Chương 105: Ngươi Là Ma Tu?
Phiêu Linh Huyễn
31/03/2022
Đạp nước mà đến, tốc độ của Bạch Thành cực nhanh, chỉ trong giây lát, liền trực tiếp nhảy vào trong Lâm Phong Tiểu Trúc.
- Thành nhi, đã lâu không gặp.
Giữ chặt tay Bạch Thanh Nhã, trấn an cảm xúc khẩn trương của nàng ta, Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn đối phương, thản nhiên mở miệng nói.
Nhìn Bạch Nhạc một cái rất sâu, Bạch Thành chậm rãi mở miệng nói,
- Tiểu Nhạc, ngươi không nên trở về.
Lúc nhỏ, tính tình của Bạch Nhạc nhu hòa, rất dễ ở chung, Bạch Thành lớn hơn Bạch Nhạc mấy tuổi, ấn tượng đối với Bạch Nhạc cũng không xấu.
Chỉ là, theo một hồi đại biến đó, lập trường của hai bên khác nhau, tất nhiên cũng không có tiếp xúc.
- Đúng vậy, tất cả mọi người cho rằng ta không nên trở về... Thậm chí bản thân ta lúc trước cũng cho rằng là như vậy!
Nhìn Bạch Thành, Bạch Nhạc nói khẽ, chỉ là nói đến một nửa, lại đột nhiên đổi giọng, tràn ngập lực áp bức,
- Nhưng, ngươi nhìn đi, các ngươi đối đãi với Thanh Nhã tỷ thế nào?
- Chuyện năm đó, tạm thời không nhắc, nhưng Thanh Nhã tỷ, là thân nhân duy nhất của ta hiện giờ! Nếu ta không trở lại, nàng ta sẽ rơi vào một kết cục như thế nào? Ta sao có thể không trở lại!
Nghe vậy, Bạch Thành không khỏi nhíu mày, hắn tất nhiên biết chuyện Bạch Vinh muốn bức Bạch Thanh Nhã làm thiếp, chỉ là thứ nhất, hắn không có đạo lý nào lại đi quản chuyện của Bạch Vinh, thứ hai, hắn căn bản cũng không coi Bạch Thanh Nhã là nhân vật quan trọng gì.
Hiện giờ, tới Thính Hương Thủy Tạ, nhìn thấy Bạch Nhạc, nhưng hắn lại vẫn không nhìn thấu thực lực của Bạch Nhạc. Lại thêm thân phận của Bạch Nhạc, khiến hắn có chút không muốn động thủ với Bạch Nhạc.
Trầm ngâm một chút, Bạch Thành chậm rãi mở miệng nói,
- Chuyện của Thanh Nhã, ta có thể làm chủ, bảo Vinh đệ dừng tay! Hoặc là, ngươi cũng có thể dẫn nàng ta rời khỏi... Đây đã không phải Bạch gia của ngươi, rời khỏi nơi này, chuyện lúc trước, ta có thể bỏ qua.
- Bỏ qua?
Nghe thấy câu này, Bạch Nhạc lại lập tức cười lạnh,
- Những năm gần đây, Thanh Nhã tỷ phải chịu bao nhiêu đau khổ, một câu này của ngươi là muốn bỏ qua, không khỏi cũng quá tiện nghi rồi.
- Bạch gia, trước giờ đều là Bạch gia của tất cả mọi người! Cho dù Tam thúc đoạt vị trí Gia chủ, cũng không có đạo lý đuổi ta ra khỏi Bạch gia chứ?
Nhướn mày, Bạch Nhạc tiếp tục nói,
- Ta đã trở về, luôn sẽ phải cầm lại thứ thuộc về ta!
Đã nói đến mức này, Bạch Thành biết rất rõ, đã không thể dễ dàng khiến Bạch Nhạc rời đi.
Lắc đầu, Bạch Thành lạnh lùng nói,
- Ta không biết, ngươi từ đâu học được chút bản sự, nhưng ngươi phải hiểu rằng, Bạch gia hiện giờ không phải ngươi có khả năng lay động! Nể tình quan hệ khi còn bé, ta có thể tha cho ngươi không chết, nhưng một thân tu vi này của ngươi, hay là phế đi vậy.
Cơ hồ là đồng thời khi vừa dứt lời, Bạch Thành bước ra một bước, thuận thế đập xuống một quyền, nhắm thẳng tới mặt Bạch Nhạc.
Đằng đằng sát khí!
Đúng như Bạch Thanh Nhã nói, Bạch Thành xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, cho dù nói nói tha cho Bạch Nhạc một mạng, lúc xuất thủ, lại không có chút khoan dung.
Đây căn bản chính là tư thế muốn trực tiếp đánh cho Bạch Nhạc tàn phế.
Kiếm giắt bên hông, chỉ là, lúc này Bạch Nhạc căn bản không có ý muốn rút kiếm, thậm chí tay nắm Bạch Thanh Nhã cũng không buông ra.
Tay phải hơi nâng lên, vươn hai ngón tay ra, dùng ngón tay làm kiếm, trực tiếp điểm về phía quyền đầu đang ập tới mặt.
Bùm!
Một tiếng vang khẽ, Bạch Thành thế tới rào rạt không ngờ bị một chỉ này trực tiếp bức lui.
Lúc này, Bạch Thành đột nhiên biến sắc,
- Kiếm ý?
Với thực lực của hắn, tất nhiên nhìn ra, một chỉ đó của Bạch Nhạc căn bản chính là dùng ngón tay làm kiếm, linh lực có lẽ không mạnh, nhưng kiếm ý trong đó lại cực kỳ khủng bố, nhất thời lơ là, bức hắn phải lui ba bước, mới hóa giải được lực lượng của một chỉ này.
- Có thể nhận ra kiếm ý, Thành ca nhi ngươi lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều.
Tùy ý liếc Bạch Thành một cái, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Trở về đi, nói với Tam thúc, ta không có ý đoạt lại vị trí của Gia chủ, cái ta muốn chỉ là địa vị mà ta nên có! Ta là đích hệ của Bạch gia, đã trở lại, truyền thừa một mạch này của ta không đoạn.
Đối với Bạch Thành, Bạch Nhạc kỳ thật cũng không có sát tâm.
Thậm chí, ngược lại bởi vì lời nói của Bạch Thành, cảm thấy có chút tẻ nhạt, đánh thắng Bạch Thành thì sao? Cho dù đoạt lại vị trí gia chủ thì sao?
Nơi này, sớm đã rời xa cuộc sống của hắn rồi.
- Bạch Nhạc, đừng năm mơ giữa ban ngày nữa! Đây là Bạch gia của ta, không phải của ngươi!
Ngay khi hai người đang nói chuyện Bạch Vinh và hộ vệ khác cũng theo đó cưỡi thuyền mà đến, cười lạnh một tiếng, Bạch Vinh nói với vẻ khinh thường,
- Thànhca, không cần phải lắm lời với hắn, giết hắn, mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn.
- Đừng! Vinh thiếu gia, ta đáp ứng điều kiện của ngươi, xin ngươi tha cho tiểu Nhạc đi!
Nhìn thấy Bạch Vinh, Bạch Thanh Nhã cuối cùng không nhịn được mà bỏ tay Bạch Nhạc ra, lo lắng mở miệng nói.
- Hắc! Tiện nữ nhân này, lúc trước ta nói với ngươi thế nào, ngươi cũng bày ra dáng vẻ thanh cao với ta, hiện tại vì tiểu súc sinh này, cái gì cũng không chịu đáp ứng, đồ đê tiện!
Ánh mắt lộ ra một tia khinh miệt, Bạch Vinh quát lên với vẻ châm chọc.
- Quỳ xuống, đi tới đây cho ta, nói không chừng ta một khi cao hứng, còn có thể tha cho tiểu súc sinh này một mạng.
Những năm gần đây, tuy Bạch Vinh nhiều lần bức bách, nhưng cũng không tùy ý lăng nhục như hiện giờ.
Trong lòng Bạch Thanh Nhã biết rất rõ, Bạch Vinh chính là muốn ở ngay trước mặt Bạch Nhạc làm nhục nàng ta, nhưng... Còn có thể làm gì bây giờ?
Nàng ta chỉ là một thiếu nữ, đối mặt với Bạch Thành, đối mặt với sự cường thế của toàn bộ Bạch gia, lợi thế duy nhất chính là bản thân nàng ta.
Nước mắt không nhịn được rơi xuống, dưới chân Bạch Thanh Nhã mềm nhũn, đã muốn quỳ xuống.
Nhưng mà, cơ hồ là đồng thời, một đôi cánh tay hữu lực đột nhiên ôm lấy nàng ta.
- Thanh Nhã tỷ, trên đời này không ai có thể khiến ngươi phải quỳ, càng không ai có thể giẫm lên tự tôn của ngươi.
Nhìn Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc nghiêm túc mở miệng nói,
- Tin ta, Thanh Nhã tỷ! Ta hiện tại, có năng lực bảo hộ ngươi, không phải chịu sự vũ nhục của bất kỳ ai nữa, ai dám làm nhục ngươi. . . Ta giết kẻ ấy!
Đỡ Bạch Thanh Nhã dậy, lúc này trong lòng Bạch Nhạc đã nổi lên sát cơ ngập trời.
Trong nháy mắt bốn chữ cuối cùng vừa được nói ra khỏi miệng, dưới chân Bạch Nhạc bước ra một bước, một tia hàn quang hiện lên, trường kiếm đột nhiên vào tay, hóa thành một tia cầu vồng, bắn thẳng tới cổ họng của Bạch Vinh.
Nếu nói, lúc trước Bạch Nhạc kỳ thật không có sát tâm, chỉ muốn cho Bạch Vinh một chút giáo huấn, giúp Bạch Thanh Nhã đứng vững ở Bạch gia, đạt được quyền lợi nên có.
Như vậy theo những lời này của Bạch Vinh, lại triệt để khơi dậy sát tâm của Bạch Nhạc.
Chỉ bằng vào những lời này của Bạch Vinh, đã đáng chết rồi, cho dù Bạch Nhạc cũng là người của Bạch gia.
Kiếm ra khỏi vỏ, nếu không nhuốm máu, thề không trở về.
Cơ hồ là trong nháy mắt Bạch Nhạc xuất kiếm, trong lòng Bạch Thành đột nhiên dâng lên một tia cảm giác nguy hiểm khủng bố, căn bản không kịp nghĩ nhiều, thân hình nhấp nhoáng, lại đập một quyền tới mũi kiếm của Bạch Nhạc.
Chỉ là lúc này, trên người Bạch Thành đột nhiên lộ ra một tia màu đen khiếp người!
Ầm!
Trong một kích, kiếm của Bạch Nhạc một quyền này đập cho bay về, nhìn một tia màu đen như mực trên người Bạch Thành, đồng tử Bạch Nhạc đột nhiên co rút lại.
- Ngươi là Ma tu?
- Thành nhi, đã lâu không gặp.
Giữ chặt tay Bạch Thanh Nhã, trấn an cảm xúc khẩn trương của nàng ta, Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn đối phương, thản nhiên mở miệng nói.
Nhìn Bạch Nhạc một cái rất sâu, Bạch Thành chậm rãi mở miệng nói,
- Tiểu Nhạc, ngươi không nên trở về.
Lúc nhỏ, tính tình của Bạch Nhạc nhu hòa, rất dễ ở chung, Bạch Thành lớn hơn Bạch Nhạc mấy tuổi, ấn tượng đối với Bạch Nhạc cũng không xấu.
Chỉ là, theo một hồi đại biến đó, lập trường của hai bên khác nhau, tất nhiên cũng không có tiếp xúc.
- Đúng vậy, tất cả mọi người cho rằng ta không nên trở về... Thậm chí bản thân ta lúc trước cũng cho rằng là như vậy!
Nhìn Bạch Thành, Bạch Nhạc nói khẽ, chỉ là nói đến một nửa, lại đột nhiên đổi giọng, tràn ngập lực áp bức,
- Nhưng, ngươi nhìn đi, các ngươi đối đãi với Thanh Nhã tỷ thế nào?
- Chuyện năm đó, tạm thời không nhắc, nhưng Thanh Nhã tỷ, là thân nhân duy nhất của ta hiện giờ! Nếu ta không trở lại, nàng ta sẽ rơi vào một kết cục như thế nào? Ta sao có thể không trở lại!
Nghe vậy, Bạch Thành không khỏi nhíu mày, hắn tất nhiên biết chuyện Bạch Vinh muốn bức Bạch Thanh Nhã làm thiếp, chỉ là thứ nhất, hắn không có đạo lý nào lại đi quản chuyện của Bạch Vinh, thứ hai, hắn căn bản cũng không coi Bạch Thanh Nhã là nhân vật quan trọng gì.
Hiện giờ, tới Thính Hương Thủy Tạ, nhìn thấy Bạch Nhạc, nhưng hắn lại vẫn không nhìn thấu thực lực của Bạch Nhạc. Lại thêm thân phận của Bạch Nhạc, khiến hắn có chút không muốn động thủ với Bạch Nhạc.
Trầm ngâm một chút, Bạch Thành chậm rãi mở miệng nói,
- Chuyện của Thanh Nhã, ta có thể làm chủ, bảo Vinh đệ dừng tay! Hoặc là, ngươi cũng có thể dẫn nàng ta rời khỏi... Đây đã không phải Bạch gia của ngươi, rời khỏi nơi này, chuyện lúc trước, ta có thể bỏ qua.
- Bỏ qua?
Nghe thấy câu này, Bạch Nhạc lại lập tức cười lạnh,
- Những năm gần đây, Thanh Nhã tỷ phải chịu bao nhiêu đau khổ, một câu này của ngươi là muốn bỏ qua, không khỏi cũng quá tiện nghi rồi.
- Bạch gia, trước giờ đều là Bạch gia của tất cả mọi người! Cho dù Tam thúc đoạt vị trí Gia chủ, cũng không có đạo lý đuổi ta ra khỏi Bạch gia chứ?
Nhướn mày, Bạch Nhạc tiếp tục nói,
- Ta đã trở về, luôn sẽ phải cầm lại thứ thuộc về ta!
Đã nói đến mức này, Bạch Thành biết rất rõ, đã không thể dễ dàng khiến Bạch Nhạc rời đi.
Lắc đầu, Bạch Thành lạnh lùng nói,
- Ta không biết, ngươi từ đâu học được chút bản sự, nhưng ngươi phải hiểu rằng, Bạch gia hiện giờ không phải ngươi có khả năng lay động! Nể tình quan hệ khi còn bé, ta có thể tha cho ngươi không chết, nhưng một thân tu vi này của ngươi, hay là phế đi vậy.
Cơ hồ là đồng thời khi vừa dứt lời, Bạch Thành bước ra một bước, thuận thế đập xuống một quyền, nhắm thẳng tới mặt Bạch Nhạc.
Đằng đằng sát khí!
Đúng như Bạch Thanh Nhã nói, Bạch Thành xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, cho dù nói nói tha cho Bạch Nhạc một mạng, lúc xuất thủ, lại không có chút khoan dung.
Đây căn bản chính là tư thế muốn trực tiếp đánh cho Bạch Nhạc tàn phế.
Kiếm giắt bên hông, chỉ là, lúc này Bạch Nhạc căn bản không có ý muốn rút kiếm, thậm chí tay nắm Bạch Thanh Nhã cũng không buông ra.
Tay phải hơi nâng lên, vươn hai ngón tay ra, dùng ngón tay làm kiếm, trực tiếp điểm về phía quyền đầu đang ập tới mặt.
Bùm!
Một tiếng vang khẽ, Bạch Thành thế tới rào rạt không ngờ bị một chỉ này trực tiếp bức lui.
Lúc này, Bạch Thành đột nhiên biến sắc,
- Kiếm ý?
Với thực lực của hắn, tất nhiên nhìn ra, một chỉ đó của Bạch Nhạc căn bản chính là dùng ngón tay làm kiếm, linh lực có lẽ không mạnh, nhưng kiếm ý trong đó lại cực kỳ khủng bố, nhất thời lơ là, bức hắn phải lui ba bước, mới hóa giải được lực lượng của một chỉ này.
- Có thể nhận ra kiếm ý, Thành ca nhi ngươi lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều.
Tùy ý liếc Bạch Thành một cái, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Trở về đi, nói với Tam thúc, ta không có ý đoạt lại vị trí của Gia chủ, cái ta muốn chỉ là địa vị mà ta nên có! Ta là đích hệ của Bạch gia, đã trở lại, truyền thừa một mạch này của ta không đoạn.
Đối với Bạch Thành, Bạch Nhạc kỳ thật cũng không có sát tâm.
Thậm chí, ngược lại bởi vì lời nói của Bạch Thành, cảm thấy có chút tẻ nhạt, đánh thắng Bạch Thành thì sao? Cho dù đoạt lại vị trí gia chủ thì sao?
Nơi này, sớm đã rời xa cuộc sống của hắn rồi.
- Bạch Nhạc, đừng năm mơ giữa ban ngày nữa! Đây là Bạch gia của ta, không phải của ngươi!
Ngay khi hai người đang nói chuyện Bạch Vinh và hộ vệ khác cũng theo đó cưỡi thuyền mà đến, cười lạnh một tiếng, Bạch Vinh nói với vẻ khinh thường,
- Thànhca, không cần phải lắm lời với hắn, giết hắn, mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn.
- Đừng! Vinh thiếu gia, ta đáp ứng điều kiện của ngươi, xin ngươi tha cho tiểu Nhạc đi!
Nhìn thấy Bạch Vinh, Bạch Thanh Nhã cuối cùng không nhịn được mà bỏ tay Bạch Nhạc ra, lo lắng mở miệng nói.
- Hắc! Tiện nữ nhân này, lúc trước ta nói với ngươi thế nào, ngươi cũng bày ra dáng vẻ thanh cao với ta, hiện tại vì tiểu súc sinh này, cái gì cũng không chịu đáp ứng, đồ đê tiện!
Ánh mắt lộ ra một tia khinh miệt, Bạch Vinh quát lên với vẻ châm chọc.
- Quỳ xuống, đi tới đây cho ta, nói không chừng ta một khi cao hứng, còn có thể tha cho tiểu súc sinh này một mạng.
Những năm gần đây, tuy Bạch Vinh nhiều lần bức bách, nhưng cũng không tùy ý lăng nhục như hiện giờ.
Trong lòng Bạch Thanh Nhã biết rất rõ, Bạch Vinh chính là muốn ở ngay trước mặt Bạch Nhạc làm nhục nàng ta, nhưng... Còn có thể làm gì bây giờ?
Nàng ta chỉ là một thiếu nữ, đối mặt với Bạch Thành, đối mặt với sự cường thế của toàn bộ Bạch gia, lợi thế duy nhất chính là bản thân nàng ta.
Nước mắt không nhịn được rơi xuống, dưới chân Bạch Thanh Nhã mềm nhũn, đã muốn quỳ xuống.
Nhưng mà, cơ hồ là đồng thời, một đôi cánh tay hữu lực đột nhiên ôm lấy nàng ta.
- Thanh Nhã tỷ, trên đời này không ai có thể khiến ngươi phải quỳ, càng không ai có thể giẫm lên tự tôn của ngươi.
Nhìn Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc nghiêm túc mở miệng nói,
- Tin ta, Thanh Nhã tỷ! Ta hiện tại, có năng lực bảo hộ ngươi, không phải chịu sự vũ nhục của bất kỳ ai nữa, ai dám làm nhục ngươi. . . Ta giết kẻ ấy!
Đỡ Bạch Thanh Nhã dậy, lúc này trong lòng Bạch Nhạc đã nổi lên sát cơ ngập trời.
Trong nháy mắt bốn chữ cuối cùng vừa được nói ra khỏi miệng, dưới chân Bạch Nhạc bước ra một bước, một tia hàn quang hiện lên, trường kiếm đột nhiên vào tay, hóa thành một tia cầu vồng, bắn thẳng tới cổ họng của Bạch Vinh.
Nếu nói, lúc trước Bạch Nhạc kỳ thật không có sát tâm, chỉ muốn cho Bạch Vinh một chút giáo huấn, giúp Bạch Thanh Nhã đứng vững ở Bạch gia, đạt được quyền lợi nên có.
Như vậy theo những lời này của Bạch Vinh, lại triệt để khơi dậy sát tâm của Bạch Nhạc.
Chỉ bằng vào những lời này của Bạch Vinh, đã đáng chết rồi, cho dù Bạch Nhạc cũng là người của Bạch gia.
Kiếm ra khỏi vỏ, nếu không nhuốm máu, thề không trở về.
Cơ hồ là trong nháy mắt Bạch Nhạc xuất kiếm, trong lòng Bạch Thành đột nhiên dâng lên một tia cảm giác nguy hiểm khủng bố, căn bản không kịp nghĩ nhiều, thân hình nhấp nhoáng, lại đập một quyền tới mũi kiếm của Bạch Nhạc.
Chỉ là lúc này, trên người Bạch Thành đột nhiên lộ ra một tia màu đen khiếp người!
Ầm!
Trong một kích, kiếm của Bạch Nhạc một quyền này đập cho bay về, nhìn một tia màu đen như mực trên người Bạch Thành, đồng tử Bạch Nhạc đột nhiên co rút lại.
- Ngươi là Ma tu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.