Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 130: Bạch Cơ Biến

Phiêu Linh Huyễn

02/04/2022

 

Thính Hương Thủy Tạ.

Từ chỗ Ngô Tuyết Tùng cầm về linh dược, lại thêm chỗ mà Bạch Thanh Nhã mấy ngày nay giúp hắn mua được, Bạch Nhạc rất dễ dàng đã phối trí xong toàn bộ linh dược cần để tu luyện Thông Thiên Ma Thể, chỉ cần đặt ở trong một thùng tắm lớn, dùng linh lực thôi phát lực lượng của linh dược, nhờ vào nước tắm triệt để hấp thu lực lượng của những linh dược này là được.

Lúc trước sau khi giết chết Đường Hách, Bạch Nhạc đã tu Thông Thiên Ma Thể đến nhập môn, hoàn thành giai đoạn phạt mao, mà nhờ vào những linh dược này, lại có thể một phát đẩy Thông Thiên Ma Thể tới cảnh giới tẩy cân.

Dựa theo ghi chép trong Thông Thiên Ma Công, chỉ có đạt tới cảnh giới tẩy cân, nhục thân ngang ngửa với linh khí, Thông Thiên Ma Thể xem như mới là thực sự có tiểu thành.

Cũng chỉ có đến cảnh giới này, mới có thể miễn cưỡng thừa nhận lực phản phệ của Thôn Thiên Quyết, thực sự phát huy ra ra uy lực.

Có điều, trước đó, Bạch Nhạc còn phải tu luyện Thiên Cơ Biến đến cảnh giới nhập môn, bố trí một ảo trận để ngăn cản bất kỳ ai tới gần.

Tuy với sự bá đạo của Thông Thiên Ma Công đủ để cắn nuốt tất cả linh khí chung quanh, không đến mức có khí tức tiết ra ngoài, nhưng hiện giờ dù sao cũng là đang ở trong Bạch phủ, cho dù là hạ nghiêm lệnh, cũng chưa chắc đã không có hạ nhân xông vào.

Cái khác không nói, phải biết rằng, hiện giờ trong Bạch phủ, rất có thể còn có thám tử của Huyết Ảnh Ma Tông, dùng hết các loại biện pháp để tra xét tin tức của mình.

Một khi bị người ta cắt ngang, tiết lộ tin tức tu luyện ma công, lập tức chính là một hồi đại họa.

Nếu là trước kia, Bạch Nhạc cũng chỉ có thể tìm cớ rời khỏi Bạch phủ, thậm chí là rời khỏi thành Thanh Châu mới có thể tu luyện, có điều, hiện giờ, hắn từ chỗ Mộng Thiên Thu có được truyền thừa huyễn thuật chi đạo Thiên Cơ Biến, lại không cần phiền như vậy nữa.

Một ảo cảnh, ảo cảnh đủ để ngăn cản người ngoài nhìn trộm.

Hơn nữa, thậm chí có thể lợi dụng cơ hội này để dụ thám tử của Huyết Ảnh Ma Tông trong Bạch phủ tự bại lộ.

Đây mới là một hòn đá ném hai chim chân chính!

Lúc trước khi ở Thất Tinh Tông, Bạch Nhạc đã cảm ngộ Thiên Cơ Biến, chỉ là muốn thực sự tu thành, lại cực kỳ gian nan.

Cũng may, Bạch Nhạc hiện tại không thiếu thời gian.

 Tĩnh tâm lại, Bạch Nhạc dùng khoảng thời gian này để tham ngộ Thiên Cơ Biến, cuối cùng mới đến nhập môn.

Ý tứ của Thiên Cơ Biến, kỳ thật là ngàn cơ vạn biến, hình dung biến hóa vô cùng vô tận, Mộng Thiên Thu chính là dùng cái này để hình dung huyễn thuật chi đạo.

Dựa theo lý giải của Mộng Thiên Thu, một khi tu luyện huyễn thuật đến cực hạn, một ý niệm, chính là ngàn cơ vạn biến, thiên biến vạn hóa, thậm chí là từ không thành có, hóa ảo cảnh thành thực tại.

Đương nhiên, cái này cũng chỉ là một loại lý tưởng của Mộng Thiên Thu, cho dù là bản thân hắn, cách cảnh giới đó vẫn rất xa.

- Thiên cơ.

Trong lòng thầm đọc hai chữ này, lập tức, khí tức trên người Bạch Nhạc đột nhiên có biến hóa long trời lỡ đất, bất kể là hình thể hay là dung mạo đều theo đó mà thay đổi.

So sánh với dung mạo và khí tức, thanh âm kỳ thật mới là cái khó thay đổi nhất, có điều, chỉ cần khống chế linh lực, rất dễ có thể khống chế tiếng nói biến thành trầm thấp, hoàn toàn khác với thanh âm thường ngày.

Chỉ cần không phải người quá thân thiết, có nghe kỹ cũng rất khó chú ý ra loại chi tiết này.

Nếu Thiên Cơ Biến có thể tiến thêm một bước, ngụy trang ra thanh âm của đối phương, cũng không phải việc gì khó.

Khóe miệng lộ ra nụ cười, Bạch Nhạc lững thững bước ra khỏi Thính Hương Thủy Tạ.

...

- Thanh Nhã tỷ!

Bước vào trong đại sảnh, Bạch Nhạc nhìn lướt qua hạ nhân chung quanh, nhẹ giọng nói.

- Mộc ca nhi, ngươi trở lại rồi à?

Đang lật xem sổ sách trong những ngày này, Bạch Thanh Nhã đột nhiên nghe thấy thanh âm của Bạch Nhạc, ngẩng đầu, có chút bất ngờ, đứng dậy

- Sao không để hạ nhân báo? Mộc ca nhi, tiểu Nhạc đang ở Thính Hương Thủy Tạ, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.

- Lâm thời có một số việc, đi ngang qua thành Thanh Châu, cố ý trở về thăm một chút.

Phất tay, Bạch Nhạc thản nhiên mở miệng nói,

- Các ngươi đi xuống đi, ta có lời muốn nói với Thanh Nhã tỷ.

- Vâng, Mộc thiếu gia!

Trong nhất thời, tất cả hạ nhân trong đại sảnh đều lui xuống.

- Mộc ca nhi, ngươi có việc tìm ta à?

Có chút bất ngờ nhìn đối phương, Bạch Thanh Nhã khó hiểu hỏi.



- Đúng vậy, nhiều ngày rồi không thấy Thanh Nhã tỷ, có chút nhơ nhớ.

Khóe miệng gợi lên một nụ cười, Bạch Nhạc đi thẳng tới bên cạnh Bạch Thanh Nhã, vươn tay ra muốn ôm đối phương.

Lập tức, sắc mặt Bạch Thanh Nhã thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

- Mộc ca nhi, xin ngươi tự trọng một chút.

Trước giờ, ấn tượng của Bạch Thanh Nhã đối với Bạch Mộc cũng không tệ lắm, nhưng ai có thể ngờ được, Bạch Mộc lại đột nhiên vô lễ vô lễ ,sao có thể không khiến nàng ta tức giận.

- Ta và tiểu Nhạc đều là đệ đệ của ngươi, vì sao Thanh Nhã tỷ lại nặng bên này nhẹ bên kia?

Trên mặt lộ ra một tia tức giận, Bạch Nhạc lạnh giọng hỏi.

- Tiểu Nhạc là tiểu Nhạc, ngươi là ngươi, Mộc ca nhi, nếu ngươi còn vô lễ như vậy, đừng trách ta nói với tiểu Nhạc.

Hừ lạnh một tiếng, Bạch Thanh Nhã lạnh giọng uy hiếp.

- Ha ha, tiểu Nhạc sẽ không quan tâm đâu. Thanh Nhã tỷ, hôm nay ta càng muốn ôm ngươi.

 Cười to một tiếng, Bạch Nhạc tiến lên trực tiếp ôm Bạch Thanh Nhã vào trong lòng.

Bốp!

Bị biến cố đột nhiên này khiến cho tức tới cả người run rẩy, Bạch Thanh Nhã trực tiếp tát một cái lên mặt đối phương, cường hành giãy ra.

- . . . Thanh Nhã tỷ, ngươi đánh thật à.

Với thực lực của Bạch Nhạc, muốn tránh một chưởng này tất nhiên là dễ dàng, nhưng chỉ cần hơi dùng sức một chút, sẽ khiến Bạch Thanh Nhã bị thương, hắn sao nỡ làm vậy.

Trúng một chưởng này, Bạch Nhạc  cũng không muốn đùa nữa, vẻ mặt buồn rầu tản đi huyễn thuật, hiện ra hình dáng vốn có.

- Tiểu Nhạc.

Khi nghe thấy thanh âm của Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã có chút không phản ứng kịp, hiện giờ nhìn Bạch Mộc trực tiếp biến thành bộ dạng của Bạch Nhạc, lại triệt để trợn tròn mắt.

- Thanh Nhã tỷ, lúc nhỏ ta chọc ghẹo ngươi, trước giờ ngươi chưa từng đánh ta mà.

Bĩu môi, Bạch Nhạc ủy khuất nói.

Nhìn thấy bộ dạng ủy khuất này của này Bạch Thanh Nhã cuối cùng mới khẳng định, tiểu hỗn đản trước mặt này đích xác là Bạch Nhạc.

Lúc nhỏ, Bạch Nhạc luôn thích đùa dai, với nàng ta, tuy không tránh được cũng có lúc tức giận, nhưng chỉ cần Bạch Nhạc lộ ra bộ dạng ủy khuất này, nàng ta sẽ không giận được nữa.

Trong nhất thời, Bạch Thanh Nhã không khỏi nhớ tới bộ dạng lúc nhỏ,  không nhịn được bật cười, vươn tay ra hung hăng gõ lên đầu Bạch Nhạc,

- Đánh chết tiểu hỗn đản ngươi là tốt nhất, thế mà cũng dám trêu tỷ tỷ.

Tuy ngoài miệng đang mắng, nhưng Bạch Thanh Nhã lại vẫn đi đến bên cạnh, Bạch Nhạc chủ động ôm lấy hắn, cẩn thận xoa mặt Bạch Nhạc,

- Đau không?

Nhìn Bạch Thanh Nhã, trong lòng Bạch Nhạc lập tức dâng lên cảm giác ấm áp, hốc mắt không khỏi có chút. Đỏ lên

Từ nhỏ đến lớn, bất kể mình gây ra họa gì, Thanh Nhã tỷ đều sẽ che chở mình, nhiều năm như vậy, thủy chung không thay đổi.

- Sao lại khóc, tỷ tỷ đánh ngươi đau à?

Nhìn thấy hốc mắt hốc mắt đỏ lên, Bạch Thanh Nhã có chút đau lòng hỏi.

- Không! Thanh Nhã tỷ, là ta không tốt.

Ôm chặt lấy Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc nói khẽ,

- Ta cam đoan, cả đời này tuyệt đối sẽ không để Thanh Nhã tỷ phải chịu chút ủy khuất.

- Xì!

Cười khẽ một tiếng, Bạch Thanh Nhã nhéo nhéo mặt Bạch Nhạc, đáp ứng,

- Được, tỷ tỷ đương nhiên tin tiểu Nhạc.

- Thanh Nhã tỷ, nói với ngươi chính sự nhé.

Lắc đầu, Bạch Nhạc nghiêm túc nói,



- Đây là một môn thần thông huyễn thuật ta vừa một môn, ngay cả cũng có thể cũng có thể lừa gạt, đủ để dĩ giả loạn chân! Ta có kế hoạch, nếu bố trí thích đáng, có lẽ có thể bắt thám tử của Huyết Ảnh Ma Tông đang trốn trong nhà chúng ta.

Nhắc tới cái này Bạch Thanh Nhã mới ý thức được, vừa rồi Bạch Nhạc giả dạng bộ dạng của Bạch Mộc, thật sự là quá giống, nếu không phải Bạch Nhạc tự lộ ra, nàng ta căn bản không thể phát hiện dị thường.

- Tiểu Nhạc, thế này rốt cuộc là sao? Người khác có thể biến thành bộ dáng của ngươi không?

Bạch Nhạc giả dạng người khác thì không sao, chỉ là một trò đùa vui, nhưng nếu người ngoài biến thành bộ dạng của Bạch Nhạc lừa gạt nàng ta, chỉ cần nghĩ thôi nàng ta cũng có chút sợ rồi.

- Thanh Nhã tỷ, ngươi yên tâm, loại thần thông này rất khó tu thành, toàn bộ Thanh Châu, trừ ta ra, sợ là cũng chỉ có tiền bối truyền cho ta môn thần thông này mới biết.

Lắc đầu, Bạch Nhạc giải thích.

- Vậy cũng không được!

Sắc mặt lộ ra một tia lo lắng, Bạch Thanh Nhã nghĩ nghĩ một chút rồi tức mở miệng nói,

- Như vậy đi, tiểu Nhạc, chúng ta làm một ám hiệu! Ngày sau nếu ta cảm thấy không đúng, nói ám hiệu này, ngươi sẽ đối lại, ta sẽ biết đó là ngươi.

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc cũng đành phải đáp ứng,

- Được, đều nghe Thanh Nhã tỷ! Có điều, ám hiệu của ngươi đừng phức tạp quá, bằng không ta không nhớ được thì phiền lắm.

Trợn mắt, Bạch Thanh Nhã tức giận nói,

- Tốt, nếu ngươi là quên, ta cũng chỉ coi như không có tên đệ đệ này.

- ...

Lại bị Bạch Thanh Nhã đả kích, Bạch Nhạc xòe tay,

- Được rồi, ta sẽ không quên, ngươi nói đi.

- Để ta nghĩ đã.

Gật đầu, suy tư một lúc, Bạch Thanh Nhã lập tức mở miệng nói,

-  Như vậy đi, ta hỏi ngươi, tiểu Nhạc, ngươi còn nhớ chuyện lúc nhỏ ngươi đáp ứng ta không? Ngươi sẽ đáp, ta chưa bao giờ đáp ứng ngươi bất kỳ chuyện gì, đã nhớ chưa?

- Nhớ rồi.

Trợn mắt, Bạch Nhạc hữu khí vô lực trả lời.

- Nghiêm túc một chút, nói lại một lần nữa cho ta.

Vươn tay ra gõ lên đầu Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã có chút tức giận nói.

- Đúng! Ta chưa bao giờ đáp ứng ngươi bất chuyện gì.

Thấy Bạch Thanh Nhã tức giận, Bạch Nhạc đành phải ngoan ngoãn trả lời.

Nhìn thấy Bạch Nhạc quả thật đã nhớ, lúc này Bạch Thanh Nhã mới gật đầu hài lòng,

- Thế là được rồi, đúng rồi, vừa rồi ngươi nói gì, ta nghe không rõ.

- ...

Nghe thấy câu này, Bạch Nhạc lập tức không biết phải nói gì.

Được rồi, chính sự ngươi không quan tâm, lại nhớ những chuyện loạn thất bát tao này rõ như vậy.

Lắc đầu, Bạch Nhạc đành phải bất đắc dĩ nói lại lần nữa.

- Thanh Nhã tỷ, mấy ngày nay ngươi tìm cơ hội, làm bộ như trong lúc vô tình lộ ra, cứ nói ta có được linh dược từ chỗ Thanh Châu Phủ Chủ, muốn thử đột phá..

Lẳng lặng nghe Bạch Nhạc nói xong toàn bộ kế hoạch, Bạch Thanh Nhã vẫn có chút lo lắng hỏi,

- Tiểu Nhạc, ngươi nói, ngươi muốn tu luyện, nếu thực sự dẫn tới thám tử, sẽ không quấy rầy đến ngươi chứ?

- Yên tâm đi, Thanh Nhã tỷ, cho dù có cao thủ Linh Phủ cảnh tới, dưới bất ngờ không kịp đề phòng, cũng sẽ trúng chiêu, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể thoát khỏi ảo trận của ta!

Những lời này Bạch Nhạc nói một cách cực kỳ tự tin.

Tuy Thiên Cơ Biến vẫn chỉ là nhập môn mà thôi, nhưng uy lực lại thực sự rất kinh người, chỉ cần không phải cường giả Tinh Cung cảnh, Bạch Nhạc có lòng tin đối phương tuyệt đối không thể trong khoảng thời gian ngắn phá được ảo trận mà mình bố trí.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook