Chương 64: Linh Tê Nhất Kiếm
Phiêu Linh Huyễn
27/03/2022
Trong một cái hít thở, Bạch Nhạc đột nhiên mở mắt!
Lúc này, một kiếm của Đậu Nghị đã cách Bạch Nhạc chỉ còn cự ly không đến một thước.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt này, kiếm trong tay Bạch Nhạc hơi giơ lên, dường như không mang theo chút khí khói lửa, nhẹ nhàng như vậy điểm ra.
Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Bắt đầu từ lúc Bạch Nhạc cảm ngộ được kiếm ý của Linh Tê Kiếm Quyết, tâm hữu linh tê luôn là cảnh giới mà hắn muốn theo đuổi.
Trong sơn cốc, lúc Vân Mộng Chân và Dạ Nhận chiếu đấu, Bạch Nhạc đã có được lợi ích trong đó, hiểu rõ kiếm ý tương thông, trên thực tế, Bạch Nhạc cũng đang một mực nỗ lực theo phương hướng này.
Hiện giờ, Bạch Nhạc lại đột phá, toàn bộ kiếm thức của Linh Tê Kiếm Quyết lập tức hòa thành một thể, hồn nhiên thiên thành.
Rất tự nhiên, Bạch Nhạc đã thực sự bước vào cảnh giới tâm kiếm tương thông.
Linh lực Trong cơ thể lưu chuyển một cách tự nhiên, hóa thành một dòng suối chảy róc rách, theo một kiếm này thuận thế đột phá, trực tiếp bước vào cảnh giới Dẫn Linh cửu trọng.
Linh Tê Nhất Kiếm!
Thức thứ chín của Linh Tê Kiếm Quyết, vào khoảnh khắc này, cuối cùng cũng được thi triển ra trong tay Bạch Nhạc.
Một kiếm này, hoàn toàn khác với tám thức kiếm chiêu trước đó, thậm chí có thể nói, tất cả trước đó đều chỉ là làm nền để giúp người ta lý giải một kiếm này.
Chỉ có thực sự ngộ ra một kiếm này, mới xem như chân chính tu thành Linh Tê Kiếm Quyết!
Mũi kiếm giao nhau, thậm chí nói một cách chính xác hơn thì nên là mũi kiếm kề nhau.
Lực lượng khủng bố lập tức nổ tung, đồng thời, thân thể của Bạch Nhạc hơi nhảy lên, cả người bay ngược ra, lại mượn thế bay ngược này hóa giải lực lượng khủng bố đó.
Đồng thời mũi kiếm hơi gẩy lên, linh lực đột nhiên nổ tung, kiếm trong tay Đậu Nghị thuận thế trực tiếp bị đánh bay!
Trong một cái hô hấp, kiếm trong tay Bạch Nhạc đã chỉ về phía cổ họng Đậu Nghị, mũi kiếm cơ hồ là dí sát vào da ở cổ họng của đối phương.
Lập tức, toàn bộ thế giới giống như đều im lặng.
Đừng nói là những đệ tử tầm thường đó, cho dù là Từ Phong và mấy vị trưởng lão khác cũng căn bản không thể có phản ứng, bị một kiếm này khiến cho choáng váng.
Từ Phong vốn là tùy thời chuẩn bị xuất thủ cứu Bạch Nhạc, nhưng trong thời gian một cái chớp mắt này, toàn bộ tình thế lại đột nhiên đảo ngược, khiến Từ Phong không thể phản ứng kịp, nói một cách không hề khoa trương thì nếu một kiếm này của Bạch Nhạc không dừng lại, Từ Phong căn bản cũng không kịp cứu.
Lúc này, Đậu Nghị là thật sự dạo qua một vòng trước Quỷ Môn Quan.
Mặt xám như tro tàn, trong nháy mắt, Đậu Nghị thậm chí còn không cầm được vững kiếm trong tay, loảng xoảng một tiếng đánh rơi xuống đất.
Không ai biết rõ hơn Đậu Nghị, sự sợ hãi trong nháy mắt cuối cùng, khi kiếm trong tay hắn bị đánh bay, trên thực tế kiếm của Bạch Nhạc đã đến nơi, khoảnh khắc đó, hắn đã cảm nhận được rõ ràng khí tức tử vong đang tới gần!
Nhưng vào lúc sinh tử như vậy, cho dù là hắn muốn không để ý tới quy tắc mà sử dụng lực lượng của Linh Phủ căn bản cũng không kịp.
- Đậu sư đệ, đa tạ.
Bình tĩnh thu kiếm, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Cơ hồ là đồng thời, trong sân lập tức vang lên tiếng hô như núi gào biển động.
Những đệ tử này có lẽ không thể thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, Bạch Nhạc chỉ có Dẫn Linh cảnh, không ngờ thật sự ở trong luận kiếm, chuyển bại thành thắng, đánh bại vị đệ tử nội môn Đậu Nghị này.
Dùng Dẫn Linh chiến thắng Linh Phủ, cho dù là dưới tình huống có quy tắc hạn chế, thắng lợi như vậy, cũng đủ để khiến người ta máu nóng sôi trào rồi.
Vô số người điên cuồng hét lên tên của Bạch Nhạc!
Tuy không ai tuyên bố luận kiếm kết thúc, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, theo người chiến thắng xuất hiện, lần luận kiếm này đã kết thúc rồi.
Bởi vì, dưới tình huống bị quy tắc hạn chế không thể thực sự thi triển toàn lực, đã không có đệ tử nội môn nào có thể tùy tiện khiêu chiến kiếm đạo của Bạch Nhạc, hơn nữa cho dù là có người có thể thắng, cũng đã không thể làm lay động địa vị và thanh danh của vị đệ tử chân truyền Bạch Nhạc này.
Trận luận kiếm hôm nay đã đủ để chính danh cho Bạch Nhạc.
Hoàn toàn ngược lại với sự hoan hô của người khác, lúc này trong tiếng hoan hô, Đậu Nghị lộ ra vẻ vô cùng cô đơn, thậm chí cho tới lúc này, hắn vẫn không thể tin được, mình không ngờ lại thua, ở dưới tình huống dẫn động lực lượng của Hàn Nguyệt Kiếm, không ngờ vẫn thua.
Khoảnh khắc cuối cùng đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn thậm chí cho tới bây giờ nhớ lại cũng vẫn thấy có chút hoảng hốt.
- Đậu sư đệ, thắng bại chỉ là chuyện thường! Ta đã nói rồi, kẻ địch của ngươi không phải ta.
Nhặt Hàn Nguyệt Kiếm từ dưới đất lên, Bạch Nhạc rất bình tĩnh cắm lại kiếm vào trong vỏ dắt bên hông Đậu Nghị, ôn tồn nói.
- Ngươi là đang thương hại ta à?
Ánh mắt rơi xuống trên người Bạch Nhạc, sắc mặt Đậu Nghị trắng bệch, lạnh lùng nói.
- Thua thì nên được thương hại à?
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói,
- Ta không biết vì sao ngươi lại có địch ý lớn như vậy đối với ta, nhưng đúng như ta nói, dẫu sao chúng ta cũng không phải, kẻ địch mà là đồng môn.
- Luận kiếm, vốn không phải để phân ra thắng bại, mà là đề thăng bản thân mình trong giao phong! Nói những cái này không phải là thuyết giáo, mà là thành tâm cảm tạ Đậu sư đệ, nếu không có trận chiến này, ta cũng không thể ngộ ra một kiếm này nhanh như vậy!
- Ngươi không phải bại bởi ta, mà là bại bởi Linh Tê Kiếm Quyết.
Nói xong những lời này, Bạch Nhạc lập tức xoay người nhảy xuống đài luận kiếm.
Nhìn bóng lưng của Bạch Nhạc, lúc này trong lòng Đậu Nghị đột nhiên cảm thấy vô cùng phức tạp.
Trước khi Tỷ thí, bởi vì hắn khiêu khích, Bạch Nhạc có thể ra sức trào phúng, ở trước mặt nhiều đệ tử như vậy đánh vào mặt hắn, nhưng khi thực sự chiến thắng, khiến hắn mất hết mặt mũi, Bạch Nhạc lại không bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn lên tiếng an ủi.
Cái này dường như cũng không thể đơn giản chỉ dùng một câu lấy ơn báo oán để hình dung.
Hắn có thể cảm giác được, những lời này của Bạch Nhạc không phải cố làm ra vẻ, cũng không phải giả bộ, đây đích xác không phải thương hại, mà là một loại kiêu ngạo và tự tin của trình độ cao hơn.
Nhìn bóng lưng của Bạch Nhạc, Đậu Nghị đột nhiên phát hiện, hắn dường như đã không hận được nữa.
Bạch Nhạc dường như khác với tất cả đệ tử mà hắn biết lúc trước, có một loại khí chất riêng biệt, khiến người ta bất giác tin phục.
Thậm chí, Đậu Nghị đột nhiên có một loại ảo giác, cho dù là ở trên người hai vị đệ tử chân truyền Lý Tử Vân và Khổng Từ, dường như cũng không có mị lực như vậy.
...
- Linh Tê Nhất Kiếm!
Nghe thấy miêu tả của Từ Phong và mấy vị trưởng lão khác, trong mắt Hà Dao lập tức lộ ra mấy phần hưng phấn,
- Đúng rồi, tất nhiên là Linh Tê Nhất Kiếm! Không ngờ hắn thật sự có thể trong thời gian ngắn như vậy đã tu thành Linh Tê Kiếm Quyết!
- Bạch Nhạc vẫn chưa bắt đầu trùng kích Linh Phủ phải không?
Hà Dao lại hỏi.
Lắc đầu, Từ Phong giải thích,
- Ta đã hỏi qua rồi, Bạch Nhạc nói, về Linh Tê Kiếm Quyết, hắn còn có một số chỗ vẫn chưa thể hiểu rõ,vẫn cần một đoạn thời gian chuẩn bị mới có thể thử mở Linh Phủ.
- Không kiêu ngạo không nóng nảy, tốt! Rất tốt!
Gật đầu, Hà Dao trầm ngâm một chút, mới mở miệng nói,
- Từ trưởng lão, chuẩn bị một chút, bố trí Tụ Linh Trận trên Thiên Tâm Phong, đừng tiếc linh thạch, toàn lực giúp Bạch Nhạc đột phá! Nói không chừng, kẻ này thật sự có khả năng thành tựu Tử Phủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.