Chương 239: Thủy phủ từng bước đều hung hiểm (2)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
Vừa rồi ba người Sở Tương Tử bị chết quá đột ngột, còn chưa kịp dùng tới linh phù bảo vệ tánh mạng.
Diệp Nhất Minh cẩn thận kiểm tra chung quanh, xác định trước mắt là an toàn mới nhanh chóng đi tới nơi vứt xác. Hắn tìm được mấy viên hạ tam phẩm linh thạch trên người Sở Tương Tử, một linh phù tương đương với Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh tam Thập diệp toàn lực công kích một đòn. Còn trên người của hai gã tiểu đệ kia thì tìm được linh phù tương đương với Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp toàn lực công kích một đòn, có thể nói thu hoạch rất phong phú.
Đối với Tần Hạo Hiên mà nói, hấp thu linh lực khôi phục sinh cơ của Tiên miêu trong ba canh giờ quả thật tuyệt vời, sau khi Tiên miêu khôi phục sinh cơ bừng bừng, Tần Hạo Hiên cảm thấy thần thanh khí sảng, cảm giác hư nhược khó chịu đều bị quét sạch. Còn đối với Diệp Nhất Minh mà nói, trong ba canh giờ này từng phút từng giây đều là đau khổ, cũng may bình an vượt qua mọi sự.
Tần Hạo Hiên mở mắt, ngửa đầu nhìn lên không trung, hoàng hôn đã buông xuống. Thủy phủ vào ban ngày hay đêm tối đều giống như nhau.
- Khôi phục được rồi a?
Diệp Nhất Minh ân cần hỏi Tần Hạo Hiên.
Tần Hạo Hiên gật gật đầu, đứng lên, nói:
- Diệp sư huynh, chúng ta đi thôi, làm trễ nải quá nhiều thời gian rồi.
Diệp Nhất Minh đưa một linh phù Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp cho Tần Hạo Hiên nói:
- Đệ cầm cái này đi, tiếp theo không biết gặp nguy hiểm gì, cẩn thận một chút tốt hơn.
Dứt lời, hắn liền đi trước mở đường.
Ngay lúc hai người bọn họ chuẩn bị rời khỏi nơi này, bỗng nhiên không gian nơi Tần Hạo Hiên vừa ngồi tĩnh tọa dập dờn bồng bềnh một trận, nhanh chóng nứt ra một hắc động cao gần bằng một người.
Khí tức U Tuyền truyền đến cường đại, nhiệt độ bốn phía lập tức giảm xuống, hắc khí từ trong thời không liệt phùng ấy nhè nhẹ xuyên thấu ra. Diệp Nhất Minh hoảng sợ, kêu lên:
- Cẩn thận, thời không liệt phùng lớn như vậy, khả năng là bên trong không phải minh hồn xuất ra, nói không chừng là U Tuyền minh vật cao cấp hơn minh hồn.
Chỉ cần U Tuyền minh hồn lớn hơn một chút đã rất khó đối phó rồi, nếu như U Tuyền minh vật cùng với cao đẳng sinh vật đi ra, sẽ trễ nải thời gian tìm tiên duyên bảo tàng và thạch nhũ linh dịch, Tần Hạo Hiên cảm thấy trong đầu nhức nhối rồi.
Từ bên trong, một con quái vật hình dáng giống như Viên Hầu nhưng cao lớn hơn Viên Hầu rất nhiều liền chui ra ngoài. Toàn thân nó lông lá xanh đen bao trùm toàn bộ thân thể ngoại trừ ánh mắt và khóe miệng. Nó xông tới, nhìn Diệp Nhất Minh và Tần Hạo Hiên gào thét một tiếng, ngay lập tức vươn quyền đầu đánh tới Diệp Nhất Minh.
Con minh vật này có thực lực tương đương với Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Tam diệp, nhưng U Tuyền Minh tộc đều là tu thể, thân thể của bọn chúng có cường độ gấp mấy lần Tu Tiên giả bình thường, cường hoành hơn so với vu tu Tu Tiên giả. Tu Tiên giả và minh vật đánh nhau thường sử dụng phương pháp du đấu để xử lý, phải tránh bị minh vật áp sát tiếp cận thân người, nếu không rất có thể bị một quyền đánh bể đan điền khí hải mà chết.
Nếu Diệp Nhất Minh bị đầu minh vật này đánh trúng một quyền, cho dù không chết cũng phải trọng thương. Tần Hạo Hiên muốn nhắc nhở Diệp Nhất Minh nhưng không còn kịp rồi, hai bên đều có núi giả làm chướng ngại, Diệp Nhất Minh muốn tránh cũng không được.
Lúc này, Tần Hạo Hiên cắn răng một cái, hắn nhanh chóng ngưng tụ linh lực hộ thể, sau đó không tiếc mạng xông lên, một tay hắn kéo Diệp Nhất Minh xuống để ngăn cản quyền này cho hắn.
Dù sao bàn về cường độ thân thể, bản thân mình là vu tu còn mạnh hơn Diệp Nhất Minh rất nhiều, hơn nữa mình là người trẻ, thân thể có thể chống chịu được, còn Diệp Nhất Minh đã bốn mươi tuổi, nếu nhận một quyền này coi như không chết cũng giảm đi thọ nguyên.
Đầu minh vật đánh một quyền vào ngực của Tần Hạo Hiên. Tần Hạo Hiên bị đánh bay kêu lên một tiếng đau đớn, đụng gảy hai cây lúc này mới dừng lại. Tần Hạo Hiên bị đánh tan hộ thể linh lực, tuy đụng gảy hai gốc cây nhưng may mắn không hề bị thương, chỉ có ngực hơi lộ ra chút máu đọng mà thôi.
Tần Hạo Hiên bị đánh bay, Diệp Nhất Minh cũng đồng thời phản ứng, buồn hận chồng chất hắn còn tưởng rằng Tần Hạo Hiên đã trúng một quyền này coi như không chết cũng tàn phế, cũng bất chấp lời răn giáo đối phó U Tuyền minh vật nhất định phải du đấu, thừa dịp minh vật dùng hết một chiêu, thân thể còn chưa dừng lại, ánh mắt hắn đỏ lên nhanh chóng ngưng tụ Khai Thiên trảm, hung hăng chém một đao trên cánh tay của nó, miệng hét lớn:
- Làm tổn thương sư đệ ta, chết đi!
Diệp Nhất Minh dù sao cũng là Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Ngũ diệp, một đòn toàn lực của hắn đã cắt đứt nửa cánh tay của minh vật này. Minh vật đau đớn hét lên một tiếng, vết thương phun ra huyết dịch màu xanh lá cây nhớp nhúa, đồng thời lui ra vài bước, tránh né Diệp Nhất Minh công kích.
Trong cơn giận dữ Diệp Nhất Minh không cho nó cơ hội thở dốc, đánh rắn dập đầu hắn lại xông tới lần nữa, lại cắt một đao vào ngực minh vật, lưu lại một đạo vết thương kinh tâm động phách.
Đầu minh vật liên tục bị Diệp Nhất Minh gây trọng thương, nó cũng phát điên. Đối mặt trước khí thế hung hăng của Diệp Nhất Minh, chẳng những nó không chạy ngược lại còn đón đầu xông lên. Tuy thực lực của nó không bằng Diệp Nhất Minh nhưng với sở trường của mình công sở đoản, cường độ thân thể Diệp Nhất Minh không lớn bằng minh vật nhất định phải bị thua thiệt.
Vừa mới bò dậy từ dưới đất, kiểm tra thấy mình cũng không bị tổn thương, Tần Hạo Hiên nhìn thấy một màn như vậy lập tức nóng lòng, vội vàng ngưng tụ thần thức, sau khi tìm ra bản mệnh hồn tức của minh vật, đột ngột đánh tới hồn thức của minh vật.
Đầu minh vật có thân thể cường tráng, tu luyện chính là thân thể, nhưng linh hồn của nó lại nhỏ yếu dị thường. Thần thức của Tần Hạo Hiên nghiền nát hồn thức của nó không hề khó khăn. Đầu minh vật bị nghiền nát hồn thức lập tức như kẻ ngu ngốc, trong đôi mắt xấu xí lóe ra một mảnh mờ mịt, không có linh hồn mặc dù nó không chết tại chỗ, nhưng đã trở thành một cái xác không hồn.
Diệp Nhất Minh vọt tới trước mặt nó, một đao cắt đứt đầu của nó một cách dễ dàng, huyết tương xanh sậm trào ra từ nơi cổ bị cắt đứt.
Sau khi giết chết đầu minh vật, Tần Hạo Hiên thở một hơi dài, nhìn thời không liệt phùng vẫn chưa đóng lại, vội vàng nói với Diệp Nhất Minh:
- Diệp sư huynh, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.
Diệp Nhất Minh lau mồ hôi lạnh, nói theo:
- Càng nhanh càng tốt.
Diệp Nhất Minh cẩn thận kiểm tra chung quanh, xác định trước mắt là an toàn mới nhanh chóng đi tới nơi vứt xác. Hắn tìm được mấy viên hạ tam phẩm linh thạch trên người Sở Tương Tử, một linh phù tương đương với Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh tam Thập diệp toàn lực công kích một đòn. Còn trên người của hai gã tiểu đệ kia thì tìm được linh phù tương đương với Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp toàn lực công kích một đòn, có thể nói thu hoạch rất phong phú.
Đối với Tần Hạo Hiên mà nói, hấp thu linh lực khôi phục sinh cơ của Tiên miêu trong ba canh giờ quả thật tuyệt vời, sau khi Tiên miêu khôi phục sinh cơ bừng bừng, Tần Hạo Hiên cảm thấy thần thanh khí sảng, cảm giác hư nhược khó chịu đều bị quét sạch. Còn đối với Diệp Nhất Minh mà nói, trong ba canh giờ này từng phút từng giây đều là đau khổ, cũng may bình an vượt qua mọi sự.
Tần Hạo Hiên mở mắt, ngửa đầu nhìn lên không trung, hoàng hôn đã buông xuống. Thủy phủ vào ban ngày hay đêm tối đều giống như nhau.
- Khôi phục được rồi a?
Diệp Nhất Minh ân cần hỏi Tần Hạo Hiên.
Tần Hạo Hiên gật gật đầu, đứng lên, nói:
- Diệp sư huynh, chúng ta đi thôi, làm trễ nải quá nhiều thời gian rồi.
Diệp Nhất Minh đưa một linh phù Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp cho Tần Hạo Hiên nói:
- Đệ cầm cái này đi, tiếp theo không biết gặp nguy hiểm gì, cẩn thận một chút tốt hơn.
Dứt lời, hắn liền đi trước mở đường.
Ngay lúc hai người bọn họ chuẩn bị rời khỏi nơi này, bỗng nhiên không gian nơi Tần Hạo Hiên vừa ngồi tĩnh tọa dập dờn bồng bềnh một trận, nhanh chóng nứt ra một hắc động cao gần bằng một người.
Khí tức U Tuyền truyền đến cường đại, nhiệt độ bốn phía lập tức giảm xuống, hắc khí từ trong thời không liệt phùng ấy nhè nhẹ xuyên thấu ra. Diệp Nhất Minh hoảng sợ, kêu lên:
- Cẩn thận, thời không liệt phùng lớn như vậy, khả năng là bên trong không phải minh hồn xuất ra, nói không chừng là U Tuyền minh vật cao cấp hơn minh hồn.
Chỉ cần U Tuyền minh hồn lớn hơn một chút đã rất khó đối phó rồi, nếu như U Tuyền minh vật cùng với cao đẳng sinh vật đi ra, sẽ trễ nải thời gian tìm tiên duyên bảo tàng và thạch nhũ linh dịch, Tần Hạo Hiên cảm thấy trong đầu nhức nhối rồi.
Từ bên trong, một con quái vật hình dáng giống như Viên Hầu nhưng cao lớn hơn Viên Hầu rất nhiều liền chui ra ngoài. Toàn thân nó lông lá xanh đen bao trùm toàn bộ thân thể ngoại trừ ánh mắt và khóe miệng. Nó xông tới, nhìn Diệp Nhất Minh và Tần Hạo Hiên gào thét một tiếng, ngay lập tức vươn quyền đầu đánh tới Diệp Nhất Minh.
Con minh vật này có thực lực tương đương với Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Tam diệp, nhưng U Tuyền Minh tộc đều là tu thể, thân thể của bọn chúng có cường độ gấp mấy lần Tu Tiên giả bình thường, cường hoành hơn so với vu tu Tu Tiên giả. Tu Tiên giả và minh vật đánh nhau thường sử dụng phương pháp du đấu để xử lý, phải tránh bị minh vật áp sát tiếp cận thân người, nếu không rất có thể bị một quyền đánh bể đan điền khí hải mà chết.
Nếu Diệp Nhất Minh bị đầu minh vật này đánh trúng một quyền, cho dù không chết cũng phải trọng thương. Tần Hạo Hiên muốn nhắc nhở Diệp Nhất Minh nhưng không còn kịp rồi, hai bên đều có núi giả làm chướng ngại, Diệp Nhất Minh muốn tránh cũng không được.
Lúc này, Tần Hạo Hiên cắn răng một cái, hắn nhanh chóng ngưng tụ linh lực hộ thể, sau đó không tiếc mạng xông lên, một tay hắn kéo Diệp Nhất Minh xuống để ngăn cản quyền này cho hắn.
Dù sao bàn về cường độ thân thể, bản thân mình là vu tu còn mạnh hơn Diệp Nhất Minh rất nhiều, hơn nữa mình là người trẻ, thân thể có thể chống chịu được, còn Diệp Nhất Minh đã bốn mươi tuổi, nếu nhận một quyền này coi như không chết cũng giảm đi thọ nguyên.
Đầu minh vật đánh một quyền vào ngực của Tần Hạo Hiên. Tần Hạo Hiên bị đánh bay kêu lên một tiếng đau đớn, đụng gảy hai cây lúc này mới dừng lại. Tần Hạo Hiên bị đánh tan hộ thể linh lực, tuy đụng gảy hai gốc cây nhưng may mắn không hề bị thương, chỉ có ngực hơi lộ ra chút máu đọng mà thôi.
Tần Hạo Hiên bị đánh bay, Diệp Nhất Minh cũng đồng thời phản ứng, buồn hận chồng chất hắn còn tưởng rằng Tần Hạo Hiên đã trúng một quyền này coi như không chết cũng tàn phế, cũng bất chấp lời răn giáo đối phó U Tuyền minh vật nhất định phải du đấu, thừa dịp minh vật dùng hết một chiêu, thân thể còn chưa dừng lại, ánh mắt hắn đỏ lên nhanh chóng ngưng tụ Khai Thiên trảm, hung hăng chém một đao trên cánh tay của nó, miệng hét lớn:
- Làm tổn thương sư đệ ta, chết đi!
Diệp Nhất Minh dù sao cũng là Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Ngũ diệp, một đòn toàn lực của hắn đã cắt đứt nửa cánh tay của minh vật này. Minh vật đau đớn hét lên một tiếng, vết thương phun ra huyết dịch màu xanh lá cây nhớp nhúa, đồng thời lui ra vài bước, tránh né Diệp Nhất Minh công kích.
Trong cơn giận dữ Diệp Nhất Minh không cho nó cơ hội thở dốc, đánh rắn dập đầu hắn lại xông tới lần nữa, lại cắt một đao vào ngực minh vật, lưu lại một đạo vết thương kinh tâm động phách.
Đầu minh vật liên tục bị Diệp Nhất Minh gây trọng thương, nó cũng phát điên. Đối mặt trước khí thế hung hăng của Diệp Nhất Minh, chẳng những nó không chạy ngược lại còn đón đầu xông lên. Tuy thực lực của nó không bằng Diệp Nhất Minh nhưng với sở trường của mình công sở đoản, cường độ thân thể Diệp Nhất Minh không lớn bằng minh vật nhất định phải bị thua thiệt.
Vừa mới bò dậy từ dưới đất, kiểm tra thấy mình cũng không bị tổn thương, Tần Hạo Hiên nhìn thấy một màn như vậy lập tức nóng lòng, vội vàng ngưng tụ thần thức, sau khi tìm ra bản mệnh hồn tức của minh vật, đột ngột đánh tới hồn thức của minh vật.
Đầu minh vật có thân thể cường tráng, tu luyện chính là thân thể, nhưng linh hồn của nó lại nhỏ yếu dị thường. Thần thức của Tần Hạo Hiên nghiền nát hồn thức của nó không hề khó khăn. Đầu minh vật bị nghiền nát hồn thức lập tức như kẻ ngu ngốc, trong đôi mắt xấu xí lóe ra một mảnh mờ mịt, không có linh hồn mặc dù nó không chết tại chỗ, nhưng đã trở thành một cái xác không hồn.
Diệp Nhất Minh vọt tới trước mặt nó, một đao cắt đứt đầu của nó một cách dễ dàng, huyết tương xanh sậm trào ra từ nơi cổ bị cắt đứt.
Sau khi giết chết đầu minh vật, Tần Hạo Hiên thở một hơi dài, nhìn thời không liệt phùng vẫn chưa đóng lại, vội vàng nói với Diệp Nhất Minh:
- Diệp sư huynh, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.
Diệp Nhất Minh lau mồ hôi lạnh, nói theo:
- Càng nhanh càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.