Quyển 1 - Chương 1: Hoàng hậu
Trà Hoa Cúc
31/12/2013
Edit: Eirlys
“Hoàng thượng có ý chỉ, truyền Nam Cung hoàng hậu tấn kiến… tấn kiến… tấn kiến…”
Thái giám tuyên chỉ có giọng nói lanh
lảnh hô lên thật to, trong hoàng cung rộng lớn nổi lên một hồi lại một
hồi tiếng vọng chói tai, làm cho một người vốn đã phiền lòng không dứt
lại phiền càng thêm phiền.
Trong điện, thật không có hình tượng,
một người thiếu nữ uể oải nằm nghiêng trên giường, mệt mỏi ngồi dậy,
miễn cưỡng mở mắt, lại miễn cưỡng nhếch môi lên một chút, cuối cùng mới
nói ra vang vang hai chữ: “Không đi”
Thái giám truyền chỉ vẻ mặt có một chút khó xử.
“Hoàng hậu nương nương, ngài …Ngài
không thể không đi được! Đây…đây chính là thánh chỉ”.Hắn quỳ gối xuống,
nhỏ giọng nói khó khăn.
“Không sao” Thiếu nữ quần áo không
chỉnh tề trở mình qua, ngã lại lên giường, lần này cả mí mắt cũng lười
nhấc lên, chỉ cười khẽ một tiếng, nói” Lão già thối đó triệu kiến, Bổn
cung đã đi qua mấy lần rồi? Trước kia không đi, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không đi. Không đi, nói không đi nhất định không đi”. Đi chẳng khác
nào là tự chui đầu vào lưới, nàng sẽ không ngu tự mình chuốc lấy phiền
phức!
Thái giám bất giác cười khổ một cái.
” Hoàng hậu nương nương, lần này ngài
phải đi mới được!” Hắn thấp giọng khuyên nhủ, trong giọng nói thêm một
phần khốn khổ, “Chỉ sợ, đây là hoàng thượng triệu kiến ngài một lần cuối cùng “
Người trên giường bỗng nhiên trợn to hai mắt, ngẩng đầu lên.
“Một lần cuối cùng là sao?” Nàng thình lình quát lớn, cung nữ thái giám trong điện không hề phòng bị, đều bị dọa đến giật mình.
Ánh mắt sáng quắc đồng thời bắn về phía tên thái giám. Vẻ nóng lòng làm không người nào dám nhìn thẳng vào nàng.
“Nương nương, ngài còn không biết sao”
thái giám ngẩng đầu, hướng về ánh mắt của nàng, lập tức cúi đầu thấp đi, hoảng sợ run run nói:
” Hoàng thượng bị bệnh đã nguy kịch,
hôm nay lại càng nặng thậm chí cả sức lực để nói chuyện cũng không có.
Sáng sớm, Hoàng thượng hơi thở đã yếu ớt. Từ giờ Mão đến bây giờ, tất cả thái y đều tụ họp tại Phượng cung, nhưng Người một chút nước cũng không uống được, tất cả cũng đành lực bất tòng tâm. Bây giờ, Hoàng thượng
đang dặn dò hậu sự ! “
Nghe thế, người ở trên giường liền phấn khởi nhảy dựng lên, thoáng chốc mở to đôi mắt sáng tròn.
” Có thật không, có thật không? Lão bất tử kia đích thực sắp chết?” Nàng gấp rút hỏi không ngớt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy phấn khởi.
Cúi đầu, suy xét một lúc, thái giám mới thấp giọng do dự nói: ” Phải …phải”
Nguyền rủa vua, tội đáng chém, thậm chí có thể tru di cửu tộc. Thế nhưng…hoàng thượng dặn dò, nếu không nói như thế, hoàng hậu nương nương sẽ ngàn vạn lần không khởi giá.
“Thật tốt quá!” nhận được câu trả lời xác định, người trên giường vui mừng nhảy nhót, lấy khăn tay làm cờ vẫy vẫy ăn mừng.
Nhưng vừa nghĩ lại, một mối nghi ngờ dâng lên trong lòng.
“Không đúng”, nàng lắc lắc đầu nói,”
Ngày hôm trước Bổn cung tại ngự hoa viên hóng mát, hắn còn chạy đến cùng Bổn cung giành nhau ăn bánh hoa mai kia mà”. Sinh khí dồi dào như vậy
làm sao mà sắp chết được?
Thái giám lại cười khổ một cái.
“Nhất định… nhất định bởi vì một miếng bánh hoa mai” hắn thấp giọng nói.
“Sao?” Mất đi hưng phấn,thiếu nữ ngồi
trở lại trên giường. Thân thể hơi nghiêng nghiêng, liền có cung nữ đem
gối thêu hoa cho nàng đệm lưng. Sau đó nàng vẫy tay, cung nữ lập tức
dâng lên trà thơm mới pha đã được làm cho nguội bớt. Nàng đưa tay nhận
lấy, uống một hơi, mới thong thả hỏi, “Như thế nào?”
“Nô tài còn nhớ rõ hôm đó, Hoàng thượng đoạt được từ trên tay ngài miếng bánh hoa mai cuối cùng, quá mức hưng
phấn, liền bỏ vào trong miệng, ngay cả nhai cũng không, liền nuốt xuống. Nhưng ai biết…” Nói đến đây, thái giám liền ngập ngừng.
“Ai ngờ điểm tâm quá lớn, bỗng vướng
tại cổ họng, nuốt không xuống, lại phun không ra, có phải hay không?”
Thiếu nữ dựa vào sức tưởng tượng bổ sung.
“..Đúng là như thế” Thái giám vô lực
gật đầu, ” Sau đó, tất cả thái y đều đã tới, thế nhưng tất cả đều bó
tay, sau một hồi giằng co, cuối cùng phải đợi miếng điểm tâm trong cổ
họng tan ra mới hết.”
Tội nghiệp hoàng thượng. Trong điện, tất cả cung nữ thái giám đều nghĩ như thế, trừ..ra..
“Ha ha ha, báo ứng! Cái này là báo ứng!” Thiếu nữ ở trên giường không hề chú ý đến hình tượng, cất tiếng cười to.
Cái Lão bất tử kia, thật xứng đáng!
Thật sự là tự làm tự chịu! Ai kêu hắn không có chuyện gì lại chạy tới
quấy rầy nhã hứng của nàng, còn tranh đồ ăn với nàng nữa.
“Sau đó? Sau đó thế nào?” cười đã đủ, thiếu nữ còn không buông tha tên thái giám, ôm bụng hỏi tới cùng.
“Sau đó…không biết thế nào, điểm tâm đã nuốt xuống, nhưng hoàng thượng đêm qua liền hấp hối, thái y đến xem
qua, nhưng mà tìm không ra bệnh. Hoàng thượng cũng tự biết số mệnh đã
hết, cho nên…”
“Cho nên mới gọi bổn cung qua dặn dò
hậu sự ” Thiếu nữ phấn khởi vơi đi, nghi ngờ trong lòng cũng không bị
vui sướng hoàn toàn che lấp, “Thế nhưng vì sao bổn cung không có nghe
đến chuyện này”
“Bởi vì … hoàng thượng nói một người
mạnh khỏe, bị nghẹn bánh hoa mai thành như vậy, nói ra rất mất mặt,
nhiều lần căn dặn chúng nô tài, không được để lộ tin đồn ra bên ngoài,
nhất là đối với ngài, hoàng hậu nương nương” Thái giám ngượng ngùng nói.
Lão già kia cũng tự mình hiểu lấy, nếu nàng biết được chuyện này sẽ đem hắn ra cười nhạo.
“Nói như vậy, Lão bất tử thật sự đã gần chết? Chỉ yên tâm một phần, thiếu nữ hỏi thăm dò.
“Cái… này..” Thái giám muốn nói lại
thôi. Nguyền rủa vua, nói một lần cũng đủ làm hắn run rẩy sợ hãi, hắn
thực sự không dám nói lần thứ hai!
“Nói mau, rốt cuộc là, có phải hay không ” thiếu nữ thấy hắn ấp a ấp úng,cực kỳ bất mãn, lớn tiếng ép hỏi.
Thái giám đành chịu, nhắm mắt, cắn răng, nghiêm túc phun ra một chữ : ” Vâng”
“Thật tốt quá” Thiếu nữ lập tức phát ra một tiếng hoan hô, vui vẻ từ trên giường nhảy xuống, ngay cả giày còn không kịp mang.
” Dặn dò hậu sự là chính xác. Ta đi, ta lập tức phải đi! ” Nàng ở trong điện chạy qua chạy lại, hết lấy cái này lại kêu lấy cái kia, bận bịu vô cùng.
“Lục Ngọc, Thu Dung hầu hạ bổn cung thay quần áo!”
“Tiểu Hỉ tử, nhanh đi chuẩn bị phượng liễn, phải nhanh phải nhanh ! “
“Hoàng hậu nương nương…” tất cả cung nữ thái giám ngơ ngác đứng tại chỗ, sững sờ nhìn nàng giống như con bướm
trong gió, bay tới bay lui, thật dở khóc dở cười.
Hoàng thượng sắp cưỡi hạc quy tiên, thân là hoàng hậu, tại sao trên mặt nàng lộ rõ vui mừng, làm cho bọn họ không hiểu ra sao.
Thiếu nữ bận rộn một lúc, quay đầu thấy đám kia vẫn không nhúc nhích, đứng tại chỗ như pho tượng, liền giận tái mặt, thúc giục nói : “Các ngươi còn sững sờ ở nơi này làm cái gì? Nhanh lên một chút đi chuẩn bị, nếu là trước khi bổn cung tới cái Lão bất tử
kia đã tắt thở, như vậy đại sự có thể không tốt!”
“Hoàng hậu nương nương” cung nữ thái giám nhìn bộ dáng vội vã của nàng, không nói nên lời.
Nương nương, ngài hy vọng hoàng thượng sớm chết như thế sao? Ngài đừng quên, hoàng thượng chính là chồng của ngài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.