Chương 277: Là ai tự tác thông minh?
Phiêu Linh Huyễn
02/05/2022
Từ Bạch phủ đi ra, Bạch Nhạc gần như chân không xuống đất, một đường chạy thẳng ra ngoài Thanh Châu Thành.
Vừa nãy phối hợp với Tô Nhan diễn một tuồng kịch, để càng thêm thật, Bạch Nhạc cố ý đợi đến có người chạy tới phụ cận Bạch phủ mới vội vã thoát đi, kịch diễn rất thật, nhưng nguy hiểm theo tới liền cũng khó mà tránh khỏi.
Chuyện này vốn khó mà lưỡng toàn.
Từ vừa rời đi, Bạch Nhạc liền lần nữa biến ảo thành thân phận Yến Bắc Thần, không che giấu khí tức chút nào, cứ thế một đường cuồng chạy.
Cũng chính bởi vậy, Bạch Nhạc mới có thể đề thăng tốc độ tới cực hạn.
Đương nhiên, từ góc độ chạy trốn mà nói, đây thật ra không phải lựa chọn tốt nhất, rốt cuộc, không thu liễm khí tức, liền đồng nghĩa rất dễ bị người đuổi theo, có đôi khi, tốc độ nhanh thật ra chưa hẳn đã có tác dụng!
Bởi vì hiện tại đối thủ Bạch Nhạc phải đối mặt chính là cường giả Tinh Cung Cảnh.
Nhưng mà, chính bởi vì thân phận Bạch Nhạc, hắn mới dám đào tẩu không chút kiêng dè như thế.
Mặc dù trên lý thuyết Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa có giá trị tương đương, nhưng trên thực tế, đối với đám cao thủ Tinh Cung Cảnh kia mà nói, vô luận chính ma, bọn hắn đều càng khuynh hướng ở cướp đoạt Linh Khư Quả.
Đạo lý rất đơn giản, Linh Khư Quả là tiêu hao phẩm, đắc thủ rất dễ xử lý!
Nhưng Huyết Ảnh Ngoa thì khác, vô luận là ai, có gan công khai sử dụng Huyết Ảnh Ngoa, sợ rằng phải cân nhắc đến trả thù từ Huyết Ảnh Ma Tông!
Như vậy tính ra, chúng nhân tự nhiên càng nguyện ý đuổi theo Bạch Nhạc, người đang cầm Linh Khư Quả.
Như thế, Bạch Nhạc cố ý phóng ra ma khí bạo lộ khí tức, ngược lại sẽ khiến đám cường giả Tinh Cung Cảnh kia vô thức bỏ qua hắn, quay sang truy tra tung tích Bạch Nhạc.
Hết thảy đều sớm được Bạch Nhạc tính toán sẵn.
Bằng không, thật phải đối mặt nhiều cường giả Tinh Cung Cảnh như vậy, hắn làm sao thoát thân ra được khỏi Thanh Châu Thành.
Đứng ở dưới đèn thì tối, đạo lý này vốn rất đơn giản, nhưng thực sự dám làm như vậy, lại có mấy người?
. ..
- Thành chủ, Bạch Nhạc lộ diện ở Bạch gia, chỉ là tốc độ đào tẩu cực nhanh, hiện tại không ít cao thủ đều đang truy sát hắn, tạm thời còn chưa thu được tin tức, chúng ta có cần nhúng tay không?
Bước nhanh đến trước cửa phòng Ngô Tuyết Tùng, vừa khéo thấy được Ngô Tuyết Tùng từ trong phòng đi ra, trung niên kia lập tức mở miệng hỏi.
- Tên Yến Bắc Thần kia đâu?
- Cũng trốn, bây giờ sợ rằng đã sắp ra khỏi Thanh Châu Thành.
- Phân ra một đội Thanh Vân Kỵ truy đuổi, dám động thủ ở Thanh Châu Thành, há có thể để hắn nhẹ nhàng rời đi vậy được.
Lạnh lùng quát hỏi, Ngô Tuyết Tùng hờ hững nói.
- Vâng!
- Còn cả Mộ Dung gia kia nữa!
Ánh mắt chuyển lạnh, Ngô Tuyết Tùng nhàn nhạt phân phó nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, ta muốn Mộ Dung gia triệt để trở thành lịch sử.
Trước đó Ngô Tuyết Tùng cũng đã nói, ba ngày sau san bằng Mộ Dung gia, giờ tuy Bạch Nhạc ra tay sớm một ngày, nhưng với chuyện xử lý Mộ Dung gia, Ngô Tuyết Tùng lại vẫn không nửa điểm mềm tay!
Từ thời điểm Huyết Ảnh Ma Tông dám làm trái ý hắn, để cho Yến Bắc Thần cường hành nạp Bạch Thanh Nhã làm thiếp, liền đồng nghĩa Huyết Ảnh Ma Tông tất phải gánh vác hậu quả khi chọc giận hắn.
Xử lý Mộ Dung gia, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Đối với Ngô Tuyết Tùng mà nói, đấy là một câu phân phó hết sức nhẹ nhàng, nhưng đối với Mộ Dung gia, đấy lại là tai họa ngập đầu!
Mấy ngày qua, Mộ Dung Thiên Kiếm lao tâm lao lực nghĩ cách chiếm đoạt Bạch gia, thật không dễ dàng mới nhìn thấy chút thành quả, còn chưa kịp chúc mừng, lại đã triệt để tan thành mây khói dưới gót sắt của Thanh Vân Kỵ!
Cái gọi là thế gia đại tộc, ở trước mặt loại tồn tại như phủ chủ Thanh Châu Phủ đều yếu đuối như giấy, không hề có chút phản kháng nào.
Đêm nay, trọn cả Mộ Dung gia máu chảy thành sông!
Khác với phản loạn lần trước do Huyết Ảnh Ma Tông chủ đạo, lần này đối tượng bị Thanh Vân Kỵ kích giết đều là đích hệ do Mộ Dung Thiên Kiếm tự tay bồi dưỡng ra, hơn nữa, căn bản không có cái gọi là chọn phe trở giáo!
Vô luận là tiểu nhân cùng theo Mộ Dung Thiên Kiếm nương nhờ Huyết Ảnh Ma Tông, hay hạ nhân thấy lợi quên nghĩa, hoặc là lão nhân bị ép đành chịu, chỉ có thể cùng theo Mộ Dung Thiên Kiếm một đường đi đến cùng, hoặc là nữ nhân vô tội bị Mộ Dung Thiên Kiếm cưỡng bách.
Dưới gót sắt Thanh Vân Kỵ, tất thảy đều không có gì khác biệt!
Bởi vì một câu nói của Ngô Tuyết Tùng, tất cả bọn họ đều không còn là người, mà là phù hiệu, là chướng ngại cần phải triệt để diệt sát không chút lưu tình!
Trong hoảng loạn, chỉ có mỗi mình Mộ Dung Thiên Kiếm bằng vào thực lực Linh Phủ Cảnh, vừa thấy thời cơ không đúng liền sơm sớm trốn được đi ra.
À, không, có lẽ còn phải kể thêm một người ở lại trong Bạch gia, Mộ Dung Tử Yên!
Mộ Dung gia lớn như vậy, nhưng chỉ trong một đêm liền triệt để hóa thành tro bụi.
Đợi khi tin tức truyền đến Bạch gia, truyền đến trong tai Mộ Dung Tử Yên, Mộ Dung Tử Yên phảng phất như người mất hồn, cứ vậy quỳ trên đất, mặt hướng về phía Mộ Dung gia, trừ rơi lệ, không biết nói gì nữa cả.
Trước kia nàng so muốn giết chết Mộ Dung Thiên Kiếm, giết chết đám tiểu nhân phản bội gia tộc kia hơn bất kỳ ai, nhưng đến khi thời khắc ấy thực sự tới, kéo theo cơ nghiệp trăm năm của Mộ Dung gia cùng lúc tiêu vong, cảm giác đau khổ mà mê mang lại như rắn độc, hung hăng cắn xé trái tim nàng.
. ..
Một đường cuồng chạy, đuổi đến trước hừng phục, Bạch Nhạc rốt cục chạy tới sơn môn Huyết Ảnh Ma Tông.
Mạc Vô Tình nghe tin chạy tới, nhìn thấy đôi giày màu máu trên tay Bạch Nhạc, tròng mắt lập tức sáng lên, dù lúc này hắn sớm đã thu được tin tức, biết được toàn bộ Mộ Dung gia tộc bị Thanh Vân Kỵ nhổ tận gốc, song không có vẻ gì là thương hại, ngược lại trên mặt hiện đầy vẻ cuồng hỉ!
- Ha ha ha ha, Yến huynh, không sai! Lần này ngươi vì Huyết Ảnh Ma Tông ta lập được đại công, ta tất không quên thỉnh công cho ngươi!
Cười lớn đi tới, Mạc Vô Tình liền định tiếp lấy Huyết Ảnh Ngoa.
Nhưng đến khắc này, cổ tay Bạch Nhạc đột nhiên khẽ lật, thu Huyết Ảnh Ngoa ra sau lưng.
- Yến huynh, ngươi đây là muốn làm gì?
Sắc mặt trầm xuống, Mạc Vô Tình lạnh giọng nói.
Phi!
Nôn ra một búng máu, trên mặt Bạch Nhạc lộ vẻ phẫn nộ, lạnh lùng nói:
- Họ Mạc, ngươi trước giờ chưa từng nhắc nhở ta, nói Bạch Nhạc thu được thần thông truyền thừa! Nếu không phải ta phản ứng kịp thời, lần này e là đã mất mạng dưới tay hắn.
- . . .
Thoáng khựng lại, trong lòng Mạc Vô Tình tự nhiên rõ ràng, xem ra đã bị Yến Bắc Thần nhìn thấu tâm tư, hơi có chút lúng túng, biện bạch nói:
- Bạch Nhạc nổi danh như vậy, ta còn tưởng Yến huynh phải sớm biết mới đúng, là ta quá sơ ý.
Tuy thực lực Yến Bắc Thần không sai, nhưng trên thực tế, Mạc Vô Tình không cho rằng hắn có thể đánh lại Bạch Nhạc, bởi thế mới một mực xúi giục hắn đi khống chế Bạch Thanh Nhã, dùng đó để uy hiếp Bạch Nhạc.
Nếu sớm nói cho Yến Bắc Thần biết Bạch Nhạc thu được thần thông truyền thừa, hắn sợ Yến Bắc Thần khiếp đảm, căn bản không chịu đi động thủ với Bạch Nhạc.
- Mạc Vô Tình, chúng ta nói thẳng với nhau đi. Ngươi tính toán ta, là ta ngu xuẩn không nhìn ra, ta tự nhiên không trách được ngươi! Chẳng qua, nếu đã là giao dịch, chúng ta tốt nhất cứ theo quy tắc giao dịch mà làm.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Vô Tình, Bạch Nhạc gằn giọng nói:
- Huyết Ảnh Ngoa ta đã mang về, thứ ngươi đáp ứng ta đâu?
Mạc Vô Tình biết, lần này Yến Bắc Thần tất ăn lỗ lớn, thế nên giờ mới giận lây hắn, với tình hình này, căn bản không cách nào giải thích, đành phải trước xử lý trường giao dịch này, cầm Huyết Ảnh Ngoa vào tay rồi tính.
Nghĩ vậy, Mạc Vô Tình lật tay, một chiếc túi trữ vật hiện ra, sợ Bạch Nhạc không tin, còn vươn tay vào bên trong, bắt lấy mấy gốc linh dược cầm ra cho Bạch Nhạc xem:
- Yến huynh, ngươi yên tâm, chút tín dự này Mạc Vô Tình ta vẫn có, ngươi đưa ta Huyết Ảnh Ngoa, những linh dược này đều là của ngươi.
Nhìn linh dược trên tay Mạc Vô Tình, hai mắt Bạch Nhạc bất giác sáng lên.
Trầm mặc khoảnh khắc, lúc này mới lành lạnh nói:
- Ta không tin được ngươi! Mạc Vô Tình, một mình ngươi đi ra, chúng ta đến trong rừng cây kia giao dịch! Nếu người Huyết Ảnh Ma Tông nào dám đi theo, ta lập tức quay đầu đi ngay.
Trong lòng âm thầm cười lạnh, Mạc Vô Tình cũng không chút do dự, lập tức gật đầu đáp ứng.
Hắn vốn đã từng giao thủ qua với Yến Bắc Thần, tuy đối phương có chút bất phàm, nhưng còn lâu mới đến mức khiến hắn kiêng dè, há lý nào lại sợ đối phương.
Thấy Mạc Vô Tình cùng đi ra, Bạch Nhạc tức tốc thối lui vào trong rừng cây nhỏ gần đó.
Mạc Vô Tình có lệnh, tự nhiên không người Huyết Ảnh Ma Tông nào dám đi theo, cứ vậy mặc cho Yến Bắc Thần và Mạc Vô Tình trước sau bước vào trong rừng, mất đi tung tích.
- Mạc huynh, giờ được rồi chứ?
Nhìn Huyết Ảnh Ngoa, Mạc Vô Tình lạnh lùng nói.
- Ta đếm một hai ba, chúng ta cùng lúc trao đổi.
Gật đầu, Bạch Nhạc vẫn có chút cẩn thận mở miệng nói.
- Được!
Đối cái điều này, Mạc Vô Tình đồng ý không chút do dự, lập tức liền đáp ứng.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc chậm rãi đếm ba tiếng, gần như ngay khi tiếng ba vừa ra khỏi miệng, Bạch Nhạc và Mạc Vô Tình đồng thời ném ra đồ vật trong tay.
Tiếp lấy Huyết Ảnh Ngoa, Mạc Vô Tình thở phào một hơi, lúc này lại nhìn về phía Bạch Nhạc, trong mắt đã tràn đầy sát khí.
- Yến Bắc Thần, ngươi đúng là thông minh quá lại bị thông minh hại!
Cười lạnh một tiếng, Mạc Vô Tình khinh thường nói:
- Nếu ngay trước mặt nhiều người như vậy, ngươi đưa đồ cho ta, ngại ở danh tiếng bản tông, khả năng ta còn sẽ đưa đồ cho ngươi, nhưng giờ. . . Đồ tuy tới trên tay ngươi rồi, nhưng vậy thì đã sao, ngươi tưởng mình còn có thể sống sót rời đi?
Nháy mắt, trên thân Mạc Vô Tình đột nhiên tràn ra sát khí khủng bố, bàn tay khẽ lật, kiếm đã nắm trong tay!
- Ngươi muốn đổi ý?
Sắc mặt đại biến, Bạch Nhạc gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vô Tình, mắng nói.
- Là chính ngươi quá ngu!
Cười lạnh một tiếng, Mạc Vô Tình không đáng nói:
- Ngươi ngay cả Bạch Nhạc đều không làm gì được, dựa vào cái gì mà cho rằng, ngươi có tư cách dám trở mặt với ta? Thật tưởng tu hành thuật thối thể đến cực hạn, ta liền không làm gì được ngươi?
- Mạc Vô Tình, giết ta, ngươi tất vác theo cái tiếng bội bạc, sau này, ai còn dám tin tưởng Huyết Ảnh Ma Tông các ngươi?
Trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn, Bạch Nhạc trầm giọng uy hiếp nói.
- Ai biết được?
Cười lạnh một tiếng, Mạc Vô Tình không đáng nói:
- Yến Bắc Thần không tín nhiệm ta, cầm được đồ rồi, tất nhiên liền đi. . . Đúng không nào?
Nhìn bộ dạng đắc ý của Mạc Vô Tình, khắc này, trên mặt Bạch Nhạc đột nhiên hiện lên ý cười xán lạn.
- Không sai, Yến Bắc Thần đúng là đã đi. . . Nhưng trên đời này, chuyện bọ ngựa bắt ve vốn đâu có gì là lạ? Mạc Vô Tình, người thông minh không chỉ mỗi mình ngươi, tự tác thông minh chưa hẳn là ta, khả năng … là ngươi!
…
Vừa nãy phối hợp với Tô Nhan diễn một tuồng kịch, để càng thêm thật, Bạch Nhạc cố ý đợi đến có người chạy tới phụ cận Bạch phủ mới vội vã thoát đi, kịch diễn rất thật, nhưng nguy hiểm theo tới liền cũng khó mà tránh khỏi.
Chuyện này vốn khó mà lưỡng toàn.
Từ vừa rời đi, Bạch Nhạc liền lần nữa biến ảo thành thân phận Yến Bắc Thần, không che giấu khí tức chút nào, cứ thế một đường cuồng chạy.
Cũng chính bởi vậy, Bạch Nhạc mới có thể đề thăng tốc độ tới cực hạn.
Đương nhiên, từ góc độ chạy trốn mà nói, đây thật ra không phải lựa chọn tốt nhất, rốt cuộc, không thu liễm khí tức, liền đồng nghĩa rất dễ bị người đuổi theo, có đôi khi, tốc độ nhanh thật ra chưa hẳn đã có tác dụng!
Bởi vì hiện tại đối thủ Bạch Nhạc phải đối mặt chính là cường giả Tinh Cung Cảnh.
Nhưng mà, chính bởi vì thân phận Bạch Nhạc, hắn mới dám đào tẩu không chút kiêng dè như thế.
Mặc dù trên lý thuyết Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa có giá trị tương đương, nhưng trên thực tế, đối với đám cao thủ Tinh Cung Cảnh kia mà nói, vô luận chính ma, bọn hắn đều càng khuynh hướng ở cướp đoạt Linh Khư Quả.
Đạo lý rất đơn giản, Linh Khư Quả là tiêu hao phẩm, đắc thủ rất dễ xử lý!
Nhưng Huyết Ảnh Ngoa thì khác, vô luận là ai, có gan công khai sử dụng Huyết Ảnh Ngoa, sợ rằng phải cân nhắc đến trả thù từ Huyết Ảnh Ma Tông!
Như vậy tính ra, chúng nhân tự nhiên càng nguyện ý đuổi theo Bạch Nhạc, người đang cầm Linh Khư Quả.
Như thế, Bạch Nhạc cố ý phóng ra ma khí bạo lộ khí tức, ngược lại sẽ khiến đám cường giả Tinh Cung Cảnh kia vô thức bỏ qua hắn, quay sang truy tra tung tích Bạch Nhạc.
Hết thảy đều sớm được Bạch Nhạc tính toán sẵn.
Bằng không, thật phải đối mặt nhiều cường giả Tinh Cung Cảnh như vậy, hắn làm sao thoát thân ra được khỏi Thanh Châu Thành.
Đứng ở dưới đèn thì tối, đạo lý này vốn rất đơn giản, nhưng thực sự dám làm như vậy, lại có mấy người?
. ..
- Thành chủ, Bạch Nhạc lộ diện ở Bạch gia, chỉ là tốc độ đào tẩu cực nhanh, hiện tại không ít cao thủ đều đang truy sát hắn, tạm thời còn chưa thu được tin tức, chúng ta có cần nhúng tay không?
Bước nhanh đến trước cửa phòng Ngô Tuyết Tùng, vừa khéo thấy được Ngô Tuyết Tùng từ trong phòng đi ra, trung niên kia lập tức mở miệng hỏi.
- Tên Yến Bắc Thần kia đâu?
- Cũng trốn, bây giờ sợ rằng đã sắp ra khỏi Thanh Châu Thành.
- Phân ra một đội Thanh Vân Kỵ truy đuổi, dám động thủ ở Thanh Châu Thành, há có thể để hắn nhẹ nhàng rời đi vậy được.
Lạnh lùng quát hỏi, Ngô Tuyết Tùng hờ hững nói.
- Vâng!
- Còn cả Mộ Dung gia kia nữa!
Ánh mắt chuyển lạnh, Ngô Tuyết Tùng nhàn nhạt phân phó nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, ta muốn Mộ Dung gia triệt để trở thành lịch sử.
Trước đó Ngô Tuyết Tùng cũng đã nói, ba ngày sau san bằng Mộ Dung gia, giờ tuy Bạch Nhạc ra tay sớm một ngày, nhưng với chuyện xử lý Mộ Dung gia, Ngô Tuyết Tùng lại vẫn không nửa điểm mềm tay!
Từ thời điểm Huyết Ảnh Ma Tông dám làm trái ý hắn, để cho Yến Bắc Thần cường hành nạp Bạch Thanh Nhã làm thiếp, liền đồng nghĩa Huyết Ảnh Ma Tông tất phải gánh vác hậu quả khi chọc giận hắn.
Xử lý Mộ Dung gia, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Đối với Ngô Tuyết Tùng mà nói, đấy là một câu phân phó hết sức nhẹ nhàng, nhưng đối với Mộ Dung gia, đấy lại là tai họa ngập đầu!
Mấy ngày qua, Mộ Dung Thiên Kiếm lao tâm lao lực nghĩ cách chiếm đoạt Bạch gia, thật không dễ dàng mới nhìn thấy chút thành quả, còn chưa kịp chúc mừng, lại đã triệt để tan thành mây khói dưới gót sắt của Thanh Vân Kỵ!
Cái gọi là thế gia đại tộc, ở trước mặt loại tồn tại như phủ chủ Thanh Châu Phủ đều yếu đuối như giấy, không hề có chút phản kháng nào.
Đêm nay, trọn cả Mộ Dung gia máu chảy thành sông!
Khác với phản loạn lần trước do Huyết Ảnh Ma Tông chủ đạo, lần này đối tượng bị Thanh Vân Kỵ kích giết đều là đích hệ do Mộ Dung Thiên Kiếm tự tay bồi dưỡng ra, hơn nữa, căn bản không có cái gọi là chọn phe trở giáo!
Vô luận là tiểu nhân cùng theo Mộ Dung Thiên Kiếm nương nhờ Huyết Ảnh Ma Tông, hay hạ nhân thấy lợi quên nghĩa, hoặc là lão nhân bị ép đành chịu, chỉ có thể cùng theo Mộ Dung Thiên Kiếm một đường đi đến cùng, hoặc là nữ nhân vô tội bị Mộ Dung Thiên Kiếm cưỡng bách.
Dưới gót sắt Thanh Vân Kỵ, tất thảy đều không có gì khác biệt!
Bởi vì một câu nói của Ngô Tuyết Tùng, tất cả bọn họ đều không còn là người, mà là phù hiệu, là chướng ngại cần phải triệt để diệt sát không chút lưu tình!
Trong hoảng loạn, chỉ có mỗi mình Mộ Dung Thiên Kiếm bằng vào thực lực Linh Phủ Cảnh, vừa thấy thời cơ không đúng liền sơm sớm trốn được đi ra.
À, không, có lẽ còn phải kể thêm một người ở lại trong Bạch gia, Mộ Dung Tử Yên!
Mộ Dung gia lớn như vậy, nhưng chỉ trong một đêm liền triệt để hóa thành tro bụi.
Đợi khi tin tức truyền đến Bạch gia, truyền đến trong tai Mộ Dung Tử Yên, Mộ Dung Tử Yên phảng phất như người mất hồn, cứ vậy quỳ trên đất, mặt hướng về phía Mộ Dung gia, trừ rơi lệ, không biết nói gì nữa cả.
Trước kia nàng so muốn giết chết Mộ Dung Thiên Kiếm, giết chết đám tiểu nhân phản bội gia tộc kia hơn bất kỳ ai, nhưng đến khi thời khắc ấy thực sự tới, kéo theo cơ nghiệp trăm năm của Mộ Dung gia cùng lúc tiêu vong, cảm giác đau khổ mà mê mang lại như rắn độc, hung hăng cắn xé trái tim nàng.
. ..
Một đường cuồng chạy, đuổi đến trước hừng phục, Bạch Nhạc rốt cục chạy tới sơn môn Huyết Ảnh Ma Tông.
Mạc Vô Tình nghe tin chạy tới, nhìn thấy đôi giày màu máu trên tay Bạch Nhạc, tròng mắt lập tức sáng lên, dù lúc này hắn sớm đã thu được tin tức, biết được toàn bộ Mộ Dung gia tộc bị Thanh Vân Kỵ nhổ tận gốc, song không có vẻ gì là thương hại, ngược lại trên mặt hiện đầy vẻ cuồng hỉ!
- Ha ha ha ha, Yến huynh, không sai! Lần này ngươi vì Huyết Ảnh Ma Tông ta lập được đại công, ta tất không quên thỉnh công cho ngươi!
Cười lớn đi tới, Mạc Vô Tình liền định tiếp lấy Huyết Ảnh Ngoa.
Nhưng đến khắc này, cổ tay Bạch Nhạc đột nhiên khẽ lật, thu Huyết Ảnh Ngoa ra sau lưng.
- Yến huynh, ngươi đây là muốn làm gì?
Sắc mặt trầm xuống, Mạc Vô Tình lạnh giọng nói.
Phi!
Nôn ra một búng máu, trên mặt Bạch Nhạc lộ vẻ phẫn nộ, lạnh lùng nói:
- Họ Mạc, ngươi trước giờ chưa từng nhắc nhở ta, nói Bạch Nhạc thu được thần thông truyền thừa! Nếu không phải ta phản ứng kịp thời, lần này e là đã mất mạng dưới tay hắn.
- . . .
Thoáng khựng lại, trong lòng Mạc Vô Tình tự nhiên rõ ràng, xem ra đã bị Yến Bắc Thần nhìn thấu tâm tư, hơi có chút lúng túng, biện bạch nói:
- Bạch Nhạc nổi danh như vậy, ta còn tưởng Yến huynh phải sớm biết mới đúng, là ta quá sơ ý.
Tuy thực lực Yến Bắc Thần không sai, nhưng trên thực tế, Mạc Vô Tình không cho rằng hắn có thể đánh lại Bạch Nhạc, bởi thế mới một mực xúi giục hắn đi khống chế Bạch Thanh Nhã, dùng đó để uy hiếp Bạch Nhạc.
Nếu sớm nói cho Yến Bắc Thần biết Bạch Nhạc thu được thần thông truyền thừa, hắn sợ Yến Bắc Thần khiếp đảm, căn bản không chịu đi động thủ với Bạch Nhạc.
- Mạc Vô Tình, chúng ta nói thẳng với nhau đi. Ngươi tính toán ta, là ta ngu xuẩn không nhìn ra, ta tự nhiên không trách được ngươi! Chẳng qua, nếu đã là giao dịch, chúng ta tốt nhất cứ theo quy tắc giao dịch mà làm.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Vô Tình, Bạch Nhạc gằn giọng nói:
- Huyết Ảnh Ngoa ta đã mang về, thứ ngươi đáp ứng ta đâu?
Mạc Vô Tình biết, lần này Yến Bắc Thần tất ăn lỗ lớn, thế nên giờ mới giận lây hắn, với tình hình này, căn bản không cách nào giải thích, đành phải trước xử lý trường giao dịch này, cầm Huyết Ảnh Ngoa vào tay rồi tính.
Nghĩ vậy, Mạc Vô Tình lật tay, một chiếc túi trữ vật hiện ra, sợ Bạch Nhạc không tin, còn vươn tay vào bên trong, bắt lấy mấy gốc linh dược cầm ra cho Bạch Nhạc xem:
- Yến huynh, ngươi yên tâm, chút tín dự này Mạc Vô Tình ta vẫn có, ngươi đưa ta Huyết Ảnh Ngoa, những linh dược này đều là của ngươi.
Nhìn linh dược trên tay Mạc Vô Tình, hai mắt Bạch Nhạc bất giác sáng lên.
Trầm mặc khoảnh khắc, lúc này mới lành lạnh nói:
- Ta không tin được ngươi! Mạc Vô Tình, một mình ngươi đi ra, chúng ta đến trong rừng cây kia giao dịch! Nếu người Huyết Ảnh Ma Tông nào dám đi theo, ta lập tức quay đầu đi ngay.
Trong lòng âm thầm cười lạnh, Mạc Vô Tình cũng không chút do dự, lập tức gật đầu đáp ứng.
Hắn vốn đã từng giao thủ qua với Yến Bắc Thần, tuy đối phương có chút bất phàm, nhưng còn lâu mới đến mức khiến hắn kiêng dè, há lý nào lại sợ đối phương.
Thấy Mạc Vô Tình cùng đi ra, Bạch Nhạc tức tốc thối lui vào trong rừng cây nhỏ gần đó.
Mạc Vô Tình có lệnh, tự nhiên không người Huyết Ảnh Ma Tông nào dám đi theo, cứ vậy mặc cho Yến Bắc Thần và Mạc Vô Tình trước sau bước vào trong rừng, mất đi tung tích.
- Mạc huynh, giờ được rồi chứ?
Nhìn Huyết Ảnh Ngoa, Mạc Vô Tình lạnh lùng nói.
- Ta đếm một hai ba, chúng ta cùng lúc trao đổi.
Gật đầu, Bạch Nhạc vẫn có chút cẩn thận mở miệng nói.
- Được!
Đối cái điều này, Mạc Vô Tình đồng ý không chút do dự, lập tức liền đáp ứng.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc chậm rãi đếm ba tiếng, gần như ngay khi tiếng ba vừa ra khỏi miệng, Bạch Nhạc và Mạc Vô Tình đồng thời ném ra đồ vật trong tay.
Tiếp lấy Huyết Ảnh Ngoa, Mạc Vô Tình thở phào một hơi, lúc này lại nhìn về phía Bạch Nhạc, trong mắt đã tràn đầy sát khí.
- Yến Bắc Thần, ngươi đúng là thông minh quá lại bị thông minh hại!
Cười lạnh một tiếng, Mạc Vô Tình khinh thường nói:
- Nếu ngay trước mặt nhiều người như vậy, ngươi đưa đồ cho ta, ngại ở danh tiếng bản tông, khả năng ta còn sẽ đưa đồ cho ngươi, nhưng giờ. . . Đồ tuy tới trên tay ngươi rồi, nhưng vậy thì đã sao, ngươi tưởng mình còn có thể sống sót rời đi?
Nháy mắt, trên thân Mạc Vô Tình đột nhiên tràn ra sát khí khủng bố, bàn tay khẽ lật, kiếm đã nắm trong tay!
- Ngươi muốn đổi ý?
Sắc mặt đại biến, Bạch Nhạc gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vô Tình, mắng nói.
- Là chính ngươi quá ngu!
Cười lạnh một tiếng, Mạc Vô Tình không đáng nói:
- Ngươi ngay cả Bạch Nhạc đều không làm gì được, dựa vào cái gì mà cho rằng, ngươi có tư cách dám trở mặt với ta? Thật tưởng tu hành thuật thối thể đến cực hạn, ta liền không làm gì được ngươi?
- Mạc Vô Tình, giết ta, ngươi tất vác theo cái tiếng bội bạc, sau này, ai còn dám tin tưởng Huyết Ảnh Ma Tông các ngươi?
Trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn, Bạch Nhạc trầm giọng uy hiếp nói.
- Ai biết được?
Cười lạnh một tiếng, Mạc Vô Tình không đáng nói:
- Yến Bắc Thần không tín nhiệm ta, cầm được đồ rồi, tất nhiên liền đi. . . Đúng không nào?
Nhìn bộ dạng đắc ý của Mạc Vô Tình, khắc này, trên mặt Bạch Nhạc đột nhiên hiện lên ý cười xán lạn.
- Không sai, Yến Bắc Thần đúng là đã đi. . . Nhưng trên đời này, chuyện bọ ngựa bắt ve vốn đâu có gì là lạ? Mạc Vô Tình, người thông minh không chỉ mỗi mình ngươi, tự tác thông minh chưa hẳn là ta, khả năng … là ngươi!
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.