Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng
Chương 27
Đồng Kha
21/03/2021
"Ta muốn chân tâm của ngươi, ngươi làm như không hiểu. Ta muốn ngươi trung thành, ngươi cho rằng ta không đủ tư cách. Ta dùng quyền lực dụ dỗ ngươi, ngươi chống cự. Giờ ta nắm mạng của ngươi, ta còn tưởng xương cốt ngươi vẫn có thể tiếp tục cứng rắn. Hóa ra Phó tiểu công công của chúng ta cũng là kẻ ham sống sợ chết, thật sự khiến người ta thất vọng."
Phó Thần nhìn đường nét cuộn sóng trên đôi giày đen thêu giao văn trên mặt đất. Nhân sinh của hắn chưa bao giờ phụ thuộc vào định nghĩa của kẻ khác. "Trên đời có rất nhiều người đều đang cố gắng chỉ để được sống, vì nó mà đưa ra lựa chọn thích hợp, nô tài không cảm thấy xấu hổ."
Sinh mệnh đáng quý ở chỗ, nó là thứ chỉ có thể dùng một lần, cũng là thứ duy nhất Phó Thần còn lại lúc này.
Mà đối với loại người như Thiệu Hoa Trì, chỉ có kẻ ham sống sợ chết mới khiến kẻ tâm cơ sâu nặng mang thứ bệnh đa nghi này yên tâm.
Phó Thần biết, hắn từng cho rằng mình tuyệt đối sẽ không đi đến giới hạn cuối cùng, nhưng giờ hắn đang từng bước lùi về phía sau, không có gì ngăn cản.
"Đúng là lưỡi không xương! Ngươi không lấy đó làm sỉ nhục, lại còn rất tự hào?" Động tác của Thiệu Hoa Trì bỗng ngừng trong giây lát.
Phó Thần áp đầu xuống càng thấp, muốn gán tội chẳng thiếu lý do.
"...Mấy ngày nay ngươi không đem chuyện của bản điện ra nói với người khác, miệng kín như bưng, cũng khiến ta ngoài ý muốn rất vui mừng." Một thái giám sau khi biết nhiều bí mật, nhưng ngay cả người thân cận nhất cũng chưa nói một lời, từ điểm này có thể nhìn ra phẩm tính của Phó Thần.
Phó Thần trán đổ mồ hôi lạnh, không biết do cơ thể hư nhược hay sợ hãi.
Thiệu Hoa Trì vì sao lại biết hắn chưa kể với ai? Chỉ có hai khả năng, bên cạnh hắn hoặc tại chỗ hắn có người của Thiệu Hoa Trì.
Người trước hẳn là đã quan sát hắn từ khi chuyện bại lộ, còn người sau có lẽ đã sớm được sắp xếp vào Giám Lan viện hoặc hậu điện của Đức phi.
Nhưng dù là khả năng nào, đều khiến Phó Thần thấy nhột sống lưng.
Nếu hắn đem chuyện thất hoàng tử giả bệnh nói ra ngoài, có phải hắn đã sớm chết bất đắc kỳ tử rồi hay không? Phó Thần biết bản thân sẽ không đời nào để lộ bí mật, đó là tính cách của hắn, nhưng cảm giác có dao kề trên cổ bất cứ lúc nào cũng có thể cứa một nhát cũng không tốt đẹp gì.
"Cho nên ta đã đem thảo dược quý đến Phúc Hi cung cho tiểu cung nữ kia. Mặt khác, ta sẽ cho ngươi nhiều lợi ích ở chỗ này. Về sau nếu có bệnh nặng bệnh nhẹ gì, có thể đến thái y viện tìm Lương Thành Văn." Đây xem như ban cho Phó Thần một phần thưởng.
Lương Thành Văn, tả viện phán, chính tam phẩm, cùng với hữu viện phán đồng phụ trách công việc ở thái y viện, nhiệm vụ là cùng các y sư phối dược. Chức vụ tuy không cao nhưng lại là đầu mối ràng buộc thái y viện. Với Phó Thần mà nói, điều này cực kỳ có lợi. Cấp bậc của cung nữ, thái giám cũng quyết định việc bọn họ có thể mời được y sư hay không. Không phải trên chính tam phẩm thì một cửu phẩm y nữ cũng không thể mời. Thái y viện là một nơi rất đặc biệt trong nội đình, cấp thấp nhất so với các nơi khác, phẩm chất cũng cao hơn rất nhiều.
Vừa đấm lại vừa xoa, Thiệu Hoa Trì dường như trời sinh đã hiểu được cách cai trị, vừa khiến người ta căm ghét mà vẫn phải cam tâm bán mạng cho hắn.
"Phó Thần, ta cần ngươi làm cho ta ba chuyện, làm tốt ta cũng sẽ không keo kiệt với ngươi, càng cho ngươi nhiều cơ hội."
"Xin điện hạ nói rõ." Phó Thần quỳ rạp xuống đất, ánh mắt nhìn chằm chằm nền nhà.
"Thứ nhất, tiếp cận quốc sư, tra xem vì sao hắn hãm hại bản điện, còn nữa, sau lưng hắn có kẻ khác hay không."
Quốc sư đầu tiên là một cao nhân đắc đạo nổi danh trong tôn giáo một quốc gia ở Tây Vực, sau này tiến vào Trung Nguyên. Y theo Yển triều thống nhất phiến loạn các chư quốc, Thủy hoàng dự ngôn khi xưng đế sẽ phong y làm cao tăng quốc sư. Quốc sư cũng không phải chức quan nhưng lại là một danh phận hết sức vinh quang, đại biểu cho sự tôn trọng và tán thành của quốc quân đối với tôn giáo. Quốc sư bình thường xuất thân từ Đạo gia hoặc Phật gia, được chọn từ những cao tăng đắc đạo. Tấn triều quốc sư Phi Khanh cũng không phải người bổn quốc. Khi Tấn Thành đế nam chinh bắc chiến, y từng cứu Tấn Thành đế trúng độc sắp chết trên chiến trường, sau lại hiến kế phá địch. Cũng nhờ quân công lần đó, Tấn Thành đế mới trổ hết tài năng, vượt qua các hoàng tử khác, được phong làm thái tử. Do đó, Phi Khanh được xem như người Tấn Thành đế tín nhiệm nhất.
Ấn tượng của Phó Thần về quốc sư Phi Khanh, là lúc gặp bên ngoài hành lang. Y đứng cạnh Thiệu Hoa Trì, mái tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, nhìn niên kỷ không quá hai lăm. Loại tiên khí này không phải cứ mặc một thân áo trắng vào là có. Trang phục không thể nào ngụy trang được khi chất đạm bạc từ trong ra ngoài.
Nghe nói Phi Khanh là một ẩn sĩ đến từ vọng tộc ở Tây Vực, am hiểu bói toán cùng phong thủy, dự đoán hung cát chuẩn xác vô cùng, được xem như một ngôi sao sáng, uy vọng lừng lẫy trong dân gian. Người có liên hệ mật thiết với y là tam hoàng tử Thiệu An Lân cũng rất được tôn sùng.
"Quốc sư hãm hại ngài?"
"Ngươi cho rằng tờ giấy ta sai người nhét vào phòng ngươi là chuyện bịa đặt sao? Không phải." Mắt Thiệu Hoa Trì thoáng một tia không vui. Vì sao y không vui thì không tỏ rõ, thu liễm tức giận rồi mới nói tiếp. "Ban đầu, lúc hắn trị liệu cho ta, ta cố tình sai người làm bế tắc kinh mạch, khiến y không nghi ngờ. Nhưng mấy ngày nay, ta bất giác phát hiện hắn dùng châm cứu, cố ý làm tắc nghẽn kinh mạch ta, sau đó lại dùng thuốc, từ từ khiến ta mất đi thần trí. Hắn chính là muốn ta thật sự hóa điên."
"Ý người là, quốc sư phát hiện người giả vờ, nhưng không nói cho bệ hạ, ngược lại tương kế tựu kế khiến người thật sự si ngốc?" Quốc sư cùng thất hoàng tử không thù không oán, vì sao phải làm vậy? Huống chi, vị quốc sư này cũng không tham gia tranh giành đế vị, nếu không thất hoàng tử đâu có thoải mái, không màng ngoại vật như thế?
Mà y muốn gian lận khi trị liệu cho Thiệu Hoa Trì quả là một phương thức tốt, không khiến bất cứ ai hoài nghi. Y được hoàng thượng tín nhiệm, được từ các chủ tử đến hạ nhân trong cung tín nhiệm, sẽ không ai tin tưởng lời của một kẻ si ngốc như Thiệu Hoa Trì. Thiệu Hoa Trì chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, còn quốc sư lại một đao không dính máu diệt trừ y. Nếu hôm nay Thiệu Hoa Trì không nói với hắn, chẳng ai có thể nghĩ tới quốc sư ngấm ngầm làm chuyện như vậy.
"Đúng, hiện tại ta không có cách nào khác, trước khi hắn hại chết ta cần phải tìm cơ hội 'thanh tỉnh'! Khiến hắn không thể hạ độc thủ, hắn muốn ta ngốc, ta không thể để hắn được như ý."
"Mục đích của hắn, điện hạ có biết không?"
"Ta nếu biết, còn muốn ngươi đi tiếp cận làm chi?"
"Nô tài đã hiểu."
"Phó Thần, hiện giờ ta không thể đi sai một bước. Ta phải nhanh chóng có được lực lượng trung thành. Dù là những tử sĩ hôm nay tiến cung, hay với ngươi, ta đều là bần cùng bất đắc dĩ." Thiệu Hoa Trì phí sức giải thích nhiều điều với hắn, chính là muốn Phó Thần hiểu y đối với Phó Thần ngày càng hài lòng. Y đương nhiên biết Phó Thần không phải cam tâm tình nguyên quy phục, nhưng hiện giờ hắn không nghĩ được thông suốt. Thời gian có thể chứng minh hết thảy, rằng y mới là quân chủ thích hợp.
"Thất điện hạ, hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp để người khôi phục thần trí."
"Đương nhiên ta biết, nhưng Phi Khanh ép ta không thể không làm thế." Tiếu ý trong mắt Thiệu Hoa Trì thoáng ngưng kết, đóng băng ba thước, "Tên khốn Phi Khanh kia, ai cần hắn quản nhiều chuyện như vậy? Nếu không có mưu đồ, hắn hà tất phải làm chuyện không công? Nếu không thể sống qua ba mươi, sao không sớm viên tịch một chút?"
Viên tịch?
Nhìn thấy nét sửng sốt trên mặt Phó Thần, Thiệu Hoa Trì mới nói: "Đây là bí mật hoàng gia, ngươi đương nhiên không biết. Phi Khanh sở dĩ thiếu niên đầu bạc, là vì đã xem trộm thiên cơ quá nhiều, bị phản phệ. Hắn ở trong tộc cũng tương đối thần bí, có thể tiên đoán tương lai. Bằng không, ngươi cho rằng phụ hoàng chỉ đơn giản là vì có ân cứu mạng liền giao việc chế tiên đan cho hắn, chuyện đai sự trong triều cũng để hắn tham gia sao? Phụ hoàng tuy chẳng phải minh quân, nhưng cũng không ngu ngốc."
Phó Thần kiếp trước không tin quỷ thần. Nền khoa học kỹ thuật hiện đại ở thế giới văn minh khiến người ta theo thuyết vô thần, mà bác sĩ học giản là người đi đầu. Nhưng từ khi xuyên việt trùng sinh, Phó Thần không dám tin tưởng chắc chắn như thế nữa. Đối với sự tồn tại của quốc sư Phi Khanh hắn cũng không thể khẳng định. Nhưng có một chuyện hắn có thể xác nhận, môt quốc sơ có thể khiến hoàng thượng thành thật tín nhiệm mười mấy năm, không thể không có chút bản lãnh.
"Quốc sư thân phận cao quý, nô tài làm cách nào tiếp cận?"
"Ngươi quên sao? Khi ở Vị Ương cung, ngươi dâng lên cách phối linh quy tập, được Phi Khanh chứng nhận hữu hiệu. Hiện giờ dược phối còn chưa ra, ngươi lại là người đầu tiên đề cập đến, là kẻ có tư cách tới gần hắn nhất. Chỉ cần ngươi nghĩ ra biện pháp khiến phụ hoàng nhớ tới chuyện này, sai ngươi đến đó là được."
"Nô tài tuân mệnh." Xem ra Thiệu Hoa Trì đã sớm nghĩ xong đối sách.
Phó Thần còn cho rằng khi ở Vị Ương cung, Thiệu Hoa Trì không chú ý đến lời hắn nói, hóa ra vị thất điện hạ này chỉ là ẩn nhẫn không phát, đến thời khác mới bộc lộ ra.
"Việc này tạm thời để sau, ngươi cứ làm hết sức." Đối với Thiệu Hoa Trì mà nói, y không cho rằng Phó Thần có thể thu thập được tin tức gì hữu dụng, chỉ là có chút ít còn hơn không. Hai chuyện phía sau mới thực sự là nhiệm vụ giao cho Phó Thần. "Chuyện thứ hai, ngươi dùng mọi biện pháp hầu hạ Đức phi cho tốt, khiến ả không thể không có ngươi. Ta muốn ngươi được Đức phi tín nhiệm, trở thành thân tín của ả. Nhất cử nhất động của Phúc Hi cung, ngươi phải nắm rõ như lòng bàn tay. Thứ ba, mẫu tử Đức phi có động tĩnh gì, ngươi có thể tìm Thái Bình bên trong viện để báo cáo tình hình cho ta."
Thái Bình chính là thái giám thủ vệ từng giúp Phó Thần đi xử lý chuyện Diệp Tân bị đâm trọng thương. Người này đã theo bên cạnh Đức phi năm năm nhưng rốt cuộc vẫn không vào được bên trong, không được Đức phi tín nhiệm, chỉ có thể đứng gác cổng. Như vậy đủ thấy Phúc Hi cung bị nữ tử này phòng bị hết sức kiên cố, như một thùng sắt vậy.
Không nghi ngờ gì, Phó Thần là lựa chọn thỏa đáng nhất. Vừa có cớ tiếp cận quốc sư, vừa được Đức phi ưa thích, bản thân lại tài trí hơn người, tâm tư kín đáo. Thiệu Hoa Trì thiếu mưu sĩ, vì hắn mà phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn cũng không thể trách, tiếp theo chỉ có từ từ tính mà thôi.
"Xử lý tốt ba chuyện này, sau đó hãy nói ngươi nguyện trung thành với ta."
"Vâng, nô tài nhớ kỹ, thề cùng điện hạ phân ưu."
Thiệu Hoa Trì nhớ đến dáng vẻ ôn nhu của Phó Thần lúc đút điểm tâm cho y ăn, ánh mắt thoáng dịu lại, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc bên môi Phó Thần, khẽ nói: "Phó Thần, ngươi có nguyện tin rằng, giả sử hôm nay ngươi vẫn cự tuyệt, ta cũng không đành lòng giết ngươi."
"Nô tài tin." Phó Thần nói thành tâm thành ý.
Điện hạ, khả năng diễn xuất của người đã không thể phân thật giả. Nếu như ta vô dụng, chắc đã sớm chết rồi.
Chút ôn nhu ít ỏi trong lòng Phó Thần từng dành cho Thiệu Hoa Trì, không vì lời giải thích của y mà thoải mái, trái lại càng tiêu tán nhanh hơn.
Lại một cảnh yên bình giả tạo, không cách nào che giấu sự thật.
Rằng về sau, hắn chỉ là con chó bên chân Thiệu Hoa Trì.
Có nỗi khổ tâm sao? Trong cung này ai không có khổ tâm? Khổ tâm, chẳng qua chỉ là lấy cớ cho dục vọng của bản thân.
Nào có ai vì nỗi khổ tâm của ngươi, mà khi bị ép đi vào khuôn khổ còn có thể cam tâm tình nguyện làm con chó cho ngươi?
Khi Phó Thần đưa Thiệu Hoa Trì quay về Trọng Hoa cung thì chạm mặt Bát hoàng tử và Thập nhị hoàng tử đến Tự Đao môn chọn thái giám. Họ cũng chính là hai trong số ba kẻ đã đẩy Thiệu Hoa Trì xuống hồ Dịch Đình. Bát hoàng tử là kẻ không sợ trời không sợ đất, là Tiểu bá vương trong cung. Nhìn thấy Thiệu Hoa Trì rụt rè nấp sau Phó Thần, liền mỉa mai nói: "Thất ca, ta bảo này, sao huynh sợ ta như vậy? Đường đường là hoàng tử mà trốn sau lưng một nô tài thì còn gì là hoàng gia uy nghiêm?"
"Ra đây cho ta!"
Bọn họ không ngừng đùa với Thiệu Hoa Trì ngốc nghếch. Bị bắt nạt nhiều lần, dù có là kẻ ngốc cũng nhớ được kẻ khi dễ mình là ai.
Mày rậm của bát hoàng tử khẽ nhướn, nhận lấy cây roi dài từ thái giám đứng bên cạnh, dùng lực thật lớn mà quất thẳng về phía Phó Thần: "Tiểu thái giám này đến từ đâu mà không có mắt, nhìn thấy chúng ta còn không thi lễ? Ta nói chuyện với Thất ca, sao ngươi dám chắn phía trước?"
Bát hoàng tử quyết định hạch tội Phó Thần khi nãy không hành lễ, mà với hắn, lời của y chính là công lý.
Chát!
Một roi kia đánh rách quần áo trước ngực, quất lên thịt da, thấp thoáng nhìn thấy máu đổ.
Nhưng Phó Thần không thể trốn, vẫn nhất định phải đứng vững. Bát hoàng tử chỉ muốn hạ nhục Thiệu Hoa Trì, nếu hắn né, roi sẽ quất vào Thất hoàng tử, còn không né cũng là giáo huấn nô tài, uy hiếp Thiệu Hoa Trì. Dù hắn tránh hay không tránh, Bát hoàng tử cũng chỉ lợi chứ không hại.
Thân làm nô tài, đương nhiên phải che chắn cho chủ tử, không thể bỏ chạy, càng không thể oán giận kêu đau.
Đánh xong một đòn, Bát hoàng tử thu roi lại. Hắn cũng không dám hung hăng phách lối quá mức giữa thanh thiên bạch nhật. Hơn nữa, hắn cũng từng bị mẫu phi Ôn quý phi cảnh cáo nên đã có phần thu liễm, chỉ là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, phải phát tiết một trận mới thoải mái được.
Thiệu Hoa Trì nấp sau Phó Thần, không tổn hại lấy một sợi tóc, nhưng đã bị một roi kia dọa sợ đến mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Bát hoàng tử thấy thế liền cười ha hả, nói với Thiệu Hoa Trì: "Thất ca, đừng uất ức như vậy, mau đứng lên đi. Uy nghiêm của hoàng tử chúng ta sắp bị huynh hủy hết rồi."
"Ha ha ha, xem bộ dạng ngu xuẩn của hắn kìa!" Bọn họ cười ra nước mắt.
"Đúng rồi, mấy ngày nữa hoa sen nở nhiều, buổi tối có tết thả đèn hoa sen, chúng ta cùng đi xem thả đèn, thế nào?"
Tết đèn hoa sen, các nữ tử trong cung sẽ viết nguyện vọng của mình ra đặt lên đầu ngọn đèn, thả vào sông hộ thành, nhìn nó men theo dòng nước trôi ra ngoài. Đây là ngày vui trong cung, các tú nữ cùng phi tử sẽ mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện, bởi hoàng đế cũng sẽ giá lâm. Không phân sang hèn, sau khi những người có địa vị cao trong cung rời đi, nô tài cung nữ cũng có thể thả đèn cầu nguyện.
"Ô ô ô ô !" Thiệu Hoa Trì không ngừng lắc đầu.
Bát hoàng tử không cần biết y có đồng ý hay không, vừa nói vừa quay người rời Tự Đao môn cùng Thập nhị hoàng tử: "Vậy ta xem như đã hứa."
Tối hôm đó, khi Lưu Túng quay lại phủ nội vụ, các tiểu thái giám khác đều đã đi về, vẫn còn một phòng sáng nến. Lão mở cửa ra, thấy Phó Thần đang ngồi viết gì đó. Phó Thần không phát hiện có người tới, vẫn chăm chú làm việc. Hắn đang ghi lại văn thu sai phái những tiểu thái giám ngày hôm nay để biết ai tiến vào cung điện nào, còn lại ai sẽ vào Giám Lan viện. Một lần thay đổi nhân sự, phủ nội vụ đều phải ghi chép. Nhưng việc này, Phó Thần không làm cũng không ai trách bởi vốn không phải phận sự của hắn. Đó cũng là nguyên nhân Lưu Túng đặc biệt yêu thích Phó Thần. Tính cẩn thận tỉ mỉ cùng thái độ chuyên tâm như thế, Phó Thần chẳng lẽ không xứng đáng thăng cao? Lão cũng không phải người mắt có vấn đề, sao không thấy Phó Thần âm thầm làm bao nhiêu chuyện?
Qua ánh nến, Lưu Túng nhìn thấy nét viết tinh tế, thở dài: "Đều nói nhan cân cốt liễu, tự như kỳ nhân, chữ của ngươi, ngay cả người ngoài nghề cũng có thể cảm thấy khí khái, so với đại sự thư pháo cũng không kém là bao. Lúc trước ngươi nói đã từng đọc sách, ta còn không có cảm giác gì, giờ ta lại rất hiếu kỳ, không biết ẩn sĩ nào có thể dạy được cho ngươi chữ nghĩa tốt như thế?"
Phó Thần giật mình hạ bút hơi mạnh, giấy nhuộm một vòng đen thẫm.
Xem ra lại phải viết lại.
Phó Thần thở dài một chút, đặt bút lông xuống, quay đầu cười nói: "Lưu gia, sao người lại đến đây?"
"Còn không phải vì mấy tú nữ kia, chỉ là một buổi hiến vũ nho nhỏ, thế mà cũng xuất hiện việc vũ y bị xé, ta không thể không đi một chuyến. Đều nói ba người đàn bà thành cái chợ, đây lại còn là mấy chục người, chẳng phải sẽ thành mấy chục cái chợ hay sao?" Nếu là người khác, Lưu Túng đương nhiên sẽ không nói lời thật, nhưng với Phó Thần lại vô thức nói ra ý nghĩ trong lòng. Thấy Phó Thần không có hứng thú với đề tài này, lão lại nói: "Bây giờ mới về Phúc Hi cung thì không kịp ăn rồi, đợi chút, ta lấy điểm tâm cho ngươi."
Lời này xuất phát từ tính săn sóc của Lưu Túng. Lão cũng đôi chút nhận ra, người ở Phúc Hi cung xa lánh Phó thần. Chỉ là loại chuyện này, chỉ cần không quá phận, chủ tử cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, không tiện nhúng tay, nhúng tay có khi càng khiến mọi việc hỏng bét. Chắc chắn sẽ chẳng ai để phần bữa tối chờ Phó Thần về, mà Phúc Hi cung có nội thiện phòng riêng, sau giờ Dậu sẽ tắt lửa.
Phó Thần dùng bữa tối ở phủ nội vụ xong mới về Phúc Hi cung. Lúc đi qua phòng ở của mấy người Mặc Họa, hắn nghe thấy tiếng vui cười náo nhiệt bên trong.
"Ấy ấy, không phải Phó tiểu công công sao, mau vào đây." Mặc Họa liếc mắt, trông thấy Phó Thần liền gọi.
"Phó tiểu công công, đợi đã, để ta viết vài chữ." Tiểu thái giám này tên là Thái Minh, là người lần trước đưa đồ Đức phi nương nương ban thưởng đến cho Phó Thần, cũng giống như Thái Bình Thái Hòa, không phải người của nội bộ Phúc Hi cung, nhưng đều vót nhọn đầu muốn được Đức phi coi trọng.
Biết bọn bọ nhìn mình không vừa mắt, liền không đi vào, sau đó chính thức ra mặt thù địch với cả đám, đây không phải chuyện Phó Thần sẽ là. Hắn đi vào như thể lúc trước không xảy ra chuyện gì, rất tự nhiên mà tán với họ dăm câu chuyện phiếm, cùng nhau bốc thăm. Trò bốc thăm này còn gọi là rút thẻ, rút phải ai, người đó phải làm theo lời viết trên thẻ.
Sau Phó Thần rút, những người xung quanh đều ồn ào. Trên tờ giấy viết: chạm vào mặt của Đức phi nương nương.
Đây chính là đại tội bất kính. Dù là cung nữ, trừ lúc trang điểm, rửa mặt, chải đầu, cũng không thể tùy ý chạm vào nương nương.
Không cần biết Phó Thần được sủng đến mức nào cũng không thể dĩ hạ phạm thượng, huống chi Đức Phi cũng không thể để Phó Thần làm ra hành vi thân mật trước công chúng.
Bọn họ chính là muốn hắn bị Đức phi chán ghét triệu để, giáng chức đuổi khỏi Phúc Hi cung.
"Nếu rút trúng rồi thì phải làm đi, bằng không chính là coi thường chúng ta." Thái Minh chèn ép nói.
"Đúng vậy, đã tham gia là không thể đổi ý, bằng không Phó tiểu công công hãy ra ngoài dập đầu với mỗi người bọn ta để nhận sai đi."
"Không lẽ Phó tiểu công công sợ rồi sao?"
"Nếu ta làm được thì..." Phó Thần chờ bọn họ nói xong mới nói.
"Bọn ta quỳ xuống gọi ngươi bằng ông nội cũng được!" Không đợi Phó Thần nói xong, kẻ khác đã lên tiếng.
"Ngươi có thể đưa ra cho bọn ta mỗi người một yêu cầu !" Mặc Họa tủm tỉm cười nhìn Phó Thần. Nàng ta vẫn còn nhớ ngày Phó Thần tấn chức, nàng bị bắt quỳ nghiêm ngoài chủ điện tròn hai canh giờ. Lại thêm lúc trước Phó Thần nhiều lần cự tuyệt, không nể mặt mũi, khiến cô nương này ghi thù, lúc nào cũng mong biến hắn thành trò cười.
"Vậy sau một chén trà, đến chủ điện xem đi." Phó Thần cầm tờ giấy rút được, ung dung rời đi. Hắn vào phòng mình cách đó không xa, thay bộ quần áo khác. Áo kia bị một roi của bát hoàng tử đánh rách, đã đưa đến chỗ của Mai cô cô, nhờ các cô nương ở đó may giúp.
Thấy hắn tự tin như vậy, những người khác đưa mắt nhìn nhau.
"Sao hắn giống như không sợ chút nào vậy?"
"Ngươi tin thật sao? Hắn chỉ phô trương thanh thế mà thôi!"
"Bộ dạng kiêu ngạo của hắn thật đáng ghét, đúng là tiểu nhân đắc chí, khinh thường chúng ta. Hắn cho rằng mình có thể được sủng ái bao lâu. Nương nương chẳng mấy chốc sẽ chán ghét thôi."
Sau một chén trà, đám người Mặc Họa đứng ngoài chủ điện, chờ đi vào hầu hạ Đức phi. Vừa mới tiến vào nội thất đã thấy Phó Thần đang giúp Đức phi nương nương bôi một thứ sệt sệt trong suốt lên mặt.
Thủ pháp của hắn thành thục, giống như từng làm rất nhiều lần, lại hết sức chuyên tâm, cảnh đẹp ý vui. Hắn vừa bôi trát, vừa nhẹ giọng hỏi Đức phi: "Nương nương, nếu thấy khó chịu, xin nói cho nô tài."
Đức phi nhắm mắt nằm trên ghế, ậm ừ một tiếng, nói: "Thật không tồi, ta thấy trên mặt lành lạnh. Bản cung còn tưởng ngươi chỉ biết sơn móng tay, không ngời những thuật dưỡng nhan của nữ tử cũng thành thạo."
"Nô tài có biết đôi chút."
"Ngươi cứ khiêm tốn như vậy, cung nữ trong cung sẽ lấy làm hổ thẹn."
Quả nhiên Đức phi vừa nói xong, một vài vị cung nữ đều che mặt ngại ngùng, vừa nói lời êm tai mà lấy lòng Đức phi.
Thứ Phó Thần làm là mặt nạ lòng trắng trứng. Trước kia Phó Thần thường làm mặt nạ cho vợ. Khả năng học tập của hắn rất cao, dù là thủ pháp hay tuần tự đều không khác gì dân chuyên nghiệp. Thuở nhỏ cha mẹ mất, hắn rất trân trọng tình cảm chân thành của vợ, chỉ hận không thể dùng toàn bộ sinh mạng mình mà yêu thương vợ con, làm điều gì cho họ cũng dốc hết sức lực vì.Mặt nạ lòng trắng trứng tương đối dễ dàng, chỉ cần nghiền lấy nước dưa leo, trộn cùng lòng trắng trứng. Mỗi tối, sau khi tẩy đi son phấn, bôi lên mặt có thể khiến da dẻ căng mịn, nếp nhăn mờ đi. Một chén trà sau, lấy nước sạch rửa đi là được.
Đám người Mặc Họa, Minh Thái nhìn đến trợn mắt há mồm. Tên này thế mà dám quang minh chính đại chạm vào mặt Đức phi nương nương, chẳng những không bị phạt mà còn được khen.
Đức phi cảm thấy đầu ngón tay lành lạnh của Phó Thần lướt trên da, nhẹ nhàng xoa nắn, thoải mái đến suýt nữa ngủ quên.
Nàng dường như hiểu ra vì sao hoàng đế khâm điểm Phó Thần là người chuyên cạo râu. Người này làm việc gì cũng toát ra ý vị như thế, khiến người được hầu hạ thoải mái từ đầu đến chân.
Sau khi rửa sạch lòng trắng trứng trên mặt, Phó Thần lại nói một tiếng: "Nương nương, xong rồi." Nghe vậy, Đức phi đến bên bàn trang điểm, ngón tay nhẹ nhành vỗ làn da trên mặt, quả nhiên cảm thấy mềm mại nhẵn nhụi hơn một chút. Tuy rằng Đức phi vẫn mỹ mạo như xưa, nhưng không có nữ nhân nào lại không hy vọng mình trẻ tuổi hơn một chút, đặc biệt là nữ tử trong cung.
"Dùng một tháng liên tục, sẽ có hiệu quả thần kỳ."
"Phó Thần, còn cái gì ngươi không làm được không?" Đức Phi nhìn người có ánh mắt khiến nàng động tâm không thôi, Dù không phải nam nhân nhưng mị lực hắn tỏa ra còn có thể lấn át cả chỗ khuyết thiếu kia. Đức phi thậm chí tin rằng, nếu Phó Thần lớn lên một chút, khó có nữ tử nào thoát khỏi mị lực của hắn.
Phó Thần suy tư hồi lâu rồi nói: "Sinh con."
"Phụt!" Đức phi không nhin được, thoải mái cười to, "Cái miệng láu lỉnh này!"
"Những người khác lui xuống cả đi, để Phó Thần ở lại hầu hạ." Đức phi nói một câu, đám nô tài đều rời khỏi chủ điện.
Đức Phi bỏ đi vẻ trang nghiêm, mi nhãn yểu điệu, hai cánh tay mềm mại như rắn nước khoác lên cổ thiếu niên.
Phó Thần đảo khách thành chủ, ôm eo nàng, "Nhớ ta sao?"
"Ai nói, quỷ sứ! Trái lại, đã nhiều ngày như vậy mà ngươi vẫn đối xử lãnh đạm với ta," Đức phi có chút oán giận, không nhận ra rằng vị trí chủ đạo của nàng trong cuộc chơi đã bị hoán đổi.
"Quân Ngưng, ta và nàng thân phận khác biệt, nàng ngày thường không phải vẫn mang dáng vẻ nương nương đó sao?" Phó Thần nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Mục Quân Ngưng.
Người hiện đại có làm một bài thông kê tương quan, hôn vị trí nào trên mặt người phụ nữ có thể khiến họ cảm thấy mình được đàn ông trân trọng, đa số cho là trán, sau đó là má, cuối cùng mới là môi.
Quả nhiên ngay cả hoàng đế cũng chưa từng đối xử ôn nhu như vậy với Đức phi. Trong lòng ngập tràn tư vị không thể nói rõ, nàng có thể cảm thấy Phó Thần trân trọng sủng ái nàng, không phải đối với một nương nương, mà chỉ như một nữ nhân bình thường.
"Ta nói, ngươi nhỏ tuổi như vậy, rốt cuộc học được mấy thứ này ở đâu? Nếu ngươi là một nam nhân thực sự, về sau không biết có bao nhiêu cô nương ngoài kia bị ngươi gieo tai vạ?" Dung mạo Đức phi có sự tinh xảo, hàm xúc, uyển chuyển của nữ tử Giang nam, nhìn qua giống thiếu nữ mười tám đôi mươi, bĩu môi như vậy có thể khiến nam nhân phát cuồng. Nàng có đứng vững nhiều năm ở hậu cung, vị thế không lay chuyển, ngoại trừ thủ đoạn, bản thân nàng cũng đầy sức hấp dẫn.
"Bà lão hàng xóm của ta từng là ma ma giáo dưỡng trong cung." Nhưng Phó Thần không hề bị ảnh hưởng, vẫn dịu dàng như trước mà mỉm cười ôm nàng ngồi bên giường, dáng vẻ biếng nhác.
Đức phi mắng khẽ, "Chẳng phải lần trước ngươi còn nói, hàng xóm là tiên sinh dạy học, dạy ngươi đọc sách viết chữ?"
"Hàng xóm quanh nhá khá đông."
"Miệng lưỡi trơn tru!" Nàng cọ cọ má Phó Thần, cũng không truy hỏi tới cùng, mà chỉ là đấu võ mồm với nhau. Ngón tay chọc vào ngực Phó Thần, dù không dùng sức nhưng Phó Thần lại đau đến hít một hơi lạnh.
Sắc mặt Đức phi nháy mắt sốt sắng: "Sao vậy, ngươi bị thương?"
"Không sao, đừng lo."
"Còn dám giấu ta? Ngươi muốn nhịn đến bao giờ?" Đức phi cũng bất chấp lễ nghĩa, lột áo ngoài của Phó Thần, kéo ra từng lớp, nhìn thấy một đạo vết thương dài cắt ngang trước ngực, miệng vết thuong còn mới, hẳn là vừa bị ngày hôm nay, trên lồng ngực trắng nõn trông cực kỳ chói mắt.
Ánh mắt nàng nổi lên thần sắc tàn nhẫn, khôi phục khí thế thường ngày của Đức phi nương nương: "Ai dám động đến ngươi, nói!"
"Quân Ngưng, ngoan, đừng hỏi, việc này nàng không tiện nhúng tay." Phó Thần muốn khép quần áo lại, hắn không thích nữ nhân nào trừ người vợ quá cố nhìn thấy thân thể mình.
"Ngươi khép lại xem, bản cung lập tức trị ngươi tội phạm thượng." Khi lén lút ở bên Phó Thần, Đức phi rất ít khi dùng từ bản cung. Bây giờ dùng đến, có nghĩa hiện tại nàng đang dùng thân phận Đức phi nương nương để nói chuyện.
Phó Thần chỉ có thể buông tay, nhìn nàng kia cầm một bình dược có vẻ vô giá, cẩn thận bôi lên vết thương. Động tác tuy vụng, nhưng rất cố gắng nhẹ nhàng. Phó Thần bỗng cảm thấy hình ảnh trước mắt thật ấm áp, không giống mối quan hệ độc chiếm với quý phi.
Hắn bình phục chút xúc động trong lòng, thở dài một hơi. "Ta không đau, không cần cẩn thận như vậy. Nàng là thiên kim chi khu, sao có thể làm loại việc này."
"Lúc ngươi hôn ta, sao không nhớ thân phận mình là nô tài? Giờ nhớ đến thân phận của ta cũng muộn rồi." Bôi xong đâu đấy mới để Phó Thần kéo quần áo lên, tức giận ném lọ thuốc cho Phó Thần. "Nhớ lấy, mỗi ngày đều phải bôi. Thuốc cao này giá còn cao hơn đem ngươi đi bán một trăm lần."
"Vậy cho ta có phải lãng phí quá không..."
"Dùng trên người mới gọi là thuốc, không dùng thì nó chỉ là bình sứ. Ngươi không muốn nói, ta sẽ không ép ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người của ta, không phải tiểu thái giám bị người ta gọi hô đến kêu đi như ngày trước. Giờ ngươi đã có nơi để về, có người che chở."
"Được, ta sẽ nhớ kỹ, ta đã có chủ." Phó Thần trêu đùa cười cợt, phá vỡ sự nghiêm túc của nàng.
Hắn không hy vọng nữ tử này quá nghiêm túc, đã là trò chơi thì phải tuân thủ nguyên tắc của nó. Hai người bọn họ, chỉ có thể tiếp tục đáp ứng nhu cầu của nhau, nếu liên quan đến tình cảm thì mọi chuyện sẽ rất phức tạp.
Phó Thần về lại phòng mình, thấy một lọ thuốc mỡ được đặt sẵn trên bàn, hắn cũng đoán ra là ai đưa đến.
Kế sách dụ dỗ, Thất hoàng tử lúc nào cũng am hiểu.
Hắn cầm lấy, ném vào thùng rác, không liếc nhìn lấy một lần, sau đó lại ngồi lên ghế, rót cho mình chén nước hạ nhiệt sau một ngày vất vả.
Một chén trà lạnh trôi vào bụng khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn một chút.
Khi tiếng cười nói trong chủ điện lặng dần, đám Mặc Họa và nô tài bị Đức phi đuổi ra trong lòng đều thấp thỏm không thôi.
Bọn họ không biết Phó Thần sẽ dùng cách gì đối phó với bọn họ. Họ ỷ đông người, có thể lấy thịt đè người. Nhưng Phó Thần không phải kẻ ngu ngốc, sao có thể không nhận ra. Hiện giờ hắn thắng, chẳng những chạm được, còn chạm đến độ khiến Đức phi vốn rất ít khi vui vẻ lại sung sướng ra mặt như thế. Tuy mới qua một thời gian ngắn, nhưng có thể nhận thấy, vị trí được sủng ái của Phó Thần không dễ dàng dao động.
Điều đáng lo nhất là, Phó Thần có thể sai họ đi làm cái gì đó bất khả thi để tra tấn bọn họ.
Nhưng mà một lúc lâu sau, Phó Thần cũng không tìm đến.
Cho tới giờ hợi, Mặc Họa và Mặc Trúc hầu hạ Đức phi đi ngủ xong, hai nàng cùng các cung nữ thái giám khác đến trước cửa phòng Phó Thần. Gõ cửa hồi lâu, Phó Thần mới chậm chạp ra mở, như thể đang ngủ lại bị đánh thức. Thấy nhiều người đứng trước phòng mình như vậy, tỏ vẻ khó hiểu: "Các người có chuyện gì vậy?"
Những người khác lấy làm xấu hổ, người này bụng dạ cũng lớn quá đi, chẳng lẽ đã quên chuyện bốc thăm đặt cược lúc nãy rồi sao?
Người khác nhắc lại, Phó Thần mới bừng tỉnh đại ngộ, ngáp ngắn ngáp dài, tươi cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, sao mọi người còn nhớ mấy thứ này? Mau đi nghỉ ngơi đi."
"Còn yêu cầu..." Đám người Mặc Họa đương nhiên vui sướng vì thái độ của Phó Thần, nhưng vẫn có chút lo lắng.
"Vậy cứ xem như ta cho nợ. Ta vào cung muộn nhất, tuổi lại nhỏ nhất, sao dám sai bảo các vị ca ca tỷ tỷ. Ta còn tưởng mọi người chỉ nói đùa thôi."
"Đúng đúng đúng, đùa thôi." Thái Minh cao hứng phụ họa.
Mọi người nghe nghe xong, cái cân đè nặng trong lòng buông xuống, bất tri bất giác thêm vài phần hảo cảm với Phó Thần.
Bụng dạ lớn như thế, người không có tâm cơ như thế, chắc sẽ không chơi xấu sau lưng đâu.
Tiễn đám người rời đi, Phó Thần đóng cửa lại, trong mắt không còn một tia buồn ngủ. Hắn chỉ là muốn tạo ấn tượng tốt, khiến người ở Phúc Hi cung an tâm. Một lần không được thì lần lượt lần lượt củng cố thêm, nhất định cuối cùng có thể hòa nhập vào đó.
Một canh giờ sau, toàn bộ Phúc Hi cung đều chìm vào giấc ngủ. Nhân lúc thủ vệ thay ca, Phó Thần thông qua tiểu môn của hạ nhân, lẻn ra ngoài cung điện.
Nơi hắn đến là nơi đã hẹn trước với Mai cô cô, hoàng cung cấm địa, Minh Túy cung.
Có thể khiến hoàng đế lưu lại ấn tượng hay không, đêm nay sẽ quyết định!
Phó Thần nhìn đường nét cuộn sóng trên đôi giày đen thêu giao văn trên mặt đất. Nhân sinh của hắn chưa bao giờ phụ thuộc vào định nghĩa của kẻ khác. "Trên đời có rất nhiều người đều đang cố gắng chỉ để được sống, vì nó mà đưa ra lựa chọn thích hợp, nô tài không cảm thấy xấu hổ."
Sinh mệnh đáng quý ở chỗ, nó là thứ chỉ có thể dùng một lần, cũng là thứ duy nhất Phó Thần còn lại lúc này.
Mà đối với loại người như Thiệu Hoa Trì, chỉ có kẻ ham sống sợ chết mới khiến kẻ tâm cơ sâu nặng mang thứ bệnh đa nghi này yên tâm.
Phó Thần biết, hắn từng cho rằng mình tuyệt đối sẽ không đi đến giới hạn cuối cùng, nhưng giờ hắn đang từng bước lùi về phía sau, không có gì ngăn cản.
"Đúng là lưỡi không xương! Ngươi không lấy đó làm sỉ nhục, lại còn rất tự hào?" Động tác của Thiệu Hoa Trì bỗng ngừng trong giây lát.
Phó Thần áp đầu xuống càng thấp, muốn gán tội chẳng thiếu lý do.
"...Mấy ngày nay ngươi không đem chuyện của bản điện ra nói với người khác, miệng kín như bưng, cũng khiến ta ngoài ý muốn rất vui mừng." Một thái giám sau khi biết nhiều bí mật, nhưng ngay cả người thân cận nhất cũng chưa nói một lời, từ điểm này có thể nhìn ra phẩm tính của Phó Thần.
Phó Thần trán đổ mồ hôi lạnh, không biết do cơ thể hư nhược hay sợ hãi.
Thiệu Hoa Trì vì sao lại biết hắn chưa kể với ai? Chỉ có hai khả năng, bên cạnh hắn hoặc tại chỗ hắn có người của Thiệu Hoa Trì.
Người trước hẳn là đã quan sát hắn từ khi chuyện bại lộ, còn người sau có lẽ đã sớm được sắp xếp vào Giám Lan viện hoặc hậu điện của Đức phi.
Nhưng dù là khả năng nào, đều khiến Phó Thần thấy nhột sống lưng.
Nếu hắn đem chuyện thất hoàng tử giả bệnh nói ra ngoài, có phải hắn đã sớm chết bất đắc kỳ tử rồi hay không? Phó Thần biết bản thân sẽ không đời nào để lộ bí mật, đó là tính cách của hắn, nhưng cảm giác có dao kề trên cổ bất cứ lúc nào cũng có thể cứa một nhát cũng không tốt đẹp gì.
"Cho nên ta đã đem thảo dược quý đến Phúc Hi cung cho tiểu cung nữ kia. Mặt khác, ta sẽ cho ngươi nhiều lợi ích ở chỗ này. Về sau nếu có bệnh nặng bệnh nhẹ gì, có thể đến thái y viện tìm Lương Thành Văn." Đây xem như ban cho Phó Thần một phần thưởng.
Lương Thành Văn, tả viện phán, chính tam phẩm, cùng với hữu viện phán đồng phụ trách công việc ở thái y viện, nhiệm vụ là cùng các y sư phối dược. Chức vụ tuy không cao nhưng lại là đầu mối ràng buộc thái y viện. Với Phó Thần mà nói, điều này cực kỳ có lợi. Cấp bậc của cung nữ, thái giám cũng quyết định việc bọn họ có thể mời được y sư hay không. Không phải trên chính tam phẩm thì một cửu phẩm y nữ cũng không thể mời. Thái y viện là một nơi rất đặc biệt trong nội đình, cấp thấp nhất so với các nơi khác, phẩm chất cũng cao hơn rất nhiều.
Vừa đấm lại vừa xoa, Thiệu Hoa Trì dường như trời sinh đã hiểu được cách cai trị, vừa khiến người ta căm ghét mà vẫn phải cam tâm bán mạng cho hắn.
"Phó Thần, ta cần ngươi làm cho ta ba chuyện, làm tốt ta cũng sẽ không keo kiệt với ngươi, càng cho ngươi nhiều cơ hội."
"Xin điện hạ nói rõ." Phó Thần quỳ rạp xuống đất, ánh mắt nhìn chằm chằm nền nhà.
"Thứ nhất, tiếp cận quốc sư, tra xem vì sao hắn hãm hại bản điện, còn nữa, sau lưng hắn có kẻ khác hay không."
Quốc sư đầu tiên là một cao nhân đắc đạo nổi danh trong tôn giáo một quốc gia ở Tây Vực, sau này tiến vào Trung Nguyên. Y theo Yển triều thống nhất phiến loạn các chư quốc, Thủy hoàng dự ngôn khi xưng đế sẽ phong y làm cao tăng quốc sư. Quốc sư cũng không phải chức quan nhưng lại là một danh phận hết sức vinh quang, đại biểu cho sự tôn trọng và tán thành của quốc quân đối với tôn giáo. Quốc sư bình thường xuất thân từ Đạo gia hoặc Phật gia, được chọn từ những cao tăng đắc đạo. Tấn triều quốc sư Phi Khanh cũng không phải người bổn quốc. Khi Tấn Thành đế nam chinh bắc chiến, y từng cứu Tấn Thành đế trúng độc sắp chết trên chiến trường, sau lại hiến kế phá địch. Cũng nhờ quân công lần đó, Tấn Thành đế mới trổ hết tài năng, vượt qua các hoàng tử khác, được phong làm thái tử. Do đó, Phi Khanh được xem như người Tấn Thành đế tín nhiệm nhất.
Ấn tượng của Phó Thần về quốc sư Phi Khanh, là lúc gặp bên ngoài hành lang. Y đứng cạnh Thiệu Hoa Trì, mái tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, nhìn niên kỷ không quá hai lăm. Loại tiên khí này không phải cứ mặc một thân áo trắng vào là có. Trang phục không thể nào ngụy trang được khi chất đạm bạc từ trong ra ngoài.
Nghe nói Phi Khanh là một ẩn sĩ đến từ vọng tộc ở Tây Vực, am hiểu bói toán cùng phong thủy, dự đoán hung cát chuẩn xác vô cùng, được xem như một ngôi sao sáng, uy vọng lừng lẫy trong dân gian. Người có liên hệ mật thiết với y là tam hoàng tử Thiệu An Lân cũng rất được tôn sùng.
"Quốc sư hãm hại ngài?"
"Ngươi cho rằng tờ giấy ta sai người nhét vào phòng ngươi là chuyện bịa đặt sao? Không phải." Mắt Thiệu Hoa Trì thoáng một tia không vui. Vì sao y không vui thì không tỏ rõ, thu liễm tức giận rồi mới nói tiếp. "Ban đầu, lúc hắn trị liệu cho ta, ta cố tình sai người làm bế tắc kinh mạch, khiến y không nghi ngờ. Nhưng mấy ngày nay, ta bất giác phát hiện hắn dùng châm cứu, cố ý làm tắc nghẽn kinh mạch ta, sau đó lại dùng thuốc, từ từ khiến ta mất đi thần trí. Hắn chính là muốn ta thật sự hóa điên."
"Ý người là, quốc sư phát hiện người giả vờ, nhưng không nói cho bệ hạ, ngược lại tương kế tựu kế khiến người thật sự si ngốc?" Quốc sư cùng thất hoàng tử không thù không oán, vì sao phải làm vậy? Huống chi, vị quốc sư này cũng không tham gia tranh giành đế vị, nếu không thất hoàng tử đâu có thoải mái, không màng ngoại vật như thế?
Mà y muốn gian lận khi trị liệu cho Thiệu Hoa Trì quả là một phương thức tốt, không khiến bất cứ ai hoài nghi. Y được hoàng thượng tín nhiệm, được từ các chủ tử đến hạ nhân trong cung tín nhiệm, sẽ không ai tin tưởng lời của một kẻ si ngốc như Thiệu Hoa Trì. Thiệu Hoa Trì chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, còn quốc sư lại một đao không dính máu diệt trừ y. Nếu hôm nay Thiệu Hoa Trì không nói với hắn, chẳng ai có thể nghĩ tới quốc sư ngấm ngầm làm chuyện như vậy.
"Đúng, hiện tại ta không có cách nào khác, trước khi hắn hại chết ta cần phải tìm cơ hội 'thanh tỉnh'! Khiến hắn không thể hạ độc thủ, hắn muốn ta ngốc, ta không thể để hắn được như ý."
"Mục đích của hắn, điện hạ có biết không?"
"Ta nếu biết, còn muốn ngươi đi tiếp cận làm chi?"
"Nô tài đã hiểu."
"Phó Thần, hiện giờ ta không thể đi sai một bước. Ta phải nhanh chóng có được lực lượng trung thành. Dù là những tử sĩ hôm nay tiến cung, hay với ngươi, ta đều là bần cùng bất đắc dĩ." Thiệu Hoa Trì phí sức giải thích nhiều điều với hắn, chính là muốn Phó Thần hiểu y đối với Phó Thần ngày càng hài lòng. Y đương nhiên biết Phó Thần không phải cam tâm tình nguyên quy phục, nhưng hiện giờ hắn không nghĩ được thông suốt. Thời gian có thể chứng minh hết thảy, rằng y mới là quân chủ thích hợp.
"Thất điện hạ, hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp để người khôi phục thần trí."
"Đương nhiên ta biết, nhưng Phi Khanh ép ta không thể không làm thế." Tiếu ý trong mắt Thiệu Hoa Trì thoáng ngưng kết, đóng băng ba thước, "Tên khốn Phi Khanh kia, ai cần hắn quản nhiều chuyện như vậy? Nếu không có mưu đồ, hắn hà tất phải làm chuyện không công? Nếu không thể sống qua ba mươi, sao không sớm viên tịch một chút?"
Viên tịch?
Nhìn thấy nét sửng sốt trên mặt Phó Thần, Thiệu Hoa Trì mới nói: "Đây là bí mật hoàng gia, ngươi đương nhiên không biết. Phi Khanh sở dĩ thiếu niên đầu bạc, là vì đã xem trộm thiên cơ quá nhiều, bị phản phệ. Hắn ở trong tộc cũng tương đối thần bí, có thể tiên đoán tương lai. Bằng không, ngươi cho rằng phụ hoàng chỉ đơn giản là vì có ân cứu mạng liền giao việc chế tiên đan cho hắn, chuyện đai sự trong triều cũng để hắn tham gia sao? Phụ hoàng tuy chẳng phải minh quân, nhưng cũng không ngu ngốc."
Phó Thần kiếp trước không tin quỷ thần. Nền khoa học kỹ thuật hiện đại ở thế giới văn minh khiến người ta theo thuyết vô thần, mà bác sĩ học giản là người đi đầu. Nhưng từ khi xuyên việt trùng sinh, Phó Thần không dám tin tưởng chắc chắn như thế nữa. Đối với sự tồn tại của quốc sư Phi Khanh hắn cũng không thể khẳng định. Nhưng có một chuyện hắn có thể xác nhận, môt quốc sơ có thể khiến hoàng thượng thành thật tín nhiệm mười mấy năm, không thể không có chút bản lãnh.
"Quốc sư thân phận cao quý, nô tài làm cách nào tiếp cận?"
"Ngươi quên sao? Khi ở Vị Ương cung, ngươi dâng lên cách phối linh quy tập, được Phi Khanh chứng nhận hữu hiệu. Hiện giờ dược phối còn chưa ra, ngươi lại là người đầu tiên đề cập đến, là kẻ có tư cách tới gần hắn nhất. Chỉ cần ngươi nghĩ ra biện pháp khiến phụ hoàng nhớ tới chuyện này, sai ngươi đến đó là được."
"Nô tài tuân mệnh." Xem ra Thiệu Hoa Trì đã sớm nghĩ xong đối sách.
Phó Thần còn cho rằng khi ở Vị Ương cung, Thiệu Hoa Trì không chú ý đến lời hắn nói, hóa ra vị thất điện hạ này chỉ là ẩn nhẫn không phát, đến thời khác mới bộc lộ ra.
"Việc này tạm thời để sau, ngươi cứ làm hết sức." Đối với Thiệu Hoa Trì mà nói, y không cho rằng Phó Thần có thể thu thập được tin tức gì hữu dụng, chỉ là có chút ít còn hơn không. Hai chuyện phía sau mới thực sự là nhiệm vụ giao cho Phó Thần. "Chuyện thứ hai, ngươi dùng mọi biện pháp hầu hạ Đức phi cho tốt, khiến ả không thể không có ngươi. Ta muốn ngươi được Đức phi tín nhiệm, trở thành thân tín của ả. Nhất cử nhất động của Phúc Hi cung, ngươi phải nắm rõ như lòng bàn tay. Thứ ba, mẫu tử Đức phi có động tĩnh gì, ngươi có thể tìm Thái Bình bên trong viện để báo cáo tình hình cho ta."
Thái Bình chính là thái giám thủ vệ từng giúp Phó Thần đi xử lý chuyện Diệp Tân bị đâm trọng thương. Người này đã theo bên cạnh Đức phi năm năm nhưng rốt cuộc vẫn không vào được bên trong, không được Đức phi tín nhiệm, chỉ có thể đứng gác cổng. Như vậy đủ thấy Phúc Hi cung bị nữ tử này phòng bị hết sức kiên cố, như một thùng sắt vậy.
Không nghi ngờ gì, Phó Thần là lựa chọn thỏa đáng nhất. Vừa có cớ tiếp cận quốc sư, vừa được Đức phi ưa thích, bản thân lại tài trí hơn người, tâm tư kín đáo. Thiệu Hoa Trì thiếu mưu sĩ, vì hắn mà phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn cũng không thể trách, tiếp theo chỉ có từ từ tính mà thôi.
"Xử lý tốt ba chuyện này, sau đó hãy nói ngươi nguyện trung thành với ta."
"Vâng, nô tài nhớ kỹ, thề cùng điện hạ phân ưu."
Thiệu Hoa Trì nhớ đến dáng vẻ ôn nhu của Phó Thần lúc đút điểm tâm cho y ăn, ánh mắt thoáng dịu lại, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc bên môi Phó Thần, khẽ nói: "Phó Thần, ngươi có nguyện tin rằng, giả sử hôm nay ngươi vẫn cự tuyệt, ta cũng không đành lòng giết ngươi."
"Nô tài tin." Phó Thần nói thành tâm thành ý.
Điện hạ, khả năng diễn xuất của người đã không thể phân thật giả. Nếu như ta vô dụng, chắc đã sớm chết rồi.
Chút ôn nhu ít ỏi trong lòng Phó Thần từng dành cho Thiệu Hoa Trì, không vì lời giải thích của y mà thoải mái, trái lại càng tiêu tán nhanh hơn.
Lại một cảnh yên bình giả tạo, không cách nào che giấu sự thật.
Rằng về sau, hắn chỉ là con chó bên chân Thiệu Hoa Trì.
Có nỗi khổ tâm sao? Trong cung này ai không có khổ tâm? Khổ tâm, chẳng qua chỉ là lấy cớ cho dục vọng của bản thân.
Nào có ai vì nỗi khổ tâm của ngươi, mà khi bị ép đi vào khuôn khổ còn có thể cam tâm tình nguyện làm con chó cho ngươi?
Khi Phó Thần đưa Thiệu Hoa Trì quay về Trọng Hoa cung thì chạm mặt Bát hoàng tử và Thập nhị hoàng tử đến Tự Đao môn chọn thái giám. Họ cũng chính là hai trong số ba kẻ đã đẩy Thiệu Hoa Trì xuống hồ Dịch Đình. Bát hoàng tử là kẻ không sợ trời không sợ đất, là Tiểu bá vương trong cung. Nhìn thấy Thiệu Hoa Trì rụt rè nấp sau Phó Thần, liền mỉa mai nói: "Thất ca, ta bảo này, sao huynh sợ ta như vậy? Đường đường là hoàng tử mà trốn sau lưng một nô tài thì còn gì là hoàng gia uy nghiêm?"
"Ra đây cho ta!"
Bọn họ không ngừng đùa với Thiệu Hoa Trì ngốc nghếch. Bị bắt nạt nhiều lần, dù có là kẻ ngốc cũng nhớ được kẻ khi dễ mình là ai.
Mày rậm của bát hoàng tử khẽ nhướn, nhận lấy cây roi dài từ thái giám đứng bên cạnh, dùng lực thật lớn mà quất thẳng về phía Phó Thần: "Tiểu thái giám này đến từ đâu mà không có mắt, nhìn thấy chúng ta còn không thi lễ? Ta nói chuyện với Thất ca, sao ngươi dám chắn phía trước?"
Bát hoàng tử quyết định hạch tội Phó Thần khi nãy không hành lễ, mà với hắn, lời của y chính là công lý.
Chát!
Một roi kia đánh rách quần áo trước ngực, quất lên thịt da, thấp thoáng nhìn thấy máu đổ.
Nhưng Phó Thần không thể trốn, vẫn nhất định phải đứng vững. Bát hoàng tử chỉ muốn hạ nhục Thiệu Hoa Trì, nếu hắn né, roi sẽ quất vào Thất hoàng tử, còn không né cũng là giáo huấn nô tài, uy hiếp Thiệu Hoa Trì. Dù hắn tránh hay không tránh, Bát hoàng tử cũng chỉ lợi chứ không hại.
Thân làm nô tài, đương nhiên phải che chắn cho chủ tử, không thể bỏ chạy, càng không thể oán giận kêu đau.
Đánh xong một đòn, Bát hoàng tử thu roi lại. Hắn cũng không dám hung hăng phách lối quá mức giữa thanh thiên bạch nhật. Hơn nữa, hắn cũng từng bị mẫu phi Ôn quý phi cảnh cáo nên đã có phần thu liễm, chỉ là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, phải phát tiết một trận mới thoải mái được.
Thiệu Hoa Trì nấp sau Phó Thần, không tổn hại lấy một sợi tóc, nhưng đã bị một roi kia dọa sợ đến mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Bát hoàng tử thấy thế liền cười ha hả, nói với Thiệu Hoa Trì: "Thất ca, đừng uất ức như vậy, mau đứng lên đi. Uy nghiêm của hoàng tử chúng ta sắp bị huynh hủy hết rồi."
"Ha ha ha, xem bộ dạng ngu xuẩn của hắn kìa!" Bọn họ cười ra nước mắt.
"Đúng rồi, mấy ngày nữa hoa sen nở nhiều, buổi tối có tết thả đèn hoa sen, chúng ta cùng đi xem thả đèn, thế nào?"
Tết đèn hoa sen, các nữ tử trong cung sẽ viết nguyện vọng của mình ra đặt lên đầu ngọn đèn, thả vào sông hộ thành, nhìn nó men theo dòng nước trôi ra ngoài. Đây là ngày vui trong cung, các tú nữ cùng phi tử sẽ mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện, bởi hoàng đế cũng sẽ giá lâm. Không phân sang hèn, sau khi những người có địa vị cao trong cung rời đi, nô tài cung nữ cũng có thể thả đèn cầu nguyện.
"Ô ô ô ô !" Thiệu Hoa Trì không ngừng lắc đầu.
Bát hoàng tử không cần biết y có đồng ý hay không, vừa nói vừa quay người rời Tự Đao môn cùng Thập nhị hoàng tử: "Vậy ta xem như đã hứa."
Tối hôm đó, khi Lưu Túng quay lại phủ nội vụ, các tiểu thái giám khác đều đã đi về, vẫn còn một phòng sáng nến. Lão mở cửa ra, thấy Phó Thần đang ngồi viết gì đó. Phó Thần không phát hiện có người tới, vẫn chăm chú làm việc. Hắn đang ghi lại văn thu sai phái những tiểu thái giám ngày hôm nay để biết ai tiến vào cung điện nào, còn lại ai sẽ vào Giám Lan viện. Một lần thay đổi nhân sự, phủ nội vụ đều phải ghi chép. Nhưng việc này, Phó Thần không làm cũng không ai trách bởi vốn không phải phận sự của hắn. Đó cũng là nguyên nhân Lưu Túng đặc biệt yêu thích Phó Thần. Tính cẩn thận tỉ mỉ cùng thái độ chuyên tâm như thế, Phó Thần chẳng lẽ không xứng đáng thăng cao? Lão cũng không phải người mắt có vấn đề, sao không thấy Phó Thần âm thầm làm bao nhiêu chuyện?
Qua ánh nến, Lưu Túng nhìn thấy nét viết tinh tế, thở dài: "Đều nói nhan cân cốt liễu, tự như kỳ nhân, chữ của ngươi, ngay cả người ngoài nghề cũng có thể cảm thấy khí khái, so với đại sự thư pháo cũng không kém là bao. Lúc trước ngươi nói đã từng đọc sách, ta còn không có cảm giác gì, giờ ta lại rất hiếu kỳ, không biết ẩn sĩ nào có thể dạy được cho ngươi chữ nghĩa tốt như thế?"
Phó Thần giật mình hạ bút hơi mạnh, giấy nhuộm một vòng đen thẫm.
Xem ra lại phải viết lại.
Phó Thần thở dài một chút, đặt bút lông xuống, quay đầu cười nói: "Lưu gia, sao người lại đến đây?"
"Còn không phải vì mấy tú nữ kia, chỉ là một buổi hiến vũ nho nhỏ, thế mà cũng xuất hiện việc vũ y bị xé, ta không thể không đi một chuyến. Đều nói ba người đàn bà thành cái chợ, đây lại còn là mấy chục người, chẳng phải sẽ thành mấy chục cái chợ hay sao?" Nếu là người khác, Lưu Túng đương nhiên sẽ không nói lời thật, nhưng với Phó Thần lại vô thức nói ra ý nghĩ trong lòng. Thấy Phó Thần không có hứng thú với đề tài này, lão lại nói: "Bây giờ mới về Phúc Hi cung thì không kịp ăn rồi, đợi chút, ta lấy điểm tâm cho ngươi."
Lời này xuất phát từ tính săn sóc của Lưu Túng. Lão cũng đôi chút nhận ra, người ở Phúc Hi cung xa lánh Phó thần. Chỉ là loại chuyện này, chỉ cần không quá phận, chủ tử cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, không tiện nhúng tay, nhúng tay có khi càng khiến mọi việc hỏng bét. Chắc chắn sẽ chẳng ai để phần bữa tối chờ Phó Thần về, mà Phúc Hi cung có nội thiện phòng riêng, sau giờ Dậu sẽ tắt lửa.
Phó Thần dùng bữa tối ở phủ nội vụ xong mới về Phúc Hi cung. Lúc đi qua phòng ở của mấy người Mặc Họa, hắn nghe thấy tiếng vui cười náo nhiệt bên trong.
"Ấy ấy, không phải Phó tiểu công công sao, mau vào đây." Mặc Họa liếc mắt, trông thấy Phó Thần liền gọi.
"Phó tiểu công công, đợi đã, để ta viết vài chữ." Tiểu thái giám này tên là Thái Minh, là người lần trước đưa đồ Đức phi nương nương ban thưởng đến cho Phó Thần, cũng giống như Thái Bình Thái Hòa, không phải người của nội bộ Phúc Hi cung, nhưng đều vót nhọn đầu muốn được Đức phi coi trọng.
Biết bọn bọ nhìn mình không vừa mắt, liền không đi vào, sau đó chính thức ra mặt thù địch với cả đám, đây không phải chuyện Phó Thần sẽ là. Hắn đi vào như thể lúc trước không xảy ra chuyện gì, rất tự nhiên mà tán với họ dăm câu chuyện phiếm, cùng nhau bốc thăm. Trò bốc thăm này còn gọi là rút thẻ, rút phải ai, người đó phải làm theo lời viết trên thẻ.
Sau Phó Thần rút, những người xung quanh đều ồn ào. Trên tờ giấy viết: chạm vào mặt của Đức phi nương nương.
Đây chính là đại tội bất kính. Dù là cung nữ, trừ lúc trang điểm, rửa mặt, chải đầu, cũng không thể tùy ý chạm vào nương nương.
Không cần biết Phó Thần được sủng đến mức nào cũng không thể dĩ hạ phạm thượng, huống chi Đức Phi cũng không thể để Phó Thần làm ra hành vi thân mật trước công chúng.
Bọn họ chính là muốn hắn bị Đức phi chán ghét triệu để, giáng chức đuổi khỏi Phúc Hi cung.
"Nếu rút trúng rồi thì phải làm đi, bằng không chính là coi thường chúng ta." Thái Minh chèn ép nói.
"Đúng vậy, đã tham gia là không thể đổi ý, bằng không Phó tiểu công công hãy ra ngoài dập đầu với mỗi người bọn ta để nhận sai đi."
"Không lẽ Phó tiểu công công sợ rồi sao?"
"Nếu ta làm được thì..." Phó Thần chờ bọn họ nói xong mới nói.
"Bọn ta quỳ xuống gọi ngươi bằng ông nội cũng được!" Không đợi Phó Thần nói xong, kẻ khác đã lên tiếng.
"Ngươi có thể đưa ra cho bọn ta mỗi người một yêu cầu !" Mặc Họa tủm tỉm cười nhìn Phó Thần. Nàng ta vẫn còn nhớ ngày Phó Thần tấn chức, nàng bị bắt quỳ nghiêm ngoài chủ điện tròn hai canh giờ. Lại thêm lúc trước Phó Thần nhiều lần cự tuyệt, không nể mặt mũi, khiến cô nương này ghi thù, lúc nào cũng mong biến hắn thành trò cười.
"Vậy sau một chén trà, đến chủ điện xem đi." Phó Thần cầm tờ giấy rút được, ung dung rời đi. Hắn vào phòng mình cách đó không xa, thay bộ quần áo khác. Áo kia bị một roi của bát hoàng tử đánh rách, đã đưa đến chỗ của Mai cô cô, nhờ các cô nương ở đó may giúp.
Thấy hắn tự tin như vậy, những người khác đưa mắt nhìn nhau.
"Sao hắn giống như không sợ chút nào vậy?"
"Ngươi tin thật sao? Hắn chỉ phô trương thanh thế mà thôi!"
"Bộ dạng kiêu ngạo của hắn thật đáng ghét, đúng là tiểu nhân đắc chí, khinh thường chúng ta. Hắn cho rằng mình có thể được sủng ái bao lâu. Nương nương chẳng mấy chốc sẽ chán ghét thôi."
Sau một chén trà, đám người Mặc Họa đứng ngoài chủ điện, chờ đi vào hầu hạ Đức phi. Vừa mới tiến vào nội thất đã thấy Phó Thần đang giúp Đức phi nương nương bôi một thứ sệt sệt trong suốt lên mặt.
Thủ pháp của hắn thành thục, giống như từng làm rất nhiều lần, lại hết sức chuyên tâm, cảnh đẹp ý vui. Hắn vừa bôi trát, vừa nhẹ giọng hỏi Đức phi: "Nương nương, nếu thấy khó chịu, xin nói cho nô tài."
Đức phi nhắm mắt nằm trên ghế, ậm ừ một tiếng, nói: "Thật không tồi, ta thấy trên mặt lành lạnh. Bản cung còn tưởng ngươi chỉ biết sơn móng tay, không ngời những thuật dưỡng nhan của nữ tử cũng thành thạo."
"Nô tài có biết đôi chút."
"Ngươi cứ khiêm tốn như vậy, cung nữ trong cung sẽ lấy làm hổ thẹn."
Quả nhiên Đức phi vừa nói xong, một vài vị cung nữ đều che mặt ngại ngùng, vừa nói lời êm tai mà lấy lòng Đức phi.
Thứ Phó Thần làm là mặt nạ lòng trắng trứng. Trước kia Phó Thần thường làm mặt nạ cho vợ. Khả năng học tập của hắn rất cao, dù là thủ pháp hay tuần tự đều không khác gì dân chuyên nghiệp. Thuở nhỏ cha mẹ mất, hắn rất trân trọng tình cảm chân thành của vợ, chỉ hận không thể dùng toàn bộ sinh mạng mình mà yêu thương vợ con, làm điều gì cho họ cũng dốc hết sức lực vì.Mặt nạ lòng trắng trứng tương đối dễ dàng, chỉ cần nghiền lấy nước dưa leo, trộn cùng lòng trắng trứng. Mỗi tối, sau khi tẩy đi son phấn, bôi lên mặt có thể khiến da dẻ căng mịn, nếp nhăn mờ đi. Một chén trà sau, lấy nước sạch rửa đi là được.
Đám người Mặc Họa, Minh Thái nhìn đến trợn mắt há mồm. Tên này thế mà dám quang minh chính đại chạm vào mặt Đức phi nương nương, chẳng những không bị phạt mà còn được khen.
Đức phi cảm thấy đầu ngón tay lành lạnh của Phó Thần lướt trên da, nhẹ nhàng xoa nắn, thoải mái đến suýt nữa ngủ quên.
Nàng dường như hiểu ra vì sao hoàng đế khâm điểm Phó Thần là người chuyên cạo râu. Người này làm việc gì cũng toát ra ý vị như thế, khiến người được hầu hạ thoải mái từ đầu đến chân.
Sau khi rửa sạch lòng trắng trứng trên mặt, Phó Thần lại nói một tiếng: "Nương nương, xong rồi." Nghe vậy, Đức phi đến bên bàn trang điểm, ngón tay nhẹ nhành vỗ làn da trên mặt, quả nhiên cảm thấy mềm mại nhẵn nhụi hơn một chút. Tuy rằng Đức phi vẫn mỹ mạo như xưa, nhưng không có nữ nhân nào lại không hy vọng mình trẻ tuổi hơn một chút, đặc biệt là nữ tử trong cung.
"Dùng một tháng liên tục, sẽ có hiệu quả thần kỳ."
"Phó Thần, còn cái gì ngươi không làm được không?" Đức Phi nhìn người có ánh mắt khiến nàng động tâm không thôi, Dù không phải nam nhân nhưng mị lực hắn tỏa ra còn có thể lấn át cả chỗ khuyết thiếu kia. Đức phi thậm chí tin rằng, nếu Phó Thần lớn lên một chút, khó có nữ tử nào thoát khỏi mị lực của hắn.
Phó Thần suy tư hồi lâu rồi nói: "Sinh con."
"Phụt!" Đức phi không nhin được, thoải mái cười to, "Cái miệng láu lỉnh này!"
"Những người khác lui xuống cả đi, để Phó Thần ở lại hầu hạ." Đức phi nói một câu, đám nô tài đều rời khỏi chủ điện.
Đức Phi bỏ đi vẻ trang nghiêm, mi nhãn yểu điệu, hai cánh tay mềm mại như rắn nước khoác lên cổ thiếu niên.
Phó Thần đảo khách thành chủ, ôm eo nàng, "Nhớ ta sao?"
"Ai nói, quỷ sứ! Trái lại, đã nhiều ngày như vậy mà ngươi vẫn đối xử lãnh đạm với ta," Đức phi có chút oán giận, không nhận ra rằng vị trí chủ đạo của nàng trong cuộc chơi đã bị hoán đổi.
"Quân Ngưng, ta và nàng thân phận khác biệt, nàng ngày thường không phải vẫn mang dáng vẻ nương nương đó sao?" Phó Thần nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Mục Quân Ngưng.
Người hiện đại có làm một bài thông kê tương quan, hôn vị trí nào trên mặt người phụ nữ có thể khiến họ cảm thấy mình được đàn ông trân trọng, đa số cho là trán, sau đó là má, cuối cùng mới là môi.
Quả nhiên ngay cả hoàng đế cũng chưa từng đối xử ôn nhu như vậy với Đức phi. Trong lòng ngập tràn tư vị không thể nói rõ, nàng có thể cảm thấy Phó Thần trân trọng sủng ái nàng, không phải đối với một nương nương, mà chỉ như một nữ nhân bình thường.
"Ta nói, ngươi nhỏ tuổi như vậy, rốt cuộc học được mấy thứ này ở đâu? Nếu ngươi là một nam nhân thực sự, về sau không biết có bao nhiêu cô nương ngoài kia bị ngươi gieo tai vạ?" Dung mạo Đức phi có sự tinh xảo, hàm xúc, uyển chuyển của nữ tử Giang nam, nhìn qua giống thiếu nữ mười tám đôi mươi, bĩu môi như vậy có thể khiến nam nhân phát cuồng. Nàng có đứng vững nhiều năm ở hậu cung, vị thế không lay chuyển, ngoại trừ thủ đoạn, bản thân nàng cũng đầy sức hấp dẫn.
"Bà lão hàng xóm của ta từng là ma ma giáo dưỡng trong cung." Nhưng Phó Thần không hề bị ảnh hưởng, vẫn dịu dàng như trước mà mỉm cười ôm nàng ngồi bên giường, dáng vẻ biếng nhác.
Đức phi mắng khẽ, "Chẳng phải lần trước ngươi còn nói, hàng xóm là tiên sinh dạy học, dạy ngươi đọc sách viết chữ?"
"Hàng xóm quanh nhá khá đông."
"Miệng lưỡi trơn tru!" Nàng cọ cọ má Phó Thần, cũng không truy hỏi tới cùng, mà chỉ là đấu võ mồm với nhau. Ngón tay chọc vào ngực Phó Thần, dù không dùng sức nhưng Phó Thần lại đau đến hít một hơi lạnh.
Sắc mặt Đức phi nháy mắt sốt sắng: "Sao vậy, ngươi bị thương?"
"Không sao, đừng lo."
"Còn dám giấu ta? Ngươi muốn nhịn đến bao giờ?" Đức phi cũng bất chấp lễ nghĩa, lột áo ngoài của Phó Thần, kéo ra từng lớp, nhìn thấy một đạo vết thương dài cắt ngang trước ngực, miệng vết thuong còn mới, hẳn là vừa bị ngày hôm nay, trên lồng ngực trắng nõn trông cực kỳ chói mắt.
Ánh mắt nàng nổi lên thần sắc tàn nhẫn, khôi phục khí thế thường ngày của Đức phi nương nương: "Ai dám động đến ngươi, nói!"
"Quân Ngưng, ngoan, đừng hỏi, việc này nàng không tiện nhúng tay." Phó Thần muốn khép quần áo lại, hắn không thích nữ nhân nào trừ người vợ quá cố nhìn thấy thân thể mình.
"Ngươi khép lại xem, bản cung lập tức trị ngươi tội phạm thượng." Khi lén lút ở bên Phó Thần, Đức phi rất ít khi dùng từ bản cung. Bây giờ dùng đến, có nghĩa hiện tại nàng đang dùng thân phận Đức phi nương nương để nói chuyện.
Phó Thần chỉ có thể buông tay, nhìn nàng kia cầm một bình dược có vẻ vô giá, cẩn thận bôi lên vết thương. Động tác tuy vụng, nhưng rất cố gắng nhẹ nhàng. Phó Thần bỗng cảm thấy hình ảnh trước mắt thật ấm áp, không giống mối quan hệ độc chiếm với quý phi.
Hắn bình phục chút xúc động trong lòng, thở dài một hơi. "Ta không đau, không cần cẩn thận như vậy. Nàng là thiên kim chi khu, sao có thể làm loại việc này."
"Lúc ngươi hôn ta, sao không nhớ thân phận mình là nô tài? Giờ nhớ đến thân phận của ta cũng muộn rồi." Bôi xong đâu đấy mới để Phó Thần kéo quần áo lên, tức giận ném lọ thuốc cho Phó Thần. "Nhớ lấy, mỗi ngày đều phải bôi. Thuốc cao này giá còn cao hơn đem ngươi đi bán một trăm lần."
"Vậy cho ta có phải lãng phí quá không..."
"Dùng trên người mới gọi là thuốc, không dùng thì nó chỉ là bình sứ. Ngươi không muốn nói, ta sẽ không ép ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người của ta, không phải tiểu thái giám bị người ta gọi hô đến kêu đi như ngày trước. Giờ ngươi đã có nơi để về, có người che chở."
"Được, ta sẽ nhớ kỹ, ta đã có chủ." Phó Thần trêu đùa cười cợt, phá vỡ sự nghiêm túc của nàng.
Hắn không hy vọng nữ tử này quá nghiêm túc, đã là trò chơi thì phải tuân thủ nguyên tắc của nó. Hai người bọn họ, chỉ có thể tiếp tục đáp ứng nhu cầu của nhau, nếu liên quan đến tình cảm thì mọi chuyện sẽ rất phức tạp.
Phó Thần về lại phòng mình, thấy một lọ thuốc mỡ được đặt sẵn trên bàn, hắn cũng đoán ra là ai đưa đến.
Kế sách dụ dỗ, Thất hoàng tử lúc nào cũng am hiểu.
Hắn cầm lấy, ném vào thùng rác, không liếc nhìn lấy một lần, sau đó lại ngồi lên ghế, rót cho mình chén nước hạ nhiệt sau một ngày vất vả.
Một chén trà lạnh trôi vào bụng khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn một chút.
Khi tiếng cười nói trong chủ điện lặng dần, đám Mặc Họa và nô tài bị Đức phi đuổi ra trong lòng đều thấp thỏm không thôi.
Bọn họ không biết Phó Thần sẽ dùng cách gì đối phó với bọn họ. Họ ỷ đông người, có thể lấy thịt đè người. Nhưng Phó Thần không phải kẻ ngu ngốc, sao có thể không nhận ra. Hiện giờ hắn thắng, chẳng những chạm được, còn chạm đến độ khiến Đức phi vốn rất ít khi vui vẻ lại sung sướng ra mặt như thế. Tuy mới qua một thời gian ngắn, nhưng có thể nhận thấy, vị trí được sủng ái của Phó Thần không dễ dàng dao động.
Điều đáng lo nhất là, Phó Thần có thể sai họ đi làm cái gì đó bất khả thi để tra tấn bọn họ.
Nhưng mà một lúc lâu sau, Phó Thần cũng không tìm đến.
Cho tới giờ hợi, Mặc Họa và Mặc Trúc hầu hạ Đức phi đi ngủ xong, hai nàng cùng các cung nữ thái giám khác đến trước cửa phòng Phó Thần. Gõ cửa hồi lâu, Phó Thần mới chậm chạp ra mở, như thể đang ngủ lại bị đánh thức. Thấy nhiều người đứng trước phòng mình như vậy, tỏ vẻ khó hiểu: "Các người có chuyện gì vậy?"
Những người khác lấy làm xấu hổ, người này bụng dạ cũng lớn quá đi, chẳng lẽ đã quên chuyện bốc thăm đặt cược lúc nãy rồi sao?
Người khác nhắc lại, Phó Thần mới bừng tỉnh đại ngộ, ngáp ngắn ngáp dài, tươi cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, sao mọi người còn nhớ mấy thứ này? Mau đi nghỉ ngơi đi."
"Còn yêu cầu..." Đám người Mặc Họa đương nhiên vui sướng vì thái độ của Phó Thần, nhưng vẫn có chút lo lắng.
"Vậy cứ xem như ta cho nợ. Ta vào cung muộn nhất, tuổi lại nhỏ nhất, sao dám sai bảo các vị ca ca tỷ tỷ. Ta còn tưởng mọi người chỉ nói đùa thôi."
"Đúng đúng đúng, đùa thôi." Thái Minh cao hứng phụ họa.
Mọi người nghe nghe xong, cái cân đè nặng trong lòng buông xuống, bất tri bất giác thêm vài phần hảo cảm với Phó Thần.
Bụng dạ lớn như thế, người không có tâm cơ như thế, chắc sẽ không chơi xấu sau lưng đâu.
Tiễn đám người rời đi, Phó Thần đóng cửa lại, trong mắt không còn một tia buồn ngủ. Hắn chỉ là muốn tạo ấn tượng tốt, khiến người ở Phúc Hi cung an tâm. Một lần không được thì lần lượt lần lượt củng cố thêm, nhất định cuối cùng có thể hòa nhập vào đó.
Một canh giờ sau, toàn bộ Phúc Hi cung đều chìm vào giấc ngủ. Nhân lúc thủ vệ thay ca, Phó Thần thông qua tiểu môn của hạ nhân, lẻn ra ngoài cung điện.
Nơi hắn đến là nơi đã hẹn trước với Mai cô cô, hoàng cung cấm địa, Minh Túy cung.
Có thể khiến hoàng đế lưu lại ấn tượng hay không, đêm nay sẽ quyết định!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.