Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Quyển 2 - Chương 46: Ta là yêu nữ, sợ ai chứ!

Trà Hoa Cúc

31/12/2013

Edit: Eirlys

Một lúc sau, khi đang nắm tay con gái đi trên đường lớn nhộn nhịp, Nam Cung Xuân Hoa mới bắt đầu nhớ lại khuôn mặt tuấn tú bất phàm ấy,” Thật đáng tiếc, tướng mạo xuất sắc như thế, vậy mà là đồ bỏ đi”. Buồn bã ngoái đầu nhìn lại, nàng tiếc rẻ nói.

“Xuất sắc gì chứ! Chỉ là một tên Bạch Vô Thường.” Xuân Yến không đồng ý, khinh thường bằng nửa con mắt:” So với vô số nam nhân mà ta đã duyệt qua, dung mạo của tên kia cũng chỉ trung trung mà thôi, liếc mắt một cái, quay đầu thì đã quên rồi! Nam nhân như thế, cũng chỉ có chút vẻ bề ngoài, lại có chút tài, nên đã bị người khác làm cho kiêu ngạo, tự cao tự đại, không biết trời cao đất dày. Nếu muội muốn xem mỹ nam, hai ngày nữa trong cung tổ chức Bách Hoa yến, mời đến toàn là công tử, tiểu thư nhà quyền thế. Người ta hơn mười đời tận lực thay đổi giống, để muội xem cái gì mới là tuấn nam mỹ nữ đích thực! Thấy qua những người đó rồi, cam đoan lần sau nhìn thấy loại mặt hàng này, mắt cũng không thèm chớp cái nào”.

“Có thật không?”. Xuân Hoa nháy mắt mấy cái, phấn khởi hỏi. Xuân Yến nhìn người tiêu chuẩn rất cao, nàng theo cũng không kịp. Chỉ cần tỷ ấy thừa nhận là mỹ nhân, vậy thì tuyệt đối không sai được.

“Đương nhiên!”. Xuân Yến khẳng định:” Bảo đảm lúc đó, muội sẽ chảy nước bọt giàn giụa, không thể ngừng lại được”.

Nói xong dường như những người đó đã thật sự xuất hiện trước mắt bọn họ vậy.

“Thế sao tỷ còn có thể sống bình thường đến bây giờ?”. Xuân Hoa trêu ghẹo.

Xuân Yến nhún nhún vai, nói ra thực tế:” Không có cách nào khác! Theo quan điểm của bọn vương công quý tộc đó thì ” tất cả đều là thứ thấp kém, chỉ có việc đọc sách mới cao” thôi, lấy văn chương để trị quốc. Những kẻ đó, đa số từ lúc sinh ra đều ôm sách vở đọc đến chết, mỗi người đều là con gà rụt đầu yếu ớt, không phải khẩu vị của ta, tình cảnh ta cũng không khác gì muội”.

“Đúng vậy, đúng vậy! Ai bảo tỷ chỉ thích nam nhân cao lớn, cường tráng, tinh thông võ nghệ chứ!”. Xuân Hoa cười nói.

Xuân Yến cũng không phản bác lại, chẳng thèm cãi lại câu nói đã qua N lần cường điệu.

“Nhưng mà, không phải Bách Hoa yến chỉ mời thiên kim tiểu thư tướng mạo và tài hoa xuất chúng sao?”. Xuân Hoa nói tiếp, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, ” —- lại là tuyển phi yến của hòn đá nhỏ nhà tỷ ư?”

“Chính xác!”. Xuân Yến vỗ tay xem như khen ngợi, thở dài nói:” Nếu như bốn người đó không thể thu hút ánh mắt của hắn, ta chỉ có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm, đem tất cả thiên kim tiểu thư chưa xuất giá toàn kinh thành vào cung, béo gầy đều có đủ tất cả, ta không tin hắn không tìm được một người vừa mắt”.

“Nếu thật sự tìm không được thì sao?”. Xuân Hoa không muốn giội nước lạnh vào mặt nàng, nhưng dựa vào biểu hiện bây giờ của hòn đá nhỏ, rất có thể sẽ như vậy.

“Không sao, nếu như hắn còn không ưng ý thiên kim tiểu thư khắp kinh thành, bổn cô nương còn có diệu kế khác”. Xuân Yến lơ đểnh đáp.

“Cái gì, cái gì vậy?” Xuân Hoa tò mò hỏi.

“Qua một tháng nữa, là đợt tuyển tú nữ ba năm một lần. Phạm vi mở rộng đến mỹ nữ cả nước. Đến lúc đó ta sẽ tuyên bố, chỉ cần mang long thai, bất luận sinh trai hay gái, nhất định được phong phi, vì kỳ vọng thăng quan tiến chức của cả nhà, bọn họ thấy được cơ hội trước mắt —” Xuân Yến nhìn Xuân Hoa nháy mắt, “Muội đoán xem, kết quả sẽ thế nào?”

“Hòn đá nhỏ sẽ bị hương phấn nữ nhân làm cho sống dở chết dở!”. Xuân Hoa phì cười.

“Cho nên nếu hắn còn muốn sống, tốt nhất ngoan ngoãn đi tìm một nữ nhân sinh con, nếu không, hừ hừ, ta sẽ khiến hắn kiếp sau nhìn thấy nữ nhân liền khiếp sợ!”. Xuân Yến cười lạnh, bình tĩnh nói.

“Hoàng thượng thật đáng thương!”. Xuân Hoa thương xót cho tương lai của Phượng Dật.



“Thế nhưng…nếu hắn cận kề cái chết cũng không thuận theo thì sao?”.

“Nếu như tới lúc đó mà hắn còn dám kén chọn nữa—”. Xuân Yến nhếch môi, cười nham hiểm:” Vậy đừng trách lão nương sử dụng thủ đoạn phi thường!”.

Thủ đoạn phi thường gì? Xuân Hoa vừa định hỏi tiếp, cô bé đã kéo kéo tay nàng, chỉ vào người bán hàng rong ở một bên đang rao to, sau đó để tay vào miệng mút, tha thiết nhìn nàng nói:”Mẹ, kẹo hồ lô”.

Xuân Hoa cau mày, kéo ngón tay trong miệng con bé ra, tức giận nói:” Ta đã bảo ngươi nhiều lần, không được mút ngón tay, rất bẩn có biết không?”.

“Mẹ, kẹo hồ lô”. Cô bé chỉ vào một xâu đường hồ lô đỏ tươi, trong mắt chứa chan thèm muốn.

Xuân Hoa chụp lấy tay nó:” Suốt ngày cứ ăn ăn, cái bụng nhỏ của ngươi còn chứa nổi ư? Không được!”

“Dì…”. Cô bé mếu máo, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn về phía Xuân Yến

“Không được”. Xuân Hoa tiến lại chắn ở trước mặt Xuân Yến, muốn cắt đứt tác dụng ánh mắt của cô bé, “Tỷ đừng chìu hư nó”.

“Trẻ con mà, đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút cũng không sao”. Xuân Yến cười khẽ, lấy trong tay áo ra một đồng tiền mua một xâu kẹo hồ lô, đưa cho cô bé đang nhìn nàng với đôi mắt long lanh.

“Cám ơn dì!”. Cô bé nhận lấy, hết sức phấn khởi cảm ơn, sau đó chăm chú liếm xâu kẹo.

“Tỷ đó!”. Việc đã đến nước này, Xuân Hoa đành lắc đầu thở dài.

“Có gì nghiêm trọng đâu, Phù nhi cũng như con gái của ta, mấy tháng mới gặp một lần, muội hãy để ta cưng chìu nó một chút!”. Xuân Yến lấy lòng, kéo tay Xuân Hoa, ” Để ta nghĩ xem, đến lúc đó dùng thân phận gì để triệu muội vào cung”.

“Thôi đi!”. Xuân Hoa khoát tay từ chối:” Muội mang tiếng là một người đàn bà hư hỏng, không thể đến những nơi náo nhiệt như thế được. Người ta giàu sang quyền thế, đương nhiên sẽ khinh thường một người mang theo con mà cha là ai cũng không biết như muội, muội tự hiểu được. Không bằng một tháng sau, tại bờ hồ ở thành Đông, đến đó xem mỹ nam bồi bổ đôi mắt. Nếu như gặp được một người vừa ý, nói không chừng sẽ cùng hắn bỏ trốn”.

Xuân Yến nhíu mày:”Bên bờ hồ ở thành Đông ư? Làm cái gì?”

“Muội chưa nói cho tỷ biết sao?”. Xuân Hoa ngạc nhiên nhìn nàng.

Xuân Yến lắc đầu:”Không có”.

“Vậy sao!”. Xuân Hoa vỗ vỗ đầu, ” Lúc muội định nói cho tỷ, lại chạm mặt Hắc – Bạch Vô Thường. Bị tên Bạch Vô Thường chọc giận như thế, khiến muội quên mất việc chính”.

“Thân là thái hậu, tỷ phải biết chứ, hai tháng nữa không phải là khoa cử ba năm tổ chức một lần sao? Xuân Hoa nói.



Xuân Yến gật đầu tán thành.

“Một tháng sau, ở bên bờ hồ thành Đông , những người tham gia khoa cử sẽ luận văn đấu võ, tranh tài cao thấp”. Lặng lẽ tới gần nàng, Xuân Hoa nói nhỏ:” Muội còn nghe nói, rất nhiều cô nương dự định đến đó để tìm kiếm phu quân như ý đấy!”.

Mắt Xuân Yến sáng ngời: “Có nam nhân cường tráng không?”. Nàng lay lay cánh tay Xuân Hoa, giọng kích động .

Xuân Hoa suy nghĩ một chút bảo:” Nghe nói người tham dự Võ thí cũng sẽ đi”.

“Thật tốt quá!”. Xuân Yến nhảy dựng lên, ” Ta cũng muốn đi”.

“Tỷ có thể sắp xếp được thời gian sao?” Xuân Hoa liếc nàng một cái. Mỗi lần đều cách một, hai tháng mới có thể trốn ra một lần, hơn nữa chỉ có thể tán gẫu mấy câu, uống xong chén trà là phải trở về ngay, có thể thấy được công việc của Xuân Yến bận rộn thế nào.

“Thời gian như bọt biển, chỉ cần cố gắng sắp xếp, nhất định sẽ đi được”. Xuân Yến nói. Sự tình liên quan đến hạnh phúc cả đời của bản thân, cho dù là đại sự quốc gia nàng cũng muốn để qua một bên!

Đang nói bỗng thấy một thiếu nữ trong y phục cung nữ đang vội vã chạy đến từ đầu kia con đường, tới trước mặt bọn họ, thở hổn hển nói:” Thái hậu, rốt cục nô tỳ cũng tìm được người”.

Nhìn thấy Xuân Hoa và cô bé đang ở bên cạnh Xuân Yến, nàng cúi chào:”Tam cô nương”

Xuân Yến nhìn xung quanh, kéo nàng đến một góc đường vắng vẻ, hỏi:”Có chuyện gì vậy?”.

Lục Ngọc kề sát tai nàng, thì thầm vài câu.

Sắc mặt Xuân Yến chợt trở nên đông cứng.

Chờ bọn họ trở lại, Xuân Hoa thắc mắc hỏi:” Làm sao vậy?”

“Giăng lưới đã lâu, bây giờ đã đến lúc thu hoạch”. Xuân Yến thản nhiên nói.

Xuân Hoa hiểu ra:” Lại phải trở về làm yêu nữ ư?”

“Đúng vậy!” Nam Cung Xuân Yến chống tay, cao giọng nói,” Ta là yêu nữ, ta sợ ai chứ!”. Giọng điệu nàng đầy vẻ hài hước.

Xuân Hoa không nhịn được cười, vỗ vỗ vai của nàng:” Được rồi! Tạm biệt yêu nữ. Một tháng sau, muội chờ tỷ ở chỗ cũ!”.

“Không gặp không về!”

“Dì, không gặp không về!”. Cô bé cũng bỏ kẹo hồ lô ra khỏi miệng, cho nàng một nụ hôn gió ngọt ngào mang hương kẹo hồ lô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook