Chương 234: Đa tạ Mạc huynh hạ thủ lưu tình
Phiêu Linh Huyễn
22/04/2022
Bởi vì kiêng sợ, cho nên càng kích lên sát cơ trong lòng.
Khắc này, đối mặt Bạch Nhạc, trong lòng Mạc Vô Tình bất giác dâng lên tình tự kinh hoảng, đây là điều trước nay chưa từng có! Trước kia, vô luận đối mặt Lý Phù Nam, Văn Trạch, hay là tên Cổ Hiên không biết tung tích kia, hắn một mực đều rất tự tin.
Thậm chí dù khi nãy đối mặt hai người Văn Trạch và Lý Phù Nam, hắn chẳng phải vẫn cường hành bức đối phương lên tầng thứ năm ư?
Nhưng mà, chỉ riêng lúc này đối mặt Bạch Nhạc, hắn lại bất giác sinh ra một tia kiêng sợ.
Không đơn thuần chỉ là Bạch Nhạc lấy thực lực Linh Phủ trung kỳ đối đầu được với hắn, mà là tốc độ phát triển của Bạch Nhạc!
Giờ mới cách không đến một tháng, Bạch Nhạc lại đã từ tiểu tử mà hắn thuận tay liền có thể giết chết, biến thành cao thủ đủ để đương cự với hắn, tiềm lực như thế, há chỉ là hai từ thiên tài có thể diễn tả.
Thậm chí hắn có cảm giác, nếu cứ bỏ mặc không quản, sợ rằng Bạch Nhạc mới là ngựa ô lớn nhất trong lần khảo nghiệm Thất Tinh Tháp này!
Thậm chí không cần quá xa, đợi lúc Bạch Nhạc đi ra từ Thất Tinh Tháp, có thể sẽ có được tư cách đối đầu chính diện với hắn. Hơn nữa, rất nhanh liền sẽ triệt để quăng hắn sau lưng, dù hắn đột phá đến Tinh Cung Cảnh đều không thể nghịch chuyển.
- Chết đi cho ta!
Lần nữa ra tay, Mạc Vô Tình đã hoàn toàn không có nửa điểm khinh thị, ra chiêu liền là toàn lực ứng phó!
Nháy mắt, trên mũi kiếm lộ ra một mạt huyết quang, khí tức sát phạt khủng bố cuốn tới, huyết quang tràn ngập, như một phiến núi thây biển máu cứ vậy xuất hiện trước mặt, nghiền ép thẳng về phía mình.
Lần trước lúc thấy Mạc Vô Tình ra tay còn là trong trận chiến giữa Mạc Vô Tình và Hà Tương Tư.
Nhưng mà, hiện tại thực lực Mạc Vô Tình triển hiện ra rõ ràng vượt xa đương sơ, không quá khi nói rằng, nếu trước đây hắn toàn lực ra tay, Hà Tương Tư khả năng ngay cả một kiếm của hắn đều không tiếp nổi.
Quá mạnh!
Giờ này khắc này, ma khí trong thân Bạch Nhạc đã ngo ngoe muốn động, phảng phất như tùy thời đều sẽ nổ bung.
Thiên tài xuất sắc nhất trong thế hệ này của Huyết Ảnh Ma Tông, thiên kiêu ma đạo đủ khả năng sánh ngang với Lý Phù Nam, thật đến lúc toàn lực ra tay, quả nhiên khiến Bạch Nhạc cảm nhận được áp lực không nhỏ.
Vù vù!
Mũi kiếm khẽ rung lên, trong mắt chớp qua một tia quyết đoán, kiếm trong tay Bạch Nhạc chếch lên, nháy mắt toàn bộ lực lượng Tử Phủ được điều động, hung hãn đâm ra!
Linh Tê Nhất Kiếm!
Không dám có chút nào bảo lưu, Bạch Nhạc tung ra một kích mạnh nhất!
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông!
Sát na khi xuất kiếm, trong lòng Bạch Nhạc triệt để trầm tĩnh lại, mặc dù trước mặt thật có núi thây biển máu cũng không cách nào ảnh hưởng được đến hắn.
Kiếm tùy tâm động, phá hết hư vọng!
Coong!
Kiếm phong giao kích, trong màn huyết quang bao phủ, Bạch Nhạc vẫn chuẩn xác ngăn trở được kiếm kia.
Chỉ là lần này, khả năng không được nhẹ nhàng như trước.
Ma khí khủng bố bất chợt đánh tới, hung hăng đụng lên thân Bạch Nhạc, dù đã bị kiếm trong tay Bạch Nhạc triệt tiêu đại bộ phận lực lượng, nhưng lực lượng tàn dư vẫn hung hăng đánh bay Bạch Nhạc, giống như một ngôi sao chổi đổ ập xuống đất.
Phốc!
Phun ra một búng máu tươi, tay Bạch Nhạc cầm kiếm không khỏi tê dại, luồng ma khí giết chóc càng là thuận thế xâm nhập vào trong cơ thể, nháy mắt liền khiến nét mặt Bạch Nhạc trắng bệch!
Đây còn là bởi vì có Thông Thiên Ma Thể, thân thể Bạch Nhạc cường hãn vượt xa người phi thường, bằng không, chỉ một kiếm này, sợ rằng quá nửa đã khiến Bạch Nhạc bị phế.
Đương nhiên, đấy là vì không có Thông Thiên Ma Công thúc giục, bằng không lấy sự cường hoành của Thông Thiên Ma Thể, Bạch Nhạc chưa hẳn đã chịu thiệt.
Ma khí giết chóc tiến vào cơ thể, điên cuồng xâm nhập kinh mạch Bạch Nhạc, nhưng khắc này, Bạch Nhạc vẫn cắn răng kiên quyết không thúc giục Thông Thiên Ma Công thôn phệ luồng ma khí kia, hoàn toàn chỉ bằng linh lực khu trục ma khí.
- Ta lại muốn xem xem, ngươi có thể tiếp được mấy kiếm của ta!
Sát khí trong mắt càng đậm, thân hình Mạc Vô Tình hơi lắc, tung người nhảy lên, mũi kiếm chỉ tới đâu, nơi ấy đột nhiên cuốn lên từng đạo gió xoáy màu máu!
Cả người Mạc Vô Tình phảng phất như dung nhập vào trong gió lốc màu máu kia, kiếm khí xen lẫn với ma khí giết chóc, uy thế kiếm này rõ ràng càng đáng sợ hơn một kiếm khi trước!
Lúc này, Bạch Nhạc thậm chí cảm nhận được áp lực hít thở không thông, đó là khí tức tử vong tới gần!
Chớp mắt Bạch Nhạc liền hiểu ra, nếu còn không sử dụng Thông Thiên Ma Công, sợ rằng mình rất có thể sẽ chết dưới kiếm của Mạc Vô Tình.
Thời khắc sinh tử, Thông Thiên Ma Công trong người chợt sôi trào, tùy thời đều có khả năng bộc phát đi ra.
Nhưng một khi thi triển Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc nhất định phải đảm bảo chém giết đối phương trong thời gian ngắn, bằng không để cho đối phương chạy thoát, lộ ra chuyện này, hắn tất khó thoát khỏi cái chết!
Còn về nên lấy lý do thế nào để giải thích chuyện mình giết được Mạc Vô Tình, Bạch Nhạc căn bản chưa nghĩ tới.
Nhưng mà, ngay sát ra Bạch Nhạc chuẩn bị ra tay, một luồng linh lực xung kích khủng bố chợt đánh tới.
Gió xoáy màu máu chém về phía Bạch Nhạc bỗng hiện ra một tia hỗn loạn!
Tròng mắt đột nhiên co rụt lại, Bạch Nhạc làm gì còn kịp phản ứng, mượn cơ hội này, thân hình Bạch Nhạc hơi lắc, gần như sát qua mép gió xoáy màu máu, hiểm hiểm tránh được một kiếm này!
Linh lực xung kích!
Thời khắc then chốt, lại là linh lực xung kích trợ giúp Bạch Nhạc, đây đã không phải lần đầu tiên, thậm chí tuyệt đối không phải lần cuối cùng, bởi vì bản thân điều này chính là ưu thế Bạch Nhạc dùng đoạn thời gian trước đó đổi lấy.
Oanh!
So với Bạch Nhạc, đối mặt linh lực xung kích, Mạc Vô Tình còn lâu mới được nhẹ nhàng như vậy, khí tức hơi loạn, gió xoáy màu máu tức thì vỡ nát, không cách nào ngưng tụ lại được.
Gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Mạc Vô Tình tức đến hộc máu!
Chỉ thiếu chút thôi, linh lực xung kích này mà tới trễ dù chỉ một giây, hắn liền tự tin có thể đương trường chém giết Bạch Nhạc.
Nhưng cái chút thiếu đó, lại giúp Bạch Nhạc thoát đi được!
Đáng hận hơn là, rất nhanh Mạc Vô Tình liền phát hiện, Bạch Nhạc căn bản không hề phải chịu linh lực xung kích ảnh hưởng.
Đương nhiên, điều này cũng giải thích tại sao thực lực Bạch Nhạc lại đột ngột đề thăng nhiều như vậy!
Rất hiển nhiên, Bạch Nhạc đã tham ngộ triệt để huyền cơ trong linh lực xung kích, nhờ đó thực lực mới tăng vọt, đến mức đủ khả năng giao thủ với hắn.
- Đa tạ Mạc huynh hạ thủ lưu tình!
Khóe miệng nhếch lên ý cười, Bạch Nhạc nhẹ giọng châm chọc.
- . . .
Nghe được lời này, Mạc Vô Tình tức đến mặt tối sầm lại, hạ thủ lưu tình? Lưu con mẹ ngươi! Hắn mà chịu cam tâm tình nguyện hạ thủ lưu tình mới có quỷ!
- Thời gian cấp bách, ta không ở lại đây bồi Mạc huynh nữa, hẹn gặp lại ở tầng tiếp theo!
Khẽ nhướng mày, Bạch Nhạc mở miệng cười nói.
Gần như cùng lúc, thân hình Bạch Nhạc hơi lắc, trực tiếp vọt thẳng đến lối vào tầng tiếp theo.
Mặc dù mượn nhờ linh lực xung kích tránh qua Mạc Vô Tình tấn công, nhưng Bạch Nhạc lại không ngốc, tuy có linh lực xung kích ảnh hưởng, song lấy thực lực hắn, không sử dụng Thông Thiên Ma Công căn bản đừng nghĩ làm gì được Mạc Vô Tình!
Một khi đợt linh lực xung kích kết thúc, hắn dù muốn đi, sợ rằng cũng khó mà đi được.
- Quay lại cho ta!
Mắt thấy Bạch Nhạc muốn chạy, trong lòng Mạc Vô Tình không khỏi căng thẳng.
Không phải hắn sợ Bạch Nhạc nhân cơ hội động thủ với mình, tuy bị linh lực xung kích ảnh hưởng, song hắn vẫn tự tin có thể ngăn trở Bạch Nhạc công kích, chỉ cần kéo qua đoạn thời gian này, cục diện tất sẽ lần nữa về lại trong khống chế của hắn.
Khăng khăng Bạch Nhạc chẳng hề có ý nhân cơ hội động thủ, trực tiếp bỏ chạy, vậy mới ác! Người ta không đánh, ngươi còn làm gì được?
- Bạch Nhạc! ! !
Miệng gầm lên một tiếng phẫn nộ, trong kinh hãi, Mạc Vô Tình hung hãn vung kiếm chém tới.
Lần này ngay cả linh lực xung kích đều mặc kệ không quản, nhưng mà, linh lực xung kích đâu quản hắn nghĩ gì, dù không quản, lại vẫn cường hành kéo chân hắn lại.
Cao thủ tranh phong, vốn là ở trong gang tấc.
Chỉ thoáng kéo chân ngắn ngủi, lại đủ để khiến Bạch Nhạc thong dong thoát thân.
- Mạc huynh, có gan thì ngươi tới mà đuổi, chúng ta lại đại chiến năm trăm hiệp!
Gần như đồng thời, thân hình Bạch Nhạc hơi lắc, nhẹ nhàng nhảy vào trong lối vào tầng thứ năm.
Phốc!
Mắt thấy thân hình Bạch Nhạc tan biến, lại cường hành chống đỡ một đợt linh lực xung kích, Mạc Vô Tình tức đến độ phun ra hai búng máu tươi!
Đại chiến năm trăm hiệp con mẹ ngươi, nếu không trốn, giết ngươi nào cần năm trăm hiệp? Năm chiêu đều đủ rồi!
Nhưng nhìn lối vào tầng thứ năm gần trong gang tấc kia, Mạc Vô Tình lại không đề lên nổi dũng khí đuổi theo.
Khoan nói Văn Trạch và Lý Phù Nam tất đang ở tầng thứ năm, tuyệt đối sẽ không dung nhẫn hắn đuổi giết Bạch Nhạc, quan trọng hơn là, hắn thật không dễ dàng mới bức đối phương lên tầng thứ năm, cơ hội đổi lấy không thể cứ vậy mất đi!
Ở chỗ này, dưới ảnh hưởng của linh lực xung kích, hắn đều không giết được Bạch Nhạc. Nếu như bước vào tầng thứ năm, uy áp từ linh lực xung áp lần nữa tăng vọt, khi ấy, sợ rằng sẽ thành Bạch Nhạc tranh thủ cơ hội giết chết hắn.
Hít sâu một hơi, trong lòng Mạc Vô Tình rõ ràng, bỏ lỡ một kiếm vừa rồi, hắn liền đã mất đi cơ hội tốt nhất để chém giết Bạch Nhạc.
Trong mắt chớp qua một tia hàn mang, Mạc Vô Tình lạnh lùng lẩm bẩm:
- Bạch Nhạc, đừng tưởng chuyện này đã kết thúc ở đây, ta không tin hai người bọn họ có thể ngồi nhìn ngươi nhẹ nhàng vượt lên vậy đâu!
Nếu có hắn tại trường, đối phương tất sẽ cùng lúc đối phó hắn, nhưng một khi không có hắn, chuyện này liền sẽ phát triển theo một hướng khác.
Nhân tâm vốn là thứ khó lường nhất trên đời này.
Hắn kiêng sợ tiềm lực Bạch Nhạc, tương tự, hắn không tin hai người Lý Phù Nam và Văn Trạch sẽ thờ ơ đứng nhìn.
Muốn vượt qua bọn hắn hoàn thành khảo nghiệm Thất Tinh Tháp, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Gượng qua đợt linh lực xung kích, Mạc Vô Tình thu nhiếp tâm thần, lần nữa khoanh chân ngồi xuống.
Mặc dù mất đi cơ hội, nhưng Mạc Vô Tình vẫn chưa từ bỏ ý định.
Trên thực tế, cảm ngộ đối với linh lực xung kích của hắn cũng đã có được tiến triển cực lớn, nếu không phải Bạch Nhạc đột nhiên quấy rối, không bao lâu nữa, hắn sẽ có thể tìm được cách hóa giải lực lượng linh lực xung kích, bước đến tầng thứ năm, khi ấy, tự nhiên còn sẽ có cơ hội phân ra thắng bại với Bạch Nhạc.
…
Khắc này, đối mặt Bạch Nhạc, trong lòng Mạc Vô Tình bất giác dâng lên tình tự kinh hoảng, đây là điều trước nay chưa từng có! Trước kia, vô luận đối mặt Lý Phù Nam, Văn Trạch, hay là tên Cổ Hiên không biết tung tích kia, hắn một mực đều rất tự tin.
Thậm chí dù khi nãy đối mặt hai người Văn Trạch và Lý Phù Nam, hắn chẳng phải vẫn cường hành bức đối phương lên tầng thứ năm ư?
Nhưng mà, chỉ riêng lúc này đối mặt Bạch Nhạc, hắn lại bất giác sinh ra một tia kiêng sợ.
Không đơn thuần chỉ là Bạch Nhạc lấy thực lực Linh Phủ trung kỳ đối đầu được với hắn, mà là tốc độ phát triển của Bạch Nhạc!
Giờ mới cách không đến một tháng, Bạch Nhạc lại đã từ tiểu tử mà hắn thuận tay liền có thể giết chết, biến thành cao thủ đủ để đương cự với hắn, tiềm lực như thế, há chỉ là hai từ thiên tài có thể diễn tả.
Thậm chí hắn có cảm giác, nếu cứ bỏ mặc không quản, sợ rằng Bạch Nhạc mới là ngựa ô lớn nhất trong lần khảo nghiệm Thất Tinh Tháp này!
Thậm chí không cần quá xa, đợi lúc Bạch Nhạc đi ra từ Thất Tinh Tháp, có thể sẽ có được tư cách đối đầu chính diện với hắn. Hơn nữa, rất nhanh liền sẽ triệt để quăng hắn sau lưng, dù hắn đột phá đến Tinh Cung Cảnh đều không thể nghịch chuyển.
- Chết đi cho ta!
Lần nữa ra tay, Mạc Vô Tình đã hoàn toàn không có nửa điểm khinh thị, ra chiêu liền là toàn lực ứng phó!
Nháy mắt, trên mũi kiếm lộ ra một mạt huyết quang, khí tức sát phạt khủng bố cuốn tới, huyết quang tràn ngập, như một phiến núi thây biển máu cứ vậy xuất hiện trước mặt, nghiền ép thẳng về phía mình.
Lần trước lúc thấy Mạc Vô Tình ra tay còn là trong trận chiến giữa Mạc Vô Tình và Hà Tương Tư.
Nhưng mà, hiện tại thực lực Mạc Vô Tình triển hiện ra rõ ràng vượt xa đương sơ, không quá khi nói rằng, nếu trước đây hắn toàn lực ra tay, Hà Tương Tư khả năng ngay cả một kiếm của hắn đều không tiếp nổi.
Quá mạnh!
Giờ này khắc này, ma khí trong thân Bạch Nhạc đã ngo ngoe muốn động, phảng phất như tùy thời đều sẽ nổ bung.
Thiên tài xuất sắc nhất trong thế hệ này của Huyết Ảnh Ma Tông, thiên kiêu ma đạo đủ khả năng sánh ngang với Lý Phù Nam, thật đến lúc toàn lực ra tay, quả nhiên khiến Bạch Nhạc cảm nhận được áp lực không nhỏ.
Vù vù!
Mũi kiếm khẽ rung lên, trong mắt chớp qua một tia quyết đoán, kiếm trong tay Bạch Nhạc chếch lên, nháy mắt toàn bộ lực lượng Tử Phủ được điều động, hung hãn đâm ra!
Linh Tê Nhất Kiếm!
Không dám có chút nào bảo lưu, Bạch Nhạc tung ra một kích mạnh nhất!
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông!
Sát na khi xuất kiếm, trong lòng Bạch Nhạc triệt để trầm tĩnh lại, mặc dù trước mặt thật có núi thây biển máu cũng không cách nào ảnh hưởng được đến hắn.
Kiếm tùy tâm động, phá hết hư vọng!
Coong!
Kiếm phong giao kích, trong màn huyết quang bao phủ, Bạch Nhạc vẫn chuẩn xác ngăn trở được kiếm kia.
Chỉ là lần này, khả năng không được nhẹ nhàng như trước.
Ma khí khủng bố bất chợt đánh tới, hung hăng đụng lên thân Bạch Nhạc, dù đã bị kiếm trong tay Bạch Nhạc triệt tiêu đại bộ phận lực lượng, nhưng lực lượng tàn dư vẫn hung hăng đánh bay Bạch Nhạc, giống như một ngôi sao chổi đổ ập xuống đất.
Phốc!
Phun ra một búng máu tươi, tay Bạch Nhạc cầm kiếm không khỏi tê dại, luồng ma khí giết chóc càng là thuận thế xâm nhập vào trong cơ thể, nháy mắt liền khiến nét mặt Bạch Nhạc trắng bệch!
Đây còn là bởi vì có Thông Thiên Ma Thể, thân thể Bạch Nhạc cường hãn vượt xa người phi thường, bằng không, chỉ một kiếm này, sợ rằng quá nửa đã khiến Bạch Nhạc bị phế.
Đương nhiên, đấy là vì không có Thông Thiên Ma Công thúc giục, bằng không lấy sự cường hoành của Thông Thiên Ma Thể, Bạch Nhạc chưa hẳn đã chịu thiệt.
Ma khí giết chóc tiến vào cơ thể, điên cuồng xâm nhập kinh mạch Bạch Nhạc, nhưng khắc này, Bạch Nhạc vẫn cắn răng kiên quyết không thúc giục Thông Thiên Ma Công thôn phệ luồng ma khí kia, hoàn toàn chỉ bằng linh lực khu trục ma khí.
- Ta lại muốn xem xem, ngươi có thể tiếp được mấy kiếm của ta!
Sát khí trong mắt càng đậm, thân hình Mạc Vô Tình hơi lắc, tung người nhảy lên, mũi kiếm chỉ tới đâu, nơi ấy đột nhiên cuốn lên từng đạo gió xoáy màu máu!
Cả người Mạc Vô Tình phảng phất như dung nhập vào trong gió lốc màu máu kia, kiếm khí xen lẫn với ma khí giết chóc, uy thế kiếm này rõ ràng càng đáng sợ hơn một kiếm khi trước!
Lúc này, Bạch Nhạc thậm chí cảm nhận được áp lực hít thở không thông, đó là khí tức tử vong tới gần!
Chớp mắt Bạch Nhạc liền hiểu ra, nếu còn không sử dụng Thông Thiên Ma Công, sợ rằng mình rất có thể sẽ chết dưới kiếm của Mạc Vô Tình.
Thời khắc sinh tử, Thông Thiên Ma Công trong người chợt sôi trào, tùy thời đều có khả năng bộc phát đi ra.
Nhưng một khi thi triển Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc nhất định phải đảm bảo chém giết đối phương trong thời gian ngắn, bằng không để cho đối phương chạy thoát, lộ ra chuyện này, hắn tất khó thoát khỏi cái chết!
Còn về nên lấy lý do thế nào để giải thích chuyện mình giết được Mạc Vô Tình, Bạch Nhạc căn bản chưa nghĩ tới.
Nhưng mà, ngay sát ra Bạch Nhạc chuẩn bị ra tay, một luồng linh lực xung kích khủng bố chợt đánh tới.
Gió xoáy màu máu chém về phía Bạch Nhạc bỗng hiện ra một tia hỗn loạn!
Tròng mắt đột nhiên co rụt lại, Bạch Nhạc làm gì còn kịp phản ứng, mượn cơ hội này, thân hình Bạch Nhạc hơi lắc, gần như sát qua mép gió xoáy màu máu, hiểm hiểm tránh được một kiếm này!
Linh lực xung kích!
Thời khắc then chốt, lại là linh lực xung kích trợ giúp Bạch Nhạc, đây đã không phải lần đầu tiên, thậm chí tuyệt đối không phải lần cuối cùng, bởi vì bản thân điều này chính là ưu thế Bạch Nhạc dùng đoạn thời gian trước đó đổi lấy.
Oanh!
So với Bạch Nhạc, đối mặt linh lực xung kích, Mạc Vô Tình còn lâu mới được nhẹ nhàng như vậy, khí tức hơi loạn, gió xoáy màu máu tức thì vỡ nát, không cách nào ngưng tụ lại được.
Gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Mạc Vô Tình tức đến hộc máu!
Chỉ thiếu chút thôi, linh lực xung kích này mà tới trễ dù chỉ một giây, hắn liền tự tin có thể đương trường chém giết Bạch Nhạc.
Nhưng cái chút thiếu đó, lại giúp Bạch Nhạc thoát đi được!
Đáng hận hơn là, rất nhanh Mạc Vô Tình liền phát hiện, Bạch Nhạc căn bản không hề phải chịu linh lực xung kích ảnh hưởng.
Đương nhiên, điều này cũng giải thích tại sao thực lực Bạch Nhạc lại đột ngột đề thăng nhiều như vậy!
Rất hiển nhiên, Bạch Nhạc đã tham ngộ triệt để huyền cơ trong linh lực xung kích, nhờ đó thực lực mới tăng vọt, đến mức đủ khả năng giao thủ với hắn.
- Đa tạ Mạc huynh hạ thủ lưu tình!
Khóe miệng nhếch lên ý cười, Bạch Nhạc nhẹ giọng châm chọc.
- . . .
Nghe được lời này, Mạc Vô Tình tức đến mặt tối sầm lại, hạ thủ lưu tình? Lưu con mẹ ngươi! Hắn mà chịu cam tâm tình nguyện hạ thủ lưu tình mới có quỷ!
- Thời gian cấp bách, ta không ở lại đây bồi Mạc huynh nữa, hẹn gặp lại ở tầng tiếp theo!
Khẽ nhướng mày, Bạch Nhạc mở miệng cười nói.
Gần như cùng lúc, thân hình Bạch Nhạc hơi lắc, trực tiếp vọt thẳng đến lối vào tầng tiếp theo.
Mặc dù mượn nhờ linh lực xung kích tránh qua Mạc Vô Tình tấn công, nhưng Bạch Nhạc lại không ngốc, tuy có linh lực xung kích ảnh hưởng, song lấy thực lực hắn, không sử dụng Thông Thiên Ma Công căn bản đừng nghĩ làm gì được Mạc Vô Tình!
Một khi đợt linh lực xung kích kết thúc, hắn dù muốn đi, sợ rằng cũng khó mà đi được.
- Quay lại cho ta!
Mắt thấy Bạch Nhạc muốn chạy, trong lòng Mạc Vô Tình không khỏi căng thẳng.
Không phải hắn sợ Bạch Nhạc nhân cơ hội động thủ với mình, tuy bị linh lực xung kích ảnh hưởng, song hắn vẫn tự tin có thể ngăn trở Bạch Nhạc công kích, chỉ cần kéo qua đoạn thời gian này, cục diện tất sẽ lần nữa về lại trong khống chế của hắn.
Khăng khăng Bạch Nhạc chẳng hề có ý nhân cơ hội động thủ, trực tiếp bỏ chạy, vậy mới ác! Người ta không đánh, ngươi còn làm gì được?
- Bạch Nhạc! ! !
Miệng gầm lên một tiếng phẫn nộ, trong kinh hãi, Mạc Vô Tình hung hãn vung kiếm chém tới.
Lần này ngay cả linh lực xung kích đều mặc kệ không quản, nhưng mà, linh lực xung kích đâu quản hắn nghĩ gì, dù không quản, lại vẫn cường hành kéo chân hắn lại.
Cao thủ tranh phong, vốn là ở trong gang tấc.
Chỉ thoáng kéo chân ngắn ngủi, lại đủ để khiến Bạch Nhạc thong dong thoát thân.
- Mạc huynh, có gan thì ngươi tới mà đuổi, chúng ta lại đại chiến năm trăm hiệp!
Gần như đồng thời, thân hình Bạch Nhạc hơi lắc, nhẹ nhàng nhảy vào trong lối vào tầng thứ năm.
Phốc!
Mắt thấy thân hình Bạch Nhạc tan biến, lại cường hành chống đỡ một đợt linh lực xung kích, Mạc Vô Tình tức đến độ phun ra hai búng máu tươi!
Đại chiến năm trăm hiệp con mẹ ngươi, nếu không trốn, giết ngươi nào cần năm trăm hiệp? Năm chiêu đều đủ rồi!
Nhưng nhìn lối vào tầng thứ năm gần trong gang tấc kia, Mạc Vô Tình lại không đề lên nổi dũng khí đuổi theo.
Khoan nói Văn Trạch và Lý Phù Nam tất đang ở tầng thứ năm, tuyệt đối sẽ không dung nhẫn hắn đuổi giết Bạch Nhạc, quan trọng hơn là, hắn thật không dễ dàng mới bức đối phương lên tầng thứ năm, cơ hội đổi lấy không thể cứ vậy mất đi!
Ở chỗ này, dưới ảnh hưởng của linh lực xung kích, hắn đều không giết được Bạch Nhạc. Nếu như bước vào tầng thứ năm, uy áp từ linh lực xung áp lần nữa tăng vọt, khi ấy, sợ rằng sẽ thành Bạch Nhạc tranh thủ cơ hội giết chết hắn.
Hít sâu một hơi, trong lòng Mạc Vô Tình rõ ràng, bỏ lỡ một kiếm vừa rồi, hắn liền đã mất đi cơ hội tốt nhất để chém giết Bạch Nhạc.
Trong mắt chớp qua một tia hàn mang, Mạc Vô Tình lạnh lùng lẩm bẩm:
- Bạch Nhạc, đừng tưởng chuyện này đã kết thúc ở đây, ta không tin hai người bọn họ có thể ngồi nhìn ngươi nhẹ nhàng vượt lên vậy đâu!
Nếu có hắn tại trường, đối phương tất sẽ cùng lúc đối phó hắn, nhưng một khi không có hắn, chuyện này liền sẽ phát triển theo một hướng khác.
Nhân tâm vốn là thứ khó lường nhất trên đời này.
Hắn kiêng sợ tiềm lực Bạch Nhạc, tương tự, hắn không tin hai người Lý Phù Nam và Văn Trạch sẽ thờ ơ đứng nhìn.
Muốn vượt qua bọn hắn hoàn thành khảo nghiệm Thất Tinh Tháp, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Gượng qua đợt linh lực xung kích, Mạc Vô Tình thu nhiếp tâm thần, lần nữa khoanh chân ngồi xuống.
Mặc dù mất đi cơ hội, nhưng Mạc Vô Tình vẫn chưa từ bỏ ý định.
Trên thực tế, cảm ngộ đối với linh lực xung kích của hắn cũng đã có được tiến triển cực lớn, nếu không phải Bạch Nhạc đột nhiên quấy rối, không bao lâu nữa, hắn sẽ có thể tìm được cách hóa giải lực lượng linh lực xung kích, bước đến tầng thứ năm, khi ấy, tự nhiên còn sẽ có cơ hội phân ra thắng bại với Bạch Nhạc.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.