Thái Hậu Của Nhiếp Chính Vương
Chương 4: Hạnh Nhân
Đào Tử Nãi Cái
26/02/2024
Ngày hôm sau, từng hồi tiếng trống liên tục vang lên trong ánh nắng ban mai, bên trong Trường Kinh chín đạo cửa thành lần lượt mở rộng, nghênh đón vị Đế vương trẻ tuổi tượng trưng cho vương triều tân sinh.
Phố hẻm ngõ nhỏ phồn hoa tựa như mộng ảo, khắp nơi đều là đầu người chen chúc tò mò muốn được chiêm ngưỡng chân dung thiên tử, trong tiếng ồn ào náo động truyền tới những tin đồn vu vơ, không ít lời có ý phạm thượng, Kim Ngô Vệ như lâm đại địch, tất nhiên là che kín tiểu hoàng đế hộ tống về xa giá.
Do đó, Bùi Chiêu cuối cùng cũng không thể cưỡi ngựa săn đi Tây giao.
Cố Giai Kỳ nghe được những lời bên ngoài, đang xuất thần, không chú ý đến màn xe vừa động, Bùi Chiêu đã khom lưng tiến vào, kêu một tiếng “Mẫu hậu”, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Giai Kỳ bị hắn làm cho hoảng sợ, vội nói: “Sao bệ hạ lại vào đây rồi?”
Bùi Chiêu lấy từ trong tay áo ra một chén gì đó, đưa cho nàng, “Thanh Thuấn mua ở bên đường.” Thấy nàng chưa hiểu, lại bổ sung: “Nói là có tác dụng an thần, ấm dạ dày.”
Hôm nay trời chưa sáng đã phải lên đường, Giai Kỳ đương nhiên ngủ không được ngon, vì thế cười híp mắt nhận lấy. Đồ vật kia trông kỳ quái, đen sì trộn với trắng nõn dính dính, Bùi Chiêu thấy nàng muốn đưa tới bên môi, vội vàng nói: “Không biết là thứ gì, mẫu hậu vẫn không nên ăn thì hơn.” Nói xong lập tức muốn đưa tay ra lấy về.
Bộ dáng thiếu niên nghiêm trang, Giai Kỳ đã tùy ý nhấp một ngụm, cười nói, “Là chè hạt mè trộn với bột hạnh nhân.”
Bùi Chiêu chưa từng xuất cung, tất nhiên cũng chưa nhìn thấy mấy món ăn vặt dân gian này bao giờ, “Ồ” một tiếng, “Sao mẫu hậu lại biết?”
Giai Kỳ cười rộ lên khiến cho mi mắt hơi cong, mày dài hơi nhíu, “Số sạp quầy ai gia từng mở còn nhiều hơn tấu chương bệ hạ phê chuẩn đấy.”
Nàng đã cố ý không muốn nói, tuy rằng Bùi Chiêu xưa nay lãnh đạm, cũng nể mặt mỉm cười, “Mẫu hậu còn có bản lĩnh như vậy, nhi thần lại không biết.”
“Ai gia còn có rất nhiều chuyện mà bệ hạ không biết.” Giai Kỳ vén một góc màn xe lên, chỉ về một hướng, “Đó là cửa hàng bánh canh, như bệ hạ thấy đấy, lui tới phần nhiều là kiệu phu, gần bên cạnh là trà lâu, là nơi phú thương tụ tập, hầm ngầm phía sau dùng để trữ băng, băng trong cung dùng vào ngày hạ chính là đến từ nơi đó. Có điều ông chủ của ba cửa hàng đó đều là huynh đệ một nhà…” Nàng nghĩ nghĩ, “Năm ngoái vẫn là như vậy, hiện tại thì không biết nữa.”
Đối với cảnh vật con người bên ngoài, Bùi Chiêu dường như không mấy hứng thú, tuy nhiên vẫn rất kiên nhẫn nghe nàng dông dài.
Giai Kỳ cũng không ngại mình phiền phức, thứ nhất, nàng làm “Mẫu hậu” đã làm thành quen, thứ hai là Bùi Chiêu nhìn như lạnh nhạt thờ ơ, thực ra vô cùng chu đáo, lúc này trông như đến phụng dưỡng nàng, kỳ thực là sợ nàng nghe được những lời đồn về gian tình giữa Nhiếp Chính Vương và Thái Hậu, sẽ lại nghĩ nhiều.
Đáng tiếc Giai Kỳ chẳng hề khổ sở, ngược lại còn ước gì lời đồn kia truyền đi càng xa, nghĩ theo chiều hướng tốt, không chừng lương tâm Bùi Lang trỗi dậy mà buông tay, nghĩ theo chiều hướng xấu, biết đâu hắn lại xuất hiện chí sĩ anh hùng rút kiếm diệt trừ nàng cho sảng khoái, như vậy cũng coi như kết thúc tốt đẹp.
Lúc đến hành dinh Tây giao đã là ban đêm, trên bầu trời mưa rơi ngột ngạt, cho dù là ngày xuân cũng có cảm giác bực bội.
Giai Kỳ xuống xe, vừa đứng trên mặt đất lập tức hít sâu một hơi, thoáng chốc nhớ tới khung cảnh những năm trước, trong lòng nặng trĩu, tất cả những ấm áp khuây khỏa ban ngày đều theo Dạ Du thần bay vào bầu trời đêm.
Trong viện vắng vẻ không người, tĩnh lặng như mực, nàng tống Bùi Chiêu cùng Thanh Thuấn ra ngoài chơi, còn mình thì ngồi trong phòng ngây ngốc.
Bùi Lang đương nhiên sẽ tới, ngẩng đầu là Bùi Lang cúi đầu cũng là Bùi Lang, trốn cũng vô dụng, còn không bằng cứ chờ ở đây.
Trên bàn là nữ trang các loại, nàng nhàn rỗi đến phát hoảng, mở từng món ra xem, bên trong là trang sức cùng hương phấn màu sắc rực rỡ.
Trước đây Cố tướng quân phủ đương nhiên không thiếu mấy thứ này, những năm đó Cố Lượng Ân chiến công hiển hách, cho dù người không ở nhà, ban thưởng, lễ vật cũng luôn bay tới phủ tướng quân giống như tuyết rơi.
Khi ấy tính tình Giai Kỳ lỗ mãng, một lần phát sầu vì trong phòng không còn chỗ chứa, chỉ có thể cầu xin đại ca Cố Luyện ra ngoài mang đồ đi sung quân lương.
Quân lương luôn luôn cấp thiếu, so với quân lương, mấy thứ này chẳng đáng là gì.
Có điều hiện tại Cố Giai Kỳ đã là Thái Hậu. Thái Hậu phải đoan trang cẩn trọng, quanh năm suốt tháng mặc thâm y nặng nề, chải búi tóc cao.
Có đôi khi nàng nhìn chính mình trong gương, cảm giác giống như nhìn thấy búp bê hình người mà Đông Doanh tiến cống, y phục hoa lệ che đi tay chân mảnh dẻ, phải nhấc dây mới có thể cử động, từ đầu đến cuối trên mặt đều không có biểu cảm.
Thời tiết vừa oi vừa nóng, Giai Kỳ đùa nghịch trang sức phấn son một hồi, trái chờ phải đợi cũng không thấy Bùi Lang tới, dứt khoát nằm lên bàn xuất thần.
Không biết từ lúc nào cửa sổ đã bị gió thổi mở, từng đợt gió đêm lướt qua sau cổ, hơi lành lạnh vô cùng dễ chịu, không biết qua bao lâu, Giai Kỳ đã nằm bò ra bàn ngủ mất.
Gió đêm lắc lư lay động, trong mộng cũng lắc lư lay động, nàng đứng trong thế giới phiêu diêu điên đảo đó hồi lâu, mới phát hiện kia rất có thể là mùa đông năm Bình Đế thứ bốn mươi sáu.
Năm ấy nàng vẫn là Cố quý phi của Bình Đế. Bình Đế trầm mê nữ sắc, trước khi băng hà còn nhớ thương một đám phi tần tuổi xuân chưa được chạm vào kia, nhớ đến hoàn toàn phát điên, hạ chỉ dìm toàn bộ các nàng xuống hồ xử tử.
Nàng được người vớt lên từ hồ Thái Dịch, bị sặc nước đến nỗi phổi sinh bệnh, liên tiếp mấy ngày sốt cao không giảm, sốt đến ý thức mơ hồ, thỉnh thoảng mở mắt tỉnh lại, ngay cả mặt người cũng nhìn không rõ.
Nhưng chuyện cố tình lại không như ý người, càng nhìn không rõ, thính giác lại càng nhạy bén, có giọng nói nửa quen thuộc nửa xa lạ ở bên giường, mang theo ý cười nói: “Dìm hồ? Trước khi chết hoàng huynh lại còn làm chuyện tốt.”
Đã hơn bốn năm nàng không được nghe giọng nói kia, nhưng có lẽ người sắp chết luôn có chút mẫn cảm hơn bình thường, nàng vừa nghe thấy lập tức biết đó là Bùi Lang.
Bốn năm trước còn là vị hôn phu của nàng - Bùi Lang.
Nàng đã nghĩ tới việc Bùi Lang sẽ hận nàng, cho rằng bản thân đã chuẩn bị tốt, nhưng lại không ngờ được sẽ khổ sở như vậy. Chớp mắt đã khổ sở hơn 6 năm, Bùi Lang vẫn hận nàng, một chút cũng không giảm.
Phố hẻm ngõ nhỏ phồn hoa tựa như mộng ảo, khắp nơi đều là đầu người chen chúc tò mò muốn được chiêm ngưỡng chân dung thiên tử, trong tiếng ồn ào náo động truyền tới những tin đồn vu vơ, không ít lời có ý phạm thượng, Kim Ngô Vệ như lâm đại địch, tất nhiên là che kín tiểu hoàng đế hộ tống về xa giá.
Do đó, Bùi Chiêu cuối cùng cũng không thể cưỡi ngựa săn đi Tây giao.
Cố Giai Kỳ nghe được những lời bên ngoài, đang xuất thần, không chú ý đến màn xe vừa động, Bùi Chiêu đã khom lưng tiến vào, kêu một tiếng “Mẫu hậu”, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Giai Kỳ bị hắn làm cho hoảng sợ, vội nói: “Sao bệ hạ lại vào đây rồi?”
Bùi Chiêu lấy từ trong tay áo ra một chén gì đó, đưa cho nàng, “Thanh Thuấn mua ở bên đường.” Thấy nàng chưa hiểu, lại bổ sung: “Nói là có tác dụng an thần, ấm dạ dày.”
Hôm nay trời chưa sáng đã phải lên đường, Giai Kỳ đương nhiên ngủ không được ngon, vì thế cười híp mắt nhận lấy. Đồ vật kia trông kỳ quái, đen sì trộn với trắng nõn dính dính, Bùi Chiêu thấy nàng muốn đưa tới bên môi, vội vàng nói: “Không biết là thứ gì, mẫu hậu vẫn không nên ăn thì hơn.” Nói xong lập tức muốn đưa tay ra lấy về.
Bộ dáng thiếu niên nghiêm trang, Giai Kỳ đã tùy ý nhấp một ngụm, cười nói, “Là chè hạt mè trộn với bột hạnh nhân.”
Bùi Chiêu chưa từng xuất cung, tất nhiên cũng chưa nhìn thấy mấy món ăn vặt dân gian này bao giờ, “Ồ” một tiếng, “Sao mẫu hậu lại biết?”
Giai Kỳ cười rộ lên khiến cho mi mắt hơi cong, mày dài hơi nhíu, “Số sạp quầy ai gia từng mở còn nhiều hơn tấu chương bệ hạ phê chuẩn đấy.”
Nàng đã cố ý không muốn nói, tuy rằng Bùi Chiêu xưa nay lãnh đạm, cũng nể mặt mỉm cười, “Mẫu hậu còn có bản lĩnh như vậy, nhi thần lại không biết.”
“Ai gia còn có rất nhiều chuyện mà bệ hạ không biết.” Giai Kỳ vén một góc màn xe lên, chỉ về một hướng, “Đó là cửa hàng bánh canh, như bệ hạ thấy đấy, lui tới phần nhiều là kiệu phu, gần bên cạnh là trà lâu, là nơi phú thương tụ tập, hầm ngầm phía sau dùng để trữ băng, băng trong cung dùng vào ngày hạ chính là đến từ nơi đó. Có điều ông chủ của ba cửa hàng đó đều là huynh đệ một nhà…” Nàng nghĩ nghĩ, “Năm ngoái vẫn là như vậy, hiện tại thì không biết nữa.”
Đối với cảnh vật con người bên ngoài, Bùi Chiêu dường như không mấy hứng thú, tuy nhiên vẫn rất kiên nhẫn nghe nàng dông dài.
Giai Kỳ cũng không ngại mình phiền phức, thứ nhất, nàng làm “Mẫu hậu” đã làm thành quen, thứ hai là Bùi Chiêu nhìn như lạnh nhạt thờ ơ, thực ra vô cùng chu đáo, lúc này trông như đến phụng dưỡng nàng, kỳ thực là sợ nàng nghe được những lời đồn về gian tình giữa Nhiếp Chính Vương và Thái Hậu, sẽ lại nghĩ nhiều.
Đáng tiếc Giai Kỳ chẳng hề khổ sở, ngược lại còn ước gì lời đồn kia truyền đi càng xa, nghĩ theo chiều hướng tốt, không chừng lương tâm Bùi Lang trỗi dậy mà buông tay, nghĩ theo chiều hướng xấu, biết đâu hắn lại xuất hiện chí sĩ anh hùng rút kiếm diệt trừ nàng cho sảng khoái, như vậy cũng coi như kết thúc tốt đẹp.
Lúc đến hành dinh Tây giao đã là ban đêm, trên bầu trời mưa rơi ngột ngạt, cho dù là ngày xuân cũng có cảm giác bực bội.
Giai Kỳ xuống xe, vừa đứng trên mặt đất lập tức hít sâu một hơi, thoáng chốc nhớ tới khung cảnh những năm trước, trong lòng nặng trĩu, tất cả những ấm áp khuây khỏa ban ngày đều theo Dạ Du thần bay vào bầu trời đêm.
Trong viện vắng vẻ không người, tĩnh lặng như mực, nàng tống Bùi Chiêu cùng Thanh Thuấn ra ngoài chơi, còn mình thì ngồi trong phòng ngây ngốc.
Bùi Lang đương nhiên sẽ tới, ngẩng đầu là Bùi Lang cúi đầu cũng là Bùi Lang, trốn cũng vô dụng, còn không bằng cứ chờ ở đây.
Trên bàn là nữ trang các loại, nàng nhàn rỗi đến phát hoảng, mở từng món ra xem, bên trong là trang sức cùng hương phấn màu sắc rực rỡ.
Trước đây Cố tướng quân phủ đương nhiên không thiếu mấy thứ này, những năm đó Cố Lượng Ân chiến công hiển hách, cho dù người không ở nhà, ban thưởng, lễ vật cũng luôn bay tới phủ tướng quân giống như tuyết rơi.
Khi ấy tính tình Giai Kỳ lỗ mãng, một lần phát sầu vì trong phòng không còn chỗ chứa, chỉ có thể cầu xin đại ca Cố Luyện ra ngoài mang đồ đi sung quân lương.
Quân lương luôn luôn cấp thiếu, so với quân lương, mấy thứ này chẳng đáng là gì.
Có điều hiện tại Cố Giai Kỳ đã là Thái Hậu. Thái Hậu phải đoan trang cẩn trọng, quanh năm suốt tháng mặc thâm y nặng nề, chải búi tóc cao.
Có đôi khi nàng nhìn chính mình trong gương, cảm giác giống như nhìn thấy búp bê hình người mà Đông Doanh tiến cống, y phục hoa lệ che đi tay chân mảnh dẻ, phải nhấc dây mới có thể cử động, từ đầu đến cuối trên mặt đều không có biểu cảm.
Thời tiết vừa oi vừa nóng, Giai Kỳ đùa nghịch trang sức phấn son một hồi, trái chờ phải đợi cũng không thấy Bùi Lang tới, dứt khoát nằm lên bàn xuất thần.
Không biết từ lúc nào cửa sổ đã bị gió thổi mở, từng đợt gió đêm lướt qua sau cổ, hơi lành lạnh vô cùng dễ chịu, không biết qua bao lâu, Giai Kỳ đã nằm bò ra bàn ngủ mất.
Gió đêm lắc lư lay động, trong mộng cũng lắc lư lay động, nàng đứng trong thế giới phiêu diêu điên đảo đó hồi lâu, mới phát hiện kia rất có thể là mùa đông năm Bình Đế thứ bốn mươi sáu.
Năm ấy nàng vẫn là Cố quý phi của Bình Đế. Bình Đế trầm mê nữ sắc, trước khi băng hà còn nhớ thương một đám phi tần tuổi xuân chưa được chạm vào kia, nhớ đến hoàn toàn phát điên, hạ chỉ dìm toàn bộ các nàng xuống hồ xử tử.
Nàng được người vớt lên từ hồ Thái Dịch, bị sặc nước đến nỗi phổi sinh bệnh, liên tiếp mấy ngày sốt cao không giảm, sốt đến ý thức mơ hồ, thỉnh thoảng mở mắt tỉnh lại, ngay cả mặt người cũng nhìn không rõ.
Nhưng chuyện cố tình lại không như ý người, càng nhìn không rõ, thính giác lại càng nhạy bén, có giọng nói nửa quen thuộc nửa xa lạ ở bên giường, mang theo ý cười nói: “Dìm hồ? Trước khi chết hoàng huynh lại còn làm chuyện tốt.”
Đã hơn bốn năm nàng không được nghe giọng nói kia, nhưng có lẽ người sắp chết luôn có chút mẫn cảm hơn bình thường, nàng vừa nghe thấy lập tức biết đó là Bùi Lang.
Bốn năm trước còn là vị hôn phu của nàng - Bùi Lang.
Nàng đã nghĩ tới việc Bùi Lang sẽ hận nàng, cho rằng bản thân đã chuẩn bị tốt, nhưng lại không ngờ được sẽ khổ sở như vậy. Chớp mắt đã khổ sở hơn 6 năm, Bùi Lang vẫn hận nàng, một chút cũng không giảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.