Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng
Chương 74
Đồng Kha
21/03/2021
Sau nhiều ngày không có nữ chủ nhân, Phúc Hi cung bỗng nhiên lại náo nhiệt hẳn lên. Nguyên nhân đương nhiên là bởi nó đã được ban thưởng cho một vị phi tần. Người đến chúc tụng, tặng lễ nườm nượp không dứt. Nữ chủ nhân mới lại không phải là người mà ai cũng dự đoán, mẫu phi của cửu hoàng tử, Lan phi nương nương. Nhắc đến vị nương nương này, mấy ngày nay nàng ta phong quang vô hạn. Nàng đã chờ ở vị trí thấp nhất trong cửu tần nhiều năm nay, chỉ mong một ngày được nở mày nở mặt, dù Thiệu Tử Du đã nhiều lần nhắc nhở, chính những lúc như thế này mới cần khiêm tốn. nhưng nàng vẫn không giấu được vẻ ngạo mạn.
Sau khi hoàng hậu sinh non, thân thể đã không còn như trước, lại thêm các nhi tử người thì bị cấm túc, người thì bị đưa đến Khương Vu làm con tin. Tuy các phi tần đã quay lại chế độ thỉnh an mỗi ngày nhưng vẫn vắng vẻ hơn trước nhiều. Ngay cả Lan phi nhiều lần công khai chống đối cũng chưa bị trị tội. Một vài người có đầu óc liền hiểu ra ngay, tuy khác biệt trưởng thứ nhưng hoàng hậu với Lan phi vẫn là người một nhà. Hoàng đế ưu ái Ngô gia nhưng lại lạnh nhạt hoàng hậu, phải chăng đang muốn bồi dưỡng một người khác? Lại nói, cửu hoàng tử có danh là thần đồng, nhận được không ít vinh sủng, vị trí hoàng chứ liệu có phải sắp được quyết định hay không?
Nhưng không ai ngờ rằng, ngay sau quốc yến, hoàng thượng một lần nữa phong thưởng cho Cẩn phi vì đã làm bạn lễ Phật, chép kinh thư thể hiện lòng hiếu tâm với thái hậu, như thể đã quên việc hàng phi vị của nàng trước kia. Có người còn cảm thấy kỳ lạ, tiểu thái giám cực kỳ trung thành trong cung của Cẩn phi, chẳng những cứu nha phiến cho thái hậu, lại chẳng đòi ban thưởng gì, khăng khăng cầu xin ân điển cho Cẩn phi. Thế mà hoàng thượng lại chẳng tỏ thái độ, ân sủng trước kia xem như tan thành mây khói.
Chắc không phải đã quên, mà hẳn phải có hậu chiêu nào đấy.
Chiếu thư viết cả hàng dài, cơ bản đều là khen ngợi Cẩn phi, nào tuệ mẫn túc thành, nào khắc nhàn nội tác, nào bỉnh đức ôn cung, nào đản dục danh môn, từ ngữ tốt đẹp nào cũng có. Nhờ ân điển của thái hậu, nay phong làm hoàng quý phi.
Phúc Hi cung vốn được xây dựng cho phi tần nhất phẩm, lúc ấy ban cho Đức phi là thể hiện sự ân sủng đặc biệt của hoàng thượng đối với nàng, nhưng chỉ có hiện giờ mới thật sự danh chính ngôn thuận.
"Nương nương, trà có vừa miệng không?" Tiễn Thục phi đi rồi, tiểu thái giám Mậu Tài cực kỳ ngoan ngoãn chạy tới, rót thêm trà nóng cho Cẩn hoàng quý phi, mặt đầy vẻ cung kính, động tác cũng chuẩn mực, rất đáng ngợi khen.
Mậu Tài chính là một trong những người mà lần trước Mục Quân Ngưng bảo chọn ở Giám Lan viện mấy thái giám có dung mạo đẹp. Khi Phó Thần trở về, gã mở miệng trêu chọc mấy câu, sau đó bị Mục Quân Ngưng đuổi đi. Nhưng bây giờ nàng đã là hoàng quý phi, trong viện đương nhiên sẽ cần thêm người. Mậu Tài là một trong bốn nô tài được hoàng hậu ban thưởng, bởi gã làm việc nhanh nhẹn, không tranh công nên mới được Mục Quân Ngưng gọi đến.
"Không tồi." Mục Quân Ngưng nâng chén trà, nhấp một ngụm, mỉm cười như thể thuận miệng nói tới, "Nghe bảo gần đây ngươi đang học sơn móng tay?"
"Vâng, nô tài thấy hoa trong ngự hoa viên mau tàn nên nghĩ nên để giành lại một chút, phòng khi có việc cần dùng, rồi đi tìm sư phó xin lĩnh giáo một hồi." Gã trả lời, không chút kiêu ngạo, siểm nịnh, tựa như lo lắng mình làm không tốt, còn chu đáo hỏi, "Có phải nô tài làm sai chuyện gì hay không?"
Trầm mặc một lát, Mục Quân ngưng mới nhẹ giọng tán thưởng, nói, "Bản cung rất thích nô tài trung thành lại có tâm."
Ánh mặt Mậu Tài thả lỏng, dù vẻ mặt không hề lo lắng nhưng trong lòng lại thầm nói chết cha, cung của Cẩn hoàng quý phi hơi quá uy nghiêm, đoan trang. Được hoàng quý phi khen ngợi, gã cũng có chút hớn hở, nói mấy lời bùi tai rồi lui xuống.
Bọn họ ra ngoài rồi, Mục Quân Ngưng mới vứt bỏ gương mặt tươi cười, nói với Mặc Họa vẫn im lặng đứng bên cạnh, "Khăn."
Biết Mục Quân Ngưng không thích thái giám, Mặc Họa rút ra một chiếc khăn thêu, sau đó sai người bưng chậu nước ấm đã chuẩn bị sẵn vào, rửa tay cho Mục Quân Ngưng.
Lau tay xong, đôi môi đỏ mọng diễm lệ khẽ mở, nói một câu không đầu không cuối đầy mỉa mai, "Vẽ hổ không ra, thành vẽ chó."
Mặc Họa đương nhiên biết nàng đang nói đến chuyện gì, lạm bộ như giận dỗi nói, "Nếu không phải người sủng ái vị kia như thế thì gã đâu có bắt chước. Có nhiều khi chính Mặc Họa cũng cảm thấy ghen tị."
Vị kia là ai, không cần nói cũng biết.
"Nha đầu ngươi, nếu muốn được sủng ái như thế thì học theo đi."
"Nào có, nương nương đâu có không sủng ái nô tỳ." Lòng tốt của nương nương đối với Phó Thần là độc nhất vô nhị. Có những lời Phó Thần nói được nhưng các nàng không nói được. Mặc Họa chẳng qua chỉ trêu đùa chút thôi.
Hai người nói giỡn một một hồi, Mục Quân Ngưng mới thở dài, "Nếu không phải là hoàng hậu đưa tới thì bản cung cũng chẳng chu đáo đến thế."
Mặc Họa là tâm phúc của Mục Quân Ngưng, đương nhiên hiểu rõ thái độ hôm nay của nương nương là để che mắt hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn có vẻ rộng lượng, lúc thỉnh an cũng không gây khó dễ, nhưng lại rất biết dùng ám chiêu. Biết chỗ Mục Quân Ngưng có tiểu thái giám tên là Phó Thần rất được nàng sủng ái, lại hay tin mấy ngày trước, nàng yêu cầu điều mấy thái giám dung mạo tuấn tú ở Giám Lan viện đến hầu hạ, tiền huấn luyện vài người đưa tới đây, đương nhiên là trên danh nghĩa thái giám của phủ nội vụ.
Trên đời này không có người nào không thể thay thế, đặc biệt là nô tài. Chỉ cần dùng thuận tay thì ai mà chẳng như nhau.
Nếu chỉ nói đến dung mạo, Mậu Tài thậm chí còn cao hơn Phó Thần mấy bậc. Chẳng lý nào cùng là một dạng như nhau mà Mục Quân Ngưng lại nhất định muốn người này chứ không phải người kia.
"Nương nương, sao lại phải thu nhận người này?" Còn nhớ lần trước Mậu Tài đến đây, vẫn còn nguyên bộ dạng giương nanh múa vuốt. Lần thứ hai đến thì suýt nữa nàng còn nhìn nhầm thành Phó Thần, từ cử chỉ đến dáng vẻ đều giống hệt, thật sự khiến người ta nhớ đến nguyên chủ.
"Lần này bản cung không thu thì sẽ có lần sau, lần sau nữa, không biết còn chiêu gì tiếp theo. Cần gì phải làm điều thừa thãi."
Mục Quân Ngưng đi đến thiên điện, không thèm gõ cửa đã thẳng tay đẩy cửa bước vào.
Thấy người kia mặc một bộ quần áo rộng rãi nằm trên giường. Tất đã đồ đạc ở đây đều là nàng chuẩn bị cho hắn, theo đúng dáng người hắn mà làm.
Nghe tiếng mở cửa, Phó Thần vẫn luôn luôn cảnh giác lại cố tình không ngẩng đầu, cũng không thèm xem là ai tới.
Hắn đang nằm nghiêng trên giường của mình, ánh nắng trắng sáng lọt vào phòng, chiếu lên mái tóc đen láy xõa tung trên vai, chỉ dùng một đoạn trúc xanh búi vội, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thanh thoát, tay cầm cuốn tạp ký, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của con mèo Bánh Trôi đang miễn cưỡng nằm trong lòng hắn. (nghĩ đã thấy đẹp, chẹp chẹp)
Nếu không phải miệng vết thương trên tay còn bị quấn mấy vòng băng vải thì nhìn hắn chẳng giống đang dưỡng bệnh chút nào, trái lại còn có dáng vẻ thư thái như thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn*.
*Hái hoa cúc dưới rào đông, thấy núi nam mà thích ý.
Chỉ một cái liếc nhìn của hắn, ấm áp như bức họa nhung gấm, không ai bì nổi. Hắn từng nói, "Chỉ bằng bọn họ mà cũng muốn thay thế ta?"
Đúng vậy, chỉ bằng những kẻ đó, sao có thể phong tình vạn chủng như ngươi.
Mục Quân Ngưng đè nén trái tim đang không ngừng dao động, đôi mày thon khẽ nhíu, "Nếu không phải là ta vào phòng thì ngươi định mang bộ dạng này gặp người khác sao?"
"Đã sớm nghe tiếng chân rồi." Người kia vẫy vẫy tay, ánh mắt lại không nâng lên, thả Bánh Trôi đang nhất quyết không chịu rời khỏi mình sang một bên, "Lại đây với ta nào."
Vừa mới tới gần giường đã bị hắn dùng một tay kéo vào lòng.
"Ôi chao !"
Mục Quân Ngưng kêu lên sợ hãi, vững vàng ngồi lên đùi Phó Thần.
"Kêu cái gì mà kêu?" Hắn cảm thấy Mục Quân Ngưng quá mức sợ bóng sợ gió.
Giọng hắn có điểm tà mị, lại có điểm lười biếng, gợi cảm khác thường.
Xem chừng hắn dưỡng thương đã nhiều ngày, trận cảm lạnh cũng mau chóng khỏi. Sau khi từ ngõ Đông Du về, hắn được Đức phi đưa đến Phúc Hi cung quen thuộc, chăm sóc vết thương mà hắn chẳng xem là vấn đề gì to tát.
"Ngươi thật sự càng ngày càng không quy củ." Nàng bất nhã trợn trắng mắt, đang định đứng dậy thì lại bị người đằng sau siết chặt không thể động đậy được, mắng một câu, "Quá đáng!"
Nàng cũng không giãy dụa nữa. Phó Thần vẫn thản nhiên đọc sách. Nàng điều chỉnh vị trí, cảm thấy có chút không tự nhiên.
Nàng không sao quên được dáng vẻ khi Phó Thần trở lại Phúc Hi cung hôm ấy. Trông hắn vẫn như bình thường, thậm chí còn có vẻ hồng hào hơn mọi khi, cho đến lúc đi vào nội thất, nhìn thấy Phó Thần tẩy đi lớp hóa trang, phát hiện ra gương mặt hắn chẳng còn chút huyết sắc.
Dưỡng mười ngày nửa tháng, vết thương đã đỡ hơn nhiều, nhưng tinh thần lại trở nên lười nhác.
"Nương nương, sao không cùng nô tài lén lút trộm nửa ngày rảnh rỗi trong kiếp phù du này?"
Rõ ràng đã biết bản tính hắn như thế, dù nói vậy mà ánh mắt kia lại không có chút rung động nào.
Đúng vậy, hiện tại ngay cả diễn hắn cũng lười.
Tựa như biết chỉ cần diễn, mối quan hệ của bọn họ đã không thành như ngày hôm nay.
Hai người nằm trên giường một lúc, mới nghe Phó Thần chậm rì rì nói, "Hoàng hậu có hành động?"
"Sao ngươi biết?"
Phó Thần không tỏ rõ ý kiến, ánh mắt sâu thẳm, "Ả đương nhiên phải rat ay chứ. Nếu nàng đã đến được vị trí hoàng quý phi này mà ả còn không làm gì thì không phải là hoàng hậu."
"Hoàng quý phi...Ha, chẳng qua chỉ là hoàng thượng dựng một tấm bia chắn cho bảo bối bé nhỏ của hắn mà thôi." Bảo bối bé nhỏ này chính là vị Mai uyển nghi vừa mới thượng vị. Hoàng thượng tuy rằng mỗi ngày chỉ đến chơi một lát nhưng ban thưởng thì ùn ùn chẳng dứt, thậm chí nửa tháng nay vẫn chưa lâm hạnh hậu cung.
Hoàng thượng đang dốc hết tâm tư với vị mỹ nhân này.
Nhưng trong mắt hoàng thượng, nàng rộng lượng, không tranh không cưới. Nếu nàng có thể giúp một tay che chở cho vị bảo bối bé nhỏ này thì không gì bằng.
"Dù không có chuyện của Mai uyển nghi, hoàng thượng cũng sẽ thăng phi vị cho nàng." Lần trước cạo râu, hoàng thượng đã hỏi vài vấn đề về Mục Quân Ngưng, tin tức cũng lộ ra phần nào. Hơn nữa, lúc trước hắn đánh cuộc cả tính mạng để lấy lòng thái hậu cũng thuận tay góp một viên gạch vào, Đức phi cũng nhờ lời tâng bốc của hắn mà tăng thêm vị thế, "Cửa hàng mới của lục hoàng tử sắp khai trương?"
"Đúng vậy. Chắc chỉ mấy ngày nữa thôi. Cửa hàng kia còn đặc biệt làm theo kế hoạch của ngươi, còn chưa khai trương đã oanh động cả kinh thành. Hắn chắc đang rất mong ngóng được trông thấy diện mạo của cao nhân nhà ngươi." Lão lục chẳng hiểu sao lại cực kỳ không ưa Phó Thần, "Ta đồng ý với y, mấy ngày nữa là hội đèn lông Tết Trùng Dương, ta sẽ mang 'cao nhân' đến gặp. Nhưng mà ngươi cứ ở Phúc Hi cung dưỡng thương đi, không gặp cũng được."
Biết Phó Thần không muốn lộ diện, Mục Quân Ngưng săn sóc nói.
"Không, gặp đi. Nếu như y tìm ra được."
.
Tấn triều có tập tục nghèo không đổi cửa, giàu không san mộ. Dù có sống ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, hầu hết mọi người dân đều không rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn của mình. Nhưng Phó gia lại không vì lý do đó mà ở lại. Vốn dĩ bọn họ đã đình đi đến vùng khác kiếm ăn nhưng bởi bán Phó Thần vào cung, họ trở thành hộ duy nhất ở lại. Họ sợ một ngày kia Phó Thần trở lại sẽ không tìm được đường về nhà.
Lạc nhau ở thời cổ đại, so với hiện đại thì chẳng khác gì mò kim đáy bể. Dẫu có mong chờ đến mấy thì e là cả đời khó gặp.
Lão nhị của Phó gia, Phó Tinh má còn dính hai vệt bùn đất, vẻ mặt đầy tuyệt vọng. Số đồ ăn hắn cực khổ lắm mới kiếm được bị người khác cướp hết. Đối phương người đông thế mạnh, muốn cướp là cướp, muốn giết là giết. Hắn may mắn trốn thoát được nhưng đùi bị chém hai nhát, máu chảy ròng ròng.
Thấy vết thương của hắn, Triệu thị hốt hoảng đặt đứa bé gái ba tuổi trong tay xuống. Đây là hài tử Triệu thị mang trong bụng lúc Phó Thần rời đi. Bà vội vã đứng dậy, tìm chút vải sạch để băng bó cho con, nhưng rất lâu rồi cả nhà không mua nổi một cái áo mới. Tuy năm đó họ bán con vào cung đổi lấy ít tiền, nhưng sau vài năm đã dùng hết sạch, chẳng còn dư lại bao nhiêu.
Triệu thị không còn cách nào, đành xé mảnh vải trên chiếc áo đầy vết chắp vá, lại bị Phó Tinh ngăn cản, "Mẹ, đừng, sẽ hết chảy máu ngay thôi. Cứ lãng phí vải như vậy thì không còn áo mà mặc đâu."
"Không được không được, Tiểu Thần nói đã bị thương thì nhất định phải băng bó."
"Con da dày thịt thô, sao có chuyện gì được. Lúc trước còn bị thương nặng hơn cũng không sao mà."
Triệu thị nhìn đứa con thứ hai cười ngây ngốc, máu vẫn chảy ròng ròng như thế mà cứ ra vẻ không có chuyện gì, lòng càng đau xót.
"Có...có tin gì của Tiểu Thần không?" Nơi này cách Loan kinh xa quá, nhưng nếu trong cung có người chết, sẽ có mấy người lúc trước đưa Phó Thần vào cung về nhà báo tang. Giống như đứa con thứ ba của lão Trương gia vậy, bị cuộn trong chiếu ném ra bãi tha ma, như vậy cũng sẽ lời nhắn. Còn nếu không nhắn gì, ít ra người kia vẫn còn sống.
Trong cung năm năm mới tổ chức một buổi gặp người thân, nhưng lại đúng dịp hoàng thượng du hành Giang Nam cho nên bị hủy bỏ, chỉ có thể đợi lần tiếp theo.
