Chương 179: Một kiếm này, xuất ra vô hối
Phiêu Linh Huyễn
10/04/2022
- Không có thực lực Tinh Cung Cảnh, không có chí bảo trấn áp số mệnh, ngươi có dùng thủ đoạn gì cũng không khả năng cắt đứt huyết tế!
Cười lạnh một tiếng, Cổ Hiên lại căn bản không tiếp tục để ý Bạch Nhạc, toàn lực thúc giục hiến tế, bắt đầu đánh thức Huyết Chi Tu La.
Nói ra câu này, bản ý của Cổ Hiên vốn là muốn khiến Bạch Nhạc triệt để tuyệt vọng, nhưng không ngờ, chính câu nói đó, nháy mắt liền khiến Bạch Nhạc hồi thần, cường hành ngưng lại công kích trên tay.
Dù Cổ Hiên không nói, kỳ thật Bạch Nhạc cũng hiểu, dựa vào bản thân đâm loạn kiểu này, căn bản sẽ không tạo được bất kỳ kết quả gì, chỉ là dùng đấy để phát tiết cảm xúc thôi.
Nhưng chính câu nói kia lại khiến trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên khẽ động, một ý niệm điên cuồng chớp qua trong đầu.
Hắn tự nhiên không có được thực lực Tinh Cung Cảnh, mặc cho hắn nghĩ nát đầu cũng không khả năng trong thời gian ngắn đột phá đến Tinh Cung Cảnh. Nhưng mà, chí bảo trấn áp số mệnh. . . Ai nói hắn không có?
Côn Ngô Kiếm!
Đây chính là bảo vật trấn giáo của Đạo Lăng Thiên Tông, thế mà còn không tính là chí bảo, Bạch Nhạc thật sự không biết bảo vật thế nào mới được tính là chí bảo.
Chỉ là, từ đương sơ Thông Thiên Ma Quân phong ấn Côn Ngô Kiếm vào trong thần hồn Bạch Nhạc đến nay, Bạch Nhạc căn bản không cách nào sử dụng Côn Ngô Kiếm, vậy nên hắn mới không nhớ ra, thẳng đến khi nghe Cổ Hiên nhắc nhở mới chợt hồi thần!
Côn Ngô Kiếm, đây là hi vọng duy nhất bây giờ của hắn.
Chỉ là, tuy Côn Ngô Kiếm giấu trong thần hồn, nhưng muốn lấy đi ra không phải là chuyện dễ, nhất thời, Bạch Nhạc thậm chí không biết nên bắt đầu từ đâu.
Vô số ký ức như phù quang lược ảnh chớp qua trong đầu Bạch Nhạc.
Đương sơ lúc khai mở Tử Phủ, Bạch Nhạc từng kiến lập liên hệ với Côn Ngô Kiếm, chỉ là cảm ứng đó cực kỳ yếu ớt, yếu ớt đến mức ngay cả ý định thử nghiệm cũng chưa từng hiện ra trong tâm trí Bạch Nhạc.
Nhưng giờ đây, Bạch Nhạc đã bị đẩy vào tuyệt cảnh, nếu không muốn chết, hắn nhất định phải dùng hết mọi cách thử xem sao.
Tâm thần chìm vào thần hồn, Bạch Nhạc thử dùng thần niệm kích phát Côn Ngô Kiếm, nhưng mặc hắn dò xét thế nào, Côn Ngô Kiếm đều không có nửa điểm phản ứng.
Ngắn ngủi chừng trăm nhịp thở, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, lại quả thực dài dằng dặc như mấy chục năm.
Thoáng chốc, ngay cả chính bản thân Bạch Nhạc đều không khỏi có chút hoảng loạn.
Cường hành cắn đầu lưỡi một cái, mượn đau nhức để bản thân lần nữa tỉnh táo lại, Bạch Nhạc nhớ tới tình cảnh lúc mình khai mở Linh Phủ, trong đầu chớp hiện linh quang, lần nữa vươn tay đè lên chuôi kiếm!
Kiếm tâm!
Đương sơ Bạch Nhạc đã tu ra kiếm tâm, giờ lần nữa cầm kiếm, rất nhanh liền tìm được loại trạng thái ngộ kiếm khi trước, trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả tạp niệm phảng phất đều tùy theo kiếm vào tay mà triệt để tan biến.
Kiếm tâm tương thông!
Dùng thần niệm câu thông Côn Ngô Kiếm, vốn điều này đã là phương hướng sai lầm! Đối với cường giả đỉnh cấp như Thông Thiên Ma Quân mà nói, dùng thần niệm, thần hồn để khống chế Côn Ngô Kiếm tự nhiên là chuyện rất đơn giản, nhưng lấy chút thực lực hiện tại của Bạch Nhạc, muốn dùng thần niệm câu thông, quả thực không khác gì người si nói mộng.
Chỉ có kiếm đạo mới có thể khiến cho Côn Ngô Kiếm cảm nhận được tâm ý của hắn!
Thần kiếm có linh, thần kiếm cỡ như Côn Ngô Kiếm, bản thân liền đã có linh, không phải vật chết có thể so sánh.
Ngay khi Bạch Nhạc dùng kiếm đạo để kích phát Côn Ngô Kiếm, nháy mắt, Côn Ngô Kiếm phảng phất như được Bạch Nhạc đánh thức từ trong giấc ngủ say.
Nếu là lúc bình thường lấy thực lực bây giờ của Bạch Nhạc, dù có kiến lập được một tia liên hệ với Côn Ngô Kiếm thì cũng đừng nghĩ được đáp lại, khăng khăng giờ đây Bạch Nhạc đang ở trong huyết ảnh tế đàn!
Ngô Kiếm bị đánh thức, cơ hồ chỉ chớp mắt liền cảm nhận được khí tức huyết ảnh tế đàn.
Bao nhiêu năm qua, Côn Ngô Kiếm một mực nằm trong tay mạch Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, một khi đụng phải lực lượng tà ác như thế, tự nhiên lập tức sẽ bị xúc động.
Như thế, Bạch Nhạc liền cảm nhận được Côn Ngô Kiếm hồi ứng.
Chỉ là, với thực lực Bạch Nhạc bây giờ, muốn luyện hóa Côn Ngô Kiếm căn bản là điều không thể.
Hơn nữa, phong ấn Thông Thiên Ma Quân bố xuống cũng không phải là thứ hắn bây giờ có thể đánh vỡ được, dù Bạch Nhạc có gấp cỡ nào cũng vô dụng.
Phải biết, nếu đánh vỡ phong ấn trước khi luyện hóa Côn Ngô Kiếm, Côn Ngô Kiếm vừa thoát đi ra, sợ rằng việc đầu tiên nó làm sẽ là chém chết tiểu ma đầu Bạch Nhạc này.
Thông Thiên Ma Quân há cho phép nguy hiểm như thế xuất hiện.
Trên thực tế, lúc này sau khi thực sự kiến lập liên hệ với Côn Ngô Kiếm, Bạch Nhạc liền rõ ràng cảm nhận được vi diệu trong đó.
Chỉ là, giờ nên làm gì?
Không cách nào sử dụng Côn Ngô Kiếm, Bạch Nhạc liền không thể đánh nát bất tử chi thân của Cổ Hiên, liền không cách nào ngăn cản huyết tế, kết quả tự nhiên cũng chỉ có con đường chết!
Khắc này, Bạch Nhạc bị ép vào tuyệt cảnh, cứ thế đứng đó trầm mặc suốt một khắc đồng hồ.
Lúc lần nữa ngẩng đầu, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên hiện lên vẻ quyết đoán.
Bạch Nhạc rất sợ chết, sợ chết hơn bất kỳ ai, nhưng mà, khắc này, khi đã bị đẩy vào tuyệt cảnh, Bạch Nhạc lại có chút thoải mái.
Cùng lắm thì chết thôi!
Nếu sau cùng đã khó tránh khỏi cái chết, vậy tại sao không khiến cho cái chết của bản thân mình có giá trị, có ý nghĩa chút?
Côn Ngô Kiếm bị phong ấn trong thần hồn, có phong ấn của Thông Thiên Ma Quân ở đấy, hắn không cách nào dụng, nhưng chỉ cần Bạch Nhạc chết đi, phong ấn tự nhiên sẽ vỡ nát, khi đó liền bay ra từ trong thần hồn Bạch Nhạc, bằng vào uy lực bản thân Côn Ngô Kiếm, hẳn cũng đủ nhẹ nhàng chém giết Cổ Hiên, hủy diệt huyết ảnh tế đàn.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đấy tựa hồ đã là cách duy nhất để ngăn cản huyết tế.
Lấy cái chết của mình hắn, đổi lấy an toàn cho toàn bộ Thanh Châu Thành, đổi lấy sinh cơ cho những người quen thuộc và cả không quen thuộc kia.
Phải biết, nếu huyết tế hoàn thành, tất cả mọi người trong Thanh Châu Thành hẳn đều phải chết, dù là Dương Bằng sợ rằng cũng tự thân khó bảo, càng không cách nào bảo vệ Bạch Thanh Nhã.
Những điều đó tựa như từng sợi tơ, ràng buộc lấy Bạch Nhạc, đồng thời khiến Bạch Nhạc càng thêm phần thản nhiên thoải mái.
Trong mắt chớp qua vẻ bình tĩnh, cả người Bạch Nhạc phảng phất thong dong lên nhiều.
Thật ra, chết cũng đâu có gì quá đáng sợ!
Nhưng mà, khắc ấy, trong đầu Bạch Nhạc bất giác hiện ra đạo thiến ảnh như tiên nữ kia.
- Vân Mộng Chân, xem ra, ván này. . . ta phải thua rồi!
Nhẹ giọng lẩm bẩm, Bạch Nhạc đặt tay lên kiếm, trong mắt hiện vẻ thong dong, thoáng chốc, hết thảy lực lượng đột nhiên triệt để bạo phát!
- Nhiên Huyết!
Tử chí đã sinh, Bạch Nhạc triệt để buông ra tất cả ràng buộc!
Dù chết cũng phải chết cho vinh quang, như sao băng, tán phát quang huy lộng lẫy nhất.
- Thôn Thiên!
Cùng lúc, Bạch Nhạc lần nữa cường hành thi triển Thôn Thiên Quyết, điên cuồng thôn phệ tất cả lực lượng xung quanh!
Vù vù!
Kiếm trong tay rền vang một tiếng, phảng phất cũng cảm nhận được tử ý của Bạch Nhạc!
Linh Tê Nhất Kiếm!
Hết thảy lực lượng có thể sử dụng đều dung nhập vào trong một kiếm này, khắc đó, tất cả đồng loạt tán phát ra quang thải lấp lánh.
Một kiếm này, không vì giết địch, chỉ để kết thúc!
Lấy tính mạng bản thân làm đại giá, đổi lấy phong ấn trong thần hồn nứt vụn, để cho Côn Ngô Kiếm đi ra hoàn thành chém giết sau cùng!
Một kiếm này, xuất ra vô hối!
….
Cười lạnh một tiếng, Cổ Hiên lại căn bản không tiếp tục để ý Bạch Nhạc, toàn lực thúc giục hiến tế, bắt đầu đánh thức Huyết Chi Tu La.
Nói ra câu này, bản ý của Cổ Hiên vốn là muốn khiến Bạch Nhạc triệt để tuyệt vọng, nhưng không ngờ, chính câu nói đó, nháy mắt liền khiến Bạch Nhạc hồi thần, cường hành ngưng lại công kích trên tay.
Dù Cổ Hiên không nói, kỳ thật Bạch Nhạc cũng hiểu, dựa vào bản thân đâm loạn kiểu này, căn bản sẽ không tạo được bất kỳ kết quả gì, chỉ là dùng đấy để phát tiết cảm xúc thôi.
Nhưng chính câu nói kia lại khiến trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên khẽ động, một ý niệm điên cuồng chớp qua trong đầu.
Hắn tự nhiên không có được thực lực Tinh Cung Cảnh, mặc cho hắn nghĩ nát đầu cũng không khả năng trong thời gian ngắn đột phá đến Tinh Cung Cảnh. Nhưng mà, chí bảo trấn áp số mệnh. . . Ai nói hắn không có?
Côn Ngô Kiếm!
Đây chính là bảo vật trấn giáo của Đạo Lăng Thiên Tông, thế mà còn không tính là chí bảo, Bạch Nhạc thật sự không biết bảo vật thế nào mới được tính là chí bảo.
Chỉ là, từ đương sơ Thông Thiên Ma Quân phong ấn Côn Ngô Kiếm vào trong thần hồn Bạch Nhạc đến nay, Bạch Nhạc căn bản không cách nào sử dụng Côn Ngô Kiếm, vậy nên hắn mới không nhớ ra, thẳng đến khi nghe Cổ Hiên nhắc nhở mới chợt hồi thần!
Côn Ngô Kiếm, đây là hi vọng duy nhất bây giờ của hắn.
Chỉ là, tuy Côn Ngô Kiếm giấu trong thần hồn, nhưng muốn lấy đi ra không phải là chuyện dễ, nhất thời, Bạch Nhạc thậm chí không biết nên bắt đầu từ đâu.
Vô số ký ức như phù quang lược ảnh chớp qua trong đầu Bạch Nhạc.
Đương sơ lúc khai mở Tử Phủ, Bạch Nhạc từng kiến lập liên hệ với Côn Ngô Kiếm, chỉ là cảm ứng đó cực kỳ yếu ớt, yếu ớt đến mức ngay cả ý định thử nghiệm cũng chưa từng hiện ra trong tâm trí Bạch Nhạc.
Nhưng giờ đây, Bạch Nhạc đã bị đẩy vào tuyệt cảnh, nếu không muốn chết, hắn nhất định phải dùng hết mọi cách thử xem sao.
Tâm thần chìm vào thần hồn, Bạch Nhạc thử dùng thần niệm kích phát Côn Ngô Kiếm, nhưng mặc hắn dò xét thế nào, Côn Ngô Kiếm đều không có nửa điểm phản ứng.
Ngắn ngủi chừng trăm nhịp thở, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, lại quả thực dài dằng dặc như mấy chục năm.
Thoáng chốc, ngay cả chính bản thân Bạch Nhạc đều không khỏi có chút hoảng loạn.
Cường hành cắn đầu lưỡi một cái, mượn đau nhức để bản thân lần nữa tỉnh táo lại, Bạch Nhạc nhớ tới tình cảnh lúc mình khai mở Linh Phủ, trong đầu chớp hiện linh quang, lần nữa vươn tay đè lên chuôi kiếm!
Kiếm tâm!
Đương sơ Bạch Nhạc đã tu ra kiếm tâm, giờ lần nữa cầm kiếm, rất nhanh liền tìm được loại trạng thái ngộ kiếm khi trước, trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả tạp niệm phảng phất đều tùy theo kiếm vào tay mà triệt để tan biến.
Kiếm tâm tương thông!
Dùng thần niệm câu thông Côn Ngô Kiếm, vốn điều này đã là phương hướng sai lầm! Đối với cường giả đỉnh cấp như Thông Thiên Ma Quân mà nói, dùng thần niệm, thần hồn để khống chế Côn Ngô Kiếm tự nhiên là chuyện rất đơn giản, nhưng lấy chút thực lực hiện tại của Bạch Nhạc, muốn dùng thần niệm câu thông, quả thực không khác gì người si nói mộng.
Chỉ có kiếm đạo mới có thể khiến cho Côn Ngô Kiếm cảm nhận được tâm ý của hắn!
Thần kiếm có linh, thần kiếm cỡ như Côn Ngô Kiếm, bản thân liền đã có linh, không phải vật chết có thể so sánh.
Ngay khi Bạch Nhạc dùng kiếm đạo để kích phát Côn Ngô Kiếm, nháy mắt, Côn Ngô Kiếm phảng phất như được Bạch Nhạc đánh thức từ trong giấc ngủ say.
Nếu là lúc bình thường lấy thực lực bây giờ của Bạch Nhạc, dù có kiến lập được một tia liên hệ với Côn Ngô Kiếm thì cũng đừng nghĩ được đáp lại, khăng khăng giờ đây Bạch Nhạc đang ở trong huyết ảnh tế đàn!
Ngô Kiếm bị đánh thức, cơ hồ chỉ chớp mắt liền cảm nhận được khí tức huyết ảnh tế đàn.
Bao nhiêu năm qua, Côn Ngô Kiếm một mực nằm trong tay mạch Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, một khi đụng phải lực lượng tà ác như thế, tự nhiên lập tức sẽ bị xúc động.
Như thế, Bạch Nhạc liền cảm nhận được Côn Ngô Kiếm hồi ứng.
Chỉ là, với thực lực Bạch Nhạc bây giờ, muốn luyện hóa Côn Ngô Kiếm căn bản là điều không thể.
Hơn nữa, phong ấn Thông Thiên Ma Quân bố xuống cũng không phải là thứ hắn bây giờ có thể đánh vỡ được, dù Bạch Nhạc có gấp cỡ nào cũng vô dụng.
Phải biết, nếu đánh vỡ phong ấn trước khi luyện hóa Côn Ngô Kiếm, Côn Ngô Kiếm vừa thoát đi ra, sợ rằng việc đầu tiên nó làm sẽ là chém chết tiểu ma đầu Bạch Nhạc này.
Thông Thiên Ma Quân há cho phép nguy hiểm như thế xuất hiện.
Trên thực tế, lúc này sau khi thực sự kiến lập liên hệ với Côn Ngô Kiếm, Bạch Nhạc liền rõ ràng cảm nhận được vi diệu trong đó.
Chỉ là, giờ nên làm gì?
Không cách nào sử dụng Côn Ngô Kiếm, Bạch Nhạc liền không thể đánh nát bất tử chi thân của Cổ Hiên, liền không cách nào ngăn cản huyết tế, kết quả tự nhiên cũng chỉ có con đường chết!
Khắc này, Bạch Nhạc bị ép vào tuyệt cảnh, cứ thế đứng đó trầm mặc suốt một khắc đồng hồ.
Lúc lần nữa ngẩng đầu, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên hiện lên vẻ quyết đoán.
Bạch Nhạc rất sợ chết, sợ chết hơn bất kỳ ai, nhưng mà, khắc này, khi đã bị đẩy vào tuyệt cảnh, Bạch Nhạc lại có chút thoải mái.
Cùng lắm thì chết thôi!
Nếu sau cùng đã khó tránh khỏi cái chết, vậy tại sao không khiến cho cái chết của bản thân mình có giá trị, có ý nghĩa chút?
Côn Ngô Kiếm bị phong ấn trong thần hồn, có phong ấn của Thông Thiên Ma Quân ở đấy, hắn không cách nào dụng, nhưng chỉ cần Bạch Nhạc chết đi, phong ấn tự nhiên sẽ vỡ nát, khi đó liền bay ra từ trong thần hồn Bạch Nhạc, bằng vào uy lực bản thân Côn Ngô Kiếm, hẳn cũng đủ nhẹ nhàng chém giết Cổ Hiên, hủy diệt huyết ảnh tế đàn.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đấy tựa hồ đã là cách duy nhất để ngăn cản huyết tế.
Lấy cái chết của mình hắn, đổi lấy an toàn cho toàn bộ Thanh Châu Thành, đổi lấy sinh cơ cho những người quen thuộc và cả không quen thuộc kia.
Phải biết, nếu huyết tế hoàn thành, tất cả mọi người trong Thanh Châu Thành hẳn đều phải chết, dù là Dương Bằng sợ rằng cũng tự thân khó bảo, càng không cách nào bảo vệ Bạch Thanh Nhã.
Những điều đó tựa như từng sợi tơ, ràng buộc lấy Bạch Nhạc, đồng thời khiến Bạch Nhạc càng thêm phần thản nhiên thoải mái.
Trong mắt chớp qua vẻ bình tĩnh, cả người Bạch Nhạc phảng phất thong dong lên nhiều.
Thật ra, chết cũng đâu có gì quá đáng sợ!
Nhưng mà, khắc ấy, trong đầu Bạch Nhạc bất giác hiện ra đạo thiến ảnh như tiên nữ kia.
- Vân Mộng Chân, xem ra, ván này. . . ta phải thua rồi!
Nhẹ giọng lẩm bẩm, Bạch Nhạc đặt tay lên kiếm, trong mắt hiện vẻ thong dong, thoáng chốc, hết thảy lực lượng đột nhiên triệt để bạo phát!
- Nhiên Huyết!
Tử chí đã sinh, Bạch Nhạc triệt để buông ra tất cả ràng buộc!
Dù chết cũng phải chết cho vinh quang, như sao băng, tán phát quang huy lộng lẫy nhất.
- Thôn Thiên!
Cùng lúc, Bạch Nhạc lần nữa cường hành thi triển Thôn Thiên Quyết, điên cuồng thôn phệ tất cả lực lượng xung quanh!
Vù vù!
Kiếm trong tay rền vang một tiếng, phảng phất cũng cảm nhận được tử ý của Bạch Nhạc!
Linh Tê Nhất Kiếm!
Hết thảy lực lượng có thể sử dụng đều dung nhập vào trong một kiếm này, khắc đó, tất cả đồng loạt tán phát ra quang thải lấp lánh.
Một kiếm này, không vì giết địch, chỉ để kết thúc!
Lấy tính mạng bản thân làm đại giá, đổi lấy phong ấn trong thần hồn nứt vụn, để cho Côn Ngô Kiếm đi ra hoàn thành chém giết sau cùng!
Một kiếm này, xuất ra vô hối!
….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.