Chương 184: Biết nhưng vẫn giả hồ đồ
Phiêu Linh Huyễn
11/04/2022
- Tiểu sư đệ, ngươi thế nào rồi?
Bước vào sơn động, từ xa xa liền thấy được Cổ Hiên, Tô Nhan nhẹ giọng mở miệng nói.
Nghe được giọng Tô Nhan, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên khẽ động, chỉ là ngoài mặt vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, nhàn nhạt quét nhìn Tô Nhan một cái, không thốt nửa lời.
Bạch Nhạc không quá rõ ràng quan hệ giữa Tô Nhan và Cổ Hiên rốt cục là thế nào, với tình hình lúc này, liều lĩnh tiếp lời sẽ chỉ khiến bản thân lộ ra sơ hở, ngược lại, trầm mặc không đáp, hết thảy để cho đối phương tự mình đi đoán, tự mình đi nói, ngược lại sẽ càng dễ dàng làm rõ mục đích của đối phương.
- Tiểu sư đệ, được mất nhất thời không cần quá để ở trong lòng, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đột phá.
Không cách nào từ trên người Bạch Nhạc nhìn ra được tâm tư gì, Tô Nhan đành phải tiếp tục nói:
- Còn nói, chí ít ngươi mới là người thắng, gia hỏa tỏ vẻ thần bí kia chẳng phải đã bị ngươi giết chết?
- Ngươi cho rằng đấy là điều đáng để kiêu ngạo?
Hừ nhẹ một tiếng, Bạch Nhạc lạnh lùng đáp.
- Người ta không phải có ý này.
Khẽ cáu một tiếng, Tô Nhan thuận thế ngồi xuống bên người Bạch Nhạc:
- Người ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi mà.
Tâm niệm điện chuyển, đến cái lúc này, Bạch Nhạc dù ngu đến mấy cũng hiểu ra được quan hệ mập mờ giữa Tô Nhan và Cổ Hiên, ngón tay khẽ vươn ra, đột ngột nắm chặt cằm Tô Nhan, khều nhẹ nói:
- Thấy ta chịu thiệt, có phải ngươi rất cao hứng?
- Tiểu sư đệ, ngươi đúng là nghĩ oan cho người ta!
Nguýt nhẹ một cái, Tô Nhan tựa người lên thân Bạch Nhạc, nhẹ giọng thỏ thẻ:
- Ngươi quên rồi, ngươi từng đáp ứng, đợi ngươi bước vào Tinh Cung Cảnh liền cưới ta.
Nói đến đây, Bạch Nhạc lập tức hiểu ra được bảy tám phần, nhàn nhạt đáp:
- Ngươi yên tâm, không bao lâu nữa, ngươi sẽ được như nguyện.
- Khanh khách, người ta đương nhiên tin tưởng ngươi! Không việc gì là được, tiểu sư đệ, ta có thể chờ ngươi mà.
Mỉm cười điểm nhẹ lên miệng Bạch Nhạc, Tô Nhan lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Liếc mắt nhìn theo, Bạch Nhạc lại không đứng dậy mà nhắm mắt, tiếp tục trị liệu.
Hiện tại hắn thực sự có chút không mà nắm bắt tâm tư Tô Nhan, tự nhiên không dám lộ ra chút nào dị thường, có thể sớm đuổi đi Tô Nhan, tự nhiên tốt nhất.
Nhưng mà, Bạch Nhạc căn bản không biết, ngay khoảnh khắc xoay người, trong mắt Tô Nhan chớp qua một tia kinh hãi khó phát hiện ra được.
Dù đối phương ẩn dấu rất kỹ, song Tô Nhan vẫn nhạy cảm ý thức được, đối phương tuyệt đối không phải Cổ Hiên!
Đạo lý rất đơn giản, bởi vì trong toàn bộ quá trình tiếp xúc, dù là lúc đối phương cố ý làm ra động tác vươn tay nắm lấy cằm nàng, nàng đều không thể từ trong mắt đối phương nhìn ra nửa điểm dục vọng.
Cổ Hiên có tâm tư gì với nàng, nàng quá biết rõ ràng, đó là dục vọng hận không thể nuốt ngay lấy nàng !
Ở trước mặt nàng, Cổ Hiên cũng chưa từng che giấu dục vọng này, bởi vì căn bản không cần thiết.
Một người không có khả năng trong thời gian ngắn đột nhiên phát sinh biến hóa lớn vậy được!
Thế thì, giải thích duy nhất chính là. . . Người này căn bản không phải Cổ Hiên!
Nghĩ tới đó, Tô Nhan làm sao có thể không kinh hãi vạn phần!
Quan trọng hơn là, nàng vừa khéo biết được một người có bản lĩnh thay đổi dung mạo thế này … đó là Bạch Nhạc!
Người khác không rõ ràng nhưng nàng lại biết, trước đây bước vào trong huyết hà truy sát Cổ Hiên chính là Bạch Nhạc.
Nghĩ thông điểm này, hết thảy manh mối bỗng chợt hiện lên rõ nét!
Khó trách huyết tế lại thất bại, bởi vì người chủ trì huyết tế là Cổ Hiên đã bị giết trong huyết hà, không thất bại mới là lạ.
Nhưng mà, sau khi giết chết Cổ Hiên, Bạch Nhạc lại không cách nào thoát thân, thế là đành phải ngụy trang thành bộ dạng Cổ Hiên, theo Phá Nam Phi đi về.
Đúng vậy, cũng chỉ có Bạch Nhạc mới dám to gan lớn mật như thế!
Hiện tại vấn đề là. . . Phá Nam Phi rốt cục đã biết hay chưa?
Theo như phản ứng đầu tiên, Tô Nhan tự nhiên cảm thấy Phá Nam Phi chưa biết, bằng không, thù giết đồ đệ, Phá Nam Phi hẳn đã sớm bằm thây vạn đoạn đối phương mới đúng.
Nhưng chỉ cần hồi thần lại, Tô Nhan liền rõ ràng, điều này căn bản không chút đạo lý.
Ngay cả nàng đều có thể nhận ra được Cổ Hiên là giả, lấy hiểu biết của Phá Nam Phi đối với ái đồ Cổ Hiên, làm sao có thể không phát hiện ra dị thường?
Nghĩ vậy, Tô Nhan lại cố ý quan sát sơn động một phen, rất nhanh liền phát hiện, vị trí Phá Nam Nhi đang đứng nhìn qua có vẻ hết sức bình thường, lại vừa khéo chắn trước sơn động, đảm bảo đối phương tuyệt đối không cách nào chạy trốn đi được.
Thế là, Tô Nhan đã có thể khẳng định tám chín phần, rằng Cổ Hiên kia chính là do Bạch Nhạc giả trang.
Trong đầu chuyển qua những ý niệm này, Tô Nhã gần như ngay lập tức sinh ra ý nghĩ đào tẩu.
Vô luận là Bạch Nhạc hay Phá Nam Phi, đối với nàng mà nói, đều căn bản không phải đối tượng nàng có thể phản kháng.
Nhưng mà, ý nghĩ này vừa hiện lên liền bị chính nàng dập tắt.
Không khác, nàng căn bản không dám!
Giả như Bạch Nhạc đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Phá Nam Phi, như vậy tất sẽ không ẩn dấu tin tức về nàng, với tình hình này, một khi nàng dám đào tẩu, sợ rằng sẽ ngay lập tức bị thanh trừ!
Nháy mắt, Tô Nhan không khỏi hối hận!
Không đâu lại đi tìm đường chết, huyết cấm đã giải trừ, mình còn chạy về đây làm gì?
Giờ nên làm thế nào?
... ... ... . ..
- Không cần kể nữa, cao thủ ma đạo áo xanh mà ngươi nói kia chính là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân!
Lẳng lặng nghe xong Dương Bằng tường thuật sự việc, Tinh Hà lão tổ bình tĩnh mở miệng nói.
- Cái gì?
Dù cho trên thực tế trong lòng Dương Bằng sớm đã có một ít suy đoán, nhưng đến khi thực sự nghe được Tinh Hà lão tổ xác nhận, hắn vẫn bị dọa cho nhảy dựng!
- Lão đầu tử, ngươi không lầm đấy chứ?
- Bằng vào thực lực Linh Phủ sơ kỳ, trừ phi là Thông Thiên Ma Công, ngươi nghĩ xem còn ai có thể bước vào huyết hà?
Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt nói.
Nghe thế, Dương Bằng không khỏi nhảy dựng lên:
- Nói vậy, lẽ nào truyền nhân Thông Thiên Ma Quân đã chết trong huyết hà?
- Chết?
Cười lạnh một tiếng, Tinh Hà lão tổ trầm giọng nói:
- Nếu truyền nhân do Thông Thiên Ma Quân đích thân chọn lựa lại chết dễ dàng như vậy, há chẳng phải thành trò cười.
- Nhưng mà. . .
Nhất thời, đầu óc Dương Bằng vẫn có chút mù mờ.
- Ai nói với ngươi, người sống sót kia nhất định là đệ tử Phá Nam Phi?
- . . .
Câu nói này khiến Dương Bằng càng thêm sợ hãi cả kinh.
- Lão đầu tử, nếu ngươi cái gì cũng biết cả, tại sao còn để cho Phá Nam Phi mang người đi?
- Lưu lại thì thế nào?
Liếc mắt nhìn Dương Bằng một cái, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt hỏi.
- Diệt cỏ tận gốc thôi!
Dương Bằng buột miệng đáp.
Đừng thấy trước đó hắn luôn mồm bô bô cao thủ huynh, như thể coi đối phương là tri kỷ vậy, nhưng thực ra, đứng trên vấn đề lập trường kiểu này, Dương Bằng lại vô cùng rõ ràng, trừ phi hắn thật chán sống mới đi kéo lên quan hệ với truyền nhân Thông Thiên Ma Quân.
- Diệt cỏ tận gốc, hắc! Ngươi là vị cao thủ nào, đến lượt ngươi ra tay diệt cỏ tận gốc.
Trong mắt tràn đầy vẻ trào phúng, Tinh Hà lão tổ lạnh lùng hỏi.
- . . .
Dương Bằng rốt cuộc không ngốc, Tinh Hà lão tổ vừa nói vậy, lập tức hắn liền hồi thần.
- Lão đầu tử, ý ngươi là. . .
- Tin tức truyền nhân Thông Thiên Ma Quân xuất thế tất đã truyền ra, ngươi nghĩ xem, là ta không biết, hay Huyết Ảnh Ma Quân không biết?
Cười lạnh một tiếng, Tinh Hà lão tổ không đáng nói:
- Chỉ có loại ngu xuẩn như Phá Nam Phi mới nảy sinh mưu đồ với Thông Thiên Ma Công.
- . . .
- Tại sao?
Dương Bằng vẫn có chút mơ hồ:
- Dù không bức hỏi ra được Thông Thiên Ma Công, nhưng chỉ cần bắt hắn lại, dẫn lên Đạo Lăng Thiên Tông, vậy cũng có thể thu được lợi ích cực lớn!
- Đồ ngu!
Lạnh lùng nhìn Dương Bằng, Tinh Hà lão tổ trầm giọng mắng:
- Lợi ích, lợi ích! Ta tưởng mấy năm gần đây ngươi kết giao giao hữu khắp nơi, tính khí hào hiệp lên nhiều, chẳng lẽ đến giờ vẫn chưa nhìn thấu hai chữ danh lợi?
Từng ấy năm tới nay, đã rất ít khi Tinh Hà lão tổ răn dạy hắn bằng giọng điệu gay gắt như thế. Nháy mắt, Dương Bằng bị dọa cho mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vội vàng quỳ xuống, cũng không dám gọi lão đầu tử này kia nữa:
- Còn mong lão tổ dạy ta!
Thấy Dương Bằng nhận sai, lúc này thần sắc Tinh Hà lão tổ mới hòa hoãn mấy phần, ngữ trọng tâm trường nói:
- Bằng nhi, ngươi còn nhỏ, có một số chuyện nhìn chưa rõ, đấy không phải cái sai của ngươi! Nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ một điểm, trên đời này, vô luận ai nói chuyện, đều chưa hẳn nhất định là thật, hiểu không?
Vô luận ai nói chuyện, đều chưa hẳn nhất định là thật.
Câu này lại khiến Dương Bằng lần nữa sa vào trầm tư.
Đứng đó nửa buổi, thấy Dương Bằng vẫn chưa tài nào hiểu được, Tinh Hà lão tổ lắc đầu, trong lòng cũng rõ ràng, loại chuyện như vậy, dù là Phá Nam Phi hay Ngô Tuyết Tùng đều không thấy rõ, hi vọng Dương Bằng nghĩ rõ ràng, đúng thật quá làm khó hắn.
- Ngươi thật dám chắc, Thông Thiên Ma Quân nhất định đã chết rồi?
- . . .
Câu này mới thực sự là thạch phá thiên kinh, nháy mắt liền khiến Dương Bằng triệt để hồi thần.
Truyền nhân Thông Thiên Ma Quân đều hiện thế, như vậy ai dám nói Thông Thiên Ma Quân nhất định đã chết?
Trận chiến Đạo Lăng Sơn, Thông Thiên Ma Quân bỏ mạng ở Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng một tia thần hồn lại trốn tới Linh Tê Kiếm Tông, Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông từ xa xôi vạn dặm truy sát tới, nhưng đến sau cùng, chẳng phải vẫn chưa thể đoạt về Côn Ngô Kiếm?
Thông Thiên Ma Quân chết rồi, đây là ai nói?
Chẳng qua chỉ là lời giải thích của Đạo Lăng Thiên Tông nói cho toàn thiên hạ mà thôi, còn về chân tướng thế nào, sợ rằng ngay cả chính bản thân Đạo Lăng Thiên Tông đều không dám khẳng định, người ngoài lại càng không dám khẳng định !
Giả như Thông Thiên Ma Quân thật đã chết, vậy một tên truyền nhân tự nhiên không tính là gì.
Vô luận bức hỏi Thông Thiên Ma Công truyền thừa, hay là bắt lại đưa đến Đạo Lăng Thiên Tông, thậm chí trực tiếp giết chết đều không sao cả.
Nhưng mà. . . Giả như không chết thì sao?
Thông Thiên Ma Quân, đó là nhân vật cỡ nào, Ma Quân số một trên thế gian, hung nhân có gan bước lên Đạo Lăng Sơn, lấy sức một mình đánh nát thần thoại Đạo Lăng bất bại!
Giết truyền nhân của hắn, một khi hắn trả thù, ai có thể gánh được nổi?
Đạo Lăng Thiên Tông có thể không sợ, nhưng vô luận là Tinh Hà lão tổ hay Thất Tinh Tông, lại há có thể gánh được lửa giận từ Thông Thiên Ma Quân?
Dù chỉ có một phần vạn khả năng, song không ai nguyện ý gánh chịu rủi ro đó cả, trả giá và hồi báo căn bản không tỉ lệ thuận với nhau!
Cũng chính bởi vậy, cho nên vô luận là Tinh Hà lão tổ hay Huyết Ảnh Ma Quân, trên thực tế đều hiểu nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, cố ý để cho Phá Nam Phi mang người đi.
Đối với thiên hạ đại thế mà nói, chỉ một tên truyền nhân Thông Thiên Ma Quân tự nhiên không thể cuộn lên sóng gió gì.
Phải biết, chỗ thực sự đáng sợ của Thông Thiên Ma Quân không phải Thông Thiên Ma Công gì cả, mà là ở chỗ chính bản thân người kia, Ma Quân đệ nhất thế gian, ngạo thị thiên hạ quần hùng!
…
Bước vào sơn động, từ xa xa liền thấy được Cổ Hiên, Tô Nhan nhẹ giọng mở miệng nói.
Nghe được giọng Tô Nhan, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên khẽ động, chỉ là ngoài mặt vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, nhàn nhạt quét nhìn Tô Nhan một cái, không thốt nửa lời.
Bạch Nhạc không quá rõ ràng quan hệ giữa Tô Nhan và Cổ Hiên rốt cục là thế nào, với tình hình lúc này, liều lĩnh tiếp lời sẽ chỉ khiến bản thân lộ ra sơ hở, ngược lại, trầm mặc không đáp, hết thảy để cho đối phương tự mình đi đoán, tự mình đi nói, ngược lại sẽ càng dễ dàng làm rõ mục đích của đối phương.
- Tiểu sư đệ, được mất nhất thời không cần quá để ở trong lòng, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đột phá.
Không cách nào từ trên người Bạch Nhạc nhìn ra được tâm tư gì, Tô Nhan đành phải tiếp tục nói:
- Còn nói, chí ít ngươi mới là người thắng, gia hỏa tỏ vẻ thần bí kia chẳng phải đã bị ngươi giết chết?
- Ngươi cho rằng đấy là điều đáng để kiêu ngạo?
Hừ nhẹ một tiếng, Bạch Nhạc lạnh lùng đáp.
- Người ta không phải có ý này.
Khẽ cáu một tiếng, Tô Nhan thuận thế ngồi xuống bên người Bạch Nhạc:
- Người ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi mà.
Tâm niệm điện chuyển, đến cái lúc này, Bạch Nhạc dù ngu đến mấy cũng hiểu ra được quan hệ mập mờ giữa Tô Nhan và Cổ Hiên, ngón tay khẽ vươn ra, đột ngột nắm chặt cằm Tô Nhan, khều nhẹ nói:
- Thấy ta chịu thiệt, có phải ngươi rất cao hứng?
- Tiểu sư đệ, ngươi đúng là nghĩ oan cho người ta!
Nguýt nhẹ một cái, Tô Nhan tựa người lên thân Bạch Nhạc, nhẹ giọng thỏ thẻ:
- Ngươi quên rồi, ngươi từng đáp ứng, đợi ngươi bước vào Tinh Cung Cảnh liền cưới ta.
Nói đến đây, Bạch Nhạc lập tức hiểu ra được bảy tám phần, nhàn nhạt đáp:
- Ngươi yên tâm, không bao lâu nữa, ngươi sẽ được như nguyện.
- Khanh khách, người ta đương nhiên tin tưởng ngươi! Không việc gì là được, tiểu sư đệ, ta có thể chờ ngươi mà.
Mỉm cười điểm nhẹ lên miệng Bạch Nhạc, Tô Nhan lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Liếc mắt nhìn theo, Bạch Nhạc lại không đứng dậy mà nhắm mắt, tiếp tục trị liệu.
Hiện tại hắn thực sự có chút không mà nắm bắt tâm tư Tô Nhan, tự nhiên không dám lộ ra chút nào dị thường, có thể sớm đuổi đi Tô Nhan, tự nhiên tốt nhất.
Nhưng mà, Bạch Nhạc căn bản không biết, ngay khoảnh khắc xoay người, trong mắt Tô Nhan chớp qua một tia kinh hãi khó phát hiện ra được.
Dù đối phương ẩn dấu rất kỹ, song Tô Nhan vẫn nhạy cảm ý thức được, đối phương tuyệt đối không phải Cổ Hiên!
Đạo lý rất đơn giản, bởi vì trong toàn bộ quá trình tiếp xúc, dù là lúc đối phương cố ý làm ra động tác vươn tay nắm lấy cằm nàng, nàng đều không thể từ trong mắt đối phương nhìn ra nửa điểm dục vọng.
Cổ Hiên có tâm tư gì với nàng, nàng quá biết rõ ràng, đó là dục vọng hận không thể nuốt ngay lấy nàng !
Ở trước mặt nàng, Cổ Hiên cũng chưa từng che giấu dục vọng này, bởi vì căn bản không cần thiết.
Một người không có khả năng trong thời gian ngắn đột nhiên phát sinh biến hóa lớn vậy được!
Thế thì, giải thích duy nhất chính là. . . Người này căn bản không phải Cổ Hiên!
Nghĩ tới đó, Tô Nhan làm sao có thể không kinh hãi vạn phần!
Quan trọng hơn là, nàng vừa khéo biết được một người có bản lĩnh thay đổi dung mạo thế này … đó là Bạch Nhạc!
Người khác không rõ ràng nhưng nàng lại biết, trước đây bước vào trong huyết hà truy sát Cổ Hiên chính là Bạch Nhạc.
Nghĩ thông điểm này, hết thảy manh mối bỗng chợt hiện lên rõ nét!
Khó trách huyết tế lại thất bại, bởi vì người chủ trì huyết tế là Cổ Hiên đã bị giết trong huyết hà, không thất bại mới là lạ.
Nhưng mà, sau khi giết chết Cổ Hiên, Bạch Nhạc lại không cách nào thoát thân, thế là đành phải ngụy trang thành bộ dạng Cổ Hiên, theo Phá Nam Phi đi về.
Đúng vậy, cũng chỉ có Bạch Nhạc mới dám to gan lớn mật như thế!
Hiện tại vấn đề là. . . Phá Nam Phi rốt cục đã biết hay chưa?
Theo như phản ứng đầu tiên, Tô Nhan tự nhiên cảm thấy Phá Nam Phi chưa biết, bằng không, thù giết đồ đệ, Phá Nam Phi hẳn đã sớm bằm thây vạn đoạn đối phương mới đúng.
Nhưng chỉ cần hồi thần lại, Tô Nhan liền rõ ràng, điều này căn bản không chút đạo lý.
Ngay cả nàng đều có thể nhận ra được Cổ Hiên là giả, lấy hiểu biết của Phá Nam Phi đối với ái đồ Cổ Hiên, làm sao có thể không phát hiện ra dị thường?
Nghĩ vậy, Tô Nhan lại cố ý quan sát sơn động một phen, rất nhanh liền phát hiện, vị trí Phá Nam Nhi đang đứng nhìn qua có vẻ hết sức bình thường, lại vừa khéo chắn trước sơn động, đảm bảo đối phương tuyệt đối không cách nào chạy trốn đi được.
Thế là, Tô Nhan đã có thể khẳng định tám chín phần, rằng Cổ Hiên kia chính là do Bạch Nhạc giả trang.
Trong đầu chuyển qua những ý niệm này, Tô Nhã gần như ngay lập tức sinh ra ý nghĩ đào tẩu.
Vô luận là Bạch Nhạc hay Phá Nam Phi, đối với nàng mà nói, đều căn bản không phải đối tượng nàng có thể phản kháng.
Nhưng mà, ý nghĩ này vừa hiện lên liền bị chính nàng dập tắt.
Không khác, nàng căn bản không dám!
Giả như Bạch Nhạc đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Phá Nam Phi, như vậy tất sẽ không ẩn dấu tin tức về nàng, với tình hình này, một khi nàng dám đào tẩu, sợ rằng sẽ ngay lập tức bị thanh trừ!
Nháy mắt, Tô Nhan không khỏi hối hận!
Không đâu lại đi tìm đường chết, huyết cấm đã giải trừ, mình còn chạy về đây làm gì?
Giờ nên làm thế nào?
... ... ... . ..
- Không cần kể nữa, cao thủ ma đạo áo xanh mà ngươi nói kia chính là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân!
Lẳng lặng nghe xong Dương Bằng tường thuật sự việc, Tinh Hà lão tổ bình tĩnh mở miệng nói.
- Cái gì?
Dù cho trên thực tế trong lòng Dương Bằng sớm đã có một ít suy đoán, nhưng đến khi thực sự nghe được Tinh Hà lão tổ xác nhận, hắn vẫn bị dọa cho nhảy dựng!
- Lão đầu tử, ngươi không lầm đấy chứ?
- Bằng vào thực lực Linh Phủ sơ kỳ, trừ phi là Thông Thiên Ma Công, ngươi nghĩ xem còn ai có thể bước vào huyết hà?
Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt nói.
Nghe thế, Dương Bằng không khỏi nhảy dựng lên:
- Nói vậy, lẽ nào truyền nhân Thông Thiên Ma Quân đã chết trong huyết hà?
- Chết?
Cười lạnh một tiếng, Tinh Hà lão tổ trầm giọng nói:
- Nếu truyền nhân do Thông Thiên Ma Quân đích thân chọn lựa lại chết dễ dàng như vậy, há chẳng phải thành trò cười.
- Nhưng mà. . .
Nhất thời, đầu óc Dương Bằng vẫn có chút mù mờ.
- Ai nói với ngươi, người sống sót kia nhất định là đệ tử Phá Nam Phi?
- . . .
Câu nói này khiến Dương Bằng càng thêm sợ hãi cả kinh.
- Lão đầu tử, nếu ngươi cái gì cũng biết cả, tại sao còn để cho Phá Nam Phi mang người đi?
- Lưu lại thì thế nào?
Liếc mắt nhìn Dương Bằng một cái, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt hỏi.
- Diệt cỏ tận gốc thôi!
Dương Bằng buột miệng đáp.
Đừng thấy trước đó hắn luôn mồm bô bô cao thủ huynh, như thể coi đối phương là tri kỷ vậy, nhưng thực ra, đứng trên vấn đề lập trường kiểu này, Dương Bằng lại vô cùng rõ ràng, trừ phi hắn thật chán sống mới đi kéo lên quan hệ với truyền nhân Thông Thiên Ma Quân.
- Diệt cỏ tận gốc, hắc! Ngươi là vị cao thủ nào, đến lượt ngươi ra tay diệt cỏ tận gốc.
Trong mắt tràn đầy vẻ trào phúng, Tinh Hà lão tổ lạnh lùng hỏi.
- . . .
Dương Bằng rốt cuộc không ngốc, Tinh Hà lão tổ vừa nói vậy, lập tức hắn liền hồi thần.
- Lão đầu tử, ý ngươi là. . .
- Tin tức truyền nhân Thông Thiên Ma Quân xuất thế tất đã truyền ra, ngươi nghĩ xem, là ta không biết, hay Huyết Ảnh Ma Quân không biết?
Cười lạnh một tiếng, Tinh Hà lão tổ không đáng nói:
- Chỉ có loại ngu xuẩn như Phá Nam Phi mới nảy sinh mưu đồ với Thông Thiên Ma Công.
- . . .
- Tại sao?
Dương Bằng vẫn có chút mơ hồ:
- Dù không bức hỏi ra được Thông Thiên Ma Công, nhưng chỉ cần bắt hắn lại, dẫn lên Đạo Lăng Thiên Tông, vậy cũng có thể thu được lợi ích cực lớn!
- Đồ ngu!
Lạnh lùng nhìn Dương Bằng, Tinh Hà lão tổ trầm giọng mắng:
- Lợi ích, lợi ích! Ta tưởng mấy năm gần đây ngươi kết giao giao hữu khắp nơi, tính khí hào hiệp lên nhiều, chẳng lẽ đến giờ vẫn chưa nhìn thấu hai chữ danh lợi?
Từng ấy năm tới nay, đã rất ít khi Tinh Hà lão tổ răn dạy hắn bằng giọng điệu gay gắt như thế. Nháy mắt, Dương Bằng bị dọa cho mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vội vàng quỳ xuống, cũng không dám gọi lão đầu tử này kia nữa:
- Còn mong lão tổ dạy ta!
Thấy Dương Bằng nhận sai, lúc này thần sắc Tinh Hà lão tổ mới hòa hoãn mấy phần, ngữ trọng tâm trường nói:
- Bằng nhi, ngươi còn nhỏ, có một số chuyện nhìn chưa rõ, đấy không phải cái sai của ngươi! Nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ một điểm, trên đời này, vô luận ai nói chuyện, đều chưa hẳn nhất định là thật, hiểu không?
Vô luận ai nói chuyện, đều chưa hẳn nhất định là thật.
Câu này lại khiến Dương Bằng lần nữa sa vào trầm tư.
Đứng đó nửa buổi, thấy Dương Bằng vẫn chưa tài nào hiểu được, Tinh Hà lão tổ lắc đầu, trong lòng cũng rõ ràng, loại chuyện như vậy, dù là Phá Nam Phi hay Ngô Tuyết Tùng đều không thấy rõ, hi vọng Dương Bằng nghĩ rõ ràng, đúng thật quá làm khó hắn.
- Ngươi thật dám chắc, Thông Thiên Ma Quân nhất định đã chết rồi?
- . . .
Câu này mới thực sự là thạch phá thiên kinh, nháy mắt liền khiến Dương Bằng triệt để hồi thần.
Truyền nhân Thông Thiên Ma Quân đều hiện thế, như vậy ai dám nói Thông Thiên Ma Quân nhất định đã chết?
Trận chiến Đạo Lăng Sơn, Thông Thiên Ma Quân bỏ mạng ở Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng một tia thần hồn lại trốn tới Linh Tê Kiếm Tông, Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông từ xa xôi vạn dặm truy sát tới, nhưng đến sau cùng, chẳng phải vẫn chưa thể đoạt về Côn Ngô Kiếm?
Thông Thiên Ma Quân chết rồi, đây là ai nói?
Chẳng qua chỉ là lời giải thích của Đạo Lăng Thiên Tông nói cho toàn thiên hạ mà thôi, còn về chân tướng thế nào, sợ rằng ngay cả chính bản thân Đạo Lăng Thiên Tông đều không dám khẳng định, người ngoài lại càng không dám khẳng định !
Giả như Thông Thiên Ma Quân thật đã chết, vậy một tên truyền nhân tự nhiên không tính là gì.
Vô luận bức hỏi Thông Thiên Ma Công truyền thừa, hay là bắt lại đưa đến Đạo Lăng Thiên Tông, thậm chí trực tiếp giết chết đều không sao cả.
Nhưng mà. . . Giả như không chết thì sao?
Thông Thiên Ma Quân, đó là nhân vật cỡ nào, Ma Quân số một trên thế gian, hung nhân có gan bước lên Đạo Lăng Sơn, lấy sức một mình đánh nát thần thoại Đạo Lăng bất bại!
Giết truyền nhân của hắn, một khi hắn trả thù, ai có thể gánh được nổi?
Đạo Lăng Thiên Tông có thể không sợ, nhưng vô luận là Tinh Hà lão tổ hay Thất Tinh Tông, lại há có thể gánh được lửa giận từ Thông Thiên Ma Quân?
Dù chỉ có một phần vạn khả năng, song không ai nguyện ý gánh chịu rủi ro đó cả, trả giá và hồi báo căn bản không tỉ lệ thuận với nhau!
Cũng chính bởi vậy, cho nên vô luận là Tinh Hà lão tổ hay Huyết Ảnh Ma Quân, trên thực tế đều hiểu nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, cố ý để cho Phá Nam Phi mang người đi.
Đối với thiên hạ đại thế mà nói, chỉ một tên truyền nhân Thông Thiên Ma Quân tự nhiên không thể cuộn lên sóng gió gì.
Phải biết, chỗ thực sự đáng sợ của Thông Thiên Ma Quân không phải Thông Thiên Ma Công gì cả, mà là ở chỗ chính bản thân người kia, Ma Quân đệ nhất thế gian, ngạo thị thiên hạ quần hùng!
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.