"Không có." Lần này hắn đã đi khắp nơi hỏi thăm, quả thật không có tin của Phó Thần. Hiện giờ trên trấn không có người nào, Cao Châu mấy năm liên tiếp gặp hạn. Không có thu hoạch, người ta đều bỏ đi. Nơi này cũng thường xuyên bị Khương Vu đánh chiếm, việc hỏi thăm tin tức càng lúc càng khó hơn.
"Không có thì tốt, không có thì tốt!"
Bọn họ rất ít khi nhắc đến Phó Thần, sợ nhắc đến lại đau xót.
Tiểu cô nương bị mẹ thả xuống đất mà vẫn không khóc không nháo, cực kỳ nhu thuận. Nó biết Tiểu Thần mà mẹ và ca ca nhắc đến là ai, chính là một ca ca khác, nhưng nó chưa gặp bao giờ.
Mẹ nói Tứ ca bán mình lấy lương thực cho cả nhà, nhờ thế nó mới sinh ra mà không chết đói, cả nhà có thể chung sống với nhau.
"Mẹ, thức ăn, con không mang về được." Phó Tinh cúi đầu tự trách. Mẹ giao hết cho hắn số ngân lượng còn lại trong nhà, bảo hắn mua thức ăn về, ít nhất còn có thể cho muội muội ăn một chút, nhưng trên đường về đã bị cướp sạch.
Triệu thi nghe xong, há miệng thổn thức, nhưng lại đành câm nín.
Không có thức ăn, bọn họ đã nhịn đói suốt hai ngày. Trong nhà không còn gì, những thứ ăn được ở ngoài ruộng cũng đào hết.
Cả Phó gia thôn đã không còn người nào, kẻ thì chết đói, kẻ đi tha hương, bọn họ không biết tìm ai vay gạo.
Một thiếu nữ gầy trơ cả xương từ trong phòng đi ra. Bởi lúc trưởng thành bị thiếu dinh dưỡng nên nhìn nàng nhỏ nhắn hơn tuổi thực rất nhiều. Nàng kiên nghị nói, "Mẹ, bán con đi."
Nàng đã đến tuổi thành hôn, nhưng vì trông xanh xao vàng vọt quá, hơn nữa Triệu thị cũng không muốn để nàng rời khỏi nhà. Thà cả nhà cùng nhau chịu đói cũng không muốn nữ nhi phải ra ngoài sống khổ sở. Vì vậy nên đến giờ cũng không tìm bà mối. Người nghèo như bọn họ, tránh còn không kịp, ai lại muốn rước về.
"Không được !" Đại nữ nhi, tiểu nhi tử đều đã đi cả rồi.
Bán đi hai đứa con chính là điều đau đớn nhất trong đời bà, bây giờ chỉ còn đứa con gái thứ ba, nhất định không thể xảy ra chuyện.
"Sao lại không được, chẳng phải đại tỷ cũng bán mình đổi lấu lương thực, tứ đệ vào cung mới giúp nhà ta sống lâu như thế hay sao? Con cũng làm được, mẹ, để con đi ! Xin mẹ, tìm người bán con đi!" Thiếu nữ quỳ xuống khóc nức nở.
"Con nói gì mẹ cũng không đồng ý ! Nếu có cơ hội, dù phải trả giá cỡ nào mẹ cũng đưa hai đứa nó về. Chúng ta có nghèo mấy đi nữa cũng không bán con ! Nếu có phải chết thì cùng chết !" Triệu thị ôm lấy đứa con gái thứ ba, hai mắt nhòe lệ. Lúc đưa Phó Thần đi, bà đã hạ quyết tâm.
Người trong nhà cũng đang ra ngoài tìm đồ ăn. Con gái lớn của bọn họ không về. Lúc người nhà mang tiền đến chuộc, nàng nói mình đang sống rất tốt, bảo bọn họ đi về. Nàng lén cho người nhà ít đồ ăn, bị người què kia đánh cho gần chết. Người què gọi người trong thôn tới đuổi bọn họ đi, bảo bọn họ đừng mơ tới chuyện chuộc nữ nhi về.
Nữ nhi đứng ở đầu thôn, nói bọn họ đừng đến tìm nàng nữa, nàng sẽ tự chăm sóc bản thân mình.
Bà biết con gái lớn không muốn quay về để trở thành gánh nặng trong nhà. Bà thấy trên người nàng đầy những vết thương do bị người chồng què kia đánh đạp, trái tim đau thắt như bị ai bóp nát. Suốt bao năm qua, bà không ngừng trăn trở con gái mình giờ ra sao?
Liệu còn sống hay đã chết?
Còn Tiểu Thần nữa, hoàng cung là chỗ ăn thit người, có phải nso cũng...
Bị Triệu Thị kiên trì thuyết phục, thiếu nữ không nói gì thêm nhưng ánh mắt lại lộ vẻ cố chấp.
Triệu thị nhẹ nhàng hỏi con gái út. "Tiểu Dung, đói bụng chưa?"
Phó Dung là tên mà Phó Thần đặt cho muội muội trước lúc rời khỏi nhà. Ở nhà chẳng ai biết chữ nghĩa để đặt cho nó một cái tên văn nhã.
Hắn nói đó là một loài hoa vô cùng xinh đẹp, còn có thể làm thuốc giải độc. Hắn mong muội muội của mình sau này có thể nở rộ như hoa phù dung.
Bà chẳng có học hành gì, không hiểu sao tiểu nhi tử của mình chỉ đến học lão thư sinh nghèo túng trong thôn có mấy buổi mà biết nhiều như thế. Nhưng bà biết tiểu nhi tử của mình là người tốt bụng nhất trần đời. Dù chưa bao giờ thấy hoa phù dung nhưng bà tin đó nhất định là loài hoa thật đẹp.
Phó Dung lắc đầu. Tóc nó lưa thưa, mặt vàng như nến, hai má hõm sâu, "Hông đói."
Giọng nó nghe còn chưa tròn vành rõ chữ.
Nó không đói.
Bỗng nhiên, có tiếng vó ngựa từ xa vọng tới.
Ban đầu còn không biết tiếng gì, như người nhà này đã lâu chưa nghe thấy âm thanh lớn ở khắp vùng lân cận, liền chạy ra ngoài xem.
Trong khói bụi cuồn cuộn, họ nhìn thấy một đám người sang quý cưỡi chạy băng băng về phía này.
Ngựa là thứ vật hiếm lạ ở đây.
Cả đời bọn họ cùng lắm chỉ vài lần nhìn thấy trâu, huống chi là ngựa.
"Mẹ, bọn họ...là ai vậy?"
"Họ tới bắt chúng ta sao?"
"Chúng ta có phải sắp chết không..."
Người trong nhà kinh hãi co cụm thành một đám.
Sau khi hoàng hậu sinh non, thân thể đã không còn như trước, lại thêm các nhi tử người thì bị cấm túc, người thì bị đưa đến Khương Vu làm con tin. Tuy các phi tần đã quay lại chế độ thỉnh an mỗi ngày nhưng vẫn vắng vẻ hơn trước nhiều. Ngay cả Lan phi nhiều lần công khai chống đối cũng chưa bị trị tội. Một vài người có đầu óc liền hiểu ra ngay, tuy khác biệt trưởng thứ nhưng hoàng hậu với Lan phi vẫn là người một nhà. Hoàng đế ưu ái Ngô gia nhưng lại lạnh nhạt hoàng hậu, phải chăng đang muốn bồi dưỡng một người khác? Lại nói, cửu hoàng tử có danh là thần đồng, nhận được không ít vinh sủng, vị trí hoàng chứ liệu có phải sắp được quyết định hay không?
Nhưng không ai ngờ rằng, ngay sau quốc yến, hoàng thượng một lần nữa phong thưởng cho Cẩn phi vì đã làm bạn lễ Phật, chép kinh thư thể hiện lòng hiếu tâm với thái hậu, như thể đã quên việc hàng phi vị của nàng trước kia. Có người còn cảm thấy kỳ lạ, tiểu thái giám cực kỳ trung thành trong cung của Cẩn phi, chẳng những cứu nha phiến cho thái hậu, lại chẳng đòi ban thưởng gì, khăng khăng cầu xin ân điển cho Cẩn phi. Thế mà hoàng thượng lại chẳng tỏ thái độ, ân sủng trước kia xem như tan thành mây khói.
Chắc không phải đã quên, mà hẳn phải có hậu chiêu nào đấy.
Chiếu thư viết cả hàng dài, cơ bản đều là khen ngợi Cẩn phi, nào tuệ mẫn túc thành, nào khắc nhàn nội tác, nào bỉnh đức ôn cung, nào đản dục danh môn, từ ngữ tốt đẹp nào cũng có. Nhờ ân điển của thái hậu, nay phong làm hoàng quý phi.
Phúc Hi cung vốn được xây dựng cho phi tần nhất phẩm, lúc ấy ban cho Đức phi là thể hiện sự ân sủng đặc biệt của hoàng thượng đối với nàng, nhưng chỉ có hiện giờ mới thật sự danh chính ngôn thuận.
"Nương nương, trà có vừa miệng không?" Tiễn Thục phi đi rồi, tiểu thái giám Mậu Tài cực kỳ ngoan ngoãn chạy tới, rót thêm trà nóng cho Cẩn hoàng quý phi, mặt đầy vẻ cung kính, động tác cũng chuẩn mực, rất đáng ngợi khen.
Mậu Tài chính là một trong những người mà lần trước Mục Quân Ngưng bảo chọn ở Giám Lan viện mấy thái giám có dung mạo đẹp. Khi Phó Thần trở về, gã mở miệng trêu chọc mấy câu, sau đó bị Mục Quân Ngưng đuổi đi. Nhưng bây giờ nàng đã là hoàng quý phi, trong viện đương nhiên sẽ cần thêm người. Mậu Tài là một trong bốn nô tài được hoàng hậu ban thưởng, bởi gã làm việc nhanh nhẹn, không tranh công nên mới được Mục Quân Ngưng gọi đến.
"Không tồi." Mục Quân Ngưng nâng chén trà, nhấp một ngụm, mỉm cười như thể thuận miệng nói tới, "Nghe bảo gần đây ngươi đang học sơn móng tay?"
"Vâng, nô tài thấy hoa trong ngự hoa viên mau tàn nên nghĩ nên để giành lại một chút, phòng khi có việc cần dùng, rồi đi tìm sư phó xin lĩnh giáo một hồi." Gã trả lời, không chút kiêu ngạo, siểm nịnh, tựa như lo lắng mình làm không tốt, còn chu đáo hỏi, "Có phải nô tài làm sai chuyện gì hay không?"
Trầm mặc một lát, Mục Quân ngưng mới nhẹ giọng tán thưởng, nói, "Bản cung rất thích nô tài trung thành lại có tâm."
Ánh mặt Mậu Tài thả lỏng, dù vẻ mặt không hề lo lắng nhưng trong lòng lại thầm nói chết cha, cung của Cẩn hoàng quý phi hơi quá uy nghiêm, đoan trang. Được hoàng quý phi khen ngợi, gã cũng có chút hớn hở, nói mấy lời bùi tai rồi lui xuống.
Bọn họ ra ngoài rồi, Mục Quân Ngưng mới vứt bỏ gương mặt tươi cười, nói với Mặc Họa vẫn im lặng đứng bên cạnh, "Khăn."
Biết Mục Quân Ngưng không thích thái giám, Mặc Họa rút ra một chiếc khăn thêu, sau đó sai người bưng chậu nước ấm đã chuẩn bị sẵn vào, rửa tay cho Mục Quân Ngưng.
Lau tay xong, đôi môi đỏ mọng diễm lệ khẽ mở, nói một câu không đầu không cuối đầy mỉa mai, "Vẽ hổ không ra, thành vẽ chó."
Mặc Họa đương nhiên biết nàng đang nói đến chuyện gì, lạm bộ như giận dỗi nói, "Nếu không phải người sủng ái vị kia như thế thì gã đâu có bắt chước. Có nhiều khi chính Mặc Họa cũng cảm thấy ghen tị."
Vị kia là ai, không cần nói cũng biết.
"Nha đầu ngươi, nếu muốn được sủng ái như thế thì học theo đi."
"Nào có, nương nương đâu có không sủng ái nô tỳ." Lòng tốt của nương nương đối với Phó Thần là độc nhất vô nhị. Có những lời Phó Thần nói được nhưng các nàng không nói được. Mặc Họa chẳng qua chỉ trêu đùa chút thôi.
Hai người nói giỡn một một hồi, Mục Quân Ngưng mới thở dài, "Nếu không phải là hoàng hậu đưa tới thì bản cung cũng chẳng chu đáo đến thế."
Mặc Họa là tâm phúc của Mục Quân Ngưng, đương nhiên hiểu rõ thái độ hôm nay của nương nương là để che mắt hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn có vẻ rộng lượng, lúc thỉnh an cũng không gây khó dễ, nhưng lại rất biết dùng ám chiêu. Biết chỗ Mục Quân Ngưng có tiểu thái giám tên là Phó Thần rất được nàng sủng ái, lại hay tin mấy ngày trước, nàng yêu cầu điều mấy thái giám dung mạo tuấn tú ở Giám Lan viện đến hầu hạ, tiền huấn luyện vài người đưa tới đây, đương nhiên là trên danh nghĩa thái giám của phủ nội vụ.
Trên đời này không có người nào không thể thay thế, đặc biệt là nô tài. Chỉ cần dùng thuận tay thì ai mà chẳng như nhau.
Nếu chỉ nói đến dung mạo, Mậu Tài thậm chí còn cao hơn Phó Thần mấy bậc. Chẳng lý nào cùng là một dạng như nhau mà Mục Quân Ngưng lại nhất định muốn người này chứ không phải người kia.
"Nương nương, sao lại phải thu nhận người này?" Còn nhớ lần trước Mậu Tài đến đây, vẫn còn nguyên bộ dạng giương nanh múa vuốt. Lần thứ hai đến thì suýt nữa nàng còn nhìn nhầm thành Phó Thần, từ cử chỉ đến dáng vẻ đều giống hệt, thật sự khiến người ta nhớ đến nguyên chủ.
"Lần này bản cung không thu thì sẽ có lần sau, lần sau nữa, không biết còn chiêu gì tiếp theo. Cần gì phải làm điều thừa thãi."
Mục Quân Ngưng đi đến thiên điện, không thèm gõ cửa đã thẳng tay đẩy cửa bước vào.
Thấy người kia mặc một bộ quần áo rộng rãi nằm trên giường. Tất đã đồ đạc ở đây đều là nàng chuẩn bị cho hắn, theo đúng dáng người hắn mà làm.
Nghe tiếng mở cửa, Phó Thần vẫn luôn luôn cảnh giác lại cố tình không ngẩng đầu, cũng không thèm xem là ai tới.
Hắn đang nằm nghiêng trên giường của mình, ánh nắng trắng sáng lọt vào phòng, chiếu lên mái tóc đen láy xõa tung trên vai, chỉ dùng một đoạn trúc xanh búi vội, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thanh thoát, tay cầm cuốn tạp ký, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của con mèo Bánh Trôi đang miễn cưỡng nằm trong lòng hắn. (nghĩ đã thấy đẹp, chẹp chẹp)
Nếu không phải miệng vết thương trên tay còn bị quấn mấy vòng băng vải thì nhìn hắn chẳng giống đang dưỡng bệnh chút nào, trái lại còn có dáng vẻ thư thái như thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn*.
*Hái hoa cúc dưới rào đông, thấy núi nam mà thích ý.
Chỉ một cái liếc nhìn của hắn, ấm áp như bức họa nhung gấm, không ai bì nổi. Hắn từng nói, "Chỉ bằng bọn họ mà cũng muốn thay thế ta?"
Đúng vậy, chỉ bằng những kẻ đó, sao có thể phong tình vạn chủng như ngươi.
Mục Quân Ngưng đè nén trái tim đang không ngừng dao động, đôi mày thon khẽ nhíu, "Nếu không phải là ta vào phòng thì ngươi định mang bộ dạng này gặp người khác sao?"
"Đã sớm nghe tiếng chân rồi." Người kia vẫy vẫy tay, ánh mắt lại không nâng lên, thả Bánh Trôi đang nhất quyết không chịu rời khỏi mình sang một bên, "Lại đây với ta nào."
Vừa mới tới gần giường đã bị hắn dùng một tay kéo vào lòng.
"Ôi chao !"
Mục Quân Ngưng kêu lên sợ hãi, vững vàng ngồi lên đùi Phó Thần.
"Kêu cái gì mà kêu?" Hắn cảm thấy Mục Quân Ngưng quá mức sợ bóng sợ gió.
Giọng hắn có điểm tà mị, lại có điểm lười biếng, gợi cảm khác thường.
Xem chừng hắn dưỡng thương đã nhiều ngày, trận cảm lạnh cũng mau chóng khỏi. Sau khi từ ngõ Đông Du về, hắn được Đức phi đưa đến Phúc Hi cung quen thuộc, chăm sóc vết thương mà hắn chẳng xem là vấn đề gì to tát.
"Ngươi thật sự càng ngày càng không quy củ." Nàng bất nhã trợn trắng mắt, đang định đứng dậy thì lại bị người đằng sau siết chặt không thể động đậy được, mắng một câu, "Quá đáng!"
Nàng cũng không giãy dụa nữa. Phó Thần vẫn thản nhiên đọc sách. Nàng điều chỉnh vị trí, cảm thấy có chút không tự nhiên.
Nàng không sao quên được dáng vẻ khi Phó Thần trở lại Phúc Hi cung hôm ấy. Trông hắn vẫn như bình thường, thậm chí còn có vẻ hồng hào hơn mọi khi, cho đến lúc đi vào nội thất, nhìn thấy Phó Thần tẩy đi lớp hóa trang, phát hiện ra gương mặt hắn chẳng còn chút huyết sắc.
Dưỡng mười ngày nửa tháng, vết thương đã đỡ hơn nhiều, nhưng tinh thần lại trở nên lười nhác.
"Nương nương, sao không cùng nô tài lén lút trộm nửa ngày rảnh rỗi trong kiếp phù du này?"
Rõ ràng đã biết bản tính hắn như thế, dù nói vậy mà ánh mắt kia lại không có chút rung động nào.
Đúng vậy, hiện tại ngay cả diễn hắn cũng lười.
Tựa như biết chỉ cần diễn, mối quan hệ của bọn họ đã không thành như ngày hôm nay.
Hai người nằm trên giường một lúc, mới nghe Phó Thần chậm rì rì nói, "Hoàng hậu có hành động?"
"Sao ngươi biết?"
Phó Thần không tỏ rõ ý kiến, ánh mắt sâu thẳm, "Ả đương nhiên phải rat ay chứ. Nếu nàng đã đến được vị trí hoàng quý phi này mà ả còn không làm gì thì không phải là hoàng hậu."
"Hoàng quý phi...Ha, chẳng qua chỉ là hoàng thượng dựng một tấm bia chắn cho bảo bối bé nhỏ của hắn mà thôi." Bảo bối bé nhỏ này chính là vị Mai uyển nghi vừa mới thượng vị. Hoàng thượng tuy rằng mỗi ngày chỉ đến chơi một lát nhưng ban thưởng thì ùn ùn chẳng dứt, thậm chí nửa tháng nay vẫn chưa lâm hạnh hậu cung.
Hoàng thượng đang dốc hết tâm tư với vị mỹ nhân này.
Nhưng trong mắt hoàng thượng, nàng rộng lượng, không tranh không cưới. Nếu nàng có thể giúp một tay che chở cho vị bảo bối bé nhỏ này thì không gì bằng.
"Dù không có chuyện của Mai uyển nghi, hoàng thượng cũng sẽ thăng phi vị cho nàng." Lần trước cạo râu, hoàng thượng đã hỏi vài vấn đề về Mục Quân Ngưng, tin tức cũng lộ ra phần nào. Hơn nữa, lúc trước hắn đánh cuộc cả tính mạng để lấy lòng thái hậu cũng thuận tay góp một viên gạch vào, Đức phi cũng nhờ lời tâng bốc của hắn mà tăng thêm vị thế, "Cửa hàng mới của lục hoàng tử sắp khai trương?"
"Đúng vậy. Chắc chỉ mấy ngày nữa thôi. Cửa hàng kia còn đặc biệt làm theo kế hoạch của ngươi, còn chưa khai trương đã oanh động cả kinh thành. Hắn chắc đang rất mong ngóng được trông thấy diện mạo của cao nhân nhà ngươi." Lão lục chẳng hiểu sao lại cực kỳ không ưa Phó Thần, "Ta đồng ý với y, mấy ngày nữa là hội đèn lông Tết Trùng Dương, ta sẽ mang 'cao nhân' đến gặp. Nhưng mà ngươi cứ ở Phúc Hi cung dưỡng thương đi, không gặp cũng được."
Biết Phó Thần không muốn lộ diện, Mục Quân Ngưng săn sóc nói.
"Không, gặp đi. Nếu như y tìm ra được."
.
Tấn triều có tập tục nghèo không đổi cửa, giàu không san mộ. Dù có sống ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, hầu hết mọi người dân đều không rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn của mình. Nhưng Phó gia lại không vì lý do đó mà ở lại. Vốn dĩ bọn họ đã đình đi đến vùng khác kiếm ăn nhưng bởi bán Phó Thần vào cung, họ trở thành hộ duy nhất ở lại. Họ sợ một ngày kia Phó Thần trở lại sẽ không tìm được đường về nhà.
Lạc nhau ở thời cổ đại, so với hiện đại thì chẳng khác gì mò kim đáy bể. Dẫu có mong chờ đến mấy thì e là cả đời khó gặp.
Lão nhị của Phó gia, Phó Tinh má còn dính hai vệt bùn đất, vẻ mặt đầy tuyệt vọng. Số đồ ăn hắn cực khổ lắm mới kiếm được bị người khác cướp hết. Đối phương người đông thế mạnh, muốn cướp là cướp, muốn giết là giết. Hắn may mắn trốn thoát được nhưng đùi bị chém hai nhát, máu chảy ròng ròng.
Thấy vết thương của hắn, Triệu thị hốt hoảng đặt đứa bé gái ba tuổi trong tay xuống. Đây là hài tử Triệu thị mang trong bụng lúc Phó Thần rời đi. Bà vội vã đứng dậy, tìm chút vải sạch để băng bó cho con, nhưng rất lâu rồi cả nhà không mua nổi một cái áo mới. Tuy năm đó họ bán con vào cung đổi lấy ít tiền, nhưng sau vài năm đã dùng hết sạch, chẳng còn dư lại bao nhiêu.
Triệu thị không còn cách nào, đành xé mảnh vải trên chiếc áo đầy vết chắp vá, lại bị Phó Tinh ngăn cản, "Mẹ, đừng, sẽ hết chảy máu ngay thôi. Cứ lãng phí vải như vậy thì không còn áo mà mặc đâu."
"Không được không được, Tiểu Thần nói đã bị thương thì nhất định phải băng bó."
"Con da dày thịt thô, sao có chuyện gì được. Lúc trước còn bị thương nặng hơn cũng không sao mà."
Triệu thị nhìn đứa con thứ hai cười ngây ngốc, máu vẫn chảy ròng ròng như thế mà cứ ra vẻ không có chuyện gì, lòng càng đau xót.
"Có...có tin gì của Tiểu Thần không?" Nơi này cách Loan kinh xa quá, nhưng nếu trong cung có người chết, sẽ có mấy người lúc trước đưa Phó Thần vào cung về nhà báo tang. Giống như đứa con thứ ba của lão Trương gia vậy, bị cuộn trong chiếu ném ra bãi tha ma, như vậy cũng sẽ lời nhắn. Còn nếu không nhắn gì, ít ra người kia vẫn còn sống.
Trong cung năm năm mới tổ chức một buổi gặp người thân, nhưng lại đúng dịp hoàng thượng du hành Giang Nam cho nên bị hủy bỏ, chỉ có thể đợi lần tiếp theo.
"Không có." Lần này hắn đã đi khắp nơi hỏi thăm, quả thật không có tin của Phó Thần. Hiện giờ trên trấn không có người nào, Cao Châu mấy năm liên tiếp gặp hạn. Không có thu hoạch, người ta đều bỏ đi. Nơi này cũng thường xuyên bị Khương Vu đánh chiếm, việc hỏi thăm tin tức càng lúc càng khó hơn.
"Không có thì tốt, không có thì tốt!"
Bọn họ rất ít khi nhắc đến Phó Thần, sợ nhắc đến lại đau xót.
Tiểu cô nương bị mẹ thả xuống đất mà vẫn không khóc không nháo, cực kỳ nhu thuận. Nó biết Tiểu Thần mà mẹ và ca ca nhắc đến là ai, chính là một ca ca khác, nhưng nó chưa gặp bao giờ.
Mẹ nói Tứ ca bán mình lấy lương thực cho cả nhà, nhờ thế nó mới sinh ra mà không chết đói, cả nhà có thể chung sống với nhau.
"Mẹ, thức ăn, con không mang về được." Phó Tinh cúi đầu tự trách. Mẹ giao hết cho hắn số ngân lượng còn lại trong nhà, bảo hắn mua thức ăn về, ít nhất còn có thể cho muội muội ăn một chút, nhưng trên đường về đã bị cướp sạch.
Triệu thi nghe xong, há miệng thổn thức, nhưng lại đành câm nín.
Không có thức ăn, bọn họ đã nhịn đói suốt hai ngày. Trong nhà không còn gì, những thứ ăn được ở ngoài ruộng cũng đào hết.
Cả Phó gia thôn đã không còn người nào, kẻ thì chết đói, kẻ đi tha hương, bọn họ không biết tìm ai vay gạo.
Một thiếu nữ gầy trơ cả xương từ trong phòng đi ra. Bởi lúc trưởng thành bị thiếu dinh dưỡng nên nhìn nàng nhỏ nhắn hơn tuổi thực rất nhiều. Nàng kiên nghị nói, "Mẹ, bán con đi."
Nàng đã đến tuổi thành hôn, nhưng vì trông xanh xao vàng vọt quá, hơn nữa Triệu thị cũng không muốn để nàng rời khỏi nhà. Thà cả nhà cùng nhau chịu đói cũng không muốn nữ nhi phải ra ngoài sống khổ sở. Vì vậy nên đến giờ cũng không tìm bà mối. Người nghèo như bọn họ, tránh còn không kịp, ai lại muốn rước về.
"Không được !" Đại nữ nhi, tiểu nhi tử đều đã đi cả rồi.
Bán đi hai đứa con chính là điều đau đớn nhất trong đời bà, bây giờ chỉ còn đứa con gái thứ ba, nhất định không thể xảy ra chuyện.
"Sao lại không được, chẳng phải đại tỷ cũng bán mình đổi lấu lương thực, tứ đệ vào cung mới giúp nhà ta sống lâu như thế hay sao? Con cũng làm được, mẹ, để con đi ! Xin mẹ, tìm người bán con đi!" Thiếu nữ quỳ xuống khóc nức nở.
"Con nói gì mẹ cũng không đồng ý ! Nếu có cơ hội, dù phải trả giá cỡ nào mẹ cũng đưa hai đứa nó về. Chúng ta có nghèo mấy đi nữa cũng không bán con ! Nếu có phải chết thì cùng chết !" Triệu thị ôm lấy đứa con gái thứ ba, hai mắt nhòe lệ. Lúc đưa Phó Thần đi, bà đã hạ quyết tâm.
Người trong nhà cũng đang ra ngoài tìm đồ ăn. Con gái lớn của bọn họ không về. Lúc người nhà mang tiền đến chuộc, nàng nói mình đang sống rất tốt, bảo bọn họ đi về. Nàng lén cho người nhà ít đồ ăn, bị người què kia đánh cho gần chết. Người què gọi người trong thôn tới đuổi bọn họ đi, bảo bọn họ đừng mơ tới chuyện chuộc nữ nhi về.
Nữ nhi đứng ở đầu thôn, nói bọn họ đừng đến tìm nàng nữa, nàng sẽ tự chăm sóc bản thân mình.
Bà biết con gái lớn không muốn quay về để trở thành gánh nặng trong nhà. Bà thấy trên người nàng đầy những vết thương do bị người chồng què kia đánh đạp, trái tim đau thắt như bị ai bóp nát. Suốt bao năm qua, bà không ngừng trăn trở con gái mình giờ ra sao?
Liệu còn sống hay đã chết?
Còn Tiểu Thần nữa, hoàng cung là chỗ ăn thit người, có phải nso cũng...
Bị Triệu Thị kiên trì thuyết phục, thiếu nữ không nói gì thêm nhưng ánh mắt lại lộ vẻ cố chấp.
Triệu thị nhẹ nhàng hỏi con gái út. "Tiểu Dung, đói bụng chưa?"
Phó Dung là tên mà Phó Thần đặt cho muội muội trước lúc rời khỏi nhà. Ở nhà chẳng ai biết chữ nghĩa để đặt cho nó một cái tên văn nhã.
Hắn nói đó là một loài hoa vô cùng xinh đẹp, còn có thể làm thuốc giải độc. Hắn mong muội muội của mình sau này có thể nở rộ như hoa phù dung.
Bà chẳng có học hành gì, không hiểu sao tiểu nhi tử của mình chỉ đến học lão thư sinh nghèo túng trong thôn có mấy buổi mà biết nhiều như thế. Nhưng bà biết tiểu nhi tử của mình là người tốt bụng nhất trần đời. Dù chưa bao giờ thấy hoa phù dung nhưng bà tin đó nhất định là loài hoa thật đẹp.
Phó Dung lắc đầu. Tóc nó lưa thưa, mặt vàng như nến, hai má hõm sâu, "Hông đói."
Giọng nó nghe còn chưa tròn vành rõ chữ.
Nó không đói.
Bỗng nhiên, có tiếng vó ngựa từ xa vọng tới.
Ban đầu còn không biết tiếng gì, như người nhà này đã lâu chưa nghe thấy âm thanh lớn ở khắp vùng lân cận, liền chạy ra ngoài xem.
Trong khói bụi cuồn cuộn, họ nhìn thấy một đám người sang quý cưỡi chạy băng băng về phía này.
Ngựa là thứ vật hiếm lạ ở đây.
Cả đời bọn họ cùng lắm chỉ vài lần nhìn thấy trâu, huống chi là ngựa.
"Mẹ, bọn họ...là ai vậy?"
"Họ tới bắt chúng ta sao?"
"Chúng ta có phải sắp chết không..."
Người trong nhà kinh hãi co cụm thành một đám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.