Chương 19
Fressia Phan
06/08/2015
Càn Long đã đi rồi, Lăng Lam nhắm mắt, tay mân mê con dao khảm phượng hoàng trên tay, chuôi dao có tên hai người lồng vào nhau… Nàng bật cười chua chát rồi đứng bật dậy, khởi kiệu tới Tướng quân phủ…
Đón tiếp nàng là vẻ nhún nhường của Hà Tam Cô, nàng ta cười hiền hòa, dẫn Lăng Lam vào trong:
- Nương nương, tướng quân từ sáng đã tới Bộ Hình, Người hãy cứ dùng trà trong khi đợi…
- Ừm…- Lăng Lam điềm đạm trả lời, ánh nhìn phủ lên Hà Tam Cô không ngần ngại. Nàng ấy vẫn một thân bích đào, ánh nhìn kiều mị, cử chỉ diễm tình. Quả nhiên là mỹ nhân bậc nhất Kinh thành, nửa năm sống trong thiên lao cũng không làm nàng tổn hao nhan sắc. Thậm chí Lăng Lam nhận thấy nét quyến rũ trên khuôn mặt và thân hình kia dường như còn thắm hơn… Câu trả lời cho sự thay đổi này làm nàng bất giác mỉm cười, không nén nổi tò mò:
- Chẳng phải giờ ta nên gọi Hà cô nương là Phúc phu nhân hay sao?
Chẳng cần đợi lời đáp, nhìn bộ dáng bối rối ngượng ngùng của Hà Tam Cô cũng biết nàng đã đoán đúng. Nữ nhân khi nhận được ái tình, nhan sắc luôn hồng nhuận hơn…
Im lặng một lúc lâu, Lăng Lam vẫn ngồi đó, ngắm nhìn vạt áo của Hà Tam Cô giờ đang bay lên như cánh tiên nữ. Làn môi đỏ mọng nhấp trà thôi cũng thấy toát ra vẻ quyến rũ khiến Lăng Lam bất giác thở dài. Lão thiên không nên bất công như thế…
Cuối cùng thì nàng cũng đợi được Phúc Khang An về. Vừa thấy hắn, Lăng Lam đã bước tới:
- Phúc tướng quân, hãy giúp ta đưa vật này cho Hoằng Lịch…- nàng đặt vào tay hắn một chiếc khăn tay thêu lục hoa xanh khiết.
- Nương nương…?- Phúc Khang An bị bất ngờ, hắn dùng đôi mắt không hiểu nhìn nàng.
Lăng Lam hiểu điều thắc mắc trong lòng Phúc Khang An, vẻ hấp tấp lúc nãy của nàng biến mất, thay vào đó, Lăng Lam hướng đôi mắt rệu rã ra ngoài màn mưa mờ mịt, lời thoát ra ngay lập tức bị tiếng nước lấp chìm:
- Những ngày tới… bão tố sẽ bùng lên…
—o0o—
- Ngọc Châu, con xem, hoàng tẩu của con từ khi mang long thai khuôn mặt hồng hào hẳn lên trông thật xinh đẹp!- Thái hậu cười hiền từ, mấy tháng nay bà đã rút lui khỏi quyền lực cai quản lục cung, nhường lại cho Lăng Lam, giờ tâm tư rất thoải mái khi ngồi cạnh con dâu và con gái trong vườn thượng uyển thưởng hoa như thế này.
Châu cách cách không trả lời, chỉ cúi đầu không nói, chẳng hiểu trong khuôn đầu bé xinh đang nghĩ những điều gì mà lại trầm mặc tới thế.
Lăng Lam chỉ mỉm cười trước lời khen của Thái hậu, nàng nhìn biểu hiện của Châu cách cách, càng lo lắng bội phần.
- Châu nhi, vậy… đã có vị công tử nào xứng đáng lọt vào mắt xanh của con chưa?
Châu cách cách bất giác liếc về phía Lăng Lam khiến nàng giật mình, tay bưng ly trà phát run. Châu cách cách nhếch mép cười:
- Chưa có, hoàng ngạch nương.
