Chương 205: Cho tới bây giờ vẫn không phải là cầu xin công bình (2)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
"Bồ sư huynh nói hiện tại ta đã là Tu Tiên giả, võ công chiêu số của thế gian đã không phải là đối thủ của ta, như vậy rốt cuộc là mạnh đến trình độ nào?"
Mang theo nghi vấn như vậy, Tần Hạo Hiên ngưng tụ linh lực, trên tay của hắn ngưng tụ ra một đao nhận sắc bén, tùy ý múa may, truyền ra tiếng xé gió xuy xuy.
Hắn vung tay lên, cái bàn gỗ bị cắt đứt một khối nhỏ, gạch cũng bị cắt đứt một cách chỉnh tề, rất nhẹ nhàng.
Có thêm tính khiêu chiến nữa hay không? Dù sao những thứ võ học công pháp của phàm gian này cũng có thể làm được. Tần Hạo Hiên tìm kiếm trong phòng trong giây lát, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một khối sắc trên mặt đất, đầy gỉ sét, hắn chợt động tâm niệm, thử xem có thể cắt đứt nó hay không?
Khối thiết trên mặt đất bị Tần Hạo Hiên thuận tay rạch một cái, lập tức cắt ra thành hai nửa, thoải mái như đao gọt đậu hủ vậy.
Tần Hạo Hiên nhặt miếng sắt trên đất bị cắt thành hai nửa, mặt cắt chỉnh tề.
Cầm sắt đập vào một góc bàn, góc bàn làm bằng gỗ bị mẻ ra một lổ nhỏ, chứng minh khối phàm phẩm này cũng không phải là hàng giả.
- Cổ Vân Tử cũng từng khảo nghiệm trình độ cường ngạnh của thân thể ta, nếu như ta lấy Thủ Đao thuật cắt thân thể mình, có thể cắt tổn thương hay không?
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu của Tần Hạo Hiên, hắn do dự một chút rồi sau đó thử cắt trên cánh tay trái của mình.
- Xùy.
Truyền đến một tiếng xèo xèo khó nghe, ngay cả sắt đều có thể dễ dàng cắt đứt, Thủ Đao thuật không ngờ lại không để lại trên cánh tay của hắn một vết thương nào, thậm chí ngay cả dấu vết trầy da cũng không có.
Tần Hạo Hiên lại dùng Thủ Đao thuật thử cắt vào nhựng bộ phận khác trên cơ thể, phát hiện thân thể mình quả nhiên cứng rắn hơn cả sắt, Thủ Đao thuật không cách nào làm thương tổn được mình.
Trong mấy ngày kế tiếp, Tần Hạo Hiên đóng cửa tu luyện cả ngày, nỗ lực đề thăng cảnh giới, hy vọng có thể Xuất diệp, thế nhưng mãi cho đến một đêm trước ngày đấu pháp tiểu hội, Tần Hạo Hiên vẫn không Xuất diệp.
Buổi tối đó, hắn luyện công xong, đứng lên thở ra một luồng trọc khí. Mấy ngày nay hắn bắt đầu tu luyện từ khi thức dậy từ sáng sớm cho tới tận đêm khuya, sau đó đi Tuyệt Tiên Độc cốc tìm thiên tài địa bảo, thuận tiện tu luyện thần thức, thế nhưng ngoại trừ thần thức có chút tăng trưởng thì không thấy bóng dáng của thiên tài địa bảo ở đâu cả.
- Ngày mai là đấu pháp tiểu hội rồi, đêm nay không đi Tuyệt Tiên Độc cốc nữa, nghỉ ngơi cho thật khỏe, ngày mai toàn lực chuẩn bị chiến đấu thôi.
Tần Hạo Hiên ngẫm nghĩ, bắt đầu nằm nghỉ. Những ngày này tu luyện cường độ cao, hắn cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Nơi bóng núi của Hoàng đế Phong, Cổ Vân đường.
Địa thế cao nhất, Cổ Vân đường có xây một tòa nhà vườn rộng rãi tinh xảo. Nhà vườn này có một cái tên lịch sự tao nhã... Điểm Tinh các.
Điểm Tinh các là thánh địa trong lòng của mỗi đệ tử Cổ Vân đường, bởi vì nơi này là trụ sở của các đời đường chủ.
Cổ Vân Tử ngồi trong sảnh chính, nhắm mắt trầm tư, trên chiếc bàn trước người hắn bày sẵn một viên Dạ Minh châu to bằng nắm đấm của trẻ con. Viên Dạ Minh Châu phát ra hào quang thanh tịnh đẹp đẽ, chiếu sáng khắp sảnh chính giống như là ánh sáng ban ngày.
- Đệ tử Nghiêm Đông tham kiến đường chủ.
Dưới sự hướng dẫn của đệ tử dẫn đường, Nghiêm Đông ôm trong lòng sự kích động và tâm tình thấp thỏm, lần đầu tiên đi vào Điểm Tinh các, vẫn chưa dám ngẩng đầu nhìn Cổ Vân Tử, chỉ cúi đầu bái trên đất.
- Đứng lên đi.
Giọng nói của Cổ Vân Tử hùng hậu thâm trầm, đôi mắt của hắn đang nhìn Nghiêm Đông chằm chằm, dường như có thể xem thấu nội tâm của người khác, mỗi lần hắn nói chuyện, thịt béo trên mặt liền rung động:
- Ngẩng đầu cho ta xem.
Nghiêm Đông ngẩng đầu theo lời, mắt chạm với ánh mắt của Cổ Vân Tử, liền cảm thấy một nỗi lo sợ khó hiểu. Ánh mắt của Cổ Vân Tử tựa như một đạo kiếm khí bén nhọn bắn vào đáy lòng của hắn trong nháy mắt. Nhưng Cổ Vân Tử chưa cho phép vì thế Nghiêm Đông không dám cúi đầu xuống, chỉ có thể sợ run và khủng hoảng trước ánh mắt sắc bén cưỡng chế bản thân mình.
- Nghe nói Bồ Hán Trung của Tự Nhiên đường và tân đệ tử năm nay là Tần Hạo Hiên đều hạ chiến thư tới ngươi.
- Vâng, vâng. . .
Nghiêm Đông rất căng thẳng, trước mặt Cổ Vân Tử hắn cảm giác sóng lưng lạnh buốt, bởi vì lo sợ Cổ Vân Tử nói hắn gây chuyện thị phi, mồ hôi lạnh tuôn ra cả quần áo đều ướt đẫm.
- Chuẩn bị thế nào rồi?
Thấy bộ dáng của Nghiêm Đông như thế, âm thanh Cổ Vân Tử hoà hoãn lại, có chút ân cần nói:
- Ngồi.
- Cảm tạ đường chủ.
Nghiêm Đông ngồi nép bên ghế, chỉ ngồi một góc nhỏ nên thân thể trọng tâm của hắn đều rơi vào chân và trên lưng, dạng này có thể nói là còn khó chịu hơn so với đứng.
Mang theo nghi vấn như vậy, Tần Hạo Hiên ngưng tụ linh lực, trên tay của hắn ngưng tụ ra một đao nhận sắc bén, tùy ý múa may, truyền ra tiếng xé gió xuy xuy.
Hắn vung tay lên, cái bàn gỗ bị cắt đứt một khối nhỏ, gạch cũng bị cắt đứt một cách chỉnh tề, rất nhẹ nhàng.
Có thêm tính khiêu chiến nữa hay không? Dù sao những thứ võ học công pháp của phàm gian này cũng có thể làm được. Tần Hạo Hiên tìm kiếm trong phòng trong giây lát, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một khối sắc trên mặt đất, đầy gỉ sét, hắn chợt động tâm niệm, thử xem có thể cắt đứt nó hay không?
Khối thiết trên mặt đất bị Tần Hạo Hiên thuận tay rạch một cái, lập tức cắt ra thành hai nửa, thoải mái như đao gọt đậu hủ vậy.
Tần Hạo Hiên nhặt miếng sắt trên đất bị cắt thành hai nửa, mặt cắt chỉnh tề.
Cầm sắt đập vào một góc bàn, góc bàn làm bằng gỗ bị mẻ ra một lổ nhỏ, chứng minh khối phàm phẩm này cũng không phải là hàng giả.
- Cổ Vân Tử cũng từng khảo nghiệm trình độ cường ngạnh của thân thể ta, nếu như ta lấy Thủ Đao thuật cắt thân thể mình, có thể cắt tổn thương hay không?
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu của Tần Hạo Hiên, hắn do dự một chút rồi sau đó thử cắt trên cánh tay trái của mình.
- Xùy.
Truyền đến một tiếng xèo xèo khó nghe, ngay cả sắt đều có thể dễ dàng cắt đứt, Thủ Đao thuật không ngờ lại không để lại trên cánh tay của hắn một vết thương nào, thậm chí ngay cả dấu vết trầy da cũng không có.
Tần Hạo Hiên lại dùng Thủ Đao thuật thử cắt vào nhựng bộ phận khác trên cơ thể, phát hiện thân thể mình quả nhiên cứng rắn hơn cả sắt, Thủ Đao thuật không cách nào làm thương tổn được mình.
Trong mấy ngày kế tiếp, Tần Hạo Hiên đóng cửa tu luyện cả ngày, nỗ lực đề thăng cảnh giới, hy vọng có thể Xuất diệp, thế nhưng mãi cho đến một đêm trước ngày đấu pháp tiểu hội, Tần Hạo Hiên vẫn không Xuất diệp.
Buổi tối đó, hắn luyện công xong, đứng lên thở ra một luồng trọc khí. Mấy ngày nay hắn bắt đầu tu luyện từ khi thức dậy từ sáng sớm cho tới tận đêm khuya, sau đó đi Tuyệt Tiên Độc cốc tìm thiên tài địa bảo, thuận tiện tu luyện thần thức, thế nhưng ngoại trừ thần thức có chút tăng trưởng thì không thấy bóng dáng của thiên tài địa bảo ở đâu cả.
- Ngày mai là đấu pháp tiểu hội rồi, đêm nay không đi Tuyệt Tiên Độc cốc nữa, nghỉ ngơi cho thật khỏe, ngày mai toàn lực chuẩn bị chiến đấu thôi.
Tần Hạo Hiên ngẫm nghĩ, bắt đầu nằm nghỉ. Những ngày này tu luyện cường độ cao, hắn cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Nơi bóng núi của Hoàng đế Phong, Cổ Vân đường.
Địa thế cao nhất, Cổ Vân đường có xây một tòa nhà vườn rộng rãi tinh xảo. Nhà vườn này có một cái tên lịch sự tao nhã... Điểm Tinh các.
Điểm Tinh các là thánh địa trong lòng của mỗi đệ tử Cổ Vân đường, bởi vì nơi này là trụ sở của các đời đường chủ.
Cổ Vân Tử ngồi trong sảnh chính, nhắm mắt trầm tư, trên chiếc bàn trước người hắn bày sẵn một viên Dạ Minh châu to bằng nắm đấm của trẻ con. Viên Dạ Minh Châu phát ra hào quang thanh tịnh đẹp đẽ, chiếu sáng khắp sảnh chính giống như là ánh sáng ban ngày.
- Đệ tử Nghiêm Đông tham kiến đường chủ.
Dưới sự hướng dẫn của đệ tử dẫn đường, Nghiêm Đông ôm trong lòng sự kích động và tâm tình thấp thỏm, lần đầu tiên đi vào Điểm Tinh các, vẫn chưa dám ngẩng đầu nhìn Cổ Vân Tử, chỉ cúi đầu bái trên đất.
- Đứng lên đi.
Giọng nói của Cổ Vân Tử hùng hậu thâm trầm, đôi mắt của hắn đang nhìn Nghiêm Đông chằm chằm, dường như có thể xem thấu nội tâm của người khác, mỗi lần hắn nói chuyện, thịt béo trên mặt liền rung động:
- Ngẩng đầu cho ta xem.
Nghiêm Đông ngẩng đầu theo lời, mắt chạm với ánh mắt của Cổ Vân Tử, liền cảm thấy một nỗi lo sợ khó hiểu. Ánh mắt của Cổ Vân Tử tựa như một đạo kiếm khí bén nhọn bắn vào đáy lòng của hắn trong nháy mắt. Nhưng Cổ Vân Tử chưa cho phép vì thế Nghiêm Đông không dám cúi đầu xuống, chỉ có thể sợ run và khủng hoảng trước ánh mắt sắc bén cưỡng chế bản thân mình.
- Nghe nói Bồ Hán Trung của Tự Nhiên đường và tân đệ tử năm nay là Tần Hạo Hiên đều hạ chiến thư tới ngươi.
- Vâng, vâng. . .
Nghiêm Đông rất căng thẳng, trước mặt Cổ Vân Tử hắn cảm giác sóng lưng lạnh buốt, bởi vì lo sợ Cổ Vân Tử nói hắn gây chuyện thị phi, mồ hôi lạnh tuôn ra cả quần áo đều ướt đẫm.
- Chuẩn bị thế nào rồi?
Thấy bộ dáng của Nghiêm Đông như thế, âm thanh Cổ Vân Tử hoà hoãn lại, có chút ân cần nói:
- Ngồi.
- Cảm tạ đường chủ.
Nghiêm Đông ngồi nép bên ghế, chỉ ngồi một góc nhỏ nên thân thể trọng tâm của hắn đều rơi vào chân và trên lưng, dạng này có thể nói là còn khó chịu hơn so với đứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.