Chương 119: Hạ Vân Tự Nhiên Sơ Giao Thủ (2)
Cao Lâu Đại Hạ
08/07/2021
Gia Luật Tề bình thường không phải loại người chanh chua, hôm nay gã làm vậy vì bất đắc dĩ. Vì có cơ hội đi chung với Trương Cuồng, Gia Luật Tề muốn tìm cách lôi kéo quan hệ với gã, qua đó kết duyên.
Ở tu tiên kết duyên không đơn giản là làm tốt mối quan hệ, đa số là hai người quen biết thời gian lâu sinh ra liên kết tâm linh kỳ diệu, sau này tu luyện giúp đỡ cho nhau.
Nếu có thể kết duyên với Trương Cuồng sẽ là cơ duyên lớn cho Gia Luật Tề, dù sao Trương Cuồng là vô thượng tử chủng. Nếu mượn điều này kéo Trương Cuồng vào Hạ Vân Đường, có lẽ sư phụ Hạ Vân Tử sẽ rất cảm kích gã.
Gia Luật Tề đang định cùng Trương Cuồng đi chỗ khác tìm đất tốt, Tần Hạo Hiên cười khẩy nói:
- Đây là bản lĩnh của Hạ Vân Đường sao? Tính tới tính lui cuối cùng tính ra đây không phải đất tốt, ngươi nhìn trong đất phì nhiêu này mọc cỏ không bằng đất khác mà không tự biết sao?
Trương Cuồng nghe Tần Hạo Hiên nói câu đó tim rớt cái bịch, cảm giác bị tát mặt.
Tần Hạo Hiên mỉa mai xong phớt lờ Gia Luật Tề sắc mặt âm trầm sải bước đi khoảng trăm thước, thần thức thả ra chui xuống đất mười thước điều tra linh khí bên dưới.
Suy tính bát quái thuật số bình thường chỉ có thể tính lòng đất ba thước có linh khí hay không, Tần Hạo Hiên tăng thêm ma niệm của Bất Tử Vu Ma khiến thần thức dễ dàng vào sâu dưới đất mười thước, tỉ mỉ thấm vào từng hạt thổ nhưỡng. Tần Hạo Hiên vừa đi vừa đối lập mức độ linh khí đậm đặc trong thổ nhưỡng, cách hai mươi thước hắn cũng làm được.
Lúc trước Tần Hạo Hiên đã thả ra thần thức điều tra khu đất xung quanh, cảm giác linh khí dưới đất không đậm, có hạt thổ nhưỡng ẩn chứa linh khí cực đậm, hắn so sánh những mảnh đất sau cùng chọn một miếng đất linh khí hơi đậm. Thổ nhưỡng chứa linh khí này chỉ cỡ mười mẫu đất.
Tần Hạo Hiên đứng tại chỗ lớn tiếng nói:
- Hạ Vân Đường ngươi khoa chân múa tay đẹp mắt cỡ nào thì sao? Đừng thấy động tác suy tính của Bồ sư huynh không đẹp nhưng làm thật, Bồ sư huynh tính ra miếng đất này là linh địa thượng hảo!
Tần Hạo Hiên nói xong tìm đất, vạch ra mười mẫu đất bất quy tắc, ánh mắt khinh thường nhìn Gia Luật Tề.
Tần Hạo Hiên trào phúng Gia Luật Tề rồi tự mình tìm đất, trán Bồ Hán Trung rịn mồ hôi lạnh. Chỗ đất đó không phải gã tính ra, hơn nữa bề mặt đất trải lớp đá vụn dày một tấc, bên dưới đá vụn là cát đất sâu hai tấc, đất bùn dưới cát đất không quá tệ nhưng không xem như tốt. Nếu chọn miếng đất này chỉ riêng bào đi lớp đá vụn, lớp cát đất đã là công trình lớn.
Nhưng Tần Hạo Hiên đã chọn, Bồ Hán Trung không tiện bác bỏ trước mặt bao người.
Gia Luật Tề bị Tần Hạo Hiên trào phúng rất nhanh điều chỉnh sắc mặt, đá mấy cái khu đất hắn chọn, toàn là đá vụn, trong phong thủy loại đất này không phải đất tốt.
Gia Luật Tề thầm nghĩ:
- Loại kẻ yếu ra từ Tự Nhiên Đường như Bồ Hán Trung kiến thức nông cạn làm sao có thể tính ra đất tốt? Tần Hạo Hiên khác với tin đồn, rất bốc đồng. Nếu vậy ta sẽ suy tính cẩn thận cho Trương Cuồng biết năng lực của Hạ Vân Đường ta trong Thái Sơ.
Gia Luật Tề lắc đầu cười cười với Bồ Hán Trung, cầm la bàn quen thuộc tính nhanh, tư thế hoa lệ mang theo vài phần tiên khí.
Tiểu đệ của Trương Cuồng tính lên tiếng trợ uy nhưng bị gã lạnh băng trừng chặn họng. Ba tháng mới vừa tu tiên đạo khiến Trương Cuồng cảm giác tiên đạo to lớn, tâm cảnh không nóng nảy như ban đầu. Đương nhiên sự chán ghét Tần Hạo Hiên không giảm bớt ngược lại tăng cao.
Hiện giờ Tần Hạo Hiên làm bất cứ chuyện gì Trương Cuồng xem xét càng kỹ càng, tránh cho thân phận tử chủng của mình mất mặt.
Sở trưởng lão nhìn thái độ của Trương Cuồng thì thầm gật gù thích thú, lão bất giác đến gần Tần Hạo Hiên, lấy la bàn ra nhanh chóng thôi diễn. Tần Hạo Hiên từng thần kỳ biểu hiện chọn đất khiến Sở trưởng lão nghi ngờ suy tính của Gia Luật Tề, nhưng gã là đệ tử đạo truyền của Hạ Vân Tử, lẽ ra sẽ không xảy ra vấn đề.
Nhưng nhìn từ góc độ nào Tần Hạo Hiên chọn miếng đất này không tính là đất tốt, mỗi tội có vết xe đổ gục ngã trong tay hắn, Sở trưởng lão nghiêm túc thôi diễn.
Ban đầu thôi diễn hai người bình tĩnh môi treo nụ cười, cùng với thủ pháp suy tính càng lúc càng nhanh, la bàn xoay tít như con quay trong tay họ, động tác tay phức tạp làm người ta nhìn muốn học mà bị hoa mắt.
Hai người càng thôi diễn càng giật mình, nụ cười khinh mạn trên môi biến mất, thay thế là biểu tình nghiêm túc và giật mình.
Sở trưởng lão suy tính xong trước, thở hắt ra, khen ngợi từ tận đáy lòng:
- Đất tốt, đất tốt!
Sở trưởng lão khen làm đám người mới rồi trào phúng Bồ Hán Trung, Tần Hạo Hiên há hốc mồm có thể nhét quả trứng gà.
Chợt bộp một tiếng, la bàn trong tay Gia Luật Tề rớt xuống đất, mặt gã tái nhợt nhìn Tần Hạo Hiên, mắt tràn ngập khó tin như thấy quỷ. Sau khi Sở trưởng lão suy tính xong gã cũng hoàn thành, nhìn kết quả tính ra cộng thêm Sở trưởng lão xác định, gã luôn không tin được cũng phải thừa nhận Tần Hạo Hiên chọn ra đất tốt.
Tần Hạo Hiên nói là Bồ Hán Trung chọn miếng đất này hoàn toàn là nhảm nhí. Lúc Tần Hạo Hiên bắt đầu chọn đất Bồ Hán Trung còn đang vất vả suy tính, hơn nữa bằng vào thủ đoạn suy tính mèo quào từ Tự Nhiên Đường, cho gã ba, năm ngày cũng không tìm ra được miếng đất này. Sở trưởng lão và Gia Luật Tề cũng phải mất một nén nhang mới nghiệm chứng ra đây là đất tốt.
Tìm một miếng đất khó khăn hơn nghiệm chứng đất gấp vô số lần.
Linh khí trong miếng đất này che giấu rất sâu, trong hạt thổ nhưỡng chứa linh khí hoàn toàn trái với thường thức phong thủy bình thường, phải dùng thủ đoạn phản bát quái mới tính ra. Nhưng ai rảnh rỗi vì tìm một miếng đất mà dùng thủ đoạn suy tính cực kỳ phức tạp như phản bát quái? Chỉ khi nào bày trận pháp mới sử dụng phản bát quái. Nếu không phải Tần Hạo Hiên tìm ra miếng đất thì bọn họ không cách nào biết đây là đất tốt.
Sở trưởng lão, Gia Luật Tề nghi hoặc nhìn Bồ Hán Trung. Không lẽ Tự Nhiên Đường nghiên cứu ra cách tìm linh địa mới? Đường này yếu nhất trong Thái Sơ Giáo, vì họ yếu nhất nên rất có thể nghiên cứu các cách kỳ lạ hòng tăng lên tu vi, không lẽ đây là cách mới đó?
Trương Cuồng thấy phản ứng của hai người liền biết chuyện gì xảy ra, lòng thầm mừng mình ngăn cản đám theo đuổi sủa bậy, nếu không lại bị bẽ mặt, cho đám người Lý Tĩnh chê cười. Nếu truyền vào tai trưởng bối sẽ làm hỏng danh tiếng của gã.
Ở tu tiên kết duyên không đơn giản là làm tốt mối quan hệ, đa số là hai người quen biết thời gian lâu sinh ra liên kết tâm linh kỳ diệu, sau này tu luyện giúp đỡ cho nhau.
Nếu có thể kết duyên với Trương Cuồng sẽ là cơ duyên lớn cho Gia Luật Tề, dù sao Trương Cuồng là vô thượng tử chủng. Nếu mượn điều này kéo Trương Cuồng vào Hạ Vân Đường, có lẽ sư phụ Hạ Vân Tử sẽ rất cảm kích gã.
Gia Luật Tề đang định cùng Trương Cuồng đi chỗ khác tìm đất tốt, Tần Hạo Hiên cười khẩy nói:
- Đây là bản lĩnh của Hạ Vân Đường sao? Tính tới tính lui cuối cùng tính ra đây không phải đất tốt, ngươi nhìn trong đất phì nhiêu này mọc cỏ không bằng đất khác mà không tự biết sao?
Trương Cuồng nghe Tần Hạo Hiên nói câu đó tim rớt cái bịch, cảm giác bị tát mặt.
Tần Hạo Hiên mỉa mai xong phớt lờ Gia Luật Tề sắc mặt âm trầm sải bước đi khoảng trăm thước, thần thức thả ra chui xuống đất mười thước điều tra linh khí bên dưới.
Suy tính bát quái thuật số bình thường chỉ có thể tính lòng đất ba thước có linh khí hay không, Tần Hạo Hiên tăng thêm ma niệm của Bất Tử Vu Ma khiến thần thức dễ dàng vào sâu dưới đất mười thước, tỉ mỉ thấm vào từng hạt thổ nhưỡng. Tần Hạo Hiên vừa đi vừa đối lập mức độ linh khí đậm đặc trong thổ nhưỡng, cách hai mươi thước hắn cũng làm được.
Lúc trước Tần Hạo Hiên đã thả ra thần thức điều tra khu đất xung quanh, cảm giác linh khí dưới đất không đậm, có hạt thổ nhưỡng ẩn chứa linh khí cực đậm, hắn so sánh những mảnh đất sau cùng chọn một miếng đất linh khí hơi đậm. Thổ nhưỡng chứa linh khí này chỉ cỡ mười mẫu đất.
Tần Hạo Hiên đứng tại chỗ lớn tiếng nói:
- Hạ Vân Đường ngươi khoa chân múa tay đẹp mắt cỡ nào thì sao? Đừng thấy động tác suy tính của Bồ sư huynh không đẹp nhưng làm thật, Bồ sư huynh tính ra miếng đất này là linh địa thượng hảo!
Tần Hạo Hiên nói xong tìm đất, vạch ra mười mẫu đất bất quy tắc, ánh mắt khinh thường nhìn Gia Luật Tề.
Tần Hạo Hiên trào phúng Gia Luật Tề rồi tự mình tìm đất, trán Bồ Hán Trung rịn mồ hôi lạnh. Chỗ đất đó không phải gã tính ra, hơn nữa bề mặt đất trải lớp đá vụn dày một tấc, bên dưới đá vụn là cát đất sâu hai tấc, đất bùn dưới cát đất không quá tệ nhưng không xem như tốt. Nếu chọn miếng đất này chỉ riêng bào đi lớp đá vụn, lớp cát đất đã là công trình lớn.
Nhưng Tần Hạo Hiên đã chọn, Bồ Hán Trung không tiện bác bỏ trước mặt bao người.
Gia Luật Tề bị Tần Hạo Hiên trào phúng rất nhanh điều chỉnh sắc mặt, đá mấy cái khu đất hắn chọn, toàn là đá vụn, trong phong thủy loại đất này không phải đất tốt.
Gia Luật Tề thầm nghĩ:
- Loại kẻ yếu ra từ Tự Nhiên Đường như Bồ Hán Trung kiến thức nông cạn làm sao có thể tính ra đất tốt? Tần Hạo Hiên khác với tin đồn, rất bốc đồng. Nếu vậy ta sẽ suy tính cẩn thận cho Trương Cuồng biết năng lực của Hạ Vân Đường ta trong Thái Sơ.
Gia Luật Tề lắc đầu cười cười với Bồ Hán Trung, cầm la bàn quen thuộc tính nhanh, tư thế hoa lệ mang theo vài phần tiên khí.
Tiểu đệ của Trương Cuồng tính lên tiếng trợ uy nhưng bị gã lạnh băng trừng chặn họng. Ba tháng mới vừa tu tiên đạo khiến Trương Cuồng cảm giác tiên đạo to lớn, tâm cảnh không nóng nảy như ban đầu. Đương nhiên sự chán ghét Tần Hạo Hiên không giảm bớt ngược lại tăng cao.
Hiện giờ Tần Hạo Hiên làm bất cứ chuyện gì Trương Cuồng xem xét càng kỹ càng, tránh cho thân phận tử chủng của mình mất mặt.
Sở trưởng lão nhìn thái độ của Trương Cuồng thì thầm gật gù thích thú, lão bất giác đến gần Tần Hạo Hiên, lấy la bàn ra nhanh chóng thôi diễn. Tần Hạo Hiên từng thần kỳ biểu hiện chọn đất khiến Sở trưởng lão nghi ngờ suy tính của Gia Luật Tề, nhưng gã là đệ tử đạo truyền của Hạ Vân Tử, lẽ ra sẽ không xảy ra vấn đề.
Nhưng nhìn từ góc độ nào Tần Hạo Hiên chọn miếng đất này không tính là đất tốt, mỗi tội có vết xe đổ gục ngã trong tay hắn, Sở trưởng lão nghiêm túc thôi diễn.
Ban đầu thôi diễn hai người bình tĩnh môi treo nụ cười, cùng với thủ pháp suy tính càng lúc càng nhanh, la bàn xoay tít như con quay trong tay họ, động tác tay phức tạp làm người ta nhìn muốn học mà bị hoa mắt.
Hai người càng thôi diễn càng giật mình, nụ cười khinh mạn trên môi biến mất, thay thế là biểu tình nghiêm túc và giật mình.
Sở trưởng lão suy tính xong trước, thở hắt ra, khen ngợi từ tận đáy lòng:
- Đất tốt, đất tốt!
Sở trưởng lão khen làm đám người mới rồi trào phúng Bồ Hán Trung, Tần Hạo Hiên há hốc mồm có thể nhét quả trứng gà.
Chợt bộp một tiếng, la bàn trong tay Gia Luật Tề rớt xuống đất, mặt gã tái nhợt nhìn Tần Hạo Hiên, mắt tràn ngập khó tin như thấy quỷ. Sau khi Sở trưởng lão suy tính xong gã cũng hoàn thành, nhìn kết quả tính ra cộng thêm Sở trưởng lão xác định, gã luôn không tin được cũng phải thừa nhận Tần Hạo Hiên chọn ra đất tốt.
Tần Hạo Hiên nói là Bồ Hán Trung chọn miếng đất này hoàn toàn là nhảm nhí. Lúc Tần Hạo Hiên bắt đầu chọn đất Bồ Hán Trung còn đang vất vả suy tính, hơn nữa bằng vào thủ đoạn suy tính mèo quào từ Tự Nhiên Đường, cho gã ba, năm ngày cũng không tìm ra được miếng đất này. Sở trưởng lão và Gia Luật Tề cũng phải mất một nén nhang mới nghiệm chứng ra đây là đất tốt.
Tìm một miếng đất khó khăn hơn nghiệm chứng đất gấp vô số lần.
Linh khí trong miếng đất này che giấu rất sâu, trong hạt thổ nhưỡng chứa linh khí hoàn toàn trái với thường thức phong thủy bình thường, phải dùng thủ đoạn phản bát quái mới tính ra. Nhưng ai rảnh rỗi vì tìm một miếng đất mà dùng thủ đoạn suy tính cực kỳ phức tạp như phản bát quái? Chỉ khi nào bày trận pháp mới sử dụng phản bát quái. Nếu không phải Tần Hạo Hiên tìm ra miếng đất thì bọn họ không cách nào biết đây là đất tốt.
Sở trưởng lão, Gia Luật Tề nghi hoặc nhìn Bồ Hán Trung. Không lẽ Tự Nhiên Đường nghiên cứu ra cách tìm linh địa mới? Đường này yếu nhất trong Thái Sơ Giáo, vì họ yếu nhất nên rất có thể nghiên cứu các cách kỳ lạ hòng tăng lên tu vi, không lẽ đây là cách mới đó?
Trương Cuồng thấy phản ứng của hai người liền biết chuyện gì xảy ra, lòng thầm mừng mình ngăn cản đám theo đuổi sủa bậy, nếu không lại bị bẽ mặt, cho đám người Lý Tĩnh chê cười. Nếu truyền vào tai trưởng bối sẽ làm hỏng danh tiếng của gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.