Chương 181: Người Giàu Nhất Linh Điền Cốc (2)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
Không chịu nổi dụ hoặc của đột phá cảnh giới, Lý Tĩnh gọi tiểu đệ giúp hắn quản trướng tới.
Tên tiểu đệ này đương nhiên biết chủ tử tìm hắn có chuyện gì, sau khi hắn đến liền cúi đầu nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu nhìn Lý Tĩnh, nói bằng giọng run rẩy:
- Lý sư huynh... Ngài... Ngài đã hết linh thạch rồi!
- Cái gì? Hết linh thạch rồi? Ta...
- Đúng vậy... Tổng cộng ngài đã đưa ta linh thạch bốn lần, lần thứ nhất một trăm lượng, lần thứ hai ba trăm lượng, lần thứ ba hai trăm lượng, lần thứ tư ba trăm lượng, tổng cộng là chín trăm lượng linh thạch hạ tam phẩm, sau đó ngài tổng cộng đã chi tiêu năm lần, mỗi lần một trăm tám mươi lượng. – Tên tiểu đệ sợ chủ tử cho rằng hắn bỏ túi riêng, bẩm báo số lượng chi tiết.
Lý Tĩnh đã tính toán xong nên bắt chuyện với Từ Vũ như thế nào, ra vẻ vô ý đưa ra yêu cầu mua linh thạch như thế nào, bây giờ tất cả kế hoạch đều ngâm nước nóng, không khỏi nổi giận đùng đùng, khiến hắn từ trước tới giờ không nói tục cũng không nhịn được, làm cho tên tiểu đệ kia sắc mặt trắng bệch, đầu cúi xuống càng thấp.
Nhưng dù sao tu dưỡng của Lý Tĩnh cũng tốt hơn Trương Dương, hắn biết hết linh thạch cũng không thể trách tiểu đệ quản trướng, dù sao hắn chỉ phụ trách quản trướng, cũng không thể tạo ra linh thạch.
Nghĩ đến đây, nộ khi trên mặt Lý Tĩnh tán đi, nhưng vẫn nhăn mày như cũ, vẻ mặt sầu não.
- Mấy ngày nay ngươi đã lấy danh nghĩa của ta tìm người khác để vay linh thạch chưa? Có vay được hay không? – Lý Tĩnh nói không nhanh, hơn nữa âm thanh cũng rất bình ổn, nhưng hắn đã là Tiên Miêu cảnh tứ diệp, trên người hắn truyền ra khí thế khiếp người khiến tên tiểu đệ kia đến thở mạnh cũng không dám, rất sợ chọc giận chủ tử nhìn như đối xử với mọi người rất hiền lành, kỳ thực thủ đoạn độc ác này.
- Chưa... chưa vay được, ta dựa theo bảng danh sách ngài đưa, tìm những sư huynh kia vay linh thạch, nhưng những sư huynh này đều đã cho chúng ta vay linh thạch rồi, họ nói rằng trên tay không còn nhiều linh thạch...
Lý Tĩnh khẽ “Ừ” một tiếng, thở dài một hơi.
Bời vì quan hệ với Từ Vũ không tệ, Lý Tĩnh mặt dày mày dạn dùng giá một trăm tám mươi hai linh thạch hạ tam phẩm một bao, tổng cộng mua được năm bao Hành Khí Tán.
Năm bao Hành Khí Tán cũng chỉ đủ cho hắn dùng trong năm ngày, hắn muốn mua nhiều, Từ Vũ cũng không muốn bán, hơn nữa đối với hắn mà nói, chín trăm lượng linh thạch hạ tam phẩm cũng là một khoản chi tiêu cực lớn.
Chín trăm lượng linh thạch này, có ba trăm lượng là sư huynh hướng dẫn – Thời Tuấn Kiệt tặng cho hắn để giao hảo, sáu trăm lượng còn lại chỉ có một phần rất nhỏ là tích góp của hắn, còn lại đều là nhờ thân phận Tử loại của mình để vay; mặc dù Lý Tĩnh là tân đệ tử mới vào được bốn năm tháng, nhưng thân phận Tử loại vô thượng của hắn đáng giá a, rất nhiều sư huynh vì giao hảo với hắn, đều đem tích góp của mình cho Lý Tĩnh vay, bọn họ đều hiểu được đạo lý dệt hoa trên gấm không bằng giúp đỡ lúc khó khăn, nhưng những thứ này đều chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Một phân tiền làm khó anh hùng, Lý Tĩnh vốn xuất thân Hoàng gia, chưa bao giờ ưu sầu vì tiền, lúc này vội đến mức xoay quanh, trước mắt Từ Vũ và Trương Cuồng đều đã sắp đuổi kịp mình, nếu như không tăng nhanh tốc độ tu luyện, ngồi vững vị trí lão đại trong ba đệ tử Tử loại, thì ngày sau chức vị Chưởng giáo vô thượng cũng không có phần của mình.
Nếu như Thái Sơ giáo chỉ là Thái Sơ Giáo lúc trước, vậy chức Chưởng giáo này ai ngồi cũng không quan trọng. Nhưng Thái Sơ giáo bây giờ có ba đệ tử Tử loại tính cả mình trong đó, còn có hai tên Hôi loại, trong tương lai nhất định sẽ trở thành Đại giáo vô thượng; trong tay Chưởng giáo của Đại giáo vô thượng có quyền thế cực lớn, có thể nói dậm chân một cái cũng có thể động đất.
Sau khi Lý Tĩnh đuổi tên tiểu đệ này đi, trong lòng thầm nghĩ: “Không được! Ta luôn mua Hành Khí Tán từ trên tay Từ Vũ, chẳng phải là giúp nàng tích lũy tài nguyên sao? Nhưng ta cũng đã nghĩ hết mọi cách để chế tác loại Hành Khí Tán này, nhưng hiệu quả lại không bằng cả một phần mười của Hành Khí Đan!”
Đừng nói là Lý Tĩnh không luyện ra được Hành Khí Tán như vậy, đến cả Chưởng giáo Hoàng Long chân nhân cầm nghiên cứu thật lâu cũng vô cùng kinh ngạc, thủ pháp luyện chế rất bình thường, mấu chốt là tinh hoa dược lực thêm vào quá tốt! Lấy ra luyện tán thật sự là phung phí của trời a!
- Hành Khí Tán nàng luyện ra vì sao lại tốt như vậy? – Lý Tĩnh nghĩ hồi lâu, vẫn không có đầu mối.
Nhưng theo trực giác của hắn, sở dĩ tu vi của Từ Vũ tăng nhanh như vậy, trừ thu nhập từ việc nàng bán Hành Khí Tán ra, sau lưng khẳng định có người đang ủng hộ nàng, tuy rằng không biết là ai, nhưng Tần Hạo Hiên khẳng định là một trong số đó.
- Đúng! Tần Hạo Hiên khẳng định là một trong số đó!
Nhớ tới quan hệ thân mật giữa Tần Hạo Hiên và Từ Vũ, trong lòng Lý Tĩnh càng thêm khẳng định!
Đừng thấy trong hơn một tháng này, thanh danh của Tần Hạo Hiên không hiển hách, vừa không có biểu hiện đáng kinh ngạc, cũng chưa nảy mầm, dường như đã chẳng khác gì người thường, bị mọi người lãng quên, nhìn có vẻ như không thể giúp được nhiều cho Từ Vũ, nhưng trên thực tế Tần Hạo Hiên có thể giúp đỡ Từ Vũ rất nhiều, bởi vì hắn có một con khỉ tốt a!
Con khỉ Tiểu Kim kia của Tần Hạo Hiên, hơn một tháng nay không ngừng phát triển, hiện nay dưới tay đã có hai trăm con, dưới sự sai sử của Tần Hạo Hiên, Tiểu Kim mỗi ngày dẫn theo hai trăm con khỉ này giúp mọi người trồng trọt tưới nước, mà Tần Hạo Hiên sẽ thu hai phần công khi thu hoạch.
Hơn nữa hắn không chỉ giúp đám tân đệ tử trồng trọt tưới nước, mà còn vươn tay đến cả đệ tử trong Tứ đại đường. Dưới sự chỉ huy của Tiểu Kim, hai trăm con khỉ chăm chỉ nỗ lực, làm một số việc nặng như trồng trọt tưới nước còn tốt hơn con người, hiện giờ đang dần dần học cách làm những công việc tỉ mỉ như nhổ cỏ bón phân, khiến cho Tần Hạo Hiên được danh hiệu Hầu Vương, hơn nữa danh tiếng ngày càng truyền xa, công việc cũng dần dần tăng lên.
Tần Hạo Hiên bây giờ không nghi ngờ gì chính là người giàu nhất trong nhóm tân đệ tử, trừ Từ Vũ bán Hành Khí Tán ra, không ai sánh được với Tần Hạo Hiên.
Tên tiểu đệ này đương nhiên biết chủ tử tìm hắn có chuyện gì, sau khi hắn đến liền cúi đầu nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu nhìn Lý Tĩnh, nói bằng giọng run rẩy:
- Lý sư huynh... Ngài... Ngài đã hết linh thạch rồi!
- Cái gì? Hết linh thạch rồi? Ta...
- Đúng vậy... Tổng cộng ngài đã đưa ta linh thạch bốn lần, lần thứ nhất một trăm lượng, lần thứ hai ba trăm lượng, lần thứ ba hai trăm lượng, lần thứ tư ba trăm lượng, tổng cộng là chín trăm lượng linh thạch hạ tam phẩm, sau đó ngài tổng cộng đã chi tiêu năm lần, mỗi lần một trăm tám mươi lượng. – Tên tiểu đệ sợ chủ tử cho rằng hắn bỏ túi riêng, bẩm báo số lượng chi tiết.
Lý Tĩnh đã tính toán xong nên bắt chuyện với Từ Vũ như thế nào, ra vẻ vô ý đưa ra yêu cầu mua linh thạch như thế nào, bây giờ tất cả kế hoạch đều ngâm nước nóng, không khỏi nổi giận đùng đùng, khiến hắn từ trước tới giờ không nói tục cũng không nhịn được, làm cho tên tiểu đệ kia sắc mặt trắng bệch, đầu cúi xuống càng thấp.
Nhưng dù sao tu dưỡng của Lý Tĩnh cũng tốt hơn Trương Dương, hắn biết hết linh thạch cũng không thể trách tiểu đệ quản trướng, dù sao hắn chỉ phụ trách quản trướng, cũng không thể tạo ra linh thạch.
Nghĩ đến đây, nộ khi trên mặt Lý Tĩnh tán đi, nhưng vẫn nhăn mày như cũ, vẻ mặt sầu não.
- Mấy ngày nay ngươi đã lấy danh nghĩa của ta tìm người khác để vay linh thạch chưa? Có vay được hay không? – Lý Tĩnh nói không nhanh, hơn nữa âm thanh cũng rất bình ổn, nhưng hắn đã là Tiên Miêu cảnh tứ diệp, trên người hắn truyền ra khí thế khiếp người khiến tên tiểu đệ kia đến thở mạnh cũng không dám, rất sợ chọc giận chủ tử nhìn như đối xử với mọi người rất hiền lành, kỳ thực thủ đoạn độc ác này.
- Chưa... chưa vay được, ta dựa theo bảng danh sách ngài đưa, tìm những sư huynh kia vay linh thạch, nhưng những sư huynh này đều đã cho chúng ta vay linh thạch rồi, họ nói rằng trên tay không còn nhiều linh thạch...
Lý Tĩnh khẽ “Ừ” một tiếng, thở dài một hơi.
Bời vì quan hệ với Từ Vũ không tệ, Lý Tĩnh mặt dày mày dạn dùng giá một trăm tám mươi hai linh thạch hạ tam phẩm một bao, tổng cộng mua được năm bao Hành Khí Tán.
Năm bao Hành Khí Tán cũng chỉ đủ cho hắn dùng trong năm ngày, hắn muốn mua nhiều, Từ Vũ cũng không muốn bán, hơn nữa đối với hắn mà nói, chín trăm lượng linh thạch hạ tam phẩm cũng là một khoản chi tiêu cực lớn.
Chín trăm lượng linh thạch này, có ba trăm lượng là sư huynh hướng dẫn – Thời Tuấn Kiệt tặng cho hắn để giao hảo, sáu trăm lượng còn lại chỉ có một phần rất nhỏ là tích góp của hắn, còn lại đều là nhờ thân phận Tử loại của mình để vay; mặc dù Lý Tĩnh là tân đệ tử mới vào được bốn năm tháng, nhưng thân phận Tử loại vô thượng của hắn đáng giá a, rất nhiều sư huynh vì giao hảo với hắn, đều đem tích góp của mình cho Lý Tĩnh vay, bọn họ đều hiểu được đạo lý dệt hoa trên gấm không bằng giúp đỡ lúc khó khăn, nhưng những thứ này đều chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Một phân tiền làm khó anh hùng, Lý Tĩnh vốn xuất thân Hoàng gia, chưa bao giờ ưu sầu vì tiền, lúc này vội đến mức xoay quanh, trước mắt Từ Vũ và Trương Cuồng đều đã sắp đuổi kịp mình, nếu như không tăng nhanh tốc độ tu luyện, ngồi vững vị trí lão đại trong ba đệ tử Tử loại, thì ngày sau chức vị Chưởng giáo vô thượng cũng không có phần của mình.
Nếu như Thái Sơ giáo chỉ là Thái Sơ Giáo lúc trước, vậy chức Chưởng giáo này ai ngồi cũng không quan trọng. Nhưng Thái Sơ giáo bây giờ có ba đệ tử Tử loại tính cả mình trong đó, còn có hai tên Hôi loại, trong tương lai nhất định sẽ trở thành Đại giáo vô thượng; trong tay Chưởng giáo của Đại giáo vô thượng có quyền thế cực lớn, có thể nói dậm chân một cái cũng có thể động đất.
Sau khi Lý Tĩnh đuổi tên tiểu đệ này đi, trong lòng thầm nghĩ: “Không được! Ta luôn mua Hành Khí Tán từ trên tay Từ Vũ, chẳng phải là giúp nàng tích lũy tài nguyên sao? Nhưng ta cũng đã nghĩ hết mọi cách để chế tác loại Hành Khí Tán này, nhưng hiệu quả lại không bằng cả một phần mười của Hành Khí Đan!”
Đừng nói là Lý Tĩnh không luyện ra được Hành Khí Tán như vậy, đến cả Chưởng giáo Hoàng Long chân nhân cầm nghiên cứu thật lâu cũng vô cùng kinh ngạc, thủ pháp luyện chế rất bình thường, mấu chốt là tinh hoa dược lực thêm vào quá tốt! Lấy ra luyện tán thật sự là phung phí của trời a!
- Hành Khí Tán nàng luyện ra vì sao lại tốt như vậy? – Lý Tĩnh nghĩ hồi lâu, vẫn không có đầu mối.
Nhưng theo trực giác của hắn, sở dĩ tu vi của Từ Vũ tăng nhanh như vậy, trừ thu nhập từ việc nàng bán Hành Khí Tán ra, sau lưng khẳng định có người đang ủng hộ nàng, tuy rằng không biết là ai, nhưng Tần Hạo Hiên khẳng định là một trong số đó.
- Đúng! Tần Hạo Hiên khẳng định là một trong số đó!
Nhớ tới quan hệ thân mật giữa Tần Hạo Hiên và Từ Vũ, trong lòng Lý Tĩnh càng thêm khẳng định!
Đừng thấy trong hơn một tháng này, thanh danh của Tần Hạo Hiên không hiển hách, vừa không có biểu hiện đáng kinh ngạc, cũng chưa nảy mầm, dường như đã chẳng khác gì người thường, bị mọi người lãng quên, nhìn có vẻ như không thể giúp được nhiều cho Từ Vũ, nhưng trên thực tế Tần Hạo Hiên có thể giúp đỡ Từ Vũ rất nhiều, bởi vì hắn có một con khỉ tốt a!
Con khỉ Tiểu Kim kia của Tần Hạo Hiên, hơn một tháng nay không ngừng phát triển, hiện nay dưới tay đã có hai trăm con, dưới sự sai sử của Tần Hạo Hiên, Tiểu Kim mỗi ngày dẫn theo hai trăm con khỉ này giúp mọi người trồng trọt tưới nước, mà Tần Hạo Hiên sẽ thu hai phần công khi thu hoạch.
Hơn nữa hắn không chỉ giúp đám tân đệ tử trồng trọt tưới nước, mà còn vươn tay đến cả đệ tử trong Tứ đại đường. Dưới sự chỉ huy của Tiểu Kim, hai trăm con khỉ chăm chỉ nỗ lực, làm một số việc nặng như trồng trọt tưới nước còn tốt hơn con người, hiện giờ đang dần dần học cách làm những công việc tỉ mỉ như nhổ cỏ bón phân, khiến cho Tần Hạo Hiên được danh hiệu Hầu Vương, hơn nữa danh tiếng ngày càng truyền xa, công việc cũng dần dần tăng lên.
Tần Hạo Hiên bây giờ không nghi ngờ gì chính là người giàu nhất trong nhóm tân đệ tử, trừ Từ Vũ bán Hành Khí Tán ra, không ai sánh được với Tần Hạo Hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.