Chương 37: Trái tim muốn dây dưa tiên lộ (2)
Cao Lâu Đại Hạ
08/07/2021
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Trong Thái Sơ giáo, Từ Vũ là một người duy nhất thật lòng thật dạ coi hắn làm bằng hữu, cũng không vì mình là hạt giống màu tím mà cảm thấy hơn người một bậc, ngược lại khắp nơi quan tâm bảo vệ mình, bọn họ có thể sỉ nhục mình, nhưng vì mình mà Từ Vũ bị sỉ nhục thì quá mức.
Tất cả mọi người nhìn thấy vẻ giận dữ trên khuôn mặt hắn, sải bước đi về đám người Trương Cuồng.
Mọi người đều bị phản ứng kịch liệt của Tần Hạo Hiên hấp dẫn, đám người Lý Tĩnh còn chưa đi xa cũng dừng bước lại, nhìn Tần Hạo Hiên đối phó thế nào với mấy tên sư huynh Tiên Miêu cảnh ngũ diệp của Trương Cuồng.
- Ngươi muốn làm gì! Ký túc xá của Trương Cuồng lão đại, ngươi có thể bước vào tùy tiện hay sao?
- Mau cút đi cho xa, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí.
Trông thấy Tần Hạo Hiên đi đến, mấy tên đệ tử tu vi không đủ bắt đầu hoảng. Mấy ngày này, tên tuổi của Tần Hạo Hiên như sấm bên tai, nghe nói Tiên Miêu cảnh ngũ diệp Viên Sơn Tượng đã lưỡng bại câu thương với hắn. Bây giờ, Viên Sơn Tượng đã bị phế bỏ tu vi biến thành ngu dại, nhưng Tần Hạo Hiên vẫn còn sống, không có dáng vẻ bị thương. Dù Tần Hạo Hiên lưỡng bại câu thương với Viên Sơn Tượng là tin tức giả. Nhưng hắn đánh Tiên Miêu cảnh hai ba diệp Viên Sơn Hổ kêu cha gọi mẹ, là điều rất nhiều người thấy tận mắt.
Nhìn thấy lửa giận cháy hừng hực giữa lông mày Tần Hạo Hiên, khí thế trước đây đã một đi không trở lại. Những người đến đây lấy lòng Trương Cuồng cũng không nhịn được nhường đường, lấy tu vi của bọn họ, đừng nói là Viên Sơn Tượng, mà ngay cả Viên Sơn Hổ cũng không nổi, tội gì tự nhận lấy nhục.
Trương Cuồng cảm nhận được lửa giận và sự bá đạo của Tần Hạo Hiên, gã đứng trong đám người cũng phải lui lại một bước, ánh mắt nhìn lại có một tia sợ hãi.
Trương Cuồng vừa rồi lui một bước cũng giật mình tỉnh lại. Mình đường đường là đệ tử hạt giống màu tím, tiền đồ không thể đo đếm, huống chi nơi này có nhiều tiểu đệ Tiên Miêu cảnh như vậy, thậm chí không thiếu cường giả Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, có bọn họ, thì mình còn sợ gì Tần Hạo Hiên.
Cứ việc không ngừng động viên bản thân, nhưng trong lòng Trương Cuồng cũng chột dạ, không khỏi có chút uể oải. Tần Hạo Hiên ảnh hưởng đến gã quá nặng, đã trở thành chướng ngại tâm lý khó mà vượt qua. Ban đầu đo ra bản thân mình là hạt giống màu tím, ưu thế tâm lý khiến gã cảm thấy rất mạnh mẽ. Nhưng tên Tần Hạo Hiên biến thái này, không biết dùng thủ đoạn gì, đã đánh bại Tiên Miêu cảnh ba diệp Viên Sơn Hổ và lưỡng bại câu thương với Tiên Miêu cảnh ngũ diệp Viên Sơn Tượng. Bây giờ mới qua vài ngày đã như long như hổ đi ra.
Tất cả đó, gã nghĩ mình không làm được. Điều này khiến ưu thế tâm lý với Tần Hạo Hiên hóa thành tro bụi ngay tức khắc, lại nhìn về phía Tần Hạo Hiên, oán giận trong mắt càng ngày càng trầm trọng, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Bức tường cuối cùng ngăn giữa Trương Cuồng và Tần Hạo Hiên là mấy tên sư huynh Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, nhìn thấy Tần Hạo Hiên bước đến, cho dù còn cách bọn họ mười bước, nhưng Tần Hạo Hiên không có vẻ dừng bước. Vốn cho là lấy tu vi Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, đủ để ngăn cản Tần Hạo Hiên, khiến hắn không dám đến gần, nhưng Tần Hạo Hiên không coi bọn họ là chuyện to tát.
Mười bước...
Chín bước...
Năm bước...
Tần Hạo Hiên càng bước đến gần, khí thế không thể đỡ kia khiến trong lòng mấy tên sư huynh Tiên Miêu cảnh ngũ diệp cũng chột dạ.
Khí thế chính là như vậy, ngươi mạnh thì ta yếu, ta yếu thì ngươi mạnh. Lúc Tần Hạo Hiên chỉ còn kém hai, ba bước là đụng vào ngươi bọn họ, thì bọn họ không hẹn mà cùng chọn tránh ra một bước.
Ban đầu, Trương Cuồng có mấy tên sư huynh Tiên Miêu cảnh ngũ diệp làm bức tường, đang khá yên tâm thì đột nhiên run lên. Gã muốn đưa Tần Hạo Hiên vào chỗ chết, hận không thể chém hắn thành muôn mảnh. Nhưng khi Tần Hạo Hiên cách gã chưa đến ba bước, thì gã bắt đầu sợ hãi. Vẻ đắc chí trước kia đã biến mất. Mặc dù gã cố gắng che giấu, nhưng vẻ mặt hoảng sợ đã toát ra từ trong ánh mắt.
Tần Hạo Hiên không nhìn ánh mắt hận thấu xương của Trương Cuồng, trực tiếp tóm tên đệ tử hèn mọn bên cạnh Trương Cuồng, xách nổi lên, trong con ngươi tỏa ra sát ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm mắt gã, rồi nói:
- Có tin gã chưa kịp nảy mầm thì ta đã phế bỏ ngươi không?
Tên đệ tử hèn họn bị Tần Hạo Hiên xách nổi kia, đâu còn khí thế sĩ nhục Tần Hạo Hiên và Từ Vũ vừa rồi, đôi chân đạp loạn trên không. Gã bị Tần Hạo Hiên nắm lấy cổ đang dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Trương Cuồng và mấy tên cường giả Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, một bên cố gắng giữ bình tĩnh, sắp chết rồi còn dám to mồm nói:
- Ngươi dám!
Quả thật không biết mình nói hai từ này, trong giọng nói của gã kèm theo âm thanh rung động, gã hoàn toàn quên mình là Tiên Miêu cảnh một diệp. Dưới thanh danh vang dội của Tần Hạo Hiên, gã đã sớm bị sự cường thế của hắn sợ vỡ mật, không hề nghĩ ngợi muốn công kích Tần Hạo Hiên đang tóm mình.
- Cùng lắm thì bị giam, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?
Tần Hạo Hiên cười lạnh một tiếng, nắm lấy cổ tay gã, lập tức khuôn mặt tên đệ tử hèn mọn kia đỏ bừng:
- Dám sỉ nhục đệ tử hạt giống màu tím, nếu ta làm thịt người, thì các trưởng bối cũng không nói gì, ngươi tin không?
Tần Hạo Hiên vừa dựt lời, thì ánh mắt nhìn khắp toàn trường, mấy tên đệ tử vừa ngo ngoe muốn động, muốn tiến lên cứu tên đệ tử hèn mọn đều do dự không tiến.
Tất cả mọi người nhìn thấy vẻ giận dữ trên khuôn mặt hắn, sải bước đi về đám người Trương Cuồng.
Mọi người đều bị phản ứng kịch liệt của Tần Hạo Hiên hấp dẫn, đám người Lý Tĩnh còn chưa đi xa cũng dừng bước lại, nhìn Tần Hạo Hiên đối phó thế nào với mấy tên sư huynh Tiên Miêu cảnh ngũ diệp của Trương Cuồng.
- Ngươi muốn làm gì! Ký túc xá của Trương Cuồng lão đại, ngươi có thể bước vào tùy tiện hay sao?
- Mau cút đi cho xa, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí.
Trông thấy Tần Hạo Hiên đi đến, mấy tên đệ tử tu vi không đủ bắt đầu hoảng. Mấy ngày này, tên tuổi của Tần Hạo Hiên như sấm bên tai, nghe nói Tiên Miêu cảnh ngũ diệp Viên Sơn Tượng đã lưỡng bại câu thương với hắn. Bây giờ, Viên Sơn Tượng đã bị phế bỏ tu vi biến thành ngu dại, nhưng Tần Hạo Hiên vẫn còn sống, không có dáng vẻ bị thương. Dù Tần Hạo Hiên lưỡng bại câu thương với Viên Sơn Tượng là tin tức giả. Nhưng hắn đánh Tiên Miêu cảnh hai ba diệp Viên Sơn Hổ kêu cha gọi mẹ, là điều rất nhiều người thấy tận mắt.
Nhìn thấy lửa giận cháy hừng hực giữa lông mày Tần Hạo Hiên, khí thế trước đây đã một đi không trở lại. Những người đến đây lấy lòng Trương Cuồng cũng không nhịn được nhường đường, lấy tu vi của bọn họ, đừng nói là Viên Sơn Tượng, mà ngay cả Viên Sơn Hổ cũng không nổi, tội gì tự nhận lấy nhục.
Trương Cuồng cảm nhận được lửa giận và sự bá đạo của Tần Hạo Hiên, gã đứng trong đám người cũng phải lui lại một bước, ánh mắt nhìn lại có một tia sợ hãi.
Trương Cuồng vừa rồi lui một bước cũng giật mình tỉnh lại. Mình đường đường là đệ tử hạt giống màu tím, tiền đồ không thể đo đếm, huống chi nơi này có nhiều tiểu đệ Tiên Miêu cảnh như vậy, thậm chí không thiếu cường giả Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, có bọn họ, thì mình còn sợ gì Tần Hạo Hiên.
Cứ việc không ngừng động viên bản thân, nhưng trong lòng Trương Cuồng cũng chột dạ, không khỏi có chút uể oải. Tần Hạo Hiên ảnh hưởng đến gã quá nặng, đã trở thành chướng ngại tâm lý khó mà vượt qua. Ban đầu đo ra bản thân mình là hạt giống màu tím, ưu thế tâm lý khiến gã cảm thấy rất mạnh mẽ. Nhưng tên Tần Hạo Hiên biến thái này, không biết dùng thủ đoạn gì, đã đánh bại Tiên Miêu cảnh ba diệp Viên Sơn Hổ và lưỡng bại câu thương với Tiên Miêu cảnh ngũ diệp Viên Sơn Tượng. Bây giờ mới qua vài ngày đã như long như hổ đi ra.
Tất cả đó, gã nghĩ mình không làm được. Điều này khiến ưu thế tâm lý với Tần Hạo Hiên hóa thành tro bụi ngay tức khắc, lại nhìn về phía Tần Hạo Hiên, oán giận trong mắt càng ngày càng trầm trọng, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Bức tường cuối cùng ngăn giữa Trương Cuồng và Tần Hạo Hiên là mấy tên sư huynh Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, nhìn thấy Tần Hạo Hiên bước đến, cho dù còn cách bọn họ mười bước, nhưng Tần Hạo Hiên không có vẻ dừng bước. Vốn cho là lấy tu vi Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, đủ để ngăn cản Tần Hạo Hiên, khiến hắn không dám đến gần, nhưng Tần Hạo Hiên không coi bọn họ là chuyện to tát.
Mười bước...
Chín bước...
Năm bước...
Tần Hạo Hiên càng bước đến gần, khí thế không thể đỡ kia khiến trong lòng mấy tên sư huynh Tiên Miêu cảnh ngũ diệp cũng chột dạ.
Khí thế chính là như vậy, ngươi mạnh thì ta yếu, ta yếu thì ngươi mạnh. Lúc Tần Hạo Hiên chỉ còn kém hai, ba bước là đụng vào ngươi bọn họ, thì bọn họ không hẹn mà cùng chọn tránh ra một bước.
Ban đầu, Trương Cuồng có mấy tên sư huynh Tiên Miêu cảnh ngũ diệp làm bức tường, đang khá yên tâm thì đột nhiên run lên. Gã muốn đưa Tần Hạo Hiên vào chỗ chết, hận không thể chém hắn thành muôn mảnh. Nhưng khi Tần Hạo Hiên cách gã chưa đến ba bước, thì gã bắt đầu sợ hãi. Vẻ đắc chí trước kia đã biến mất. Mặc dù gã cố gắng che giấu, nhưng vẻ mặt hoảng sợ đã toát ra từ trong ánh mắt.
Tần Hạo Hiên không nhìn ánh mắt hận thấu xương của Trương Cuồng, trực tiếp tóm tên đệ tử hèn mọn bên cạnh Trương Cuồng, xách nổi lên, trong con ngươi tỏa ra sát ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm mắt gã, rồi nói:
- Có tin gã chưa kịp nảy mầm thì ta đã phế bỏ ngươi không?
Tên đệ tử hèn họn bị Tần Hạo Hiên xách nổi kia, đâu còn khí thế sĩ nhục Tần Hạo Hiên và Từ Vũ vừa rồi, đôi chân đạp loạn trên không. Gã bị Tần Hạo Hiên nắm lấy cổ đang dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Trương Cuồng và mấy tên cường giả Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, một bên cố gắng giữ bình tĩnh, sắp chết rồi còn dám to mồm nói:
- Ngươi dám!
Quả thật không biết mình nói hai từ này, trong giọng nói của gã kèm theo âm thanh rung động, gã hoàn toàn quên mình là Tiên Miêu cảnh một diệp. Dưới thanh danh vang dội của Tần Hạo Hiên, gã đã sớm bị sự cường thế của hắn sợ vỡ mật, không hề nghĩ ngợi muốn công kích Tần Hạo Hiên đang tóm mình.
- Cùng lắm thì bị giam, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?
Tần Hạo Hiên cười lạnh một tiếng, nắm lấy cổ tay gã, lập tức khuôn mặt tên đệ tử hèn mọn kia đỏ bừng:
- Dám sỉ nhục đệ tử hạt giống màu tím, nếu ta làm thịt người, thì các trưởng bối cũng không nói gì, ngươi tin không?
Tần Hạo Hiên vừa dựt lời, thì ánh mắt nhìn khắp toàn trường, mấy tên đệ tử vừa ngo ngoe muốn động, muốn tiến lên cứu tên đệ tử hèn mọn đều do dự không tiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.