Chương 1: Đêm sinh hóa - ác mộng bắt đầu [ thượng ]
Bạc Mộ Bạch Luân
16/09/2020
Trên hành lang, đèn tiết kiệm năng lượng chớp tắt, răng rắc một tiếng giòn vang. Như bị một thứ gì đó đánh nhẹ lên trái tim, Lâm Giác giật mình tỉnh táo lại.
Vừa rồi … hình như cậu đang định về phòng ngủ? Lâm Giác nhớ lại vài phút trước, nhưng lại phát hiện cậu chỉ nhớ được vài chi tiết mơ hồ, giống như có người nào đó vừa đánh cho cậu choáng đi, sau đó cậu đột nhiên tỉnh lại trên hành lang tăm tối.
Cậu hẳn là đã bỏ tiết học tự chọn buổi tối, trộm trốn về phòng. Khu ký túc xá hoàn toàn im lặng, hàng hiên cả bốn phòng lặng thinh, trong hai phòng trước mắt lại không có một chút ánh đèn nào. Chẳng lẽ toàn bộ người ở tầng trệt đều đã ra ngoài cả rồi?
Cậu vừa định đi về phía trước, di động trong túi bỗng rung lên, xúc cảm tê dại từ đùi truyền dọc tủy sống, mang theo một loại sợ hãi khiến người không rét mà run, cảm giác như thứ ngủ đông trong túi tiền của cậu không phải di động mà là một con rắn độc lạnh lẽo.
Trong lòng Lâm Giác chợt giật mình, di động của cậu rõ ràng đang trong phòng ngủ nạp điện mà.
Thế hiện giờ … thứ đang rung trong túi quần rốt cục là cái gì?
Từng cơn gió lạnh lẽo theo một đầu khác của hành lang thổi tới, mang đến khí tức bất thường, cậu cố gắng bình tĩnh lấy di động ra, màn hình hiển thị “Dãy số không biết”, di động vẫn không ngừng rung, cậu vô thức nhấn nút nghe máy.
“Buổi tối tốt lành!”- Đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm thoải mái.
Rất quen thuộc. Lâm Giác nhớ giữa trưa hôm nay lúc đến căn tin ăn cơm có nhìn thấy một cô gái của đoàn trường đang phát trứng màu, cậu còn được cô tặng một quả, giọng nói ngọt ngào dinh dính như con sên bò trong góc tối của cô đang thông qua điện thoại rót vào tai cậu, tạo một cảm giác quỷ dị lạ thường.
Thanh âm phía bên kia điện thoại tiếp tục: “Anh đã nhận được vé vào cửa, hoan nghênh đi vào Bãi săn ác quỷ, lần này chủ đề trò chơi là tang thi. Nếu tôi là anh, bây giờ tôi sẽ đến quảng trường đồng hồ, ở đó có phát vài thứ hữu dụng, tin là anh sẽ thích, chúc anh chơi vui vẻ”.
Cô ta ngắt máy, Lâm Giác mờ mịt nghe từng tiếng tút tút vang ra từ điện thoại, nhất thời không hiểu đang có chuyện gì.
Chung quanh là một sự tĩnh mịch khác thường, giống như tất cả âm thanh đều bị tắt đi, hành lang mờ tối, chỉ có bóng một mình cậu lẻ loi.
Đứng giữa không gian yên tĩnh chưa từng có, xúc cảm tối tăm lạnh lẽo lan dần từ lòng bàn chân, trái tim cậu đập loạn.
Không đúng, nơi này không bình thường!
Bất kể là thông tin từ cuộc điện thoại lúc nãy hay hoàn cảnh hiện tại, trực giác trong đầu cậu kêu gào phải lập tức rời khỏi đây.
Lâm Giác bước từng bước cứng ngắc hướng về phòng của mình, định quay lại phòng ngủ bật đèn lên, có lẽ cậu sẽ phát hiện đây chỉ là một trò đùa dai, còn cậu như một cô bé đang sợ hãi, ngốc nghếch bị lừa.
Không đợi cậu dùng loại khinh thường cười nhạo này huyễn hoặc thần kinh đang căng thẳng của mình, dưới tầng đột nhiên truyền đến một trận nổ. “Rầm” một tiếng, như là âm thanh thủy tinh bị đập vỡ, trong khung cảnh tĩnh lặng đen tối nơi này có vẻ vang dội chói tai khác thường.
Lâm Giác như từ trong mộng du đột nhiên bừng tỉnh, luống cuống tay chân tìm chìa khóa mở cửa lại phát hiện cậu đã để quên chìa khóa trong phòng. Lâm Giác bắt đầu gõ cửa, bạn cùng phòng Giang Vĩ của cậu giờ này chắc hẳn đang khóa cửa chơi game.
Tiếng đập cửa rầm rầm vang dội cả hành lang trống trải, Lâm Giác gõ cửa vài ba cái, gọi: “Giang Vĩ, mở cửa!”
Nếu là bình thường, lúc này trong phòng sẽ vọng ra âm thanh hùng hùng hổ hổ, sau đó là tiếng kéo ghế dựa, nhưng giờ…
“Ầm ầm ầm – ”
Từ phía trong phòng ngủ lại dội ra tiếng gõ cửa, không, phải là tiếng phá cửa mới đúng, như là có người dùng sức lực toàn thân lao vào cửa sắt, làm cho cả cánh cửa ầm ầm lay động không ngừng.
Hành động cứ như muốn tự sát đó khiến Lâm Giác sợ tới mức phải lùi về sau một bước.
“Giang Vĩ, Giang Vĩ! Cậu không sao chứ?” – Lâm Giác run giọng hỏi, cậu nghe thấy giọng nói của chính mình khàn khàn kỳ cục.
Tiếng phá cửa bên trong tạm dừng vài giây, tiếng kêu gào của dã thú đứt quãng truyền đến, ầm ầm ầm, tiếng phá cửa lại tiếp tục, vang vọng cả hàng hiên, cánh cửa rung lên bần bật.
Không bình thường, chuyện này không bình thường chút nào!
Những chuyện kì lạ cứ nối tiếp nhau, Lâm Giác bức thiết muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác lại cảm thấy đáp án chắc chắn sẽ khiến cậu không thể chấp nhận được.
Chìa khóa, cậu cần chìa khóa.
Nghĩ đến đây cậu vội lao xuống lầu, quản lý ký túc xá ở tầng một có chìa khóa dự bị.
Ánh trăng xuyên thấu qua thủy tinh chiếu rọi dãy hành lang, Lâm Giác ngẩng đầu vừa thấy – ánh trăng thoạt nhìn như là màu đỏ ma quái khác thường.
Tựa như … tựa như cảnh tương trong ác mộng vậy…
Cậu không kịp nghĩ xem vì sao trong lòng lại cảm thấy run rẩy, chỉ lo cắm đầu chạy xuống.
Đến cuối cầu thang tầng một, cậu dừng lại. Trước mắt chính là lối ra, cánh cửa thủy tinh của ký túc xá rộng mở, cậu thấy phía xa kia một mảng cây cối xanh mướt và những cột đèn đường, ngọn đèn không sáng lắm, chiếu xuống đất những bóng cây loang lổ. Một cơn gió lạnh cuốn theo những chiếc lá khô bay tứ tán, vỡ ra những tiếng răng rắc giòn vang.
Rõ ràng chỉ cần vài bước là có thể rời đi, nhưng cậu có cảm giác, vài bước ngắn ngủi này có lẽ không thể bước được rồi.
Một tiếng động nhỏ vang lên khiến Lâm Giác căng thẳng, cậu cứng ngắc quay đầu lại.
Cửa phòng quản lý ký túc xá mở ra, dì quản lý đứng trước cửa, tuy dưới ánh đèn mờ ảo không thấy rõ khuôn mặt, nhưng nhìn thân hình thì đúng là dì quản lý béo phì.
“Dì… dì ơi, cháu muốn xuống lấy chìa khóa, cháu quên mang theo.” Lâm Giác cười gượng nói, cảm thấy cái dáng vẻ sợ hết hồn của mình vừa rồi thật chẳng ra làm sao.
Dì quản lý đi về phía cậu.
Tại sao lại có cảm giác quái dị như vậy nhỉ? Trực giác mách bảo Lâm Giác rằng có gì đó không bình thường, nhưng cậu lại không nghĩ ra nguyên nhân là gì, chỉ là theo bản năng lùi lại hai bước.
Trên tầng đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa rất mạnh, rầm một tiếng, sau đó là tiếng một thứ gì đó nện xuống đất,
Làm cái gì vậy? Lâm Giác bị hoảng sợ tự hỏi.
“Cậu muốn chết à? Chạy mau!” Một giọng nam từ cầu thang truyền đến, giống như tiếng sấm khiến Lâm Giác bừng tỉnh.
Không đợi Lâm Giác kịp phản ứng, một bóng đen đã nhào vào người cậu. Cậu theo phản xạ đưa tay muốn đẩy đối phương ra, nhưng dì quản lý bình thường trông không khỏe mạnh lắm vậy mà bây giờ sức lực mạnh kinh người, Lâm Giác bị đè xuống đất không thể ngóc lên nổi.
Kì lạ là từ trong miệng dì ta phả ra mùi hư thối, Lâm Giác trợn mắt nhìn trừng trừng.
Khuôn mặt cứng đờ dữ tợn, con mắt giăng kín tơ máu cùng với thứ không thể là của con người – răng nanh.
Sẽ bị giết chết!
Bản năng sinh tồn khiến Lâm Giác giữ chặt lấy bả vai đối phương không để dì ta cắn vào yết hầu mình, đầu gối co lên dùng sức đạp dì ra ngoài. Cậu luống cuống tay chân bò lên, thuận tay chộp lấy chiếc ghế bên cạnh đập xuống. Toàn bộ quá trình diễn ra trong chớp mắt, cậu thậm chí không kịp suy nghĩ điều gì.
Dì quản lý bị ghế đập ngã xuống đất, lăn mình hai vòng rồi lại thất tha thất thểu đứng lên, đùi phải bị bẻ cong sang một bên vô cùng quái dị, nhưng dì dường như không hề cảm thấy đau đớn, lê cái chân cong queo từng bước tiến về phía Lâm Giác.
Chạy, phải chạy ngay. Đây không phải con người, đây chắc chắn là quái vật.
“Đứng lại.”
Nam sinh vừa lên tiếng nhắc nhở lúc nãy gọi cậu lại. Lâm Giác ngẩng đầu, anh ta đang đứng trong bóng tối, tay xách cái xô nhựa. Chỉ thấy anh ta nhanh nhẹn lao đến, đem cái xô úp lên đầu dì quản lý, một cước đá ngay đầu gối khiến dì quỳ rạp xuống đất, lại bồi thêm một đá vào lưng dì, sau đó mạnh mẽ đạp dì lên mặt đất. Dì quản lý bị đè dưới đất giãy mạnh muốn đứng lên, phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú.
Nam sinh kia vẫn tỏ ra bình thản, đưa tay tìm gì đó trên gáy dì, chỉ vài giây liền nhanh chóng rụt tay lại.
Lâm Giác vẫn đứng ngốc ở đó không nhúc nhích, không thể tin nổi.
“Dì ấy chết rồi.” Nam sinh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Giác.
Lâm Giác nhìn chằm chằm cái thân người đang giãy giụa dưới đất kia, gật gật đầu. Trong đầu cậu bây giờ giống như chỉ toàn nước tương, hoàn toàn không thể tự hỏi.
Người nọ mắt lạnh nhìn bộ dạng thất kinh của Lâm Giác, nhíu nhíu mày lấy từ trong túi áo ra một con dao gọt hoa quả.Trong đại sảnh tối tăm, con dao lóe lên ánh kim loại chói mắt.
Sau đó là tiếng vật nhọn đâm vào da thịt.
Lâm Giác trơ mắt nhìn con dao gọt hoa quả trên tay anh ta đâm vào gáy dì quản lý ký túc xá, con dao không sắc bén lắm kẹt lại trên xương cổ dì, không thể cắt đứt được.
Kẻ hành hung không quan tâm rút ra con dao, ngẩng đầu nhìn Lâm Giác đang đứng một bên. Tuy anh ta cau mày nhưng hoàn toàn không giống vì đã giết người nên bối rối, mà là vì không thể giết chết đối phương mà buồn bực.
Sau đó anh ta làm một hành động dọa Lâm Giác nhảy dựng: lấy cái xô úp trên đầu dì quản lý xuống. Bởi dì đang nằm sấp, răng nanh chẳng phải là thứ đáng lo, thế nhưng tiếng nức nở kêu gào không ngừng của dã thú cũng đủ dọa người, nam sinh kia gần như dùng hết sức mới khống chế được dì ta.
“Dùng ghế dựa đập đầu dì ấy!”
Rõ ràng là mệnh lệnh hành hung, nhưng Lâm Giác đang sợ hãi cực độ lại vội chộp lấy chiếc ghế dựa nằm lăn lóc bên cạnh.
Đó là quái vật, là quái vật! Cái thứ đáng sợ này nếu không phản kháng sẽ bị nó giết….
“AAA!” Lâm Giác hét lên một tiếng, giơ ghế lên hướng đầu dì quản lý nện mạnh xuống. “Rầm”, ghế dựa nện vào một bên. Cú đập không hề nhẹ, cậu thở hổn hển, tay run đến mức không cầm nổi ghế, mặc nó rơi trên mặt đất, chực lùi về sau.
Kẻ hành hung dùng ánh mắt đe dọa trừng cậu, tự mình chộp lấy ghế dựa dùng sức nện xuống, âm thanh ghế dựa va chạm vào thân thể liên tục vang lên. Lâm Giác sững sờ nhìn, trong tai quanh quẩn tiếng xương sọ vỡ, xương cổ gãy, máu thịt tóe tung, còn có tiếng chất lỏng đậm đặc ồ ồ chảy ra…
Quái vật giãy giụa trên đất giờ đã thành một khối thịt không thể nhúc nhích được nữa, kẻ hành hung trái phải quan sát, không yên lòng lại bổ thêm vài nhát sau gáy dì quản lý, đến tận lúc chính chiếc ghế dựa cũng bị đập tan mới dừng tay, nhìn sang Lâm Giác.
Lâm Giác đoán giờ phút này nhìn mình nhất định y hệt người vô tội qua đường vô ý phá hỏng hiện trường vụ hành hung, bởi vì người kia đang nhăn mày, tay nắm chặt lại.
“Nghe nói đến ‘tang thi’ bao giờ chưa?”
Lâm Giác gật đầu.
“Tuy rằng không biết rốt cuộc có chuyện gì, thế nhưng có vẻ hầu hết mọi người ở đây đều đã biến thành loại sinh vật này rồi. Tôi vừa nãy ở trên tầng cũng xử lý một tên.” Người nọ chần chừ tạm dừng một chút, dùng ánh mắt như nhìn hàng hóa đánh giá Lâm Giác “Tuy rằng tôi cũng không đảm bảo được điều gì, nhưng không muốn chết thì đi theo tôi.”
Nói xong, anh ta tránh khỏi thi thể, đi nhanh về phía cửa ký túc xá. Lâm Giác do dự nửa giây, cũng bước theo.
Vừa rồi … hình như cậu đang định về phòng ngủ? Lâm Giác nhớ lại vài phút trước, nhưng lại phát hiện cậu chỉ nhớ được vài chi tiết mơ hồ, giống như có người nào đó vừa đánh cho cậu choáng đi, sau đó cậu đột nhiên tỉnh lại trên hành lang tăm tối.
Cậu hẳn là đã bỏ tiết học tự chọn buổi tối, trộm trốn về phòng. Khu ký túc xá hoàn toàn im lặng, hàng hiên cả bốn phòng lặng thinh, trong hai phòng trước mắt lại không có một chút ánh đèn nào. Chẳng lẽ toàn bộ người ở tầng trệt đều đã ra ngoài cả rồi?
Cậu vừa định đi về phía trước, di động trong túi bỗng rung lên, xúc cảm tê dại từ đùi truyền dọc tủy sống, mang theo một loại sợ hãi khiến người không rét mà run, cảm giác như thứ ngủ đông trong túi tiền của cậu không phải di động mà là một con rắn độc lạnh lẽo.
Trong lòng Lâm Giác chợt giật mình, di động của cậu rõ ràng đang trong phòng ngủ nạp điện mà.
Thế hiện giờ … thứ đang rung trong túi quần rốt cục là cái gì?
Từng cơn gió lạnh lẽo theo một đầu khác của hành lang thổi tới, mang đến khí tức bất thường, cậu cố gắng bình tĩnh lấy di động ra, màn hình hiển thị “Dãy số không biết”, di động vẫn không ngừng rung, cậu vô thức nhấn nút nghe máy.
“Buổi tối tốt lành!”- Đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm thoải mái.
Rất quen thuộc. Lâm Giác nhớ giữa trưa hôm nay lúc đến căn tin ăn cơm có nhìn thấy một cô gái của đoàn trường đang phát trứng màu, cậu còn được cô tặng một quả, giọng nói ngọt ngào dinh dính như con sên bò trong góc tối của cô đang thông qua điện thoại rót vào tai cậu, tạo một cảm giác quỷ dị lạ thường.
Thanh âm phía bên kia điện thoại tiếp tục: “Anh đã nhận được vé vào cửa, hoan nghênh đi vào Bãi săn ác quỷ, lần này chủ đề trò chơi là tang thi. Nếu tôi là anh, bây giờ tôi sẽ đến quảng trường đồng hồ, ở đó có phát vài thứ hữu dụng, tin là anh sẽ thích, chúc anh chơi vui vẻ”.
Cô ta ngắt máy, Lâm Giác mờ mịt nghe từng tiếng tút tút vang ra từ điện thoại, nhất thời không hiểu đang có chuyện gì.
Chung quanh là một sự tĩnh mịch khác thường, giống như tất cả âm thanh đều bị tắt đi, hành lang mờ tối, chỉ có bóng một mình cậu lẻ loi.
Đứng giữa không gian yên tĩnh chưa từng có, xúc cảm tối tăm lạnh lẽo lan dần từ lòng bàn chân, trái tim cậu đập loạn.
Không đúng, nơi này không bình thường!
Bất kể là thông tin từ cuộc điện thoại lúc nãy hay hoàn cảnh hiện tại, trực giác trong đầu cậu kêu gào phải lập tức rời khỏi đây.
Lâm Giác bước từng bước cứng ngắc hướng về phòng của mình, định quay lại phòng ngủ bật đèn lên, có lẽ cậu sẽ phát hiện đây chỉ là một trò đùa dai, còn cậu như một cô bé đang sợ hãi, ngốc nghếch bị lừa.
Không đợi cậu dùng loại khinh thường cười nhạo này huyễn hoặc thần kinh đang căng thẳng của mình, dưới tầng đột nhiên truyền đến một trận nổ. “Rầm” một tiếng, như là âm thanh thủy tinh bị đập vỡ, trong khung cảnh tĩnh lặng đen tối nơi này có vẻ vang dội chói tai khác thường.
Lâm Giác như từ trong mộng du đột nhiên bừng tỉnh, luống cuống tay chân tìm chìa khóa mở cửa lại phát hiện cậu đã để quên chìa khóa trong phòng. Lâm Giác bắt đầu gõ cửa, bạn cùng phòng Giang Vĩ của cậu giờ này chắc hẳn đang khóa cửa chơi game.
Tiếng đập cửa rầm rầm vang dội cả hành lang trống trải, Lâm Giác gõ cửa vài ba cái, gọi: “Giang Vĩ, mở cửa!”
Nếu là bình thường, lúc này trong phòng sẽ vọng ra âm thanh hùng hùng hổ hổ, sau đó là tiếng kéo ghế dựa, nhưng giờ…
“Ầm ầm ầm – ”
Từ phía trong phòng ngủ lại dội ra tiếng gõ cửa, không, phải là tiếng phá cửa mới đúng, như là có người dùng sức lực toàn thân lao vào cửa sắt, làm cho cả cánh cửa ầm ầm lay động không ngừng.
Hành động cứ như muốn tự sát đó khiến Lâm Giác sợ tới mức phải lùi về sau một bước.
“Giang Vĩ, Giang Vĩ! Cậu không sao chứ?” – Lâm Giác run giọng hỏi, cậu nghe thấy giọng nói của chính mình khàn khàn kỳ cục.
Tiếng phá cửa bên trong tạm dừng vài giây, tiếng kêu gào của dã thú đứt quãng truyền đến, ầm ầm ầm, tiếng phá cửa lại tiếp tục, vang vọng cả hàng hiên, cánh cửa rung lên bần bật.
Không bình thường, chuyện này không bình thường chút nào!
Những chuyện kì lạ cứ nối tiếp nhau, Lâm Giác bức thiết muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác lại cảm thấy đáp án chắc chắn sẽ khiến cậu không thể chấp nhận được.
Chìa khóa, cậu cần chìa khóa.
Nghĩ đến đây cậu vội lao xuống lầu, quản lý ký túc xá ở tầng một có chìa khóa dự bị.
Ánh trăng xuyên thấu qua thủy tinh chiếu rọi dãy hành lang, Lâm Giác ngẩng đầu vừa thấy – ánh trăng thoạt nhìn như là màu đỏ ma quái khác thường.
Tựa như … tựa như cảnh tương trong ác mộng vậy…
Cậu không kịp nghĩ xem vì sao trong lòng lại cảm thấy run rẩy, chỉ lo cắm đầu chạy xuống.
Đến cuối cầu thang tầng một, cậu dừng lại. Trước mắt chính là lối ra, cánh cửa thủy tinh của ký túc xá rộng mở, cậu thấy phía xa kia một mảng cây cối xanh mướt và những cột đèn đường, ngọn đèn không sáng lắm, chiếu xuống đất những bóng cây loang lổ. Một cơn gió lạnh cuốn theo những chiếc lá khô bay tứ tán, vỡ ra những tiếng răng rắc giòn vang.
Rõ ràng chỉ cần vài bước là có thể rời đi, nhưng cậu có cảm giác, vài bước ngắn ngủi này có lẽ không thể bước được rồi.
Một tiếng động nhỏ vang lên khiến Lâm Giác căng thẳng, cậu cứng ngắc quay đầu lại.
Cửa phòng quản lý ký túc xá mở ra, dì quản lý đứng trước cửa, tuy dưới ánh đèn mờ ảo không thấy rõ khuôn mặt, nhưng nhìn thân hình thì đúng là dì quản lý béo phì.
“Dì… dì ơi, cháu muốn xuống lấy chìa khóa, cháu quên mang theo.” Lâm Giác cười gượng nói, cảm thấy cái dáng vẻ sợ hết hồn của mình vừa rồi thật chẳng ra làm sao.
Dì quản lý đi về phía cậu.
Tại sao lại có cảm giác quái dị như vậy nhỉ? Trực giác mách bảo Lâm Giác rằng có gì đó không bình thường, nhưng cậu lại không nghĩ ra nguyên nhân là gì, chỉ là theo bản năng lùi lại hai bước.
Trên tầng đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa rất mạnh, rầm một tiếng, sau đó là tiếng một thứ gì đó nện xuống đất,
Làm cái gì vậy? Lâm Giác bị hoảng sợ tự hỏi.
“Cậu muốn chết à? Chạy mau!” Một giọng nam từ cầu thang truyền đến, giống như tiếng sấm khiến Lâm Giác bừng tỉnh.
Không đợi Lâm Giác kịp phản ứng, một bóng đen đã nhào vào người cậu. Cậu theo phản xạ đưa tay muốn đẩy đối phương ra, nhưng dì quản lý bình thường trông không khỏe mạnh lắm vậy mà bây giờ sức lực mạnh kinh người, Lâm Giác bị đè xuống đất không thể ngóc lên nổi.
Kì lạ là từ trong miệng dì ta phả ra mùi hư thối, Lâm Giác trợn mắt nhìn trừng trừng.
Khuôn mặt cứng đờ dữ tợn, con mắt giăng kín tơ máu cùng với thứ không thể là của con người – răng nanh.
Sẽ bị giết chết!
Bản năng sinh tồn khiến Lâm Giác giữ chặt lấy bả vai đối phương không để dì ta cắn vào yết hầu mình, đầu gối co lên dùng sức đạp dì ra ngoài. Cậu luống cuống tay chân bò lên, thuận tay chộp lấy chiếc ghế bên cạnh đập xuống. Toàn bộ quá trình diễn ra trong chớp mắt, cậu thậm chí không kịp suy nghĩ điều gì.
Dì quản lý bị ghế đập ngã xuống đất, lăn mình hai vòng rồi lại thất tha thất thểu đứng lên, đùi phải bị bẻ cong sang một bên vô cùng quái dị, nhưng dì dường như không hề cảm thấy đau đớn, lê cái chân cong queo từng bước tiến về phía Lâm Giác.
Chạy, phải chạy ngay. Đây không phải con người, đây chắc chắn là quái vật.
“Đứng lại.”
Nam sinh vừa lên tiếng nhắc nhở lúc nãy gọi cậu lại. Lâm Giác ngẩng đầu, anh ta đang đứng trong bóng tối, tay xách cái xô nhựa. Chỉ thấy anh ta nhanh nhẹn lao đến, đem cái xô úp lên đầu dì quản lý, một cước đá ngay đầu gối khiến dì quỳ rạp xuống đất, lại bồi thêm một đá vào lưng dì, sau đó mạnh mẽ đạp dì lên mặt đất. Dì quản lý bị đè dưới đất giãy mạnh muốn đứng lên, phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú.
Nam sinh kia vẫn tỏ ra bình thản, đưa tay tìm gì đó trên gáy dì, chỉ vài giây liền nhanh chóng rụt tay lại.
Lâm Giác vẫn đứng ngốc ở đó không nhúc nhích, không thể tin nổi.
“Dì ấy chết rồi.” Nam sinh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Giác.
Lâm Giác nhìn chằm chằm cái thân người đang giãy giụa dưới đất kia, gật gật đầu. Trong đầu cậu bây giờ giống như chỉ toàn nước tương, hoàn toàn không thể tự hỏi.
Người nọ mắt lạnh nhìn bộ dạng thất kinh của Lâm Giác, nhíu nhíu mày lấy từ trong túi áo ra một con dao gọt hoa quả.Trong đại sảnh tối tăm, con dao lóe lên ánh kim loại chói mắt.
Sau đó là tiếng vật nhọn đâm vào da thịt.
Lâm Giác trơ mắt nhìn con dao gọt hoa quả trên tay anh ta đâm vào gáy dì quản lý ký túc xá, con dao không sắc bén lắm kẹt lại trên xương cổ dì, không thể cắt đứt được.
Kẻ hành hung không quan tâm rút ra con dao, ngẩng đầu nhìn Lâm Giác đang đứng một bên. Tuy anh ta cau mày nhưng hoàn toàn không giống vì đã giết người nên bối rối, mà là vì không thể giết chết đối phương mà buồn bực.
Sau đó anh ta làm một hành động dọa Lâm Giác nhảy dựng: lấy cái xô úp trên đầu dì quản lý xuống. Bởi dì đang nằm sấp, răng nanh chẳng phải là thứ đáng lo, thế nhưng tiếng nức nở kêu gào không ngừng của dã thú cũng đủ dọa người, nam sinh kia gần như dùng hết sức mới khống chế được dì ta.
“Dùng ghế dựa đập đầu dì ấy!”
Rõ ràng là mệnh lệnh hành hung, nhưng Lâm Giác đang sợ hãi cực độ lại vội chộp lấy chiếc ghế dựa nằm lăn lóc bên cạnh.
Đó là quái vật, là quái vật! Cái thứ đáng sợ này nếu không phản kháng sẽ bị nó giết….
“AAA!” Lâm Giác hét lên một tiếng, giơ ghế lên hướng đầu dì quản lý nện mạnh xuống. “Rầm”, ghế dựa nện vào một bên. Cú đập không hề nhẹ, cậu thở hổn hển, tay run đến mức không cầm nổi ghế, mặc nó rơi trên mặt đất, chực lùi về sau.
Kẻ hành hung dùng ánh mắt đe dọa trừng cậu, tự mình chộp lấy ghế dựa dùng sức nện xuống, âm thanh ghế dựa va chạm vào thân thể liên tục vang lên. Lâm Giác sững sờ nhìn, trong tai quanh quẩn tiếng xương sọ vỡ, xương cổ gãy, máu thịt tóe tung, còn có tiếng chất lỏng đậm đặc ồ ồ chảy ra…
Quái vật giãy giụa trên đất giờ đã thành một khối thịt không thể nhúc nhích được nữa, kẻ hành hung trái phải quan sát, không yên lòng lại bổ thêm vài nhát sau gáy dì quản lý, đến tận lúc chính chiếc ghế dựa cũng bị đập tan mới dừng tay, nhìn sang Lâm Giác.
Lâm Giác đoán giờ phút này nhìn mình nhất định y hệt người vô tội qua đường vô ý phá hỏng hiện trường vụ hành hung, bởi vì người kia đang nhăn mày, tay nắm chặt lại.
“Nghe nói đến ‘tang thi’ bao giờ chưa?”
Lâm Giác gật đầu.
“Tuy rằng không biết rốt cuộc có chuyện gì, thế nhưng có vẻ hầu hết mọi người ở đây đều đã biến thành loại sinh vật này rồi. Tôi vừa nãy ở trên tầng cũng xử lý một tên.” Người nọ chần chừ tạm dừng một chút, dùng ánh mắt như nhìn hàng hóa đánh giá Lâm Giác “Tuy rằng tôi cũng không đảm bảo được điều gì, nhưng không muốn chết thì đi theo tôi.”
Nói xong, anh ta tránh khỏi thi thể, đi nhanh về phía cửa ký túc xá. Lâm Giác do dự nửa giây, cũng bước theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.