Chương 18: Thợ săn trong mê cung [hạ]
Bạc Mộ Bạch Luân
16/09/2020
— Thật nhanh!
Quái vật mắt đỏ ngầu phủ phục trên trần nhà nhào tới cậu bằng tốc độ kinh người.
Trong khoảnh khắc, trong đầu Lâm Giác thậm chí không có bất kì một phản ứng nào, trống rỗng.
Sẽ chết, cậu sẽ chết.
Lý trí hầu như đã nhận mệnh, thế nhưng thân thể lại phản xạ trước, gậy gỗ trong tay thúc lên thật cao, cố sức đâm vào thân thể quái vật. Tiếng kêu thê lương quái dị vang lên, vài giọt máu đen rơi xuống mặt Lâm Giác, cậu hít sâu, dồn tất cả khí lực toàn thân lên tay, ghìm chặt quái vật trên tường.
Trong nháy mắt đó, tuyệt vọng và sợ hãi đều bị ném ra sau, chấp niệm muốn sống tiếp hằn sâu trong đầu cậu, thúc ép cậu mạnh tay đánh một trận.
Gậy gỗ găm quái vật trên tường, đầu đinh sắt đâm thật sâu vào trong thân thể quái vật, nhưng vẫn thiếu, còn chưa đủ, quái vật dùng sức giãy giụa, bàn tay biến dạng nắm lấy gậy mạnh mẽ lay động, mạnh đến mức gần như hất văng Lâm Giác.
Không thể tiếp tục giằng co như thế nữa, không sớm thì muộn cậu sẽ kiệt sức.
Lâm Giác buông gậy gỗ cắm trên người quái vật, ngay tại chỗ lăn một vòng, trở tay nhặt lên một chiếc ghế bên cạnh nện lên người nó.
Quái vật bị đập bất ngờ không kịp đề phòng, ra sức bật người nhảy dựng lên, lại bị ấn mạnh gậy gỗ vẫn xuyên qua một nửa người, bị ghim chặt vào bàn không thể động đậy.
Lâm Giác mang theo cái ghế, từng bước đi về phía nó.
Máu đen từ trán rơi xuống, tanh hôi lạnh lẽo, trong mắt Lâm Giác ánh lên tàn nhẫn và sát ý đáng sợ.
Quái vật giãy giụa, gào rít giận dữ, chấn động khiến cái bàn rung lên rầm rầm, gậy gỗ cắm trong người nó tưởng như bị bẻ gãy!
Lâm Giác mặt không đổi sắc giơ lên cái bàn, cố sức đập xuống ——
Một nhát, hai nhát, ba nhát giáng xuống…
Cho đến khi quái vật cũng không phát ra được âm thanh nào nữa, cho đến khi cảm giác khi đánh xuống đã từ đầu khớp xương biến thành một bãi thịt vụn, Lâm Giác mới buông cái bàn, đưa tay lau máu trên mặt.
Mùi hôi thối dậy lên khiến người ta buồn nôn, Lâm Giác nhìn quái vật đã hoàn toàn thay đổi, yên lặng rút gậy gỗ ra.
Tay đang run rẩy, cảm giác kiệt lực từ đầu ngón tay lan đến lòng bàn chân, cậu tựa vào tường chậm rãi ngồi xuống.
Cậu biết hẳn là nên rời đi, âm thanh nơi này có lẽ sẽ lôi kéo thêm nhiều quái vật đến, thế nhưng thân thể lại không nghe theo mình nữa.
Tiếng dộng cửa phòng học vang lên, nổ ầm một tiếng.
Trái tim Lâm Giác nhói lên một cái khiến cậu muốn nghẹt thở. Tiếng tông cửa đó giống như âm thanh của tử thần.
Lâm Giác nhìn thấy một cánh cửa khác có thể đào thoát, nhưng quá xa, không kịp.
Tiếng đập cửa thứ hai truyền đến, Lâm Giác nhìn về phía cửa sổ, cánh nào cũng đóng chặt, nếu muốn phá mở ra thì cũng không kịp.
Tiếng đập cửa thứ ba kèm theo âm thanh gỗ vỡ vụn, Lâm Giác đã nhìn thấy quái vật đi vào. Mỗi một tấc trên người nó đều là da thịt hư thối và kinh mạch nhô ra, vặn vẹo biến dị đến cực điểm, diện mạo kinh khủng.
Cậu ngừng thở, nắm chặt phiến gỗ vụn trên tay. Đây là mảnh gỗ vừa vỡ ra từ một cái bàn.
Quái vật treo trên tường, một đôi tai thẳng đứng không ngừng lay động, trong đôi mắt đỏ lồi lên không có tiêu cự gì, chậm chạp không hướng ngay về phía cậu.
Quả nhiên… chỉ có thính giác thôi.
Dưỡng khí tích trữ trong phổi đã cạn hết, thế nhưng quái vật kia lại chậm chạp không định rời đi.
Lâm Giác liếc một cái tìm phương hướng có thể chạy trốn, thế nhưng cửa ra lẫn cửa sổ đều quá xa, căn bản là không kịp, nơi có khả năng trốn đi được nhất lại là cánh cửa bị quái vật đập vỡ kia.
Quái vật bám ở chỗ trống, đôi con ngươi đảo tới đảo lui, cuối cùng chần chờ, đối diện ánh mắt của Lâm Giác.
Tim Lâm Giác chợt đập nhanh, dù cho ngừng thở cũng không gạt được sao? Hay là…
Tiếng tim đập, tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng đối với quái vật thính giác nhạy bén có lẽ vẫn cảm giác được.
Chân sau quái vật đã hơi khuỵu xuống, là tư thế công kích. Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Giác cố sức ném miếng gỗ trên tay vào tấm kính cửa sổ. Một tiếng “choang” thanh thúy vang lên, quái vật lập tức xoay người phóng đến cửa sổ vung tay phá. Lâm Giác nhân cơ hội đứng lên, mang theo gậy gỗ lao qua cánh cửa quái vật xông vào khi nãy, như một cơn gió chạy vào một gian phòng học khác, lại đi qua thêm một gian phòng nghỉ và một phòng rửa mặt, Lâm Giác rốt cục cảm thấy đã bỏ rơi được con quái vật kia, thở hổn hển tựa vào tường.
Còn bốn con.
Cậu không biết phải làm sao mới rời khỏi cái mê cung này, chẳng lẽ phải làm “Chu Ngọc Tú” chết lại một lần mới được.
Lâm Giác lấy tay che mắt, cậu cảm thấy đầu nặng trĩu, mệt mỏi vô cùng.
Khi chỉ có một mình, những cảm xúc tiêu cực đã từng bị đè nén bắt đầu cuồn cuộn trào lên.
Cậu phải nghĩ cách giải quyết hết bọn quái vật này, sau đó tìm được Chu Ngọc Tú, nếu không mê cung này sẽ chính là mồ chôn của cậu.
Tỉnh táo lại, Lâm Giác tự nhủ, những quái vật này rõ ràng không phải không có nhược điểm, tình cảnh vừa rồi đã chứng minh có thể dùng thanh âm để lừa gạt đám dã thú chỉ có thính giác này.
Cậu phải suy nghĩ kĩ càng kế hoạch hành động.
&&&
Đầu đinh nhọn của gậy gỗ tí tách nhỏ xuống từng giọt máu, bên tai còn quanh quẩn âm thanh huyên náo, loa trong phòng còn đang phát một đoạn bài nghe tiếng Anh, giọng nam nữ cứng ngắc không có chút tình cảm nào vang vọng không thôi trong phòng học tản ra mùi tanh tưởi.
Lâm Giác kéo một chiếc ghế chậm rãi ngồi xuống, mắt lạnh đánh giá thi thể quái vật cách đó không xa.
Con cuối cùng, đây đã là con cuối cùng.
Giờ chỉ còn lại cái thứ gọi là “Chu Ngọc Tú” kia.
Cảm giác mệt mỏi nặng nề rỉ ra từ từng mạch máu mảnh dưới da, loại hắc ám dai dẳng vô tận này rốt cuộc còn tồn tại bao lâu, loại giết chóc mãi không thấy điểm dừng này còn muốn tồn tại bao lâu?
Lâm Giác đưa tay lau khuôn mặt nhuốm máu, không cần nhìn cũng biết bộ dạng cậu bây giờ rất chật vật, rất giống ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, may mắn là kháng thể trong túi vẫn chưa cần dùng đến.
Cảm giác thân thể đã khôi phục chút sức lực, Lâm Giác nắm chắc gậy gỗ, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa.
Ngoài cửa là một khoảng không rộng lớn, sân thượng.
Ánh trăng trên đỉnh đầu trong trẻo nhưng lạnh lùng, tỏa ra màu đỏ thắm quái dị.
Nhưng so với nó, cảnh tượng trước mắt lại càng thêm quái dị…
Trên sân thượng trống trải, Chu Ngọc Tú khuôn mặt trắng trong thuần khiết, hay tay cầm hai khẩu súng lục, ngắm ngay Lâm Giác đang đứng sau cửa.
Hai họng súng đen ngòm nhắm thẳng Lâm Giác, giống như đầu lưỡi rắn độc, lúc nào cũng có thể nhào lên cắn vào tay cậu, không chút lưu tình rót chất độc trí mạng vào.Cảm giác kịch độc lạnh lẽo không lúc nào không bao vây, đe dọa cậu. Cả người Lâm Giác đã cứng lại.
“Cậu xem, tôi chỉ cần bóp cò súng, cậu sẽ mất mạng, rất dễ dàng.” Chu Ngọc Tú bình tĩnh lộ ra khuôn mặt cười quỷ dị.
Thấy Lâm Giác không đáp, cô ta lẩm bẩm: “Thế nhưng như thế thì có gì vui, sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết, chết bình thản như thế chẳng thể xoa dịu được căm thù của tôi đối với cậu chút nào.”
“Vì sao lại không cứu tôi? Lâm Giác, cả Tống Hàn Chương nữa, vì sao lại không cứu tôi vậy? Cái cảm giác sợ hãi tuyệt vọng khi biến thành quái vật này nếu rơi xuống đầu cậu, cậu lại bị người ta vứt bỏ bị người ta giết hại, cậu có căm hận không?” Chu Ngọc Tú thâm trầm nói. Cô đứng đưa lưng về phía ánh trăng, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, chỉ có ngọn lửa thù hận hừng hực thiêu đốt trong đôi mắt chớp động, lóe lên tia sáng khiếp người.
“VÌ sao cậu lại may mắn hơn tôi? Vì sao người được sống lại là cậu? Tại sao tôi lại phải chịu đựng bản thân bốc ra mùi tanh tưởi, lo lắng hoảng sợ nhìn từng miếng thịt thối trên người rơi ra. Cậu biết không? Kỳ thực một khắc cuối cùng kia ý thức của tôi hoàn toàn thanh tỉnh, tôi nghe được chính tiếng thở ồ ồ và tiếng tim đập hoảng loạn của mình, tôi gào thét trong lòng tôi không muốn chết, tôi không muốn bị ăn tươi, nhưng cơ thể tôi lại không thể nhúc nhích chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám ác ma kia xé toạc cơ thể tôi, lôi nội tạng tôi ra, tranh nhau trước xâu sau xé nuốt từng tấc máu thịt của tôi vào bụng. Sự đau nhức và sợ hãi khi mở mắt trừng trừng nhìn mình bị ăn tươi nuốt sống đó… Mà tôi lại chỉ có thể chết không nhắm mắt nhìn tên đầu sỏ là cậu chạy thoát an toàn!”
Đôi mắt Chu Ngọc Tú càng lúc càng mở lớn, thanh âm càng nói càng cao, cuối cùng gần như thét lên: “TẠI SAO? Tại sao các cậu là hung thủ có thể sống sót đi xuống đây, mà tôi lại phải trở thành thứ quái vật này? Nhìn tôi! Nhìn tôi!”
Chu Ngọc Tú ném cây súng bên tay trái sang một bên, cởi áo sơ mi đơn bạc để lộ thân thể trống rỗng, từ xương quai xanh đến bụng, nửa người giống như con búp bê rách, trong lồng ngực và khoang bụng bị mở toang đã không còn gì, chỉ có vài mảnh nội tạng còn sót lại và vụn xương sườn trắng hếu. Thân thể bị hủy diệt cùng khuôn mặt còn nguyên vẹn của cô tạo thành một khung cảnh đối lập, khiến không khí máu tanh trầm lặng này càng thêm kinh khủng.
Cô bắt đầu cười khanh khách, cười, cười, nước mắt lại ròng ròng rơi xuống.
“XIn lỗi.” Lâm Giác lẳng lặng nhìn ổ bụng trống không của cô, nhẹ giọng nói.
“Nếu cậu thật lòng xin lỗi…” Chu Ngọc Tú đá cây súng đã ném xuống đến trước mặt cậu “Chúng ta… lại chơi một trò chơi đi.”
“Nghe nói đến cò quay Nga chưa? Dùng súng lục có ổ đạn sáu viên, nhưng bên trong chỉ có một viên đạn, cậu cầm nó nhắm bắn tôi, cứ bắn hụt một lần cậu sẽ mất đi một món nội tạng. Tôi cũng sẽ cầm một khẩu súng lục nhắm bắn cậu, cứ hụt một lần cậu sẽ có một vòng được tha. Cứ như thế chậm rãi bồi thường tội lỗi cậu phạm phải hoặc cậu sẽ lại giết tôi một lần, nếu vậy coi như số phận đã an bài. Có lẽ cứ từ từ trải qua từng thời khắc đối mặt với cái chết, cậu sẽ cảm nhận được một chút tâm trạng trước đây của tôi. Đương nhiên nếu cậu có ý giở trò gì, tôi không ngại dùng khẩu súng đầy đạn trong tay phải kết thúc cái mạng bẩn thỉu của cậu đâu, cây súng này không hề có chốt an toàn.”
Chu Ngọc Tú khẽ nghiêng đầu, lộ ra nụ cười ngây thơ tàn nhẫn: “Cược đi, Lâm Giác. Cho tôi xem xem lúc này cậu còn may mắn được bao nhiêu.”
Lời tác giả:
P/s: Cách Lâm Giác tiêu diệt mấy con tang thi rất đơn giản, mạo hiểm tìm được phòng phát thanh tổng rồi phát băng nghe. Trước kia cậu ta có tham gia tổ phát thanh của trường, rất thạo mấy chuyện này. Có thanh âm quấy nhiễu, đối phó mấy con tang thi biến dị thính giác rất dễ dàng, ngừng thở đánh lén, một kích đắc thủ.
PP/s: Mặc dù mọi người chắc sẽ không xem tỉ mỉ, nhưng tôi vẫn sẽ đăng bản đồ trường học mình vẽ ra. Nếu cần sẽ có thay đổi. (tác giả có dẫn link nhưng mình vào không được nên đành đăng link lên đây, nếu có bạn nào vào được thì cho mình cái ảnh up bù với nhé =))
http://img165. poco. Vn/mypoco/myphoto/20120116/20/6469656820120116201327085. jpg
—-
* Cò quay Nga: tức Russian Roulette. Trò này chắc cũng nhiều người biết rồi, nói đơn giản thì là 2 người dùng một khẩu súng có ổ đạn 6 viên nhưng trong súng chỉ lắp một viên đạn lần lượt bắn nhau, tôi một phát anh một phát. Xác suất bị bắn trúng là 1/6, ai xui xẻo ăn đạn trước thì thua (hoặc chết). Chi tiết hơn mọi người có thể google nhé.
* Súng lục ổ 6 viên đạn dùng trong trò Cò quay Nga
—–
Rất xin lỗi mọi người vì lặn quá lâu, tại mình mới được đi làm nên hơi bị hưng phấn thái quá, không có tâm trạng để mắt đến việc gì khác =). Từ giờ sẽ cố gắng chăm chỉ hơn ạ ^o^
—
Quái vật mắt đỏ ngầu phủ phục trên trần nhà nhào tới cậu bằng tốc độ kinh người.
Trong khoảnh khắc, trong đầu Lâm Giác thậm chí không có bất kì một phản ứng nào, trống rỗng.
Sẽ chết, cậu sẽ chết.
Lý trí hầu như đã nhận mệnh, thế nhưng thân thể lại phản xạ trước, gậy gỗ trong tay thúc lên thật cao, cố sức đâm vào thân thể quái vật. Tiếng kêu thê lương quái dị vang lên, vài giọt máu đen rơi xuống mặt Lâm Giác, cậu hít sâu, dồn tất cả khí lực toàn thân lên tay, ghìm chặt quái vật trên tường.
Trong nháy mắt đó, tuyệt vọng và sợ hãi đều bị ném ra sau, chấp niệm muốn sống tiếp hằn sâu trong đầu cậu, thúc ép cậu mạnh tay đánh một trận.
Gậy gỗ găm quái vật trên tường, đầu đinh sắt đâm thật sâu vào trong thân thể quái vật, nhưng vẫn thiếu, còn chưa đủ, quái vật dùng sức giãy giụa, bàn tay biến dạng nắm lấy gậy mạnh mẽ lay động, mạnh đến mức gần như hất văng Lâm Giác.
Không thể tiếp tục giằng co như thế nữa, không sớm thì muộn cậu sẽ kiệt sức.
Lâm Giác buông gậy gỗ cắm trên người quái vật, ngay tại chỗ lăn một vòng, trở tay nhặt lên một chiếc ghế bên cạnh nện lên người nó.
Quái vật bị đập bất ngờ không kịp đề phòng, ra sức bật người nhảy dựng lên, lại bị ấn mạnh gậy gỗ vẫn xuyên qua một nửa người, bị ghim chặt vào bàn không thể động đậy.
Lâm Giác mang theo cái ghế, từng bước đi về phía nó.
Máu đen từ trán rơi xuống, tanh hôi lạnh lẽo, trong mắt Lâm Giác ánh lên tàn nhẫn và sát ý đáng sợ.
Quái vật giãy giụa, gào rít giận dữ, chấn động khiến cái bàn rung lên rầm rầm, gậy gỗ cắm trong người nó tưởng như bị bẻ gãy!
Lâm Giác mặt không đổi sắc giơ lên cái bàn, cố sức đập xuống ——
Một nhát, hai nhát, ba nhát giáng xuống…
Cho đến khi quái vật cũng không phát ra được âm thanh nào nữa, cho đến khi cảm giác khi đánh xuống đã từ đầu khớp xương biến thành một bãi thịt vụn, Lâm Giác mới buông cái bàn, đưa tay lau máu trên mặt.
Mùi hôi thối dậy lên khiến người ta buồn nôn, Lâm Giác nhìn quái vật đã hoàn toàn thay đổi, yên lặng rút gậy gỗ ra.
Tay đang run rẩy, cảm giác kiệt lực từ đầu ngón tay lan đến lòng bàn chân, cậu tựa vào tường chậm rãi ngồi xuống.
Cậu biết hẳn là nên rời đi, âm thanh nơi này có lẽ sẽ lôi kéo thêm nhiều quái vật đến, thế nhưng thân thể lại không nghe theo mình nữa.
Tiếng dộng cửa phòng học vang lên, nổ ầm một tiếng.
Trái tim Lâm Giác nhói lên một cái khiến cậu muốn nghẹt thở. Tiếng tông cửa đó giống như âm thanh của tử thần.
Lâm Giác nhìn thấy một cánh cửa khác có thể đào thoát, nhưng quá xa, không kịp.
Tiếng đập cửa thứ hai truyền đến, Lâm Giác nhìn về phía cửa sổ, cánh nào cũng đóng chặt, nếu muốn phá mở ra thì cũng không kịp.
Tiếng đập cửa thứ ba kèm theo âm thanh gỗ vỡ vụn, Lâm Giác đã nhìn thấy quái vật đi vào. Mỗi một tấc trên người nó đều là da thịt hư thối và kinh mạch nhô ra, vặn vẹo biến dị đến cực điểm, diện mạo kinh khủng.
Cậu ngừng thở, nắm chặt phiến gỗ vụn trên tay. Đây là mảnh gỗ vừa vỡ ra từ một cái bàn.
Quái vật treo trên tường, một đôi tai thẳng đứng không ngừng lay động, trong đôi mắt đỏ lồi lên không có tiêu cự gì, chậm chạp không hướng ngay về phía cậu.
Quả nhiên… chỉ có thính giác thôi.
Dưỡng khí tích trữ trong phổi đã cạn hết, thế nhưng quái vật kia lại chậm chạp không định rời đi.
Lâm Giác liếc một cái tìm phương hướng có thể chạy trốn, thế nhưng cửa ra lẫn cửa sổ đều quá xa, căn bản là không kịp, nơi có khả năng trốn đi được nhất lại là cánh cửa bị quái vật đập vỡ kia.
Quái vật bám ở chỗ trống, đôi con ngươi đảo tới đảo lui, cuối cùng chần chờ, đối diện ánh mắt của Lâm Giác.
Tim Lâm Giác chợt đập nhanh, dù cho ngừng thở cũng không gạt được sao? Hay là…
Tiếng tim đập, tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng đối với quái vật thính giác nhạy bén có lẽ vẫn cảm giác được.
Chân sau quái vật đã hơi khuỵu xuống, là tư thế công kích. Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Giác cố sức ném miếng gỗ trên tay vào tấm kính cửa sổ. Một tiếng “choang” thanh thúy vang lên, quái vật lập tức xoay người phóng đến cửa sổ vung tay phá. Lâm Giác nhân cơ hội đứng lên, mang theo gậy gỗ lao qua cánh cửa quái vật xông vào khi nãy, như một cơn gió chạy vào một gian phòng học khác, lại đi qua thêm một gian phòng nghỉ và một phòng rửa mặt, Lâm Giác rốt cục cảm thấy đã bỏ rơi được con quái vật kia, thở hổn hển tựa vào tường.
Còn bốn con.
Cậu không biết phải làm sao mới rời khỏi cái mê cung này, chẳng lẽ phải làm “Chu Ngọc Tú” chết lại một lần mới được.
Lâm Giác lấy tay che mắt, cậu cảm thấy đầu nặng trĩu, mệt mỏi vô cùng.
Khi chỉ có một mình, những cảm xúc tiêu cực đã từng bị đè nén bắt đầu cuồn cuộn trào lên.
Cậu phải nghĩ cách giải quyết hết bọn quái vật này, sau đó tìm được Chu Ngọc Tú, nếu không mê cung này sẽ chính là mồ chôn của cậu.
Tỉnh táo lại, Lâm Giác tự nhủ, những quái vật này rõ ràng không phải không có nhược điểm, tình cảnh vừa rồi đã chứng minh có thể dùng thanh âm để lừa gạt đám dã thú chỉ có thính giác này.
Cậu phải suy nghĩ kĩ càng kế hoạch hành động.
&&&
Đầu đinh nhọn của gậy gỗ tí tách nhỏ xuống từng giọt máu, bên tai còn quanh quẩn âm thanh huyên náo, loa trong phòng còn đang phát một đoạn bài nghe tiếng Anh, giọng nam nữ cứng ngắc không có chút tình cảm nào vang vọng không thôi trong phòng học tản ra mùi tanh tưởi.
Lâm Giác kéo một chiếc ghế chậm rãi ngồi xuống, mắt lạnh đánh giá thi thể quái vật cách đó không xa.
Con cuối cùng, đây đã là con cuối cùng.
Giờ chỉ còn lại cái thứ gọi là “Chu Ngọc Tú” kia.
Cảm giác mệt mỏi nặng nề rỉ ra từ từng mạch máu mảnh dưới da, loại hắc ám dai dẳng vô tận này rốt cuộc còn tồn tại bao lâu, loại giết chóc mãi không thấy điểm dừng này còn muốn tồn tại bao lâu?
Lâm Giác đưa tay lau khuôn mặt nhuốm máu, không cần nhìn cũng biết bộ dạng cậu bây giờ rất chật vật, rất giống ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, may mắn là kháng thể trong túi vẫn chưa cần dùng đến.
Cảm giác thân thể đã khôi phục chút sức lực, Lâm Giác nắm chắc gậy gỗ, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa.
Ngoài cửa là một khoảng không rộng lớn, sân thượng.
Ánh trăng trên đỉnh đầu trong trẻo nhưng lạnh lùng, tỏa ra màu đỏ thắm quái dị.
Nhưng so với nó, cảnh tượng trước mắt lại càng thêm quái dị…
Trên sân thượng trống trải, Chu Ngọc Tú khuôn mặt trắng trong thuần khiết, hay tay cầm hai khẩu súng lục, ngắm ngay Lâm Giác đang đứng sau cửa.
Hai họng súng đen ngòm nhắm thẳng Lâm Giác, giống như đầu lưỡi rắn độc, lúc nào cũng có thể nhào lên cắn vào tay cậu, không chút lưu tình rót chất độc trí mạng vào.Cảm giác kịch độc lạnh lẽo không lúc nào không bao vây, đe dọa cậu. Cả người Lâm Giác đã cứng lại.
“Cậu xem, tôi chỉ cần bóp cò súng, cậu sẽ mất mạng, rất dễ dàng.” Chu Ngọc Tú bình tĩnh lộ ra khuôn mặt cười quỷ dị.
Thấy Lâm Giác không đáp, cô ta lẩm bẩm: “Thế nhưng như thế thì có gì vui, sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết, chết bình thản như thế chẳng thể xoa dịu được căm thù của tôi đối với cậu chút nào.”
“Vì sao lại không cứu tôi? Lâm Giác, cả Tống Hàn Chương nữa, vì sao lại không cứu tôi vậy? Cái cảm giác sợ hãi tuyệt vọng khi biến thành quái vật này nếu rơi xuống đầu cậu, cậu lại bị người ta vứt bỏ bị người ta giết hại, cậu có căm hận không?” Chu Ngọc Tú thâm trầm nói. Cô đứng đưa lưng về phía ánh trăng, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, chỉ có ngọn lửa thù hận hừng hực thiêu đốt trong đôi mắt chớp động, lóe lên tia sáng khiếp người.
“VÌ sao cậu lại may mắn hơn tôi? Vì sao người được sống lại là cậu? Tại sao tôi lại phải chịu đựng bản thân bốc ra mùi tanh tưởi, lo lắng hoảng sợ nhìn từng miếng thịt thối trên người rơi ra. Cậu biết không? Kỳ thực một khắc cuối cùng kia ý thức của tôi hoàn toàn thanh tỉnh, tôi nghe được chính tiếng thở ồ ồ và tiếng tim đập hoảng loạn của mình, tôi gào thét trong lòng tôi không muốn chết, tôi không muốn bị ăn tươi, nhưng cơ thể tôi lại không thể nhúc nhích chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám ác ma kia xé toạc cơ thể tôi, lôi nội tạng tôi ra, tranh nhau trước xâu sau xé nuốt từng tấc máu thịt của tôi vào bụng. Sự đau nhức và sợ hãi khi mở mắt trừng trừng nhìn mình bị ăn tươi nuốt sống đó… Mà tôi lại chỉ có thể chết không nhắm mắt nhìn tên đầu sỏ là cậu chạy thoát an toàn!”
Đôi mắt Chu Ngọc Tú càng lúc càng mở lớn, thanh âm càng nói càng cao, cuối cùng gần như thét lên: “TẠI SAO? Tại sao các cậu là hung thủ có thể sống sót đi xuống đây, mà tôi lại phải trở thành thứ quái vật này? Nhìn tôi! Nhìn tôi!”
Chu Ngọc Tú ném cây súng bên tay trái sang một bên, cởi áo sơ mi đơn bạc để lộ thân thể trống rỗng, từ xương quai xanh đến bụng, nửa người giống như con búp bê rách, trong lồng ngực và khoang bụng bị mở toang đã không còn gì, chỉ có vài mảnh nội tạng còn sót lại và vụn xương sườn trắng hếu. Thân thể bị hủy diệt cùng khuôn mặt còn nguyên vẹn của cô tạo thành một khung cảnh đối lập, khiến không khí máu tanh trầm lặng này càng thêm kinh khủng.
Cô bắt đầu cười khanh khách, cười, cười, nước mắt lại ròng ròng rơi xuống.
“XIn lỗi.” Lâm Giác lẳng lặng nhìn ổ bụng trống không của cô, nhẹ giọng nói.
“Nếu cậu thật lòng xin lỗi…” Chu Ngọc Tú đá cây súng đã ném xuống đến trước mặt cậu “Chúng ta… lại chơi một trò chơi đi.”
“Nghe nói đến cò quay Nga chưa? Dùng súng lục có ổ đạn sáu viên, nhưng bên trong chỉ có một viên đạn, cậu cầm nó nhắm bắn tôi, cứ bắn hụt một lần cậu sẽ mất đi một món nội tạng. Tôi cũng sẽ cầm một khẩu súng lục nhắm bắn cậu, cứ hụt một lần cậu sẽ có một vòng được tha. Cứ như thế chậm rãi bồi thường tội lỗi cậu phạm phải hoặc cậu sẽ lại giết tôi một lần, nếu vậy coi như số phận đã an bài. Có lẽ cứ từ từ trải qua từng thời khắc đối mặt với cái chết, cậu sẽ cảm nhận được một chút tâm trạng trước đây của tôi. Đương nhiên nếu cậu có ý giở trò gì, tôi không ngại dùng khẩu súng đầy đạn trong tay phải kết thúc cái mạng bẩn thỉu của cậu đâu, cây súng này không hề có chốt an toàn.”
Chu Ngọc Tú khẽ nghiêng đầu, lộ ra nụ cười ngây thơ tàn nhẫn: “Cược đi, Lâm Giác. Cho tôi xem xem lúc này cậu còn may mắn được bao nhiêu.”
Lời tác giả:
P/s: Cách Lâm Giác tiêu diệt mấy con tang thi rất đơn giản, mạo hiểm tìm được phòng phát thanh tổng rồi phát băng nghe. Trước kia cậu ta có tham gia tổ phát thanh của trường, rất thạo mấy chuyện này. Có thanh âm quấy nhiễu, đối phó mấy con tang thi biến dị thính giác rất dễ dàng, ngừng thở đánh lén, một kích đắc thủ.
PP/s: Mặc dù mọi người chắc sẽ không xem tỉ mỉ, nhưng tôi vẫn sẽ đăng bản đồ trường học mình vẽ ra. Nếu cần sẽ có thay đổi. (tác giả có dẫn link nhưng mình vào không được nên đành đăng link lên đây, nếu có bạn nào vào được thì cho mình cái ảnh up bù với nhé =))
http://img165. poco. Vn/mypoco/myphoto/20120116/20/6469656820120116201327085. jpg
—-
* Cò quay Nga: tức Russian Roulette. Trò này chắc cũng nhiều người biết rồi, nói đơn giản thì là 2 người dùng một khẩu súng có ổ đạn 6 viên nhưng trong súng chỉ lắp một viên đạn lần lượt bắn nhau, tôi một phát anh một phát. Xác suất bị bắn trúng là 1/6, ai xui xẻo ăn đạn trước thì thua (hoặc chết). Chi tiết hơn mọi người có thể google nhé.
* Súng lục ổ 6 viên đạn dùng trong trò Cò quay Nga
—–
Rất xin lỗi mọi người vì lặn quá lâu, tại mình mới được đi làm nên hơi bị hưng phấn thái quá, không có tâm trạng để mắt đến việc gì khác =). Từ giờ sẽ cố gắng chăm chỉ hơn ạ ^o^
—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.