Sắc mặt Thái hậu trở nên buồn buồn, bà thở dài:
- Châu nhi à, “trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng”, con phải nhanh chóng tìm phò mã đi thôi…
Lại một cái liếc mắt nữa về phía Lăng Lam, Châu cách cách ân cần trả lời:
- Vâng…- rồi nàng cất giọng nho nhỏ.- Hoàng ngạch nương, Châu nhi thấy hơi mệt, có thể cho Châu nhi lui đi không?
- Ôi…- thái hậu than thở rồi liền cất giọng gọi-… Thái y!
- Không cần đâu hoàng ngạch nương…- Châu cách cách vội vã xua tay.- Con ổn mà…- rồi tiếng nàng nhỏ dần.-… chỉ là thấy người không muốn gặp, nhớ lại chuyện không muốn nhớ…
Thái hậu nghe vậy, nhìn sang Lăng Lam thắc mắc, nàng cũng cười tỏ ý mình không biết rồi chuyên tâm nhìn làn nước trà.
- ừm… vậy con về tẩm cung nghỉ ngơi đi…
- Tạ ơn hoàng ngạch nương.
Châu cách cách nhún mình rồi bước đi như chạy trốn…
Tâm trí nàng vụt lại ngày tháng xưa, khi mình còn vừa say sưa gặm táo vừa ngắm nhìn Lăng Lam say sưa bằng đôi mắt ngây thơ…
Nàng bật cười đắng, cũng chính vườn thượng uyển này, cũng chính chiếc bàn đá đó,… hoàng huynh đã bảo nàng mau chọn phò mã, Lăng Lam đứng cạnh với thân phận thái giám và chiếc phất trần của mình khẽ mỉm cười…
Nhưng giờ thì khác rồi… người nàng yêu đã trở thành hoàng tẩu của nàng…
Hoa ngày ấy cũng như hôm nay, những cành hoa tan tác bay là lượt trên vũng đất nâu bẩn, nhanh chóng bị giày nàng giày xéo tan tành.
Hừ, hoa tàn chẳng phải vì đã đến lúc hay vì gió. Hoa tàn vì nhân sinh nhẫn tâm chà đạp!
—o0o—
Lăng Lam ngồi kiệu tới cung của Lệnh quý phi, khuôn mặt nàng xanh xao, trắng bệch đến đáng thương. Tới nơi, phải dùng tới hai cung nữ để dìu nàng vào.
- Tiểu Ngọc!- nàng gọi, lập tức Lệnh quý phi giơ tay ra đỡ nàng, thốt lên:
- Nương nương…- giọng nàng run run.-… đến lúc rồi sao?
- Phải!- nàng cắn môi tới bật máu.
- Gọi Từ ngự y tới đây! Nói rằng ta sắp sinh!!!- Ngụy Tiểu Ngọc cất tiếng với đám cung nữ thân cận, dìu Lăng Lam vào giường, mình thì tháo ngay bụng giả ra, xắn tay áo chuẩn bị cho Lăng Lam.
- Tiểu Ngọc, đứa bé thay thế đâu? Mau mang vào cung cho ta!- Lăng Lam bấu tay Lệnh quý phi, nàng vội gật đầu.- Mọi việc đều đã chuẩn bị xong xuôi, nương nương hãy an tâm. Đứa bé đang trên đường tới.
Lăng Lam gật đầu, mồ hôi trên trán nàng phủ dày như vã nước. Nàng đã tính toán kĩ mọi chuyện bao tháng nay cũng chỉ vì ngày này, Từ ngự y cũng là tay chân của nàng, giờ chỉ còn chờ hài nhi chào đời thôi…
Cơn đau đến từng đợt khiến nàng bị co giật. Thân thể như bị ai xoắn lại như miếng giẻ nhưng Lăng Lam không hề bật tiếng kêu, chỉ có tiếng Lệnh quý phi vừa giúp nàng, vừa giả vờ la lên như người đang sinh nở là mình.
Sau ba canh giờ, cuối cùng cũng có một đứa bé trắng trẻo mềm mại đặt vào tay nàng. Người nó phủ một lớp lông tơ mịn, đứa bé khẽ ngọ nguậy trong vòng tay nàng. Lăng Lam bật cười, ngó vào cổ nó. Một vết bớt đỏ cực nhỏ, hồng phớt. Vết bớt đó là mẹ truyền cho con bao đời nay, thằng bé chính là con của nàng!
- Ngung Diễm…- nàng thì thầm vào tai hài nhi đang ọ ọe, tay chân hơi khoắng, mắt đứa bé mở to đẹp đẽ, thật chẳng giống hài tử mới sinh một chút nào.
Chỉ nửa canh giờ sau, nàng trao con mình cho Lệnh quý phi, bản thân thì nén cơn đau, bảo cung nữ thân cận mang theo chiếc giỏ kín có chứa một đứa bé khác, hồi tẩm cung của mình.
Cả Tử Cấm Thành xôn xao náo loạn, chỉ ngay sau khi Lệnh quý phi sinh một aka thì Lam hoàng quý phi dường như không chịu thua thiệt, cũng trở dạ.
Càn Long còn đang đi thị sát vùng Vân Nam chưa về tới nơi, Lăng Lam cắn môi lo lắng, nàng linh cảm có chuyện chẳng lành.
Quả nhiên, ngay sau khi Từ thái y rời tẩm cung của nàng và thông báo rằng Lăng Lam đã hạ sinh một aka, khi nàng đang ôm đứa bé thay thế trong lòng, người xuất hiện trước mắt không hề khiến nàng ngạc nhiên…
- Châu cách cách, nàng quả nhanh chân…- Lăng Lam mỉm cười, thấy mọi hộ vệ, cung nữ, thái giám của cung mình đã bị Cự Dã đang đi phía sau giết sạch.
- Đưa cho ta xem cháu trai mình nào…- Châu cách cách mỉm cười, tiến lại gần, giằng lấy đứa bé từ tay một Lăng Lam yếu ớt vừa vượt cạn.
Để hoàn thành vở kịch, Lăng Lam bắt mình khóc, ánh mắt đau thương sợ hãi cho đứa bé.
Đứa trẻ nhìn khuôn mặt hiền dịu của Châu cách cách, bất giác cười ngây ngô. Ngay sau giây phút đó, chỉ trong một khắc, nó cũng bị chính tay nàng bóp mũi tắt thở chết.
Lăng Lam trợn tròn mắt, nàng ho và phun ra một ngụm máu, dáng vẻ thảm hại.
Cự Dã bước tới, bóp miệng nàng, dốc cạn chai kịch độc rồi mang nàng nhét vào bao tải mang đi.
Châu cách cách vứt đứa bé xuống đất, cười một điệu như ác quỷ trên khuôn mặt thiên thần rồi cũng nhấc guốc rời đi…
—o0o—
Càn Long ngồi trong căn phòng nhỏ của một quán trọ, tay nắm chặt con dao khảm rồng có chạm vàng cẩn ngọc tên hai người lồng vào nhau. Cảm giác bất an trong lòng khiến hắn không tài nào chợp mắt được. Lần này hắn đi vi hành tới Vân Nam vì một vụ án lớn, dân chúng không biết, chỉ có hắn và một vài viên quan tùy tùng đi theo điều tra. Quân phản động phía nam lại sắp sửa giương cao lá cờ “phản Thanh phục Minh” khiến hắn không khỏi không đau đầu. Nhưng cả ngày nay lòng hắn lại như lửa đốt, một mực chỉ nghĩ về Lăng Lam.
Càn Long đưa tay bóp thái dương, cơn đau tưởng chừng như có ai cầm rìu bổ vào đầu hắn. Một cảm giác khó thở trong lồng ngực, bóp chẹt lấy tim mỗi khi hắn vì nỗi nhớ da diết mà gọi tên nàng… Lam nhi của hắn, giờ này nàng đang làm gì? Nàng có an toàn không?
Hắn nhắm mắt, hình ảnh nàng ùa ngập trong tâm trí, giây phút nàng cười… và cả khi nàng khóc… Lam nhi khi khóc đều cố nén không cho nước mắt lăn, nàng nuốt niềm đau vào trong, đã bao lần hắn ôm nàng mà nói: ”Lam nhi, khóc đi, đau thì phải khóc…”. Mãi tới khi hắn cất lời đó, nàng mới khóc, nhưng chẳng khi nào nàng chịu nức nở, cứ thế lặng lẽ dựa đầu vào ngực hắn, lặng lẽ làm ướt đẫm long bào của hắn…
Chết tiệt! Hắn nghĩ gì mà lại không mang nàng theo cùng mình chuyến đi này cơ chứ! Cho dù đường có xa thì cũng còn hơn để nàng ở lại Tử Cấm Thành không chỗ dựa! Nơi ấy nhiều kẻ lang sói như thế, không biết chừng sẽ lợi dụng thời cơ này mà ám sát Lam nhi! Trời ơi, rốt cuộc hắn đã nghĩ gì?
Càn Long bỏ ra khỏi phòng, mấy viên cận vệ ngoài cửa vội vã theo sau. Hắn xuống lầu, lập tức nhảy lên lưng ngựa, phi ngày đêm không nghỉ về Kinh Thành. Ngựa mệt thì đổi con khác. Ròng rã không biết bao ngày đường mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tử Cấm Thành đâu. Tại sao giang sơn của hắn lại rộng lớn tới thế? Trong khi hắn xẻ dọc Nam Bắc hàng vạn dặm đường nếu Lam nhi xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình!
Về tới nơi, Càn Long phi như bay tới tẩm cung của Lăng Lam.
Trống rỗng. Lạnh lẽo.
Như lâu lắm rồi không có người ở.
- Lam hoàng quý phi đâu?- hắn túm lấy một tên thái giám. Lập tức tên thái giám đó quỳ xuống, khóc ròng không nói lên lời làm Càn Long vô cùng hoảng loạn.
- Lăng Lam đâu?- đôi tay hắn bóp mạnh vào vai vị cung nữ đó tới nỗi nàng tưởng như xương sắp vụn vỡ. Nàng lại khóc mà không nói.
Càn Long như kẻ điên, hắn đi khắp lục cung, lớn tiếng gọi “Lam nhi” nhưng không có ai trả lời hắn. Hắn đập phá mọi thứ tan tành trên đường tìm nàng, hắn tới Từ Ninh cung, quỳ vội xuống chân thái hậu:
- Hoàng ngạch nương, Lam nhi của trẫm đâu??
Thái hậu nhìn con trai mình, bà cũng như tất cả người khác, lại khóc, lời không thốt nổi…
- Chết rồi!- từ đằng sau có tiếng bước chân vọng, Càn Long quay phắt lại, hốt hoảng tới bên nàng:
- Ngọc Châu… muội vừa nói gì đó?- hắn cười như kẻ ngớ ngẩn.-… muội đùa ta phải không?
- Không. Lăng Lam chết rồi.- giọng Châu cách cách nhẫn tâm vang lên.
- Muội đùa ta!- Càn Long hét lên.- bàn tay hắn túm chặt lấy cổ Châu cách cách, xiết chặt.- Nói rằng muội đùa ta đi!!! Mau!!!!
- Hoàng thượng!!!
Tất cả cùng quỳ xuống mong cơn giận dữ của hắn kìm lại, nếu không thì Châu cách cách sẽ bỏ mạng mất!
- Hoàng thượng…- từ cửa điện, Phúc Khang An từ tốn bước vào, đưa ra trước mặt hắn một chiếc khăn lụa trắng có thêu đóa hoa xanh.-… Lam hoàng quý phi gửi vi thần đưa cho Người…
Càn Long buông thõng tay, hắn gục xuống, vò nát chiếc khăn mỏng manh trong tay. Lam nhi từng nói với hắn, nhận được khăn này… nghĩa là nàng đã chết…
Nước mắt hắn rơi… Nước mắt hoàng đế thấm ướt đóa hoa xanh…
Càn Long phun ra một ngụm máu thấm ướt chiếc khăn trắng…
Màu đỏ cùng nước mắt hắn nhuộm lên cánh hoa mượt mà…
Dường như… đóa hoa đang run rẩy khóc…
Đón tiếp nàng là vẻ nhún nhường của Hà Tam Cô, nàng ta cười hiền hòa, dẫn Lăng Lam vào trong:
- Nương nương, tướng quân từ sáng đã tới Bộ Hình, Người hãy cứ dùng trà trong khi đợi…
- Ừm…- Lăng Lam điềm đạm trả lời, ánh nhìn phủ lên Hà Tam Cô không ngần ngại. Nàng ấy vẫn một thân bích đào, ánh nhìn kiều mị, cử chỉ diễm tình. Quả nhiên là mỹ nhân bậc nhất Kinh thành, nửa năm sống trong thiên lao cũng không làm nàng tổn hao nhan sắc. Thậm chí Lăng Lam nhận thấy nét quyến rũ trên khuôn mặt và thân hình kia dường như còn thắm hơn… Câu trả lời cho sự thay đổi này làm nàng bất giác mỉm cười, không nén nổi tò mò:
- Chẳng phải giờ ta nên gọi Hà cô nương là Phúc phu nhân hay sao?
Chẳng cần đợi lời đáp, nhìn bộ dáng bối rối ngượng ngùng của Hà Tam Cô cũng biết nàng đã đoán đúng. Nữ nhân khi nhận được ái tình, nhan sắc luôn hồng nhuận hơn…
Im lặng một lúc lâu, Lăng Lam vẫn ngồi đó, ngắm nhìn vạt áo của Hà Tam Cô giờ đang bay lên như cánh tiên nữ. Làn môi đỏ mọng nhấp trà thôi cũng thấy toát ra vẻ quyến rũ khiến Lăng Lam bất giác thở dài. Lão thiên không nên bất công như thế…
Cuối cùng thì nàng cũng đợi được Phúc Khang An về. Vừa thấy hắn, Lăng Lam đã bước tới:
- Phúc tướng quân, hãy giúp ta đưa vật này cho Hoằng Lịch…- nàng đặt vào tay hắn một chiếc khăn tay thêu lục hoa xanh khiết.
- Nương nương…?- Phúc Khang An bị bất ngờ, hắn dùng đôi mắt không hiểu nhìn nàng.
Lăng Lam hiểu điều thắc mắc trong lòng Phúc Khang An, vẻ hấp tấp lúc nãy của nàng biến mất, thay vào đó, Lăng Lam hướng đôi mắt rệu rã ra ngoài màn mưa mờ mịt, lời thoát ra ngay lập tức bị tiếng nước lấp chìm:
- Những ngày tới… bão tố sẽ bùng lên…
—o0o—
- Ngọc Châu, con xem, hoàng tẩu của con từ khi mang long thai khuôn mặt hồng hào hẳn lên trông thật xinh đẹp!- Thái hậu cười hiền từ, mấy tháng nay bà đã rút lui khỏi quyền lực cai quản lục cung, nhường lại cho Lăng Lam, giờ tâm tư rất thoải mái khi ngồi cạnh con dâu và con gái trong vườn thượng uyển thưởng hoa như thế này.
Châu cách cách không trả lời, chỉ cúi đầu không nói, chẳng hiểu trong khuôn đầu bé xinh đang nghĩ những điều gì mà lại trầm mặc tới thế.
Lăng Lam chỉ mỉm cười trước lời khen của Thái hậu, nàng nhìn biểu hiện của Châu cách cách, càng lo lắng bội phần.
- Châu nhi, vậy… đã có vị công tử nào xứng đáng lọt vào mắt xanh của con chưa?
Châu cách cách bất giác liếc về phía Lăng Lam khiến nàng giật mình, tay bưng ly trà phát run. Châu cách cách nhếch mép cười:
- Chưa có, hoàng ngạch nương.
Sắc mặt Thái hậu trở nên buồn buồn, bà thở dài:
- Châu nhi à, “trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng”, con phải nhanh chóng tìm phò mã đi thôi…
Lại một cái liếc mắt nữa về phía Lăng Lam, Châu cách cách ân cần trả lời:
- Vâng…- rồi nàng cất giọng nho nhỏ.- Hoàng ngạch nương, Châu nhi thấy hơi mệt, có thể cho Châu nhi lui đi không?
- Ôi…- thái hậu than thở rồi liền cất giọng gọi-… Thái y!
- Không cần đâu hoàng ngạch nương…- Châu cách cách vội vã xua tay.- Con ổn mà…- rồi tiếng nàng nhỏ dần.-… chỉ là thấy người không muốn gặp, nhớ lại chuyện không muốn nhớ…
Thái hậu nghe vậy, nhìn sang Lăng Lam thắc mắc, nàng cũng cười tỏ ý mình không biết rồi chuyên tâm nhìn làn nước trà.
- ừm… vậy con về tẩm cung nghỉ ngơi đi…
- Tạ ơn hoàng ngạch nương.
Châu cách cách nhún mình rồi bước đi như chạy trốn…
Tâm trí nàng vụt lại ngày tháng xưa, khi mình còn vừa say sưa gặm táo vừa ngắm nhìn Lăng Lam say sưa bằng đôi mắt ngây thơ…
Nàng bật cười đắng, cũng chính vườn thượng uyển này, cũng chính chiếc bàn đá đó,… hoàng huynh đã bảo nàng mau chọn phò mã, Lăng Lam đứng cạnh với thân phận thái giám và chiếc phất trần của mình khẽ mỉm cười…
Nhưng giờ thì khác rồi… người nàng yêu đã trở thành hoàng tẩu của nàng…
Hoa ngày ấy cũng như hôm nay, những cành hoa tan tác bay là lượt trên vũng đất nâu bẩn, nhanh chóng bị giày nàng giày xéo tan tành.
Hừ, hoa tàn chẳng phải vì đã đến lúc hay vì gió. Hoa tàn vì nhân sinh nhẫn tâm chà đạp!
—o0o—
Lăng Lam ngồi kiệu tới cung của Lệnh quý phi, khuôn mặt nàng xanh xao, trắng bệch đến đáng thương. Tới nơi, phải dùng tới hai cung nữ để dìu nàng vào.
- Tiểu Ngọc!- nàng gọi, lập tức Lệnh quý phi giơ tay ra đỡ nàng, thốt lên:
- Nương nương…- giọng nàng run run.-… đến lúc rồi sao?
- Phải!- nàng cắn môi tới bật máu.
- Gọi Từ ngự y tới đây! Nói rằng ta sắp sinh!!!- Ngụy Tiểu Ngọc cất tiếng với đám cung nữ thân cận, dìu Lăng Lam vào giường, mình thì tháo ngay bụng giả ra, xắn tay áo chuẩn bị cho Lăng Lam.
- Tiểu Ngọc, đứa bé thay thế đâu? Mau mang vào cung cho ta!- Lăng Lam bấu tay Lệnh quý phi, nàng vội gật đầu.- Mọi việc đều đã chuẩn bị xong xuôi, nương nương hãy an tâm. Đứa bé đang trên đường tới.
Lăng Lam gật đầu, mồ hôi trên trán nàng phủ dày như vã nước. Nàng đã tính toán kĩ mọi chuyện bao tháng nay cũng chỉ vì ngày này, Từ ngự y cũng là tay chân của nàng, giờ chỉ còn chờ hài nhi chào đời thôi…
Cơn đau đến từng đợt khiến nàng bị co giật. Thân thể như bị ai xoắn lại như miếng giẻ nhưng Lăng Lam không hề bật tiếng kêu, chỉ có tiếng Lệnh quý phi vừa giúp nàng, vừa giả vờ la lên như người đang sinh nở là mình.
Sau ba canh giờ, cuối cùng cũng có một đứa bé trắng trẻo mềm mại đặt vào tay nàng. Người nó phủ một lớp lông tơ mịn, đứa bé khẽ ngọ nguậy trong vòng tay nàng. Lăng Lam bật cười, ngó vào cổ nó. Một vết bớt đỏ cực nhỏ, hồng phớt. Vết bớt đó là mẹ truyền cho con bao đời nay, thằng bé chính là con của nàng!
- Ngung Diễm…- nàng thì thầm vào tai hài nhi đang ọ ọe, tay chân hơi khoắng, mắt đứa bé mở to đẹp đẽ, thật chẳng giống hài tử mới sinh một chút nào.
Chỉ nửa canh giờ sau, nàng trao con mình cho Lệnh quý phi, bản thân thì nén cơn đau, bảo cung nữ thân cận mang theo chiếc giỏ kín có chứa một đứa bé khác, hồi tẩm cung của mình.
Cả Tử Cấm Thành xôn xao náo loạn, chỉ ngay sau khi Lệnh quý phi sinh một aka thì Lam hoàng quý phi dường như không chịu thua thiệt, cũng trở dạ.
Càn Long còn đang đi thị sát vùng Vân Nam chưa về tới nơi, Lăng Lam cắn môi lo lắng, nàng linh cảm có chuyện chẳng lành.
Quả nhiên, ngay sau khi Từ thái y rời tẩm cung của nàng và thông báo rằng Lăng Lam đã hạ sinh một aka, khi nàng đang ôm đứa bé thay thế trong lòng, người xuất hiện trước mắt không hề khiến nàng ngạc nhiên…
- Châu cách cách, nàng quả nhanh chân…- Lăng Lam mỉm cười, thấy mọi hộ vệ, cung nữ, thái giám của cung mình đã bị Cự Dã đang đi phía sau giết sạch.
- Đưa cho ta xem cháu trai mình nào…- Châu cách cách mỉm cười, tiến lại gần, giằng lấy đứa bé từ tay một Lăng Lam yếu ớt vừa vượt cạn.
Để hoàn thành vở kịch, Lăng Lam bắt mình khóc, ánh mắt đau thương sợ hãi cho đứa bé.
Đứa trẻ nhìn khuôn mặt hiền dịu của Châu cách cách, bất giác cười ngây ngô. Ngay sau giây phút đó, chỉ trong một khắc, nó cũng bị chính tay nàng bóp mũi tắt thở chết.
Lăng Lam trợn tròn mắt, nàng ho và phun ra một ngụm máu, dáng vẻ thảm hại.
Cự Dã bước tới, bóp miệng nàng, dốc cạn chai kịch độc rồi mang nàng nhét vào bao tải mang đi.
Châu cách cách vứt đứa bé xuống đất, cười một điệu như ác quỷ trên khuôn mặt thiên thần rồi cũng nhấc guốc rời đi…
—o0o—
Càn Long ngồi trong căn phòng nhỏ của một quán trọ, tay nắm chặt con dao khảm rồng có chạm vàng cẩn ngọc tên hai người lồng vào nhau. Cảm giác bất an trong lòng khiến hắn không tài nào chợp mắt được. Lần này hắn đi vi hành tới Vân Nam vì một vụ án lớn, dân chúng không biết, chỉ có hắn và một vài viên quan tùy tùng đi theo điều tra. Quân phản động phía nam lại sắp sửa giương cao lá cờ “phản Thanh phục Minh” khiến hắn không khỏi không đau đầu. Nhưng cả ngày nay lòng hắn lại như lửa đốt, một mực chỉ nghĩ về Lăng Lam.
Càn Long đưa tay bóp thái dương, cơn đau tưởng chừng như có ai cầm rìu bổ vào đầu hắn. Một cảm giác khó thở trong lồng ngực, bóp chẹt lấy tim mỗi khi hắn vì nỗi nhớ da diết mà gọi tên nàng… Lam nhi của hắn, giờ này nàng đang làm gì? Nàng có an toàn không?
Hắn nhắm mắt, hình ảnh nàng ùa ngập trong tâm trí, giây phút nàng cười… và cả khi nàng khóc… Lam nhi khi khóc đều cố nén không cho nước mắt lăn, nàng nuốt niềm đau vào trong, đã bao lần hắn ôm nàng mà nói: ”Lam nhi, khóc đi, đau thì phải khóc…”. Mãi tới khi hắn cất lời đó, nàng mới khóc, nhưng chẳng khi nào nàng chịu nức nở, cứ thế lặng lẽ dựa đầu vào ngực hắn, lặng lẽ làm ướt đẫm long bào của hắn…
Chết tiệt! Hắn nghĩ gì mà lại không mang nàng theo cùng mình chuyến đi này cơ chứ! Cho dù đường có xa thì cũng còn hơn để nàng ở lại Tử Cấm Thành không chỗ dựa! Nơi ấy nhiều kẻ lang sói như thế, không biết chừng sẽ lợi dụng thời cơ này mà ám sát Lam nhi! Trời ơi, rốt cuộc hắn đã nghĩ gì?
Càn Long bỏ ra khỏi phòng, mấy viên cận vệ ngoài cửa vội vã theo sau. Hắn xuống lầu, lập tức nhảy lên lưng ngựa, phi ngày đêm không nghỉ về Kinh Thành. Ngựa mệt thì đổi con khác. Ròng rã không biết bao ngày đường mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tử Cấm Thành đâu. Tại sao giang sơn của hắn lại rộng lớn tới thế? Trong khi hắn xẻ dọc Nam Bắc hàng vạn dặm đường nếu Lam nhi xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình!
Về tới nơi, Càn Long phi như bay tới tẩm cung của Lăng Lam.
Trống rỗng. Lạnh lẽo.
Như lâu lắm rồi không có người ở.
- Lam hoàng quý phi đâu?- hắn túm lấy một tên thái giám. Lập tức tên thái giám đó quỳ xuống, khóc ròng không nói lên lời làm Càn Long vô cùng hoảng loạn.
- Lăng Lam đâu?- đôi tay hắn bóp mạnh vào vai vị cung nữ đó tới nỗi nàng tưởng như xương sắp vụn vỡ. Nàng lại khóc mà không nói.
Càn Long như kẻ điên, hắn đi khắp lục cung, lớn tiếng gọi “Lam nhi” nhưng không có ai trả lời hắn. Hắn đập phá mọi thứ tan tành trên đường tìm nàng, hắn tới Từ Ninh cung, quỳ vội xuống chân thái hậu:
- Hoàng ngạch nương, Lam nhi của trẫm đâu??
Thái hậu nhìn con trai mình, bà cũng như tất cả người khác, lại khóc, lời không thốt nổi…
- Chết rồi!- từ đằng sau có tiếng bước chân vọng, Càn Long quay phắt lại, hốt hoảng tới bên nàng:
- Ngọc Châu… muội vừa nói gì đó?- hắn cười như kẻ ngớ ngẩn.-… muội đùa ta phải không?
- Không. Lăng Lam chết rồi.- giọng Châu cách cách nhẫn tâm vang lên.
- Muội đùa ta!- Càn Long hét lên.- bàn tay hắn túm chặt lấy cổ Châu cách cách, xiết chặt.- Nói rằng muội đùa ta đi!!! Mau!!!!
- Hoàng thượng!!!
Tất cả cùng quỳ xuống mong cơn giận dữ của hắn kìm lại, nếu không thì Châu cách cách sẽ bỏ mạng mất!
- Hoàng thượng…- từ cửa điện, Phúc Khang An từ tốn bước vào, đưa ra trước mặt hắn một chiếc khăn lụa trắng có thêu đóa hoa xanh.-… Lam hoàng quý phi gửi vi thần đưa cho Người…
Càn Long buông thõng tay, hắn gục xuống, vò nát chiếc khăn mỏng manh trong tay. Lam nhi từng nói với hắn, nhận được khăn này… nghĩa là nàng đã chết…
Nước mắt hắn rơi… Nước mắt hoàng đế thấm ướt đóa hoa xanh…
Càn Long phun ra một ngụm máu thấm ướt chiếc khăn trắng…
Màu đỏ cùng nước mắt hắn nhuộm lên cánh hoa mượt mà…
Dường như… đóa hoa đang run rẩy khóc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.