Chương 257: Ta đây, Yến Bắc Thần
Phiêu Linh Huyễn
27/04/2022
Bạch Nhạc cũng lớn gan, lách một vòng, cứ vậy nghênh ngang về lại tửu lâu khi nãy.
Trong tửu lâu mặc dù còn hơi hiện vẻ nhốn nháo, nhưng ông chủ sớm đã chỉ huy kẻ hầu thu dọn thấy Bạch Nhạc đi đến, lập tức có tiểu nhị chào đón:
- Vị khách quan này, mời ngài vào trong!
- Tiểu nhị, quán các ngươi bị trộm à?
Đảo mắt tìm kiếm tung tích Thanh Bạch, Bạch Nhạc thuận miệng hỏi.
- Ài, đào đâu ra kẻ trộm, không dám giấu công tử, vừa rồi không biết làm sao, đột nhiên tới một vị tiên trưởng lợi hại, người đó phát nộ, nện nát bàn trong quán, dọa chạy toàn bộ khách nhân, cũng may đối phương phát bực tức một trận chứ không giết người.
- Đúng là tai bay vạ gió, đại nhân vật thế kia sao lại đến loại tiểu điếm như chúng ta không biết.
Nét mặt vẫn còn sợ hãi, tiểu nhị kia lắc lắc đầu giải thích nói.
Người bình thường thế này, đâu phân được cái gì là linh lực, cái gì là ma khí, đối với bọn hắn mà nói, tu hành giả chính là tiên trưởng.
Chỉ cần không phải loại ma đầu giết người không chớp mắt, tự nhiên liền không có gì phải sợ.
Mới vừa náo qua một trận, trong điếm còn chưa có khách, Bạch Nhạc được tiểu nhị kia dẫn tới bên cửa sổ, ngồi xuống cách chỗ chiếc bàn bị nện vừa nãy không xa, Bạch Nhạc tùy tiện điểm mấy món điểm tâm tinh xảo, lại gọi một bầu rượu, cứ vậy ngồi bên cửa sổ, chậm rãi nhấm nháp.
Thanh Bạch không lạm sát người vô tội, khiến ấn tượng Bạch Nhạc dành cho hắn tốt lên mấy phần.
Tuy bản thân Bạch Nhạc cũng là ma tu, nhưng lại vô cùng chán ghét loại ma đầu giết người không ghê tay như Âm Dương Quỷ Đồng, hay là người Huyết Ảnh Ma Tông.
Còn về Thanh Bạch muốn giết hắn đoạt bảo, Bạch Nhạc lại không quá ghi hận, thế giới này vốn là như vậy, nếu ai nấy đều thủ quy củ tu hành, không tranh không đoạt, vậy mới là kỳ quặc quái gở.
Ngồi ở trước bàn, sắc trời đã triệt để tối hẳn, vầng trăng treo cao, vẩy xuống ánh sáng nhàn nhạt, rơi ở trên người Bạch Nhạc, hiện vẻ thanh lãnh dị thường.
Sau trường hỗn loạn vừa rồi, trấn nhỏ tựa hồ đã dần khôi phục bình tĩnh, song Bạch Nhạc lại rất rõ ràng, Thanh Bạch tất còn chưa rời đi, mà đang như thợ săn âm thầm chờ hắn chủ động nhảy ra.
Quan trọng hơn là, Thanh Bạch ra tay, khiến cho Bạch Nhạc triệt để hồi thần lại.
Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa ở trong tay hắn chính là khoai lang nóng bỏng tay, dù thoát được Thanh Bạch thì vẫn sẽ có cao thủ khác ngấm ngầm xuống tay, chỉ cần ngày nào hắn còn chưa tìm được thế lực đủ sức che chở cho mình, như vậy truy sát ngoài sáng trong tối này tuyệt đối sẽ không ngừng nghỉ
Tình cảnh đó, dù Bạch Nhạc nóng lòng muốn về thế nào cũng hiểu được, hắn tuyệt đối chưa thể trở về.
Thậm chí Bạch Nhạc còn hoài nghi, giờ đây phụ cận Bạch gia sợ rằng sớm đã có vô số tai mắt chờ sẵn, chỉ cần hắn dám đi về, lập tức sẽ dẫn tới cao thủ lên cửa cướp đoạt, đến khi ấy, không chỉ tự thân khó bảo, thậm chí còn liên lụy đến Bạch gia.
Bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, trong đầu Bạch Nhạc chớp qua vô số ý niệm.
Bị Thất Tinh Tông gài một cú, cách tốt nhất bây giờ tự nhiên là lập tức đi tìm chỗ dựa, hiện nay đang có một lựa chọn vô cùng tốt đặt ngay trước mặt, đó là Ngô Tuyết Tùng!
Vị phủ chủ Thanh Châu Phủ xuất thân Tiên Du Kiếm Cung này chính đang tọa trấn ở Thanh Châu Thành, chỉ cần được đến hắn che chở, dù là ai cũng không động được Bạch gia, không động được Bạch Nhạc đang ở lại trong Thanh Châu Thành.
Nhưng vấn đề ở chỗ. . . Muốn được đến Ngô Tuyết Tùng che chở, Bạch Nhạc nhất định phải chủ động dâng lên Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa.
Đổi thành người khác, với tình hình thế này, mặc dù không cam tâm đến đâu, sợ rằng cũng chỉ còn nước dâng ra để giữ mạng, nhưng Bạch Nhạc há lý nào lại cam tâm.
Lần trước lúc khai mở Linh Phủ, Bạch Nhạc liền đã ý thức được gian nan trên con đường mình đang đi, đạo ma song tu tuy thực lực cường đại, nhưng đồng thời, lượng tài nguyên cần thiết cũng nhiều gấp mấy lần những người khác.
Nếu không phải nhờ có Vân Mộng Chân, đương sơ sợ rằng ngay cả cửa ải khai mở Linh Phủ Bạch Nhạc đều chưa hẳn xông qua được.
Như vậy, đợi đến ngày sau cần phải đột phá Tinh Cung thì sao?
Nếu buông bỏ trái Linh Khư Quả thượng phẩm này, ngày sau Bạch Nhạc biết đi đâu để tìm bảo vật tương tự?
Chậm rãi rót cho bản thân một chén, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một tia kiên quyết.
Bản thân tu hành vốn đã là quá trình rất gian nan, nếu đã không nguyện khuất mình dưới người khác, nếu đã muốn đuổi theo bước chân Vân Mộng Chân, vậy liền không có đường để quay đầu, vô luận gặp phải nguy hiểm thế nào đều chỉ có thể vượt khó mà lên!
Dù có nhiều người muốn cướp đoạt đến mấy thì đã sao?
Bạch Nhạc có lẽ không gánh được, nhưng mà, chẳng lẽ truyền nhân Ma Quân cũng không gánh được? !
Từ góc độ này mà luận, bị tông chủ Thất Tinh Tông gài vố này, chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Có câu phúc họa đồng hành, chuyện tốt có thể biến thành chuyện xấu , tương tự, chuyện xấu chưa hẳn đã không thể biến thành chuyện tốt.
...
- Tông chủ, Bùi trưởng lão rời tông.
Nghe được đệ tử báo tin, tông chủ Thất Tinh Tông khẽ nhíu mày, trầm ngâm chốc lát, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:
- Đã nhiều năm vậy rồi, tính khí Bùi sư đệ vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Từ lúc biết Mạc Vân Tô chết ở trong tay Bạch Nhạc, hắn liền đoán được, Bùi Văn Hải tất không nhịn được cục tức này. Giờ hắn đã trục xuất Bạch Nhạc khỏi Thất Tinh Tông, nhưng Bùi Văn Hải lại vẫn không chịu để yên.
Giờ xuống núi làm gì, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Lắc lắc đầu, tông chủ Thất Tinh Tông lạnh giọng nói:
- Nghe đồn Mộng Thiên Thu từng truyền thụ qua cho Bạch Nhạc huyễn thuật, ngươi đi nói chuyện Bùi Văn Hải rời tông cho Thiên Thu đại sư.
- Cái này. . .
Nghe thế, đệ tử kia không khỏi có chút ngập ngừng:
- Tông chủ, như thế sợ là không tốt lắm đâu, nếu Thiên Thu đại sư động thủ với Bùi trưởng lão. . .
- Cứ làm theo ta phân phó.
Trong mắt chớp qua một tia không vui, tông chủ Thất Tinh Tông lạnh lùng nói.
- Vâng!
Thấy tông chủ có vẻ giận, đệ tử kia lập tức không dám nhiều lời, vội trực tiếp lui xuống.
Lắc lắc đầu, tông chủ Thất Tinh Tông nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Ai ra tay với Bạch Nhạc cũng được, duy chỉ có người Thất Tinh Tông là không được! Bùi Văn Hải, nếu ngươi đến cả điểm này đều không thấy được rõ ràng. . . Vậy thì đừng trách ta cầm ngươi lập uy.
...
- Lão tổ, ta vẫn có chút mơ hồ!
Ngây ngốc một ngày trong cung điện Tinh Hà lão tổ, Dương Bằng khá là bực bội nói:
- Bạch Nhạc lại không ngu, rất nhanh hắn sẽ hiểu được dụng ý của tông chủ, như thế, chẳng phải kết thù với Bạch Nhạc?
Thoáng ngừng một lát, Dương Bằng nói tiếp:
- Mặc dù lần này rất nguy hiểm, nhưng ta cho rằng, sau cùng Bạch Nhạc vẫn có thể độ qua kiếp này, khi ấy chẳng phải cảm tình giữa hắn và Thất Tinh Tông chúng ta sẽ mất sạch?
Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt nói:
- Một nắm gạo là ân, một đấu gạo lại thành thù! Ta hỏi ngươi, Thất Tinh Tông ta có chỗ nào bạc đãi hắn?
- . . .
- Xông qua Thất Tinh Tháp, hắn được đến Thất Tinh truyền thừa, thậm chí lão phu còn giúp hắn tranh thủ tới Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa! Thất Tinh Tông ta có gì thiếu nợ hắn?
- Nhưng mà. . .
- Là chính bản thân hắn không chịu bái nhập Thất Tinh Tông ta! Không phải đệ tử bản tông, bản tông đâu có nghĩa vụ nhất định phải che chở hắn?
Nhìn chằm chằm Dương Bằng, Tinh Hà lão tổ lành lạnh nói:
- Chỉ cần Thất Tinh Tông ta không ra tay với hắn, liền không có gì thiếu nợ hắn cả, nếu hắn có thể gượng qua cửa này. . . Đến khi ấy, tông chủ tự nhiên sẽ có bồi thường!
Thoáng ngừng một lát, Tinh Hà lão tổ nói tiếp:
- Nhưng nếu hắn ngay cả điểm này đều không thấy rõ, còn mang lòng oán hận đối với bản tông, vậy chỉ có thể nói người này khắc bạc quả ân, bạc tình bạc nghĩa, kết giao với hắn hoàn toàn không được ích lợi gì! Giả như hắn có nửa điểm hành vi nhắm đến bản tông. . . Thật tưởng rằng lão tổ ta không dám giết hắn chắc?
- . . .
Lẳng lặng nhìn lão tổ nhà mình, Dương Bằng trầm mặc khoảnh khắc, sau cùng trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, khom lưng hành lễ nói:
- Lão tổ, là ta nghĩ sai! Tôn nhi thụ giáo!
Gật đầu tán thưởng, Tinh Hà lão tổ nhẹ giọng nói:
- Ta biết ngươi có quan hệ rất tốt với Bạch Nhạc, nhưng ngươi phải hiểu, muốn nhìn rõ người nào đó không phải là chuyện đơn giản! Ngươi một mực nói muốn quảng giao bằng hữu khắp thiên hạ, nhưng mà. . . người thật lòng với ngươi, lại có bao nhiêu?
- . . .
Há há mồm, Dương Bằng muốn nói gì đó, nhưng sau cùng lại không thốt ra được nửa lời.
...
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ!
Tiếp sau Bùi Văn Hải, huyễn thuật đại sư Mộng Thiên Thu cũng trong đêm độc thân rời khỏi Thất Tinh Tông.
Đêm nay, Cửu Chỉ Thanh Bạch canh chừng ngoài trấn nhỏ trước sau gặp được ba đợt cao thủ Tinh Cung Cảnh, luân phiên chiến đấu kịch liệt, lấy sự cường hãn của Cửu Chỉ Thanh Bạch, sau cùng đều không thể không tránh lui, vứt bỏ kế hoạch tiếp tục đón lõng Bạch Nhạc.
Đêm nay, không biết trước sau đã có bao nhiêu người đi ngang qua trấn nhỏ này, lại đều không tra xét ra được kết quả gì.
Cường giả Tinh Cung Cảnh ôm theo đủ loại tâm tư, không phân chính ma, đồng thời hướng đến Thanh Châu Thành, tìm kiếm tung tích Bạch Nhạc.
Nhưng mà, chính trong tình cảnh đó, Bạch Nhạc lại biếng nhác nằm ngủ say sưa trong phòng khách sạn.
Phảng phất như hết thảy mọi chuyện bên ngoài đều không liên quan gì tới hắn.
Ngày thứ hai, Bạch Nhạc trực tiếp ngủ thẳng đến trưa, sau đó tỉnh dậy ăn một bữa thịnh soạn trong trấn nhỏ, lúc này mới vừa lòng thỏa ý mua một con ngựa, thản nhiên như công tử ca du xuân, thong thả ly khai trấn nhỏ.
Trên đường, Bạch Nhạc gặp được không ít tu hành giả, còn bị cản lại hỏi dò, nhưng một mực không ai phát hiện ra chút nào dị dạng trên thân Bạch Nhạc.
Ba ngày sau, Bạch Nhạc rời khỏi Thanh Châu Thành, bước vào địa bàn Huyết Ảnh Ma Tông.
Chỉ là, khắc này trên thân Bạch Nhạc lại đã không còn nửa điểm khí tức đệ tử huyền môn, trên mặt hiện lên vẻ tà mị, dù là bằng hữu quen thuộc Bạch Nhạc, lúc này sợ rằng đều không cách nào liên tưởng bộ dạng hiện giờ với hình tượng Bạch Nhạc trong quá khứ.
- Người nào?
Đi tới trước sơn môn vừa được Huyết Ảnh Ma Tông dựng lên, lập tức liền có đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông ngăn lại.
Khóe miệng nhếch lên ý cười tà mị, Bạch Nhạc thần tình kiêu căng mở miệng nói:
- Ta, Yến Bắc Thần, nghe được Huyết Ảnh Ma Tông lần nữa nhập chủ Thanh Châu, đặc ý tới nương nhờ! Nghe nói Mạc Vô Tình có vài phần bản lĩnh, đang muốn tìm hắn thử tay, còn không mau đi bẩm báo?
…
Trong tửu lâu mặc dù còn hơi hiện vẻ nhốn nháo, nhưng ông chủ sớm đã chỉ huy kẻ hầu thu dọn thấy Bạch Nhạc đi đến, lập tức có tiểu nhị chào đón:
- Vị khách quan này, mời ngài vào trong!
- Tiểu nhị, quán các ngươi bị trộm à?
Đảo mắt tìm kiếm tung tích Thanh Bạch, Bạch Nhạc thuận miệng hỏi.
- Ài, đào đâu ra kẻ trộm, không dám giấu công tử, vừa rồi không biết làm sao, đột nhiên tới một vị tiên trưởng lợi hại, người đó phát nộ, nện nát bàn trong quán, dọa chạy toàn bộ khách nhân, cũng may đối phương phát bực tức một trận chứ không giết người.
- Đúng là tai bay vạ gió, đại nhân vật thế kia sao lại đến loại tiểu điếm như chúng ta không biết.
Nét mặt vẫn còn sợ hãi, tiểu nhị kia lắc lắc đầu giải thích nói.
Người bình thường thế này, đâu phân được cái gì là linh lực, cái gì là ma khí, đối với bọn hắn mà nói, tu hành giả chính là tiên trưởng.
Chỉ cần không phải loại ma đầu giết người không chớp mắt, tự nhiên liền không có gì phải sợ.
Mới vừa náo qua một trận, trong điếm còn chưa có khách, Bạch Nhạc được tiểu nhị kia dẫn tới bên cửa sổ, ngồi xuống cách chỗ chiếc bàn bị nện vừa nãy không xa, Bạch Nhạc tùy tiện điểm mấy món điểm tâm tinh xảo, lại gọi một bầu rượu, cứ vậy ngồi bên cửa sổ, chậm rãi nhấm nháp.
Thanh Bạch không lạm sát người vô tội, khiến ấn tượng Bạch Nhạc dành cho hắn tốt lên mấy phần.
Tuy bản thân Bạch Nhạc cũng là ma tu, nhưng lại vô cùng chán ghét loại ma đầu giết người không ghê tay như Âm Dương Quỷ Đồng, hay là người Huyết Ảnh Ma Tông.
Còn về Thanh Bạch muốn giết hắn đoạt bảo, Bạch Nhạc lại không quá ghi hận, thế giới này vốn là như vậy, nếu ai nấy đều thủ quy củ tu hành, không tranh không đoạt, vậy mới là kỳ quặc quái gở.
Ngồi ở trước bàn, sắc trời đã triệt để tối hẳn, vầng trăng treo cao, vẩy xuống ánh sáng nhàn nhạt, rơi ở trên người Bạch Nhạc, hiện vẻ thanh lãnh dị thường.
Sau trường hỗn loạn vừa rồi, trấn nhỏ tựa hồ đã dần khôi phục bình tĩnh, song Bạch Nhạc lại rất rõ ràng, Thanh Bạch tất còn chưa rời đi, mà đang như thợ săn âm thầm chờ hắn chủ động nhảy ra.
Quan trọng hơn là, Thanh Bạch ra tay, khiến cho Bạch Nhạc triệt để hồi thần lại.
Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa ở trong tay hắn chính là khoai lang nóng bỏng tay, dù thoát được Thanh Bạch thì vẫn sẽ có cao thủ khác ngấm ngầm xuống tay, chỉ cần ngày nào hắn còn chưa tìm được thế lực đủ sức che chở cho mình, như vậy truy sát ngoài sáng trong tối này tuyệt đối sẽ không ngừng nghỉ
Tình cảnh đó, dù Bạch Nhạc nóng lòng muốn về thế nào cũng hiểu được, hắn tuyệt đối chưa thể trở về.
Thậm chí Bạch Nhạc còn hoài nghi, giờ đây phụ cận Bạch gia sợ rằng sớm đã có vô số tai mắt chờ sẵn, chỉ cần hắn dám đi về, lập tức sẽ dẫn tới cao thủ lên cửa cướp đoạt, đến khi ấy, không chỉ tự thân khó bảo, thậm chí còn liên lụy đến Bạch gia.
Bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, trong đầu Bạch Nhạc chớp qua vô số ý niệm.
Bị Thất Tinh Tông gài một cú, cách tốt nhất bây giờ tự nhiên là lập tức đi tìm chỗ dựa, hiện nay đang có một lựa chọn vô cùng tốt đặt ngay trước mặt, đó là Ngô Tuyết Tùng!
Vị phủ chủ Thanh Châu Phủ xuất thân Tiên Du Kiếm Cung này chính đang tọa trấn ở Thanh Châu Thành, chỉ cần được đến hắn che chở, dù là ai cũng không động được Bạch gia, không động được Bạch Nhạc đang ở lại trong Thanh Châu Thành.
Nhưng vấn đề ở chỗ. . . Muốn được đến Ngô Tuyết Tùng che chở, Bạch Nhạc nhất định phải chủ động dâng lên Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa.
Đổi thành người khác, với tình hình thế này, mặc dù không cam tâm đến đâu, sợ rằng cũng chỉ còn nước dâng ra để giữ mạng, nhưng Bạch Nhạc há lý nào lại cam tâm.
Lần trước lúc khai mở Linh Phủ, Bạch Nhạc liền đã ý thức được gian nan trên con đường mình đang đi, đạo ma song tu tuy thực lực cường đại, nhưng đồng thời, lượng tài nguyên cần thiết cũng nhiều gấp mấy lần những người khác.
Nếu không phải nhờ có Vân Mộng Chân, đương sơ sợ rằng ngay cả cửa ải khai mở Linh Phủ Bạch Nhạc đều chưa hẳn xông qua được.
Như vậy, đợi đến ngày sau cần phải đột phá Tinh Cung thì sao?
Nếu buông bỏ trái Linh Khư Quả thượng phẩm này, ngày sau Bạch Nhạc biết đi đâu để tìm bảo vật tương tự?
Chậm rãi rót cho bản thân một chén, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một tia kiên quyết.
Bản thân tu hành vốn đã là quá trình rất gian nan, nếu đã không nguyện khuất mình dưới người khác, nếu đã muốn đuổi theo bước chân Vân Mộng Chân, vậy liền không có đường để quay đầu, vô luận gặp phải nguy hiểm thế nào đều chỉ có thể vượt khó mà lên!
Dù có nhiều người muốn cướp đoạt đến mấy thì đã sao?
Bạch Nhạc có lẽ không gánh được, nhưng mà, chẳng lẽ truyền nhân Ma Quân cũng không gánh được? !
Từ góc độ này mà luận, bị tông chủ Thất Tinh Tông gài vố này, chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Có câu phúc họa đồng hành, chuyện tốt có thể biến thành chuyện xấu , tương tự, chuyện xấu chưa hẳn đã không thể biến thành chuyện tốt.
...
- Tông chủ, Bùi trưởng lão rời tông.
Nghe được đệ tử báo tin, tông chủ Thất Tinh Tông khẽ nhíu mày, trầm ngâm chốc lát, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:
- Đã nhiều năm vậy rồi, tính khí Bùi sư đệ vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Từ lúc biết Mạc Vân Tô chết ở trong tay Bạch Nhạc, hắn liền đoán được, Bùi Văn Hải tất không nhịn được cục tức này. Giờ hắn đã trục xuất Bạch Nhạc khỏi Thất Tinh Tông, nhưng Bùi Văn Hải lại vẫn không chịu để yên.
Giờ xuống núi làm gì, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Lắc lắc đầu, tông chủ Thất Tinh Tông lạnh giọng nói:
- Nghe đồn Mộng Thiên Thu từng truyền thụ qua cho Bạch Nhạc huyễn thuật, ngươi đi nói chuyện Bùi Văn Hải rời tông cho Thiên Thu đại sư.
- Cái này. . .
Nghe thế, đệ tử kia không khỏi có chút ngập ngừng:
- Tông chủ, như thế sợ là không tốt lắm đâu, nếu Thiên Thu đại sư động thủ với Bùi trưởng lão. . .
- Cứ làm theo ta phân phó.
Trong mắt chớp qua một tia không vui, tông chủ Thất Tinh Tông lạnh lùng nói.
- Vâng!
Thấy tông chủ có vẻ giận, đệ tử kia lập tức không dám nhiều lời, vội trực tiếp lui xuống.
Lắc lắc đầu, tông chủ Thất Tinh Tông nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Ai ra tay với Bạch Nhạc cũng được, duy chỉ có người Thất Tinh Tông là không được! Bùi Văn Hải, nếu ngươi đến cả điểm này đều không thấy được rõ ràng. . . Vậy thì đừng trách ta cầm ngươi lập uy.
...
- Lão tổ, ta vẫn có chút mơ hồ!
Ngây ngốc một ngày trong cung điện Tinh Hà lão tổ, Dương Bằng khá là bực bội nói:
- Bạch Nhạc lại không ngu, rất nhanh hắn sẽ hiểu được dụng ý của tông chủ, như thế, chẳng phải kết thù với Bạch Nhạc?
Thoáng ngừng một lát, Dương Bằng nói tiếp:
- Mặc dù lần này rất nguy hiểm, nhưng ta cho rằng, sau cùng Bạch Nhạc vẫn có thể độ qua kiếp này, khi ấy chẳng phải cảm tình giữa hắn và Thất Tinh Tông chúng ta sẽ mất sạch?
Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt nói:
- Một nắm gạo là ân, một đấu gạo lại thành thù! Ta hỏi ngươi, Thất Tinh Tông ta có chỗ nào bạc đãi hắn?
- . . .
- Xông qua Thất Tinh Tháp, hắn được đến Thất Tinh truyền thừa, thậm chí lão phu còn giúp hắn tranh thủ tới Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa! Thất Tinh Tông ta có gì thiếu nợ hắn?
- Nhưng mà. . .
- Là chính bản thân hắn không chịu bái nhập Thất Tinh Tông ta! Không phải đệ tử bản tông, bản tông đâu có nghĩa vụ nhất định phải che chở hắn?
Nhìn chằm chằm Dương Bằng, Tinh Hà lão tổ lành lạnh nói:
- Chỉ cần Thất Tinh Tông ta không ra tay với hắn, liền không có gì thiếu nợ hắn cả, nếu hắn có thể gượng qua cửa này. . . Đến khi ấy, tông chủ tự nhiên sẽ có bồi thường!
Thoáng ngừng một lát, Tinh Hà lão tổ nói tiếp:
- Nhưng nếu hắn ngay cả điểm này đều không thấy rõ, còn mang lòng oán hận đối với bản tông, vậy chỉ có thể nói người này khắc bạc quả ân, bạc tình bạc nghĩa, kết giao với hắn hoàn toàn không được ích lợi gì! Giả như hắn có nửa điểm hành vi nhắm đến bản tông. . . Thật tưởng rằng lão tổ ta không dám giết hắn chắc?
- . . .
Lẳng lặng nhìn lão tổ nhà mình, Dương Bằng trầm mặc khoảnh khắc, sau cùng trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, khom lưng hành lễ nói:
- Lão tổ, là ta nghĩ sai! Tôn nhi thụ giáo!
Gật đầu tán thưởng, Tinh Hà lão tổ nhẹ giọng nói:
- Ta biết ngươi có quan hệ rất tốt với Bạch Nhạc, nhưng ngươi phải hiểu, muốn nhìn rõ người nào đó không phải là chuyện đơn giản! Ngươi một mực nói muốn quảng giao bằng hữu khắp thiên hạ, nhưng mà. . . người thật lòng với ngươi, lại có bao nhiêu?
- . . .
Há há mồm, Dương Bằng muốn nói gì đó, nhưng sau cùng lại không thốt ra được nửa lời.
...
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ!
Tiếp sau Bùi Văn Hải, huyễn thuật đại sư Mộng Thiên Thu cũng trong đêm độc thân rời khỏi Thất Tinh Tông.
Đêm nay, Cửu Chỉ Thanh Bạch canh chừng ngoài trấn nhỏ trước sau gặp được ba đợt cao thủ Tinh Cung Cảnh, luân phiên chiến đấu kịch liệt, lấy sự cường hãn của Cửu Chỉ Thanh Bạch, sau cùng đều không thể không tránh lui, vứt bỏ kế hoạch tiếp tục đón lõng Bạch Nhạc.
Đêm nay, không biết trước sau đã có bao nhiêu người đi ngang qua trấn nhỏ này, lại đều không tra xét ra được kết quả gì.
Cường giả Tinh Cung Cảnh ôm theo đủ loại tâm tư, không phân chính ma, đồng thời hướng đến Thanh Châu Thành, tìm kiếm tung tích Bạch Nhạc.
Nhưng mà, chính trong tình cảnh đó, Bạch Nhạc lại biếng nhác nằm ngủ say sưa trong phòng khách sạn.
Phảng phất như hết thảy mọi chuyện bên ngoài đều không liên quan gì tới hắn.
Ngày thứ hai, Bạch Nhạc trực tiếp ngủ thẳng đến trưa, sau đó tỉnh dậy ăn một bữa thịnh soạn trong trấn nhỏ, lúc này mới vừa lòng thỏa ý mua một con ngựa, thản nhiên như công tử ca du xuân, thong thả ly khai trấn nhỏ.
Trên đường, Bạch Nhạc gặp được không ít tu hành giả, còn bị cản lại hỏi dò, nhưng một mực không ai phát hiện ra chút nào dị dạng trên thân Bạch Nhạc.
Ba ngày sau, Bạch Nhạc rời khỏi Thanh Châu Thành, bước vào địa bàn Huyết Ảnh Ma Tông.
Chỉ là, khắc này trên thân Bạch Nhạc lại đã không còn nửa điểm khí tức đệ tử huyền môn, trên mặt hiện lên vẻ tà mị, dù là bằng hữu quen thuộc Bạch Nhạc, lúc này sợ rằng đều không cách nào liên tưởng bộ dạng hiện giờ với hình tượng Bạch Nhạc trong quá khứ.
- Người nào?
Đi tới trước sơn môn vừa được Huyết Ảnh Ma Tông dựng lên, lập tức liền có đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông ngăn lại.
Khóe miệng nhếch lên ý cười tà mị, Bạch Nhạc thần tình kiêu căng mở miệng nói:
- Ta, Yến Bắc Thần, nghe được Huyết Ảnh Ma Tông lần nữa nhập chủ Thanh Châu, đặc ý tới nương nhờ! Nghe nói Mạc Vô Tình có vài phần bản lĩnh, đang muốn tìm hắn thử tay, còn không mau đi bẩm báo?
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.