Chương 266: Lựa chọn của Tô Nhan
Phiêu Linh Huyễn
29/04/2022
Nháy mắt, cho là Bạch Thanh Nhã đều không nhịn được hoa dung thất sắc.
Nữ tử áo hồng này tự nhiên chính là Tô Nhan.
Trước khi rời đi Bạch Nhạc từng nói qua, nếu gặp phải phiền toái gì, Bạch Thanh Nhã cứ đi tìm Tô Nhan, nhưng Bạch Thanh Nhã làm sao đều không ngờ, ở trước mặt đối phương, lá bài tẩy sau cùng của mình lại yếu đuối đến vậy.
- Không biết vị công tử này phải xưng hô thế nào?
Nhìn vào Bạch Nhạc, ý cười trên mặt Tô Nhan dần thu liễm, nghiêm túc mở miệng hỏi.
- Ta, Yến Bắc Thần!
Nhìn chằm chằm Tô Nhan, Bạch Nhạc lạnh lùng đáp.
Yến Bắc Thần?
Tức thì, trong đầu Tô Nhan chớp qua vô số ý niệm, lại không tài nào nhớ nổi Yến Bắc Thần là ai.
Nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Không ngờ trong Bạch gia còn ẩn giấu một ma nữ, hắc, chỉ riêng tội danh có tư giao với ma tu thôi cũng đã đủ khiến Bạch Nhạc hắn thân bại danh liệt rồi nhỉ?
Nghe thế, sắc mặt Bạch Thanh Nhã bỗng chợt đại biến, nàng không biết thân phận Tô Nhan, giờ nghe nói thế, quả thật khiến nàng kinh hãi, sợ tin tức này truyền đi sẽ hại tới Bạch Nhạc.
- Yến công tử chẳng phải cũng là ma tu? Lời ngươi nói, có người tin ư?
So với Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan trấn định hơn nhiều, lập tức lạnh lùng phản kích.
- Có lý.
Gật gật đầu, Bạch Nhạc khẽ cười nói:
- Thôi được, ta không hứng thú với ngươi, nể tình đều là ma tu, ngươi có thể cút đi, ta muốn chỉ có nàng và Bạch gia.
Nói đến nửa đoạn sau, áp lực khủng bố lần nữa tán phát.
Ngay cả Tô Nhan đều không khỏi sắc mặt tái xanh.
Khắc này, dù là nàng, trong lòng đều không nhịn được ngập ngừng.
Đối phương lai lịch bí ẩn, thực lực càng là sâu không lường được, một khi động thủ, nàng chẳng hề có nửa điểm tự tin.
Nhưng mà. . . Nàng vẫn nhớ như in lời Bạch Nhạc nói trước lúc rời đi, nếu hôm nay đào tẩu, mặc cho Bạch Thanh Nhã rơi vào tay đối phương, sau này biết làm sao ăn nói với Bạch Nhạc? Khi ấy, sợ rằng chỉ còn nước bỏ đi, không thấy Bạch Nhạc nữa.
Nếu Bạch Nhạc gần gần chỉ là Bạch Nhạc, tự nhiên không có gì để do dự, nhưng vấn đề là, nàng biết rõ, Bạch Nhạc thật ra là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân!
- Yến công tử, ngươi muốn khống chế Bạch gia, chẳng qua là để bức khiến Bạch Nhạc đi ra mà thôi! Chuyện Bạch gia vốn không liên quan gì đến ta, nhưng Bạch tiểu thư và ta tình như tỷ muội, chỉ cần ngươi để cho ta mang theo Bạch tiểu thư rời đi, ta tuyệt sẽ không nhúng tay vào chuyện Bạch gia nữa, thế nào?
Nhìn Yến Bắc Thần, Tô Nhan thử thăm dò nói.
Thời gian nàng đi theo bên người Bạch Nhạc không ngắn, tự nhiên rõ ràng, thật ra trọn cả Bạch gia, người Bạch Nhạc thực sự quan tâm chỉ có mỗi mình Bạch Thanh Nhã mà thôi, chỉ cần mang theo Bạch Thanh Nhã bình yên thoát thân, vậy liền có cái để ăn nói với Bạch Nhạc.
Lành lạnh nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc hừ nói:
- Xem ra Yến mỗ đã quá nhân từ, là ai cho ngươi lá gan cò kè mặc cả với ta? Hoặc là chính mình cút đi, hoặc là. . . cũng ở lại đây luôn!
Lúc đối mặt Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc không nỡ hù dọa, nhưng đối mặt Tô Nhan lại không cần phải khách khí như vậy.
Trên thực tế, từ khi Bạch Thanh Nhã phân phó nha hoàn đi tìm người, Bạch Nhạc sớm đã thấy được rõ ràng!
Lần này hắn đi về, vốn cũng ôm theo tâm tư thử xem Tô Nhan có đáng để tín nhiệm hay không.
Lúc hắn có mặt, tự nhiên đủ để uy hiếp khiến Tô Nhan không dám sinh dị tâm, nhưng lúc hắn không ở đây, Tô Nhan liệu còn đáng để tín nhiệm, Bạch Nhạc chưa thể khẳng định.
Sắc mặt thoáng có chút khó coi, trong lòng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Tô Nhan vẫn vứt bỏ tính toán đào tẩu.
Chỉ sát na, môt thanh chủy thủ bỗng chợt hiện ra trong tay Tô Nhan, hàn mang lóe lên, thình lình đâm tới yết hầu Bạch Nhạc.
Nhướng mày, Bạch Nhạc vẫn ngồi bất động trên ghế, đầu ngón tay khẽ búng, ra tay như điện!
Đinh!
Tức thì, chủy thủ đâm tới yết hầu hắn bị đầu ngón tay búng trúng, một cỗ đại lực đột nhiên ập tới, Tô Nhan chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, chủy thủ rời tay, cắm phập lên cột trụ sau lưng, thân chủy thủ còn không ngừng run rẩy.
Chỉ trong nháy mắt giao thủ, Tô Nhan đã bị dọa phá đảm, đối phương quá khủng bố!
Nàng không phải chưa từng thấy qua cao thủ Linh Phủ Cảnh, nhưng vô luận Cổ Hiên hay Lý Phù Nam, thậm chí thân là truyền nhân Ma Quân như Bạch Nhạc, so với đối phương, sợ rằng đều kém xa.
Nháy mắt đó, thậm chí Tô Nhan có ảo giác đối phương là cường giả Tinh Cung Cảnh.
Trốn!
Sau tích tắc giao thủ, Tô Nhan đã mất đi dũng khí tiếp tục đánh với đối phương.
Lập tức, thân hình Tô Nhan chợt lui, trực tiếp kéo Bạch Thanh Nhã trốn ra ngoài.
Tuy rất mãn ý với biểu hiện của Tô Nhan, song Bạch Nhạc há thật để cho Tô Nhan chạy mất, nhướng mày, đạp bước đi ra, ma khí khủng bố lan tràn, rõ ràng chậm thua Tô Nhan một bước, nhưng khi ra tay, phảng phất như lại vượt qua giới hạn không gian.
Lòng bàn tay xòe ra, trực tiếp túm lấy cổ gáy Tô Nhan, nhẹ nhàng bắt lại.
Thậm chí còn tiện tay vung lên, lôi cả Tô Nhan lẫn Bạch Thanh Nhã đưa đến trên ghế bên cạnh.
Khoảnh khắc đó, cả người Bạch Thanh Nhã bay lên, bị dọa cho nhắm thịt mắt lại, miệng hét ầm ĩ, nhưng khi rơi xuống, phảng phất như lại có một cỗ lực lượng nhu hòa đỡ lấy nàng, khiến nàng nhẹ nhàng rơi trên ghế, không hề cảm giác được nửa điểm đau đớn.
Cùng lúc, Bạch Nhạc cũng bắt lấy Tô Nhan kéo xuống, đặt ở trên đùi.
Sát na ấy, Tô Nhan không khỏi căng thẳng, ma khí trong cơ thể ầm vang bạo phát, tính liều mạng với Bạch Nhạc, nhưng mà, gần như đồng thời, một luồng ma khí chợt xâm nhập vào trong cơ thể, cường hành áp chế ma khí của nàng.
Tức thì, thân hình Tô Nhan vốn đang liều mạng giãy dụa chợt bỗng cứng đờ, trong mắt chớp qua một tia kinh hãi, tròng ngươi co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.
Ngay lúc đó, Bạch Nhạc cũng buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Nhan, nhếch môi hiện lên ý cười ra chiều cân nhắc, thong thả nói:
- Còn muốn chạy nữa không?
Ngẩng đầu, đưa lưng về phía cửa, lúc này trong mắt Tô Nhan nào còn vẻ gì sợ hãi, chỉ có mỗi kinh hỉ.
Đang định lên tiếng, lại cảm thấy sau lưng bị Bạch Nhạc bấm nhẹ một cái, lập tức tâm thần lĩnh hội, giả bộ ủy khuất quỳ gối nói:
- Tiểu nữ tài nghệ không bằng người, tự nhiên mặc cho công tử xử trí, chỉ là còn mong công tử đừng thương hại Bạch tiểu thư.
- Tô cô nương!
Bạch Thanh Nhã không biết chuyện xảy ra sau lưng hai người, thấy trong tình cảnh này mà Tô Nhan vẫn nhớ đến nàng, không khỏi cảm động rơi nước mắt:
- Yến Bắc Thần, người ngươi muốn bắt là ta, không liên quan gì tới nàng, ngươi thả nàng, ta mặc cho ngươi xử trí.
Trong lòng không khỏi đành chịu, Bạch Nhạc trừng mắt, âm trầm tự nhủ “Thanh Nhã tỷ, ngươi đúng là thiện lương đến mức khiến người đau đầu!”
- Ta nói rồi, ta chỉ ở lại đây chờ Bạch Nhạc đi về, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta đương nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi.
Bàn tay khẽ vỗ, đẩy ra Tô Nhan, Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Bạch tiểu thư, kể từ hôm nay, hết thảy mọi chuyện trong Bạch gia tạm thời do Tử Yên tiếp quản. . . Ngươi, không ý kiến gì chứ?
- . . .
Khẽ cắn môi, Bạch Thanh Nhã đành chịu, đáp ứng nói:
- Vâng!
- Tử Yên!
Sắc mặt lạnh lẽo, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên lập tức từ bên ngoài chạy tới.
- Công tử!
- Từ giờ trở đi, tiếp quản hết thảy sự vụ Bạch gia, nếu có người dám tiết lộ ra ngoài nửa lời về chuyện ngày hôm nay. . . Giết!
Trong mắt chớp qua hàn mang, Bạch Nhạc lạnh lùng phân phó.
- Vâng, công tử!
- Truyền lời cho Mộ Dung Thiên Kiếm, nói cho hắn, chuyện ta đáp ứng Mạc huynh đã làm được, bảo hắn tranh thủ làm việc! Vô luận có chuyện gì, cứ trực tiếp liên hệ với ngươi, sau đó ngươi báo lại cho ta.
Chậm rãi đi ra, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.
- Vâng!
- Còn nữa!
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Nói cho Mộ Dung Thiên Kiếm, người Bạch gia ta còn cần dùng, trước khi Bạch Nhạc đi về, nếu hắn dám khi dễ người Bạch gia, cẩn thận ta chặt tay.
Tính cách Mộ Dung Thiên Kiếm thế nào Bạch Nhạc hết sức rõ ràng, hiện tại muốn khống chế Bạch gia vào tay, chỉ bằng một mình hắn trong tình huống không bạo lộ thân phận, tự nhiên khó mà làm được, huống hồ còn phải che giấu tai mắt người khác, thế nên đành phải để cho Mộ Dung Thiên Kiếm sai người đến trông chừng Bạch gia.
Như thế, nếu mình không nghiêm lệnh, có trời mới biết Mộ Dung Thiên Kiếm sẽ dày vò Bạch gia thành bộ dạng gì, chỉ bằng mỗi mình Mộ Dung Tử Yên sợ rằng khó mà ngăn được hắn.
Dù đối với những người Bạch gia khác, thực ra Bạch Nhạc đều không có cảm tình quá sâu, nhưng nơi này nói thế nào cũng là nhà hắn, làm sao có thể nhìn nhà mình bị Mộ Dung Thiên Kiếm giày vò cho ô yên chướng khí.
Có những lời này, đoán chừng Mộ Dung Thiên Kiếm sẽ không dám hành sự ngang ngược.
Còn về hạ nhân Mộ Dung gia, có ví dụ ở Mộ Dung gia ngày hôm qua, hẳn sẽ không ai dám làm trái ý hắn.
- Vâng!
Vốn Mộ Dung Tử Yên còn có chút bận tâm Mộ Dung Thiên Kiếm làm càn, nhưng nghe nói thế, trong lòng lập tức buông lỏng.
Mặc dù trên thực tế không có giao tình gì với Bạch gia, nhưng nhìn Bạch gia, nàng lại nhớ tới Mộ Dung gia trước đây, đặt biệt là Bạch Thanh Nhã, thấy được đối phương, quả thực như thấy được chính mình trong quá khứ vậy.
Phân phó việc này xong, Bạch Nhạc lập tức mang theo Tô Nhan đi ra, nhàn nhạt phân phó nói
- Nghe nói ngươi đến từ Thính Hương Thủy Tạ gì đó, dẫn ta tới nơi kia nghỉ ngơi.
Há hốc mồm, Bạch Thanh Nhã vốn định cự tuyệt, rốt cuộc Thính Hương Thủy Tạ một mực là chỗ ở của Bạch Nhạc, chỉ là với tình hình này, nàng nơi nào còn dám nói cự tuyệt.
Còn về Tô Nhan, càng là không hề có nửa điểm do dự, lập tức dẫn Bạch Nhạc đến thẳng Thính Hương Thủy Tạ.
Lúc này nàng quả thực có một bụng vấn đề muốn hỏi Bạch Nhạc, tự nhiên biết, nếu Bạch Nhạc đã cố ý lộ ra thân phận trước mặt nàng, tất có lời muốn nói, há sẽ còn do dự.
Nhất là nghĩ đến, ngay cả Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc đều không cho biết, lại nguyện ý nói cho nàng, trong lòng bất giác liền cảm thấy vui vẻ.
Đương nhiên, cũng có cả mừng thầm, trước đó nàng tuy có chút do dự, song cuối cùng vẫn không vứt bỏ Bạch Thanh Nhã, đào tẩu một mình, bằng không, hiện tại kết cục chờ đợi nàng hẳn đã khác.
Điều này càng khiến Tô Nhan kiên định với ý niệm gắt gao theo đuổi bước chân Bạch Nhạc.
…
Nữ tử áo hồng này tự nhiên chính là Tô Nhan.
Trước khi rời đi Bạch Nhạc từng nói qua, nếu gặp phải phiền toái gì, Bạch Thanh Nhã cứ đi tìm Tô Nhan, nhưng Bạch Thanh Nhã làm sao đều không ngờ, ở trước mặt đối phương, lá bài tẩy sau cùng của mình lại yếu đuối đến vậy.
- Không biết vị công tử này phải xưng hô thế nào?
Nhìn vào Bạch Nhạc, ý cười trên mặt Tô Nhan dần thu liễm, nghiêm túc mở miệng hỏi.
- Ta, Yến Bắc Thần!
Nhìn chằm chằm Tô Nhan, Bạch Nhạc lạnh lùng đáp.
Yến Bắc Thần?
Tức thì, trong đầu Tô Nhan chớp qua vô số ý niệm, lại không tài nào nhớ nổi Yến Bắc Thần là ai.
Nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Không ngờ trong Bạch gia còn ẩn giấu một ma nữ, hắc, chỉ riêng tội danh có tư giao với ma tu thôi cũng đã đủ khiến Bạch Nhạc hắn thân bại danh liệt rồi nhỉ?
Nghe thế, sắc mặt Bạch Thanh Nhã bỗng chợt đại biến, nàng không biết thân phận Tô Nhan, giờ nghe nói thế, quả thật khiến nàng kinh hãi, sợ tin tức này truyền đi sẽ hại tới Bạch Nhạc.
- Yến công tử chẳng phải cũng là ma tu? Lời ngươi nói, có người tin ư?
So với Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan trấn định hơn nhiều, lập tức lạnh lùng phản kích.
- Có lý.
Gật gật đầu, Bạch Nhạc khẽ cười nói:
- Thôi được, ta không hứng thú với ngươi, nể tình đều là ma tu, ngươi có thể cút đi, ta muốn chỉ có nàng và Bạch gia.
Nói đến nửa đoạn sau, áp lực khủng bố lần nữa tán phát.
Ngay cả Tô Nhan đều không khỏi sắc mặt tái xanh.
Khắc này, dù là nàng, trong lòng đều không nhịn được ngập ngừng.
Đối phương lai lịch bí ẩn, thực lực càng là sâu không lường được, một khi động thủ, nàng chẳng hề có nửa điểm tự tin.
Nhưng mà. . . Nàng vẫn nhớ như in lời Bạch Nhạc nói trước lúc rời đi, nếu hôm nay đào tẩu, mặc cho Bạch Thanh Nhã rơi vào tay đối phương, sau này biết làm sao ăn nói với Bạch Nhạc? Khi ấy, sợ rằng chỉ còn nước bỏ đi, không thấy Bạch Nhạc nữa.
Nếu Bạch Nhạc gần gần chỉ là Bạch Nhạc, tự nhiên không có gì để do dự, nhưng vấn đề là, nàng biết rõ, Bạch Nhạc thật ra là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân!
- Yến công tử, ngươi muốn khống chế Bạch gia, chẳng qua là để bức khiến Bạch Nhạc đi ra mà thôi! Chuyện Bạch gia vốn không liên quan gì đến ta, nhưng Bạch tiểu thư và ta tình như tỷ muội, chỉ cần ngươi để cho ta mang theo Bạch tiểu thư rời đi, ta tuyệt sẽ không nhúng tay vào chuyện Bạch gia nữa, thế nào?
Nhìn Yến Bắc Thần, Tô Nhan thử thăm dò nói.
Thời gian nàng đi theo bên người Bạch Nhạc không ngắn, tự nhiên rõ ràng, thật ra trọn cả Bạch gia, người Bạch Nhạc thực sự quan tâm chỉ có mỗi mình Bạch Thanh Nhã mà thôi, chỉ cần mang theo Bạch Thanh Nhã bình yên thoát thân, vậy liền có cái để ăn nói với Bạch Nhạc.
Lành lạnh nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc hừ nói:
- Xem ra Yến mỗ đã quá nhân từ, là ai cho ngươi lá gan cò kè mặc cả với ta? Hoặc là chính mình cút đi, hoặc là. . . cũng ở lại đây luôn!
Lúc đối mặt Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc không nỡ hù dọa, nhưng đối mặt Tô Nhan lại không cần phải khách khí như vậy.
Trên thực tế, từ khi Bạch Thanh Nhã phân phó nha hoàn đi tìm người, Bạch Nhạc sớm đã thấy được rõ ràng!
Lần này hắn đi về, vốn cũng ôm theo tâm tư thử xem Tô Nhan có đáng để tín nhiệm hay không.
Lúc hắn có mặt, tự nhiên đủ để uy hiếp khiến Tô Nhan không dám sinh dị tâm, nhưng lúc hắn không ở đây, Tô Nhan liệu còn đáng để tín nhiệm, Bạch Nhạc chưa thể khẳng định.
Sắc mặt thoáng có chút khó coi, trong lòng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Tô Nhan vẫn vứt bỏ tính toán đào tẩu.
Chỉ sát na, môt thanh chủy thủ bỗng chợt hiện ra trong tay Tô Nhan, hàn mang lóe lên, thình lình đâm tới yết hầu Bạch Nhạc.
Nhướng mày, Bạch Nhạc vẫn ngồi bất động trên ghế, đầu ngón tay khẽ búng, ra tay như điện!
Đinh!
Tức thì, chủy thủ đâm tới yết hầu hắn bị đầu ngón tay búng trúng, một cỗ đại lực đột nhiên ập tới, Tô Nhan chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, chủy thủ rời tay, cắm phập lên cột trụ sau lưng, thân chủy thủ còn không ngừng run rẩy.
Chỉ trong nháy mắt giao thủ, Tô Nhan đã bị dọa phá đảm, đối phương quá khủng bố!
Nàng không phải chưa từng thấy qua cao thủ Linh Phủ Cảnh, nhưng vô luận Cổ Hiên hay Lý Phù Nam, thậm chí thân là truyền nhân Ma Quân như Bạch Nhạc, so với đối phương, sợ rằng đều kém xa.
Nháy mắt đó, thậm chí Tô Nhan có ảo giác đối phương là cường giả Tinh Cung Cảnh.
Trốn!
Sau tích tắc giao thủ, Tô Nhan đã mất đi dũng khí tiếp tục đánh với đối phương.
Lập tức, thân hình Tô Nhan chợt lui, trực tiếp kéo Bạch Thanh Nhã trốn ra ngoài.
Tuy rất mãn ý với biểu hiện của Tô Nhan, song Bạch Nhạc há thật để cho Tô Nhan chạy mất, nhướng mày, đạp bước đi ra, ma khí khủng bố lan tràn, rõ ràng chậm thua Tô Nhan một bước, nhưng khi ra tay, phảng phất như lại vượt qua giới hạn không gian.
Lòng bàn tay xòe ra, trực tiếp túm lấy cổ gáy Tô Nhan, nhẹ nhàng bắt lại.
Thậm chí còn tiện tay vung lên, lôi cả Tô Nhan lẫn Bạch Thanh Nhã đưa đến trên ghế bên cạnh.
Khoảnh khắc đó, cả người Bạch Thanh Nhã bay lên, bị dọa cho nhắm thịt mắt lại, miệng hét ầm ĩ, nhưng khi rơi xuống, phảng phất như lại có một cỗ lực lượng nhu hòa đỡ lấy nàng, khiến nàng nhẹ nhàng rơi trên ghế, không hề cảm giác được nửa điểm đau đớn.
Cùng lúc, Bạch Nhạc cũng bắt lấy Tô Nhan kéo xuống, đặt ở trên đùi.
Sát na ấy, Tô Nhan không khỏi căng thẳng, ma khí trong cơ thể ầm vang bạo phát, tính liều mạng với Bạch Nhạc, nhưng mà, gần như đồng thời, một luồng ma khí chợt xâm nhập vào trong cơ thể, cường hành áp chế ma khí của nàng.
Tức thì, thân hình Tô Nhan vốn đang liều mạng giãy dụa chợt bỗng cứng đờ, trong mắt chớp qua một tia kinh hãi, tròng ngươi co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.
Ngay lúc đó, Bạch Nhạc cũng buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Nhan, nhếch môi hiện lên ý cười ra chiều cân nhắc, thong thả nói:
- Còn muốn chạy nữa không?
Ngẩng đầu, đưa lưng về phía cửa, lúc này trong mắt Tô Nhan nào còn vẻ gì sợ hãi, chỉ có mỗi kinh hỉ.
Đang định lên tiếng, lại cảm thấy sau lưng bị Bạch Nhạc bấm nhẹ một cái, lập tức tâm thần lĩnh hội, giả bộ ủy khuất quỳ gối nói:
- Tiểu nữ tài nghệ không bằng người, tự nhiên mặc cho công tử xử trí, chỉ là còn mong công tử đừng thương hại Bạch tiểu thư.
- Tô cô nương!
Bạch Thanh Nhã không biết chuyện xảy ra sau lưng hai người, thấy trong tình cảnh này mà Tô Nhan vẫn nhớ đến nàng, không khỏi cảm động rơi nước mắt:
- Yến Bắc Thần, người ngươi muốn bắt là ta, không liên quan gì tới nàng, ngươi thả nàng, ta mặc cho ngươi xử trí.
Trong lòng không khỏi đành chịu, Bạch Nhạc trừng mắt, âm trầm tự nhủ “Thanh Nhã tỷ, ngươi đúng là thiện lương đến mức khiến người đau đầu!”
- Ta nói rồi, ta chỉ ở lại đây chờ Bạch Nhạc đi về, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta đương nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi.
Bàn tay khẽ vỗ, đẩy ra Tô Nhan, Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Bạch tiểu thư, kể từ hôm nay, hết thảy mọi chuyện trong Bạch gia tạm thời do Tử Yên tiếp quản. . . Ngươi, không ý kiến gì chứ?
- . . .
Khẽ cắn môi, Bạch Thanh Nhã đành chịu, đáp ứng nói:
- Vâng!
- Tử Yên!
Sắc mặt lạnh lẽo, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên lập tức từ bên ngoài chạy tới.
- Công tử!
- Từ giờ trở đi, tiếp quản hết thảy sự vụ Bạch gia, nếu có người dám tiết lộ ra ngoài nửa lời về chuyện ngày hôm nay. . . Giết!
Trong mắt chớp qua hàn mang, Bạch Nhạc lạnh lùng phân phó.
- Vâng, công tử!
- Truyền lời cho Mộ Dung Thiên Kiếm, nói cho hắn, chuyện ta đáp ứng Mạc huynh đã làm được, bảo hắn tranh thủ làm việc! Vô luận có chuyện gì, cứ trực tiếp liên hệ với ngươi, sau đó ngươi báo lại cho ta.
Chậm rãi đi ra, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.
- Vâng!
- Còn nữa!
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Nói cho Mộ Dung Thiên Kiếm, người Bạch gia ta còn cần dùng, trước khi Bạch Nhạc đi về, nếu hắn dám khi dễ người Bạch gia, cẩn thận ta chặt tay.
Tính cách Mộ Dung Thiên Kiếm thế nào Bạch Nhạc hết sức rõ ràng, hiện tại muốn khống chế Bạch gia vào tay, chỉ bằng một mình hắn trong tình huống không bạo lộ thân phận, tự nhiên khó mà làm được, huống hồ còn phải che giấu tai mắt người khác, thế nên đành phải để cho Mộ Dung Thiên Kiếm sai người đến trông chừng Bạch gia.
Như thế, nếu mình không nghiêm lệnh, có trời mới biết Mộ Dung Thiên Kiếm sẽ dày vò Bạch gia thành bộ dạng gì, chỉ bằng mỗi mình Mộ Dung Tử Yên sợ rằng khó mà ngăn được hắn.
Dù đối với những người Bạch gia khác, thực ra Bạch Nhạc đều không có cảm tình quá sâu, nhưng nơi này nói thế nào cũng là nhà hắn, làm sao có thể nhìn nhà mình bị Mộ Dung Thiên Kiếm giày vò cho ô yên chướng khí.
Có những lời này, đoán chừng Mộ Dung Thiên Kiếm sẽ không dám hành sự ngang ngược.
Còn về hạ nhân Mộ Dung gia, có ví dụ ở Mộ Dung gia ngày hôm qua, hẳn sẽ không ai dám làm trái ý hắn.
- Vâng!
Vốn Mộ Dung Tử Yên còn có chút bận tâm Mộ Dung Thiên Kiếm làm càn, nhưng nghe nói thế, trong lòng lập tức buông lỏng.
Mặc dù trên thực tế không có giao tình gì với Bạch gia, nhưng nhìn Bạch gia, nàng lại nhớ tới Mộ Dung gia trước đây, đặt biệt là Bạch Thanh Nhã, thấy được đối phương, quả thực như thấy được chính mình trong quá khứ vậy.
Phân phó việc này xong, Bạch Nhạc lập tức mang theo Tô Nhan đi ra, nhàn nhạt phân phó nói
- Nghe nói ngươi đến từ Thính Hương Thủy Tạ gì đó, dẫn ta tới nơi kia nghỉ ngơi.
Há hốc mồm, Bạch Thanh Nhã vốn định cự tuyệt, rốt cuộc Thính Hương Thủy Tạ một mực là chỗ ở của Bạch Nhạc, chỉ là với tình hình này, nàng nơi nào còn dám nói cự tuyệt.
Còn về Tô Nhan, càng là không hề có nửa điểm do dự, lập tức dẫn Bạch Nhạc đến thẳng Thính Hương Thủy Tạ.
Lúc này nàng quả thực có một bụng vấn đề muốn hỏi Bạch Nhạc, tự nhiên biết, nếu Bạch Nhạc đã cố ý lộ ra thân phận trước mặt nàng, tất có lời muốn nói, há sẽ còn do dự.
Nhất là nghĩ đến, ngay cả Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc đều không cho biết, lại nguyện ý nói cho nàng, trong lòng bất giác liền cảm thấy vui vẻ.
Đương nhiên, cũng có cả mừng thầm, trước đó nàng tuy có chút do dự, song cuối cùng vẫn không vứt bỏ Bạch Thanh Nhã, đào tẩu một mình, bằng không, hiện tại kết cục chờ đợi nàng hẳn đã khác.
Điều này càng khiến Tô Nhan kiên định với ý niệm gắt gao theo đuổi bước chân Bạch Nhạc.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.