Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 109: Chân Tướng

Phiêu Linh Huyễn

31/03/2022

Bóng đêm dần sâu.

Bạch phủ từ trên xuống dưới là một mảng đồ trắng, thời gian ba ngày, linh đường của Bạch Vinh và Bạch Thành vẫn chưa được bỏ đi.

Ngồi trong linh đường, nhìn bài vị lẻ loi, Bạch Thương Hải giống như già đi rất nhiều.

Chuyện đã qua được ba ngày, nhưng hắn vẫn khó có thể chấp nhận sự thực này, mỗi lần nhắm mắt lại, hai hài tử giống như đang ở ngay trước mắt hắn.

Ba ngày qua, buổi tối mỗi ngày hắn đều một mình ngồi thủ linh trong linh đường, đồng thời đuổi toàn bộ người khác ra ngoài, giống như chỉ có như vậy, mới có thể khiến hắn cảm nhận được sự tồn tại của hai đứa con trai.

Một cơn gió thổi qua, ngọn nến trong linh đường lắc lư mấy cái, một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện dưới ánh nến.

- Cút ra đi! Ta đã nói rồi, bất kể có chuyện gì, cũng không cho phép đến quấy rầy ta.

Thậm chí còn không quay đầu, Bạch Thương Hải trực tiếp mắng.

Chỉ là tiếng xin lỗi nhận sai trong dự đoán không truyền đến, thậm chí bóng dáng đó vẫn lẳng lặng đứng đó, không có biến hóa mảy may.

Lần này, cho dù phản ứng của Bạch Thương Hải có chậm tới mấy, cuối cùng cũng ý thức được không đúng.

Đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng cứ như vậy bình tĩnh đứng sau lưng hắn, nhìn hai linh vị đó, biểu cảm đạm mạc.

- Tam thúc, đã lâu không gặp.

Nhìn Bạch Thương Hải, lúc này trong lòng Bạch Nhạc cũng ngũ vị tạp trần, trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng mở miệng nói.

Một tiếng Tam thúc này giống như kinh lôi nổ vang bên tai Bạch Thương Hải.

- Bạch Nhạc!

Có chút gian nan từ trong miệng thốt ra hai chữ này, trong mắt Bạch Thương Hải đầy hận ý, nhưng lại lộ ra mấy phần sợ hãi và phức tạp.

Hắn tất nhiên nên hận, thù giết con không đội trời chung!

Nhưng trong lòng hắn lại hiểu, luận thực lực, kỳ thật hắn cũng không mạnh hơn Bạch Vinh là bao, Bạch Nhạc ngay cả Bạch Thành cũng có thể giết, hiện giờ đứng trước mặt, tất nhiên cũng có thể dễ dàng giết chết hắn, sao có thể không sợ.

Ngoài ra, mấy phần phức tạp trong lòng, càng khó dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Khi những cảm xúc này đan lại với nhau, hiện tại, trừ cái tên Bạch Nhạc này ra, hắn ngược lại không nói ra được bất kỳ lời gì khác.

Bình tĩnh nhìn hai lệnh bài đó, Bạch Nhạc thậm chí không nhìn biểu cảm của Bạch Thương Hải, nói khẽ,

- Bảy năm trước, ta cũng nhìn linh bài như vậy! Lúc đó, vừa lạnh lại vừa sợ, ta hận không thể cũng đi theo cha mẹ.

- Tam thúc, ngươi biết không? Lần này trước khi về, đối với ngươi, đối với Bạch gia, ta chỉ có oán, lại không có hận.

Thanh âm của Bạch Nhạc lộ ra có chút kỳ ảo, giống như xuyên qua thời không nhiều năm,

- Là Vinh ca nhi, nói với ta chân tướng năm đó! Ta nên cám ơn hắn, nhưng cũng phải giết chết hắn.

- ...

Nghe thấy lời nói của Bạch Nhạc, Bạch Thương Hải tức tới cơ hồ muốn hộc máu, tuy hắn biết Bạch Nhạc ra tay giết người, tất nhiên là vì biết chân tướng năm đó, nhưng lại không ngờ, chân tướng là tự Bạch Vinh nói ra.

- Ngươi hận ta sao?

Thanh âm của Bạch Nhạc vẫn, rất nhẹ dường như không mang theo bất kỳ tình cảmgì,

- Ngươi nên hận ta! Nhưng... Ta cũng hận ngươi!

Lập tức, ngữ khí của Bạch Nhạc đột nhiên biến thành lạnh lẽo, giống như trong nháy mắt, không khí toàn bộ linh đường đều lạnh xuống.

Chậm rãi xoay người, hướng tầm mắt về phía Bạch Thương Hải, Bạch Nhạc gằn từng câu từng chữ,

- Tam thúc, nói cho ta biết! Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trầm mặc một lát, trong mắt Bạch Thương Hải đột nhiên lộ ra một tia điên cuồng, lạnh lùng mở miệng nói,



- Đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói đã xảy ra chuyện gì? Huyết Ảnh Ma Tông lẻn tới phủ Thanh Châu, Phá Nam Phi tự mình lựa chọn Bạch gia chúng ta, hoặc thần phục Huyết Ảnh Ma Tông, hoặc Bạch gia sẽ bị tiêu diệt triệt để, ngươi nói nên chọn thế nào?

Đây là lần thứ hai Bạch Nhạc nghe thấy cái tên Huyết Ảnh Ma Tông này.

Bạch Thương Hải nói rất có đạo lý, nhưng Bạch Nhạc lại một chữ cũng không tin.

- Tam thúc, ngươi là khinh ta nhỏ tuổi à? Tuy cha ta có chút cổ hủ, nhưng nếu là lựa chọn như vậy bày ra trước mặt, hắn chắc biết nên lựa chọn thế nào.

Hơi khựng lại, Bạch Thương Hải lập tức cười lạnh nói,

- Không sai, là ta ngấp nghé vị trí gia chủ! Đáng tiếc, lựa chọn chung quy vẫn là Bạch Thương Lan hắn làm ra! Cự tuyệt Phá Nam Phi không phải ai khác, là chính bọn họ.

- Là vì ta sao?

Nhìn Bạch Thương Hải, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia bi thương, nhẹ giọng hỏi.

- ...

Nghe thấy lời nói của Bạch Nhạc, Bạch Thương Hải không khỏi hơi cứng lại, hắn có thể nào cũng không ngờ được, Bạch Nhạc lại thật sự đoán được nguyên do.

- Thần phục Huyết Ảnh Ma Tông, không thể chỉ nói là xong, phải có đệ tử đích hệ tu luyện ma công mới có thể thủ tín, thực sự ngồi lên cùng một con thuyền với bọn họ, đúng không?

Cũng không cần Bạch Thương Hải giải thích, Bạch Nhạc liền đã nói thẳng ra.

- Lúc trước người bọn họ chọn trúng, kỳ thật là ta, đúng không?

Điểm này kỳ thật cũng không khó đoán.

Huyết Ảnh Ma Tông muốn khống chế Bạch gia, lựa chọn số một tất nhiên lúc ấy là phụ thân của hắn, mà làm thủ đoạn chế hành, khiến mình bái vào Huyết Ảnh Ma Tông tu luyện ma công, tất nhiên mới là lựa chọn tốt nhất.

Mình từ nhỏ đã không thích tập võ, một lòng một dạ đặt trên đọc sách, nhưng dẫu sao tuổi nhỏ, dễ bồi dưỡng lòng trung thành đối với tông môn.

Nhưng. . . Mình từ nhỏ thân thể gầy yếu, chưa từng chịu bất kỳ đau khổ gì, nếu thực sự phải bái vào Huyết Ảnh Ma Tông, sợ rằng rất khó vượt qua được sự sàng lọc tàn khốc lúc ban đầu.

Quan trọng nhất là, cha mẹ biết rất rõ tu luyện ma công có nghĩa là gì.

Đó có nghĩa là một con đường không có lối về, từ đó không được thế gian dung thứ, một khi bại lộ, chính là chết không có chỗ chôn.

Cha mẹ không nỡ để mình đi lên con đường này, nhưng bọn họ cũng hiểu, tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức của Huyết Ảnh Ma Tông, nếu không, Bạch gia từ trên xuống dưới đều phải chết! Chính bởi vậy, cho nên bọn họ mới lựa chọn tự sát.

Dùng phương thức như vậy để bảo vệ mình.

Bởi vì chỉ có bọn họ chết, thân phận của mình mới biến thành không còn quan trọng, mới khiến Huyết Ảnh Ma Tông không có lý do lựa chọn mình nữa.

Tất cả đúng như bọn họ đoán, bởi vì bọn họ chết, áp lực mới rơi xuống trên người Bạch Thương Hải.

Mà lựa chọn Bạch Thương Hải làm ra, chính là để Bạch Thành bái vào Huyết Ảnh Ma Tông, đi lên con đường không có lối về này.

Chỉ là, bất kỳ ai cũng không ngờ được rằng, Bạch Nhạc năm đó chỉ có mười tuổi, lại bỏ nhà trốn đi, hơn nữa bái vào Linh Tê Kiếm Tông, hiện giờ lại đột ngột cường thế trở về.

Không, có lẽ không đơn giản như vậy.

Vị Tam thúc này của mình, sợ rằng không đơn giản như bản thân hắn nói.

Ngấp nghé vị trí gia chủ, hắn trong cả chuyện, có lẽ cũng mang tới tác dụng đẩy tay, làm gia tốc quá trình này, nếu không với tính cách của cha mẹ, chưa chắc đã không nghĩ biện pháp mạo hiểm đưa mình ra khỏi Bạch gia trước.

Chỉ mấy câu, Bạch Nhạc cơ hồ đã phỏng đoán được bảy tám thành chân tướng năm đó.

- Ngươi cái gì cũng biết rồi, vì sao còn hạ độc thủ với bọn họ như vậy?

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Bạch Thương Hải lạnh lùng chất vấn,

- Phụ mẫu ngươi chết, là bọn họ gieo gió gặt bảo, là sự cưng chiều đối với ngươi đã chết bọn họ! Ngươi muốn hận, cũng nên đi hận chính ngươi, liên quan gì tới Vinh nhi và Thành nhi?

- Ma tu thì sao? Ma tu nhất định là tội không thể tha à?

Lúc này, Bạch Thương Hải giống như phát tiết ra toàn bộ oán hận trong lòng.



- Cho nên hắn muốn ép Thanh Nhã tỷ làm thiếp cũng là nên à?

Lẳng lặng nhìn Bạch Thương Hải, Bạch Nhạc bình tĩnh nói,

- Cho nên, ta vừa về, hắn liền bảo Thành ca nhi giết ta, cũng là nên sao?

- Bạch Thanh Nhã là cái gì? Nàng ta chỉ là được mẫu thân ngươi thu dưỡng mà thôi, nàng ta chỉ là nữ nhân được nuôi bên cạnh ngươi, chỉ chờ ngươi lớn lên, sẽ gả cho ngươi làm thiếp, trở thành đồ chơi của ngươi.

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Bạch Thương Hải căm hận nói,

- Vinh nhi coi trọng nàng ta, có gì to tát?

Khẽ lắc đầu, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia chán ngán, nói khẽ.

- Ở trong mắt các ngươi, Thanh Nhã tỷ chỉ là một nữ nhân xuất thân ti tiện, nhưng ở trong lòng ta, nàng ta là thân nhân duy nhất trên đời này.

- Tam thúc, đừng dùng tâm lý âm u đó của ngươi để suy đoán mẫu thân của ta! Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân thủy chung đều coi Thanh Nhã tỷ như nữ nhi.

Thở dài một tiếng, Bạch Nhạc tiếp tục nói,

- Ta giết Bạch Vinh, là vì hắn đáng chết.

- Về phần Thành ca nhi...

Trong mắt lộ ra một tia châm chọc, Bạch Nhạc lạnh lùng mở miệng nói,

- Ngươi thật sự để ý tới sự sống chết của hắn sao?

Khi Bạch Thành chết, Bạch Nhạc không rõ, vì sao hắn lại lộ ra loại thần sắc thoải mái giải thoát đó, vì sao trước khi chết lại nói với mình chân tướng.

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy Bạch Thương Hải, lại giống như đã hiểu được tất cả.

Bạch Thành chỉ là con tư sinh ở bên ngoài của Bạch Thương Hải nếu không phải bái vào Huyết Ảnh Ma Tông, căn bản không có bất kỳ địa vị gì để nói.

Đối với Bạch Thương Hải mà nói, cái hắn thực sự để ý, kỳ thật luôn chỉ là Bạch Vinh.

Bắt đầu từ lúc nhỏ, Bạch Thành một mực muốn có được sự chú ý của hắn, cho nên sau khi bái vào Huyết Ảnh Ma Tông, Bạch Thành điên cuồng tu luyện, dùng phương thức tu luyện điên cuồng tàn khốc nhất, trổ hết tài năng, thậm chí trở thành đệ tử của Phá Nam Phi, trong thời gian bảy năm ngắn ngủi, bước vào Linh Phủ cảnh.

Nhưng để có được tất cả những điều này, thống khổ và tra tấn mà Bạch Thành phải chịu, quả thực không phải người ngoài có khả năng tưởng tượng.

Thiên phú của Bạch Thành, bản thân đã không được tính là tốt, giống như trận chiến đó, hắn có thể đánh với mình đến tình trạng ấy, không phải thực lực của bản thân hắn mạnh, mà là hắn căn bản không bận tâm tới tính mạng, có gan liều chết đánh một trận mà thôi.

Nhưng mà, trả giá nhiều như vậy, trong lòng Bạch Thành vẫn hiểu được, hắn vẫn không thể có được sự thương yêu của Bạch Thương Hải.

Ở trong mắt Bạch Thương Hải, hắn chỉ là một quân cờ, một nút quan hệ gắn liền Bạch gia và Huyết Ảnh Ma Tông, một hài tử từ bảy năm trước, đã bị Bạch Thương Hải vứt bỏ.

Bạch Thành trong những năm gần đây, thủy chung đều sống trong thống khổ, khó có thể giải thoát.

Cho nên, dưới tình huống biết rõ mình không có bao nhiêu sát ý đối với hắn, vẫn kiên trì liều mạng với mình.

Bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể tìm thấy tồn tại tồn tại của hắn.

Bạch Thành, một mực được xưng là ta dùng một người địch cả một thành!

Lời này nghe thì dường như rất khí phách, khoái ý! Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, lại có thể từ trong đó đọc ra được sự cô độc và tuyệt vọng nồng đậm!

Một mình, đúng vậy, đối với Bạch Thành mà nói, hắn thủy chung chỉ có một mình.

Một người một mình đối mặt với tất cả khó khăn và thống khổ, một người một mình đối mặt với tất cả kẻ địch, không có thân nhân cũng không có hy vọng.

Mà hết thảy những điều này đều là một tay Bạch Thương Hải tạo nên.

Hắn không thể hận vị phụ thân này của mình, cho nên, chỉ có thể chôn sâu tất cả dưới đáy lòng, cho tới khoảnh khắc chết đi, mới có được giải thoát, mới có thể nói với Bạch Nhạc bí mật mà hắn giữ vững khi còn sống.

Dường như cũng chỉ có ở khoảnh khắc đó, hắn mới là thực sự đang sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook