Chương 210: Ngươi dám chắc, ngươi đánh thắng được ta?
Phiêu Linh Huyễn
16/04/2022
Tròng mắt, vĩnh viễn luôn là một trong những vị trí yếu ớt nhất trên người bất cứ ai.
Trong sát na sau cùng, Bạch Nhạc thật rất muốn nhân cơ hội giết chết đối phương, Ngu Kiếm súc thế đến cực đại, giả như lại âm thầm thúc giục lực lượng Thông Thiên Ma Thể lực, Bạch Nhạc tự tin có thể nháy mắt tập sát đối phương.
Chỉ là, Bạch Nhạc không dám chắc Mạc Vô Tình có nhúng tay can thiệp hay không.
Chính như hắn cứu Hà Tương Tư, một khi Mạc Vô Tình ra tay, tình hình khả năng sẽ đảo ngược.
Do dự thoáng chốc, cuối cùng Bạch Nhạc quyết định vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, đối phương chết sống thế nào không quan trọng, nhưng nếu bởi thế mà lộ ra dù chỉ một tia sơ hở, vậy lại không đáng.
- Ta giết ngươi! ! !
Mắt trái bị chọc mù, hán tử kia gần như phát điên, còn định đánh tới Bạch Nhạc, lại bị Mạc Vô Tình ngăn cản..
Mũi kiếm chếch lên, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia khinh miệt, ngạo nghễ nói:
- Còn có ai?
- . . .
Tức thì, đám người Huyết Ảnh Ma Tông lần nữa loạn lên, nếu không phải Mạc Vô Tình ở đây, sợ rằng bọn hắn sớm đã nhịn không được kéo rốc tới.
- Để bọn hắn đi!
Trong thinh không, một tiếng nói chậm rãi vang lên.
Thậm chí người còn chưa lộ diện, chỉ bằng một câu nói, lại khiến chúng đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông tại trường triệt để an tĩnh.
Nghe được tiếng nói này, trong lòng Bạch Nhạc rốt cục thở phào một hơi.
Đừng thấy hắn nói chuyện ngang tàng, nhưng nếu đối phương không cần mặt mũi, nhào lên xa luân chiến, hoặc là dứt khoát kéo rốc cả đám, hắn thật cũng hết cách không làm gì được.
Hơi hơi chắp tay, Bạch Nhạc không nhiều lời, kéo lấy Hà Tương Tư đi thẳng ra ngoài doanh địa.
- Bạch Nhạc, sơn thủy hữu tương phùng, lần tiếp theo, ngươi sẽ không may mắn nữa đâu.
Nhìn chằm chằm theo bóng lưng Bạch Nhạc, Mạc Vô Tình hờ hững nói.
Bước chân không dừng lại dù chỉ một nhịp, Bạch Nhạc càng không có ý quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp nói:
- Khẩu khí Mạc huynh lớn thật đấy, chỉ là không biết lúc đối mặt Lý Phù Nam, liệu ngươi còn tự tin như thế này nữa không.
Nếu muốn trang bức, lúc này đáp một câu, ta chờ ngươi hay gì gì đó tựa hồ mới càng đủ vị.
Nhưng mà, Bạch Nhạc rất rõ ràng, với tình hình lúc này, mỗi một câu mà hắn nói ra, sợ rằng đều sẽ bị lưu truyền, như thế, quá phận cao điệu sẽ không mang đến bất kỳ chỗ tốt nào, chẳng bằng mượn cơ hội này, trực tiếp dẫn mầm họa lên thân Lý Phù Nam.
Đừng thấy chỉ là một câu đơn giản, hiệu quả mang đến lại tuyệt đối bất đồng.
Chẳng những có thể thuận thế bưng Lý Phù Nam một cái, hơn nữa còn rất tự nhiên cởi bỏ cừu hận trên thân mình, chuyển lên người trong chính đạo, chứng minh mình đánh trận này, tranh không phải được mất cá nhân, mà là thể diện chính đạo.
Tựa hồ chỉ là một ít chi tiết, nhưng thực ra, sai lệch trong đó lại lớn lắm.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng khi Bạch Nhạc đỡ lấy Hà Tương Tư đi ra, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Trọn cả quá trình, dù chỉ xảy ra chút ngoài ý nho nhỏ, khả năng sẽ tạo thành hai kết quả hoàn toàn bất đồng.
- Bạch Nhạc, cám ơn ngươi.
Dừng bước, nhìn vào Bạch Nhạc, thần sắc Hà Tương Tư thoáng hiện vẻ phức tạp, thanh âm rất nhẹ, lại nghiêm túc dị thường.
- Tư tỷ không cần khách khí, nếu chúng ta đã cùng đi, tự nhiên nên nâng đở lẫn nhau, nếu là ta thất thủ, tin tưởng ngươi cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
- Bất kể nói thế nào, là ta thiếu nợ ân tình ngươi.
Gật đầu, Hà Tương Tư trịnh trọng nói.
- Đừng, ngươi ngàn vạn đừng lấy thân báo đáp, ta còn phải giữ mình trong sạch.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Bạch Nhạc cố ý trêu đùa.
- . . .
Tuy Hà Tương Tư đã ấp ủ tình tự nửa ngày, lại vẫn thiếu chút nữa bị câu này của Bạch Nhạc làm cho tức chết.
Ai muốn lấy thân báo đáp? Ngươi còn giữ mình trong sạch? !
Hỗn đản này biết nói tiếng người không đấy!
Mắt thấy Hà Tương Tư có dấu hiệu trở mặt, Bạch Nhạc lập tức dưới chân bôi mỡ, không quay đầu cứ thế chuồn thẳng.
- Cái kia … Hà sư tỷ, sắc trời không còn sớm, ta đi về trước!
Nhìn bộ dạng chạy trối chết của Bạch Nhạc, vẻ thẹn ngượng trên mặt Hà Tương Tư bỗng chốc hóa thành nụ cười, gia hỏa này, đúng thật là khiến người giận không nổi.
... ... ... . ..
Chỉ trong một đêm, chuyện Bạch Nhạc và Hà Tương Tư giao thủ ở doanh địa Huyết Ảnh Ma Tông đã truyền khắp Thất Tinh Tông.
Trước đó bởi vì trận chiến giữa Bạch Nhạc và Mạc Vân Tô, Bạch Nhạc đã danh chấn Thất Tinh Tông, chuyện này vừa ra, càng là nháy mắt đẩy tên tuổi Bạch Nhạc lên một tầm cao mới.
Hơn nữa có thể dự tính, tin tức sẽ còn lấy tốc độ cực nhanh lan truyền đi khắp Thanh Châu.
Đương nhiên, cùng lúc truyền đi, tự nhiên còn cả tin tức Huyết Ảnh Ma Tông mưu đồ nhúng tay Thất Tinh Tháp.
Mặc dù tiếng nói phản đối như sóng triều, một đợt tiếp một đợt, nhưng vô luận là ai, thật ra đều rõ ràng, cuối cùng người đưa ra quyết định vẫn sẽ chỉ là Tinh Hà lão tổ.
Đương nhiên, hết thảy những điều đó đều không liên quan gì tới Bạch Nhạc cả.
Sáng sớm hôm sau, Hà Tương Tư lần nữa đến tìm Bạch Nhạc.
- Tiểu Nhạc, đi theo ta.
- Đi đâu?
Hiếu kỳ cùng theo Hà Tương Tư đi tới, Bạch Nhạc nghi hoặc hỏi.
- Ngươi quên rồi, ta từng nói, nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này, sẽ cho ngươi một kinh hỉ.
Hà Tương Tư tùy ý mở miệng nói.
- Ngươi dám chắc, không phải lấy thân báo đáp?
Bạch Nhạc dè dặt hỏi.
- Ngươi dám chắc, ngươi đánh thắng được ta?
Trong mắt lộ ra thần sắc uy hiếp, Hà Tương Tư đột nhiên dừng bước, lạnh lùng nói.
- . . .
Đánh không lại, quả nhiên đây mới là điều bi thương nhất!
Thành thật đi theo sau lưng Hà Tương Tư, rất nhanh liền đến trước Tu Pháp Điện, ngước mắt nhìn lên, bước chân Bạch Nhạc bất giác ngưng trệ:
- Tư tỷ, nơi đây chỉ có đệ tử Thất Tinh Tông mới có thể tới?
Rốt cuộc hắn đã ở lại mấy ngày trong Thất Tinh Tông, đối với một ít quy củ, Bạch Nhạc sớm đã hiểu được.
Tu Pháp Điện vốn là thánh địa tu luyện của đệ tử Thất Tinh Tông, phải có được cống hiến cực lớn với tông môn mới đổi được một lần cơ hội tiến vào tu luyện.
- Yên tâm, ta đã hỏi qua trưởng lão Tu Pháp Điện, cơ hội lần này được đổi bằng nhiệm vụ ngày hôm qua! Ngươi theo ta cùng lúc hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên cũng có được cơ hội tương tự.
Khẽ cười một tiếng, Hà Tương Tư giải thích nói:
- Ta thấy ngươi đã rất gần Linh Phủ trung kỳ, vừa khéo mượn cơ hội lần này, tu luyện trong Tu Pháp Điện, tranh thủ đột phá trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, như vậy có thể nhiều thêm mấy phần tự tin.
Nghe thế, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi cảm động.
Hiểu rồi, thì ra là thế.
Hôm qua sở dĩ Hà Tương Tư cố ý muốn kéo hắn cùng tới doanh địa Huyết Ảnh Ma Tông một chuyến, mục đích là vì giúp hắn có được cơ hội bước vào Tu Pháp Điện! Chỉ là, Hà Tương Tư không nghĩ tới, vốn chỉ cần Bạch Nhạc đi theo cho có, ai ngờ lại được Bạch Nhạc cứu.
Nhưng bất kể thế nào, kết quả vẫn rất tốt, hơn nữa, sau khi tin tức truyền về, Tu Pháp Điện tự nhiên càng không lý do cự tuyệt Bạch Nhạc tiến vào.
- Đa tạ!
Khom lưng cúi đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng cảm tạ.
- Cảm tạ cái gì, đây vốn là cơ hội chính ngươi giành được! Chẳng lẽ ngươi lại muốn nhắc nhở ta, ta còn thiếu ngươi một mạng?
Lườm Bạch Nhạc một cái, Hà Tương Tư lắc đầu nói.
- . . .
- Đi thôi, cơ hội quý giá, không thể lãng phí, chúng ta tiến vào đi.
Không để Bạch Nhạc kịp cự tuyệt, Hà Tương Tư đã tức tốc đẩy hắn vào trong Tu Pháp Điện.
…
Trong sát na sau cùng, Bạch Nhạc thật rất muốn nhân cơ hội giết chết đối phương, Ngu Kiếm súc thế đến cực đại, giả như lại âm thầm thúc giục lực lượng Thông Thiên Ma Thể lực, Bạch Nhạc tự tin có thể nháy mắt tập sát đối phương.
Chỉ là, Bạch Nhạc không dám chắc Mạc Vô Tình có nhúng tay can thiệp hay không.
Chính như hắn cứu Hà Tương Tư, một khi Mạc Vô Tình ra tay, tình hình khả năng sẽ đảo ngược.
Do dự thoáng chốc, cuối cùng Bạch Nhạc quyết định vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, đối phương chết sống thế nào không quan trọng, nhưng nếu bởi thế mà lộ ra dù chỉ một tia sơ hở, vậy lại không đáng.
- Ta giết ngươi! ! !
Mắt trái bị chọc mù, hán tử kia gần như phát điên, còn định đánh tới Bạch Nhạc, lại bị Mạc Vô Tình ngăn cản..
Mũi kiếm chếch lên, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia khinh miệt, ngạo nghễ nói:
- Còn có ai?
- . . .
Tức thì, đám người Huyết Ảnh Ma Tông lần nữa loạn lên, nếu không phải Mạc Vô Tình ở đây, sợ rằng bọn hắn sớm đã nhịn không được kéo rốc tới.
- Để bọn hắn đi!
Trong thinh không, một tiếng nói chậm rãi vang lên.
Thậm chí người còn chưa lộ diện, chỉ bằng một câu nói, lại khiến chúng đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông tại trường triệt để an tĩnh.
Nghe được tiếng nói này, trong lòng Bạch Nhạc rốt cục thở phào một hơi.
Đừng thấy hắn nói chuyện ngang tàng, nhưng nếu đối phương không cần mặt mũi, nhào lên xa luân chiến, hoặc là dứt khoát kéo rốc cả đám, hắn thật cũng hết cách không làm gì được.
Hơi hơi chắp tay, Bạch Nhạc không nhiều lời, kéo lấy Hà Tương Tư đi thẳng ra ngoài doanh địa.
- Bạch Nhạc, sơn thủy hữu tương phùng, lần tiếp theo, ngươi sẽ không may mắn nữa đâu.
Nhìn chằm chằm theo bóng lưng Bạch Nhạc, Mạc Vô Tình hờ hững nói.
Bước chân không dừng lại dù chỉ một nhịp, Bạch Nhạc càng không có ý quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp nói:
- Khẩu khí Mạc huynh lớn thật đấy, chỉ là không biết lúc đối mặt Lý Phù Nam, liệu ngươi còn tự tin như thế này nữa không.
Nếu muốn trang bức, lúc này đáp một câu, ta chờ ngươi hay gì gì đó tựa hồ mới càng đủ vị.
Nhưng mà, Bạch Nhạc rất rõ ràng, với tình hình lúc này, mỗi một câu mà hắn nói ra, sợ rằng đều sẽ bị lưu truyền, như thế, quá phận cao điệu sẽ không mang đến bất kỳ chỗ tốt nào, chẳng bằng mượn cơ hội này, trực tiếp dẫn mầm họa lên thân Lý Phù Nam.
Đừng thấy chỉ là một câu đơn giản, hiệu quả mang đến lại tuyệt đối bất đồng.
Chẳng những có thể thuận thế bưng Lý Phù Nam một cái, hơn nữa còn rất tự nhiên cởi bỏ cừu hận trên thân mình, chuyển lên người trong chính đạo, chứng minh mình đánh trận này, tranh không phải được mất cá nhân, mà là thể diện chính đạo.
Tựa hồ chỉ là một ít chi tiết, nhưng thực ra, sai lệch trong đó lại lớn lắm.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng khi Bạch Nhạc đỡ lấy Hà Tương Tư đi ra, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Trọn cả quá trình, dù chỉ xảy ra chút ngoài ý nho nhỏ, khả năng sẽ tạo thành hai kết quả hoàn toàn bất đồng.
- Bạch Nhạc, cám ơn ngươi.
Dừng bước, nhìn vào Bạch Nhạc, thần sắc Hà Tương Tư thoáng hiện vẻ phức tạp, thanh âm rất nhẹ, lại nghiêm túc dị thường.
- Tư tỷ không cần khách khí, nếu chúng ta đã cùng đi, tự nhiên nên nâng đở lẫn nhau, nếu là ta thất thủ, tin tưởng ngươi cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
- Bất kể nói thế nào, là ta thiếu nợ ân tình ngươi.
Gật đầu, Hà Tương Tư trịnh trọng nói.
- Đừng, ngươi ngàn vạn đừng lấy thân báo đáp, ta còn phải giữ mình trong sạch.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Bạch Nhạc cố ý trêu đùa.
- . . .
Tuy Hà Tương Tư đã ấp ủ tình tự nửa ngày, lại vẫn thiếu chút nữa bị câu này của Bạch Nhạc làm cho tức chết.
Ai muốn lấy thân báo đáp? Ngươi còn giữ mình trong sạch? !
Hỗn đản này biết nói tiếng người không đấy!
Mắt thấy Hà Tương Tư có dấu hiệu trở mặt, Bạch Nhạc lập tức dưới chân bôi mỡ, không quay đầu cứ thế chuồn thẳng.
- Cái kia … Hà sư tỷ, sắc trời không còn sớm, ta đi về trước!
Nhìn bộ dạng chạy trối chết của Bạch Nhạc, vẻ thẹn ngượng trên mặt Hà Tương Tư bỗng chốc hóa thành nụ cười, gia hỏa này, đúng thật là khiến người giận không nổi.
... ... ... . ..
Chỉ trong một đêm, chuyện Bạch Nhạc và Hà Tương Tư giao thủ ở doanh địa Huyết Ảnh Ma Tông đã truyền khắp Thất Tinh Tông.
Trước đó bởi vì trận chiến giữa Bạch Nhạc và Mạc Vân Tô, Bạch Nhạc đã danh chấn Thất Tinh Tông, chuyện này vừa ra, càng là nháy mắt đẩy tên tuổi Bạch Nhạc lên một tầm cao mới.
Hơn nữa có thể dự tính, tin tức sẽ còn lấy tốc độ cực nhanh lan truyền đi khắp Thanh Châu.
Đương nhiên, cùng lúc truyền đi, tự nhiên còn cả tin tức Huyết Ảnh Ma Tông mưu đồ nhúng tay Thất Tinh Tháp.
Mặc dù tiếng nói phản đối như sóng triều, một đợt tiếp một đợt, nhưng vô luận là ai, thật ra đều rõ ràng, cuối cùng người đưa ra quyết định vẫn sẽ chỉ là Tinh Hà lão tổ.
Đương nhiên, hết thảy những điều đó đều không liên quan gì tới Bạch Nhạc cả.
Sáng sớm hôm sau, Hà Tương Tư lần nữa đến tìm Bạch Nhạc.
- Tiểu Nhạc, đi theo ta.
- Đi đâu?
Hiếu kỳ cùng theo Hà Tương Tư đi tới, Bạch Nhạc nghi hoặc hỏi.
- Ngươi quên rồi, ta từng nói, nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này, sẽ cho ngươi một kinh hỉ.
Hà Tương Tư tùy ý mở miệng nói.
- Ngươi dám chắc, không phải lấy thân báo đáp?
Bạch Nhạc dè dặt hỏi.
- Ngươi dám chắc, ngươi đánh thắng được ta?
Trong mắt lộ ra thần sắc uy hiếp, Hà Tương Tư đột nhiên dừng bước, lạnh lùng nói.
- . . .
Đánh không lại, quả nhiên đây mới là điều bi thương nhất!
Thành thật đi theo sau lưng Hà Tương Tư, rất nhanh liền đến trước Tu Pháp Điện, ngước mắt nhìn lên, bước chân Bạch Nhạc bất giác ngưng trệ:
- Tư tỷ, nơi đây chỉ có đệ tử Thất Tinh Tông mới có thể tới?
Rốt cuộc hắn đã ở lại mấy ngày trong Thất Tinh Tông, đối với một ít quy củ, Bạch Nhạc sớm đã hiểu được.
Tu Pháp Điện vốn là thánh địa tu luyện của đệ tử Thất Tinh Tông, phải có được cống hiến cực lớn với tông môn mới đổi được một lần cơ hội tiến vào tu luyện.
- Yên tâm, ta đã hỏi qua trưởng lão Tu Pháp Điện, cơ hội lần này được đổi bằng nhiệm vụ ngày hôm qua! Ngươi theo ta cùng lúc hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên cũng có được cơ hội tương tự.
Khẽ cười một tiếng, Hà Tương Tư giải thích nói:
- Ta thấy ngươi đã rất gần Linh Phủ trung kỳ, vừa khéo mượn cơ hội lần này, tu luyện trong Tu Pháp Điện, tranh thủ đột phá trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, như vậy có thể nhiều thêm mấy phần tự tin.
Nghe thế, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi cảm động.
Hiểu rồi, thì ra là thế.
Hôm qua sở dĩ Hà Tương Tư cố ý muốn kéo hắn cùng tới doanh địa Huyết Ảnh Ma Tông một chuyến, mục đích là vì giúp hắn có được cơ hội bước vào Tu Pháp Điện! Chỉ là, Hà Tương Tư không nghĩ tới, vốn chỉ cần Bạch Nhạc đi theo cho có, ai ngờ lại được Bạch Nhạc cứu.
Nhưng bất kể thế nào, kết quả vẫn rất tốt, hơn nữa, sau khi tin tức truyền về, Tu Pháp Điện tự nhiên càng không lý do cự tuyệt Bạch Nhạc tiến vào.
- Đa tạ!
Khom lưng cúi đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng cảm tạ.
- Cảm tạ cái gì, đây vốn là cơ hội chính ngươi giành được! Chẳng lẽ ngươi lại muốn nhắc nhở ta, ta còn thiếu ngươi một mạng?
Lườm Bạch Nhạc một cái, Hà Tương Tư lắc đầu nói.
- . . .
- Đi thôi, cơ hội quý giá, không thể lãng phí, chúng ta tiến vào đi.
Không để Bạch Nhạc kịp cự tuyệt, Hà Tương Tư đã tức tốc đẩy hắn vào trong Tu Pháp Điện.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.