Chương 245: Khống thân khống hồn khó khống tâm (2)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
Vũ Nghĩa liếm môi một cái, bộ mặt lại hiện vẻ dữ tợn.
- Ngươi không phải người, tính mạng của nhiều đồng môn đệ tử bị ngươi coi như chuyện vặt. Cho dù ngươi bị ngũ lôi đánh, đánh chết thành cặn bã cũng không thể chuộc tội.
- Với tư chất của bọn hắn cũng không có hy vọng tu tiên, để cho bọn họ chết vì ta là phúc phần của bọn hắn rồi.
Xích Luyện lại chiếm cứ thân thể của Vũ Nghĩa, lập tức ánh mắt lại sôi sục, nói:
- Chỉ cần ta được những thạch nhũ linh dịch này, luyện thành đan dược tăng lên thọ nguyên là có tư cách xung kích Tiên Thụ nhất luân cảnh, thậm chí Tiên Anh Đạo Quả cảnh, trong giáo ai dám khi dễ ta? Ngày sau có ai dám khi ta? Ngũ lôi đánh? Ai dám đánh ta.
Lúc này, Vũ Nghĩa đã bò dậy, mê mang trong mắt hắn dần dần rút đi, thay vào đó là gương mặt thần sắc dữ tợn, xem ra Xích Luyện tử lại hoàn toàn khống chế hắn.
- Thế nào, còn hai vị chưa chết. Rất tốt!
Vũ Nghĩa liếm môi một cái, sát ý ẩn hiện trong mắt, đi tới gần Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh:
- Dù sao hai người các ngươi biết quá nhiều, phải chết.
Lời của Vũ Nghĩa cực kỳ âm trầm, Diệp Nhất Minh đang ngồi cũng giật mình tỉnh lại. Lúc này linh lực trong cơ thể hắn tuy vẫn còn hỗn loạn cuồng bạo, nhưng đã không còn nguy hiểm nổ tan xác. Nếu như không lập tức tỉnh lại suy nghĩ biện pháp đào thoát, vậy sẽ chết ở trong tay của Xích Luyện.
Mặc dù đang ngồi xếp bằng nhưng những lời của Vũ Nghĩa mới nói vừa rồi vẫn lọt vào tai của Diệp Nhất Minh. Hắn nhanh chóng suy đoán được người nào đã dùng Di Hồn thuật khống chế thân thể của Vũ Nghĩa:
- Khống chế Vũ Nghĩa chính là đường chủ của Cổ Vân đường. Sư đệ Xích Luyện tử của Cổ Vân Tử, người này là Tiên Thụ cảnh tu vi.
Vừa nghe lời Diệp Nhất Minh giới thiệu, Tần Hạo Hiên lập tức lạnh trong lòng hơn phân nửa. Lại là người Cổ Vân đường.
Xích Luyện tử dùng Di Hồn thuật khống chế được thân thể của Vũ Nghĩa, tuy không thể sử dụng ra thực lực Tiên Thụ cảnh kinh khủng của bản thân, nhưng hắn thấm nhuần kinh nghiệm hơn trăm năm trên đường tu tiên đạo, cho dù chỉ có thể phát huy ra thực lực Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp cũng lợi hại hơn Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp tầm thường rồi.
Ngay lúc Xích Luyện tử khống chế Vũ Nghĩa muốn giết hai người Tần Hạo Hiên, chợt biến tướng nảy sinh, gương mặt dữ tợn của Vũ Nghĩa bỗng nhiên vặn vẹo, hắn lại ngã xuống đất.
- Ngươi không thể tiếp tục dùng cơ thể của ta làm chuyện ác nữa. Bởi vì ngươi mà hai tay của ta đã dính đầy máu tươi.
Ngay lúc Xích Luyện tử muốn giết Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh, Vũ Nghĩa lại lần nữa tranh đoạt quyền khống chế thân thể. Tuy nhiên hắn thất bại rất nhanh, thần tình dữ tợn lại xuất hiện trên mặt của hắn, Xích Luyện tử đã khống chế thân thể của hắn một lần nữa.
- Ta vốn chỉ thỉnh thoảng dùng thân thể của ngươi một chút, nếu như ngươi phản kháng như vậy, ta đành phải toái hồn ngươi thôi.
Xích Luyện tử nói một cách âm lãnh:
- Ta cần phải trừ hai người này, còn thạch nhũ linh dịch nhất định ta phải đoạt được. Không ai có thể ngăn trở.
- Xích Luyện tử, môn phái tra thạch nhũ linh dịch rất nghiêm ngặt. Nhiều thạch nhũ linh dịch như vậy, ngươi cũng không mang ra được đâu. Lúc người đi ra ngoài, Cửu trưởng lão sẽ kiểm tra bình ngọc của ngươi.
- Vậy à, ngươi nhắc nhở làm ta nhớ ra rồi.
Xích Luyện tử chiếm cứ thân thể của Vũ Nghĩa xong, lộ ra vẻ trầm tư mấy phần. Mỗi một đệ tử trước khi tiến vào thủy phủ đều được môn phái phát cho một bình ngọc đặc chế. Bình ngọc này dùng để chứa thạch nhũ linh dịch, nhằm bảo đảm cho dược hiệu của thạch nhũ linh dịch sẽ không bị mất đi. Những thạch nhũ linh dịch này là tài nguyên cực kỳ trọng yếu đối với giáo, chỉ có chưởng giáo và vài trưởng lão Trường Lão viện mới có tư cách hưởng dụng. Những người khác chiếm lấy thạch nhũ linh dịch làm của riêng đều mang trọng tội. Nếu Vũ Nghĩa dùng bình ngọc đặc chế để chứa thạch nhũ linh dịch, khẳng định là sẽ bị phát hiện.
Ngẫm nghĩ giây lát, ánh mắt của Xích Luyện tử lơ đãng rơi vào hai người Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh, bỗng nhiên cười nói:
- Ta sẽ cho hai người bọn họ giữ bình ngọc chứa thạch nhũ linh dịch. Cho dù không có bình ngọc của bọn họ, trong thủy phủ này nhiều người như vậy, ta tùy tiện giết mấy người lấy bình ngọc không được sao? Về phần ngươi, dám làm trái ý nguyện của ta, ngươi sắp bị toái hồn rồi.
- Không...
Âm thanh của hắn vừa dứt, trên mặt Vũ Nghĩa thể hiện thần sắc sợ hãi, rất nhanh thần tình liền đọng lại như bị định thân pháp vậy, cả người sững sờ tại chỗ không nhúc nhích.
Một hơi thở...
Hai hơi...
Ba hơi...
Trong thời gian ba hơi thở, Vũ Nghĩa đã ngốc trệ hoàn toàn, ánh mắt xuyên thấu thần sắc thống khổ kinh khủng, sau đỉnh đầu của hắn hắn toát lên một cổ khói xanh, linh quang trong mắt lóe lên một cái, lập tức còn sót lại một đống tro tàn.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt của Diệp Nhất Minh, hắn cả kinh nói:
- Toái hồn. Thật là thủ đoạn tàn nhẫn.
Rất nhanh, vẻ đờ đẫn trên mặt của Vũ Nghĩa lại toát ra thần sắc hung tàn và dữ tợn. Hiển nhiên Vũ Nghĩa đã bị toái hồn thật sự rồi. Người trước mắt đã không còn là Vũ Nghĩa xưa nay được các đệ tử tầng dưới kính ngưỡng, mà là Xích Luyện tử vì tư lợi không từ thủ đoạn.
Cặp mắt của Xích Luyện tử lóe ra quang mang màu máu, nhìn chằm chằm Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh có vẻ rất thú vị, khóe miệng mỉm cười:
- Thật làm cho người ta kỳ quái, một là phế vật Tự Nhiên đường, một là tân đệ tử mới nhập môn, không ngờ lại có thể may mắn sống sót. Nhưng đáng tiếc, các ngươi vẫn phải chết.
- Ngươi không phải người, tính mạng của nhiều đồng môn đệ tử bị ngươi coi như chuyện vặt. Cho dù ngươi bị ngũ lôi đánh, đánh chết thành cặn bã cũng không thể chuộc tội.
- Với tư chất của bọn hắn cũng không có hy vọng tu tiên, để cho bọn họ chết vì ta là phúc phần của bọn hắn rồi.
Xích Luyện lại chiếm cứ thân thể của Vũ Nghĩa, lập tức ánh mắt lại sôi sục, nói:
- Chỉ cần ta được những thạch nhũ linh dịch này, luyện thành đan dược tăng lên thọ nguyên là có tư cách xung kích Tiên Thụ nhất luân cảnh, thậm chí Tiên Anh Đạo Quả cảnh, trong giáo ai dám khi dễ ta? Ngày sau có ai dám khi ta? Ngũ lôi đánh? Ai dám đánh ta.
Lúc này, Vũ Nghĩa đã bò dậy, mê mang trong mắt hắn dần dần rút đi, thay vào đó là gương mặt thần sắc dữ tợn, xem ra Xích Luyện tử lại hoàn toàn khống chế hắn.
- Thế nào, còn hai vị chưa chết. Rất tốt!
Vũ Nghĩa liếm môi một cái, sát ý ẩn hiện trong mắt, đi tới gần Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh:
- Dù sao hai người các ngươi biết quá nhiều, phải chết.
Lời của Vũ Nghĩa cực kỳ âm trầm, Diệp Nhất Minh đang ngồi cũng giật mình tỉnh lại. Lúc này linh lực trong cơ thể hắn tuy vẫn còn hỗn loạn cuồng bạo, nhưng đã không còn nguy hiểm nổ tan xác. Nếu như không lập tức tỉnh lại suy nghĩ biện pháp đào thoát, vậy sẽ chết ở trong tay của Xích Luyện.
Mặc dù đang ngồi xếp bằng nhưng những lời của Vũ Nghĩa mới nói vừa rồi vẫn lọt vào tai của Diệp Nhất Minh. Hắn nhanh chóng suy đoán được người nào đã dùng Di Hồn thuật khống chế thân thể của Vũ Nghĩa:
- Khống chế Vũ Nghĩa chính là đường chủ của Cổ Vân đường. Sư đệ Xích Luyện tử của Cổ Vân Tử, người này là Tiên Thụ cảnh tu vi.
Vừa nghe lời Diệp Nhất Minh giới thiệu, Tần Hạo Hiên lập tức lạnh trong lòng hơn phân nửa. Lại là người Cổ Vân đường.
Xích Luyện tử dùng Di Hồn thuật khống chế được thân thể của Vũ Nghĩa, tuy không thể sử dụng ra thực lực Tiên Thụ cảnh kinh khủng của bản thân, nhưng hắn thấm nhuần kinh nghiệm hơn trăm năm trên đường tu tiên đạo, cho dù chỉ có thể phát huy ra thực lực Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp cũng lợi hại hơn Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp tầm thường rồi.
Ngay lúc Xích Luyện tử khống chế Vũ Nghĩa muốn giết hai người Tần Hạo Hiên, chợt biến tướng nảy sinh, gương mặt dữ tợn của Vũ Nghĩa bỗng nhiên vặn vẹo, hắn lại ngã xuống đất.
- Ngươi không thể tiếp tục dùng cơ thể của ta làm chuyện ác nữa. Bởi vì ngươi mà hai tay của ta đã dính đầy máu tươi.
Ngay lúc Xích Luyện tử muốn giết Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh, Vũ Nghĩa lại lần nữa tranh đoạt quyền khống chế thân thể. Tuy nhiên hắn thất bại rất nhanh, thần tình dữ tợn lại xuất hiện trên mặt của hắn, Xích Luyện tử đã khống chế thân thể của hắn một lần nữa.
- Ta vốn chỉ thỉnh thoảng dùng thân thể của ngươi một chút, nếu như ngươi phản kháng như vậy, ta đành phải toái hồn ngươi thôi.
Xích Luyện tử nói một cách âm lãnh:
- Ta cần phải trừ hai người này, còn thạch nhũ linh dịch nhất định ta phải đoạt được. Không ai có thể ngăn trở.
- Xích Luyện tử, môn phái tra thạch nhũ linh dịch rất nghiêm ngặt. Nhiều thạch nhũ linh dịch như vậy, ngươi cũng không mang ra được đâu. Lúc người đi ra ngoài, Cửu trưởng lão sẽ kiểm tra bình ngọc của ngươi.
- Vậy à, ngươi nhắc nhở làm ta nhớ ra rồi.
Xích Luyện tử chiếm cứ thân thể của Vũ Nghĩa xong, lộ ra vẻ trầm tư mấy phần. Mỗi một đệ tử trước khi tiến vào thủy phủ đều được môn phái phát cho một bình ngọc đặc chế. Bình ngọc này dùng để chứa thạch nhũ linh dịch, nhằm bảo đảm cho dược hiệu của thạch nhũ linh dịch sẽ không bị mất đi. Những thạch nhũ linh dịch này là tài nguyên cực kỳ trọng yếu đối với giáo, chỉ có chưởng giáo và vài trưởng lão Trường Lão viện mới có tư cách hưởng dụng. Những người khác chiếm lấy thạch nhũ linh dịch làm của riêng đều mang trọng tội. Nếu Vũ Nghĩa dùng bình ngọc đặc chế để chứa thạch nhũ linh dịch, khẳng định là sẽ bị phát hiện.
Ngẫm nghĩ giây lát, ánh mắt của Xích Luyện tử lơ đãng rơi vào hai người Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh, bỗng nhiên cười nói:
- Ta sẽ cho hai người bọn họ giữ bình ngọc chứa thạch nhũ linh dịch. Cho dù không có bình ngọc của bọn họ, trong thủy phủ này nhiều người như vậy, ta tùy tiện giết mấy người lấy bình ngọc không được sao? Về phần ngươi, dám làm trái ý nguyện của ta, ngươi sắp bị toái hồn rồi.
- Không...
Âm thanh của hắn vừa dứt, trên mặt Vũ Nghĩa thể hiện thần sắc sợ hãi, rất nhanh thần tình liền đọng lại như bị định thân pháp vậy, cả người sững sờ tại chỗ không nhúc nhích.
Một hơi thở...
Hai hơi...
Ba hơi...
Trong thời gian ba hơi thở, Vũ Nghĩa đã ngốc trệ hoàn toàn, ánh mắt xuyên thấu thần sắc thống khổ kinh khủng, sau đỉnh đầu của hắn hắn toát lên một cổ khói xanh, linh quang trong mắt lóe lên một cái, lập tức còn sót lại một đống tro tàn.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt của Diệp Nhất Minh, hắn cả kinh nói:
- Toái hồn. Thật là thủ đoạn tàn nhẫn.
Rất nhanh, vẻ đờ đẫn trên mặt của Vũ Nghĩa lại toát ra thần sắc hung tàn và dữ tợn. Hiển nhiên Vũ Nghĩa đã bị toái hồn thật sự rồi. Người trước mắt đã không còn là Vũ Nghĩa xưa nay được các đệ tử tầng dưới kính ngưỡng, mà là Xích Luyện tử vì tư lợi không từ thủ đoạn.
Cặp mắt của Xích Luyện tử lóe ra quang mang màu máu, nhìn chằm chằm Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh có vẻ rất thú vị, khóe miệng mỉm cười:
- Thật làm cho người ta kỳ quái, một là phế vật Tự Nhiên đường, một là tân đệ tử mới nhập môn, không ngờ lại có thể may mắn sống sót. Nhưng đáng tiếc, các ngươi vẫn phải chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.