Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 43: Kiêu Ngạo Và Trách Nhiệm Của Một Nam Nhân

Phiêu Linh Huyễn

23/03/2022

Vượt cấp mà chiến, đối với đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, đây là điều tựa hồ chỉ tồn tại trong lý thuyết.

Dù chỉ là chênh lệch ở cấp độ nhỏ như Dẫn Linh Cảnh, trên thực tế, linh lực sai lệch vẫn rất khó để bù đắp.

Thậm chí thẳng đến khi trước chết, trong mắt Phong Thần còn tràn đầy kinh hãi, đến chết hắn đều không thể nào hiểu được, tên tạp dịch mới nhập môn chưa đến một tháng như Bạch Nhạc, tại sao lại có thể giành được đột phá lớn đến vậy, thậm chí đủ sức giết chết hắn trong giao chiến trực diện.

Máu tươi thuận theo mũi kiếm nhỏ xuống, mỗi giọt lại phảng phất nện ở trong lòng chúng nhân tại trường.

Sắc mặt hơi có chút trắng bệch, hình thành so đối rõ ràng với máu tươi trên thân kiếm.

Đây là lần thứ hai Bạch Nhạc giết người, lại khác hẳn với lúc trước giết Bàn Tử, tuy đáy lòng cũng có cảm giác mệt mỏi rã rời, nhưng giết chóc thế này, đối với Bạch Nhạc mà nói, mang tới không còn là sợ hãi, mà là một loại khoái ý.

Cảm ngộ đối với kiếm đạo lần này càng là như đẩy ra phiến cửa thông tới một thế giới khác.

Bạch Nhạc lần đầu tiên phát hiện, hóa ra tu kiếm không phải chỉ mỗi khô khan thống khổ, mà còn có khoái ý thế này.

Có lẽ. . . Đây chính là ý nghĩa của tu hành?

- Bạch sư đệ!

Sau thoáng thất thần ngắn ngủi, Liễu Như Tân và Dương Nghiên rốt cục cũng hồi thần, trên mặt hiện đầy kích động.

Vốn là bọn hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ mình, lại không ngờ, chớp mắt hết thảy bỗng chợt chuyển ngược.

Cảm giác sợ hãi như vừa trở về từ cõi chết này, đồng dạng cũng mang đến cho bọn hắn hưng phấn cực lớn.

Từ một tên tạp dịch cỏn con, đến hiện tại chính diện chém giết Phong Thần, Bạch Nhạc vẻn vẹn chỉ mất không đến một tháng, tốc độ tu hành như thế, bọn hắn quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ, cảnh này khiến tình tự bọn hắn trừ hưng phấn ra, càng nhiều thêm mấy phần phức tạp không nói được nên lời.

Nếu nói trước đây bọn hắn cảm thấy Bạch Nhạc có thể là thiên tài không tầm thường, như vậy giờ này khắc này, bọn hắn lại ẩn ẩn cảm giác được, thiếu niên trước mặt đã gần như là người ở thế giới khác hẳn với bọn hắn.

Nghe bọn Dương Nghiên cất tiếng, Bạch Nhạc rốt cục cũng hồi thần:

- Dương sư huynh, Liễu sư tỷ, nơi đây không nên ở lâu, các ngươi mau chóng trở về tông môn đi. Còn nữa, nghĩ cách thông tri trưởng lão tông môn, cứ nói trong sơn cốc là bẫy rập, Vân tiên tử có thể sẽ gặp nguy hiểm, mời bọn họ khoái tốc ra tay cứu viện.

- Bẫy rập?

Nháy mắt, Dương Nghiên lập tức biến sắc:

- Lấy thực lực Từ trưởng lão và Vân tiên tử, chẳng lẽ còn không đối phó được đám yêu nhân ma đạo kia?

- Bạch sư đệ, vậy còn ngươi? Ngươi không theo chúng ta đi về?



So với Dương Nghiên, Liễu Như Tân lại càng quan tâm bản thân Bạch Nhạc hơn.

- Rất khó nói.

Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc lắc đầu giải thích nói:

- Ma đầu thủ lĩnh tên là Dạ Nhận, lần này vốn là vì Vân tiên tử mà đến, lấy có tâm tính vô tâm, chỉ sợ Vân tiên tử cũng rất khó ứng phó.

Dừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:

- Việc này bởi ta mà lên, không quản thế nào. . . Ta không thể rời đi bây giờ.

Nói đến đây, trong mắt Bạch Nhạc lần nữa chớp qua một tia kiên quyết.

Nhiều khi, có chút chuyện đều là bị bức đành chịu, trước đây Bạch Nhạc từng đáp ứng giúp Dạ Nhận bố cục dẫn Vân Mộng Chân mắc câu, nhưng vậy không có nghĩa là Bạch Nhạc thật muốn nhìn Vân Mộng Chân đi chết.

Mặc dù hắn đã lưu lại manh mối cho Vân Mộng Chân, nhắc nhở Vân Mộng Chân cẩn thận, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm.

- Bạch sư đệ, ta biết ngươi có ý tốt, nhưng chuyện Vân tiên tử, chúng ta căn bản không nhúng tay vào được, dù ngươi đi qua cũng không giúp được gì, chi bằng theo chúng ta về lại tông môn, gặp qua tông chủ rồi hẵng tính sau.

Nhìn Bạch Nhạc, Liễu Như Tân có chút bất an, lần nữa khuyên nhủ nói.

- Vân tiên tử có ân với ta, việc này bất luận nói thế nào, tóm lại là bởi ta mà lên, nếu không tận mắt xem rõ ngọn ngành. . . Lòng ta khó yên!

Lắc đầu, thái độ Bạch Nhạc vẫn rất kiên quyết.

Đây là giải thích hắn cấp cho Liễu Như Tân, cũng là giải thích cấp cho hết thảy người ngoài.

Nhưng trong lòng Bạch Nhạc lại rõ ràng, quan hệ giữa hắn và Vân Mộng Chân vốn phức tạp hơn người ngoài tưởng tượng nhiều lắm, hắn thiếu nợ Vân Mộng Chân, hổ thẹn trong lòng, hơn nữa … Dù là từ cảm tình cá nhân mà luận, ở trong lòng Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân thật cũng là nữ nhân của hắn.

Vô luận Vân Mộng Chân có thừa nhận hay không, vô luận đoạn cảm tình này sẽ có kết quả thế nào, với hắn mà nói, nữ nhân kia đã tiến vào trong lòng hắn.

Có lẽ nguy hiểm, có lẽ thực ra hắn cũng không giúp đỡ được gì, nhưng ít ra hắn không thể lùi bước.

Đây là kiêu ngạo và trách nhiệm của nam nhân.

... ... . . . . .

- Phốc!



Phun ra một ngụm máu, trên thân Từ Phong đã liên tục trúng mấy đao, cả người gần như biến thành một huyết nhân.

Vân Mộng Chân bị kéo chặt, lần nữa khiến hắn một mình đối mặt Ba Sơn Lục Ma, áp lực thực sự quá lớn.

Luận thực lực, Từ Phong là Linh Phủ Cảnh đỉnh phong, trong khi Ba Sơn Lục Ma chỉ là Linh Phủ trung kỳ, nếu đơn độc giao thủ, Từ Phong có thể nhẹ nhàng thủ thắng, nhưng một khi đối phương liên thủ, cục diện lại hoàn toàn đảo ngược.

Kéo chừng một nén hương, Từ Phong chống đỡ hết nổi.

- Vân tiên tử, đi đi!

Hai mắt đỏ ngầu, khắc này, Từ Phong đã có thể cảm giác được tử vong tới gần, trong lòng hắn rất rõ ràng, vô luận thế nào chính mình đều khó mà chống đỡ tiếp được, một khi hắn bỏ mạng, Ba Sơn Lục Ma rảnh tay gia nhập vây công, Vân Mộng Chân tất cũng nguy hiểm.

Một mình hắn chết không sao cả, nhưng nếu khiến Vân Mộng thật sự gặp bất trắc ở đây, Đạo Lăng Thiên Tông căn bản sẽ không giảng đạo lý với ngươi, đến lúc đó, trọn cả Linh Tê Kiếm Tông đều phải gặp họa.

Vậy nên, dù có liều chết ở chỗ này, hắn cũng nhất định phải nghĩ cách để tranh thủ cơ hội thoát thân cho Vân Mộng Chân.

Khẽ nhíu mày, Vân Mộng Chân cũng cảm nhận được tình thế nghiêm trọng.

Trên thực tế, không phải Vân Mộng Chân không muốn thoát thân, nàng so với ai đều rõ ràng, đối mặt tồn tại như Dạ Nhận, căn bản không thể trốn, bằng không, một khi quay người, liền sẽ triệt để rơi vào trong tiết tấu truy sát của đối phương.

Phải biết, điểm mạnh nhất của Dạ Nhận vốn không phải chém giết chính diện, mà là đánh lén ám sát.

Quay người đào tẩu, ngược lại liền biến thành vứt bỏ ưu thế của bản thân, triệt để nhường quyền chủ động vào trong tay đối phương.

Huống hồ, manh mối về Côn Ngô Kiếm rất có thể ở ngay trên thân Dạ Nhận, dù thật sự có thể rời đi, một khi để Côn Ngô Kiếm rơi đến tay Dạ Nhận, muốn nghĩ đoạt lại liền quá khó.

Hiện tại tuy Từ Phong đã chống đỡ hết nổi, nhưng trên thực tế, Vân Mộng Chân lại không mấy để ý Từ Phong sống chết, đối với nàng mà nói, tông chủ và các trưởng lão khác của Linh Tê Kiếm Tông chính là ưu thế của nàng.

Náo ra động tĩnh lớn như vậy, tin tức tất sẽ truyền về Linh Tê Kiếm Tông, chỉ cần chống đỡ đến khi cao thủ Linh Tê Kiếm Tông chạy đến, nguy cục tất tự giải.

Vấn đề duy nhất ở chỗ. . . Nàng rốt cục có thể chống đỡ được đến lúc đó hay không.

Đến bây giờ, dù Vân Mộng Chân không muốn thừa nhận cũng không được, lần này, nàng thực sự có chút chủ quan.

Thực lực Dạ Nhận mạnh hơn xa dự tính của nàng.

Then chốt hơn cả là. . . Nàng đích xác đã mất đi Côn Ngô Kiếm!

Truyền thừa của Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông đa phần đều là lấy Côn Ngô Kiếm làm căn cơ, mất đi Côn Ngô Kiếm, đối với nàng mà nói, thực lực tức thì giảm mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook