Chương 251: Giết ngươi, lại thế nào?
Phiêu Linh Huyễn
26/04/2022
Hư!
Trong lòng âm thầm mắng một tiếng, Thích Hướng Kính cơ hồ bị Mạc Vân Tô làm cho tức đến hộc máu.
Vốn thật không dễ dàng mới thấy Dương Bằng đứng ra, làm dịu thế cục, lại bởi vì câu nói này mà lần nữa tan vỡ.
Nháy mắt, Thích Hướng Kính rõ ràng cảm thụ được, mạt kiếm ý kia đã ầm vang bạo phát.
Thoáng chốc, cổ tay Bạch Nhạc khẽ đảo, rút ra Thu Hoằng Kiếm, giây lát liền vút qua Thích Hướng Kính, chém tới Mạc Vân Tô.
Rút Kiếm Thức!
Một kiếm này, nhanh đến cực trí!
Thậm chí Mạc Vân Tô ngay cả Bạch Nhạc xuất kiếm thế nào đều không thấy rõ, chỉ thấy một luồng hàn khí bức về phía mình, áp lực ngạt thở khiến hắn kinh hãi như phải đối mặt tử vong.
Quá mạnh!
Kiếm như thế căn bản không phải thứ Mạc Vân Tô có khả năng ngăn cản, dù là hắn ở trong trạng thái đỉnh phong cũng không đỡ được.
Đinh!
Gần như đồng thời, một tiếng trầm thấp chợt vang, kiếm quang lóe lên, cường hành đỡ lấy kiếm kia trước khi chém tới trên người Mạc Vân Tô.
- Làm càn!
Trong mắt chớp qua nộ ý, Thích Hướng Kính lớn tiếng mắng:
- Bạch Nhạc, ngươi thật to gan, chẳng lẽ dám động thủ với cả lão phu?
Mặc dù trong lòng sớm đã mắng Mạc Vân Tô đến cẩu huyết dầm đầu, nhưng khắc này, Thích Hướng Kính không thể không ra tay cản lại Bạch Nhạc.
Chuyện đến nước này đã không còn là chuyện hắn muốn hay không muốn ra mặt cho Mạc Vân Tô, mà can hệ đến tôn nghiêm của chấp pháp trưởng lão.
Nếu để Bạch Nhạc hành hung người ngay trước mặt, sau này chấp pháp trưởng lão là hắn nào còn mặt mũi đi quản thúc đệ tử khác?
- Bạch Nhạc, ngươi dám giết ta?
Cơ hồ lách một vòng qua cửa tử vong, trong lòng Mạc Vân Tô không khỏi hoảng hốt, khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, lớn tiếng kêu hô.
- Giết ngươi, lại thế nào?
Mí mắt hơi nhảy, sát khí trong mắt Bạch Nhạc cực thịnh, lạnh lùng mở miệng nói.
Khắc này, Mạc Vân Tô đột nhiên lạnh gáy, hắn thật bị dọa sợ.
Trước kia hắn vẫn cho rằng, Bạch Nhạc chỉ muốn đánh hắn một trận để hả giận, nhưng giờ đây, hắn đích xác ngửi ra được sát khí nồng nặc trên thân Bạch Nhạc, lúc này vấn đề đã không dừng ở chịu đòn hay mất mặt, mà thật can hệ đến an nguy tính mạng.
- Cứu ta, Thích trưởng lão, cứu ta!
Khắc ấy, Mạc Vân Tô đã không cố được mặt mũi, thất thanh la hét nói.
- Càn rỡ! Ngay trước mặt lão phu, ngươi còn dám cố ý giết người. Bạch Nhạc, chẳng lẽ thật tưởng không ai trị được ngươi?
Lửa giận trong mắt như muốn phún ra, Thích Hướng Kính lớn tiếng quát:
- Trưởng bối Linh Tê Kiếm Tông không quản, vậy để lão phu tới quản thay cho bắn, cho ngươi biết cái gì gọi là tôn ti trên dưới!
Thích Hướng Kính bị triệt để chọc giận, lúc này đã không cố được quá nhiều, kiếm trong tay hoành ngang trước ngực, chớp mắt, sau lưng đột nhiên hiện ra hư ảnh một tòa Tinh Cung mơ hồ!
Chỉ sát na, lực lượng Tinh Cung đã bất chợt bao phủ về phía Bạch Nhạc.
Đối mặt Bạch Nhạc, dù là Thích Hướng Kính cũng không dám có chút nào khinh thường, trực tiếp tế ra Tinh Cung, ý đồ triệt để trấn áp Bạch Nhạc, đánh tan nhuệ khí của hắn.
Chỉ là, khắc này, trong mắt Bạch Nhạc lại không có chút nào sợ hãi, ngược lại sát khí trong lòng càng thêm sôi trào.
- Ngươi tính là cái thá gì, cũng xứng cậy già lên mặt với ta! Thân là chấp pháp trưởng lão, lại ngay cả hai chữ công bằng tối thiểu đều không thủ vững, lấy tư cách gì nhắc đến tôn ti trên dưới trước mặt ta? !
Bước ra một bước, kiếm trong tay hơi chếch lên, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.
- Cường giả Tinh Cung Cảnh lại thế nào? Bạch Nhạc ta muốn giết người, ngươi không ngăn được!
Chỉ một nhịp thở, trên thân Bạch Nhạc đã bùng lên một mạt tử mang chói mắt, tức thì, lực lượng Tử Phủ được Bạch Nhạc điều động triệt để, lực lượng trong cơ thể đột nhiên bạo phát, hình thành một mảnh tinh mang huyễn lệ bên người Bạch Nhạc!
Tích tắc, đám người từng bước qua tầng thứ năm Thất Tinh Tháp lập tức nhận ra, đây rõ ràng chính là mưa kiếm khủng bố trong Thất Tinh Tháp!
Kiếm Linh Vũ!
Nếu trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, đối mặt cường giả Tinh Cung Cảnh, trừ phi Bạch Nhạc liều lĩnh bại lộ thân phận, bằng không ngay cả tư cách giao thủ đều không có.
Nhưng giờ thì khác, trong Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc đã ngộ ra thần thông truyền thừa Kiếm Linh Vũ.
Thức Kiếm Linh Vũ này, bản thân vốn không phải lực lượng Linh Phủ Cảnh, mà là lực lượng Tinh Cung.
Nháy mắt, tùy theo Bạch Nhạc chém ra một kiếm, mưa kiếm đầy trời cũng chợt hiện ra, hung hãn giết tới Thích Hướng Kính và Mạc Vân Tô.
Thần thông!
Ngay cả Thích Hướng Kính đều không ngờ, Bạch Nhạc lại có thể thi triển ra thần thông!
Trước đó hắn chỉ là biết, Bạch Nhạc thông qua Thất Tinh Tháp khảo nghiệm, được đến Thất Tinh truyền thừa, nhưng không quản là truyền thừa nào, chẳng phải ngươi đều cần một quá trình tham ngộ luyện tập ư? Bên này vừa thu được truyền thừa, xoay lưng liền trực tiếp thi triển, điều này sao có thể?
Đạo lý tuy không sai, nhưng Thích Hướng Kính há lại biết được, thần thông Kiếm Linh Vũ vốn là do Bạch Nhạc ngộ được trong lúc chống đỡ mưa kiếm đầy trời tấn công, hơn nữa, lúc đối mặt Lý Phù Nam hắn cũng từng thi triển qua một lần, giờ đây nào còn nửa điểm khốn khó.
Đương nhiên, hạn chế bởi thực lực Bạch Nhạc, Kiếm Linh Vũ này cũng không tạo được bao nhiêu uy hiếp với hắn, nhưng trong lúc vội vàng, hắn nhưng làm gì còn có thể bảo vệ được Mạc Vân Tô.
Huống hồ, mục tiêu Bạch Nhạc nhắm đến đâu phải là hắn!
Nháy mắt, phiến mưa kiếm kia ùn ùn trút xuống, mặc dù Thích Hướng Kính đã tận lực giúp Mạc Vân Tô ngăn cản, song vẫn là có hơn mười đạo kiếm quang vượt qua Tinh Cung, trực tiếp chém về phía Mạc Vân Tô.
Thời khắc sinh tử, trong mắt Mạc Vân Tô đột nhiên chớp qua vẻ sợ hãi khó mà ức chế.
Linh lực trong cơ thể chợt bạo phát, liều mạng phóng thích, nỗ lực ngăn trở mưa kiếm khủng bố này.
Chỉ là, Kiếm Linh Vũ khủng bố đến cỡ nào!
Lúc trước Lý Phù Nam thi triển Hàn Sơn Quyết, còn bước ra bước thứ năm mới miễn cưỡng ngăn được, Mạc Vân Tô so với Lý Phù Nam ở trạng thái đỉnh phong, chênh lệch há lại khác nhau một trời một vực?!
Huống hồ, giờ hắn ngay cả Loạn Ly Tiên đều ném mất, chỉ bằng đôi tay không, lấy chút bản lĩnh của Mạc Vân Tô, nơi nào chống được uy lực Kiếm Linh Vũ, thoáng chốc trên thân đã bị mưa kiếm đâm ra mười mấy lỗ máu, chết thảm đương trường!
Đến tận lúc chết, hai mắt Mạc Vân Tô vẫn trợn trừng, tựa hồ làm sao cũng không thể tin được, Bạch Nhạc lại thật có gan giết mình.
Nơi đây chính là chủ phong Thất Tinh Tông, hơn nữa còn ngay trước mặt chấp pháp trưởng lão, Bạch Nhạc sao dám? !
Kiếm Linh Vũ trút xuống, Bạch Nhạc trở tay, thả kiếm vào vỏ, nhướng mày, lạnh lùng nhắc lại.
- Giết ngươi, lại thế nào? !
Hiện trường chết lặng, lát sau, tất cả người trên quảng trường mới thất thanh kinh hô.
Chấn động một kiếm này mang đến, thậm chí vượt trên cả cảnh tượng Bạch Nhạc đi xuống từ con đường ánh sáng khi trước!
Thần thông!
Thần thông kiếm đạo đủ để đối kháng Tinh Cung Cảnh, điều này quả thực lật đổ nhận thức của tất cả mọi người!
Có trời xanh làm chứng, chẳng phải Bạch Nhạc chỉ mới là Linh Phủ trung kỳ thôi ư?
Đây là uy lực của Thất Tinh Tháp truyền thừa?
Đây mới là thực lực của Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu? !
Khắc này, trọn cả quảng trường đều theo đó sôi trào, trận chiến này thực sự khiến bọn hắn ý thức được, trên thân Bạch Nhạc không chỉ cất chứa tiềm lực trở thành một đời thiên kiêu, mà kể từ bây giờ, kể từ khắc này, hắn đã thực sự là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu!
…
Trong lòng âm thầm mắng một tiếng, Thích Hướng Kính cơ hồ bị Mạc Vân Tô làm cho tức đến hộc máu.
Vốn thật không dễ dàng mới thấy Dương Bằng đứng ra, làm dịu thế cục, lại bởi vì câu nói này mà lần nữa tan vỡ.
Nháy mắt, Thích Hướng Kính rõ ràng cảm thụ được, mạt kiếm ý kia đã ầm vang bạo phát.
Thoáng chốc, cổ tay Bạch Nhạc khẽ đảo, rút ra Thu Hoằng Kiếm, giây lát liền vút qua Thích Hướng Kính, chém tới Mạc Vân Tô.
Rút Kiếm Thức!
Một kiếm này, nhanh đến cực trí!
Thậm chí Mạc Vân Tô ngay cả Bạch Nhạc xuất kiếm thế nào đều không thấy rõ, chỉ thấy một luồng hàn khí bức về phía mình, áp lực ngạt thở khiến hắn kinh hãi như phải đối mặt tử vong.
Quá mạnh!
Kiếm như thế căn bản không phải thứ Mạc Vân Tô có khả năng ngăn cản, dù là hắn ở trong trạng thái đỉnh phong cũng không đỡ được.
Đinh!
Gần như đồng thời, một tiếng trầm thấp chợt vang, kiếm quang lóe lên, cường hành đỡ lấy kiếm kia trước khi chém tới trên người Mạc Vân Tô.
- Làm càn!
Trong mắt chớp qua nộ ý, Thích Hướng Kính lớn tiếng mắng:
- Bạch Nhạc, ngươi thật to gan, chẳng lẽ dám động thủ với cả lão phu?
Mặc dù trong lòng sớm đã mắng Mạc Vân Tô đến cẩu huyết dầm đầu, nhưng khắc này, Thích Hướng Kính không thể không ra tay cản lại Bạch Nhạc.
Chuyện đến nước này đã không còn là chuyện hắn muốn hay không muốn ra mặt cho Mạc Vân Tô, mà can hệ đến tôn nghiêm của chấp pháp trưởng lão.
Nếu để Bạch Nhạc hành hung người ngay trước mặt, sau này chấp pháp trưởng lão là hắn nào còn mặt mũi đi quản thúc đệ tử khác?
- Bạch Nhạc, ngươi dám giết ta?
Cơ hồ lách một vòng qua cửa tử vong, trong lòng Mạc Vân Tô không khỏi hoảng hốt, khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, lớn tiếng kêu hô.
- Giết ngươi, lại thế nào?
Mí mắt hơi nhảy, sát khí trong mắt Bạch Nhạc cực thịnh, lạnh lùng mở miệng nói.
Khắc này, Mạc Vân Tô đột nhiên lạnh gáy, hắn thật bị dọa sợ.
Trước kia hắn vẫn cho rằng, Bạch Nhạc chỉ muốn đánh hắn một trận để hả giận, nhưng giờ đây, hắn đích xác ngửi ra được sát khí nồng nặc trên thân Bạch Nhạc, lúc này vấn đề đã không dừng ở chịu đòn hay mất mặt, mà thật can hệ đến an nguy tính mạng.
- Cứu ta, Thích trưởng lão, cứu ta!
Khắc ấy, Mạc Vân Tô đã không cố được mặt mũi, thất thanh la hét nói.
- Càn rỡ! Ngay trước mặt lão phu, ngươi còn dám cố ý giết người. Bạch Nhạc, chẳng lẽ thật tưởng không ai trị được ngươi?
Lửa giận trong mắt như muốn phún ra, Thích Hướng Kính lớn tiếng quát:
- Trưởng bối Linh Tê Kiếm Tông không quản, vậy để lão phu tới quản thay cho bắn, cho ngươi biết cái gì gọi là tôn ti trên dưới!
Thích Hướng Kính bị triệt để chọc giận, lúc này đã không cố được quá nhiều, kiếm trong tay hoành ngang trước ngực, chớp mắt, sau lưng đột nhiên hiện ra hư ảnh một tòa Tinh Cung mơ hồ!
Chỉ sát na, lực lượng Tinh Cung đã bất chợt bao phủ về phía Bạch Nhạc.
Đối mặt Bạch Nhạc, dù là Thích Hướng Kính cũng không dám có chút nào khinh thường, trực tiếp tế ra Tinh Cung, ý đồ triệt để trấn áp Bạch Nhạc, đánh tan nhuệ khí của hắn.
Chỉ là, khắc này, trong mắt Bạch Nhạc lại không có chút nào sợ hãi, ngược lại sát khí trong lòng càng thêm sôi trào.
- Ngươi tính là cái thá gì, cũng xứng cậy già lên mặt với ta! Thân là chấp pháp trưởng lão, lại ngay cả hai chữ công bằng tối thiểu đều không thủ vững, lấy tư cách gì nhắc đến tôn ti trên dưới trước mặt ta? !
Bước ra một bước, kiếm trong tay hơi chếch lên, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.
- Cường giả Tinh Cung Cảnh lại thế nào? Bạch Nhạc ta muốn giết người, ngươi không ngăn được!
Chỉ một nhịp thở, trên thân Bạch Nhạc đã bùng lên một mạt tử mang chói mắt, tức thì, lực lượng Tử Phủ được Bạch Nhạc điều động triệt để, lực lượng trong cơ thể đột nhiên bạo phát, hình thành một mảnh tinh mang huyễn lệ bên người Bạch Nhạc!
Tích tắc, đám người từng bước qua tầng thứ năm Thất Tinh Tháp lập tức nhận ra, đây rõ ràng chính là mưa kiếm khủng bố trong Thất Tinh Tháp!
Kiếm Linh Vũ!
Nếu trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, đối mặt cường giả Tinh Cung Cảnh, trừ phi Bạch Nhạc liều lĩnh bại lộ thân phận, bằng không ngay cả tư cách giao thủ đều không có.
Nhưng giờ thì khác, trong Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc đã ngộ ra thần thông truyền thừa Kiếm Linh Vũ.
Thức Kiếm Linh Vũ này, bản thân vốn không phải lực lượng Linh Phủ Cảnh, mà là lực lượng Tinh Cung.
Nháy mắt, tùy theo Bạch Nhạc chém ra một kiếm, mưa kiếm đầy trời cũng chợt hiện ra, hung hãn giết tới Thích Hướng Kính và Mạc Vân Tô.
Thần thông!
Ngay cả Thích Hướng Kính đều không ngờ, Bạch Nhạc lại có thể thi triển ra thần thông!
Trước đó hắn chỉ là biết, Bạch Nhạc thông qua Thất Tinh Tháp khảo nghiệm, được đến Thất Tinh truyền thừa, nhưng không quản là truyền thừa nào, chẳng phải ngươi đều cần một quá trình tham ngộ luyện tập ư? Bên này vừa thu được truyền thừa, xoay lưng liền trực tiếp thi triển, điều này sao có thể?
Đạo lý tuy không sai, nhưng Thích Hướng Kính há lại biết được, thần thông Kiếm Linh Vũ vốn là do Bạch Nhạc ngộ được trong lúc chống đỡ mưa kiếm đầy trời tấn công, hơn nữa, lúc đối mặt Lý Phù Nam hắn cũng từng thi triển qua một lần, giờ đây nào còn nửa điểm khốn khó.
Đương nhiên, hạn chế bởi thực lực Bạch Nhạc, Kiếm Linh Vũ này cũng không tạo được bao nhiêu uy hiếp với hắn, nhưng trong lúc vội vàng, hắn nhưng làm gì còn có thể bảo vệ được Mạc Vân Tô.
Huống hồ, mục tiêu Bạch Nhạc nhắm đến đâu phải là hắn!
Nháy mắt, phiến mưa kiếm kia ùn ùn trút xuống, mặc dù Thích Hướng Kính đã tận lực giúp Mạc Vân Tô ngăn cản, song vẫn là có hơn mười đạo kiếm quang vượt qua Tinh Cung, trực tiếp chém về phía Mạc Vân Tô.
Thời khắc sinh tử, trong mắt Mạc Vân Tô đột nhiên chớp qua vẻ sợ hãi khó mà ức chế.
Linh lực trong cơ thể chợt bạo phát, liều mạng phóng thích, nỗ lực ngăn trở mưa kiếm khủng bố này.
Chỉ là, Kiếm Linh Vũ khủng bố đến cỡ nào!
Lúc trước Lý Phù Nam thi triển Hàn Sơn Quyết, còn bước ra bước thứ năm mới miễn cưỡng ngăn được, Mạc Vân Tô so với Lý Phù Nam ở trạng thái đỉnh phong, chênh lệch há lại khác nhau một trời một vực?!
Huống hồ, giờ hắn ngay cả Loạn Ly Tiên đều ném mất, chỉ bằng đôi tay không, lấy chút bản lĩnh của Mạc Vân Tô, nơi nào chống được uy lực Kiếm Linh Vũ, thoáng chốc trên thân đã bị mưa kiếm đâm ra mười mấy lỗ máu, chết thảm đương trường!
Đến tận lúc chết, hai mắt Mạc Vân Tô vẫn trợn trừng, tựa hồ làm sao cũng không thể tin được, Bạch Nhạc lại thật có gan giết mình.
Nơi đây chính là chủ phong Thất Tinh Tông, hơn nữa còn ngay trước mặt chấp pháp trưởng lão, Bạch Nhạc sao dám? !
Kiếm Linh Vũ trút xuống, Bạch Nhạc trở tay, thả kiếm vào vỏ, nhướng mày, lạnh lùng nhắc lại.
- Giết ngươi, lại thế nào? !
Hiện trường chết lặng, lát sau, tất cả người trên quảng trường mới thất thanh kinh hô.
Chấn động một kiếm này mang đến, thậm chí vượt trên cả cảnh tượng Bạch Nhạc đi xuống từ con đường ánh sáng khi trước!
Thần thông!
Thần thông kiếm đạo đủ để đối kháng Tinh Cung Cảnh, điều này quả thực lật đổ nhận thức của tất cả mọi người!
Có trời xanh làm chứng, chẳng phải Bạch Nhạc chỉ mới là Linh Phủ trung kỳ thôi ư?
Đây là uy lực của Thất Tinh Tháp truyền thừa?
Đây mới là thực lực của Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu? !
Khắc này, trọn cả quảng trường đều theo đó sôi trào, trận chiến này thực sự khiến bọn hắn ý thức được, trên thân Bạch Nhạc không chỉ cất chứa tiềm lực trở thành một đời thiên kiêu, mà kể từ bây giờ, kể từ khắc này, hắn đã thực sự là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu!
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.