ý muốn chuyển sang luyện thể thuật cũng không phải là việc khó khăn gì.”

“Phân Thần kỳ là cảnh giới như thế nào hả sư phụ? Vì sao lại có sự khác biệt to lớn như vậy?” Dù là một tên đệ tử tinh anh đứng nhất nhì trong tông môn có thể tự do tìm đọc hết tất cả thư sách trong bảo khố nhưng về vấn đề này Thế Tiến vẫn là một người mù tịt.

“Chuyện này ta đây cũng chỉ biết một hai điều, đó là cũng nhờ khi xưa may mắn được sư tổ truyền miệng kể lại. Cảnh giới khác biệt giữa Hóa Thần và Phân Thân có thể tưởng tượng như giữa đất so với trời.” Lão dừng lại một chút như đang sắp sếp lại ý nghĩ của mình rồi nói tiếp.

“Trong thập đại cảnh giới, mỗi một lần tiến cấp là một lần thay da đổi thịt, kề bên đó độ tinh thuần linh lực trong thể nội được đề tăng lên một trình độ mới. Như từ Kim Đan kỳ đỉnh phong hay còn được gọi là cảnh giới Giả Anh đột phá bình cảnh thăng lên Nguyên Anh thì thể lực và linh lực sẽ được đề cao gấp mười lần trước đó. Nói cách khác là một Nguyên Anh sơ kỳ có linh lực thâm hậu gấp cả trăm lần Kim Đan sơ kỳ. Cho dù trên lập luận là như thế, nhưng trong thực chiến một Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ nếu chịu trả giá đắc thì vẫn có thể tiêu diệt được cả trăm Kim Đan sơ kỳ hoặc là mười Kim Đan kỳ đỉnh phong. Nguyên nhân khiến Nguyên Anh kỳ trở nên khủng bố như vậy một là nhờ có pháp bảo mạnh mẽ, và hai là vì anh hỏa. Anh hỏa chính là tiên thiên chân hỏa của tu sĩ biến đổi mà thành khi tiến giai." Lạc Thiên Hành vừa nói vừa dụng phát quyết hóa ra hình ảnh minh họa cảnh một Nguyên Anh sơ kỳ điều khiển anh hỏa khổ chiến với mười Kim Đan kỳ đỉnh phong.

"Tu sĩ bình thường dưới Nguyên Anh kỳ không cách nào chống lại được lực lượng thiêu đốt khủng bố của anh hỏa. Nhưng trong tranh đấu giữa hai Nguyên Anh kỳ tu sĩ đồng giai với nhau thì anh hỏa lại không có tác dụng gì cho mấy. Giữa Trúc Cơ đỉnh hay còn gọi là Giả Đan và Kim Đan sơ kỳ cũng như vậy, Kim Đan kỳ có thể điều động pháp bảo, còn Trúc Cơ thì chỉ có khả năng khu sử linh khí. Đương nhiên trời đất bao la rộng lớn kì nhân dị sĩ vô số hiện tượng vượt giai khiêu chiến không phải là không có. Thậm chí chuyện hai mươi Kim Đan kỳ đỉnh cùng lập nhóm chuyên đi chặn đường đánh cướp Nguyên Anh kỳ cũng thường hay diễn ra. Tuy nhiên giữa Hóa Thần đỉnh và Phân Thần kỳ có một quy luật bất thành văn, đó chính là không thể vượt cấp khiêu chiến với Phân Thần. Không kể là Hóa Thần kỳ đỉnh tu sĩ như sư phụ có một tá, một trăm, hay một ngàn cùng nhau hợp lực lại vây công một vị sứ giả Phân Thần kỳ, thì vẫn không có một cơ hội nào lưu giữ vị sứ giả đó ở lại được. Nói như thế cũng hiểu được sự bá đạo của sứ giả là khủng bố đến mức nào, mà thứ lực lượng kinh khủng mà Phân Thần kỳ sở hữu được lại là từ thánh điện ban cho." Mất khống chế, tâm tình kích động, hai tay nắm chặt run run, giọng điệu Lạc Thiên Hành càng lúc càng gấp rút, khi thì mê man thẫn thờ khi thì chua xót đau khổ.

"Lực lượng người nói đó là gì hả sư phụ? Vì sao thánh điện không ban cho chúng ta, mà chỉ có Phân Thần kỳ mới được hưởng dụng?" Phạm Thế Tiến tò mò nói.

"Lực lượng đó xác thực là gì thì không ai rõ cả, nhưng một phần của nó chắc chắn chính là pháp tắc và pháp bảo. Pháp tắc là gì ta không nói thì con cũng đã biết, còn pháp bảo thì con hãy tự dùng mắt mình mà thể nghiệm" Nói rồi lão lại vận pháp lực tạo ra một hình ảnh ba chiều, họa mô hình thu nhỏ của một vật vô cùng kỳ dị.

Đó là một thứ do nhiều mảnh nhỏ kim loại khác nhau ghép lại mà thành, lớp vỏ bên ngoài có màu xám bạc, có nhiều đường viền linh quang phát ra màu xanh lam. Trên đầu có một sừng dưới thân có hai tay hai chân hình dáng như nhân loại.

Thế Tiến nghiêng đầu cặm cụi đánh giá hồi lâu rồi phán ra một câu khiến Lạc Thiên Hành đang chìm đắm chiêm ngưỡng thì phải té bật ngửa phịch ra sau. "Đây không phải chỉ là một khối khổi lôi bình thường thôi sao?"

"Ah... Cái thằng này! Uổng công bao nhiêu năm nay ta cho ăn học tu luyện ra một thân thần công, giờ này lại có thể nói ra một câu mất mặt như thế. May là không có người ngoài ở đây, không thì thử xem ta có đánh cho ngươi ra thành cái đầu heo quay không." Lão vừa mắng vừa gõ lên đầu hắn đùng đùng.

"Sư phụ đánh con cũng trả được gì, chỉ tổ thêm đau tay mà thôi. Không bằng giữ lại ít hơi để sống lâu thêm được mấy năm." Hắn gãi đầu lén le lưỡi lầm bầm.

"Ngươi tưởng là ta không nghe thấy ah? Cái thằng trời đánh còn dám trù ẻo ta?"

"Con nào dám! Chỉ là lo xa một chút thôi. Sư phụ nhìn cái vật này, bên ngoài thật không khác gì là một con khổi lôi cấp thấp, ai lần đầu nhìn vào thì cũng sẽ nghĩ như con thôi, làm sao ngươi lại có thể trách con được."Thế Tiến cười bồi nói.

"Đúng là vô tri bất mộ, không biết không hiểu được độ thâm uý của nó. Nói cho con biết, đây chính là pháp bảo của Phân Thần kỳ có uy lực vô song, dời non lấp bể hay lên trời xuống đất đều được, tóm lại là không gì không làm được." Lão vuốt chòm râu trắng như cước của mình nói.

"Thì ra Phần Thần kỳ lại thích dùng khổi lôi để chiến đấu."

"Thật là tức chết ta mà, không biết tại sao khi xưa ta lại đi thu một tên đệ tử như ngươi. Banh con mắt lé của ngươi ra mà nhìn cho kĩ đi" Lão bực mình phất tay một cái về phía hình ảnh ba chiều kia, ngay sau đó mô hình con khổi lôi kia không ngừng được phóng to lớn lên.

Mới đầu nó chỉ nhỏ cỡ hai gang tay, chớp mắt một cái đã cao lớn đến hai mét trạm đến tận mái động phủ.

Thấy thế Thế Tiến thầm trề môi khinh thường bộ dạng ra vẻ như muốn nói 'hóa ra cũng chỉ có thế'. Nhưng không lâu sau thì hắn đã phải trợn mắt há miệng lắp bắp. "Không... Không thể thế được!"

Vì khi này chỉ thấy phía trước mô hình ba chiều đã dừng phóng to, con khổi lôi cũng không có tăng độ cao lên nữa mà vẫn như trước là hai mét. Nhưng ở kề bên hai chân của nó lại xuất hiện những cảnh đồi núi sông hồ sinh động như thật. Nếu chú ý kĩ thì có thể thấy gần đó ở trên một đỉnh núi cao nhất còn có một thân ảnh nam nhân đang ngửng đầu nhìn. Mặc dù là đứng trên đỉnh núi nhưng thân ảnh đó vẫn chỉ cao ngang tới đầu gối của con khổi lôi kia.

"Đó chính là sư tổ là người mà sư phụ đã nhiều lần nhắc đến?"

"Đúng vậy, đó chính là người khi xưa đã truyền lại cho ta bức họa kinh tâm động phách này." Lạc Thiên Hành chầm chậm gật đầu ôn lại hồi ức xưa.

"Khi đó ta và các trưởng lão cũng giựt mình ngỡ ngàng như con bây giờ. Sau này con cũng phải thay ta truyền thụ những điều này lại cho các đệ tử đời sau của bổn môn. Nên hãy tận dụng cơ hội này mà ghi nhớ cho kĩ." Lão cảm khái nhìn Phạm Thế Tiến nói.



"Sư phụ, tất nhiên là sẽ như thế. Nhưng nếu bây giờ người không nói rõ rút cuộc nó là cái gì, thì sau này đệ tử của con hỏi tới thì con phải làm sao đây?"

"Haha... Coi ta kìa chưa già mà đã lẩm cẩm mất rồi. Cứ từ từ con sẽ rõ mọi chuyện, như trước đó ta đã có nói qua, đây không phải là khổi lôi cũng không phải là bảo giáp mà là bản mệnh pháp bảo của Phân Thần."

“Ý của sư phụ là, bất cứ Phân Thần nào cũng phải có bản mạng pháp bảo khổng lồ như thế này?” Thế Tiến có phần khó hiểu hỏi.

“Ừ, Chuẩn xác mà nói phải là tất cả Phân Thần kỳ đều được thánh điện ban cho một pháp bảo giống như vậy để làm bổn mạng pháp bảo. Qua đó mới hiểu được thánh điện là một nơi kinh khủng như thế nào.” Lão chặc lưỡi sợ hãi than.

Càng nghe tên đệ tử lại càng lạc vào sương mù mờ mịt hỏi.“Sư phụ, một pháp bảo khổng lồ như thế thì phải hao tổn biết bao nhiêu linh lực để mà vận hành nó cơ chứ? Vì sao không tế luyện một cái nhỏ gọn như phi kiếm phi đao phải tiện lợi và nhanh chóng hơn không?”

“Về việc này… Đây cũng là chuyện hối tiếc nhất mà các lão già chúng ta vẫn luôn canh cánh trong lòng không tài nào giải thích rõ được. Nhưng chúng ta biết chắc một điều đó là nó cũng chính là chìa khóa mở ra bí mật về sức mạnh hủy thiên diệt địa kia của Phân Thần Kỳ. Thậm chí chúng ta tin rằng chính nhờ có pháp bảo khổng lồ này mà tu sĩ Phân Thần nhân loại chúng ta lại có được địa vị mà nói chuyện ngang hàng với yêu thú cấp 7.”

“Có thực lực ngang bằng yêu thú cùng giai? Việc này có ý nghĩa trọng đại như thế nào chứ? Sư phụ con cũng muốn một cái như vậy!” Nghe thế Thế Tiến hai mắt tỏa hào quang lung linh đầy nhiệt huyết và mong chờ nói.

Lạc Thiên Hành buồn cười cóc cho hắn một cái nói. “Ngươi tỉnh lại đi, đừng có mà ở đó mơ mộng hão huyền nữa? Muốn được như thế thì từ giờ lo mà tập trung tu luyện đi. Đừng suy nghĩ viển vông nữa nhất là đừng bao nhờ nhắc đến hai chữ ‘luyện thể’ trước mặt ta nữa. Nếu không thì hừm hừm… ngươi cứ thử”

“Đệ tử tuân mệnh!” Phạm Thế Tiến thu lại vẻ cười cợt cung kính dạ thưa.

Thầm thở ra một hơi, Lạc Thiên Hành gật đầu hài lòng. Hôm nay lão bỏ nhiều công sức nói nhiều cả buổi như vậy cũng là vì sợ tên đệ tử yếu quý của mình tâm đạo chưa vững vì nhất thời háo thắng mà lầm đường lỡ bước, thì lão quả thật không biết phải dập đầu tạ lỗi với các anh hồn sư tổ trên cao của Thanh Trung Kiếm Môn như thế nào đây.

Chờ qua một hồi lâu nhưng vẫn không thấy sư phụ nói gì, Phạm Thế Tiến lòng như nổi bão phân vân không biết có nên nói chuyện mà mình vẫn luôn ấp ủ trong lòng bấy lâu nay ra hay không.

Khi Phạm Thế Tiến vừa cắn răng hạ quyết tâm nói ra nhờ sư phụ chủ đạo giùm thì vừa mở miệng đã bị cắt ngang.

“Sư…”

“Uhm… Lần này ra ngoài Mộc Vân Anh có gì khác thường không? Tu vi dạo này của nó thế nào rồi?”

Nghe xong câu hỏi của Lạc Thiên Hành, tim hắn không khỏi phải cả kinh nhảy dựng lên đập loạn xạ, một hồi lắp bắp không nói ra gì được. “Con… con… cũng không rõ.”

“Haiz… Được rồi, cũng không có gì. Con hãy lui xuống trước. Àh Vương Bình Đại ca con nó đang chờ ở bên ngoài đó như có chuyện muốn nói riêng với con thì phải.” Lạc Thiên Hành phất tay không có ý muốn lưu giữ lại nữa.

“Dạ vâng.” Thế Tiến vừa đi ra ngoài vừa lau cái trán ướt đẫm mồ hôi của mình.

“Sư đệ! Haha… Chúc mừng sư đệ nha! Không ngờ mới có hai năm cách biệt đệ lại có đột phá thật khiến người sư huynh này phải ghen tị thay a.” Một Trung niên tử nhìn trạc ngũ tuần nhưng tóc tai vẫn còn xanh cười ha hả tiến tới hảo ý chào.

“Có chuyện gì? Không phải là muốn đệ cùng đi săn mãnh thú với huynh nữa chứ? Lần trước thu hoạch ít nhiều thế nào còn chưa thấy phần của đệ đâu, lần này thì xin khiếu. Đệ đây rất bận, huynh đi kiếm những người khác thì hay hơn.” Thế Tiến không nhân nhượng gì liền giơ tay từ chối thẳng thừng.

“Không sao, không sao. Có gì huynh đi nhờ Đống sư đệ cũng được, chỉ có điều….” Vương Bình cười nhìn hắn đầy thâm ý.

“Hửh? Huynh nói úp mở làm gì? Có phải đã có chuyện gì xảy ra trong môn khi đệ ra ngoài?”

“Haha… Cũng không có gì to tát cho lắm, có điều hôm nọ huynh tình cờ loáng thoáng nghe sư phụ có nói Liệt Hỏa chân nhân Đại trưởng lão của Hương Vân Cốc sẽ đến bổn môn dự hội đàm đạo kỳ tới. Ta không nói chắc đệ cũng biết cô nàng đệ tử cận thân của Liệt Hỏa chân nhân chắc hẳn sẽ không từ bỏ cơ hội này mà đòi cùng đi theo. Hắc hắc… thôi nếu đệ có việc trong người vậy vị sư huynh ta đây cũng không nên miễn cưỡng giữ lại lâu.” Vương Bình nói xong cười ha hả quay lưng bỏ đi.

“Ah… Sư huynh! Đệ chợt nhớ sư phụ vừa bảo đệ tâm đạo chưa vững cần phải ra ngoài thực luyện nhiều hơn. Nếu đã vậy thôi huynh đệ mình cùng đồng hành lên đường cho có bạn. Mà chuyến này đi đâu mới được?” Phạm Thế Tiến nghe nhắc đến cô nàng đệ tử cận thân của Liệt Hỏa chân nhân Thục Quyên thì rùng mình liền thay đổi ý định.

