Chương 85: Trước Giờ Người Dữ Không Nói Nhiều (2)
Cao Lâu Đại Hạ
08/07/2021
- Bọn họ một ngày ba bữa ăn đều rơi vào bụng của ngươi, mỗi ngày chỉ cho ăn nửa chén cơm, ở bên ngoài còn không chịu nổi chứ nói gì hoàn cảnh ác liệt trong Cấm Bế Sơn này? Hay cho họ thêm chút đồ ăn đi?
- Nếu không phải sư huynh có tấm lòng nhân hậu thì với kẻ muốn lấy mạng của ta ước gì cho chúng chết đói, cho ăn nửa chén cơm là đã chừa con đường sống. Nếu không có Bồ sư huynh, bọn họ đến ám sát ta có từng nghĩ cho ta con đường sống không?
Bồ Hán Trung nghe vậy thầm gật gù, nửa tháng qua gã cố ý tìm hiểu các mặt về Tần Hạo Hiên, hắn biểu hiện một mặt chân thật, hai người hợp ý nhau. Bồ Hán Trung từng nghĩ nếu có cơ hội sẽ dẫn tiến Tần Hạo Hiên với sư tôn, nếu sư tôn thu vào môn hạ thì quá tốt, một là Tự Nhiên Đường có thể che chở hắn, hai là Tự Nhiên Đường cần nhân tài sát phạt quyết đoán như hắn. Qua nửa tháng quan sát Tần Hạo Hiên, Bồ Hán Trung linh cảm sau này hắn không phải vật trong ao.
Ngày thứ hai cửa sắt mở ra, một đạo sĩ già mặc đạo bào màu tím, để chòm râu dê, râu tóc bạc phơ, mặt nhiều nếp nhăn bộ dạng sắp xuống lỗ đi vào.
Bồ Hán Trung thấy đạo sĩ già thì khóc ròng bước nhanh đến gần, quỳ xuống sát đất:
- Đệ tử bất hiếu Bồ Hán Trung bái kiến sư tôn!
Đạo sĩ già là đường chủ Tự Nhiên Đường, Toàn Cơ Tử.
Toàn Cơ Tử nâng Bồ Hán Trung dậy, hiền từ nói:
- Đứng lên, mau đứng lên.
- Đệ tử bất tiếu, bị nhốt trong Cửu Âm Băng Quật nửa năm không thể lo trước lo sau chăm sóc hầu hạ sư tôn, còn làm phiền sư tôn lo nghĩ cho đệ tử không nên thân, hạ mình đích thân đến Cấm Bế Sơn đón đệ tử. Đệ tử . . . đệ tử khắc ghi trong lòng, đệ tử áy náy . . .
Bồ Hán Trung hơn năm mươi tuổi nói một hồi rồi gào khóc như con nít.
Toàn Cơ Tử cười hiền hòa kéo Bồ Hán Trung đứng lên:
- Hán Trung chịu khổ, gầy guộc nhiều vậy, mới nửa năm không gặp nhưng vẫn cần cù khổ luyện, tu vi không giảm xuống, thật là đáng quý.
Toàn Cơ Tử nhìn từ trên xuống dưới phát hiện Bồ Hán Trung ở Cửu Âm Băng Quật nửa năm không rớt tu vi thì rất vui mừng.
Được Toàn Cơ Tử khen, mặt Bồ Hán Trung ướt lệ bẻn lẽn ngại ngùng nói:
- Nói đến cần tu khổ luyện thì đệ tử kém xa sư đệ tên Tần Hạo Hiên, hắn bị nhốt vào nửa tháng, mỗi ngày trừ ăn cơm và ngủ một canh giờ ra những lúc khác toàn tu luyện. Trong hoàn cảnh như Cửu Âm Băng Quật mà tu luyện đến cuồng si, thân thể vẫn khỏe mạnh làm đệ tử rất khâm phục.
Bồ Hán Trung muốn dẫn tiến Tần Hạo Hiên cho sư tôn nên bắt lấy đề tài lôi tên hắn ra.
Tần Hạo Hiên nghe Bồ Hán Trung gặp sư tôn còn khen mình, hắn vội tiến lên vài bước cung kính hành lễ vãn bối:
- Đệ tử Tần Hạo Hiên kính chào Toàn Cơ tiền bối.
Đôi mắt Toàn Cơ Tử như nhìn thấu lòng người quét qua Tần Hạo Hiên, vừa lòng gật đầu nói:
- Không cần đa lễ, Hán Trung ít khi khen người, chắc ngươi rất xuất sắc.
Tần Hạo Hiên lại hành lễ, mỉm cười nói:
- Đệ tử không dám Bồ sư huynh quá khen.
Bồ Hán Trung bỗng quỳ xuống đất nói với Toàn Cơ Tử:
- Sư tôn tại thượng, đệ tử có một chuyện muốn xin sư tôn. Tần sư đệ làm người rất khiêm tốn, thân thiết với người, đạo tâm kiên cố, đáng tiếc là nhược chủng. Chỉ vì biểu hiện xuất chúng mà chịu đủ đệ tử tử chủng cùng năm ghen ghét, năm lần bảy lượt phái người đến Cửu Âm Băng Quật ám sát. Nếu không có đệ tử che chở sợ là Tần sư đệ khó giữ được mạng sống, đệ tử cầu xin sư tôn thu nhận Tần sư đệ, một là mượn tên sư tôn che chở sư đệ, hai là bản thân Tần sư đệ rất xuất sắc, ngày sau sẽ đem đến vinh dự cho Tự Nhiên Đường ta. Xin sư tôn thành toàn!
Tần Hạo Hiên nghe Bồ Hán Trung cầu tình cho mình thì rất cảm kích, cũng quỳ rạp xuống đất. Tần Hạo Hiên quan sát Toàn Cơ Tử thấy lão đúng là hiền lành lương thiện như Bồ Hán Trung nói, là người tốt hiếm hoi trong Tu Tiên Giới. Tuy Tự Nhiên Đường kéo dài hơi tàn trong kẽ hở bốn đại đường, sinh sống khó khăn nhưng miễn Toàn Cơ Tử cho phép, có mặt Toàn Cơ Tử khởi xướng tôn chỉ hành thiện với người, mấy trăm người Tự Nhiên Đường đoàn kết một lòng tạo nên không khí tốt đẹp, Tần Hạo Hiên rất vui lòng bái vào môn hạ Tự Nhiên Đường.
Toàn Cơ Tử sống hơn một trăm tuổi tuy tu vi không bằng bốn đường chủ khác nhưng đôi mắt nhìn người sắc bén, tổng hợp lại Bồ Hán Trung chưa bao giờ nói dối lão mà đánh giá Tần Hạo Hiên cao như vậy, lão cũng rất vừa lòng với hắn. Nếu thu một đệ tử như thế không chừng sau này Tự Nhiên Đường sẽ phát dương quan đại trong tay hắn.
- Nếu không phải sư huynh có tấm lòng nhân hậu thì với kẻ muốn lấy mạng của ta ước gì cho chúng chết đói, cho ăn nửa chén cơm là đã chừa con đường sống. Nếu không có Bồ sư huynh, bọn họ đến ám sát ta có từng nghĩ cho ta con đường sống không?
Bồ Hán Trung nghe vậy thầm gật gù, nửa tháng qua gã cố ý tìm hiểu các mặt về Tần Hạo Hiên, hắn biểu hiện một mặt chân thật, hai người hợp ý nhau. Bồ Hán Trung từng nghĩ nếu có cơ hội sẽ dẫn tiến Tần Hạo Hiên với sư tôn, nếu sư tôn thu vào môn hạ thì quá tốt, một là Tự Nhiên Đường có thể che chở hắn, hai là Tự Nhiên Đường cần nhân tài sát phạt quyết đoán như hắn. Qua nửa tháng quan sát Tần Hạo Hiên, Bồ Hán Trung linh cảm sau này hắn không phải vật trong ao.
Ngày thứ hai cửa sắt mở ra, một đạo sĩ già mặc đạo bào màu tím, để chòm râu dê, râu tóc bạc phơ, mặt nhiều nếp nhăn bộ dạng sắp xuống lỗ đi vào.
Bồ Hán Trung thấy đạo sĩ già thì khóc ròng bước nhanh đến gần, quỳ xuống sát đất:
- Đệ tử bất hiếu Bồ Hán Trung bái kiến sư tôn!
Đạo sĩ già là đường chủ Tự Nhiên Đường, Toàn Cơ Tử.
Toàn Cơ Tử nâng Bồ Hán Trung dậy, hiền từ nói:
- Đứng lên, mau đứng lên.
- Đệ tử bất tiếu, bị nhốt trong Cửu Âm Băng Quật nửa năm không thể lo trước lo sau chăm sóc hầu hạ sư tôn, còn làm phiền sư tôn lo nghĩ cho đệ tử không nên thân, hạ mình đích thân đến Cấm Bế Sơn đón đệ tử. Đệ tử . . . đệ tử khắc ghi trong lòng, đệ tử áy náy . . .
Bồ Hán Trung hơn năm mươi tuổi nói một hồi rồi gào khóc như con nít.
Toàn Cơ Tử cười hiền hòa kéo Bồ Hán Trung đứng lên:
- Hán Trung chịu khổ, gầy guộc nhiều vậy, mới nửa năm không gặp nhưng vẫn cần cù khổ luyện, tu vi không giảm xuống, thật là đáng quý.
Toàn Cơ Tử nhìn từ trên xuống dưới phát hiện Bồ Hán Trung ở Cửu Âm Băng Quật nửa năm không rớt tu vi thì rất vui mừng.
Được Toàn Cơ Tử khen, mặt Bồ Hán Trung ướt lệ bẻn lẽn ngại ngùng nói:
- Nói đến cần tu khổ luyện thì đệ tử kém xa sư đệ tên Tần Hạo Hiên, hắn bị nhốt vào nửa tháng, mỗi ngày trừ ăn cơm và ngủ một canh giờ ra những lúc khác toàn tu luyện. Trong hoàn cảnh như Cửu Âm Băng Quật mà tu luyện đến cuồng si, thân thể vẫn khỏe mạnh làm đệ tử rất khâm phục.
Bồ Hán Trung muốn dẫn tiến Tần Hạo Hiên cho sư tôn nên bắt lấy đề tài lôi tên hắn ra.
Tần Hạo Hiên nghe Bồ Hán Trung gặp sư tôn còn khen mình, hắn vội tiến lên vài bước cung kính hành lễ vãn bối:
- Đệ tử Tần Hạo Hiên kính chào Toàn Cơ tiền bối.
Đôi mắt Toàn Cơ Tử như nhìn thấu lòng người quét qua Tần Hạo Hiên, vừa lòng gật đầu nói:
- Không cần đa lễ, Hán Trung ít khi khen người, chắc ngươi rất xuất sắc.
Tần Hạo Hiên lại hành lễ, mỉm cười nói:
- Đệ tử không dám Bồ sư huynh quá khen.
Bồ Hán Trung bỗng quỳ xuống đất nói với Toàn Cơ Tử:
- Sư tôn tại thượng, đệ tử có một chuyện muốn xin sư tôn. Tần sư đệ làm người rất khiêm tốn, thân thiết với người, đạo tâm kiên cố, đáng tiếc là nhược chủng. Chỉ vì biểu hiện xuất chúng mà chịu đủ đệ tử tử chủng cùng năm ghen ghét, năm lần bảy lượt phái người đến Cửu Âm Băng Quật ám sát. Nếu không có đệ tử che chở sợ là Tần sư đệ khó giữ được mạng sống, đệ tử cầu xin sư tôn thu nhận Tần sư đệ, một là mượn tên sư tôn che chở sư đệ, hai là bản thân Tần sư đệ rất xuất sắc, ngày sau sẽ đem đến vinh dự cho Tự Nhiên Đường ta. Xin sư tôn thành toàn!
Tần Hạo Hiên nghe Bồ Hán Trung cầu tình cho mình thì rất cảm kích, cũng quỳ rạp xuống đất. Tần Hạo Hiên quan sát Toàn Cơ Tử thấy lão đúng là hiền lành lương thiện như Bồ Hán Trung nói, là người tốt hiếm hoi trong Tu Tiên Giới. Tuy Tự Nhiên Đường kéo dài hơi tàn trong kẽ hở bốn đại đường, sinh sống khó khăn nhưng miễn Toàn Cơ Tử cho phép, có mặt Toàn Cơ Tử khởi xướng tôn chỉ hành thiện với người, mấy trăm người Tự Nhiên Đường đoàn kết một lòng tạo nên không khí tốt đẹp, Tần Hạo Hiên rất vui lòng bái vào môn hạ Tự Nhiên Đường.
Toàn Cơ Tử sống hơn một trăm tuổi tuy tu vi không bằng bốn đường chủ khác nhưng đôi mắt nhìn người sắc bén, tổng hợp lại Bồ Hán Trung chưa bao giờ nói dối lão mà đánh giá Tần Hạo Hiên cao như vậy, lão cũng rất vừa lòng với hắn. Nếu thu một đệ tử như thế không chừng sau này Tự Nhiên Đường sẽ phát dương quan đại trong tay hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.