Chương 73: Hạ Táng, Lời đồn, Dung Phi Đi
Tiểu Vành Khuyên
07/05/2022
Bảy ngày đêm khóc tang, cuối cùng đến ngày Hạ táng, Tỉnh đế tự mình đi trước linh cửu, đưa Vạn Thái Hậu đoạn đường cuối cùng, theo sau là Hoàng Hậu, phi tần, mệnh phụ cùng mệnh quan triều đình, nhưng nữ nhân không được vào Hoàng lăng, chỉ quỳ gối bên ngoài khóc tiễn đưa.
Hôm đó trời trong xanh, Thái dương nóng như muốn đốt cháy người, nếu không phải có dưỡng thân dược từ thương thành, nàng cùng Sở thị, Vinh thị sợ là ngất đi vì nóng, cố vượt qua ngày cuối cùng, phi tần nhóm có người không chịu nỗi ngã bệnh.
Một trong những người bệnh chính là Sương Quý Tần, Dung Phi thả ra lời đồn, Sương Quý Tần bát tự sung khắc, nên vừa mới nằm lên long sàn, hậu cung có tang sự, lời đồn nối tiếp lời đồn, cuối cùng đến tay xứ Thần Phù Quốc, Nhàn Thân Vương xem như không nghe thấy, trước khi đi chỉ nói một câu 'Phù Sương đã là người của Đai Hưng, nên tuân thủ Đại Hưng luật lệ cùng quy cũ'.
Tỉnh Đế hài lòng Phù Quốc biết đều, ban thưởng đồ vật gấp đôi, cho người hộ tống đến biên giới hai nước, La Quốc cái gì đều không có, thiếu chút nữa đánh lên chứ nói gì đến ban giao?
Bảy ngày khóc tàn mệt mỏi, phi tần đều ở lại cung của mình bồi dưỡng lại thân mình, Ân Niệm Yên cũng không ngoại lệ, ngủ liền một giấc đến sáng hôm sao.
"Chủ Tử, Dương công công đưa cháo tổ yến đến, nói là Hoàng Thượng ra lệnh Ngự Trù chuẩn bị cho người" Bạch Thược đưa cháo đến trước mặt, truyền đạt lời nói của Dương công công rõ ràng mạch lạc.
"Để đó đi, thông báo xuống dưới, từ hôm nay trên bàn ăn của bổn cung chỉ cần bốn món là đủ, dựa theo quy cũ hai mươi món quá nhiều" có thể do mệt mỏi nên tâm trạng nàng mệt mỏi theo, hoặc là nhìn đủ phú quý nên không muốn lãng phí cũng không chừng, nhưng dù thế nào thì hành động này của nàng đã làm rất nhiều thấp vị phi tần oán hận.
Tỉnh Đế nghe xong không nói thêm gì, tiếp tục phê duyệt tấu chương động lại mấy ngày nay, nhưng mày lúc nào cũng nhíu chặt, thượng triều dễ dàng tức giận mắng người, Dương Trung chỉ dám âm thầm kêu khổ, đại thần lại không hiểu tại sao Hoàng Thường thường xuyên nổi trận lôi đình, mấy ngày sau, Kim Loan Điện yên tỉnh rất nhiều, không có chuyện quan trọng, quyết không ra tiếng, ai xui xẻo kệ ai.
Sau ba ngày miễn thỉnh an, ngày thứ tư mọi người có mặt đông đủ ở Phượng Tê cung, Hoàng Hậu tượng chân hỏi thăm phi tần cùng Hoàng tử, Công chúa, kế tiếp hỏi đến người cáo ốm không đến "Nghe nói Dung Phi không quá tốt, Tỉnh Phi vừa đi thăm, không biết tình hình thế nào?"
"Hồi Hoàng hậu nương nương, Dung Phi hiện tại còn nằm trên giường, thần thiếp cảm thấy nặng hơn trước đó vài ngày, gầy hẳn một vòng, sắc mặt xanh sao, nhìn thấy mà thương" Tỉnh Phi thở dài nói, nàng vốn muốn đi nhìn một cái tượng chưng thôi, không nghỉ tới bắt gập cảnh này, sợ là trúng độc thủ của ai.
"Bổn cung sẽ truyền Thái Y tốt nhất đến Hỷ Hòa Cung, giúp Dung Phi trị liệu, còn Sương Quý Tần thế nào?".
"Thần thiếp nghe nói chỉ bị cảm nắng, uống thêm vài ngày dược liền tốt lên" Khánh Quý phi đơn giản đáp lời, Sương Nhạc Hiên quá xa, đi kiệu phải mất ba giờ, không có ai tình nguyện đến thăm người mang điềm xấu, nàng chỉ tượng chưng cho người đến hỏi thăm một câu.
Hoàng hậu nhìn phía dưới người nói "Lời đồn trong cung là cấm kị, các ngươi quản tốt cung nhân của mình, nếu bổn cung bắt được, nhất định không nhẹ tha".
"Thần thiếp, tần thiếp nhất định quản tốt cung nhân" nói thì rất hay nhưng làm thì không biết thế nào.
Thường Mỹ Nhân cùng Từ Mỹ Nhân xưa nay nhìn nhau không thuận mắt, một cái đanh đá không đầu óc, người còn lại luôn tỏ ra lạnh lùng, thanh cao, Từ Mỹ Nhân tỷ tỷ gả không tốt, nên chán ghét hai nhà Thường, Ân, vào cung với tâm trang giúp tỷ tỷ trả thù, một lòng muốn trèo cao.
"Chúng ta đều là Mỹ Nhân vị phân, Từ Mỹ Nhân dựa vào cái gì ra lệnh cho ta, ta thích ngắm hoa ở đâu, hoa gì không đến lược ngươi chỉ định đi, đợi ngươi ngồi lên phi vị lại nói đi".
"Thường Mỹ Nhân nếu không thích cùng ta ngắm hoa liền thôi, cần gì lỗ mãng như vậy đâu" Từ Mỹ Nhân nhìn áo vàng gần đó, nên cố tình dùng lời nói kíƈɦ ŧɦíƈɦ không đầu óc Thường Mỹ Nhân, nhưng nàng ta không nghỉ tới phía sau mình là Ân Niệm Yên.
"Hoàng Quý Phi vạn phúc kim an".
"Ồn ào cái gì? Đây là ngắm hoa? Trở về đống cửa học lại quy cũ, khi nào học tốt khi nào ra" Ân Niệm Yên sao lại không biết mấy cái tiểu tính kế này, cả hai đời nàng làm nhiều đâu.
Tỉnh Đế vừa rời khỏi Hỷ Hòa Cung, Dung phi nói rất nhiều, chủ yếu là hận hắn, nhưng hắn không mãi mai để ý, bởi vì hắn là vua của một nước, có quá nhiều thứ vướng bận, nếu không nghỉ tình xưa, cùng lời hứa với Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, tội của Dung Phi nên bị phế đi từ lâu, nhưng nàng ta nhắc đến Niệm Nhi, còn nói muốn hắn nghe nàng cùng Niệm Nhi nói chuyện lần cuối, xem như là ân điển cuối cùng, hắn có chút lấy không ra.
Xa xa Đại Cung nữ của Dung Phi quỳ gối cầu xin nàng đi gập Dung Phi một lần, Ân Niệm Yên biết rõ đây là cái bẩy, nhưng có một số chuyện nên kết thúc "Dung Phi ốm đau nhiều ngày, bổn cung nên đi thăm một lần".
Tỉnh Đế không tự chủ được đi theo phía sau.
"Ngươi đến rồi, nhìn thấy ta thê thảm như vậy ngươi vui lắm phải không?" Dung phi cười thê thảm nói.
"Vui? Trước nay ta chưa bao giờ vui khi người khác gập họa, ta chỉ vui mừng khi người thân của mình bình an khỏe mạnh, vui khi nhìn nghèo khổ người được mùa ấm no, bổn cung không thất đức đến nổi đi cười trên nổi đau người khác" nàng hiện tại đã biết Dung Phi muốn làm gì, tính kế cả đời, hiện tại ra nông nổi này còn không quên kéo nàng xuống nước.
"Ngươi tốt như vậy sao? Hậu cung này người hiền lành đều vào phi lăng hết rồi, một đường lên đến Hoàng Quý Phi vị trí, nó vốn thuộc về ta a... không tâm cơ? Nói ra ai tin?
Ta yêu Hoàng thượng, ngày đêm mong đợi, chỉ cần hoàng thượng thị tẫm người khác, tâm ta đau đớn muốn gϊếŧ người, nhưng Hoàng Thượng lại yêu ngươi, yêu một nữ nhân trong mắt chỉ có địa vị quyền lợi, khụ...khụ.... Ngươi có cái gì tốt a..."
"Dung Phi... ngươi biết yêu là cái gì không? Ta không biết, ta chỉ biết nữ nhân một khi bước vào hậu cung chính là phải hầu hạ tốt Hoàng Thượng, kéo dài Hoàng gia huyết mạch, bên cạnh đó phải thông minh tránh đi hậu cung tính kế.
Ngươi nói đúng, người nhân từ hiện tại đang nằm ở lăng phi, ta không tính kế người, nhưng bổn cung tránh đi nhiều lần tính kế từ ngươi là sai rồi sao? Phải đứng yên đó mặc ngươi xâu xé mới đúng sao? Nếu ngươi muốn gập ta để nói lời này, thì không cần phải nói gì nữa, bổn cung đi trước".
"Ha ha ha... Ân Niệm Yên, ngươi yêu Hoàng Thượng sao?".
Ân Niệm Yên dừng lại bước chân, xoay người nhìn vào giương mặt trắng bệt, thân hình ốm yếu đang nhìn nàng, đợi câu trả lời từ nàng, Ân Niệm yên cười nhẹ nói "đối với ta, chỉ cần Hoàng Thượng là một cái Hoàng đế tốt là đủ rồi, mỗi một mùa sẽ có một loại hoa đặc trưng cho mùa đó, nhưng hậu cung là nơi trăm hoa đua nở, ta chỉ là một trong những đó hoa đó thôi".
Dung Phi không nghỉ tới câu trả lời là cái dạng này, bóng lưng của Ân Niệm Yên làm nàng tỉnh ngộ, nhưng đã trễ "ha ha ha.... Thì ra là vậy... ha ha... khụ khụ...".
"Chủ tử, ngài có sao không, Thái Y.... mau mời Thái Y...." cung nhân bên ngoài loạn lên,bên trong Dung Phi nhìn đóa mẫu đơn mình thích nhất cười tự dĩu.
"Ngay từ đầu thiếp đã sai rồi, thiếp hận Thái hậu hại mình không thể sinh được nữa, hận Hoàng hậu chiếm thần thiếp địa vị chính thất, hận Ân Niệm Yên ngồi lên Hoàng Quý Phi, thứ mà Hoàng Thượng từng hứa cho thiếp, ám toán bất cứ kẻ nào mang thai, nhưng hiện tại thần thiếp mới biết mình hận sai người, yêu sai người, bởi vì hận mà thiếp đã không màng nữ nhi của mình, mặc kệ nàng sống chết, cuộc đời này thiếp sống quá uổng phí, cầu xin người tìm một cái tốt dưỡng mẩu cho Yến Nhi, nàng vô tội... khụ...khụ..."
"Được" Tỉnh Đế đứng sau bình phong, hắn chỉ nói một chữ rồi rời đi, Uông Quý Nhân cùng Thường Mỹ Nhân đứng ở cửa cũng không thèm nhìn một cái.
Hôm sau trong cung báo, Dung Phi bệnh nặng không trị, Hoàng Thượng thương tiếc lấy Quý Phi lễ hậu táng, hậu cung càng vắng vẻ hơn, mùa hè năm nay quả thật oi bức.
Bích Tiêu Cung cung nhân biết chủ tử không tốt nói chuyện như trước, làm việc càng thêm cẩn thận hơn, Ân Niệm Yên ngày ngày kiểm tra công khóa của Đại Hoàng Tử, Dạy Tiểu Ngũ nói chuyện, cùng hai đứa nhỏ chơi đùa, không để ý bên ngoài chuyện gì, càng không hỏi tới Tỉnh Đế, tâm trạng chưa trở lại bình thường, nàng tìm Tiểu Bạch lải nhải, ngâm mình trong dược liệu trong không gian, thân thể mới là quan trọng, nàng không thể để mình ra chuyện được.
"Tử Họa lấy hộp cao giúp ta xoa bóp đi, mùa hè nóng bức, cởi y phục xoa bóp không sợ hàn khí nhập thể".
"Nô tỳ đến ngay" Tử Họa làm chuyện này rất nhiều lần, thuần thục đổ cao dưỡng lên lưng, dùng tay nhàng xoa bóp, Ân Niệm Yên nằm nhắm mắt hưởng thụ.
Tỉnh Đế bước vào nhìn như vậy một màng, hắn tức giận muốn kéo người ra trượng đánh, nhưng nhìn đến Ân Niệm Yên nhắm mắt hưởng thụ liền thôi, Niệm Nhi đã quá mệt mỏi, hắn không nên làm nàng tức giận thêm.
