Chương 126: Lá Bài Tẩy Trong Át Chủ Bài (1)
Cao Lâu Đại Hạ
08/07/2021
- Bồ sư đệ, xin lỗi, ngươi không thể vào Anh Linh Sơn của Thái Sơ.
Ngoài miệng Gia Luật Tề xin lỗi nhưng hành động không chậm, bấm mấy linh quyết điều khiển, phù hổ lắc đầu vẫy đuôi biến to gấp mấy lần, lớn cỡ căn nhà.
Phù hổ này có linh hồn Ban Lan Hổ tráng niên, sau khi chế thành phù hổ chẳng những có hung tính của Ban Lan Hổ, bị thuật ngự thú lô hỏa thuần thanh của Gia Luật Tề khống chế có lực công kích gấp đôi, Bồ Hán Trung tu vi Tiên Miêu cảnh thập diệp tuyệt đối không ngăn được.
Biểu tình Bồ Hán Trung nghiêm túc quát:
- Gia Luật Tề, ngươi vi phạm quy định Thái Sơ Giáo có biết hậu quả?
Bồ Hán Trung lén nhúc nhích ngón tay ra dấu với Tần Hạo Hiên, ý bảo gã sẽ bám chân đối phương, hắn tranh thủ thời gian chạy trốn.
Tu vi nhị thập diệp!
Tần Hạo Hiên chưa từng đụng độ đối thủ như vậy, lần đầu tiên chính thức đối mặt uy áp cường đại khiến hai chân hắn mất kiểm soát run rẩy. Tần Hạo Hiên cũng muốn trốn nhưng khi thấy động tác của Bồ Hán Trung thì không lê bước chạy được. Làm sao hắn có thể dùng mạng sống của sư huynh câu giờ đổi lấy cơ hội sống sót?
Đáy mắt Gia Luật Tề lóe tia trào phúng nói:
- Bồ sư đệ nghĩ có thể bám giữ được ta sao? Hôm nay các ngươi không ai đi được, ta không muốn chịu giáo quy của Thái Sơ trách phạt nên đành ủy khuất các ngươi chết dưới vực sâu ngàn trượng.
Bồ Hán Trung bấm linh quyết, phù cẩu biến lớn chớp mắt to cỡ con trâu, tuy không lớn bằng phù hổ nhưng người phát ra ánh sáng lấp lánh.
- Một con chó già cũng dám giành nổi bật?
Gia Luật Tề khinh tường nói nhảm với Bồ Hán Trung, bấm thủ quyết khống chế phù hổ, tay chỉ Bồ Hán Trung.
Phù hổ gầm lên mang theo mùi gió tanh xông hướng Bồ Hán Trung.
Khi phù hổ nhào lên áp lực lớn làm trán Bồ Hán Trung rịn mồ hôi.
Bồ Hán Trung lập tức bấm phù quyết tương tự điều khiển phù cẩu xông lên:
- Chết tiệt, súc sinh!
Phù cẩu chẳng những sức lực nhỏ hơn phù hổ, hung tính cũng thua xa.
Hổ là vua muôn loài, Ban Lan Hổ là chúa trong hổ. Phù cẩu của Bồ Hán Trung chỉ là con chó sắp chết già, hai bên cách biệt quá xa.
Chiến đấu mới bắt đầu phù cẩu của Bồ Hán Trung đã bị phù hổ tát bay. Người phù cẩu nứt rạn, nhưng thủ đoạn ngự thú của Bồ Hán Trung rất giỏi lập tức chỉ huy phù hổ không biết đau nhào lên.
Bồ Hán Trung quay đầu hét hướng Tần Hạo Hiên:
- Hạo Hiên! Chạy! Ngươi muốn ta chết uổng tại đây sao!?
Tần Hạo Hiên không do dự nữa, hắn biết tiếp tục ở lại đây chỉ thêm một cái mạng, Bồ sư huynh còn phải phân tâm lo cho mình, khiến sư huynh không có cơ hội chạy trốn. Nhưng Tần Hạo Hiên mới co chân thì Trương Cuồng đã chặn đường đi của hắn.
Trương Cuồng cười bấm linh quyết khống chế phù cẩu:
- Tần Hạo Hiên, ngươi vội vã đi đâu? Không muốn nhìn xem sư huynh của ngươi chết như thế nào sao? Ngươi trượng nghĩa lắm mà, sao? Muốn vứt bỏ sư huynh chạy trốn?
Phù cẩu của Gia Luật Tề lắc người biến to cỡ nghé con, sủa dữ nhào vào Tần Hạo Hiên, mảng lớn thảm cỏ bay lên trời, mặt đất rung rinh.
Cổ chân Tần Hạo Hiên giẫm mạnh lắc người lướt ngang né qua phù cẩu, mừng thầm cách điều khiển của đối phương thô ráp mới mẻ, nếu con phù cẩu không phải bay lên mà là dán sát đất, bấu mặt đất xoay người là có thể nhào lên người hắn.
Trương Cuồng bị hụt một kích nhưng không nôn nóng, hai tay liên tục biến đổi linh quyết, thiên phú tử chủng hoàn toàn bày ra vào lúc này. Phản ứng của phù cẩu nhanh nhẹn hơn lần đầu tấn công.
Phù cẩu của Bồ Hán Trung bị đuôi hổ quét bay lộn nhào, gã cũng chịu liên lụy hộc máu. Phù cẩu đụng gãy hai cây to mới ngừng lại, trên người đã nứt ra cái khe rõ ràng.
Chênh lệch, phù thú của hai bên chênh lệch quá lớn. Dù Bồ Hán Trung tinh thông ngự thú nhưng không chống cự được quá lâu.
Tần Hạo Hiên né tránh phù cẩu thấy tình hình của Bồ Hán Trung, lòng thầm sốt ruột. Nếu phù cẩu hoàn toàn tan vỡ thì sư huynh không còn sức mạnh, hắn phải hỗ trợ.
Thần niệm! Đi ra cho ta!
Thần thức màu vàng như sương mù trong đầu Tần Hạo Hiên nhanh chóng tụ tập hình thành vòng xoáy vàng, miễn cưỡng ngưng tụ thần thức thành chùm sáng mắt thường không thấy bắn hướng Gia Luật Tề.
Gia Luật Tề khống chế phù hổ chợt cảm giác óc nhói đau, cơn đau khiến gã quỳ xuống đất. Phù hổ mất khống chế sau khi đụng gãy mấy thân cây to thì khựng lại.
Tần Hạo Hiên chửi thầm xui xẻo, cách vài thước là phù hổ sẽ lao ra khỏi vách núi, khi đó Gia Luật Tề không cách nào kêu phù hổ trở lại.
Tần Hạo Hiên rống to:
- Sư huynh!
Phù cẩu của Bồ Hán Trung đã bảy lên xông hướng phù hổ.
Cơ hội!
Bồ Hán Trung biết đây là cơ hội rất tốt.
Đầu óc Gia Luật Tề đau nhức, lòng thầm kinh,vừa quỳ gối dưới đất vừa nhanh chóng đánh gia tình huống bốn phía, nghe đồn Bách Thú Sơn vô cùng quỷ dị, thường xuất hiện nhiều dị thú thực lực mạnh mẽ, nhiều cao thủ bỗng nhiên chết tại đây. Không lẽ có dị thú cường đại nào theo dõi gã?
Bùm!
Phù hổ bị đụng liên tục thụt lùi, Bồ Hán Trung liên tục bấm linh quyết, phù cẩu như nổi điên va chạm phù hổ làm nó dần trượt hướng vách vực.
Gia Luật Tề thấy phù hổ sắp rơi ra ngoài vực, rống to:
- Biến!
Gia Luật Tề cưỡng ép nâng cao tinh thần khống chế phù hổ, vuốt hổ đánh bay phù cẩu, người phù cẩu nứt mấy cái khe.
Đáng tiếc!
Ngoài miệng Gia Luật Tề xin lỗi nhưng hành động không chậm, bấm mấy linh quyết điều khiển, phù hổ lắc đầu vẫy đuôi biến to gấp mấy lần, lớn cỡ căn nhà.
Phù hổ này có linh hồn Ban Lan Hổ tráng niên, sau khi chế thành phù hổ chẳng những có hung tính của Ban Lan Hổ, bị thuật ngự thú lô hỏa thuần thanh của Gia Luật Tề khống chế có lực công kích gấp đôi, Bồ Hán Trung tu vi Tiên Miêu cảnh thập diệp tuyệt đối không ngăn được.
Biểu tình Bồ Hán Trung nghiêm túc quát:
- Gia Luật Tề, ngươi vi phạm quy định Thái Sơ Giáo có biết hậu quả?
Bồ Hán Trung lén nhúc nhích ngón tay ra dấu với Tần Hạo Hiên, ý bảo gã sẽ bám chân đối phương, hắn tranh thủ thời gian chạy trốn.
Tu vi nhị thập diệp!
Tần Hạo Hiên chưa từng đụng độ đối thủ như vậy, lần đầu tiên chính thức đối mặt uy áp cường đại khiến hai chân hắn mất kiểm soát run rẩy. Tần Hạo Hiên cũng muốn trốn nhưng khi thấy động tác của Bồ Hán Trung thì không lê bước chạy được. Làm sao hắn có thể dùng mạng sống của sư huynh câu giờ đổi lấy cơ hội sống sót?
Đáy mắt Gia Luật Tề lóe tia trào phúng nói:
- Bồ sư đệ nghĩ có thể bám giữ được ta sao? Hôm nay các ngươi không ai đi được, ta không muốn chịu giáo quy của Thái Sơ trách phạt nên đành ủy khuất các ngươi chết dưới vực sâu ngàn trượng.
Bồ Hán Trung bấm linh quyết, phù cẩu biến lớn chớp mắt to cỡ con trâu, tuy không lớn bằng phù hổ nhưng người phát ra ánh sáng lấp lánh.
- Một con chó già cũng dám giành nổi bật?
Gia Luật Tề khinh tường nói nhảm với Bồ Hán Trung, bấm thủ quyết khống chế phù hổ, tay chỉ Bồ Hán Trung.
Phù hổ gầm lên mang theo mùi gió tanh xông hướng Bồ Hán Trung.
Khi phù hổ nhào lên áp lực lớn làm trán Bồ Hán Trung rịn mồ hôi.
Bồ Hán Trung lập tức bấm phù quyết tương tự điều khiển phù cẩu xông lên:
- Chết tiệt, súc sinh!
Phù cẩu chẳng những sức lực nhỏ hơn phù hổ, hung tính cũng thua xa.
Hổ là vua muôn loài, Ban Lan Hổ là chúa trong hổ. Phù cẩu của Bồ Hán Trung chỉ là con chó sắp chết già, hai bên cách biệt quá xa.
Chiến đấu mới bắt đầu phù cẩu của Bồ Hán Trung đã bị phù hổ tát bay. Người phù cẩu nứt rạn, nhưng thủ đoạn ngự thú của Bồ Hán Trung rất giỏi lập tức chỉ huy phù hổ không biết đau nhào lên.
Bồ Hán Trung quay đầu hét hướng Tần Hạo Hiên:
- Hạo Hiên! Chạy! Ngươi muốn ta chết uổng tại đây sao!?
Tần Hạo Hiên không do dự nữa, hắn biết tiếp tục ở lại đây chỉ thêm một cái mạng, Bồ sư huynh còn phải phân tâm lo cho mình, khiến sư huynh không có cơ hội chạy trốn. Nhưng Tần Hạo Hiên mới co chân thì Trương Cuồng đã chặn đường đi của hắn.
Trương Cuồng cười bấm linh quyết khống chế phù cẩu:
- Tần Hạo Hiên, ngươi vội vã đi đâu? Không muốn nhìn xem sư huynh của ngươi chết như thế nào sao? Ngươi trượng nghĩa lắm mà, sao? Muốn vứt bỏ sư huynh chạy trốn?
Phù cẩu của Gia Luật Tề lắc người biến to cỡ nghé con, sủa dữ nhào vào Tần Hạo Hiên, mảng lớn thảm cỏ bay lên trời, mặt đất rung rinh.
Cổ chân Tần Hạo Hiên giẫm mạnh lắc người lướt ngang né qua phù cẩu, mừng thầm cách điều khiển của đối phương thô ráp mới mẻ, nếu con phù cẩu không phải bay lên mà là dán sát đất, bấu mặt đất xoay người là có thể nhào lên người hắn.
Trương Cuồng bị hụt một kích nhưng không nôn nóng, hai tay liên tục biến đổi linh quyết, thiên phú tử chủng hoàn toàn bày ra vào lúc này. Phản ứng của phù cẩu nhanh nhẹn hơn lần đầu tấn công.
Phù cẩu của Bồ Hán Trung bị đuôi hổ quét bay lộn nhào, gã cũng chịu liên lụy hộc máu. Phù cẩu đụng gãy hai cây to mới ngừng lại, trên người đã nứt ra cái khe rõ ràng.
Chênh lệch, phù thú của hai bên chênh lệch quá lớn. Dù Bồ Hán Trung tinh thông ngự thú nhưng không chống cự được quá lâu.
Tần Hạo Hiên né tránh phù cẩu thấy tình hình của Bồ Hán Trung, lòng thầm sốt ruột. Nếu phù cẩu hoàn toàn tan vỡ thì sư huynh không còn sức mạnh, hắn phải hỗ trợ.
Thần niệm! Đi ra cho ta!
Thần thức màu vàng như sương mù trong đầu Tần Hạo Hiên nhanh chóng tụ tập hình thành vòng xoáy vàng, miễn cưỡng ngưng tụ thần thức thành chùm sáng mắt thường không thấy bắn hướng Gia Luật Tề.
Gia Luật Tề khống chế phù hổ chợt cảm giác óc nhói đau, cơn đau khiến gã quỳ xuống đất. Phù hổ mất khống chế sau khi đụng gãy mấy thân cây to thì khựng lại.
Tần Hạo Hiên chửi thầm xui xẻo, cách vài thước là phù hổ sẽ lao ra khỏi vách núi, khi đó Gia Luật Tề không cách nào kêu phù hổ trở lại.
Tần Hạo Hiên rống to:
- Sư huynh!
Phù cẩu của Bồ Hán Trung đã bảy lên xông hướng phù hổ.
Cơ hội!
Bồ Hán Trung biết đây là cơ hội rất tốt.
Đầu óc Gia Luật Tề đau nhức, lòng thầm kinh,vừa quỳ gối dưới đất vừa nhanh chóng đánh gia tình huống bốn phía, nghe đồn Bách Thú Sơn vô cùng quỷ dị, thường xuất hiện nhiều dị thú thực lực mạnh mẽ, nhiều cao thủ bỗng nhiên chết tại đây. Không lẽ có dị thú cường đại nào theo dõi gã?
Bùm!
Phù hổ bị đụng liên tục thụt lùi, Bồ Hán Trung liên tục bấm linh quyết, phù cẩu như nổi điên va chạm phù hổ làm nó dần trượt hướng vách vực.
Gia Luật Tề thấy phù hổ sắp rơi ra ngoài vực, rống to:
- Biến!
Gia Luật Tề cưỡng ép nâng cao tinh thần khống chế phù hổ, vuốt hổ đánh bay phù cẩu, người phù cẩu nứt mấy cái khe.
Đáng tiếc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.