Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 60: Lòng ngực bằng phẳng

Phiêu Linh Huyễn

27/03/2022

 

Nếu nói, mới đầu đa phần đám đệ tử ngoại môn đều ôm theo tâm tư chiếm tiện nghi, đụng vận khí tới khiêu chiến Bạch Nhạc, như vậy giờ đây, tùy theo vô số đệ tử không ngừng thất bại, rốt cục cũng khiến bọn hắn nhận rõ hiện thực.

Trên đời này làm gì có nhiều may mắn như vậy, muốn được đến tông môn thừa nhận, muốn trở thành đệ tử chân truyền, há là hai chữ may mắn liền có thể giải thích?

Đó là chênh lệch tuyệt đối từ trên cảnh giới, đối với đám đệ tử ngoại môn này mà nói thì cũng là một đạo lạch trời khó có thể vượt qua.

Vô luận trước đó đánh giá Bạch Nhạc thế nào, hiện tại ngươi tất phải thừa nhận, trên cái thế giới này thật sự có thiên tài tồn tại.

Sau khi liên tục hơn mười tên đệ tử ngoại môn thất bại, trên luận kiếm đài lần nữa im tiếng.

Đây đã không phải là vấn đề có dám hay không, mà đã thành căn bản không thấy được dù chỉ một tia hi vọng.

Như là đệ tử ngoại môn tuyệt đối sẽ không dám đi khiêu chiến đệ tử nội môn vậy.

Nào sợ chỉ cần bức Bạch Nhạc biến chiêu liền có thể thắng, nhưng lại không ai có thể làm được.

Trầm mặc ước chừng nửa khắc, Dương Nghiên đột nhiên nhảy lên luận kiếm đài.

- Bạch sư huynh. . .

Hơi nhấp hé miệng, Dương Nghiên muốn giải thích gì đó, lại không biết nên giải thích thế nào cho phải.

Lấy quan hệ giữa hắn và Bạch Nhạc, vốn làm sao cũng không nên bước lên luận kiếm đài, nhưng mà, chuyện trên đời này vốn phức tạp dị thường, há có thể chỉ bằng một câu đôi lời liền giải thích hết được.

Ở trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn, thực lực Dương Nghiên tính là thuộc loại đỉnh cấp, trải qua giao thủ ma luyện với người ma đạo trong hậu sơn lại càng tiến thêm một bước, chỉ thiếu chút nữa liền có thể đột phá Linh Phủ Cảnh.

Không khoa trương mà nói, hiện tại trong toàn bộ ngoại môn, thực lực Dương Nghiên hẳn đã xếp thứ nhất.

Hơn nữa, đây gần như là điều đã được đệ tử ngoại môn tại trường công nhận.

Lần luận kiếm này, nhiều đệ tử ngoại môn như vậy lên đài, lại đều bại sạch, có thể nói là ném hết mặt mũi đệ tử ngoại môn, trong tình cảnh như thế, đã có không biết bao nhiêu đệ tử ngoại môn đổ dồn ánh mắt và hi vọng lên thân Dương Nghiên.

Bất luận thành bại, ngươi luôn phải thử một chút chứ!

Nếu trong tình cảnh đó, Dương Nghiên còn cự tuyệt lấy lại mặt mũi cho đệ tử ngoại môn, e rằng sẽ bị chúng nhân phỉ nhổ.

Huống hồ, mặc dù không nhắc tới những điều này, bản thân Dương Nghiên há lại không muốn thử?

Phải biết, đương sơ lúc hắn quen biết Bạch Nhạc, Bạch Nhạc thật mới chỉ vừa tu ra linh lực mà thôi, nhưng sao chỉ chớp mắt lại đã đứng hàng chân truyền, xa xa vượt qua hắn.

Quả thật, Bạch Nhạc với hắn có thể nói là sinh tử chí giao, quan hệ không tầm thường, nhưng càng là vậy, hắn mới càng không cam tâm bị bỏ lại.

Giờ đây, chứng kiến Bạch Nhạc đứng trên luận kiếm đài kiếm kinh tứ bề, trong lòng hắn như bị bách trảo cào tâm, khó mà đè nén dục vọng muốn lên đài đánh một trận với Bạch Nhạc.

Nhìn vào Dương Nghiên, trên mặt Bạch Nhạc đột nhiên hiện ra ý cười tươi rói:

- Dương sư huynh, ta còn tưởng rằng ngươi thật nhịn được chứ.

Mặc dù hiện nay Bạch Nhạc đã đứng hàng chân truyền, nhưng xưng hô lại vẫn không hề thay đổi, bản thân điều này đã đủ để chứng minh cảm tình giữa hắn và Dương Nghiên.

- Ta. . .

 

Mặt hơi có chút nóng lên, Dương Nghiên thực sự không biết nên nói gì cho phải.

 

- Dương sư huynh, giữa chúng ta không cần khách sáo, nếu ta đã dám lên luận kiếm đài, liền không e sợ bất luận người nào khiêu chiến cả! Tới đi, thật ra, ta trước giờ vẫn luôn muốn tỷ thí một lần với ngươi, nhân cơ hội hôm nay. . . Vừa khéo.



 

Khẽ cười một tiếng, Bạch Nhạc nói tiếp:

 

- Luận kiếm, vốn là cơ hội ấn chứng kiếm đạo với nhau, đối với ta mà nói, nghênh tiếp càng nhiều khiêu chiến, cũng là cơ hội để đề thăng thực lực bản thân!

 

- Tới đi, thắng thua thế nào không quan trọng, quan trọng là, từ trường luận kiếm này sẽ giành được thu hoạch gì.

Nghe được lời đó của Bạch Nhạc, Dương Nghiên lập tức thở phào một cái, trước đó hắn sợ Bạch Nhạc có điều hiểu lầm, nhưng giờ xem ra, là hắn quá coi thường lòng dạ Bạch Nhạc.

Kỳ thực, nói cho cùng vẫn là tâm thái hắn chưa thể chuyển biến qua được.

Tỷ như lúc xưng hô, hắn vẫn cứ gọi sai theo thói quen, xưng Bạch Nhạc là Bạch sư đệ, từ sâu trong thâm tâm, hắn vẫn chưa thể thích ứng với chuyện Bạch Nhạc đã trở thành đệ tử chân truyền.

Nhưng giờ đây, nghe được lời này của Bạch Nhạc, lại khiến hắn thực sự buông ra khúc mắc trong lòng.

- Bạch sư huynh, cẩn thận!

Cầm kiếm nơi tay, Dương Nghiên nhắc nhở một tiếng, cả người theo đó liền động.

Kiếm như kinh lôi!

Dương Nghiên tu hành một môn kiếm kỹ tên là Kinh Lôi, kết hợp với tu vị Dẫn Linh đỉnh phong, thực lực so với đám đệ tử ngoại môn trước đó thì mạnh hơn quá nhiều.

Thời gian vừa qua, thực lực Bạch Nhạc không ngừng đề thăng, thậm chí trong giao thủ với Âm Dương Quỷ Đồng từng chém giết đám Quỷ Đồng được xưng vô địch dưới Linh Phủ, nhưng trên thực tế, đối với thực lực bản thân, Bạch Nhạc vẫn thiếu nhận thức thực sự rõ ràng.

Đối với hắn mà nói, giao thủ cùng Dương Nghiên là một cơ hội không sai để ấn chứng thực lực bản thân.

Trong mắt chớp qua một tia tinh mang, Bạch Nhạc vẫn chọn dùng Linh Tê Nghênh Khách ứng đối công kích từ Dương Nghiên.

Thế công từ Dương Nghiên rất mãnh liệt, ở chiều ngược lại, thế phòng thủ của Bạch Nhạc cũng rất xảo diệu.

Khác với những lần giao thủ trước kia, lần này đối mặt với công kích từ Dương Nghiên, Bạch Nhạc mới chính thức triệt để phơi bày hết sự tinh diệu của Linh Tê Nghênh Khách, hơn nữa còn khiến cho ai nấy đều thấy được rõ ràng.

Một chiêu Linh Tê Nghênh Khách vô cùng đơn giản, lại liên tục thi triển tới lui như thế, chỉ cần không phải ngộ tính quá kém, gần như ai nấy đều đã nhớ kỹ được, khăng khăng chính cái chiêu thức nhìn như đơn giản này, mỗi lần được tung ra dưới tay Bạch Nhạc lại trán phóng ra quang thải dị dạng.

Giao phong như thế, ở trong mắt chúng đệ tử ngoại môn tại trường lại càng thêm phần kinh tâm động phách.

Đây là lần đầu tiên bọn hắn biết được, thì ra kiếm chiêu đơn giản cũng có thể dùng đến cảnh giới xuất thần nhập hóa như vậy, mặc dù không khả năng từ đó cảm ngộ ra kiếm đạo, song cũng có thể từ đó ẩn ẩn ý thức được ý nghĩa kiếm đạo.

Trong ngắn hạn mà nói, loại trợ giúp này gần như không đưa tới biến hóa gì, nhưng thực tế lại khiến kiến thức về mặt kiếm đạo của bọn hắn tiến một bước dài, tùy theo thực lực đề thăng, trợ giúp này sẽ nảy đến tác dụng càng lúc càng lớn!

Ném ra mấy thứ này không nói, trong giao phong như thế, đối với Dương Nghiên cũng là một loại thể nghiệm khó có được!

Hắn vốn đang kẹt ở bậc cửa đột phá Linh Phủ Cảnh, hồi lâu mà chưa thể đột phá, nhưng qua trận chiến với Bạch Nhạc, lại phảng phất khiến hắn thấy được một mảnh thiên địa càng rộng lớn.

Oanh!

Càng đánh càng nhanh, Dương Nghiên thậm chí đã dần dần quên mất đây chỉ là một trường luận kiếm, không dừng ở mỗi kiếm chiêu, linh lực trong cơ thể theo đó bạo phát ra, điên cuồng áp chế về phía Bạch Nhạc.

Theo như quy củ luận kiếm, trận chiến này, thực tế Dương Nghiên đã bại.

Chỉ là, giờ đây, ai cũng nhìn ra, Dương Nghiên đã tiến nhập cảnh giới vong ngã, cực có khả năng đã bước đến cửa quan trọng nhất trong lúc đột phá Linh Phủ, lúc này, đương nhiên sẽ không ai đi quấy rầy hắn cả.

Còn về Bạch Nhạc, bản thân hắn vốn có ý thành toàn Dương Nghiên, tự nhiên càng không đề ra dị nghị!



Linh lực trong cơ thể lưu chuyển, sắc mặt Bạch Nhạc theo đó không giấu được vẻ ngưng trọng, nương theo Dương Nghiên bạo phát linh lực, chỉ dựa vào Linh Tê Nghênh Khách, Bạch Nhạc đã có chút không thủ được!

Nếu là giao thủ bình thường, đến cái lúc này, Bạch Nhạc đương nhiên sẽ không câu nệ mỗi thủ thế, chỉ cần thuận thế biến chiêu, mặc cho Dương Nghiên bộc phát ra toàn bộ thực lực, Bạch Nhạc vẫn tự tin ứng phó được. Nhưng vấn đề ở chỗ, Bạch Nhạc cũng nhìn ra, Dương Nghiên đã đến thời khắc then chốt để đối phá.

Lúc này, đành phải mặc cho Dương Nghiên tận tình phóng thích công kích, chỉ như vậy mới có thể giúp hắn thuận lợi đột phá, bước vào Linh Phủ Cảnh.

Một khi hắn biến chiêu, liền sẽ rất dễ cắt đứt Dương Nghiên cảm ngộ, thế nên, mặc dù gian nan, song Bạch Nhạc vẫn nỗ lực kiên trì, thoáng chốc, trên thân Bạch Nhạc đã xuất hiện hai đạo vết thương.

Vù vù!

Mắt thấy Bạch Nhạc bị thương, dưới đài không khỏi ồ lên tiếng xôn xao.

Bọn hắn tự nhiên nhìn ra được Dương Nghiên đã phạm quy, nhưng trong tình cảnh như thế, Bạch Nhạc vì trợ giúp Dương Nghiên cảm ngộ, lại vẫn kiên trì thủ vững, chỉ dùng mỗi chiêu Linh Tê Nghênh Khách để chống đỡ, đây tuyệt đối không phải là vì mặt mũi, mà là chân tâm thật ý muốn trợ giúp Dương Nghiên đột phá.

Vì thế mà ngay cả bản thân bị thương đều không để ý, phần khí độ đó, liền đã đủ để thắng được tôn trọng từ tất cả đệ tử.

Địch ý và khinh miệt đối với Bạch Nhạc trước kia, giờ đây đều đã tan thành mây khói.

- Không tầm thường!

Chứng kiến cảnh này, mấy vị trưởng lão ngồi trên ghế cũng không nhịn được tán thán.

Câu không tầm thường này không chỉ là nói Dương Nghiên lâm chiến đột phá, càng là để nói lòng dạ toàn lực tương trợ của Bạch Nhạc.

Một tên đệ tử chân truyền, bản thân thiên phú hơn người không tính là gì, nhưng nếu còn có được lòng dạ cam tâm tình nguyện trợ giúp đệ tử khác tu hành, đối với tông môn mà nói, vậy lại khó được.

Thành thật mà luận, vốn bọn hắn cũng có chút không hài lòng với chuyện Hà Diêu và Từ Phong cường hành cất nhắc Bạch Nhạc làm đệ tử chân truyện, thế nên mới chạy tới Thiên Tâm Phong để xem xem rốt cục Bạch Nhạc có mấy phần bản lĩnh, nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này, lại khiến chút bất mãn trong lòng bọn họ theo đó tan thành mây khói.

Có lẽ, luận thực lực, hiện tại Bạch Nhạc còn cách đệ tử chân truyền một khoảng không nhỏ, nhưng, có thiên phú kiếm đạo như thế, lại thêm phần lòng dạ này, giả lấ ngày giờ, vị trí đệ tử chân truyền dành cho hắn là điều hoàn toàn xứng đáng.

Có một vị đệ tử chân truyền như thế nhập chủ Thiên Tâm Phong, có thể truyền thừa Thiên Tâm Phong thật có thể tái hiện huy hoàng.

Oanh!

Một tiếng rền vang, kiếm trong tay Dương Nghiên rốt cục ngừng lại, nhưng ngay lúc này, một cổ linh lực cường đại chợt tóe bắn ra từ trên thân Dương Nghiên, hóa thành hấp lực đáng sợ, linh lực xung quanh theo đó bất ngờ trút vào trong cơ thể Dương Nghiên.

Gần như đồng thời, Từ Phong chợt bay lên, trực tiếp hạ xuống trên luận kiếm đài, tay áo khẽ phất, một cỗ linh lực nhu hòa tuôn ra bảo hộ Dương Nghiên, trực tiếp đưa Dương Nghiên đi xuống luận kiếm đài!

Khai mở Linh Phủ!

Được đến đột phá trên luận kiếm đài, Dương Nghiên bắt đầu khai mở Linh Phủ, Từ Phong đã có mặt ở đây, tự nhiên liền phải ra tay bảo hộ, trợ giúp Dương Nghiên hoàn thành đột phá.

Nhìn theo Dương Nghiên rơi xuống luận kiếm đài, Bạch Nhạc không khỏi thở phào một hơi, đến thời khắc sau cùng, lực lượng Dương Nghiên thi triển ra không nghi ngờ đã siêu việt Dẫn Linh Cảnh, hắn còn muốn dùng Linh Tê Nghênh Khách cường hành ngăn đỡ, tự nhiên khó mà làm được.

Thế nên chỉ thoáng chốc, trên thân Bạch Nhạc đã xuất hiện sáu bảy đạo vết thương, máu tươi nhuộm đỏ áo lót, bộ dạng hơi có chút nhếch nhác.

Nhưng mà lúc này, bộ dạng chật vật đó rơi vào trong mắt người khác lại đều hóa thành tôn kính.

Cũng không biết là ai khởi đầu, giờ này khắc này, toàn bộ đệ tử ngoại môn tại trường đều bất giác đồng loạt khom lưng cúi đầu hướng về phía Bạch Nhạc trên luận kiếm đài!

Cái cúi đầu này không phải để vái thực lực kiếm đạo siêu phàm của Bạch Nhạc, mà là vái phần lòng ngực bằng phẳng, thà rằng bị thương chịu thua cũng phải kiên trì trợ giúp Dương Nghiên đột phá.

 



 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook