Chương 222: Người tới thương tâm hình như mộc (1)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
Sau hai canh giờ, Tần Hạo Hiên mở mắt, hắn phát hiện sư huynh vẫn còn đang ngồi tu luyện, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, bình thường sư huynh mở mắt trước mình, vì sao hôm nay mình ngồi lâu như vậy mà sư huynh vẫn còn ngồi tu luyện.
Hắn lặng lẽ đứng dậy, đi qua bên cạnh Bồ Hán Trung chuẩn bị sắp xếp giường ngủ, nhưng bỗng nhiên hắn cảm giác có điều gì đấy không ổn.
Mặc dù Bồ Hán Trung đang tĩnh tọa nhưng Tần Hạo Hiên không cảm giác được sư huynh hít thở, càng không cảm thấy nhiệt độ trên người của Bồ Hán Trung.
Theo lý thuyết với khoảng cách gần như thế, với tu vi nhạy cảm của bản thân mình, làm sao không thể nhận ra hơi thở của Bồ Hán Trung chứ? Mặc cù Tu Tiên giả trong lúc tu luyện hít thở nhẹ nhàng, thời gian hơn trăm tức mới đổi một hơi, nhưng cũng không đến mức không có chút động tĩnh nào? Hơn nữa trên người luôn luôn có nhiệt độ.
Tần Hạo Hiên nhớ lại mấy lời Bồ Hán Trung nói trước khi ngồi tu luyện, trong lòng hiện đầy mây u ám không rõ.
Hắn run rẩy đưa tay đặt dưới mũi Bồ Hán Trung. . . Không có khí tức, sau đó lại đặt tay vào mạch máu nơi cổ tay của Bồ Hán Trung, máu cũng không chảy nữa. . .
Tọa hóa rồi (chết ngồi). . .
Tần Hạo Hiên nhìn Bồ Hán Trung không nhúc nhích bất động như đá, cánh tay hắn bắt đầu run rẩy chẳng biết từ lúc nào, tiếp theo là toàn thân hắn cũng bắt đầu run rẩy.
Không phải Tần Hạo Hiên chưa từng nhìn thấy người chết. Trước đây không lâu hắn còn nhìn thấy cái chết của Nghiêm Đông. Nhưng đây là nhập đạo sư huynh của mình.
Người luôn luôn nở nụ cười từ ái với mình, bất kỳ chuyện gì nguy hiểm cũng đều đứng ra, dùng thân hình không cao lớn ngăn mình ở phía sau - nhập đạo sư huynh của mình.
- Làm sao lại như vậy? Làm sao có thể?
Tần Hạo Hiên nhìn Bồ Hán Trung rồi tự lẩm bẩm, bởi vì thân thể hắn run rẩy cho nên lời nói giữa nhưng hơi thở cũng không thể khúc chiết thành câu.
Từ khi tới đây, Tần Hạo Hiên thực sự cảm thấy nơi này là một nơi ấm áp, bắt đầu từ Bồ sư huynh.
Mấy ngày nay, trong lòng Tần Hạo Hiên sớm đã xem vị sư huynh này là thân nhân của mình. Hắn cũng nhiều lần ảo tưởng ngày sau tu luyện thành công, sẽ cùng sư huynh ngao du khắp thiên hạ, cũng từng nghĩ đến ngày sau mình thăng tiến tu vi, có thể trợ giúp sư huynh đề thăng tu vi.
Nhưng. . . giờ này. . . sư huynh. . .
- Không thể nào, không thể nào. Người tu tiên không chết dễ dàng như vậy.
Tần Hạo Hiên gần như vừa bò vừa lăn tới gần thi thể của Bồ Hán Trung, lấy tay án theo mạch môn của hắn, mạch môn vốn chậm chạp mà giờ này lạnh băng giống như hòn đá.
Thật sự tọa hóa rồi!
Tần Hạo Hiên hồi tưởng lại Bồ Hán Trung thường xuyên ho khan, hơn nữa kiên quyết không dùng Hành Khí tán mình luyện chế cho sư huynh. Thì ra. . . sư huynh sớm biết thọ nguyên sắp hết, không chịu lãng phí tư nguyên của mình.
Tu Tiên giả cự tuyệt tài nguyên tu tiên phải là một việc khó khăn gấp ngàn lần so với sắc quỷ cự tuyệt mỹ nữ, nhưng Bồ sư huynh đã làm được.
Tần Hạo Hiên ngơ ngác ngồi bên cạnh thi thể Bồ Hán Trung, suy nghĩ xuất thần. Nguyên tưởng rằng bước lên con đường tu tiên là có thể đồng thọ cùng trời đất, vốn tưởng rằng bước lên con đường tu tiên là không còn đối mặt với uy hiếp của tử vong. . . Vốn tưởng rằng. . .
Tần Hạo Hiên cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy, nhìn Bồ Hán Trung ngồi yên giống như tượng điêu khắc. . . Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bỗng có tiếng đập cửa.
Tiếng gõ cửa như ánh mặt trời chiếu rọi vào bóng tối, đưa Tần Hạo Hiên ra khỏi cảm giác như chìm vào trong u tối.
Tần Hạo Hiên lắng nghe, đó là tiếng Từ Vũ đập cửa, hắn di động thân thể như cái xác không hồn đi tới mở cửa, cả người thất thần nhìn đối phương.
- Hạo Hiên ca ca, muội vừa bán xong mấy bao Hành Khí tán, ca ca còn luyện nữa sao?
Từ Vũ vừa đi vào liền phấn khởi lên tiếng, hoàn toàn không chú ý tới tình trạng của Tần Hạo Hiên lúc này:
- Càng ngày càng nhiều người muốn mua Hành Khí tán của chúng ta, giá hiện tại đã lên đến ba trăm lượng tam phẩm linh thạch một bao rồi.
Từ Vũ vui vẻ nói xong, bấy giờ mới chú ý tới thần tình đờ đẫn của Tần Hạo Hiên, trên mặt còn lưu lại nước mắt chưa kịp khô, lại càng kỳ quái là Bồ sư huynh vẫn coi như bên cạnh như không có người, lúc bình thường mình tới sư huynh đều mỉm cười hiền lành chào hỏi cùng mình.
- Hạo Hiên ca ca, hôm nay ca ca làm sao vậy?
Thật lâu sau Tần Hạo Hiên mới hồi đáp với giọng bi thiết:
- Tọa hóa rồi.
- Ah.
Từ Vũ cả kinh, nàng kinh ngạc nhìn Bồ Hán Trung tọa hóa. Nàng rất muốn hỏi có phải Tần Hạo Hiên nói sai rồi hay không, nhưng nàng biết rằng những chuyện như vậy không thể sai được.
- Sức khỏe của Bồ sư huynh luôn không tốt lắm, nhưng cũng không thể rời đi nhanh như vậy, nhất định là bị Nghiêm Đông cố ý gây thương nặng tại đấu pháp tiểu hội.
Tần Hạo Hiên tự trách:
- Đều tại ta, nếu như không có ta, Bồ sư huynh sẽ không đi sớm như vậy.
Hối hận. Tần Hạo Hiên hối hận bản thân mình vì sao ngày thường không chú ý nhiều đến sức khỏe của sư huynh, hối hận vì sao ngày ấy không ngăn cản sư huynh đi đánh lôi đài.
Từ Vũ rung rung đôi môi, muốn an ủi Tần Hạo Hiên nhưng không biết nên an ủi ra sao, muốn nói lại thôi, sau đó nàng đi tới bên cạnh Tần Hạo Hiên, dùng cánh tay thon nhỏ của mình kéo lấy tay của hắn, nói:
Hắn lặng lẽ đứng dậy, đi qua bên cạnh Bồ Hán Trung chuẩn bị sắp xếp giường ngủ, nhưng bỗng nhiên hắn cảm giác có điều gì đấy không ổn.
Mặc dù Bồ Hán Trung đang tĩnh tọa nhưng Tần Hạo Hiên không cảm giác được sư huynh hít thở, càng không cảm thấy nhiệt độ trên người của Bồ Hán Trung.
Theo lý thuyết với khoảng cách gần như thế, với tu vi nhạy cảm của bản thân mình, làm sao không thể nhận ra hơi thở của Bồ Hán Trung chứ? Mặc cù Tu Tiên giả trong lúc tu luyện hít thở nhẹ nhàng, thời gian hơn trăm tức mới đổi một hơi, nhưng cũng không đến mức không có chút động tĩnh nào? Hơn nữa trên người luôn luôn có nhiệt độ.
Tần Hạo Hiên nhớ lại mấy lời Bồ Hán Trung nói trước khi ngồi tu luyện, trong lòng hiện đầy mây u ám không rõ.
Hắn run rẩy đưa tay đặt dưới mũi Bồ Hán Trung. . . Không có khí tức, sau đó lại đặt tay vào mạch máu nơi cổ tay của Bồ Hán Trung, máu cũng không chảy nữa. . .
Tọa hóa rồi (chết ngồi). . .
Tần Hạo Hiên nhìn Bồ Hán Trung không nhúc nhích bất động như đá, cánh tay hắn bắt đầu run rẩy chẳng biết từ lúc nào, tiếp theo là toàn thân hắn cũng bắt đầu run rẩy.
Không phải Tần Hạo Hiên chưa từng nhìn thấy người chết. Trước đây không lâu hắn còn nhìn thấy cái chết của Nghiêm Đông. Nhưng đây là nhập đạo sư huynh của mình.
Người luôn luôn nở nụ cười từ ái với mình, bất kỳ chuyện gì nguy hiểm cũng đều đứng ra, dùng thân hình không cao lớn ngăn mình ở phía sau - nhập đạo sư huynh của mình.
- Làm sao lại như vậy? Làm sao có thể?
Tần Hạo Hiên nhìn Bồ Hán Trung rồi tự lẩm bẩm, bởi vì thân thể hắn run rẩy cho nên lời nói giữa nhưng hơi thở cũng không thể khúc chiết thành câu.
Từ khi tới đây, Tần Hạo Hiên thực sự cảm thấy nơi này là một nơi ấm áp, bắt đầu từ Bồ sư huynh.
Mấy ngày nay, trong lòng Tần Hạo Hiên sớm đã xem vị sư huynh này là thân nhân của mình. Hắn cũng nhiều lần ảo tưởng ngày sau tu luyện thành công, sẽ cùng sư huynh ngao du khắp thiên hạ, cũng từng nghĩ đến ngày sau mình thăng tiến tu vi, có thể trợ giúp sư huynh đề thăng tu vi.
Nhưng. . . giờ này. . . sư huynh. . .
- Không thể nào, không thể nào. Người tu tiên không chết dễ dàng như vậy.
Tần Hạo Hiên gần như vừa bò vừa lăn tới gần thi thể của Bồ Hán Trung, lấy tay án theo mạch môn của hắn, mạch môn vốn chậm chạp mà giờ này lạnh băng giống như hòn đá.
Thật sự tọa hóa rồi!
Tần Hạo Hiên hồi tưởng lại Bồ Hán Trung thường xuyên ho khan, hơn nữa kiên quyết không dùng Hành Khí tán mình luyện chế cho sư huynh. Thì ra. . . sư huynh sớm biết thọ nguyên sắp hết, không chịu lãng phí tư nguyên của mình.
Tu Tiên giả cự tuyệt tài nguyên tu tiên phải là một việc khó khăn gấp ngàn lần so với sắc quỷ cự tuyệt mỹ nữ, nhưng Bồ sư huynh đã làm được.
Tần Hạo Hiên ngơ ngác ngồi bên cạnh thi thể Bồ Hán Trung, suy nghĩ xuất thần. Nguyên tưởng rằng bước lên con đường tu tiên là có thể đồng thọ cùng trời đất, vốn tưởng rằng bước lên con đường tu tiên là không còn đối mặt với uy hiếp của tử vong. . . Vốn tưởng rằng. . .
Tần Hạo Hiên cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy, nhìn Bồ Hán Trung ngồi yên giống như tượng điêu khắc. . . Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bỗng có tiếng đập cửa.
Tiếng gõ cửa như ánh mặt trời chiếu rọi vào bóng tối, đưa Tần Hạo Hiên ra khỏi cảm giác như chìm vào trong u tối.
Tần Hạo Hiên lắng nghe, đó là tiếng Từ Vũ đập cửa, hắn di động thân thể như cái xác không hồn đi tới mở cửa, cả người thất thần nhìn đối phương.
- Hạo Hiên ca ca, muội vừa bán xong mấy bao Hành Khí tán, ca ca còn luyện nữa sao?
Từ Vũ vừa đi vào liền phấn khởi lên tiếng, hoàn toàn không chú ý tới tình trạng của Tần Hạo Hiên lúc này:
- Càng ngày càng nhiều người muốn mua Hành Khí tán của chúng ta, giá hiện tại đã lên đến ba trăm lượng tam phẩm linh thạch một bao rồi.
Từ Vũ vui vẻ nói xong, bấy giờ mới chú ý tới thần tình đờ đẫn của Tần Hạo Hiên, trên mặt còn lưu lại nước mắt chưa kịp khô, lại càng kỳ quái là Bồ sư huynh vẫn coi như bên cạnh như không có người, lúc bình thường mình tới sư huynh đều mỉm cười hiền lành chào hỏi cùng mình.
- Hạo Hiên ca ca, hôm nay ca ca làm sao vậy?
Thật lâu sau Tần Hạo Hiên mới hồi đáp với giọng bi thiết:
- Tọa hóa rồi.
- Ah.
Từ Vũ cả kinh, nàng kinh ngạc nhìn Bồ Hán Trung tọa hóa. Nàng rất muốn hỏi có phải Tần Hạo Hiên nói sai rồi hay không, nhưng nàng biết rằng những chuyện như vậy không thể sai được.
- Sức khỏe của Bồ sư huynh luôn không tốt lắm, nhưng cũng không thể rời đi nhanh như vậy, nhất định là bị Nghiêm Đông cố ý gây thương nặng tại đấu pháp tiểu hội.
Tần Hạo Hiên tự trách:
- Đều tại ta, nếu như không có ta, Bồ sư huynh sẽ không đi sớm như vậy.
Hối hận. Tần Hạo Hiên hối hận bản thân mình vì sao ngày thường không chú ý nhiều đến sức khỏe của sư huynh, hối hận vì sao ngày ấy không ngăn cản sư huynh đi đánh lôi đài.
Từ Vũ rung rung đôi môi, muốn an ủi Tần Hạo Hiên nhưng không biết nên an ủi ra sao, muốn nói lại thôi, sau đó nàng đi tới bên cạnh Tần Hạo Hiên, dùng cánh tay thon nhỏ của mình kéo lấy tay của hắn, nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.