Chương 220: Cổ đường chủ chân thực nhiệt tình (1)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
Trước tình huống cả hai người đều bế quan, muốn cứu người bị giam trong phòng quan sát Giám Yêu xử còn có hai biện pháp. Đầu tiên là có được phê chuẩn bảo đảm của tất cả đường chủ của năm đại đường, chỉ cần đường chủ năm đại đường đồng thời đồng ý thả người là được. Thứ nhì là tìm một đường chủ không có liên hệ cùng đương sự đến chứng thực rằng đương sự trong sạch. Nếu như chứng thực không có vấn đề vậy cũng có thể thả người.
Tuyền Cơ Tử thở dài, ở chỗ này cũng không có biện pháp nói Tự Nhiên đường mình ủng hộ Tần Hạo Hiên. Loại chuyện như vậy lén làm có thể, mọi người trong lòng cũng tự hiểu như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể thật sự nói ra, nếu không chính là làm hư quy củ rồi.
Tuyền Cơ Tử ăn phải đinh mềm, bất đắc dĩ đành phải rời đi, chuẩn bị tìm những đường chủ đường khác để bọn họ hỗ trợ thả người. Dù sao bất kỳ một đường chủ nào của bốn đại đường kia cũng đều có đệ tử của mình vào lao, cần phải tuân thủ quy củ.
Bởi vì... nơi này là... .
Lúc này Từ Vũ cũng tới, vừa vặn đụng phải Tuyền Cơ Tử đang muốn rời đi.
- Đệ tử Từ Vũ tham kiến đường chủ.
Từ Vũ hành lễ rất cung kính, cảm kích nhìn Tuyền Cơ Tử nói:
- Cám ơn ngài đã tới thăm Hạo Hiên ca ca.
Tuyền Cơ Tử cũng từng nghe Bồ Hán Trung nhiều lần nhắc tới Từ Vũ, nhìn thái độ biết điều của nàng, lúc này hiền hòa cười nói:
- Giám Yêu xử quy củ rất nghiêm, ta phải đi tìm mấy vị đường chủ khác hỗ trợ, ngươi muốn thăm Tần Hạo Hiên à?
Từ Vũ gật gật đầu, nàng đã sớm nghe nói người Giám Yêu xử không thông tình cảm và thể diện, đang lo như thế nào mới có thể gặp được Tần Hạo Hiên.
Tuyền Cơ Tử cười nhạt một cái, gọi một vị đệ tử xuất thân Tự Nhiên đường đến, bảo hắn dẫn Từ Vũ đi gặp Tần Hạo Hiên. Tuy Tuyền Cơ Tử không có biện pháp bảo bọn họ thả người, thế nhưng đủ tư cách bảo một người đi thăm hỏi. Tiền Quang chỉ có thể giương mắt nhìn.
- Hạo Hiên ca ca.
Từ Vũ đi vào phòng quan sát vừa ẩm vừa ướt, mùi nấm mốc hôi thối xông vào mũi, không khỏi nhíu mày:
- Ca ca cầm Hành Khí tán này, không biết ca phải nhốt bao lâu, chờ những cái này dùng hết rồi muội sẽ mang đến tặng tiếp.
Từ Vũ lấy ra mười bao Hành Khí tán đưa cho Tần Hại Hiên, sau đó nói với hắn:
- Ca ca yên tâm, muội đi van cầu La Kim Hoa, nhờ nàng mời sư phụ tới cứu ca ca.
Tần Hạo Hiên mỉm cười lắc đầu, nói:
- Không cần, đã có số Hành Khí tán này, ta ở đây tu luyện mười ngày. Hoàn cảnh nơi đây tuy thiếu thốn một chút nhưng Tu Tiên giả chúng ta nào kiêng kỵ tới những chuyện đó chi nhiều. Hơn nữa ta ở đây một mình thanh tĩnh, có thể an tâm tu luyện, coi như bế quan đi.
Tần Hạo Hiên dừng một chút, lại tiếp:
- Bồ sư huynh thương thế không ổn, muội trở về giúp ta chiếu cố huynh ấy cho thật tốt, bảo huynh ấy đừng lo lắng cho ta. Ta nán lại đây một thời gian để bọn họ tra xét cho rõ ràng, tránh sau này ba ngày hai lượt tới tìm ta phiền toái, ta không thể chịu nổi a.
Đứng ở ngoài cửa giám thị, đám người Tiền Quang thấy Từ Vũ lấy ra Hành Khí tán thì ánh mắt lộ ra hào quang nóng cháy. Bọn họ sớm nghe nói qua Từ Vũ luyện chế Hành Khí tán, đáng tiếc không có cơ hội có được một bao. Nhưng Tần Hạo Hiên một lần có được mười bao, làm sao không khiến cho bọn họ ghen tỵ?
Cổ Vân Tử ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ lim khắc hoa vẽ mắt rồng tại sảnh chính của Điểm Tinh các, sắc mặt âm úc khó coi, đây là dấu hiệu báo trước khi hắn giận dữ.
Tiền Quang và vài tên đệ tử Giám Yêu xử xuất thân từ Cổ Vân đường đứng giữa chính sảnh, thận trọng, thở cũng không dám thở mạnh.
Trong lúc bọn họ suy đoán vì sao đường chủ lên cơn tức giận, Cổ Vân Tử bỗng nhiên xông lên tới trước Tiền Quang, hung hăng tát mấy cái vào mặt hắn, chỉ thấy khóe miệng của Tiền Quang lập tức chảy máu ròng ròng.
Tiền Quang bị đánh làm gì còn ngạo khí như trước mặt những đệ tử khác, cái đầu rũ cụp xuống, sợ lại chọc giận tới Cổ Vân Tử nữa.
Đánh Tiền Quang xong, Cổ Vân Tử vẫn không dừng tay. Y đi tới trước mặt những đệ tử khác, thưởng cho mỗi người hai cái bạt tai. Sau khi đánh xong, Cổ Vân Tử đặt mông ngồi xuống ghế gỗ lim khắc hoa, ánh mắt sắc bén quét qua bọn họ, hung hăng trách mắng:
Tuyền Cơ Tử thở dài, ở chỗ này cũng không có biện pháp nói Tự Nhiên đường mình ủng hộ Tần Hạo Hiên. Loại chuyện như vậy lén làm có thể, mọi người trong lòng cũng tự hiểu như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể thật sự nói ra, nếu không chính là làm hư quy củ rồi.
Tuyền Cơ Tử ăn phải đinh mềm, bất đắc dĩ đành phải rời đi, chuẩn bị tìm những đường chủ đường khác để bọn họ hỗ trợ thả người. Dù sao bất kỳ một đường chủ nào của bốn đại đường kia cũng đều có đệ tử của mình vào lao, cần phải tuân thủ quy củ.
Bởi vì... nơi này là... .
Lúc này Từ Vũ cũng tới, vừa vặn đụng phải Tuyền Cơ Tử đang muốn rời đi.
- Đệ tử Từ Vũ tham kiến đường chủ.
Từ Vũ hành lễ rất cung kính, cảm kích nhìn Tuyền Cơ Tử nói:
- Cám ơn ngài đã tới thăm Hạo Hiên ca ca.
Tuyền Cơ Tử cũng từng nghe Bồ Hán Trung nhiều lần nhắc tới Từ Vũ, nhìn thái độ biết điều của nàng, lúc này hiền hòa cười nói:
- Giám Yêu xử quy củ rất nghiêm, ta phải đi tìm mấy vị đường chủ khác hỗ trợ, ngươi muốn thăm Tần Hạo Hiên à?
Từ Vũ gật gật đầu, nàng đã sớm nghe nói người Giám Yêu xử không thông tình cảm và thể diện, đang lo như thế nào mới có thể gặp được Tần Hạo Hiên.
Tuyền Cơ Tử cười nhạt một cái, gọi một vị đệ tử xuất thân Tự Nhiên đường đến, bảo hắn dẫn Từ Vũ đi gặp Tần Hạo Hiên. Tuy Tuyền Cơ Tử không có biện pháp bảo bọn họ thả người, thế nhưng đủ tư cách bảo một người đi thăm hỏi. Tiền Quang chỉ có thể giương mắt nhìn.
- Hạo Hiên ca ca.
Từ Vũ đi vào phòng quan sát vừa ẩm vừa ướt, mùi nấm mốc hôi thối xông vào mũi, không khỏi nhíu mày:
- Ca ca cầm Hành Khí tán này, không biết ca phải nhốt bao lâu, chờ những cái này dùng hết rồi muội sẽ mang đến tặng tiếp.
Từ Vũ lấy ra mười bao Hành Khí tán đưa cho Tần Hại Hiên, sau đó nói với hắn:
- Ca ca yên tâm, muội đi van cầu La Kim Hoa, nhờ nàng mời sư phụ tới cứu ca ca.
Tần Hạo Hiên mỉm cười lắc đầu, nói:
- Không cần, đã có số Hành Khí tán này, ta ở đây tu luyện mười ngày. Hoàn cảnh nơi đây tuy thiếu thốn một chút nhưng Tu Tiên giả chúng ta nào kiêng kỵ tới những chuyện đó chi nhiều. Hơn nữa ta ở đây một mình thanh tĩnh, có thể an tâm tu luyện, coi như bế quan đi.
Tần Hạo Hiên dừng một chút, lại tiếp:
- Bồ sư huynh thương thế không ổn, muội trở về giúp ta chiếu cố huynh ấy cho thật tốt, bảo huynh ấy đừng lo lắng cho ta. Ta nán lại đây một thời gian để bọn họ tra xét cho rõ ràng, tránh sau này ba ngày hai lượt tới tìm ta phiền toái, ta không thể chịu nổi a.
Đứng ở ngoài cửa giám thị, đám người Tiền Quang thấy Từ Vũ lấy ra Hành Khí tán thì ánh mắt lộ ra hào quang nóng cháy. Bọn họ sớm nghe nói qua Từ Vũ luyện chế Hành Khí tán, đáng tiếc không có cơ hội có được một bao. Nhưng Tần Hạo Hiên một lần có được mười bao, làm sao không khiến cho bọn họ ghen tỵ?
Cổ Vân Tử ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ lim khắc hoa vẽ mắt rồng tại sảnh chính của Điểm Tinh các, sắc mặt âm úc khó coi, đây là dấu hiệu báo trước khi hắn giận dữ.
Tiền Quang và vài tên đệ tử Giám Yêu xử xuất thân từ Cổ Vân đường đứng giữa chính sảnh, thận trọng, thở cũng không dám thở mạnh.
Trong lúc bọn họ suy đoán vì sao đường chủ lên cơn tức giận, Cổ Vân Tử bỗng nhiên xông lên tới trước Tiền Quang, hung hăng tát mấy cái vào mặt hắn, chỉ thấy khóe miệng của Tiền Quang lập tức chảy máu ròng ròng.
Tiền Quang bị đánh làm gì còn ngạo khí như trước mặt những đệ tử khác, cái đầu rũ cụp xuống, sợ lại chọc giận tới Cổ Vân Tử nữa.
Đánh Tiền Quang xong, Cổ Vân Tử vẫn không dừng tay. Y đi tới trước mặt những đệ tử khác, thưởng cho mỗi người hai cái bạt tai. Sau khi đánh xong, Cổ Vân Tử đặt mông ngồi xuống ghế gỗ lim khắc hoa, ánh mắt sắc bén quét qua bọn họ, hung hăng trách mắng:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.