“Hehe… Lần này nhất định sẽ không làm đệ nhàm chán đâu” Vương Bình thần bí cười rồi miệng lầm bầm vài từ truyền âm cho hắn. “Chúng ta sẽ vào Hồng Hoang!”

--o0o--

“Ha...hắt xì…!” Huy Tân bật dậy giận điên người, nếu ai đụng vào hắn lúc này sẽ bị đánh cho gãy răng chứ không ngoa.

Nhưng khi quay người nhìn thấy hai đứa bé một trai một gái khoảng 5-6 tuổi quần áo vải gai đơn sơ tay cầm cỏ bông nhìn mình cười gập cả bụng lại thì vốn khí thế đang hầm hầm ác bá của hắn liền như bị một gáo nước lạnh dội vào biến mất tăm đâu hết.

Lấy ngón tay quẹt quẹt chùi cái mũi vẫn còn ngứa của mình, hắn ôn hòa lại cười nói. “Hai đứa ngoan đi ra ngoài chơi đi nhé!”

“Không chịu, Trâu đại ca còn chưa tặng quà gặp mặt mà” Đứa bé trai chu mỏ láu lỉnh nói.

“Đúng thế, quà gặp mặt!” Bé gái dùng dọng trẻ nít lơ lớ bắt trước nhắc lại.

Huy Tân nghiên đầu trầm ngâm một lúc rồi đưa tay vào ngực âm thầm lấy một viên minh châu tròn to bằng ngón tay cái trong giới chỉ ra rồi đưa cho em trai. “Đây! em cầm lấy mà đi chơi đi.”

“Woa! Thật đẹp” Bé trai thích thú cầm lên ngắm nhìn.

“Cho em coi với!” Bé gái do thấp hơn anh trai mình nhiều nên phải nhón gót vươn tay mới sắp chạm tới được.

“Không cho! Hihi… lại đây lại đây mà lấy!”

Hai đứa rượt đuổi nhau chạy ra ngoài mất hút sau mành cửa vải, chỉ để vọng lại loáng thoáng những tiếng cười đùa thơ ngây.



“Hai đứa nhỏ này hư quá! Sao lại vào đây quấy rầy lấy đại ca” Một thiếu phụ trạc ba mươi đầu đội khăn tóc búi, da đen gương mặt đầy phong sương khắc khổ từ bên ngoài đi vào quở trách.

“Không sao đâu đại tẩu, mà hình như ta cũng đã ngũ quá lâu rồi thì phải?” Huy Tân gãi đầu cười xấu hổ nói.

Đại tẩu vội cúi người tạ lỗi nói. “Thật là xin lỗi cậu, chúng còn nhỏ nên không biết gì. Àh… tính tới hôm nay thì cậu đã ngũ liền năm ngày rồi còn gì”

“Gớm, chưa tới đây được bao lâu mà mọi người điều biết biệt danh của huynh rồi đấy” Bỗng có một tiếng hoàng anh ngân lên như tiên nhạc nghe say đắm lòng người du dương vào căn phòng ngủ làm bằng liều vải chật chội của hắn.

“Thì ra muội còn có sở thích một mực luôn ở bên ngoài nhìn trộm người khác ngũ” Huy Tân dời mắt dừng lại trên thân ảnh hồng bào mềm mại không xương đang bước vào mà chiêu chọc.

“Hứh ai mà thèm nhìn cái bộ dáng thần kinh vừa ngủ vừa cười của huynh chứ”

“Huynh có nói là muội nhìn trộm huynh ngũ bao giờ? Hắc hắc đúng là có tật giật mình không đánh đã khai a”

Đại tẩu nhìn hai người nói đùa thì chẳng khỏi nghĩ về chuyện của mình mà buồn. “Hai cô cậu thật đúng là xứng đôi vừa lứa, khiến người khác thật đố kị. Ước gì tôi và nhà tôi được như hai người.”

“Đại tẩu đừng hiểu lầm, ta và hắn chả có cái gì gọi là xứng đôi vừa lứa cả.” Nghe thế Mộc Vân Anh trong lòng cảm thấy lâng lâng nhưng miệng thì vẫn liên hồi chối cãi.

“Được rồi… được rồi. Tẩu không nói nữa là được chứ gì. Ah trùng hợp thật, tối nay cũng chính là khi đoàn nam tử ra ngoài đi săn của làng chúng tôi về tới. Khi đó hai người có thể gặp được trưởng làng được rồi.” Đại tẩu cười xòa thông báo một câu rồi bỏ đi mất.

“Vậy thật là tốt, bây giờ huynh sẽ tranh thủ ngũ thêm một chút trước khi trời tối.” Huy Tân làm biếng gáp dài một cái rồi leo lên giường tính đi ngũ tiếp.

“Huynh mà còn ngũ nữa bọn con nít sẽ đổi biệt hiệu của huynh từ trâu thành heo luôn đó” Mộc Vân Anh vội chạy lại ngồi lên giường cản lại.

“Ai thích gọi gì thì cứ gọi nấy. Huy Tân ta còn sợ tiếng thơm lời xấu sao?” Huy Tân cho là không đúng luồn lách leo lên giường kiếm chỗ ngũ.

“Huynh không sợ nhưng còn ta thì phải làm sao đây?” Mộc Vân Anh uất ức như sắp khóc tới nơi.

“Haiz… thì có làm sao? Nếu huynh bị gọi là heo, thì muội bị gọi là….” Huy Tân mới đầu còn phẩy tay mặc kệ không quan tâm, nhưng nói tới giữa chừng thì như nghĩ tới cái gì liền ôm bụng cười ha hả. Vừa chỉ vào Mộc Vân Anh vừa lăn qua lăn lại cười đến nỗi sặc ho xù xụ.

“Haha… Huynh… Không ngờ suốt mấy ngày qua, muội là vì chuyện này mà ăn không ngon ngũ không yên àh? Haha… ta chết mất thôi.”

“Hứh, huynh cứ ở đó lo mà làm heo đi. Muội đi đây” Mộc Vân Anh đỏ mặt đứng lên bỏ đi ra ngoài.

“Giận rồi? Không phải da mặt mỏng như vậy chứ” Huy Tân lật đật co giò lên đuổi theo sau.

Vừa bước ra ngoài, Huy Tân đã ngửi được mùi cỏ tươi đặc trưng mà chỉ vùng thảo nguyên bao la mới có, ngửng lên nhìn bầu trời trong xanh mà cảm khái không thôi.

Tiết trời ở đây giờ đang bước vào thời kỳ mùa hè khắc nghiệt vô cùng nóng bức, nhưng nếu so với khu vực bên ngoài kia thì nơi này không khác gì là thiên đường cả.

Phía trước xa xa cuối đường chân trời trên đồng cỏ xanh có thể thấy từng đàn ngựa, cừu và gia súc được dân làng phân chia ra thành từng nhóm để tiện việc chăn dắt. Còn phía sau lưng hắn lại là một rừng liều vải màu trắng nâu nhấp nhô phất phơ trong gió.

Từ khi tìm lấy được bản đồ của Xích Viêm tử vực từ trong ngọc giản trên cái xác không hồn giữa sa mạc kia đến nay đã được đúng một tuần, họ chính là nhờ vào nó mà mới lần mò tới được thôn làng du mục này.

Nói đúng hơn cái mà hai người họ lấy được chỉ là một cuốn hồi ký do vị tu sĩ kia trước khi lâm chung đã để lại.

Theo như trong cuốn nhật ký kể thì không ngờ bộ xương khô kia lại là một Hợp Thần kỳ tu sĩ ma đạo. Một lần do bị kẻ thù truy đuổi, y một đường chém giết phá vòng vây chạy trốn tới Xích Viêm hải. Khi sức cùng lực kiệt nguyên khí đại thương y mới đành liều mình tiến vào sa mạc tử vực nhằm kiếm đường sống trong cõi chết. Nhưng tên kẻ thù không đội trời chung kia của y lại không chịu bỏ qua cũng lao vào theo, đã thề rằng nếu không báo được thù thì sẽ không làm người.

