Thái Sơ

Chương 177: Thọ Nguyên Rồi Cũng Có Lúc Hao Hết (2)

Cao Lâu Đại Hạ

06/04/2022

Tần Hạo Hiên biết, đây là tinh hoa một loại linh dược khác mà lúc đầu luyện chế viên đan dược này, sau khi hắn đựng đầy vào 20 bình tinh hoa dược lực, tỉ mỉ quan sát kết cấu bên trong viên tàn đan này, kết cấu bên trong viên tàn đan này vô cùng phức tạp, những tinh hoa dược lực vốn dĩ lưu chuyển, bây giờ đã khô cạn chăng kín khắp nơi, ý định học tập luyện đan trong lòng lại nồng đậm thêm mấy vài, thầm nghĩ: “Nếu như ta cũng có thể luyện chế ra loại đan dược này, tu luyện sau này sẽ thuận lợi biết bao!” 

Tần Hạo Hiên lắc đầu, bỏ đi những ý nghĩ không thực tế trong đầu, việc cấp bách bây giờ của hắn là mau chóng mọc lá, bởi vì nhất định phải đến Tiên Miêu cảnh nhất diệp mới có thể chính thức luyện đan. 

Mất thêm chút thời gian luyện chế thêm mười túi dược tán, sau đó Tần Hạo Hiên phát hiện ra màu sắc của Hành Khí Tán này cũng là trong vàng mang theo chút đỏ, nhưng linh khí vẫn là vô cùng nồng đậm, hắn lấy một túi ra ăn, bắt đầu tu luyện. 

Dường như mỗi khi chạng vạng tối Bồ Hán Trung rời đi, đều sẽ dặn mình phải nỗ lực tu luyện, chỉ có đột phá cảnh giới mới có thể tăng thọ nguyên, thọ nguyên là cái gốc của Tu Tiên giả! Tần Hạo Hiên vốn dĩ cũng là một người chăm chỉ, dưới sự đốc thúc của Bồ Hán Trung, đương nhiên càng thêm chăm chỉ, thân thể của hắn cường tráng hơn Tu Tiên giả bình thường rất nhiều, hơn nữa thần thức cường đại, giống như một con quái thú tu tiên không biết mệt mỏi, không ngừng chăm chỉ nỗ lực, vòng xoáy linh khí to chừng chậu rửa mặt trên đỉnh đầu hắn kia điên cuồng hấp thu linh khí, sau đó tưới cho Tiên Miêu của hắn, tăng cường Tiên căn. 

Sau khi dược hiệu ba canh giờ của Hành Khí Tán qua đi, Tần Hạo Hiên thấy bây giờ vẫn là lúc nửa đêm, nhớ tới đã hai ngày không đi Tuyệt Tiên Độc cốc, thế là nằm lên giường, nhập vào tiểu xà đi về hướng Tuyệt Tiên Độc cốc. 

Tần Hạo Hiên ngày càng cảm thấy tầm quan trọng của thần thức, chẳng những Thủ Nguyên thuật cần dùng đến, hơn nữa có thể công kích kẻ địch, vào thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng, cho nên hắn đến Tuyệt Tiên Độc cốc không chỉ vì mục đích tầm bảo, còn nhằm tu luyện thần thức. 

Hắn phát hiện mỗi khi thần thức của mình tiêu hao gần hết, sau khi nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau thần thức sẽ tăng lên, mặc dù biên độ tăng trưởng rất nhỏ rất yếu ớt, nhưng vẫn có thể cảm giác được. 

Sau khi đi vào Tuyệt Tiên Độc cốc, Tần Hạo Hiên đi thẳng tới chỗ xác chết Cự Viên, dưới áp lực mà Tuyệt Tiên Độc cốc và xác chết Cự Viên đồng thời phát ra, hắn bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm bảo bối, mặc dù đã rất lâu liên tục không hề tìm được Thiên Tài Địa Bảo hoặc là pháp khí pháp bảo mình muốn, nhưng mà hắn vẫn luôn tin tưởng vững chắc bên trong Tuyệt Tiên Độc cốc còn có rất nhiều bảo vật, nếu như bây giờ còn chưa đụng phải, vậy khẳng định là tu vi bây giờ của mình quá thấp, không thể tiến vào chỗ sâu hơn trong Tuyệt Tiên Độc cốc. 

Chờ khi thần thức tiêu hao gần hết, tính toán thời gian cũng sắp đến hừng đông, mặc dù vẫn không thu hoạch được gì, nhưng Tần Hạo Hiên vẫn vô cùng vừa lòng nhanh chóng rời khỏi Tuyệt Tiên Độc cốc, trở lại gian phòng của mình. 

Mặc dù không tìm được bảo bối, nhưng tu luyện được thần thức, tác dụng của thần thức tại Tu Tiên giới là vô cùng lớn, luyện đan chế phù bố trận, thậm chí cả đánh nhau giết địch đều có thể dùng tới, quan trọng hơn là sau khi thần thức của mình mạnh hơn, có thể đi được xa hơn trong Tuyệt Tiên Độc cốc. 



Tần Hạo Hiên tin tưởng vững chắc, Tuyệt Tiên Độc cốc to như vậy, nhất định còn có rất nhiều bảo bối chờ chính mình đến khai quật. 

Mặt trăng lặn mặt trời mọc, lại là một ngày mới. 

Tần Hạo Hiên đẩy cửa ra, liền nhìn thấy sư huynh Bồ Hán Trung vừa từ bên ngoài trở về, khí sắc trên mặt lại kém vài phần so với hôm qua. 

- Sư huynh, sắc mặt của ngươi hôm nay không được tốt, không sao chứ? – Tần Hạo Hiên lo lắng hỏi thăm Bồ Hán Trung buồn bực không vui. 

Bồ Hán Trung ho khan vài tiếng, lại thở dài một hơi, mới lên tiếng: 

- Ta không sao, nhưng mà sư phụ có việc! 

- Sư phụ làm sao? – Tần Hạo Hiên căng thẳng, khuôn mặt hiền lành từ ái của Tuyền Cơ Tử hiện ra trước mắt hắn. 

- Khụ khụ... Thọ nguyên của sư tôn không còn nhiều, đại sư huynh nói, nếu như còn không thể tìm ra linh dược làm tăng thọ nguyên, nhiều nhất là hai ba năm, sư phụ liền phải về trời! – Bồ Hán Trung nói chuyện quá gấp mà ho kịch liệt, sắc mặt vốn đã vàng như nến cũng đỏ bừng lên, thần sắc tịch mịch, nói: 

- Sư phụ lão nhân gia ông ấy tốt với chúng ta như vậy, chúng ta không thể trơ mắt nhìn ông ấy về trời, các sư huynh đệ trong Tự Nhiên đường đều đang nghĩ cách tìm kiếm linh dược tăng thọ nguyên. 

- Cái gì! Thọ nguyên của sư phụ sắp hết? 



Tần Hạo Hiên lạnh hết cả tay chân, sau khi hắn gia nhập Thái Sơ giáo chỉ gặp Tuyền Cơ Tử hai lần, những đã để lại ấn tượng rất sau sắc. Hơn nữa những ngày này ở chung với Bồ Hán Trung, vị sư huynh này cũng thỉnh thoảng sẽ nhắc tới sư tôn như thế nào như thế nào; từ ánh mắt toát ra ánh sáng kính trọng của hắn mỗi khi nhắc tới Tuyền Cơ Tử, Bồ Hán Trung kính trọng Tuyền Cơ Tử xuất phát từ sâu trong nội tâm. 

Tần Hạo Hiên cũng biết, Tự Nhiên đường yếu như vậy còn có thể sinh tồn giữa Tứ đại đường, hơn phân nửa là công lao của Tuyền Cơ Tử, hắn giống một con chim ưng bảo vệ, lặng lẽ giang rộng đôi cánh của mình để che gió che mưa cho các đệ tử Tự Nhiên đường, mặc dù tu vi của hắn thậm chí còn kém đệ tử thân truyền của Đường chủ Tứ đại đường, nhưng hắn lại là trụ cột của Tự Nhiên đường, có hắn tồn tại, đệ tử Tự Nhiên Đường tránh được rất nhiều áp bách và bắt nạt, nếu như không có hắn, Tự Nhiên đường còn có thể tồn tại hay không đều là cả một vấn đề. 

Nghĩ đến thọ nguyên của sư tôn sắp hết, lão đầu chừng năm mươi tuổi như Bồ Hán Trung cũng không áp chế được đắng chát trong lòng, thần sắc ảm đạm, trong hốc mắt lóe ra nước mắt trong suốt, lã chã sắp rơi. 

Bồ Hán Trung vốn muốn nhịn không rơi lệ, cuối cùng vẫn không làm được, nước mắt từ khóe mắt tràn ra, thấm ướt các nếp nhăn trên mặt hắn. 

Đàn ông đổ máu không đổ lệ, nhìn thấy Bồ Hán Trung nước mắt tuôn đầy mặt, Tần Hạo Hiên không biết nên an ủi ra sao, hắn vỗ vỗ bả vai Bồ Hán Trung tỏ thái độ: 

- Sư huynh, ta cũng là một phần tử của Tự Nhiên đường, nếu có chỗ nào ta có thể giúp đỡ, ngươi cứ việc lên tiếng! 

Bồ Hán Trung miễn cưỡng nở nụ cười, lời nói của Tần Hạo Hiên khiến hắn cảm thấy rất ấm áp, nhưng Tần Hạo Hiên mới nhập môn hơn ba tháng thì có thể giúp đỡ được gì chứ? 

Bồ Hán Trung đứng dậy, thở dài một tiếng, nhìn thấy đan lô trên bàn Tần Hạo Hiên, đan lô này sau khi tinh luyện mấy lần tàn đan, lại luyện chế hai lần dược tán, đáy lò đã tích tụ không ít cặn. 

Hắn lặng lẽ lấy ra một đan lô mới thay cho Tần Hạo Hiên, trong giọng nói mang theo vài phần cay đắng: 

- Tần sư đệ, vốn dĩ đến thời kỳ nhập Tiên Đạo, chi tiêu của ngươi nên do sư huynh phụ đạo là ta cung cấp, nhưng bởi vì thọ nguyên của sư tôn sắp hết, ta cùng một vài sư huynh đệ muốn góp linh thạch mua linh dược tăng thọ nguyên cho sư tôn, sau này trên phương diện này không thể giúp đỡ ngươi! 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Sơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook