Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng
Chương 185
Đồng Kha
21/03/2021
Lãnh địa bí mật của Phi Khanh có một vị khách ghé thăm, chính là Linh Hào đang đóng giả nhị hoàng tử. Khi nhìn thấy y giờ đã hóa thành lão già đau yếu, nằm liệt trên giường, Linh Hào cũng kinh ngạc như Phó Thần. Nếu không phải thần thái có điểm tương tự thì hắn không thể nào nhận ra người này chính là Phi Khanh đa mưu túc trí kia.
Phi Khanh ơi là Phi Khanh, hóa ra ngươi cũng có ngày hôm nay. Chuyến đi này không uổng phí chút nào.
Bỏ công sức để chiêm ngưỡng bộ dạng này của y cũng đáng lắm.
Hắn muốn thấy một Phi Khanh không ai bì nổi rơi vào cảnh cùng quẫn, lỡ mất dịp này thì biết đợi đến bao giờ.
Tuy Phi Khanh là tổng phụ trách ở Tấn quốc, là thủ lĩnh của bọn họ, nhưng trừ nghe lệnh ra, chẳng một ai thật tâm yêu thích Phi Khanh.
Mỗi ngày, Phi Khanh ngủ đến tám canh giờ. Lúc y tỉnh lại thì thấy Linh Hào vừa bôn ba đường dài đến.
"Sao ngươi lại ở đây?" Giọng y nghe rõ như một kẻ đã gần đất xa trời, bản thân y cũng tự biết mình chẳng còn bao nhiêu thời gian. Ít ra mỗi ngày cũng nhận được tin tức của Lý Ngộ, báo kế hoạch vẫn tiến hành ổn định. Đây cũng là nguyên nhân khiến y an tâm chờ đợi.
Phi Khanh gặp Linh Hào, chẳng những không tay bắt mặt mừng mà còn có vẻ tức giận.
"Thụy vương đã nhiễm bệnh thiên hoa, ta tận mắt chứng kiến, y phát sốt đến nỗi đầu óc mơ màng. Dân chúng trong thành cũng phản ứng giống như kế hoạch của chúng ta. Bọn họ oán hận cực điểm rồi. Khi thời điểm đến, ta sẽ sắp xếp thả vài nạn dân ra, bảo họ loan truyền tin tức này. Lúc Tây Bắc đại loạn cũng là lúc Tấn quốc rung chuyển." Linh Hào không biết Phi Khanh bực bội cái gì. Hắn cảm thấy kế hoạch này hoàn mỹ không tì vết. Hắn cũng xác nhận mọi việc được sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Hơn nữa, bệnh thiên hoa có khả năng lây nhiễm cao, ngay cả thái y trong cung cũng bó ta, thậm chí còn có người dính bệnh. Cho nên Thiệu Hoa Trì sao có thể qua khỏi được.
Hắn đã đảm bảo kết quả sẽ như ý muốn rồi mới rời đi chứ. Việc gì phải liều mạng ở lại vì một kế hoạch chắc chắn sẽ thành công.
Mấy năm nay, Phi Khanh liên tiếp phạm sai lầm, chẳng những làm ảnh hưởng đến đánh giá của chủ công đến bọn họ, mà còn để lại hệ lụy lâu dài. Sauk hi Thẩm Kiêu và Tưởng Thần chết, hắn tưởng Phi Khanh sẽ đề cử thủ hạ đắc lực là mình làm chỉ huy mới. Nào ngờ Phi Khanh không nể tình cũ, lựa chọn hai người mới được Lý hoàng bồi dưỡng là Hưu Hàn Học và Lục Minh.
Vài ngày trước, hắn vừa hay tin hai gã đó đã kéo nhau chết chung. Đúng là trời có mắt.
"Quay về thành Bảo Tuyên ngay lập tưc!" Nghe hắn trình bày xong, Phi Khanh giận đến mức nổ gân xanh. Vì nói quá gấp, máu tụ trong ngực lại phun ra. Y không có thời gian để lau, chỉ gồng mình gắng nuốt xuống, không thèm nhận chén nước mà Linh Hào đưa, chờ tim đập bình ổn lại rồi nói tiếp, "Ngươi biết chúng ta ám sát Thụy vương bao nhiêu lần rồi không? Từ lúc y còn là thất hoàng tử đã bắt dầu rồi, nhưng lại đụng phải Thất Sát. Sau đó, chẳng những toàn quân bị diệt mà mật thám cài cắm trong cung mấy chục năm cũng bị nhổ đi gần hết. Giờ chúng ta không dám khẳng định Thất Sát có quen biết Thụy vương không. Ngươi có biết ngươi bỏ đi thế này sẽ dẫn đến bao nhiêu rủi ro không? Ngươi làm sao dám chắc Thất Sát sẽ không xuất hiện? Ngươi còn chưa tận mắt nhìn thấy Thụy vương tắt thở thì sao lại ung dung bỏ đi? Những chuyện này mà còn cần ta dạy ngươi nữa à?"
Phi Khanh mắt Linh Hào như tát nước vào mặt. Có lẽ mấy năm nay, Linh Hào đóng vai nhị hoàng tử quá lâu nên thật sự tưởng mình là nhị hoàng tử mất rồi.
Khi đạt được đỉnh cao tiền tài và danh vọng, bất cứ ai cũng khó mà không dao động, muốn thoát khỏi sự khống chế, sử dụng quyền lực mình nắm trong tay để chặt đứt sợi dây điều khiển rối của người bên trên. Con người vốn khó khống chế được dục vọng. Tuy Linh Hào cũng đã được huấn luyện nghiêm khắc, nhưng hắn cũng là người, cũng có nhiều khi muốn có nhiều hơn những gì mình đang sở hửu, từ đó mà dần dần thay đổi.
Phi Khanh đương nhiên rất tức giận, giận Linh Hào xem thường địch thủ.
Chắc vì những kế hoạch năm năm nay thất bại liên tiếp khiến cho Phi Khanh không còn lơ là như trước. Từ lúc y khẳng định Thất Sát chính là đối thủ định mệnh của mình, y phải tính đến ngàn vạn rủi ro, như vậy mới không xảy ra chuyện ngoài ý muốn để rồi thua trắng.
Mọi chuyện luôn như vậy, chỉ cần một sự kiện bất ngờ xảy ra sẽ kéo theo hàng loạt phản ứng dây chuyền, dẫn đến nhiều sự kiện bất ngờ khác, cái này nối cái kia sụp đổ. Cho nên chỉ có ngăn mọi khả năng thì mới có thể thắng một đối thủ không hề thua kém mình.
Linh Hào lại cảm thấy chính vì Phi Khanh phạm sai lầm mới khiến kế hoạch của họ thất bại, rồi biến y thành bộ dạng nhát như thỏ đế bây giờ. Ngay cả một sự kiên chắc chắn thành công mà còn không dám hưởng thụ. Hắn bắt đầu nghĩ giờ Phi Khanh chẳng còn tác dụng gì, không đáng để mắt.
"Giờ ngay cả lời ta nói mà ngươi cũng không nghe sao? Đừng quên chỉ cần Phi Khanh ta còn sống ngày nào thì ngày đó mọi công việc ở Tấn quốc đều phải nghe theo ta!" Phi Khanh thở hồng hộc một lúc mới có thể dịu giọng hơn, "Ngươi phải biết trong cơ thể Thụy vương đầy độc tố, ai mà dám chắc y nhiễm thiên hoa có giống những người khác hay không? Linh Hào, vì bê hạ, ngươi nhất định phải kiên trì đến cùng. Cho nên, mau quay về đi!"
Không phải trong lịch sử chưa từng có việc tuẫn táng người sống, nhưng vì phong tục này quá tàn ác nên mới được thay thế bằng hình nộm. Nhưng hôm nay, chẳng những bắt người, mà còn bắt dân chúng cả một thành trì tuẫn táng.
Tin này vừa mới lan ra, dân chúng đã gào thét tuyệt vọng. Bọn họ không có sức phản kháng lần nữa. Cửa thành bị đóng chặt, không thể vào cũng không thể ra. Ngoài chờ chết, họ chỉ biết cầu xin Thiệu Hoa Trì khoan hồng. Nhưng chẳng đời nào có kỳ tích như thế xảy ra. Mạng sống của những kẻ cầm quyền là mạng sống, còn mạng sống của bọn họ chỉ là rơm rác thôi.
Sau khi chửi rủa, van xin đến sức cùng lực kiệt, bọn họ im lặng bu thành một đám ngoài cửa phủ. Một nhóm binh sĩ mặt không đổi sắc đứng ngăn đoàn người đông nghìn nghịt. Đó đều là những người không nhiễm bệnh, có người bế trẻ con, có người dìu cha mẹ già, có người dẫn cả nhà theo. Họ quỳ xuống, không ngừng vái lạy Thiệu Hoa Trì đang ở bên trong, chẳng biết có nhìn thấy hay không. Họ chỉ thành tâm cầu mong Thụy vương có thể thu lại mệnh lệnh, nhưng Thiệu Hoa Trì không bước ra lần nào. Khi màn đêm buống xuống, quân lính mới đuổi những người dân khốn khổ này về.
Bọn họ thất thểu bước đi, đầu gối đổ máu ròng ròng nhưng nước mắt không rơi một giọt.
Những người khỏe mạnh đều qua về nơi ở tập trung. Đường xá ban đêm tĩnh lặng như nghĩa địa.
Lão Lã trốn trong dịch quán để tránh nhiễm thiên hoa là thủ hạ của Linh Hào. Lão cũng là người đại diện cho nhị hoàng tử, có quyền lãnh đạo cao nhất trong thành. Trừ tướng lãnh đóng quân bên ngoài thành, mọi quyết sách đều nằm trong tay lão. Nhưng nắm trong tay quyền lực lớn mà lão lại hết sức lo âu, đến nỗi người gầy dộc cả đi.
Có quyền to mà không có mạng thì hưởng thế nào. Giờ lão chỉ sợ bệnh tật truyền nhiễm đến đây. Lúc Linh Hào đi, lão chị bị xem là người chịu tội thay mà thôi. Hắn đã dứt khoát bỏ rơi bọn họ, để cho những thuộc hạ như họ phát huy tác dụng cuối cùng.
Nhưng lão biết trốn đi đâu? Bọn họ là người của Lý phái, bất kể cãi lệnh cấp trên hay có hành vi lâm trận bỏ trốn, chỉ cần phát hiện ra là sẽ bị giải quyết kín đáo hoặc xử tử công khai. Linh Hào có lý do đường hoàng để đi, nhưng lão thì có lý do gì được đây?
Mọi chuyện sắp xếp đâu ra đấy rồi, giờ chỉ biết cầu mong lúc thành này bị thiêu hủy thì ít ra cũng phải chừa cho đám người Lý phái bọn họ một con đường sống.
Đang lúc lão phiền não cực kỳ thì nhận được mẩu giấu nhỏ.
Nội thị ngày hôm nay ra ngoài giám sát bách tính bị hỏa thiêu. Nếu không phải gã ngẫu nhiên ra đó thì chắc đã không tình cờ gặp được Phó Thần đã chờ suốt mấy ngày nay.
Trên giấy có con dấu, là loại dấu không thể bắt chước. Mà người có tên khắc trên dấu lại khiến lão kinh ngạc vô cùng, chính là Lý Ngộ Lý đại nhân trong truyền tuyết, nhân vật cực kỳ được chủ công coi trọng. Hắn đích thân đến tận đây?
Sau Thẩm Kiêu, Lý Ngộ là người duy nhất được Lý hoàng tận tay chỉ bảo. Dù quyền lực của hắn không lớn nhưng địa vị thì không ai sánh bằng, Nghe nói, chủ công thường ngày rất yêu thương hắn, đến nỗi những người ở Tấn quốc như bọn họ cũng nghe danh. Nếu không phải tình hình cấp bách, thiếu thốn nhân lực, Phi Khanh thì ngày một suy yếu, có lẽ chủ công cũng không nỡ đưa Lý Ngộ đến Tấn quốc. Lão Lã biết có nhiều kẻ ghen ăn tức ở lắm. Một đứa nhóc mới giá nhập mà dám qua mặt đám thuộc hạ kỳ cực như bọn họ, thật là không công bằng.
Nhưng đời vốn là không công bằng như thế mà. Chẳng lẽ Lý Ngộ và chủ công sẽ bận tâm đến họ hay sao? Tuy lão Lã cũng không ưa gì thằng nhóc choai choai này, nhưng rơi vào cảnh cùng quẫn mà Lý Ngộ còn nhớ tới bọn họ đang bị bỏ rơi trong thành Bảo Tuyên rồi tìm đến tận đây, chí ít cũng cho bọn họ chút hy vọng rằng mình vẫn chưa hết đường cứu vãn.
Nói không chừng, lần này mà giao hảo được với Lý Ngộ thì lại thu hoạch được món hời cũng nên.
Tên Lý Ngộ này còn trẻ, thường hầu hạ chủ công, nên chắc bên cạnh hắn không có bao nhiêu thân tín. Nếu lúc thiếu người thì biết đâu lão có thể trở thành tay chân đắc lực đầu tiên của Lý Ngộ. Nếu được vậy thì chẳng khác nào cá chép hóa rồng !
Nghĩ thế, lão Lã vứt hẳn bộ dạng thất thểu ban nãy, chuẩn bị nghênh đón Lý Ngộ.
Nhưng hiển nhiên, Lý Ngộ không thể công khai xuất hiện lúc này, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch lâu dài ở Tây Bắc. Vậy nên hắn lấy cớ dùng quan tài để vào thành. Thật chu đáo làm sao, không hổ là Lý Ngộ đại nhân.
Nghĩ vậy, lão lập tức chạy đến cổng thành, không thể để Lý đại nhân chờ quá lâu được.
Tướng thủ thành thấy lão Lã tất tưởi chạy đến bảo mở cổng, đưa một cỗ quan tài làm bằng bảo thạch nạm vàng vào. Nghe nói là nhị hoàng tử đặt làm cho Thiệu Hoa Trì sắp chết.
của nhị hoàng tử thì họ không được đưa quan tài vào, nhưng lão Lã đến rồi thì không cần nữa. Lão là thân tín của nhị hoàng tử, chỉ cần lão đảm bảo thì chuyện này có thể xác minh. Không ngờ nhị hoàng tử cũng có chút tình nghĩa huynh đệ, biết Thụy vương sắp không qua khỏi nên bỏ ra một khoản tiền lớn để chế quan tài long trọng cho y.
Lão Lã đích thân áp giải quan tài, đưa đến một sơn trang vắng vẻ, cách chỗ Thiệu Hoa Trì dưỡng bệnh không xa.
Bảo binh lính lui đi, lão Lã nhìn xem bốn bề vắng lặng mới dám hồi hộp cắt dây thừng buộc trên quan tài.
Vì Lý Ngộ bí mật đến đây nên lão Lã không dám tự tiện quyết định, cũng như gọi các thuộc hạ khác tới.
Phó Thần từng dùng cách này để tránh sự truy sát của Vanh Hiến tiên sinh, giờ cũng dùng cách đó vào thành. Thanh Nhiễm dẫn Thanh Tửu đi tìm một cỗ quan tài thật đắt đỏ ở những thị trấn lân cận, quả nhiên chỉ trong một thời gian ngắn đã mua được đúng thứ hắn cần.
Điều này cũng cho thấy, có anh bạn nhỏ Thanh Tửu đi cùng, vận may sẽ tăng lên không ít chăng?
Nhưng cũng chỉ là phỏng đoán của Phó Thần thôi, sau này còn phải thử một chút.
Nhưng không biết có phải do ký ức để lại quá sâu sắc không, lần này mới chỉ nằm trong quan tài một lúc mà sắc mặt hắn đã tái nhợt, nhìn có vẻ ốm yếu.
Lúc lão Lã dìu ra, bước chân của hắn cũng không vững.
Lão lã cũng nhân dịp này, dâng cho hắn ít thuốc bổ máu, còn cẩn thận quan sát, khi nhớ khuôn mặt Lý Ngộ. Người này trẻ hơn nhiều so với lão tưởng tượng, cùng lắm chỉ mới hai mươi, nhưng mà dàng vẻ tuấn tú vô cùng. Nghĩ lại thì ngày xưa Thẩm Kiêu cũng rất khôi ngô. Chắc những người hầu hạ hoàng thượng đều như vậy chăng?
Chắc cũng nhờ cái mã này mà hắn được chủ công sủng ái hơn một chút, dù sao thì chỉ nhìn thôi đã thấy cảnh đẹp ý vui rồi.
Chờ Lý Ngộ khá hơn một chút, lão Lã mới quỳ xuống trước mặt hắn, nước mắt ròng ròng kể lể lão đã nghe danh từ lâu, ngày đêm ngóng trông được gặp gỡ Lý Ngộ đại nhân một lần, mà hoàn toàn quên mất tuổi lão còn hơn Lý Ngộ mấy con giáp. Rồi lão lại than Linh Hào bạc tình bạc nghĩa, nỡ bỏ rơi bọn họ trong thành như vậy.
"Thụy vương còn sống không?" Lý Ngộ trấn an lão Lã vài câu rồi mới làm như vô tình nhắc đến nhân vật chủ chốt lần này.
Lão Lã không nhìn thấy được thâm ý trong mắt Lý Ngộ. Tuy lão chưa từng trông thấy Thụy vương như nghe nói lúc đám thân vệ của Thụy vương bỏ trốn, Thụy vương đã bệnh nặng lắm rồi, hẳn là giờ đã gần đất xa trời.
Lý Ngộ muốn tự mình gặp Thụy vương thì quá mạo hiểm. Lão Lã vội vàng can ngăn.
Việc này cứ để cho cấp dưới làm là xong. Nếu Lý Ngộ gặp chuyện không may thì biết phải giải thích với Lý hoàng thế nào. Mà cũng vừa may có thể biểu hiện lòng trung của lão, để Lý Ngộ nhớ kỹ mình.
Sự an toàn tính mạng của Lý Ngộ đương nhiên quan trọng hơn lão, thậm chí còn hơn Linh Hào, làm sao có thể tự tahan mạo hiểm được. Nhưng Lý Ngộ giải thích rằng mấy năm nay, Thụy vương nhiều lần tránh được ám sát, có thể tái sinh trong hiểm cảnh nên Lý hoàng rất chú tâm đến chiến dịch lần này.
Lão Lã nghe rõ sự ngọn nguồn, cảm thấy quả thật phải phòng ngừa vạn nhất, rất hợp tình hợp lý. Bỗng nhiên, lão thấy Lý Ngộ đâu phải tự dưng mà được coi trọng đâu, ngay cả mười Linh Hào cũng không sánh bằng một Lý Ngộ. Loại người này mà không thành công thì ai thành công. Riêng việc không nề hà sống chết đã khá hơn tên hèn hạ Linh Hào kia bao nhiêu rồi.
Hắn thật sự tưởng mình là nhị hoàng tử, nghĩ tính mạng mình quý giá lăm sao?
Nhưng Lý Ngộ đại nhân không sợ chết, còn lão thì sợ lắm. Thiên hoa có khả năng lây nhiễm cao, lão sao người cho Lý Ngộ uống thuốc mà thái y đã bốc, sau đó mới cẩn thận dẫn Lý Ngộ vào. "Đại nhân, ngàu nhất định phải nhanh chóng đi ra. Độc tố này rất dễ truyền nhiễm."
"Ta có long uy của bệ hạ che chở, sao có thể lây bệnh được chứ." Phó Thần nói chắc nịch. Bệ hạ này là ai, trong lòng bọn họ tự biết. Đương nhiên chẳng có tí liên quan nào đến Tấn Thành đế của Tấn quốc. Trong tín ngưỡng của họ chỉ có mình Lý Biến Thiên mà thôi.
Thấy gương mặt đầy sùng bái của Lý Ngộ, lão Lã cũng bất giác tự so sánh mình với hắn, thấy bản thân rõ là tham sống sợ chết, hèn chết đi được. Nhưng dù biết vậy, lão vẫn tiếc mạng lắm, chỉ đành làm con rùa rút đầu thôi.
Lão định đưa Lý Ngộ vào rồi đi luôn, nhưng thôi lần này phá lệ, sẽ đứng chờ ngoài xa.
Lúc này chưa có cơ hội giết lão Lã. Đương nhiên Phó Thần biết lão ta mà chết lúc này thì những thuộc hạ mà Linh Hào để lại sẽ tìm mình tính sổ. Hơn nữa, giờ hắn đang không biết đám người Lương Thành Văn ở đâu. Nhóm thái y nói đến thành Bảo Tuyên mà sao kể từ lúc hắn tới đây, chưa nghe một ai nhắc đến.
Cho nên tạm thời hắn vẫn phải diễn màn kịch này, chưa thể động vào lão Lã.
Trong sân có trọng binh canh gác, ít nhất thuộc hàng tam đẳng hộ vệ. Dù bên Thiệu Hoa Trì đang mắc bệnh truyền nhiễm nguy kịch ở bên trong nhưng không binh lính nào bỏ đi, như thể không sợ lây nhiễm. Nhìn mặt họ còn lấm tấm vài vết đậu, là di chứng sau bệnh thiên hoa, chắc hẳn họ đã được miễn dịch.
Điều này chứng tỏ một vấn đề không ai phát hiện ra. Từ khi dịch thiên hoa bùng nổ ở Tây Bắc đến nay, không có đủ thời gian để một binh lính nhiễm bệnh, sau đó khỏi bệnh rồi quay lại canh gác Thiệu Hoa Trì. Có nghĩa những người này không phải lính trong thành, mà là người của Lý hoàng.
Cũng đúng thôi, Lý hoàng đương nhiên phải có cách ứng phó với thiên hoa trước, thử nghiệm trên người rồi mới truyền nhiễm bệnh này đến Tấn quốc.
Rất hay, rất đúng phong cách Lý hoàng.
Quả nhiên hắn đã đúng khi không ra tay với lão Lã. Nếu ban nãy hắn làm vậy thì sẽ bị những kẻ này đuổi giết đến cùng. Hắn không có ba đầu sáu tay, làm sao mang Thiệu Hoa Trì đang bệnh nặng dở sống dở chết ra khỏi sơn trang được trọng binh canh gác nghiêm ngặt, còn vừa phải ứng phó với người của Lý hoàng truy sát khắp nơi, chưa kể đến hàng ngàn dân chúng đang phẫn nộ ngoài kia nữa.
Lúc đến gần, Phó Thần bị nhóm lính đầu tiên ngăn cản. Nhưng nhờ lão Lã ra mặt đảm bảo mới được đi qua. Bọn họ không biết Lý Ngộ, cũng không chịu nhìn lệnh bài chứng minh thân phận hắn, là thuộc hạ của riêng Linh Hào.
Xem ra tên Linh Hào này có chút không an phận đây.
Phó Thần phát hiện ra điểm này nhưng vẫn án binh bất động, theo lão Lã đi vào.
Đi qua cây cầu đá bắc ngang ao nhỏ là đến chính viện. Phong cảnh nơi giam giữ Thiệu Hoa Trì quả không tồi, suýt nữa còn tưởng đã lạc vào một biệt viện thanh nhã chỗ Giang Nam. Nghe nói đây là trang viên mà Tấn Thành đế thi thoảng ghé tới du ngoạn. Sau khi biết Thiệu Hoa Trì xảy ra chuyện, hắn hạ khẩu dụ đưa y đến đây, còn bắt trắc phi ở vương phủ là Điền thị tới chăm sóc.
Lúc Phó Thần đến được cánh cửa cuối cùng thì bị ngăn. Lần này thì ngay cả lão Lã cũng không vào được. Nhị hoàng tử có lệnh, nếu không được hắn đích thân cho phép thì không ai được bước qua.
Mà Thiệu Hoa Trì đã ở ngay sau cánh cửa này rồi.
Lúc này, lão Lã cũng bắt đầu đắn đo. Bỗng nhiên, tiếng khóc thê thảm vang lên bên trong cùng tiếng đập cửa ầm ĩ.
Thật sự ồn áo quá mức, thị vệ cũng không làm sao được, đành phải mở cửa ra. Mùi hôi hám nồng nặc tràn bốn phía, không biết bên trong đã bao lâu không được thu dọn rồi. Chẳng trách ngay cả cửa sổ cũng khóa chặt.
Người đứng ở mép cửa đã khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, mái tóc rũ rượi như trời đánh, cả người nhũn như rút hết xương, chính là Điền thị. "Mau cho ta ra ngoài. Ta không muốn chết ! Vì sao lại bắt ta đến chăm sóc con quái vật kia!"
Điền thị run cầm cập, không còn dáng vẻ trầm tĩnh tương tự với Phó Thần năm xưa nữa. Chỉ nhờ vào một hai điểm giống ấy mà thị có thể tranh giành sủng ái với Thụy vương phi, nhưng thị chỉ giống như một phụ nhân tầm thường ở hậu trạch, không có chút sang quý nào.
Lúc ở kinh thành, Điền thị cũng nghe đồn thiên hoa vô cùng khủng khiếp, trên đường đi cũng có biết bao nhiêu tin vịt. Thị vốn không hề muốn đi, nhưng vương phi ra sức ép buộc thị phải đến. Thị càng không cam lòng. Nữ nhân kia thường ngày chỉ hận không được dính chặt lấy điện hạ, vậy mà vừa có chút chuyện thì thông minh hẳn ra, lấy lý do phải ở lại quản vương phủ, bắt thị đến chỗ địa ngục trần gian này.
Thị cũng đã trông thấy những người dân mắc bệnh, kinh tởm vô cùng. Không ngờ lúc tới nơi thì thấy trượng phu của mình nằm hôn mê trên giường, không thể nhận ra bô dạng, lại còn mùi hôi tanh bốc lên sực nức do không có người săn sóc. Đây không còn là vị phu quân dù mang nửa bên mặt nạ nhưng vẫn phong hoa tuyệt đại trước kia của thị.
Mà chỉ là con quái vật đang mắc bệnh nguy kịch thôi.
"Ta thà chết cũng không muốn ở đây ! Xin các ngươi thả ta ra ! Xin các ngươi!" Điền thị quỳ rạp xuống trước mặt các hộ vệ, khóc đến nghẹt thở.
Mà không nhận ra Phó Thần đang đứng nhìn từ phía xa.
Thị chưa muốn chết, thị còn có nhi tử. Nếu Thiệu Hoa Trì đã không thể qua khỏi thì sao còn phải liên lụy đến người sống, chết phứt đi cho rồi !
Thường ngày, Điền thị không phải kẻ độc địa đến thế, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng bản thân, thị không khỏi nguyền rủa trượng phu mình mau quy tiên càng sớm càng tốt.
Chắc trên đời này, thị là người đầu tiên dám gọi trượng phu của mình là quái vật.
Nếu Điền thị không sinh cho Thụy vương một đứa con trai, lại ở cạnh Thụy vương từ lúc y còn trong cung, thì dù có là nữ nhân đầu tiên của Thụy vương đi nữa, với thân phận của thị, không bao giờ có tư cách trở thành trắc phi.
Thấy những thị vệ này chẳng hề mảy may thương xót, ép thị quay vào chăm sóc Thiệu Hoa Trì, Điền thị trợn mắt, lắn đùng ra bất tỉnh.
Trước lúc ngất đi, thị thoáng trông thấy một ai đó đằng xa, dường như quen thuộc, nhưng không thể nhận ra là người nào/
Thị bất tỉnh rồi, không còn ai chăm sóc Thiệu Hoa Trì.
Đương nhiên thị ngất thật hay giả thì ai cũng biết, chẳng qua không vạch trần ra thôi. Bọn thị vệ cũng không quá để tâm. Họ không dám kháng lại thánh chỉ, nhưng cũng sẽ không để Thiệu Hoa Trì bình phục đâu.
Điền thị bị lôi ra ngoài. Lão Lã giải thích thân phận Phó Thần với một hộ vệ, nói hắn là Lý Ngộ đại nhân, đến để tiếp quản chức vụ của Phi Khanh, là người có quyền lực thứ hai tại Tấn quốc. Hắn đến để xác nhận tình hình.
Thị vệ xem lệnh bài của Phó Thần, biết hắn là quan to. Tuy rằng bọn họ chỉ nghe lệnh Linh Hào, nhưng nếu thật sự ngăn Lý Ngộ thì cũng bị bề trên làm khó dễ. Họ cũng chẳng có cách nào, không nên vì một kẻ sắp chết mà đắc tội người có quyền. Chỉ vào xem một chút cũng đâu hề gì.
Cửa mở ra, mùi hôi thối lại một lần nữa ùa tới, khiến lão Lã phải bịt mũi lui lại mấy bước.
Phó Thần nói với lão, "Một mình ta vào là được." Ngươi đừng có làm bộ dạng như sợ ta bắt ngươi vào cùng.Nếu không vì đưa Lý Ngộ đến đây thuận lợi thì ngay tử đầu lão Lã đã chẳng bén mảng tới gần. Lão chỉ muốn chạy cho nhanh chứ đời nào còn đứng đây cho lây bệnh.
Nghe vậy, lão đương nhiên chạy tót ra ngoài, chờ ở cổng lớn, "Thế ngài mau lên nhé, người này cũng sắp chết rồi, lại còn bốc mùi..." hôi thối không chịu nổi.
Ban đầu cũng có người chăm sóc Thiệu Hoa Trì, nhưng sau đó giảm dần từng người một. Đó là do Linh Hào lén động chân động tay. Thiệu Hoa Trì bị bỏ lại trong phòng, tự sinh tự diệt, không có thầy thuốc lẫn người hầu. Linh Hào không tự ra tay, chỉ chờ người dân oán hận đến tột cùng thì sẽ tìm đến tính sổ với kẻ đang đe dọa tính mạng họ. Linh Hào muốn Thiệu Hoa Trì chết có giá trị một chút.
Kết quả là như hiện tại. Thiệu Hoa Trì không thể cử động, có đôi lúc đầu óc cũng không tỉnh táo, không tự giải quyết được nhu cầu sinh lý, cả người đều ô uế, bẩn thỉu. Đồ ăn được đưa vào hàng ngày cũng bỏ một góc, không động tới. Có những khi y đói quá mức mới bò lên ra lấy vào ăn, nhưng ăn xong lại nôn. Hơn nữa, lúc bò, những mụn mủ trên tay chân lại vỡ ra, đau đớn vô cùng.
Lúc Điền thị làm ầm, Thiệu Hoa Trì cũng đã tỉnh.
Nhưng y chẳng nói, cũng chẳng có gì để nói. Giữa y và Điền thị không có chút tình cảm nào. Nữ nhân này ngoài mặt ngoan hiền nhưng vẫn ghi hận chuyện năm xưa. Đứa con của họ được sinh ra như thế nào, trừ y và Lương Thành Văn thì chỉ có mình thị là đương sự biết sự thật. Thị vừa tức giận vừa xấu hổ.
Nghe thị gào thét quái vật, khóc lóc đòi thả ra, Thiệu Hoa Trì chẳng buồn lòng chút nào. Từ nhỏ y đã quen bị đối xử như vậy rồi, giờ thêm một người nữa cũng chẳng khác là bao.
Cho đến khi nghe được một giọng nói quen thuộc.
Nghe nhầm sao?
Y bỗng tỉnh táo hơn một chút, cẩn thận dỏng tai lên.
Phó Thần?
Không thể nào.
Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn phải ở kinh thành mới đúng chứ?
Thành này đầy bệnh dịch tràn lan, hắn đến làm gì!
Không, không thể để Phó Thần vào đây được !
Y có thể ngửi được mùi hôi thối trên người bình, bộ dạng lại còn gớm ghiếc như vậy nữa. Những vết mụn mủ tuy đã kết vảy nhưng vẫn xấu xí kinh hoàng. Bản thân y giống như một con quái vật thật sự, lúc Điền thị trông thấy vài ngày trước đã là khá lắm rồi. Nghĩ đến Phó Thần trông thấy mình thê thảm thế này, y không sao chịu đựng được. Y muốn bản thân mình lại mạnh mẽ, hiên ngang xuất hiện trước Phó Thần lần nữa, chứ không phải bây giờ.
Thiệu Hoa Trì không suy nghĩ được tỉnh táo, động tác cũng chậm chạp. Y không còn sức, chỉ hơi nhấc tay lên đã mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Nhưng khi Phó Thần chậm rãi bước đến gần, y càng lúc càng chắc chắn không phải mình gặp ảo giác. Phó Thần thật sự đã đến thành Bảo Tuyên, không biết tìm được cách gì vào tận trong này.
Thiệu Hoa Trì đã cạn sức, ngã vật xuống chân giường. Y vội vàng bò lê, kéo tấm thảm dính đầy mùi lạ, bọc kín toàn thân, nấp trong góc tường.
Y cuộn chặt chính mình lại, sợ bị người nhìn thấy.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, không được để Phó Thần trông thấy bộ dạng mình lúc này.
Lúc Phó Thần đến cũng đã hình dung được Thiệu Hoa Trì lúc này ra sao, nhưng khi chứng kiến tận mắt thì hóa ra đã tốt hơn nhiều. Sau thời kỳ ủ bệnh, những bệnh nhân nặng sẽ nổi đốm đỏ trên mặt, từ từ lan rộng ra tay, chân, ngực, khắp toàn thân, dày đặc đến tê dại cả da đầu. Tùy mức độ bệnh, những nốt đậu đó dần dần thay đổi, sưng phồng lên, vỡ ra, mưng mủ. Quá trình này vô cùng đau đớn, người thường không sao chịu nổi. Cuối cùng, toàn thân sẽ tựa như quả táo bị lên men thối, nát rữa như một quả táo bị lên men.
Có người còn không chịu nổi khi mới nổi mẩn đỏ, chết từ lúc đó. Thiệu Hoa Trì có thể chống trọi với bệnh lâu như thế, chỉ y mới biết được đau đớn ra sao, quả là một kỳ tích.
Khi hai thứ độc xung đột với nhau trong cơ thể, những phản ứng của Thiệu Hoa Trì còn dữ dội hơn so với thường nhân. Chắc Linh Hào trông thấy Thiệu Hoa Trì vào thời điểm đó nên mới khẳng định y không sống nổi. Hắn không ngờ Thiệu Hoa Trì có thể vượt qua cơn đau cào xé tim gan để bình phục.
Tuy ban nãy chỉ nhìn thoáng qua nhưng Phó Thần thấy những vết mụn trên người Thiệu Hoa Trì đều kết vảy, vài chỗ sắp bong ra. Tuy trạng thái tinh thần chưa tốt lắm, không thể nhìn ra phong tư tao nhã trác tuyệt vốn có, nhưng chí ít có thể chứng minh bệnh của y chuyển biến tốt. Lúc mới biết tin Thiệu Hoa Trì bị lây nhiễm, Phó Thần đã ước chừng thời gian. Thiệu Hoa Trì không thể mắc bệnh mà sống lâu được thế. Dựa trên những tư liệu hắn từng đọc, khi bệnh trạng lan toàn thân thì chỉ vài ngày sau là chết.
Nhưng Thiệu Hoa Trì đã chịu đựng được lâu như thế, trừ bản thân y có sức sống phi thường, còn có nguyên nhân khác. Trong mắt Phó Thần, vị hoàng tử này là người có khả năng sinh tồn cao nhất hắn biết. Lần đầu gặp mặt, Thiệu Hoa Trì bị độc tố trong người hành hạ đến ốm đau liên miên. Y giả ngây giả dại, để cho bọn thái giám hạ nhục mình, thế mà y vẫn sống sót.
Còn nguyên nhân khác, Phó Thần đoán chính bởi y mang độc trong người từ lúc mới sinh ra, cho nên tình trạng của y cũng khác những người nhiễm bệnh còn lại.
Thứ độc y tích trong cơ thể và căn bệnh chết người thiên hoa, thứ nào mạnh hơn, khó mà nói được.
Thiệu Hoa Trì bị bỏ mặc, cũng đồng thời che giấu được sự thật là y đang dần bình phục.
Đương nhiên, người Lý phái cũng không quá bận tâm. Họ chỉ cần Thiệu Hoa Trì chết trong thời gian này. Còn nguyên nhân chết, kiếm cớ là được.
Mùi hôi thối bốc lên rất nồng nặc, Phó Thần mặt vẫn không đổi sắc.
Chuyện rất bình thường thôi. Ngay cả sinh lý của bản thân còn không thể tự giải quyết, đương nhiên sẽ xấu hổ vô cùng, nhất là với người cao ngạo như Thiệu Hoa Trì.
Phó Thần không để ý lắm. Hắn từng là bác sĩ tâm lý, kiểu bệnh nhân khó nhằn thế nào cũng từng gặp rồi.
Thế nhưng Thiệu Hoa Trì không nghĩ vậy. Lúc Phó Thần bước đến gần, Thiệu Hoa Trì cuốn tấm thảm bọc kín đầu, cơ thể càng co rúm lại, dù biết chẳng có chỗ nào để trốn.
Lần đầu tiên, y quát lên với Phó Thần, "Cút ! Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Phi Khanh ơi là Phi Khanh, hóa ra ngươi cũng có ngày hôm nay. Chuyến đi này không uổng phí chút nào.
Bỏ công sức để chiêm ngưỡng bộ dạng này của y cũng đáng lắm.
Hắn muốn thấy một Phi Khanh không ai bì nổi rơi vào cảnh cùng quẫn, lỡ mất dịp này thì biết đợi đến bao giờ.
Tuy Phi Khanh là tổng phụ trách ở Tấn quốc, là thủ lĩnh của bọn họ, nhưng trừ nghe lệnh ra, chẳng một ai thật tâm yêu thích Phi Khanh.
Mỗi ngày, Phi Khanh ngủ đến tám canh giờ. Lúc y tỉnh lại thì thấy Linh Hào vừa bôn ba đường dài đến.
"Sao ngươi lại ở đây?" Giọng y nghe rõ như một kẻ đã gần đất xa trời, bản thân y cũng tự biết mình chẳng còn bao nhiêu thời gian. Ít ra mỗi ngày cũng nhận được tin tức của Lý Ngộ, báo kế hoạch vẫn tiến hành ổn định. Đây cũng là nguyên nhân khiến y an tâm chờ đợi.
Phi Khanh gặp Linh Hào, chẳng những không tay bắt mặt mừng mà còn có vẻ tức giận.
"Thụy vương đã nhiễm bệnh thiên hoa, ta tận mắt chứng kiến, y phát sốt đến nỗi đầu óc mơ màng. Dân chúng trong thành cũng phản ứng giống như kế hoạch của chúng ta. Bọn họ oán hận cực điểm rồi. Khi thời điểm đến, ta sẽ sắp xếp thả vài nạn dân ra, bảo họ loan truyền tin tức này. Lúc Tây Bắc đại loạn cũng là lúc Tấn quốc rung chuyển." Linh Hào không biết Phi Khanh bực bội cái gì. Hắn cảm thấy kế hoạch này hoàn mỹ không tì vết. Hắn cũng xác nhận mọi việc được sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Hơn nữa, bệnh thiên hoa có khả năng lây nhiễm cao, ngay cả thái y trong cung cũng bó ta, thậm chí còn có người dính bệnh. Cho nên Thiệu Hoa Trì sao có thể qua khỏi được.
Hắn đã đảm bảo kết quả sẽ như ý muốn rồi mới rời đi chứ. Việc gì phải liều mạng ở lại vì một kế hoạch chắc chắn sẽ thành công.
Mấy năm nay, Phi Khanh liên tiếp phạm sai lầm, chẳng những làm ảnh hưởng đến đánh giá của chủ công đến bọn họ, mà còn để lại hệ lụy lâu dài. Sauk hi Thẩm Kiêu và Tưởng Thần chết, hắn tưởng Phi Khanh sẽ đề cử thủ hạ đắc lực là mình làm chỉ huy mới. Nào ngờ Phi Khanh không nể tình cũ, lựa chọn hai người mới được Lý hoàng bồi dưỡng là Hưu Hàn Học và Lục Minh.
Vài ngày trước, hắn vừa hay tin hai gã đó đã kéo nhau chết chung. Đúng là trời có mắt.
"Quay về thành Bảo Tuyên ngay lập tưc!" Nghe hắn trình bày xong, Phi Khanh giận đến mức nổ gân xanh. Vì nói quá gấp, máu tụ trong ngực lại phun ra. Y không có thời gian để lau, chỉ gồng mình gắng nuốt xuống, không thèm nhận chén nước mà Linh Hào đưa, chờ tim đập bình ổn lại rồi nói tiếp, "Ngươi biết chúng ta ám sát Thụy vương bao nhiêu lần rồi không? Từ lúc y còn là thất hoàng tử đã bắt dầu rồi, nhưng lại đụng phải Thất Sát. Sau đó, chẳng những toàn quân bị diệt mà mật thám cài cắm trong cung mấy chục năm cũng bị nhổ đi gần hết. Giờ chúng ta không dám khẳng định Thất Sát có quen biết Thụy vương không. Ngươi có biết ngươi bỏ đi thế này sẽ dẫn đến bao nhiêu rủi ro không? Ngươi làm sao dám chắc Thất Sát sẽ không xuất hiện? Ngươi còn chưa tận mắt nhìn thấy Thụy vương tắt thở thì sao lại ung dung bỏ đi? Những chuyện này mà còn cần ta dạy ngươi nữa à?"
Phi Khanh mắt Linh Hào như tát nước vào mặt. Có lẽ mấy năm nay, Linh Hào đóng vai nhị hoàng tử quá lâu nên thật sự tưởng mình là nhị hoàng tử mất rồi.
Khi đạt được đỉnh cao tiền tài và danh vọng, bất cứ ai cũng khó mà không dao động, muốn thoát khỏi sự khống chế, sử dụng quyền lực mình nắm trong tay để chặt đứt sợi dây điều khiển rối của người bên trên. Con người vốn khó khống chế được dục vọng. Tuy Linh Hào cũng đã được huấn luyện nghiêm khắc, nhưng hắn cũng là người, cũng có nhiều khi muốn có nhiều hơn những gì mình đang sở hửu, từ đó mà dần dần thay đổi.
Phi Khanh đương nhiên rất tức giận, giận Linh Hào xem thường địch thủ.
Chắc vì những kế hoạch năm năm nay thất bại liên tiếp khiến cho Phi Khanh không còn lơ là như trước. Từ lúc y khẳng định Thất Sát chính là đối thủ định mệnh của mình, y phải tính đến ngàn vạn rủi ro, như vậy mới không xảy ra chuyện ngoài ý muốn để rồi thua trắng.
Mọi chuyện luôn như vậy, chỉ cần một sự kiện bất ngờ xảy ra sẽ kéo theo hàng loạt phản ứng dây chuyền, dẫn đến nhiều sự kiện bất ngờ khác, cái này nối cái kia sụp đổ. Cho nên chỉ có ngăn mọi khả năng thì mới có thể thắng một đối thủ không hề thua kém mình.
Linh Hào lại cảm thấy chính vì Phi Khanh phạm sai lầm mới khiến kế hoạch của họ thất bại, rồi biến y thành bộ dạng nhát như thỏ đế bây giờ. Ngay cả một sự kiên chắc chắn thành công mà còn không dám hưởng thụ. Hắn bắt đầu nghĩ giờ Phi Khanh chẳng còn tác dụng gì, không đáng để mắt.
"Giờ ngay cả lời ta nói mà ngươi cũng không nghe sao? Đừng quên chỉ cần Phi Khanh ta còn sống ngày nào thì ngày đó mọi công việc ở Tấn quốc đều phải nghe theo ta!" Phi Khanh thở hồng hộc một lúc mới có thể dịu giọng hơn, "Ngươi phải biết trong cơ thể Thụy vương đầy độc tố, ai mà dám chắc y nhiễm thiên hoa có giống những người khác hay không? Linh Hào, vì bê hạ, ngươi nhất định phải kiên trì đến cùng. Cho nên, mau quay về đi!"
Không phải trong lịch sử chưa từng có việc tuẫn táng người sống, nhưng vì phong tục này quá tàn ác nên mới được thay thế bằng hình nộm. Nhưng hôm nay, chẳng những bắt người, mà còn bắt dân chúng cả một thành trì tuẫn táng.
Tin này vừa mới lan ra, dân chúng đã gào thét tuyệt vọng. Bọn họ không có sức phản kháng lần nữa. Cửa thành bị đóng chặt, không thể vào cũng không thể ra. Ngoài chờ chết, họ chỉ biết cầu xin Thiệu Hoa Trì khoan hồng. Nhưng chẳng đời nào có kỳ tích như thế xảy ra. Mạng sống của những kẻ cầm quyền là mạng sống, còn mạng sống của bọn họ chỉ là rơm rác thôi.
Sau khi chửi rủa, van xin đến sức cùng lực kiệt, bọn họ im lặng bu thành một đám ngoài cửa phủ. Một nhóm binh sĩ mặt không đổi sắc đứng ngăn đoàn người đông nghìn nghịt. Đó đều là những người không nhiễm bệnh, có người bế trẻ con, có người dìu cha mẹ già, có người dẫn cả nhà theo. Họ quỳ xuống, không ngừng vái lạy Thiệu Hoa Trì đang ở bên trong, chẳng biết có nhìn thấy hay không. Họ chỉ thành tâm cầu mong Thụy vương có thể thu lại mệnh lệnh, nhưng Thiệu Hoa Trì không bước ra lần nào. Khi màn đêm buống xuống, quân lính mới đuổi những người dân khốn khổ này về.
Bọn họ thất thểu bước đi, đầu gối đổ máu ròng ròng nhưng nước mắt không rơi một giọt.
Những người khỏe mạnh đều qua về nơi ở tập trung. Đường xá ban đêm tĩnh lặng như nghĩa địa.
Lão Lã trốn trong dịch quán để tránh nhiễm thiên hoa là thủ hạ của Linh Hào. Lão cũng là người đại diện cho nhị hoàng tử, có quyền lãnh đạo cao nhất trong thành. Trừ tướng lãnh đóng quân bên ngoài thành, mọi quyết sách đều nằm trong tay lão. Nhưng nắm trong tay quyền lực lớn mà lão lại hết sức lo âu, đến nỗi người gầy dộc cả đi.
Có quyền to mà không có mạng thì hưởng thế nào. Giờ lão chỉ sợ bệnh tật truyền nhiễm đến đây. Lúc Linh Hào đi, lão chị bị xem là người chịu tội thay mà thôi. Hắn đã dứt khoát bỏ rơi bọn họ, để cho những thuộc hạ như họ phát huy tác dụng cuối cùng.
Nhưng lão biết trốn đi đâu? Bọn họ là người của Lý phái, bất kể cãi lệnh cấp trên hay có hành vi lâm trận bỏ trốn, chỉ cần phát hiện ra là sẽ bị giải quyết kín đáo hoặc xử tử công khai. Linh Hào có lý do đường hoàng để đi, nhưng lão thì có lý do gì được đây?
Mọi chuyện sắp xếp đâu ra đấy rồi, giờ chỉ biết cầu mong lúc thành này bị thiêu hủy thì ít ra cũng phải chừa cho đám người Lý phái bọn họ một con đường sống.
Đang lúc lão phiền não cực kỳ thì nhận được mẩu giấu nhỏ.
Nội thị ngày hôm nay ra ngoài giám sát bách tính bị hỏa thiêu. Nếu không phải gã ngẫu nhiên ra đó thì chắc đã không tình cờ gặp được Phó Thần đã chờ suốt mấy ngày nay.
Trên giấy có con dấu, là loại dấu không thể bắt chước. Mà người có tên khắc trên dấu lại khiến lão kinh ngạc vô cùng, chính là Lý Ngộ Lý đại nhân trong truyền tuyết, nhân vật cực kỳ được chủ công coi trọng. Hắn đích thân đến tận đây?
Sau Thẩm Kiêu, Lý Ngộ là người duy nhất được Lý hoàng tận tay chỉ bảo. Dù quyền lực của hắn không lớn nhưng địa vị thì không ai sánh bằng, Nghe nói, chủ công thường ngày rất yêu thương hắn, đến nỗi những người ở Tấn quốc như bọn họ cũng nghe danh. Nếu không phải tình hình cấp bách, thiếu thốn nhân lực, Phi Khanh thì ngày một suy yếu, có lẽ chủ công cũng không nỡ đưa Lý Ngộ đến Tấn quốc. Lão Lã biết có nhiều kẻ ghen ăn tức ở lắm. Một đứa nhóc mới giá nhập mà dám qua mặt đám thuộc hạ kỳ cực như bọn họ, thật là không công bằng.
Nhưng đời vốn là không công bằng như thế mà. Chẳng lẽ Lý Ngộ và chủ công sẽ bận tâm đến họ hay sao? Tuy lão Lã cũng không ưa gì thằng nhóc choai choai này, nhưng rơi vào cảnh cùng quẫn mà Lý Ngộ còn nhớ tới bọn họ đang bị bỏ rơi trong thành Bảo Tuyên rồi tìm đến tận đây, chí ít cũng cho bọn họ chút hy vọng rằng mình vẫn chưa hết đường cứu vãn.
Nói không chừng, lần này mà giao hảo được với Lý Ngộ thì lại thu hoạch được món hời cũng nên.
Tên Lý Ngộ này còn trẻ, thường hầu hạ chủ công, nên chắc bên cạnh hắn không có bao nhiêu thân tín. Nếu lúc thiếu người thì biết đâu lão có thể trở thành tay chân đắc lực đầu tiên của Lý Ngộ. Nếu được vậy thì chẳng khác nào cá chép hóa rồng !
Nghĩ thế, lão Lã vứt hẳn bộ dạng thất thểu ban nãy, chuẩn bị nghênh đón Lý Ngộ.
Nhưng hiển nhiên, Lý Ngộ không thể công khai xuất hiện lúc này, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch lâu dài ở Tây Bắc. Vậy nên hắn lấy cớ dùng quan tài để vào thành. Thật chu đáo làm sao, không hổ là Lý Ngộ đại nhân.
Nghĩ vậy, lão lập tức chạy đến cổng thành, không thể để Lý đại nhân chờ quá lâu được.
Tướng thủ thành thấy lão Lã tất tưởi chạy đến bảo mở cổng, đưa một cỗ quan tài làm bằng bảo thạch nạm vàng vào. Nghe nói là nhị hoàng tử đặt làm cho Thiệu Hoa Trì sắp chết.
của nhị hoàng tử thì họ không được đưa quan tài vào, nhưng lão Lã đến rồi thì không cần nữa. Lão là thân tín của nhị hoàng tử, chỉ cần lão đảm bảo thì chuyện này có thể xác minh. Không ngờ nhị hoàng tử cũng có chút tình nghĩa huynh đệ, biết Thụy vương sắp không qua khỏi nên bỏ ra một khoản tiền lớn để chế quan tài long trọng cho y.
Lão Lã đích thân áp giải quan tài, đưa đến một sơn trang vắng vẻ, cách chỗ Thiệu Hoa Trì dưỡng bệnh không xa.
Bảo binh lính lui đi, lão Lã nhìn xem bốn bề vắng lặng mới dám hồi hộp cắt dây thừng buộc trên quan tài.
Vì Lý Ngộ bí mật đến đây nên lão Lã không dám tự tiện quyết định, cũng như gọi các thuộc hạ khác tới.
Phó Thần từng dùng cách này để tránh sự truy sát của Vanh Hiến tiên sinh, giờ cũng dùng cách đó vào thành. Thanh Nhiễm dẫn Thanh Tửu đi tìm một cỗ quan tài thật đắt đỏ ở những thị trấn lân cận, quả nhiên chỉ trong một thời gian ngắn đã mua được đúng thứ hắn cần.
Điều này cũng cho thấy, có anh bạn nhỏ Thanh Tửu đi cùng, vận may sẽ tăng lên không ít chăng?
Nhưng cũng chỉ là phỏng đoán của Phó Thần thôi, sau này còn phải thử một chút.
Nhưng không biết có phải do ký ức để lại quá sâu sắc không, lần này mới chỉ nằm trong quan tài một lúc mà sắc mặt hắn đã tái nhợt, nhìn có vẻ ốm yếu.
Lúc lão Lã dìu ra, bước chân của hắn cũng không vững.
Lão lã cũng nhân dịp này, dâng cho hắn ít thuốc bổ máu, còn cẩn thận quan sát, khi nhớ khuôn mặt Lý Ngộ. Người này trẻ hơn nhiều so với lão tưởng tượng, cùng lắm chỉ mới hai mươi, nhưng mà dàng vẻ tuấn tú vô cùng. Nghĩ lại thì ngày xưa Thẩm Kiêu cũng rất khôi ngô. Chắc những người hầu hạ hoàng thượng đều như vậy chăng?
Chắc cũng nhờ cái mã này mà hắn được chủ công sủng ái hơn một chút, dù sao thì chỉ nhìn thôi đã thấy cảnh đẹp ý vui rồi.
Chờ Lý Ngộ khá hơn một chút, lão Lã mới quỳ xuống trước mặt hắn, nước mắt ròng ròng kể lể lão đã nghe danh từ lâu, ngày đêm ngóng trông được gặp gỡ Lý Ngộ đại nhân một lần, mà hoàn toàn quên mất tuổi lão còn hơn Lý Ngộ mấy con giáp. Rồi lão lại than Linh Hào bạc tình bạc nghĩa, nỡ bỏ rơi bọn họ trong thành như vậy.
"Thụy vương còn sống không?" Lý Ngộ trấn an lão Lã vài câu rồi mới làm như vô tình nhắc đến nhân vật chủ chốt lần này.
Lão Lã không nhìn thấy được thâm ý trong mắt Lý Ngộ. Tuy lão chưa từng trông thấy Thụy vương như nghe nói lúc đám thân vệ của Thụy vương bỏ trốn, Thụy vương đã bệnh nặng lắm rồi, hẳn là giờ đã gần đất xa trời.
Lý Ngộ muốn tự mình gặp Thụy vương thì quá mạo hiểm. Lão Lã vội vàng can ngăn.
Việc này cứ để cho cấp dưới làm là xong. Nếu Lý Ngộ gặp chuyện không may thì biết phải giải thích với Lý hoàng thế nào. Mà cũng vừa may có thể biểu hiện lòng trung của lão, để Lý Ngộ nhớ kỹ mình.
Sự an toàn tính mạng của Lý Ngộ đương nhiên quan trọng hơn lão, thậm chí còn hơn Linh Hào, làm sao có thể tự tahan mạo hiểm được. Nhưng Lý Ngộ giải thích rằng mấy năm nay, Thụy vương nhiều lần tránh được ám sát, có thể tái sinh trong hiểm cảnh nên Lý hoàng rất chú tâm đến chiến dịch lần này.
Lão Lã nghe rõ sự ngọn nguồn, cảm thấy quả thật phải phòng ngừa vạn nhất, rất hợp tình hợp lý. Bỗng nhiên, lão thấy Lý Ngộ đâu phải tự dưng mà được coi trọng đâu, ngay cả mười Linh Hào cũng không sánh bằng một Lý Ngộ. Loại người này mà không thành công thì ai thành công. Riêng việc không nề hà sống chết đã khá hơn tên hèn hạ Linh Hào kia bao nhiêu rồi.
Hắn thật sự tưởng mình là nhị hoàng tử, nghĩ tính mạng mình quý giá lăm sao?
Nhưng Lý Ngộ đại nhân không sợ chết, còn lão thì sợ lắm. Thiên hoa có khả năng lây nhiễm cao, lão sao người cho Lý Ngộ uống thuốc mà thái y đã bốc, sau đó mới cẩn thận dẫn Lý Ngộ vào. "Đại nhân, ngàu nhất định phải nhanh chóng đi ra. Độc tố này rất dễ truyền nhiễm."
"Ta có long uy của bệ hạ che chở, sao có thể lây bệnh được chứ." Phó Thần nói chắc nịch. Bệ hạ này là ai, trong lòng bọn họ tự biết. Đương nhiên chẳng có tí liên quan nào đến Tấn Thành đế của Tấn quốc. Trong tín ngưỡng của họ chỉ có mình Lý Biến Thiên mà thôi.
Thấy gương mặt đầy sùng bái của Lý Ngộ, lão Lã cũng bất giác tự so sánh mình với hắn, thấy bản thân rõ là tham sống sợ chết, hèn chết đi được. Nhưng dù biết vậy, lão vẫn tiếc mạng lắm, chỉ đành làm con rùa rút đầu thôi.
Lão định đưa Lý Ngộ vào rồi đi luôn, nhưng thôi lần này phá lệ, sẽ đứng chờ ngoài xa.
Lúc này chưa có cơ hội giết lão Lã. Đương nhiên Phó Thần biết lão ta mà chết lúc này thì những thuộc hạ mà Linh Hào để lại sẽ tìm mình tính sổ. Hơn nữa, giờ hắn đang không biết đám người Lương Thành Văn ở đâu. Nhóm thái y nói đến thành Bảo Tuyên mà sao kể từ lúc hắn tới đây, chưa nghe một ai nhắc đến.
Cho nên tạm thời hắn vẫn phải diễn màn kịch này, chưa thể động vào lão Lã.
Trong sân có trọng binh canh gác, ít nhất thuộc hàng tam đẳng hộ vệ. Dù bên Thiệu Hoa Trì đang mắc bệnh truyền nhiễm nguy kịch ở bên trong nhưng không binh lính nào bỏ đi, như thể không sợ lây nhiễm. Nhìn mặt họ còn lấm tấm vài vết đậu, là di chứng sau bệnh thiên hoa, chắc hẳn họ đã được miễn dịch.
Điều này chứng tỏ một vấn đề không ai phát hiện ra. Từ khi dịch thiên hoa bùng nổ ở Tây Bắc đến nay, không có đủ thời gian để một binh lính nhiễm bệnh, sau đó khỏi bệnh rồi quay lại canh gác Thiệu Hoa Trì. Có nghĩa những người này không phải lính trong thành, mà là người của Lý hoàng.
Cũng đúng thôi, Lý hoàng đương nhiên phải có cách ứng phó với thiên hoa trước, thử nghiệm trên người rồi mới truyền nhiễm bệnh này đến Tấn quốc.
Rất hay, rất đúng phong cách Lý hoàng.
Quả nhiên hắn đã đúng khi không ra tay với lão Lã. Nếu ban nãy hắn làm vậy thì sẽ bị những kẻ này đuổi giết đến cùng. Hắn không có ba đầu sáu tay, làm sao mang Thiệu Hoa Trì đang bệnh nặng dở sống dở chết ra khỏi sơn trang được trọng binh canh gác nghiêm ngặt, còn vừa phải ứng phó với người của Lý hoàng truy sát khắp nơi, chưa kể đến hàng ngàn dân chúng đang phẫn nộ ngoài kia nữa.
Lúc đến gần, Phó Thần bị nhóm lính đầu tiên ngăn cản. Nhưng nhờ lão Lã ra mặt đảm bảo mới được đi qua. Bọn họ không biết Lý Ngộ, cũng không chịu nhìn lệnh bài chứng minh thân phận hắn, là thuộc hạ của riêng Linh Hào.
Xem ra tên Linh Hào này có chút không an phận đây.
Phó Thần phát hiện ra điểm này nhưng vẫn án binh bất động, theo lão Lã đi vào.
Đi qua cây cầu đá bắc ngang ao nhỏ là đến chính viện. Phong cảnh nơi giam giữ Thiệu Hoa Trì quả không tồi, suýt nữa còn tưởng đã lạc vào một biệt viện thanh nhã chỗ Giang Nam. Nghe nói đây là trang viên mà Tấn Thành đế thi thoảng ghé tới du ngoạn. Sau khi biết Thiệu Hoa Trì xảy ra chuyện, hắn hạ khẩu dụ đưa y đến đây, còn bắt trắc phi ở vương phủ là Điền thị tới chăm sóc.
Lúc Phó Thần đến được cánh cửa cuối cùng thì bị ngăn. Lần này thì ngay cả lão Lã cũng không vào được. Nhị hoàng tử có lệnh, nếu không được hắn đích thân cho phép thì không ai được bước qua.
Mà Thiệu Hoa Trì đã ở ngay sau cánh cửa này rồi.
Lúc này, lão Lã cũng bắt đầu đắn đo. Bỗng nhiên, tiếng khóc thê thảm vang lên bên trong cùng tiếng đập cửa ầm ĩ.
Thật sự ồn áo quá mức, thị vệ cũng không làm sao được, đành phải mở cửa ra. Mùi hôi hám nồng nặc tràn bốn phía, không biết bên trong đã bao lâu không được thu dọn rồi. Chẳng trách ngay cả cửa sổ cũng khóa chặt.
Người đứng ở mép cửa đã khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, mái tóc rũ rượi như trời đánh, cả người nhũn như rút hết xương, chính là Điền thị. "Mau cho ta ra ngoài. Ta không muốn chết ! Vì sao lại bắt ta đến chăm sóc con quái vật kia!"
Điền thị run cầm cập, không còn dáng vẻ trầm tĩnh tương tự với Phó Thần năm xưa nữa. Chỉ nhờ vào một hai điểm giống ấy mà thị có thể tranh giành sủng ái với Thụy vương phi, nhưng thị chỉ giống như một phụ nhân tầm thường ở hậu trạch, không có chút sang quý nào.
Lúc ở kinh thành, Điền thị cũng nghe đồn thiên hoa vô cùng khủng khiếp, trên đường đi cũng có biết bao nhiêu tin vịt. Thị vốn không hề muốn đi, nhưng vương phi ra sức ép buộc thị phải đến. Thị càng không cam lòng. Nữ nhân kia thường ngày chỉ hận không được dính chặt lấy điện hạ, vậy mà vừa có chút chuyện thì thông minh hẳn ra, lấy lý do phải ở lại quản vương phủ, bắt thị đến chỗ địa ngục trần gian này.
Thị cũng đã trông thấy những người dân mắc bệnh, kinh tởm vô cùng. Không ngờ lúc tới nơi thì thấy trượng phu của mình nằm hôn mê trên giường, không thể nhận ra bô dạng, lại còn mùi hôi tanh bốc lên sực nức do không có người săn sóc. Đây không còn là vị phu quân dù mang nửa bên mặt nạ nhưng vẫn phong hoa tuyệt đại trước kia của thị.
Mà chỉ là con quái vật đang mắc bệnh nguy kịch thôi.
"Ta thà chết cũng không muốn ở đây ! Xin các ngươi thả ta ra ! Xin các ngươi!" Điền thị quỳ rạp xuống trước mặt các hộ vệ, khóc đến nghẹt thở.
Mà không nhận ra Phó Thần đang đứng nhìn từ phía xa.
Thị chưa muốn chết, thị còn có nhi tử. Nếu Thiệu Hoa Trì đã không thể qua khỏi thì sao còn phải liên lụy đến người sống, chết phứt đi cho rồi !
Thường ngày, Điền thị không phải kẻ độc địa đến thế, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng bản thân, thị không khỏi nguyền rủa trượng phu mình mau quy tiên càng sớm càng tốt.
Chắc trên đời này, thị là người đầu tiên dám gọi trượng phu của mình là quái vật.
Nếu Điền thị không sinh cho Thụy vương một đứa con trai, lại ở cạnh Thụy vương từ lúc y còn trong cung, thì dù có là nữ nhân đầu tiên của Thụy vương đi nữa, với thân phận của thị, không bao giờ có tư cách trở thành trắc phi.
Thấy những thị vệ này chẳng hề mảy may thương xót, ép thị quay vào chăm sóc Thiệu Hoa Trì, Điền thị trợn mắt, lắn đùng ra bất tỉnh.
Trước lúc ngất đi, thị thoáng trông thấy một ai đó đằng xa, dường như quen thuộc, nhưng không thể nhận ra là người nào/
Thị bất tỉnh rồi, không còn ai chăm sóc Thiệu Hoa Trì.
Đương nhiên thị ngất thật hay giả thì ai cũng biết, chẳng qua không vạch trần ra thôi. Bọn thị vệ cũng không quá để tâm. Họ không dám kháng lại thánh chỉ, nhưng cũng sẽ không để Thiệu Hoa Trì bình phục đâu.
Điền thị bị lôi ra ngoài. Lão Lã giải thích thân phận Phó Thần với một hộ vệ, nói hắn là Lý Ngộ đại nhân, đến để tiếp quản chức vụ của Phi Khanh, là người có quyền lực thứ hai tại Tấn quốc. Hắn đến để xác nhận tình hình.
Thị vệ xem lệnh bài của Phó Thần, biết hắn là quan to. Tuy rằng bọn họ chỉ nghe lệnh Linh Hào, nhưng nếu thật sự ngăn Lý Ngộ thì cũng bị bề trên làm khó dễ. Họ cũng chẳng có cách nào, không nên vì một kẻ sắp chết mà đắc tội người có quyền. Chỉ vào xem một chút cũng đâu hề gì.
Cửa mở ra, mùi hôi thối lại một lần nữa ùa tới, khiến lão Lã phải bịt mũi lui lại mấy bước.
Phó Thần nói với lão, "Một mình ta vào là được." Ngươi đừng có làm bộ dạng như sợ ta bắt ngươi vào cùng.Nếu không vì đưa Lý Ngộ đến đây thuận lợi thì ngay tử đầu lão Lã đã chẳng bén mảng tới gần. Lão chỉ muốn chạy cho nhanh chứ đời nào còn đứng đây cho lây bệnh.
Nghe vậy, lão đương nhiên chạy tót ra ngoài, chờ ở cổng lớn, "Thế ngài mau lên nhé, người này cũng sắp chết rồi, lại còn bốc mùi..." hôi thối không chịu nổi.
Ban đầu cũng có người chăm sóc Thiệu Hoa Trì, nhưng sau đó giảm dần từng người một. Đó là do Linh Hào lén động chân động tay. Thiệu Hoa Trì bị bỏ lại trong phòng, tự sinh tự diệt, không có thầy thuốc lẫn người hầu. Linh Hào không tự ra tay, chỉ chờ người dân oán hận đến tột cùng thì sẽ tìm đến tính sổ với kẻ đang đe dọa tính mạng họ. Linh Hào muốn Thiệu Hoa Trì chết có giá trị một chút.
Kết quả là như hiện tại. Thiệu Hoa Trì không thể cử động, có đôi lúc đầu óc cũng không tỉnh táo, không tự giải quyết được nhu cầu sinh lý, cả người đều ô uế, bẩn thỉu. Đồ ăn được đưa vào hàng ngày cũng bỏ một góc, không động tới. Có những khi y đói quá mức mới bò lên ra lấy vào ăn, nhưng ăn xong lại nôn. Hơn nữa, lúc bò, những mụn mủ trên tay chân lại vỡ ra, đau đớn vô cùng.
Lúc Điền thị làm ầm, Thiệu Hoa Trì cũng đã tỉnh.
Nhưng y chẳng nói, cũng chẳng có gì để nói. Giữa y và Điền thị không có chút tình cảm nào. Nữ nhân này ngoài mặt ngoan hiền nhưng vẫn ghi hận chuyện năm xưa. Đứa con của họ được sinh ra như thế nào, trừ y và Lương Thành Văn thì chỉ có mình thị là đương sự biết sự thật. Thị vừa tức giận vừa xấu hổ.
Nghe thị gào thét quái vật, khóc lóc đòi thả ra, Thiệu Hoa Trì chẳng buồn lòng chút nào. Từ nhỏ y đã quen bị đối xử như vậy rồi, giờ thêm một người nữa cũng chẳng khác là bao.
Cho đến khi nghe được một giọng nói quen thuộc.
Nghe nhầm sao?
Y bỗng tỉnh táo hơn một chút, cẩn thận dỏng tai lên.
Phó Thần?
Không thể nào.
Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn phải ở kinh thành mới đúng chứ?
Thành này đầy bệnh dịch tràn lan, hắn đến làm gì!
Không, không thể để Phó Thần vào đây được !
Y có thể ngửi được mùi hôi thối trên người bình, bộ dạng lại còn gớm ghiếc như vậy nữa. Những vết mụn mủ tuy đã kết vảy nhưng vẫn xấu xí kinh hoàng. Bản thân y giống như một con quái vật thật sự, lúc Điền thị trông thấy vài ngày trước đã là khá lắm rồi. Nghĩ đến Phó Thần trông thấy mình thê thảm thế này, y không sao chịu đựng được. Y muốn bản thân mình lại mạnh mẽ, hiên ngang xuất hiện trước Phó Thần lần nữa, chứ không phải bây giờ.
Thiệu Hoa Trì không suy nghĩ được tỉnh táo, động tác cũng chậm chạp. Y không còn sức, chỉ hơi nhấc tay lên đã mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Nhưng khi Phó Thần chậm rãi bước đến gần, y càng lúc càng chắc chắn không phải mình gặp ảo giác. Phó Thần thật sự đã đến thành Bảo Tuyên, không biết tìm được cách gì vào tận trong này.
Thiệu Hoa Trì đã cạn sức, ngã vật xuống chân giường. Y vội vàng bò lê, kéo tấm thảm dính đầy mùi lạ, bọc kín toàn thân, nấp trong góc tường.
Y cuộn chặt chính mình lại, sợ bị người nhìn thấy.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, không được để Phó Thần trông thấy bộ dạng mình lúc này.
Lúc Phó Thần đến cũng đã hình dung được Thiệu Hoa Trì lúc này ra sao, nhưng khi chứng kiến tận mắt thì hóa ra đã tốt hơn nhiều. Sau thời kỳ ủ bệnh, những bệnh nhân nặng sẽ nổi đốm đỏ trên mặt, từ từ lan rộng ra tay, chân, ngực, khắp toàn thân, dày đặc đến tê dại cả da đầu. Tùy mức độ bệnh, những nốt đậu đó dần dần thay đổi, sưng phồng lên, vỡ ra, mưng mủ. Quá trình này vô cùng đau đớn, người thường không sao chịu nổi. Cuối cùng, toàn thân sẽ tựa như quả táo bị lên men thối, nát rữa như một quả táo bị lên men.
Có người còn không chịu nổi khi mới nổi mẩn đỏ, chết từ lúc đó. Thiệu Hoa Trì có thể chống trọi với bệnh lâu như thế, chỉ y mới biết được đau đớn ra sao, quả là một kỳ tích.
Khi hai thứ độc xung đột với nhau trong cơ thể, những phản ứng của Thiệu Hoa Trì còn dữ dội hơn so với thường nhân. Chắc Linh Hào trông thấy Thiệu Hoa Trì vào thời điểm đó nên mới khẳng định y không sống nổi. Hắn không ngờ Thiệu Hoa Trì có thể vượt qua cơn đau cào xé tim gan để bình phục.
Tuy ban nãy chỉ nhìn thoáng qua nhưng Phó Thần thấy những vết mụn trên người Thiệu Hoa Trì đều kết vảy, vài chỗ sắp bong ra. Tuy trạng thái tinh thần chưa tốt lắm, không thể nhìn ra phong tư tao nhã trác tuyệt vốn có, nhưng chí ít có thể chứng minh bệnh của y chuyển biến tốt. Lúc mới biết tin Thiệu Hoa Trì bị lây nhiễm, Phó Thần đã ước chừng thời gian. Thiệu Hoa Trì không thể mắc bệnh mà sống lâu được thế. Dựa trên những tư liệu hắn từng đọc, khi bệnh trạng lan toàn thân thì chỉ vài ngày sau là chết.
Nhưng Thiệu Hoa Trì đã chịu đựng được lâu như thế, trừ bản thân y có sức sống phi thường, còn có nguyên nhân khác. Trong mắt Phó Thần, vị hoàng tử này là người có khả năng sinh tồn cao nhất hắn biết. Lần đầu gặp mặt, Thiệu Hoa Trì bị độc tố trong người hành hạ đến ốm đau liên miên. Y giả ngây giả dại, để cho bọn thái giám hạ nhục mình, thế mà y vẫn sống sót.
Còn nguyên nhân khác, Phó Thần đoán chính bởi y mang độc trong người từ lúc mới sinh ra, cho nên tình trạng của y cũng khác những người nhiễm bệnh còn lại.
Thứ độc y tích trong cơ thể và căn bệnh chết người thiên hoa, thứ nào mạnh hơn, khó mà nói được.
Thiệu Hoa Trì bị bỏ mặc, cũng đồng thời che giấu được sự thật là y đang dần bình phục.
Đương nhiên, người Lý phái cũng không quá bận tâm. Họ chỉ cần Thiệu Hoa Trì chết trong thời gian này. Còn nguyên nhân chết, kiếm cớ là được.
Mùi hôi thối bốc lên rất nồng nặc, Phó Thần mặt vẫn không đổi sắc.
Chuyện rất bình thường thôi. Ngay cả sinh lý của bản thân còn không thể tự giải quyết, đương nhiên sẽ xấu hổ vô cùng, nhất là với người cao ngạo như Thiệu Hoa Trì.
Phó Thần không để ý lắm. Hắn từng là bác sĩ tâm lý, kiểu bệnh nhân khó nhằn thế nào cũng từng gặp rồi.
Thế nhưng Thiệu Hoa Trì không nghĩ vậy. Lúc Phó Thần bước đến gần, Thiệu Hoa Trì cuốn tấm thảm bọc kín đầu, cơ thể càng co rúm lại, dù biết chẳng có chỗ nào để trốn.
Lần đầu tiên, y quát lên với Phó Thần, "Cút ! Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.