Đến thời khắc linh lực khô kiệt nhắm mắt chờ kẻ thù giết chết, thì lại có một bàn tay khổng lồ đỏ rực hình dáng kỳ quái vô thanh vô thức hiển hiện ra chỉ một kích đã đánh tên kia ra thành bụi phấn.

Tưởng rằng đời mình cứ thế mà chấm dứt, ngờ đâu bàn tay kỳ quái kia sau khi đánh ra một chưởng rồi liền tiêu tán ẩn mất vào hư không một cách thần bí từ đầu chí cuối không để ý gì đến y.

Nhưng chưa kịp vui mừng thoát đại nạn được bao lâu thì y lại bị yêu thú tấn công. Tuy chỉ là vài con mãnh thú cấp 4 tương đương với Nguyên Anh kỳ nhưng y trên người có nội thương, linh lực hao tổn nặng nề, thành thử không có chút lực để hoàn thủ lại, phải triệu hồi ra linh thú cấp 4 của mình mà bước lên con đường trốn chạy khác.

Cũng nhờ vậy mà y đã có cơ hội đi qua rất nhiều vùng đất kỳ lạ trong Xích Viêm tử vực, Huy Tân lại dựa vào những chỉ dẫn trong hồi ký mà đã vẽ ra được một bức bản đồ thô sơ. Xích Viêm tử vực này nhìn như một cái hồng tâm hình tròn gồm có ba tầng.

Vùng bên ngoài cùng chính là sa mạc mênh mông do bàn tay quái thú canh giữ.

Lớp chính giữa lại được chia ra thành nhiều khu vực kỳ lạ do bởi những trận pháp khổng lồ điều khiển. Còn thảo nguyên xanh tươi chỗ hai người Huy Tân đang ở lại là nơi duy nhất có dấu vết sinh tồn của con người.

Cuối cùng là khu vực trung tâm, vì vị ma đạo tu sĩ kia chưa kịp khám phá bí mật nơi này thì đã bị một đàn dị thú cấp cao bao vây cắn nuốt nguyên anh mà chết. Nên trên bản đồ mới được vẽ ra thì chỉ thấy Huy Tân đánh một dấu chấm hỏi to đùng ở ngay chính giữa.

Chạy quanh suốt một hồi lâu, Huy Tân vẫn không thấy thân ảnh hồng bào đâu. Trong lòng nhảy loạn cả lên, lo lắng không biết nàng ta có vì lỡ nhất thời xúc động mà đã đi lạc vào những khu vực nguy hiểm khác gần đây không.

Càng nghĩ Huy Tân càng cả kinh, bắt đầu tiến hành lục soát từ trong ra ngoài khắp cả trại, không chỗ nào là không có bóng dáng của hắn. Nếu như là trước kia khi thần thức chưa bị phế thì đâu phải chạy động chạy tây cực khổ tìm kiếm như vậy. Bây giờ hắn mới cảm nhận được tinh thần lực đối với tu sĩ quan trọng như thế nào.

Mãi đến tận xế chiều, khi đoàn người đi săn từ bên ngoài trở về thì Huy Tân mới phát hiện ở ngay chính giữa đám người ngựa Mộc Vân Anh đang cùng một thanh niên thân thể to lớn cơ bắp cuồn cuộn cười nói vui vẻ vô cùng hòa đồng với mọi người xung quanh. Nàng thiên sứ lạnh lùng mọi người trên đại lục biết đến dương như đã hoàn toàn biến đổi thành một cô bé yêu kiều vô cùng hoà đồng dễ mến.

Tình cảnh nhạy cảm này lọt vào mục quang, sau khi hừm một tiếng quay người bỏ đi, Huy Tân dùng giọng trầm thấp tự lầm bầm vài câu gì đó mà chỉ có mình hắn nghe được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Cực Biến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook