Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 200: Gặp lại Mộng Thiên Thu

Phiêu Linh Huyễn

14/04/2022

Thời gian khoái tốc trôi đi, chớp mắt đã qua hơn hai tháng.

Hiện tại cách thời điểm Thất Tinh Tháp mở ra chỉ còn nửa tháng, thu được tin tức từ Dương Bằng, Bạch Nhạc liền trực tiếp bước đến Thất Tinh Tông.

Vì phòng ngoài ý, lần này Bạch Nhạc không mang Tô Nhan đồng hành, rốt cuộc ở cái nơi như Thất Tinh Tông, ma nữ Tô Nhan thực sự quá chói mắt, rất nhiều chuyện trong đó không tiện để giải thích. Phiền toái kiểu này, tự nhiên tránh được thì cứ tránh.

Huống hồ, Bạch Nhạc không ở đây, cũng cần có người bảo vệ cho Bạch Thanh Nhã, như vậy hắn mới có thể yên tâm, hiển nhiên Tô Nhan là lựa chọn thích hợp nhất.

Cô phong năm ngàn thước, cao vút nhập mây, dù đã không phải lần đầu tiên chứng kiến, nhưng đến khi thật đi tới chỗ này, Bạch Nhạc vẫn không khỏi chấn động.

Tuy lần này được Dương Bằng thỉnh mời đến, theo lý cần phải trước đi tìm Dương Bằng để triệt để giải quyết chuyện báo danh xông Thất Tinh Tháp.

Nhưng sau khi bước vào Thất Tinh Tông, Bạch Nhạc vẫn chọn đi trước một bước bái phỏng Mộng Thiên Thu.

Nếu không có Mộng Thiên Thu vô tư truyền thụ Thiên Cơ Biến, làm sao Bạch Nhạc có cơ hội đánh chết Phá Nam Phi, báo thù cho phụ mẫu.

Tuy không danh phận sư đồ, song Bạch Nhạc vẫn làm đủ lễ số, tuân thủ theo quy củ đệ tử, báo tên chờ triệu kiến.

Cũng may thời gian qua thanh danh Bạch Nhạc dần trở nên vang dội, không còn là tên tiểu bối vô danh như trước, mặc dù phiền toái chút, song rất nhanh liền thông qua xét duyệt, được bố trí bước qua tinh vân lộ, tiến vào trong đại điện.

Lần này Bạch Nhạc không còn là đứa xui xẻo bị Chu Mộng Dương ném xuống, đương nhiên sẽ không phát động trận pháp, đợi chừng một nén hương ở tiền điện, lát sau liền như nguyện thấy được Mộng Thiên Thu.

- Vãn bối Bạch Nhạc, bái kiến Thiên Thu đại sư!

Vẫn là áo trắng, vẫn là ngữ điệu đó, như thể quay về lại thời điểm lần đầu tới gần cửa điện khi trước.

Ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Nhạc chậm rãi bước vào trong điện, Mộng Thiên Thu bất giác ngẩn ngơ.

- Một năm không thấy, ngươi có vẻ tinh thần lên rất nhiều.

Khẽ giơ tay chào, Mộng Thiên Thu mỉm cười nói.

- Vâng! Thiên Thu đại sư cũng trẻ trung lên nhiều.

 Mỉm cười đứng dậy, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.

- Ha ha, già rồi, còn trẻ trung gì nữa! Ta nghe Chu huynh nói, ngươi chém giết Phá Nam Phi, lão phu và Huyết Ảnh Ma Tông cũng có đại thù, tính ra, lần này là nợ ân tình ngươi mới đúng.

Khoát khoát tay, Mộng Thiên Thu cười nói.

- Phá Nam Phi là do Tô Nhan giết, vãn bối không dám kể công.

 Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.

- Không sao, đến cùng thế nào, Chu huynh đều đã nói với ta, ngươi không cần quá khiêm tốn.

Lắc đầu, Mộng Thiên Thu thoáng ngừng lại, lát sau mới nói tiếp:

- Còn về Tô Nhan kia. . . Ngươi thật tính ở chung với nàng?

- Không dám lừa dối tiền bối, tiểu tử còn chưa nghĩ thông.

 Lắc đầu, Bạch Nhạc trầm giọng đáp:

- Chỉ là, dù không nói đến cảm tình, có thể sống sót được trong Huyết Ảnh Ma Tông, tiểu tử đích thực chịu ơn nàng rất nhiều! Ta biết chính ma không đội trời chung, nhưng mà. . . Với ma tu cam nguyện cải tà quy chính như Tô Nhan, chẳng lẽ chúng ta thật không thể cho nàng cơ hội hối cải?

Nói đến đây, thần sắc Bạch Nhạc đã trịnh trọng lên nhiều, phảng phất như muốn mượn cơ hội lần này để đặt vấn đề lên mặt bàn.

Trầm ngâm chốc lát, Mộng Thiên Thu chậm rãi đáp:

- Vấn đề này, lão phu không cách nào trả lời được cho ngươi! Nhưng, lấy quy củ huyền môn hiện thời mà nói. . . Không được!

- Chính tà không đội trời chung, trừ phi nàng nguyện ý tán đi một thân ma công, bằng không liền vĩnh viễn là ma tu, huyền môn ta không thể dung thứ! Đây không phải là điều hạng người như ngươi ta có thể thay đổi, mà là quy củ đã hình thành từ hơn ngàn năm qua, nó chưa hẳn nhất định đã đúng, song chí ít không phải một tên tiểu tử như ngươi có khả năng đánh vỡ.

 Nhìn vào Bạch Nhạc, Mộng Thiên Thu nghiêm mặt nói:



- Lão phu hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng vẫn phải khuyên ngươi một câu, sớm ngày phủi sạch quan hệ với nàng, bằng không, đối với ngươi, đối với nàng, đều không phải chuyện tốt.

- . . .

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Bạch Nhạc vẫn không đáp lời, chỉ khẽ hướng về phía Mộng Thiên Thu khom lưng cúi đầu.

Kỳ thực Mộng Thiên Thu không biết, những lời này nhìn như Bạch Nhạc đang nói về Tô Nhan, nhưng thực ra đối tượng hắn thực sự muốn hỏi lại là chính bản thân hắn.

Huyền môn bây giờ, ngay cả một người như Tô Nhan đều không thể dung nhẫn, há có thể chứa chấp được truyền nhân Thông Thiên Ma Quân là hắn.

Từ thời khắc hắn quyết định tu luyện Thông Thiên Ma Công, đồng nghĩa với đã bước lên một con đường không có lối về.

- Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa! Ngươi đến đây … là vì Thất Tinh Tháp?

 Khoát khoát tay, Mộng Thiên Thu cũng không tính bắt Bạch Nhạc phải đưa ra quyết định ngay bây giờ, rất tự nhiên liền nói sang chuyện khác.

- Vâng!

Thu lại tâm thần, Bạch Nhạc nghiêm túc hồi đáp.

- Chuyện bái nhập bản tông, ngươi thật không suy xét thử xem?

 Dù sớm đã biết đáp án, song Mộng Thiên Thu vẫn không nhịn được hỏi thêm một lần.

Khom lưng cúi người, Bạch Nhạc kiên quyết lắc đầu:

- Đa tạ Thiên Thu đại sư ưu ái, nhưng ta thân là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, thực sự không cách nào đầu nhập môn hạ khác!

Thở dài một tiếng, Mộng Thiên Thu không nhịn được cảm khái:

-  Linh Tê Kiếm Tông sao mà may mắn!

 

- Thôi, là lão phu cố chấp.

 Lắc đầu, Mộng Thiên Thu tiếp tục nói:

- Khảo nghiệm Thất Tinh Tháp, không hỏi tu vi, chỉ hỏi ngộ tính thiên phú! Tu vi càng mạnh, cường độ công kích gặp phải trong đó lại càng lớn, cho nên về lý thuyết mà nói, với tất cả người xông tháp, khảo nghiệm gặp phải đều công bằng.

- Tình hình cụ thể thế nào, lão phu không tiện nhiều lời, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một câu!

Nhìn vào Bạch Nhạc, Mộng Thiên Thu nghiêm túc nói:

- Không cần để ý rốt cục có thể xông đến bước nào, cứ tận hết khả năng lợi dụng cơ hội lần này để đề thăng chính mình, đấy mới là mấu chốt nhất.

- Đa tạ Thiên Thu đại sư dạy bảo!

 Khom người vái dài, Bạch Nhạc nghiêm túc cảm tạ.

Lấy lòng dạ và nhãn giới của hắn, tự nhiên biết được, Mộng Thiên Thu nói thế không phải là không coi trọng hắn, mà là đang nói cho hắn biết bí mật thực sự của Thất Tinh Tháp.

Bản thân tháp này vốn là địa điểm thí luyện do lão tổ sư Thất Tinh Tông lưu lại, nhằm giúp hậu nhân đề thăng tu vi, thậm chí đề thăng thiên phú và tiềm lực, đấy mới là mục đích chính, còn về vinh dự xông tháp thành công cùng với khả năng giành được truyền thừa, ngược lại chỉ là thứ yếu.

Nếu chỉ một lòng cầu thắng, có lẽ sẽ thành lẫn lộn đầu đuôi, uổng phí mất cơ hội.

Ngược lại, chỉ cần có thể được đến thu hoạch đủ lớn trong Thất Tinh Tháp, dù không cách nào xông đến cuối cùng, vậy lại đã sao?

Bạch Nhạc không ngốc, thậm chí còn rất thông minh.

Được đến nhắc nhở, hắn lập tức lĩnh hội ra ý tứ của Mộng Thiên Thu, bởi thế mới nghiêm túc nói cảm tạ.

- Trẻ con dễ dạy!

Mãn ý gật đầu, Mộng Thiên Thu nhịn không được lần nữa cảm thán nói.

Tiểu gia hỏa trước mặt này, trừ không chịu bái nhập Thất Tinh Tông, không chịu bái nhập môn hạ hắn ra, những điểm khác đều khiến hắn hết sức mãn ý. Thậm chí ở trong mắt Mộng Thiên Thu, có lẽ Bạch Nhạc mới là người xuất sắc nhất trong lứa đệ tử thế hệ này tại Thanh châu Châu.



Nói xong mấy thứ này, Mộng Thiên Thu lại kiểm tra thành quả tu luyện của Bạch Nhạc đối với Thiên Cơ Biến, kết quả cũng khiến hắn rất mãn ý.

Dừng chân ở chỗ Mộng Thiên Thu chừng nửa ngày, Bạch Nhạc mới từ biệt đi ra.

Trước khi rời đi, Mộng Thiên Thu còn tặng cho Bạch Nhạc một tấm lệnh bài làm tín vật, sau này không cần thông báo, Bạch Nhạc có thể tự do quay lại, đãi ngộ không khác gì đệ tử dưới trướng Mộng Thiên Thu.

Bên này Bạch Nhạc vừa đi ra, bên kia Dương Bằng đã đợi ở phía ngoài.

- Ngươi thật ngây ngốc nửa ngày ở chỗ Mộng trưởng lão?

 Giống như đứa nhóc hiếu kỳ, sờ đông sờ tây trên người Bạch Nhạc một lúc, Dương Bằng tràn đầy kinh ngạc hỏi nói.

- Dương huynh, ngươi làm gì đấy?

 Cười khổ nhìn Dương Bằng, Bạch Nhạc có chút đành chịu hỏi.

- Ta kiểm tra xem có phải ngươi còn đang đắm chìm trong ảo cảnh chưa tỉnh hay không! Thật đáng thương, trong ảo cảnh không chịu khổ gì chứ?

 Vẻ mặt thương xót nhìn Bạch Nhạc, Dương Bằng tỏ vẻ ta hiểu mà, ngươi không việc gì phải ngại, sau đó nói tiếp:

- Ta nói cho ngươi biết, trong khắp Thất Tinh Tông, nơi nguy hiểm nhất chính là chỗ này, đang yên đang lành, ngươi chạy tới đây làm gì! Không phải ta thổi, qua nhiều năm vậy rồi, tất cả các nơi trong Thất Tinh Tông ta đều chạy qua, bao gồm một ít cấm địa, nhưng duy có nơi đây, ta đánh chết cũng không dám tới.

- . . . Dương huynh, ngươi nói bậy bạ gì đấy, ta không sao cả! Mộng trưởng lão cũng không dùng ảo cảnh khảo nghiệm ta.

Đành chịu ngắt lời, ngăn lại Dương Bằng tiếp tục lảm nhảm, Bạch Nhạc trầm giọng nói.

- Cái gì?

 Nghe được lời này của Bạch Nhạc, bước chân Dương Bằng đột nhiên ngưng trệ, khó mà tưởng tượng nhìn Bạch Nhạc nói:

- Ý ngươi là, ngươi thật trò chuyện nửa ngày với Mộng trưởng lão ở trong đó?

 

- Đúng rồi, có gì bất thường à?

 Bạch Nhạc nghi hoặc hỏi, trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc còn cầm ra lệnh bài Mộng Thiên Thu đưa tặng cho Dương Bằng nhìn.

Thấy được lệnh bài khắc chữ “Mộng” kia, Dương Bằng lập tức nhảy dựng lên:

- Có gì bất thường? Ngươi còn nói có gì bất thường, ở trong tông Mộng Thiên Thu vốn nổi tiếng lạnh lùng ngạo mạn, ngay cả đệ tử ký danh của chính bản thân hắn, không việc gì đều tuyệt đối không dám xông loạn, ngươi, ngươi, ngươi! Sao ngươi làm được?

- . . .

Lạnh lùng ngạo mạn? !

Ấn tượng này, tựa hồ không phù hợp với Mộng Thiên Thu trong nhận thức của hắn.

Chỉ là, Bạch Nhạc lại không ý thức được, Mộng Thiên Thu có vài phần tán thưởng với hắn, chính là bởi vì trước đây khi lần đầu tiên hắn theo Chu Mộng Dương tới chỗ này, liền một hơi nhìn thấu ảo cảnh! Nếu không nhờ vậy, sợ rằng Bạch Nhạc nhìn thấy Mộng Thiên Thu sẽ là một bức cảnh tượng hoàn toàn khác.

Còn về lần này có thể trò chuyện với Mộng Thiên Thu lâu như vậy, nguyên nhân đa phần là bởi Thiên Cơ Biến!

Lúc trước, Mộng Thiên Thu bởi vì tiếc tài mới truyền thụ Thiên Cơ Biến cho Bạch Nhạc, trong lòng cũng ôm tâm tư từ nay về sau không còn gặp lại.

Nhưng mà, chỉ trong một năm ngắn ngủi, Bạch Nhạc chẳng những thanh danh vang dội, thậm chí còn cùng Tô Nhan tập sát Phá Nam Phi, lại thêm tiến cảnh trong tu luyện Thiên Cơ Biến cũng vượt ngoài Mộng Thiên Thu dự liệu.

Nhiều chuyện như vậy kết hợp với nhau, Mộng Thiên Thu tự nhiên càng thêm tán thưởng Bạch Nhạc.

Tuy không có danh phận sư đồ, nhưng trên thực tế, ở trong mắt Mộng Thiên Thu, hắn chính là nửa sư phụ của Bạch Nhạc, loại quan hệ này, tính ra vượt xa đám đệ tử ký danh mà hắn thu nhận trong Thất Tinh Tông.

Rất nhiều chi tiết trong đó, ngay cả chính bản thân Bạch Nhạc đều không hiểu rõ, tự nhiên càng không cách nào giải thích cho Dương Bằng.

Như thế, Dương Bằng cũng chỉ có thể dùng hai từ biến thái để hình dung về hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook