Chương 247: Mạc Vân Tô, ngươi lăn ra đây cho ta!
Phiêu Linh Huyễn
25/04/2022
- Chết rồi? Cứ vậy chết thật rồi!
Lúc Bạch Nhạc bị người Hàn Sơn trách móc, những người khác đều không khỏi ồ lên, thẳng đến hiện tại, vẫn có không ít người chưa thể chấp nhận sự thực này.
Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu a!
Đè ép hết thảy thiên tài Thanh Châu trong cùng thế hệ, từ trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, vốn đã có thể bước vào Tinh Cung Cảnh, sau cùng lại cứ vậy chết trong Thất Tinh Tháp, điều này thực sự quá khó để tin!
Nhưng nếu nói không tin, giờ đây con đường ánh sáng đã tiêu tán, Thất Tinh Tháp cũng đã lần nữa giấu mình trong hư không, lại vẫn chẳng thấy bóng dáng Lý Phù Nam đâu?
Lại nhìn về phía Bạch Nhạc, thần tình đám đông có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Trừ người Hàn Sơn ra, trong mắt người các tông phái khác đã tràn đầy nóng bỏng và sùng bái.
- Chúc mừng Bạch sư huynh thông qua khảo nghiệm Thất Tinh Tháp!
- Bạch sư huynh mới là nhân tuyển Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu!
- Bạch sư huynh, tiểu đệ nguyện thiết yến đón gió tẩy trần cho sư huynh, không biết Bạch sư huynh có thể góp mặt được không?
- Lê Sơn Tông tùy thời hoan nghênh Bạch sư huynh đại giá quang lâm!
- . . .
Vô số người chen chúc thỉnh mời Bạch Nhạc, nỗ lực kéo lên quan hệ với Bạch Nhạc, chúng sinh bách thái, chẳng qua như thế mà thôi.
Lần này Bạch Nhạc mới tính là thực sự nổi danh, từ sau ngày hôm nay, hai tiếng Bạch Nhạc chú định sẽ trở thành cái tên mà tất cả tu hành giả tại Thanh Châu đều sẽ nhớ kỹ.
Từ khoảnh khắc hắn đạp lên con đường ánh sáng đi ra Thất Tinh Tháp, hắn liền đã thay thế Lý Phù Nam, trở thành Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu!
Còn về Lý Phù Nam đã chết đi. . . Ai quan tâm đâu?
Thế giới này, chỉ có người thành công mới được thế nhân ghi nhớ!
- Hay lắm hay lắm! Ha ha, ba lão hỏa chúng ta tranh nửa ngày, cuối cùng lại thành tiện nghi tiểu tử này, chuyện trên đời đúng là không biết đâu mà lần.
Trong mắt chớp qua một tia trào phúng, Huyết Vô Ngân đột nhiên cười lớn nói.
Huyết Vô Ngân vừa lên tiếng, hiện trường lập tức lần nữa chết lặng.
Trước đó bị Tinh Hà lão tổ châm chọc, Huyết Vô Ngân không cách nào phản bác, nhưng giờ đây thấy được người đi ra từ trong Thất Tinh Tháp không phải Lý Phù Nam, tâm tình Huyết Vô Ngân lập tức tốt lên rất nhiều.
Hắn chịu thiệt, cái đó không tính là gì, đến cảnh giới như bọn hắn, mặt mũi càng quan trọng hơn chút lợi ích kia.
Quan trọng hơn hết là, hắn nghe được rõ ràng câu nói lúc Bạch Nhạc vừa đi ra từ Thất Tinh Tháp, đối mặt với Tinh Hà lão tổ.
Đệ tử Linh Tê Kiếm Tông Bạch Nhạc!
Xưng hô này rất thú vị, đó không đơn giản chỉ là lời tự giới thiệu, mà rõ ràng còn có ý cự tuyệt trong đó.
Cơ mặt khẽ co quắp lại, thần sắc Tinh Hà lão tổ hơi có chút khó coi, lại căn bản không cách nào phát tác, cười khổ một tiếng, quay sang Bạch Nhạc nói:
- Bạch Nhạc, ngươi thông qua khảo nghiệm Thất Tinh Tháp, được đến truyền thừa của Thất Tinh tổ sư, hôm nay liệu có nguyện ý bái nhập bản tông?
Tức thì, hiện trường triệt để an tĩnh, tất cả mọi người đều đổ dồn chú ý về phía Bạch Nhạc, chờ lấy Bạch Nhạc trả lời.
Đáp án này khả năng sẽ ảnh hưởng cực lớn đối với thế cục của trọn cả Thanh Châu.
Trầm mặc một lúc, sau đó Bạch Nhạc lần nữa khom lưng cúi đầu với Tinh Hà lão tổ, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ lão tổ ưu ái, chỉ là Bạch Nhạc thân làm đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, không dám nương nhờ môn phái khác!
Bạch Nhạc tự nhiên nghe ra được ý ở trong lời Tinh Hà lão tổ, đồng thời cũng hiểu, chỉ cần hắn gật đầu, liền có thể trở thành đệ tử chân trời Thất Tinh Tông, từ nay về sau sẽ được đến Thất Tinh Tông che chở, một bước trở thành ngôi sao sáng nhất Thanh Châu!
Dù là dùng tài nguyên bồi đắp, Thất Tinh Tông cũng tất sẽ đẩy hắn lên Tinh Cung Cảnh.
Nhưng mà khắc này, Bạch Nhạc lại vẫn kiên quyết cự tuyệt! Không phải hắn không biết đạo lí đối nhân xử thế, mà là trong lòng một mực có được nguyên tắc xử sự của riêng mình.
Lúc trước rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc từng đáp ứng, ba năm sau sẽ phản hồi Linh Tê Kiếm Tông, trợ giúp Linh Tê Kiếm Tông tham dự tông môn khảo hạch.
Lời hứa quân tử, có chết trăm lần cũng không hối hận!
Nếu bởi vì Thất Tinh Tông đưa ra điều kiện càng tốt, có thể thu lấy càng nhiều lợi ích liền tùy ý hủy đi hứa hẹn, chính bản thân Bạch Nhạc đều sẽ coi thường chính mình.
Huống hồ, trong lòng Bạch Nhạc rõ ràng trên thân hắn rốt cục có bao nhiêu bí mật.
Một khi thời gian dài ở lại trong Thất Tinh Tông, thậm chí có thể là ở bên người Tinh Hà lão tổ, hắn chưa chắc đã không lộ ra sơ hở.
Về tình về lý, hắn đều không có lý do bái nhập Thất Tinh Tông.
Dù cho sớm đã đoán được kết quả, nhưng đến lúc thật chính tai nghe được câu trả lời của Bạch Nhạc, Tinh Hà lão tổ vẫn không giấu được vẻ thất vọng. Chỉ là, lấy thân phận của hắn, tự nhiên không tiện biểu hiện đi ra, càng sẽ không dây dưa thêm nữa.
- Đã vậy, từ ngày hôm nay, ngươi chính là khách khanh bản tông, sau này nếu bản tông gặp nạn, ngươi tất phải giơ tay cứu viện, thế được không?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tinh Hà lão tổ lần nữa mở miệng hỏi.
Đây chính là quy củ khi tham dự khảo nghiệm Thất Tinh Tháp, nếu ngay cả điều này Bạch Nhạc đều không đáp ứng, hắn đành phải đích thân ra tay phế bỏ tu vi Bạch Nhạc, đây cũng là đại giá khi tiếp thu Thất Tinh Tháp truyền thừa.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc khom người vái tiếp một vái:
- Đệ tử nguyện làm khách khanh Thất Tinh Tông, vui buồn có nhau, có chết cũng không hối hận!
Nghe được hồi đáp này, thần sắc Tinh Hà lão tổ mới hòa hoãn ít nhiều, khẽ gật đầu nói:
- Vậy là tốt nhất!
Dứt lời, Tinh Hà lão tổ lập tức quay sang Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân nói:
- Hai vị, mặc dù người thông qua khảo nghiệm không phải Lý Phù Nam, nhưng đổ ước giữa hai vị chắc vẫn thực hiện chứ?
Tuy Bạch Nhạc không chịu bái nhập Thất Tinh Tông, nhưng sau cùng vẫn trở thành khách khanh Thất Tinh Tông, tầng thân phận này chính là phần nhân quả không nhỏ.
Đã vậy, lại ngại gì không đưa tặng thêm cho Bạch Nhạc một phần nhân tình?
Dù sao mối lợi này cũng không phải Thất Tinh Tông cầm ra, mà là Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân cầm ra.
Hừ nhẹ một tiếng, Huyết Vô Ngân không đáng nói:
- Tinh Hà lão nhi, ngươi không cần ở đó lấy lòng, chuyện bản quân đã đáp ứng, tự nhiên không lý nào lại đổi ý.
Trong lúc nói chuyện, tay áo Huyết Vô Ngân khẽ vung lên, lập tức một đạo huyết ảnh bay ra, rơi thẳng đến trước mặt Bạch Nhạc.
Cũng không đợi người khác lên tiếng, Huyết Vô Ngân đã mang theo Mạc Vô Tình xung thiên mà lên:
- Tinh Hà lão nhi, ván này là bản quân thua, chúng ta ngày sau gặp lại!
Trong đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bước vào Thất Tinh Tháp lần này, trừ Mạc Vô Tình ra, toàn quân đều lật chìm, đánh cuộc lại thua mất Huyết Ảnh Ngoa, tự nhiên tính là Huyết Vô Ngân thua, chỉ là nhân vật như thế, phong thái cỡ nào! Dù thua, há sẽ bà bà mụ mụ tính toán so đo, tự nhiên đi được dứt khoát.
Ngay cả Huyết Vô Ngân đều đưa ra Huyết Ảnh Ngoa, Tử Dương Chân Nhân tự nhiên không có dư địa để đổi ý, ngón tay khẽ búng, một chiếc hộp ngọc rơi đến trong ngực Bạch Nhạc.
So với người khác, kỳ thật Tử Dương Chân Nhân càng quen thuộc Bạch Nhạc.
Đương sơ Bạch Nhạc chẳng qua chỉ là một tên tiểu tạp dịch, gần gần vì giúp Vân Mộng Chân, được đến Vân Mộng Chân ưu ái, từ đó một bước lên mây, thậm chí ẩn ẩn vượt lên Văn Trạch, trở thành cái gọi là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, khiến trong lòng hắn đều không khỏi có chút thổn thức.
Nhưng mà rốt cục giữa Bạch Nhạc và Đạo Lăng Thiên Tông cũng có một phần sâu xa, trước sau đều phải cầm ra phần lễ vật này, hắn tự nhiên không muốn nhân tình rơi hết lên thân Tinh Hà lão tổ.
- Bạch Nhạc, ngươi và Đạo Lăng Thiên Tông chúng ta cũng tính là có duyên, trái Linh Khư Quả thượng phẩm này có thể giúp ngươi ngày sau thuận lợi mở ra Tinh Cung!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tử Dương Chân Nhân nhàn nhạt nói:
- Sau này nếu ngươi có được thành tựu, không ngại đến Đạo Lăng Thiên Tông một chuyến.
Nghe được lời này của Tử Dương Chân Nhân, trong lòng Bạch Nhạc cũng cảm khái vạn ngàn.
Trước đây lúc ở Linh Tê Kiếm Tông, hắn ngay cả tư cách tiếp lời Tử Dương Chân Nhân đều không có, dù thỉnh mời hắn bái nhập Đạo Lăng Thiên Tông, cũng là do Văn Trạch tới nhắn, từ đầu đến cuối, Tử Dương Chân Nhân thậm chí chưa từng nhìn hắn lấy một lần.
Hệt như, ở trong mắt đối phương, mình chẳng qua chỉ là con kiến hôi.
Nhưng giờ đây, dù là Tử Dương Chân Nhân, đều cũng vẻ mặt ôn hoà đưa ra cành ô-liu với mình.
Đây tự nhiên không phải Tử Dương Chân Nhân đổi tính, mà là thực lực và giá trị bản thân đổi khác, đối với Bạch Nhạc mà nói, đây không nghi ngờ mới là chuyện khiến hắn hưng phấn nhất.
Nếu như Vân Mộng Chân biết được hết thảy ở đây. . . Liệu nàng có sẽ thừa nhận, khoảng cách giữa mình và nàng lại gần thêm một bước!
Trong đầu chớp qua ý niệm đó, Bạch Nhạc lập tức hít sâu một hơi, quay sang Tử Dương Chân Nhân khom lưng cúi đầu:
- Chính như ước nguyện, sau này nếu có được thành tựu, Bạch Nhạc tất đích thân đến Đạo Lăng Thiên Tông bái tạ!
Khẽ gật đầu, Tử Dương Chân Nhân không nói gì thêm, bước ra một bước, lao vút lên biến mất phía chân trời.
- Tán thôi!
Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân đều đã rời đi, thịnh hội Thất Tinh Tháp lần này tự nhiên cũng theo đó kết thúc.
Nếu Bạch Nhạc đã không chịu bái nhập Thất Tinh Tông, rất nhiều phân đoạn tiếp sau đành phải thủ tiêu.
Nhàn nhạt phun ra hai tiếng, Tinh Hà lão tổ cũng theo đó rời đi.
Ba vị lão tổ cùng lúc rời đi, hiện trường lập tức lần nữa sôi trào.
Vô số người chen chúc hướng đến chỗ Bạch Nhạc, trong đó thậm chí không thiếu đám nữ tu vừa nãy mới kêu gào Lý sư huynh ta yêu ngươi.
Chỉ có bên phía Hàn Sơn là im lìm như thóc, rất không hòa hợp với bầu không khí chúc mừng bao quanh, song chẳng mấy chốc liền bị dìm ngập, không tạo ra được ảnh hưởng gì.
- Chư vị, chư vị! Hôm nay là ngày lành Bạch huynh đệ thông qua khảo nghiệm Thất Tinh Tháp, trở thành khách khanh của Thất Tinh Tông chúng ta! Ta đã sai người bày tiệc rượu, hôm nay chúng ta không say không nghỉ!
Đứng trong đám đông, Dương Bằng cao giọng kêu hô, tức thì lần nữa cuộn lên một hồi sôi trào.
- Chậm đã!
Trong vòng vây chúng nhân, Bạch Nhạc đột nhiên áp tay xuống, trầm giọng nói:
- Đa tạ chư vị ưu ái, chỉ là trước lúc này, ta còn một món nợ cần thanh toán!
Thoáng ngừng khoảnh khắc, linh lực trong cơ thể bất ngờ bạo phát, Bạch Nhạc lớn tiếng quát:
- Mạc Vân Tô, ngươi lăn ra đây cho ta!
Tức thì, đám đông ngây dại, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau!
Mạc Vân Tô, người này bọn hắn biết, nhưng mà, giữa Bạch Nhạc và Mạc Vân Tô có ân oán gì, đến mức một ngày đều không muốn đợi, cứ phải thanh toán trong ngày đại hỉ? Thù lớn đến vậy cơ à!
Nhất thời, chúng nhân đảo mắt nhìn quanh, nỗ lực tìm ra bóng dáng Mạc Vân Tô.
Mạc Vân Tô vốn không phải hạng vô danh, nhiều người như vậy cùng lúc tìm, tự nhiên rất nhanh liền bị phát hiện.
Đám đông tự giác tách ra, chừa lại Mạc Vân Tô sắc mặt tái nhợt đứng ở đó.
…
Lúc Bạch Nhạc bị người Hàn Sơn trách móc, những người khác đều không khỏi ồ lên, thẳng đến hiện tại, vẫn có không ít người chưa thể chấp nhận sự thực này.
Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu a!
Đè ép hết thảy thiên tài Thanh Châu trong cùng thế hệ, từ trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, vốn đã có thể bước vào Tinh Cung Cảnh, sau cùng lại cứ vậy chết trong Thất Tinh Tháp, điều này thực sự quá khó để tin!
Nhưng nếu nói không tin, giờ đây con đường ánh sáng đã tiêu tán, Thất Tinh Tháp cũng đã lần nữa giấu mình trong hư không, lại vẫn chẳng thấy bóng dáng Lý Phù Nam đâu?
Lại nhìn về phía Bạch Nhạc, thần tình đám đông có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Trừ người Hàn Sơn ra, trong mắt người các tông phái khác đã tràn đầy nóng bỏng và sùng bái.
- Chúc mừng Bạch sư huynh thông qua khảo nghiệm Thất Tinh Tháp!
- Bạch sư huynh mới là nhân tuyển Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu!
- Bạch sư huynh, tiểu đệ nguyện thiết yến đón gió tẩy trần cho sư huynh, không biết Bạch sư huynh có thể góp mặt được không?
- Lê Sơn Tông tùy thời hoan nghênh Bạch sư huynh đại giá quang lâm!
- . . .
Vô số người chen chúc thỉnh mời Bạch Nhạc, nỗ lực kéo lên quan hệ với Bạch Nhạc, chúng sinh bách thái, chẳng qua như thế mà thôi.
Lần này Bạch Nhạc mới tính là thực sự nổi danh, từ sau ngày hôm nay, hai tiếng Bạch Nhạc chú định sẽ trở thành cái tên mà tất cả tu hành giả tại Thanh Châu đều sẽ nhớ kỹ.
Từ khoảnh khắc hắn đạp lên con đường ánh sáng đi ra Thất Tinh Tháp, hắn liền đã thay thế Lý Phù Nam, trở thành Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu!
Còn về Lý Phù Nam đã chết đi. . . Ai quan tâm đâu?
Thế giới này, chỉ có người thành công mới được thế nhân ghi nhớ!
- Hay lắm hay lắm! Ha ha, ba lão hỏa chúng ta tranh nửa ngày, cuối cùng lại thành tiện nghi tiểu tử này, chuyện trên đời đúng là không biết đâu mà lần.
Trong mắt chớp qua một tia trào phúng, Huyết Vô Ngân đột nhiên cười lớn nói.
Huyết Vô Ngân vừa lên tiếng, hiện trường lập tức lần nữa chết lặng.
Trước đó bị Tinh Hà lão tổ châm chọc, Huyết Vô Ngân không cách nào phản bác, nhưng giờ đây thấy được người đi ra từ trong Thất Tinh Tháp không phải Lý Phù Nam, tâm tình Huyết Vô Ngân lập tức tốt lên rất nhiều.
Hắn chịu thiệt, cái đó không tính là gì, đến cảnh giới như bọn hắn, mặt mũi càng quan trọng hơn chút lợi ích kia.
Quan trọng hơn hết là, hắn nghe được rõ ràng câu nói lúc Bạch Nhạc vừa đi ra từ Thất Tinh Tháp, đối mặt với Tinh Hà lão tổ.
Đệ tử Linh Tê Kiếm Tông Bạch Nhạc!
Xưng hô này rất thú vị, đó không đơn giản chỉ là lời tự giới thiệu, mà rõ ràng còn có ý cự tuyệt trong đó.
Cơ mặt khẽ co quắp lại, thần sắc Tinh Hà lão tổ hơi có chút khó coi, lại căn bản không cách nào phát tác, cười khổ một tiếng, quay sang Bạch Nhạc nói:
- Bạch Nhạc, ngươi thông qua khảo nghiệm Thất Tinh Tháp, được đến truyền thừa của Thất Tinh tổ sư, hôm nay liệu có nguyện ý bái nhập bản tông?
Tức thì, hiện trường triệt để an tĩnh, tất cả mọi người đều đổ dồn chú ý về phía Bạch Nhạc, chờ lấy Bạch Nhạc trả lời.
Đáp án này khả năng sẽ ảnh hưởng cực lớn đối với thế cục của trọn cả Thanh Châu.
Trầm mặc một lúc, sau đó Bạch Nhạc lần nữa khom lưng cúi đầu với Tinh Hà lão tổ, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ lão tổ ưu ái, chỉ là Bạch Nhạc thân làm đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, không dám nương nhờ môn phái khác!
Bạch Nhạc tự nhiên nghe ra được ý ở trong lời Tinh Hà lão tổ, đồng thời cũng hiểu, chỉ cần hắn gật đầu, liền có thể trở thành đệ tử chân trời Thất Tinh Tông, từ nay về sau sẽ được đến Thất Tinh Tông che chở, một bước trở thành ngôi sao sáng nhất Thanh Châu!
Dù là dùng tài nguyên bồi đắp, Thất Tinh Tông cũng tất sẽ đẩy hắn lên Tinh Cung Cảnh.
Nhưng mà khắc này, Bạch Nhạc lại vẫn kiên quyết cự tuyệt! Không phải hắn không biết đạo lí đối nhân xử thế, mà là trong lòng một mực có được nguyên tắc xử sự của riêng mình.
Lúc trước rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc từng đáp ứng, ba năm sau sẽ phản hồi Linh Tê Kiếm Tông, trợ giúp Linh Tê Kiếm Tông tham dự tông môn khảo hạch.
Lời hứa quân tử, có chết trăm lần cũng không hối hận!
Nếu bởi vì Thất Tinh Tông đưa ra điều kiện càng tốt, có thể thu lấy càng nhiều lợi ích liền tùy ý hủy đi hứa hẹn, chính bản thân Bạch Nhạc đều sẽ coi thường chính mình.
Huống hồ, trong lòng Bạch Nhạc rõ ràng trên thân hắn rốt cục có bao nhiêu bí mật.
Một khi thời gian dài ở lại trong Thất Tinh Tông, thậm chí có thể là ở bên người Tinh Hà lão tổ, hắn chưa chắc đã không lộ ra sơ hở.
Về tình về lý, hắn đều không có lý do bái nhập Thất Tinh Tông.
Dù cho sớm đã đoán được kết quả, nhưng đến lúc thật chính tai nghe được câu trả lời của Bạch Nhạc, Tinh Hà lão tổ vẫn không giấu được vẻ thất vọng. Chỉ là, lấy thân phận của hắn, tự nhiên không tiện biểu hiện đi ra, càng sẽ không dây dưa thêm nữa.
- Đã vậy, từ ngày hôm nay, ngươi chính là khách khanh bản tông, sau này nếu bản tông gặp nạn, ngươi tất phải giơ tay cứu viện, thế được không?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tinh Hà lão tổ lần nữa mở miệng hỏi.
Đây chính là quy củ khi tham dự khảo nghiệm Thất Tinh Tháp, nếu ngay cả điều này Bạch Nhạc đều không đáp ứng, hắn đành phải đích thân ra tay phế bỏ tu vi Bạch Nhạc, đây cũng là đại giá khi tiếp thu Thất Tinh Tháp truyền thừa.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc khom người vái tiếp một vái:
- Đệ tử nguyện làm khách khanh Thất Tinh Tông, vui buồn có nhau, có chết cũng không hối hận!
Nghe được hồi đáp này, thần sắc Tinh Hà lão tổ mới hòa hoãn ít nhiều, khẽ gật đầu nói:
- Vậy là tốt nhất!
Dứt lời, Tinh Hà lão tổ lập tức quay sang Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân nói:
- Hai vị, mặc dù người thông qua khảo nghiệm không phải Lý Phù Nam, nhưng đổ ước giữa hai vị chắc vẫn thực hiện chứ?
Tuy Bạch Nhạc không chịu bái nhập Thất Tinh Tông, nhưng sau cùng vẫn trở thành khách khanh Thất Tinh Tông, tầng thân phận này chính là phần nhân quả không nhỏ.
Đã vậy, lại ngại gì không đưa tặng thêm cho Bạch Nhạc một phần nhân tình?
Dù sao mối lợi này cũng không phải Thất Tinh Tông cầm ra, mà là Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân cầm ra.
Hừ nhẹ một tiếng, Huyết Vô Ngân không đáng nói:
- Tinh Hà lão nhi, ngươi không cần ở đó lấy lòng, chuyện bản quân đã đáp ứng, tự nhiên không lý nào lại đổi ý.
Trong lúc nói chuyện, tay áo Huyết Vô Ngân khẽ vung lên, lập tức một đạo huyết ảnh bay ra, rơi thẳng đến trước mặt Bạch Nhạc.
Cũng không đợi người khác lên tiếng, Huyết Vô Ngân đã mang theo Mạc Vô Tình xung thiên mà lên:
- Tinh Hà lão nhi, ván này là bản quân thua, chúng ta ngày sau gặp lại!
Trong đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bước vào Thất Tinh Tháp lần này, trừ Mạc Vô Tình ra, toàn quân đều lật chìm, đánh cuộc lại thua mất Huyết Ảnh Ngoa, tự nhiên tính là Huyết Vô Ngân thua, chỉ là nhân vật như thế, phong thái cỡ nào! Dù thua, há sẽ bà bà mụ mụ tính toán so đo, tự nhiên đi được dứt khoát.
Ngay cả Huyết Vô Ngân đều đưa ra Huyết Ảnh Ngoa, Tử Dương Chân Nhân tự nhiên không có dư địa để đổi ý, ngón tay khẽ búng, một chiếc hộp ngọc rơi đến trong ngực Bạch Nhạc.
So với người khác, kỳ thật Tử Dương Chân Nhân càng quen thuộc Bạch Nhạc.
Đương sơ Bạch Nhạc chẳng qua chỉ là một tên tiểu tạp dịch, gần gần vì giúp Vân Mộng Chân, được đến Vân Mộng Chân ưu ái, từ đó một bước lên mây, thậm chí ẩn ẩn vượt lên Văn Trạch, trở thành cái gọi là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, khiến trong lòng hắn đều không khỏi có chút thổn thức.
Nhưng mà rốt cục giữa Bạch Nhạc và Đạo Lăng Thiên Tông cũng có một phần sâu xa, trước sau đều phải cầm ra phần lễ vật này, hắn tự nhiên không muốn nhân tình rơi hết lên thân Tinh Hà lão tổ.
- Bạch Nhạc, ngươi và Đạo Lăng Thiên Tông chúng ta cũng tính là có duyên, trái Linh Khư Quả thượng phẩm này có thể giúp ngươi ngày sau thuận lợi mở ra Tinh Cung!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tử Dương Chân Nhân nhàn nhạt nói:
- Sau này nếu ngươi có được thành tựu, không ngại đến Đạo Lăng Thiên Tông một chuyến.
Nghe được lời này của Tử Dương Chân Nhân, trong lòng Bạch Nhạc cũng cảm khái vạn ngàn.
Trước đây lúc ở Linh Tê Kiếm Tông, hắn ngay cả tư cách tiếp lời Tử Dương Chân Nhân đều không có, dù thỉnh mời hắn bái nhập Đạo Lăng Thiên Tông, cũng là do Văn Trạch tới nhắn, từ đầu đến cuối, Tử Dương Chân Nhân thậm chí chưa từng nhìn hắn lấy một lần.
Hệt như, ở trong mắt đối phương, mình chẳng qua chỉ là con kiến hôi.
Nhưng giờ đây, dù là Tử Dương Chân Nhân, đều cũng vẻ mặt ôn hoà đưa ra cành ô-liu với mình.
Đây tự nhiên không phải Tử Dương Chân Nhân đổi tính, mà là thực lực và giá trị bản thân đổi khác, đối với Bạch Nhạc mà nói, đây không nghi ngờ mới là chuyện khiến hắn hưng phấn nhất.
Nếu như Vân Mộng Chân biết được hết thảy ở đây. . . Liệu nàng có sẽ thừa nhận, khoảng cách giữa mình và nàng lại gần thêm một bước!
Trong đầu chớp qua ý niệm đó, Bạch Nhạc lập tức hít sâu một hơi, quay sang Tử Dương Chân Nhân khom lưng cúi đầu:
- Chính như ước nguyện, sau này nếu có được thành tựu, Bạch Nhạc tất đích thân đến Đạo Lăng Thiên Tông bái tạ!
Khẽ gật đầu, Tử Dương Chân Nhân không nói gì thêm, bước ra một bước, lao vút lên biến mất phía chân trời.
- Tán thôi!
Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân đều đã rời đi, thịnh hội Thất Tinh Tháp lần này tự nhiên cũng theo đó kết thúc.
Nếu Bạch Nhạc đã không chịu bái nhập Thất Tinh Tông, rất nhiều phân đoạn tiếp sau đành phải thủ tiêu.
Nhàn nhạt phun ra hai tiếng, Tinh Hà lão tổ cũng theo đó rời đi.
Ba vị lão tổ cùng lúc rời đi, hiện trường lập tức lần nữa sôi trào.
Vô số người chen chúc hướng đến chỗ Bạch Nhạc, trong đó thậm chí không thiếu đám nữ tu vừa nãy mới kêu gào Lý sư huynh ta yêu ngươi.
Chỉ có bên phía Hàn Sơn là im lìm như thóc, rất không hòa hợp với bầu không khí chúc mừng bao quanh, song chẳng mấy chốc liền bị dìm ngập, không tạo ra được ảnh hưởng gì.
- Chư vị, chư vị! Hôm nay là ngày lành Bạch huynh đệ thông qua khảo nghiệm Thất Tinh Tháp, trở thành khách khanh của Thất Tinh Tông chúng ta! Ta đã sai người bày tiệc rượu, hôm nay chúng ta không say không nghỉ!
Đứng trong đám đông, Dương Bằng cao giọng kêu hô, tức thì lần nữa cuộn lên một hồi sôi trào.
- Chậm đã!
Trong vòng vây chúng nhân, Bạch Nhạc đột nhiên áp tay xuống, trầm giọng nói:
- Đa tạ chư vị ưu ái, chỉ là trước lúc này, ta còn một món nợ cần thanh toán!
Thoáng ngừng khoảnh khắc, linh lực trong cơ thể bất ngờ bạo phát, Bạch Nhạc lớn tiếng quát:
- Mạc Vân Tô, ngươi lăn ra đây cho ta!
Tức thì, đám đông ngây dại, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau!
Mạc Vân Tô, người này bọn hắn biết, nhưng mà, giữa Bạch Nhạc và Mạc Vân Tô có ân oán gì, đến mức một ngày đều không muốn đợi, cứ phải thanh toán trong ngày đại hỉ? Thù lớn đến vậy cơ à!
Nhất thời, chúng nhân đảo mắt nhìn quanh, nỗ lực tìm ra bóng dáng Mạc Vân Tô.
Mạc Vân Tô vốn không phải hạng vô danh, nhiều người như vậy cùng lúc tìm, tự nhiên rất nhanh liền bị phát hiện.
Đám đông tự giác tách ra, chừa lại Mạc Vân Tô sắc mặt tái nhợt đứng ở đó.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.