Chương 275: Phối hợp trong vô tình
Phiêu Linh Huyễn
01/05/2022
Không biết qua bao lâu, Bạch Thanh Nhã mới dần từ từ tỉnh lại!
Nhưng vừa tỉnh lại, Bạch Thanh Nhã đột nhiên phát hiện mình đang tựa ở trong lòng Yến Bắc Thần, lập tức không khỏi cả kinh, nàng liều mạng giãy dụa, tức tốc đẩy ra đối phương, sắc mặt trắng bệch hét lên:
- Cút ngay, dù chết ta cũng không gả cho ngươi!
Thấy Bạch Thanh Nhã tỉnh lại, Bạch Nhạc thở phào một hơi, còn về cảm xúc Bạch Thanh Nhã có chút kích động, Bạch Nhạc lại không quá lo lắng, chỉ là hơi có chút đau lòng.
Ngồi dậy, Bạch Thanh Nhã ôm chăn tựa trong góc tường, lúc này mới phát hiện, Tô Nhan cũng đang quỳ gối trước giường.
- Ngươi đứng lên đi.
Thở dài một tiếng, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Thấy Bạch Thanh Nhã tỉnh lại, tình tự Bạch Nhạc rất nhanh cũng ổn định, từ tốn nói.
- Là ta làm việc không tốt, khiến Thanh Nhã tỷ bị thương, nguyện chịu công tử trách phạt.
Dù nghe được Bạch Nhạc phân phó, song Tô Nhan vẫn không dám đứng lên, nhẹ giọng đáp.
Mặc dù thần sắc Bạch Nhạc lúc này nhìn có vẻ rất ôn hoà, nhưng nàng há có thể quên, vừa nãy khi nàng ôm Bạch Thanh Nhã đi vào, thấy được vết máu nơi khóe miệng và trên cổ Bạch Thanh Nhã, trên người Bạch Nhạc lộ ra sát khí khủng bố cỡ nào.
Nháy mắt đó, Tô Nhan thực sự cảm thấy huyết dịch toàn thân như bị sát ý làm cho đóng băng.
Nàng không chút nghi ngờ, nếu Bạch Thanh Nhã có gì ngoài ý, Bạch Nhạc tuyệt đối sẽ không chút do dự vặn gãy cổ nàng.
- Được rồi, là ta trách oan ngươi? Ta xin lỗi.
Nghe ra được ủy khuất và u oán trong lời Tô Nhan, Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, đích thân đứng lên đỡ dậy Tô Nhan, bồi tội nói.
Bây giờ hồi thần lại, Bạch Nhạc tự nhiên biết được, vừa nãy mình phát hỏa hoàn toàn không chút đạo lý.
Muốn dấu diếm Bạch Thanh Nhã là chính hắn yêu cầu, nhưng căn bản chưa từng nghĩ qua, làm thế rốt cuộc khó đến đâu, bởi vậy mà trách tội Tô Nhan thực sự có chút không nói đạo lý.
Tô Nhan cũng không thật tức giận, giờ thấy Bạch Nhạc nguyện ý bồi tội, lập tức nguôi ngoai, thuận thế đứng lên nói:
- Công tử, Thanh Nhã tỷ đã không tín nhiệm ta, ta thực sự hết cách, giờ nên làm thế nào, chính ngươi tự cầm chủ ý thôi.
Đối thoại giữa Bạch Nhạc và Tô Nhan khiến Bạch Thanh Nhã nghe mà không khỏi mơ hồ!
Chính như nàng suy đoán, Tô Nhan quả nhiên nhận thức Yến Bắc Thần, hơn nữa quan hệ còn có vẻ cực kỳ thân mật, nhưng mà. . . thái độ đối phương với nàng, tựa hồ rất kỳ quái?
Thế này là thế nào?
Nghe được lời này của Tô Nhan, Bạch Nhạc thoáng do dự, lát sau mới khẽ thở dài một hơi, thuận thế ngồi xuống bên giường.
- Ngươi muốn làm gì?
Cảnh giác nhìn Yến Bắc Thần, Bạch Thanh Nhã căng thẳng nói.
Nhìn Bạch Thanh Nhã khẩn trương đến đổ cả mồ hôi, trong lòng Bạch Nhạc thoáng ê ẩm, làm gì còn tâm tư tiếp tục lừa gạt, tâm niệm khẽ động, huyễn thuật trên mặt chợt bỗng tiêu tán, chớp mắt liền lộ ra tướng mạo sẵn có:
- Thanh Nhã tỷ, đừng sợ, là ta, tiểu Nhạc!
- Tiểu Nhạc?
Tức thì, Bạch Thanh Nhã sửng sốt ngây dại, trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ khó mà tin tưởng, đột nhiên bắt lấy tay Bạch Nhạc:
- Tiểu Nhạc, ngươi thực sự là tiểu Nhạc?
- Xin lỗi, Thanh Nhã tỷ! Chuyện này rất phức tạp, nhất thời ta khó mà giải thích rõ ràng cho ngươi được, nhưng ta có nỗi khổ tâm riêng, tạm thời chưa thể lấy dung mạo này gặp người.
Cầm tay Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.
Đưa tay sờ lên mặt Bạch Nhạc, trong lòng Bạch Thanh Nhã vẫn có chút không dám tin tưởng:
- Tiểu Nhạc, ngươi còn nhớ chuyện lúc bé từng đáp ứng ta?
Trong lòng hơi nhảy, Bạch Nhạc lại không trả lời ngay mà nhẹ giọng phân phó nói:
- Tiểu Nhan, ngươi lui ra trước, ta có chút chuyện muốn nói với Thanh Nhã tỷ.
- Vâng!
Tô Nhan không có gì nghi ngờ, chỉ tưởng có mấy lời Bạch Nhạc không muốn nói trước mặt nàng, thế là bèn lui ra ngoài.
- Còn nữa, phía Tử Yên, ngươi cũng đi an ủi một tiếng! Việc này, nói cho cùng không phải nàng sai.
Gật đầu, Bạch Nhạc nói tiếp.
Đợi Tô Nhan đi rồi, lúc này Bạch Nhạc mới quay sang Bạch Thanh Nhã, nhẹ giọng đáp:
- Ta không đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì!
Nghe nói thế, Bạch Thanh Nhã lập tức nhịn không được bật khóc ra tiếng, ôm chặt lấy Bạch Nhạc.
Thẳng đến lúc này, nàng mới dám thật sự xác định, người trước mặt chính là Bạch Nhạc.
... ... ... ..
Bạch Thanh Nhã tự sát không thành, nhưng hôn lễ chuẩn bị lại không bởi thế mà dây dưa.
Vô luận Mộ Dung Thiên Kiếm hay Yến Bắc Thần, tựa hồ đều không mấy để ý tới chuyện này.
Tô Nhan đi ra từ Thính Hương Thủy Tạ, lại không nói qua nửa lời về Bạch Thanh Nhã, đối mặt với truy vấn của Mộ Dung Tử Yên cũng chỉ đáp một câu, nói hết thảy như thường.
Tuy người Bạch gia không cam tâm, lại đều không làm gì được.
Tình hình cụ thể, Tô Nhan đương nhiên sẽ không nói cho Mộ Dung Tử Yên, chỉ nói, từ giờ trở đi, Bạch Thanh Nhã sẽ ở lại nghỉ ngơi trong Thính Hương Thủy Tạ, cấm chỉ bất cứ người nào đến Thính Hương Thủy Tạ.
Nghe thế, Mộ Dung Tử Yên không khỏi có chút buồn bã.
Dù nàng rất muốn cầu tình cho Bạch Thanh Nhã, nhưng một tát vừa nãy của Tô Nhan khiến nàng rõ ràng ý thức được, nàng căn bản không có tư cách cầu tình giúp người khác, thậm chí dù là chính nàng, sống hay chết đều chẳng qua nằm ở ý niệm của đối phương mà thôi.
Nhưng mà, khiến Mộ Dung Tử Yên không hiểu chính là, tại sao Yến Bắc Thần rõ ràng ngay cả nàng đều không đụng, lại nhất định phải bức bách Bạch Thanh Nhã.
Bạch Thanh Nhã tuy xinh đẹp, nhưng Mộ Dung Tử Yên tự tin, bản thân tuyệt đối không kém thua đối phương.
Đáng tiếc, những nghi vấn này, nàng chỉ có thể để ở trong lòng, căn bản không dám hỏi ra.
... ... ... ..
- Vậy nên. . . Ngươi muốn giết cái tên Mộ Dung Thiên Kiếm kia?
Yên ắng nghe xong Bạch Nhạc nói rõ ràng hết thảy tình hình hiện tại, Bạch Thanh Nhã khẽ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
- Chỉ riêng Mộ Dung Thiên Kiếm căn bản không tính là gì, người ta muốn giết là Huyết Ảnh Ma Tông Mạc Vô Tình.
Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp:
- Tối hôm nay ta sẽ động thủ, đến lúc đó, có thể sẽ cần ngươi và Tô Nhan phối hợp.
- Tiểu Nhạc, ngươi đáp ứng ta, một khi gặp nguy hiểm, nhất định phải bảo toàn chính ngươi trước! Bằng không, dù chết, ta cũng không mặt mũi nào đi gặp cha mẹ.
Nắm lấy tay Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã nghiêm túc nói.
- Yên tâm đi!
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Thanh Nhã tỷ, tin tưởng ta, bây giờ tiểu Nhạc rất lợi hại, cái bẫy này là do ta chính tay bố ra, sẽ không có nguy hiểm.
Ngước mắt nhìn lên, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra tự tin:
- Thanh Nhã tỷ, ta nói rồi, tuyệt sẽ không khiến ngươi chịu khổ, tin tưởng ta! Sau trận chiến này, trọn cả Thanh Châu, sẽ không còn ai dám động tới Bạch gia chúng ta!
Nhìn bộ dạng tự tin đó của Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã rốt cục bị đánh động:
- Nói đi, ngươi muốn tỷ tỷ phối hợp thế nào?
Khóe miệng nhếch lên ý cười, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Rất đơn giản, chỉ một chữ thôi. . . Khóc!
- Khóc?
Tức thì, Bạch Thanh Nhã không khỏi trợn mắt há mồm!
Khóc, thế mà cũng tính là phối hợp?
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh nói:
- Vốn chỉ đơn giản vậy thôi! Thực ra, vừa rồi ngươi náo như thế, tính ra cũng đã rất phối hợp. . . Hơn nữa, đây còn là phối hợp trong vô tình, hiệu quả càng tốt hơn so với trong tưởng tượng!
…
Nhưng vừa tỉnh lại, Bạch Thanh Nhã đột nhiên phát hiện mình đang tựa ở trong lòng Yến Bắc Thần, lập tức không khỏi cả kinh, nàng liều mạng giãy dụa, tức tốc đẩy ra đối phương, sắc mặt trắng bệch hét lên:
- Cút ngay, dù chết ta cũng không gả cho ngươi!
Thấy Bạch Thanh Nhã tỉnh lại, Bạch Nhạc thở phào một hơi, còn về cảm xúc Bạch Thanh Nhã có chút kích động, Bạch Nhạc lại không quá lo lắng, chỉ là hơi có chút đau lòng.
Ngồi dậy, Bạch Thanh Nhã ôm chăn tựa trong góc tường, lúc này mới phát hiện, Tô Nhan cũng đang quỳ gối trước giường.
- Ngươi đứng lên đi.
Thở dài một tiếng, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Thấy Bạch Thanh Nhã tỉnh lại, tình tự Bạch Nhạc rất nhanh cũng ổn định, từ tốn nói.
- Là ta làm việc không tốt, khiến Thanh Nhã tỷ bị thương, nguyện chịu công tử trách phạt.
Dù nghe được Bạch Nhạc phân phó, song Tô Nhan vẫn không dám đứng lên, nhẹ giọng đáp.
Mặc dù thần sắc Bạch Nhạc lúc này nhìn có vẻ rất ôn hoà, nhưng nàng há có thể quên, vừa nãy khi nàng ôm Bạch Thanh Nhã đi vào, thấy được vết máu nơi khóe miệng và trên cổ Bạch Thanh Nhã, trên người Bạch Nhạc lộ ra sát khí khủng bố cỡ nào.
Nháy mắt đó, Tô Nhan thực sự cảm thấy huyết dịch toàn thân như bị sát ý làm cho đóng băng.
Nàng không chút nghi ngờ, nếu Bạch Thanh Nhã có gì ngoài ý, Bạch Nhạc tuyệt đối sẽ không chút do dự vặn gãy cổ nàng.
- Được rồi, là ta trách oan ngươi? Ta xin lỗi.
Nghe ra được ủy khuất và u oán trong lời Tô Nhan, Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, đích thân đứng lên đỡ dậy Tô Nhan, bồi tội nói.
Bây giờ hồi thần lại, Bạch Nhạc tự nhiên biết được, vừa nãy mình phát hỏa hoàn toàn không chút đạo lý.
Muốn dấu diếm Bạch Thanh Nhã là chính hắn yêu cầu, nhưng căn bản chưa từng nghĩ qua, làm thế rốt cuộc khó đến đâu, bởi vậy mà trách tội Tô Nhan thực sự có chút không nói đạo lý.
Tô Nhan cũng không thật tức giận, giờ thấy Bạch Nhạc nguyện ý bồi tội, lập tức nguôi ngoai, thuận thế đứng lên nói:
- Công tử, Thanh Nhã tỷ đã không tín nhiệm ta, ta thực sự hết cách, giờ nên làm thế nào, chính ngươi tự cầm chủ ý thôi.
Đối thoại giữa Bạch Nhạc và Tô Nhan khiến Bạch Thanh Nhã nghe mà không khỏi mơ hồ!
Chính như nàng suy đoán, Tô Nhan quả nhiên nhận thức Yến Bắc Thần, hơn nữa quan hệ còn có vẻ cực kỳ thân mật, nhưng mà. . . thái độ đối phương với nàng, tựa hồ rất kỳ quái?
Thế này là thế nào?
Nghe được lời này của Tô Nhan, Bạch Nhạc thoáng do dự, lát sau mới khẽ thở dài một hơi, thuận thế ngồi xuống bên giường.
- Ngươi muốn làm gì?
Cảnh giác nhìn Yến Bắc Thần, Bạch Thanh Nhã căng thẳng nói.
Nhìn Bạch Thanh Nhã khẩn trương đến đổ cả mồ hôi, trong lòng Bạch Nhạc thoáng ê ẩm, làm gì còn tâm tư tiếp tục lừa gạt, tâm niệm khẽ động, huyễn thuật trên mặt chợt bỗng tiêu tán, chớp mắt liền lộ ra tướng mạo sẵn có:
- Thanh Nhã tỷ, đừng sợ, là ta, tiểu Nhạc!
- Tiểu Nhạc?
Tức thì, Bạch Thanh Nhã sửng sốt ngây dại, trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ khó mà tin tưởng, đột nhiên bắt lấy tay Bạch Nhạc:
- Tiểu Nhạc, ngươi thực sự là tiểu Nhạc?
- Xin lỗi, Thanh Nhã tỷ! Chuyện này rất phức tạp, nhất thời ta khó mà giải thích rõ ràng cho ngươi được, nhưng ta có nỗi khổ tâm riêng, tạm thời chưa thể lấy dung mạo này gặp người.
Cầm tay Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.
Đưa tay sờ lên mặt Bạch Nhạc, trong lòng Bạch Thanh Nhã vẫn có chút không dám tin tưởng:
- Tiểu Nhạc, ngươi còn nhớ chuyện lúc bé từng đáp ứng ta?
Trong lòng hơi nhảy, Bạch Nhạc lại không trả lời ngay mà nhẹ giọng phân phó nói:
- Tiểu Nhan, ngươi lui ra trước, ta có chút chuyện muốn nói với Thanh Nhã tỷ.
- Vâng!
Tô Nhan không có gì nghi ngờ, chỉ tưởng có mấy lời Bạch Nhạc không muốn nói trước mặt nàng, thế là bèn lui ra ngoài.
- Còn nữa, phía Tử Yên, ngươi cũng đi an ủi một tiếng! Việc này, nói cho cùng không phải nàng sai.
Gật đầu, Bạch Nhạc nói tiếp.
Đợi Tô Nhan đi rồi, lúc này Bạch Nhạc mới quay sang Bạch Thanh Nhã, nhẹ giọng đáp:
- Ta không đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì!
Nghe nói thế, Bạch Thanh Nhã lập tức nhịn không được bật khóc ra tiếng, ôm chặt lấy Bạch Nhạc.
Thẳng đến lúc này, nàng mới dám thật sự xác định, người trước mặt chính là Bạch Nhạc.
... ... ... ..
Bạch Thanh Nhã tự sát không thành, nhưng hôn lễ chuẩn bị lại không bởi thế mà dây dưa.
Vô luận Mộ Dung Thiên Kiếm hay Yến Bắc Thần, tựa hồ đều không mấy để ý tới chuyện này.
Tô Nhan đi ra từ Thính Hương Thủy Tạ, lại không nói qua nửa lời về Bạch Thanh Nhã, đối mặt với truy vấn của Mộ Dung Tử Yên cũng chỉ đáp một câu, nói hết thảy như thường.
Tuy người Bạch gia không cam tâm, lại đều không làm gì được.
Tình hình cụ thể, Tô Nhan đương nhiên sẽ không nói cho Mộ Dung Tử Yên, chỉ nói, từ giờ trở đi, Bạch Thanh Nhã sẽ ở lại nghỉ ngơi trong Thính Hương Thủy Tạ, cấm chỉ bất cứ người nào đến Thính Hương Thủy Tạ.
Nghe thế, Mộ Dung Tử Yên không khỏi có chút buồn bã.
Dù nàng rất muốn cầu tình cho Bạch Thanh Nhã, nhưng một tát vừa nãy của Tô Nhan khiến nàng rõ ràng ý thức được, nàng căn bản không có tư cách cầu tình giúp người khác, thậm chí dù là chính nàng, sống hay chết đều chẳng qua nằm ở ý niệm của đối phương mà thôi.
Nhưng mà, khiến Mộ Dung Tử Yên không hiểu chính là, tại sao Yến Bắc Thần rõ ràng ngay cả nàng đều không đụng, lại nhất định phải bức bách Bạch Thanh Nhã.
Bạch Thanh Nhã tuy xinh đẹp, nhưng Mộ Dung Tử Yên tự tin, bản thân tuyệt đối không kém thua đối phương.
Đáng tiếc, những nghi vấn này, nàng chỉ có thể để ở trong lòng, căn bản không dám hỏi ra.
... ... ... ..
- Vậy nên. . . Ngươi muốn giết cái tên Mộ Dung Thiên Kiếm kia?
Yên ắng nghe xong Bạch Nhạc nói rõ ràng hết thảy tình hình hiện tại, Bạch Thanh Nhã khẽ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
- Chỉ riêng Mộ Dung Thiên Kiếm căn bản không tính là gì, người ta muốn giết là Huyết Ảnh Ma Tông Mạc Vô Tình.
Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp:
- Tối hôm nay ta sẽ động thủ, đến lúc đó, có thể sẽ cần ngươi và Tô Nhan phối hợp.
- Tiểu Nhạc, ngươi đáp ứng ta, một khi gặp nguy hiểm, nhất định phải bảo toàn chính ngươi trước! Bằng không, dù chết, ta cũng không mặt mũi nào đi gặp cha mẹ.
Nắm lấy tay Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã nghiêm túc nói.
- Yên tâm đi!
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Thanh Nhã tỷ, tin tưởng ta, bây giờ tiểu Nhạc rất lợi hại, cái bẫy này là do ta chính tay bố ra, sẽ không có nguy hiểm.
Ngước mắt nhìn lên, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra tự tin:
- Thanh Nhã tỷ, ta nói rồi, tuyệt sẽ không khiến ngươi chịu khổ, tin tưởng ta! Sau trận chiến này, trọn cả Thanh Châu, sẽ không còn ai dám động tới Bạch gia chúng ta!
Nhìn bộ dạng tự tin đó của Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã rốt cục bị đánh động:
- Nói đi, ngươi muốn tỷ tỷ phối hợp thế nào?
Khóe miệng nhếch lên ý cười, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Rất đơn giản, chỉ một chữ thôi. . . Khóc!
- Khóc?
Tức thì, Bạch Thanh Nhã không khỏi trợn mắt há mồm!
Khóc, thế mà cũng tính là phối hợp?
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh nói:
- Vốn chỉ đơn giản vậy thôi! Thực ra, vừa rồi ngươi náo như thế, tính ra cũng đã rất phối hợp. . . Hơn nữa, đây còn là phối hợp trong vô tình, hiệu quả càng tốt hơn so với trong tưởng tượng!
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.