Tỉnh Đế ra dấu cho người lui ra, đóng cửa lại tiếp tục công việc của Tử Họa, tay hắn nhẹ nhàng lướt qua làng da trắng buốt, hương thơm trên người nhẹ nhàng bay vào mũi, một tháng không gần nữ nhân, hơn nữa trước mắt là người ngày nhớ đêm mong, hắn càng muốn nàng hơn bao giờ hết.
Hôm đó trời trong xanh, Thái dương nóng như muốn đốt cháy người, nếu không phải có dưỡng thân dược từ thương thành, nàng cùng Sở thị, Vinh thị sợ là ngất đi vì nóng, cố vượt qua ngày cuối cùng, phi tần nhóm có người không chịu nỗi ngã bệnh.
Một trong những người bệnh chính là Sương Quý Tần, Dung Phi thả ra lời đồn, Sương Quý Tần bát tự sung khắc, nên vừa mới nằm lên long sàn, hậu cung có tang sự, lời đồn nối tiếp lời đồn, cuối cùng đến tay xứ Thần Phù Quốc, Nhàn Thân Vương xem như không nghe thấy, trước khi đi chỉ nói một câu 'Phù Sương đã là người của Đai Hưng, nên tuân thủ Đại Hưng luật lệ cùng quy cũ'.
Tỉnh Đế hài lòng Phù Quốc biết đều, ban thưởng đồ vật gấp đôi, cho người hộ tống đến biên giới hai nước, La Quốc cái gì đều không có, thiếu chút nữa đánh lên chứ nói gì đến ban giao?
Bảy ngày khóc tàn mệt mỏi, phi tần đều ở lại cung của mình bồi dưỡng lại thân mình, Ân Niệm Yên cũng không ngoại lệ, ngủ liền một giấc đến sáng hôm sao.
"Chủ Tử, Dương công công đưa cháo tổ yến đến, nói là Hoàng Thượng ra lệnh Ngự Trù chuẩn bị cho người" Bạch Thược đưa cháo đến trước mặt, truyền đạt lời nói của Dương công công rõ ràng mạch lạc.
"Để đó đi, thông báo xuống dưới, từ hôm nay trên bàn ăn của bổn cung chỉ cần bốn món là đủ, dựa theo quy cũ hai mươi món quá nhiều" có thể do mệt mỏi nên tâm trạng nàng mệt mỏi theo, hoặc là nhìn đủ phú quý nên không muốn lãng phí cũng không chừng, nhưng dù thế nào thì hành động này của nàng đã làm rất nhiều thấp vị phi tần oán hận.
Tỉnh Đế nghe xong không nói thêm gì, tiếp tục phê duyệt tấu chương động lại mấy ngày nay, nhưng mày lúc nào cũng nhíu chặt, thượng triều dễ dàng tức giận mắng người, Dương Trung chỉ dám âm thầm kêu khổ, đại thần lại không hiểu tại sao Hoàng Thường thường xuyên nổi trận lôi đình, mấy ngày sau, Kim Loan Điện yên tỉnh rất nhiều, không có chuyện quan trọng, quyết không ra tiếng, ai xui xẻo kệ ai.
Sau ba ngày miễn thỉnh an, ngày thứ tư mọi người có mặt đông đủ ở Phượng Tê cung, Hoàng Hậu tượng chân hỏi thăm phi tần cùng Hoàng tử, Công chúa, kế tiếp hỏi đến người cáo ốm không đến "Nghe nói Dung Phi không quá tốt, Tỉnh Phi vừa đi thăm, không biết tình hình thế nào?"
"Hồi Hoàng hậu nương nương, Dung Phi hiện tại còn nằm trên giường, thần thiếp cảm thấy nặng hơn trước đó vài ngày, gầy hẳn một vòng, sắc mặt xanh sao, nhìn thấy mà thương" Tỉnh Phi thở dài nói, nàng vốn muốn đi nhìn một cái tượng chưng thôi, không nghỉ tới bắt gập cảnh này, sợ là trúng độc thủ của ai.
"Bổn cung sẽ truyền Thái Y tốt nhất đến Hỷ Hòa Cung, giúp Dung Phi trị liệu, còn Sương Quý Tần thế nào?".
"Thần thiếp nghe nói chỉ bị cảm nắng, uống thêm vài ngày dược liền tốt lên" Khánh Quý phi đơn giản đáp lời, Sương Nhạc Hiên quá xa, đi kiệu phải mất ba giờ, không có ai tình nguyện đến thăm người mang điềm xấu, nàng chỉ tượng chưng cho người đến hỏi thăm một câu.
Hoàng hậu nhìn phía dưới người nói "Lời đồn trong cung là cấm kị, các ngươi quản tốt cung nhân của mình, nếu bổn cung bắt được, nhất định không nhẹ tha".
"Thần thiếp, tần thiếp nhất định quản tốt cung nhân" nói thì rất hay nhưng làm thì không biết thế nào.
Thường Mỹ Nhân cùng Từ Mỹ Nhân xưa nay nhìn nhau không thuận mắt, một cái đanh đá không đầu óc, người còn lại luôn tỏ ra lạnh lùng, thanh cao, Từ Mỹ Nhân tỷ tỷ gả không tốt, nên chán ghét hai nhà Thường, Ân, vào cung với tâm trang giúp tỷ tỷ trả thù, một lòng muốn trèo cao.
"Chúng ta đều là Mỹ Nhân vị phân, Từ Mỹ Nhân dựa vào cái gì ra lệnh cho ta, ta thích ngắm hoa ở đâu, hoa gì không đến lược ngươi chỉ định đi, đợi ngươi ngồi lên phi vị lại nói đi".
"Thường Mỹ Nhân nếu không thích cùng ta ngắm hoa liền thôi, cần gì lỗ mãng như vậy đâu" Từ Mỹ Nhân nhìn áo vàng gần đó, nên cố tình dùng lời nói kíƈɦ ŧɦíƈɦ không đầu óc Thường Mỹ Nhân, nhưng nàng ta không nghỉ tới phía sau mình là Ân Niệm Yên.
"Hoàng Quý Phi vạn phúc kim an".
"Ồn ào cái gì? Đây là ngắm hoa? Trở về đống cửa học lại quy cũ, khi nào học tốt khi nào ra" Ân Niệm Yên sao lại không biết mấy cái tiểu tính kế này, cả hai đời nàng làm nhiều đâu.
Tỉnh Đế vừa rời khỏi Hỷ Hòa Cung, Dung phi nói rất nhiều, chủ yếu là hận hắn, nhưng hắn không mãi mai để ý, bởi vì hắn là vua của một nước, có quá nhiều thứ vướng bận, nếu không nghỉ tình xưa, cùng lời hứa với Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, tội của Dung Phi nên bị phế đi từ lâu, nhưng nàng ta nhắc đến Niệm Nhi, còn nói muốn hắn nghe nàng cùng Niệm Nhi nói chuyện lần cuối, xem như là ân điển cuối cùng, hắn có chút lấy không ra.
Xa xa Đại Cung nữ của Dung Phi quỳ gối cầu xin nàng đi gập Dung Phi một lần, Ân Niệm Yên biết rõ đây là cái bẩy, nhưng có một số chuyện nên kết thúc "Dung Phi ốm đau nhiều ngày, bổn cung nên đi thăm một lần".
Tỉnh Đế không tự chủ được đi theo phía sau.
"Ngươi đến rồi, nhìn thấy ta thê thảm như vậy ngươi vui lắm phải không?" Dung phi cười thê thảm nói.
"Vui? Trước nay ta chưa bao giờ vui khi người khác gập họa, ta chỉ vui mừng khi người thân của mình bình an khỏe mạnh, vui khi nhìn nghèo khổ người được mùa ấm no, bổn cung không thất đức đến nổi đi cười trên nổi đau người khác" nàng hiện tại đã biết Dung Phi muốn làm gì, tính kế cả đời, hiện tại ra nông nổi này còn không quên kéo nàng xuống nước.
"Ngươi tốt như vậy sao? Hậu cung này người hiền lành đều vào phi lăng hết rồi, một đường lên đến Hoàng Quý Phi vị trí, nó vốn thuộc về ta a... không tâm cơ? Nói ra ai tin?
Ta yêu Hoàng thượng, ngày đêm mong đợi, chỉ cần hoàng thượng thị tẫm người khác, tâm ta đau đớn muốn gϊếŧ người, nhưng Hoàng Thượng lại yêu ngươi, yêu một nữ nhân trong mắt chỉ có địa vị quyền lợi, khụ...khụ.... Ngươi có cái gì tốt a..."
"Dung Phi... ngươi biết yêu là cái gì không? Ta không biết, ta chỉ biết nữ nhân một khi bước vào hậu cung chính là phải hầu hạ tốt Hoàng Thượng, kéo dài Hoàng gia huyết mạch, bên cạnh đó phải thông minh tránh đi hậu cung tính kế.
Ngươi nói đúng, người nhân từ hiện tại đang nằm ở lăng phi, ta không tính kế người, nhưng bổn cung tránh đi nhiều lần tính kế từ ngươi là sai rồi sao? Phải đứng yên đó mặc ngươi xâu xé mới đúng sao? Nếu ngươi muốn gập ta để nói lời này, thì không cần phải nói gì nữa, bổn cung đi trước".
"Ha ha ha... Ân Niệm Yên, ngươi yêu Hoàng Thượng sao?".
Ân Niệm Yên dừng lại bước chân, xoay người nhìn vào giương mặt trắng bệt, thân hình ốm yếu đang nhìn nàng, đợi câu trả lời từ nàng, Ân Niệm yên cười nhẹ nói "đối với ta, chỉ cần Hoàng Thượng là một cái Hoàng đế tốt là đủ rồi, mỗi một mùa sẽ có một loại hoa đặc trưng cho mùa đó, nhưng hậu cung là nơi trăm hoa đua nở, ta chỉ là một trong những đó hoa đó thôi".
Dung Phi không nghỉ tới câu trả lời là cái dạng này, bóng lưng của Ân Niệm Yên làm nàng tỉnh ngộ, nhưng đã trễ "ha ha ha.... Thì ra là vậy... ha ha... khụ khụ...".
"Chủ tử, ngài có sao không, Thái Y.... mau mời Thái Y...." cung nhân bên ngoài loạn lên,bên trong Dung Phi nhìn đóa mẫu đơn mình thích nhất cười tự dĩu.
"Ngay từ đầu thiếp đã sai rồi, thiếp hận Thái hậu hại mình không thể sinh được nữa, hận Hoàng hậu chiếm thần thiếp địa vị chính thất, hận Ân Niệm Yên ngồi lên Hoàng Quý Phi, thứ mà Hoàng Thượng từng hứa cho thiếp, ám toán bất cứ kẻ nào mang thai, nhưng hiện tại thần thiếp mới biết mình hận sai người, yêu sai người, bởi vì hận mà thiếp đã không màng nữ nhi của mình, mặc kệ nàng sống chết, cuộc đời này thiếp sống quá uổng phí, cầu xin người tìm một cái tốt dưỡng mẩu cho Yến Nhi, nàng vô tội... khụ...khụ..."
"Được" Tỉnh Đế đứng sau bình phong, hắn chỉ nói một chữ rồi rời đi, Uông Quý Nhân cùng Thường Mỹ Nhân đứng ở cửa cũng không thèm nhìn một cái.
Hôm sau trong cung báo, Dung Phi bệnh nặng không trị, Hoàng Thượng thương tiếc lấy Quý Phi lễ hậu táng, hậu cung càng vắng vẻ hơn, mùa hè năm nay quả thật oi bức.
Bích Tiêu Cung cung nhân biết chủ tử không tốt nói chuyện như trước, làm việc càng thêm cẩn thận hơn, Ân Niệm Yên ngày ngày kiểm tra công khóa của Đại Hoàng Tử, Dạy Tiểu Ngũ nói chuyện, cùng hai đứa nhỏ chơi đùa, không để ý bên ngoài chuyện gì, càng không hỏi tới Tỉnh Đế, tâm trạng chưa trở lại bình thường, nàng tìm Tiểu Bạch lải nhải, ngâm mình trong dược liệu trong không gian, thân thể mới là quan trọng, nàng không thể để mình ra chuyện được.
"Tử Họa lấy hộp cao giúp ta xoa bóp đi, mùa hè nóng bức, cởi y phục xoa bóp không sợ hàn khí nhập thể".
"Nô tỳ đến ngay" Tử Họa làm chuyện này rất nhiều lần, thuần thục đổ cao dưỡng lên lưng, dùng tay nhàng xoa bóp, Ân Niệm Yên nằm nhắm mắt hưởng thụ.
Tỉnh Đế bước vào nhìn như vậy một màng, hắn tức giận muốn kéo người ra trượng đánh, nhưng nhìn đến Ân Niệm Yên nhắm mắt hưởng thụ liền thôi, Niệm Nhi đã quá mệt mỏi, hắn không nên làm nàng tức giận thêm.
Tỉnh Đế ra dấu cho người lui ra, đóng cửa lại tiếp tục công việc của Tử Họa, tay hắn nhẹ nhàng lướt qua làng da trắng buốt, hương thơm trên người nhẹ nhàng bay vào mũi, một tháng không gần nữ nhân, hơn nữa trước mắt là người ngày nhớ đêm mong, hắn càng muốn nàng hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.