Chương 190: Thắng thảm và tuyệt vọng vẫn lạc
Phiêu Linh Huyễn
12/04/2022
Lấy thực lực hiện nay của Bạch Nhạc, cho dù liều mạng, thực ra cũng rất khó triệt để phát huy ra được lực lượng của Thôn Thiên Quyết.
Nhưng mà, lần này lúc thi triển Thôn Thiên Quyết, Bạch Nhạc lại phúc chí tâm linh, ánh mắt bất giác rơi trên Côn Ngô Kiếm.
Rất nhiều lực lượng mà hư ảnh không thể hoàn toàn thôn phệ đều được hắn lần nữa rót vào trong Côn Ngô Kiếm, như thế liền tiến một bước giảm tải áp lực lên người, đồng thời khiến hắn phát huy ra được càng nhiều uy lực của Thôn Thiên Quyết.
Phát hiện này khiến tinh thần Bạch Nhạc lập tức vì đó khẽ rung.
Nếu nói, trước kia đối mặt Phá Nam Phi, Bạch Nhạc tự nhận chỉ có ba phần thắng tính, như vậy tùy theo phát hiện này, Bạch Nhạc tự tin thắng tính đề thăng tới năm phần!
Theo như diễn giải trong Thông Thiên Ma Công, nếu có thể thực sự tu thành Thông Thiên Ma Thể, triệt để triển hiện ra lực lượng Thôn Thiên Quyết, chỉ bằng thần thông này liền có thể vượt cảnh mà chiến, bằng vào nhục thân trực tiếp chém giết Tinh Cung.
Tuy Bạch Nhạc còn chưa triệt để tu thành Thông Thiên Ma Thể, nhưng mượn nhờ Côn Ngô Kiếm, không nghi ngờ liền bằng với khiến cho Thông Thiên Ma Thể đề thăng một tiểu cảnh giới.
- Nhiên Huyết!
Muốn ngạnh kháng Tinh Cung, liền không thể ôm theo chút tâm lý may mắn nào, nếu không bức bản thân đến cực hạn, lại làm sao có thể có hi vọng vượt cảnh chém giết cường giả Tinh Cung.
Tròng mắt không nháy lấy một lần, Bạch Nhạc trực tiếp thi triển ra Nhiên Huyết Thuật.
Mí mắt đột nhiên hơi nhảy, thấy Bạch Nhạc thi triển Nhiên Huyết Thuật, Phá Nam Phi vô thức nghĩ tới dùng huyết cấm phản chế, đáng tiếc, Thông Thiên Ma Công vận chuyển, trong người Bạch Nhạc nào còn nửa điểm bóng dáng huyết cấm.
- Đi!
Ý thức được nguy hiểm, Phá Nam Phi không dám cho Bạch Nhạc tiếp tục có thêm thời gian súc thế, ngón tay điểm tới, toàn bộ Tinh Cung bất thần lao về phía Bạch Nhạc, cùng lúc, Phi Luân màu máu kia cũng được Phá Nam Phi lần nữa ném ra, cùng theo Tinh Cung chém tới Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc đã dốc hết toàn lực ứng phó, với tình hình như vậy, Phá Nam Phi tự nhiên không dám có chút nào chủ quan.
Thậm chí lúc này, Phá Nam Phi đã không còn dám ôm lấy tâm tư bắt lại Bạch Nhạc bức hỏi Thông Thiên Ma Công, điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ chính là toàn lực ứng phó, nếu Bạch Nhạc không chặn được, vậy thì trực tiếp giết luôn.
Huống hồ, dù không được đến Thông Thiên Ma Công, chỉ bằng Côn Ngô Kiếm cũng đủ bù đắp hết thảy tổn thất.
Nào sợ hắn không dùng được, chỉ cần dâng ra Côn Ngô Kiếm cũng có thể được đến hồi báo cực phong hậu!
Vù vù!
Côn Ngô Kiếm khẽ run lên, khắc sau, cổ tay Bạch Nhạc khẽ đảo, theo đó chém ra một kiếm.
Đồng thời với đó, hư ảnh hình người sao lưng Bạch Nhạc dường như cũng hóa thành một thanh bảo kiếm vô hình, bất thần chém tới Tinh Cung.
Bạch Nhạc vô cùng rõ ràng, đối mặt cường giả như Phá Nam Phi, ý tưởng đại chiến ba trăm hiệp, chậm rãi thăm dò, sau đó tìm chuẩn cơ hội phát động một kích trí mạng gì đó thuần túy chỉ là mơ mộng hão huyền!
Muốn sống sót, thậm chí là tập sát đối phương, cách duy nhất chính là nháy mắt bạo phát hết thảy lực lượng mà mình đang có, thậm chí đánh liều tính mạng tung ra một kích.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, một kiếm này chính là cơ hội duy nhất.
Vô luận thành bại, hắn đều chỉ có lực lượng tung ra một kiếm, không thành công thì thành nhân!
Linh Tê Nhất Kiếm!
Ầm!
Nháy mắt, kiếm phong hung hãn chém lên Phi Luân màu máu!
Dốc hết toàn lực, bằng vào Thôn Thiên Quyết và Đốt Huyết Thuật, Bạch Nhạc cường hành đề thăng thực lực đến trình độ tiệm cận Tinh Cung Cảnh, như thế, uy lực Côn Ngô Kiếm mới phát huy ra được phần nào.
Dưới một kiếm này, Phi Luân màu máu vang lên một tiếng rồi vỡ vụn, gần như không có nửa điểm dư địa để quay vần!
Dù rằng đối với Phá Nam Phi, đây cũng là binh khí mà hắn phí hết tâm huyết mới dựng dưỡng ra được, nhưng khi đối mặt Côn Ngô Kiếm lại vẫn giòn yếu vô cùng!
Oanh!
Sau khi chém nát Huyết Phi Luân, Côn Ngô Kiếm phảng phất hợp hai làm một với đạo hư ảnh hình người sau lưng Bạch Nhạc, hung hãn chém tới Tinh Cung.
Xung kích khủng bố tác động lên toàn động phủ, dù có trận pháp bảo hộ song vẫn khó mà chịu tải lực lượng khủng khiếp đến vậy, trọn cả động phủ tựa hồ như sắp sụp đổ!
Chớp mắt, trận pháp trong ngoài động phủ đồng loạt nứt vỡ, đá tảng không ngừng lăn xuống, lại không cách nào đến gần hai người.
Bạch Nhạc và Phá Nam Phi đều không để ý tới xung quanh, chỉ khổ mỗi Tô Nhan.
Thực lực nàng vốn chỉ là Linh Phủ trung kỳ, chẳng qua bằng vào Mị Hoặc Chi Thuật mới có được lực lượng sánh ngang cường giả Linh Phủ hậu kỳ, nhưng khi đối mặt xung kích như vậy, Mị Hoặc Chi Thuật căn bản vô tác dụng, điểm yếu thực lực không đủ triệt để bạo lộ ra.
Dưới xung kích kịch liệt, chớp mắt, Tô Nhan liền té lăn trên đất, thậm chí nàng còn chưa kịp phản ứng, vô số tảng đá đã rơi xuống, tuy nàng tận lực trốn tránh đón đỡ, lại vẫn bị nện cho nhếch nhác bất kham, cả người đầy bụi đất, ngay cả y phục cũng bị xé rách tả tơi.
Nhưng thế còn chưa hết, đợi khi Côn Ngô Kiếm thực sự chém lên Tinh Cung, hư ảnh hình người hư và Tinh Cung đồng thời sụp đổ, xung kích khủng bố lần nữa đánh tới, cơ hồ chỉ trong một nhịp thở, Tô Nhan liền đã bị trọng thương, phun ra một búng máu, cả người trực tiếp hung hăng đụng lên vách tường động phủ.
Dù vậy, ánh mắt Tô Nhan vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc và Phá Nam Phi!
Nàng không muốn chết, nàng thật không muốn chết ở chỗ này!
- Sát Lục Huyết Ảnh, nát cho ta!
Mắt thấy Tinh Cung vỡ nát, trong mắt Phá Nam Phi lần nữa lóe lên vẻ dữ tợn!
Trước trận chiến này, vô luận thế nào hắn cũng không ngờ được, chỉ bằng tên tiểu tử Linh Phủ Cảnh kia, lại có thể bức hắn đến bước này.
Có thể nói, Sát Lục Huyết Ảnh là lá bài cuối cùng của hắn.
Là phản kích sau cùng khi Tinh Cung tan vỡ!
Sát Lục Đạo!
Sát na khi mạt huyết ảnh kia xuất hiện, Bạch Nhạc lập tức cảm được một cỗ sát ý khủng bố nghiền ép tới, dù lấy ý chí Bạch Nhạc, khắc này đều không khỏi bị sát ý xung kích đến độ gần như mất khống chế.
Nháy mắt, trong đầu Bạch Nhạc đột nhiên nhớ tới lời kể của Tô Nhan trước đó.
- Tinh túy trong công pháp Huyết Ảnh Ma Tông nằm hết trong chữ “sát”!
Đối với câu nói này, kỳ thực trước đây Bạch Nhạc vẫn luôn mơ hồ, mãi tới giờ khắc này, khi cỗ sát ý kinh khủng kia đập vào mặt, Bạch Nhạc mới thực sự ý thức được ý nghĩa trong đó!
Sát Lục Chi Đạo!
Nền tảng lực lượng của cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông chính là Sát Lục Chi Đạo, chứ không phải những pháp môn mà Cổ Hiên hay đám người Lãnh Thiên Thạch từng thi triển ra kia.
Lấy chém giết để nhập đạo, lấy chém giết để chứng đạo!
Đây mới là đại đạo cuẩ Huyết Ảnh Ma Quân, cũng là hạch tâm công pháp của toàn bộ Huyết Ảnh Ma Tông.
Đáng tiếc, Bạch Nhạc ý thức được điểm này quá trễ.
Phốc!
Sát ý như kiếm, nháy mắt liền chấn nát phòng ngự, đánh cho Bạch Nhạc trọng thương.
Phun ra một búng máu tươi, cả người Bạch Nhạc hung hăng té xuống đất, trên dưới toàn thân phảng phất như sắp tan ra từng mảnh, càng đáng sợ hơn là sát ý nhập thể, trong tình thế gần như sức cùng lực kiệt, Bạch Nhạc căn bản vô lực khu trục những sát ý này.
Đương nhiên, so với Bạch Nhạc, Phá Nam Phi cũng chẳng đỡ hơn là mấy. Tinh Cung bị Côn Ngô Kiếm chém vỡ, khiến hắn cũng bị trọng thương, thần thông Sát Lục Huyết Ảnh tính là phản kích sau cùng, dù thắng cũng chỉ là thắng thảm.
Khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng lúc này trong mắt Phá Nam Phi lại tràn đầy hưng phấn.
- Ha ha ha, Côn Ngô Kiếm thì sao? Chẳng phải ngươi vẫn bại?
Kéo lê thân thể tàn tạ, Phá Nam Phi từng bước đi tới Bạch Nhạc, bước chân thoáng hiện vẻ nặng nề, như thể mỗi một bước đều đạp vào trong thâm tâm Bạch Nhạc.
- Đều là của ta, đây hết thảy đều là của ta! Tiểu tử Bạch gia, giao ra Thông Thiên Ma Công, ta cho ngươi được chết thống khoái, bằng không, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong!
Bị Bạch Nhạc cường hành bức đến nước này, trong lòng Phá Nam Phi lại càng thêm mong đợi đối với Thông Thiên Ma Công.
Không hổ là công pháp đại đạo Thông Thiên Ma Quân lưu lại, chỉ bằng một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, lại suýt nữa khiến hắn lật thuyền trong mương, nếu công pháp này rơi vào tay hắn, dù là Huyết Ảnh Ma Quân, hắn cũng chưa hẳn để vào trong mắt.
Thắng thảm lại đã sao? Chỉ cần thắng rồi, sau trận chiến này, hắn sẽ được đến thu hoạch khiến người phát cuồng.
Phốc!
Gần như ngay khi Phá Nam Phi lại gần, vươn tay túm lấy cổ Bạch Nhạc, từ sau lưng một tiếng xé gió chợt vang lên, đang bị trọng thương, Phá Nam Phi căn bản không kịp phản ứng, chỉ đột nhiên từng hồi đau nhói!
Một thanh chủy thủ tinh xảo đâm vào từ sau lưng, nháy mắt liền xuyên thủng trái tim hắn!
- Tô Nhan, ngươi dám phản bội ta? !
Không cần nghĩ ngợi, Phá Nam Phi cũng biết là ai đánh lén mình.
Tô Nhan, nơi đây trừ Bạch Nhạc ra thì chỉ có Tô Nhã, tên đệ tử trên danh nghĩa của hắn.
Chỉ là trước lúc này, Phá Nam Phi gần như quên mất sự tồn tại của nàng.
Đối với hắn mà nói, lần này mang theo Tô Nhan đến, chẳng qua là muốn cùng giết để trút giận, tế điện cho đồ nhi Cổ Hiên.
Lại làm sao cũng không ngờ, trong tình thế hắn và Bạch Nhạc đánh đến lưỡng bại câu thương, sau cùng thắng thảm, lại là Tô Nhan cho hắn một kích trí mạng!
- Chết cho ta!
Phẫn nộ và điên cuồng không ngừng xâm thực tâm thần Phá Nam Phi, đối với cường giả cỡ này mà nói, dù tâm tạng bị đâm xuyên cũng sẽ không lập tức chết đi. Hắn xoay người lại, hung hãn điều động chút lực lượng sau cùng, Phá Nam Phi lần nữa dẫn động huyết cấm, ý đồ giết chết Tô Nhan.
Đáng tiếc, tuy bộ dạng Tô Nhan nhếch nhác dị thường, lại tuyệt đối không liên quan gì tới huyết cấm.
Tròng mắt đột nhiên co rụt lại, khắc này, Phá Nam Phi mới ý thức tới, tại sao Tô Nhan dám phản bội mình, thì ra, trong bất tri bất giác, Tô Nhan sớm đã giải trừ huyết cấm!
Tâm niệm điện chuyển, nghĩ đến Bạch Nhạc thi triển Nhiên Huyết Thuật, Phá Nam Phi rốt cục mới triệt để hồi thần.
- Thì ra, các ngươi sớm có cấu kết. . . Phản đồ, đều là phản đồ!
Khó trách Bạch Nhạc một mực mắt đi mày lại với Tô Nhan, thì ra bọn hắn sớm có cấu kết, đúng vậy, trên đời này chỉ có Thông Thiên Ma Công mới có thể vô thanh vô tức hóa giải huyết cấm!
Đáng tiếc, lúc hắn ý thức được điểm này thì đã quá muộn!
Trong mắt chớp qua vẻ tuyệt vọng và không cam tâm, Phá Nam Phi vươn tay muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng sau cùng lại chẳng thể bắt được gì, cứ thế quỵ xuống đất, triệt để mất đi hết thảy sinh cơ.
Uy phong một đời, cũng dùng ra hết toàn lực, dù phải đối mặt truyền nhân Ma Quân có trong tay Côn Ngô Kiếm là Bạch Nhạc, Phá Nam Phi cũng vẫn thắng, khăng khăng ngay khi sắp hái xuống chiến quả, lại chết dưới tay đệ tử của mình!
Đây không biết là cảm giác thống khổ tuyệt vọng và không cam tới cỡ nào?!
…
Nhưng mà, lần này lúc thi triển Thôn Thiên Quyết, Bạch Nhạc lại phúc chí tâm linh, ánh mắt bất giác rơi trên Côn Ngô Kiếm.
Rất nhiều lực lượng mà hư ảnh không thể hoàn toàn thôn phệ đều được hắn lần nữa rót vào trong Côn Ngô Kiếm, như thế liền tiến một bước giảm tải áp lực lên người, đồng thời khiến hắn phát huy ra được càng nhiều uy lực của Thôn Thiên Quyết.
Phát hiện này khiến tinh thần Bạch Nhạc lập tức vì đó khẽ rung.
Nếu nói, trước kia đối mặt Phá Nam Phi, Bạch Nhạc tự nhận chỉ có ba phần thắng tính, như vậy tùy theo phát hiện này, Bạch Nhạc tự tin thắng tính đề thăng tới năm phần!
Theo như diễn giải trong Thông Thiên Ma Công, nếu có thể thực sự tu thành Thông Thiên Ma Thể, triệt để triển hiện ra lực lượng Thôn Thiên Quyết, chỉ bằng thần thông này liền có thể vượt cảnh mà chiến, bằng vào nhục thân trực tiếp chém giết Tinh Cung.
Tuy Bạch Nhạc còn chưa triệt để tu thành Thông Thiên Ma Thể, nhưng mượn nhờ Côn Ngô Kiếm, không nghi ngờ liền bằng với khiến cho Thông Thiên Ma Thể đề thăng một tiểu cảnh giới.
- Nhiên Huyết!
Muốn ngạnh kháng Tinh Cung, liền không thể ôm theo chút tâm lý may mắn nào, nếu không bức bản thân đến cực hạn, lại làm sao có thể có hi vọng vượt cảnh chém giết cường giả Tinh Cung.
Tròng mắt không nháy lấy một lần, Bạch Nhạc trực tiếp thi triển ra Nhiên Huyết Thuật.
Mí mắt đột nhiên hơi nhảy, thấy Bạch Nhạc thi triển Nhiên Huyết Thuật, Phá Nam Phi vô thức nghĩ tới dùng huyết cấm phản chế, đáng tiếc, Thông Thiên Ma Công vận chuyển, trong người Bạch Nhạc nào còn nửa điểm bóng dáng huyết cấm.
- Đi!
Ý thức được nguy hiểm, Phá Nam Phi không dám cho Bạch Nhạc tiếp tục có thêm thời gian súc thế, ngón tay điểm tới, toàn bộ Tinh Cung bất thần lao về phía Bạch Nhạc, cùng lúc, Phi Luân màu máu kia cũng được Phá Nam Phi lần nữa ném ra, cùng theo Tinh Cung chém tới Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc đã dốc hết toàn lực ứng phó, với tình hình như vậy, Phá Nam Phi tự nhiên không dám có chút nào chủ quan.
Thậm chí lúc này, Phá Nam Phi đã không còn dám ôm lấy tâm tư bắt lại Bạch Nhạc bức hỏi Thông Thiên Ma Công, điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ chính là toàn lực ứng phó, nếu Bạch Nhạc không chặn được, vậy thì trực tiếp giết luôn.
Huống hồ, dù không được đến Thông Thiên Ma Công, chỉ bằng Côn Ngô Kiếm cũng đủ bù đắp hết thảy tổn thất.
Nào sợ hắn không dùng được, chỉ cần dâng ra Côn Ngô Kiếm cũng có thể được đến hồi báo cực phong hậu!
Vù vù!
Côn Ngô Kiếm khẽ run lên, khắc sau, cổ tay Bạch Nhạc khẽ đảo, theo đó chém ra một kiếm.
Đồng thời với đó, hư ảnh hình người sao lưng Bạch Nhạc dường như cũng hóa thành một thanh bảo kiếm vô hình, bất thần chém tới Tinh Cung.
Bạch Nhạc vô cùng rõ ràng, đối mặt cường giả như Phá Nam Phi, ý tưởng đại chiến ba trăm hiệp, chậm rãi thăm dò, sau đó tìm chuẩn cơ hội phát động một kích trí mạng gì đó thuần túy chỉ là mơ mộng hão huyền!
Muốn sống sót, thậm chí là tập sát đối phương, cách duy nhất chính là nháy mắt bạo phát hết thảy lực lượng mà mình đang có, thậm chí đánh liều tính mạng tung ra một kích.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, một kiếm này chính là cơ hội duy nhất.
Vô luận thành bại, hắn đều chỉ có lực lượng tung ra một kiếm, không thành công thì thành nhân!
Linh Tê Nhất Kiếm!
Ầm!
Nháy mắt, kiếm phong hung hãn chém lên Phi Luân màu máu!
Dốc hết toàn lực, bằng vào Thôn Thiên Quyết và Đốt Huyết Thuật, Bạch Nhạc cường hành đề thăng thực lực đến trình độ tiệm cận Tinh Cung Cảnh, như thế, uy lực Côn Ngô Kiếm mới phát huy ra được phần nào.
Dưới một kiếm này, Phi Luân màu máu vang lên một tiếng rồi vỡ vụn, gần như không có nửa điểm dư địa để quay vần!
Dù rằng đối với Phá Nam Phi, đây cũng là binh khí mà hắn phí hết tâm huyết mới dựng dưỡng ra được, nhưng khi đối mặt Côn Ngô Kiếm lại vẫn giòn yếu vô cùng!
Oanh!
Sau khi chém nát Huyết Phi Luân, Côn Ngô Kiếm phảng phất hợp hai làm một với đạo hư ảnh hình người sau lưng Bạch Nhạc, hung hãn chém tới Tinh Cung.
Xung kích khủng bố tác động lên toàn động phủ, dù có trận pháp bảo hộ song vẫn khó mà chịu tải lực lượng khủng khiếp đến vậy, trọn cả động phủ tựa hồ như sắp sụp đổ!
Chớp mắt, trận pháp trong ngoài động phủ đồng loạt nứt vỡ, đá tảng không ngừng lăn xuống, lại không cách nào đến gần hai người.
Bạch Nhạc và Phá Nam Phi đều không để ý tới xung quanh, chỉ khổ mỗi Tô Nhan.
Thực lực nàng vốn chỉ là Linh Phủ trung kỳ, chẳng qua bằng vào Mị Hoặc Chi Thuật mới có được lực lượng sánh ngang cường giả Linh Phủ hậu kỳ, nhưng khi đối mặt xung kích như vậy, Mị Hoặc Chi Thuật căn bản vô tác dụng, điểm yếu thực lực không đủ triệt để bạo lộ ra.
Dưới xung kích kịch liệt, chớp mắt, Tô Nhan liền té lăn trên đất, thậm chí nàng còn chưa kịp phản ứng, vô số tảng đá đã rơi xuống, tuy nàng tận lực trốn tránh đón đỡ, lại vẫn bị nện cho nhếch nhác bất kham, cả người đầy bụi đất, ngay cả y phục cũng bị xé rách tả tơi.
Nhưng thế còn chưa hết, đợi khi Côn Ngô Kiếm thực sự chém lên Tinh Cung, hư ảnh hình người hư và Tinh Cung đồng thời sụp đổ, xung kích khủng bố lần nữa đánh tới, cơ hồ chỉ trong một nhịp thở, Tô Nhan liền đã bị trọng thương, phun ra một búng máu, cả người trực tiếp hung hăng đụng lên vách tường động phủ.
Dù vậy, ánh mắt Tô Nhan vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc và Phá Nam Phi!
Nàng không muốn chết, nàng thật không muốn chết ở chỗ này!
- Sát Lục Huyết Ảnh, nát cho ta!
Mắt thấy Tinh Cung vỡ nát, trong mắt Phá Nam Phi lần nữa lóe lên vẻ dữ tợn!
Trước trận chiến này, vô luận thế nào hắn cũng không ngờ được, chỉ bằng tên tiểu tử Linh Phủ Cảnh kia, lại có thể bức hắn đến bước này.
Có thể nói, Sát Lục Huyết Ảnh là lá bài cuối cùng của hắn.
Là phản kích sau cùng khi Tinh Cung tan vỡ!
Sát Lục Đạo!
Sát na khi mạt huyết ảnh kia xuất hiện, Bạch Nhạc lập tức cảm được một cỗ sát ý khủng bố nghiền ép tới, dù lấy ý chí Bạch Nhạc, khắc này đều không khỏi bị sát ý xung kích đến độ gần như mất khống chế.
Nháy mắt, trong đầu Bạch Nhạc đột nhiên nhớ tới lời kể của Tô Nhan trước đó.
- Tinh túy trong công pháp Huyết Ảnh Ma Tông nằm hết trong chữ “sát”!
Đối với câu nói này, kỳ thực trước đây Bạch Nhạc vẫn luôn mơ hồ, mãi tới giờ khắc này, khi cỗ sát ý kinh khủng kia đập vào mặt, Bạch Nhạc mới thực sự ý thức được ý nghĩa trong đó!
Sát Lục Chi Đạo!
Nền tảng lực lượng của cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông chính là Sát Lục Chi Đạo, chứ không phải những pháp môn mà Cổ Hiên hay đám người Lãnh Thiên Thạch từng thi triển ra kia.
Lấy chém giết để nhập đạo, lấy chém giết để chứng đạo!
Đây mới là đại đạo cuẩ Huyết Ảnh Ma Quân, cũng là hạch tâm công pháp của toàn bộ Huyết Ảnh Ma Tông.
Đáng tiếc, Bạch Nhạc ý thức được điểm này quá trễ.
Phốc!
Sát ý như kiếm, nháy mắt liền chấn nát phòng ngự, đánh cho Bạch Nhạc trọng thương.
Phun ra một búng máu tươi, cả người Bạch Nhạc hung hăng té xuống đất, trên dưới toàn thân phảng phất như sắp tan ra từng mảnh, càng đáng sợ hơn là sát ý nhập thể, trong tình thế gần như sức cùng lực kiệt, Bạch Nhạc căn bản vô lực khu trục những sát ý này.
Đương nhiên, so với Bạch Nhạc, Phá Nam Phi cũng chẳng đỡ hơn là mấy. Tinh Cung bị Côn Ngô Kiếm chém vỡ, khiến hắn cũng bị trọng thương, thần thông Sát Lục Huyết Ảnh tính là phản kích sau cùng, dù thắng cũng chỉ là thắng thảm.
Khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng lúc này trong mắt Phá Nam Phi lại tràn đầy hưng phấn.
- Ha ha ha, Côn Ngô Kiếm thì sao? Chẳng phải ngươi vẫn bại?
Kéo lê thân thể tàn tạ, Phá Nam Phi từng bước đi tới Bạch Nhạc, bước chân thoáng hiện vẻ nặng nề, như thể mỗi một bước đều đạp vào trong thâm tâm Bạch Nhạc.
- Đều là của ta, đây hết thảy đều là của ta! Tiểu tử Bạch gia, giao ra Thông Thiên Ma Công, ta cho ngươi được chết thống khoái, bằng không, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong!
Bị Bạch Nhạc cường hành bức đến nước này, trong lòng Phá Nam Phi lại càng thêm mong đợi đối với Thông Thiên Ma Công.
Không hổ là công pháp đại đạo Thông Thiên Ma Quân lưu lại, chỉ bằng một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, lại suýt nữa khiến hắn lật thuyền trong mương, nếu công pháp này rơi vào tay hắn, dù là Huyết Ảnh Ma Quân, hắn cũng chưa hẳn để vào trong mắt.
Thắng thảm lại đã sao? Chỉ cần thắng rồi, sau trận chiến này, hắn sẽ được đến thu hoạch khiến người phát cuồng.
Phốc!
Gần như ngay khi Phá Nam Phi lại gần, vươn tay túm lấy cổ Bạch Nhạc, từ sau lưng một tiếng xé gió chợt vang lên, đang bị trọng thương, Phá Nam Phi căn bản không kịp phản ứng, chỉ đột nhiên từng hồi đau nhói!
Một thanh chủy thủ tinh xảo đâm vào từ sau lưng, nháy mắt liền xuyên thủng trái tim hắn!
- Tô Nhan, ngươi dám phản bội ta? !
Không cần nghĩ ngợi, Phá Nam Phi cũng biết là ai đánh lén mình.
Tô Nhan, nơi đây trừ Bạch Nhạc ra thì chỉ có Tô Nhã, tên đệ tử trên danh nghĩa của hắn.
Chỉ là trước lúc này, Phá Nam Phi gần như quên mất sự tồn tại của nàng.
Đối với hắn mà nói, lần này mang theo Tô Nhan đến, chẳng qua là muốn cùng giết để trút giận, tế điện cho đồ nhi Cổ Hiên.
Lại làm sao cũng không ngờ, trong tình thế hắn và Bạch Nhạc đánh đến lưỡng bại câu thương, sau cùng thắng thảm, lại là Tô Nhan cho hắn một kích trí mạng!
- Chết cho ta!
Phẫn nộ và điên cuồng không ngừng xâm thực tâm thần Phá Nam Phi, đối với cường giả cỡ này mà nói, dù tâm tạng bị đâm xuyên cũng sẽ không lập tức chết đi. Hắn xoay người lại, hung hãn điều động chút lực lượng sau cùng, Phá Nam Phi lần nữa dẫn động huyết cấm, ý đồ giết chết Tô Nhan.
Đáng tiếc, tuy bộ dạng Tô Nhan nhếch nhác dị thường, lại tuyệt đối không liên quan gì tới huyết cấm.
Tròng mắt đột nhiên co rụt lại, khắc này, Phá Nam Phi mới ý thức tới, tại sao Tô Nhan dám phản bội mình, thì ra, trong bất tri bất giác, Tô Nhan sớm đã giải trừ huyết cấm!
Tâm niệm điện chuyển, nghĩ đến Bạch Nhạc thi triển Nhiên Huyết Thuật, Phá Nam Phi rốt cục mới triệt để hồi thần.
- Thì ra, các ngươi sớm có cấu kết. . . Phản đồ, đều là phản đồ!
Khó trách Bạch Nhạc một mực mắt đi mày lại với Tô Nhan, thì ra bọn hắn sớm có cấu kết, đúng vậy, trên đời này chỉ có Thông Thiên Ma Công mới có thể vô thanh vô tức hóa giải huyết cấm!
Đáng tiếc, lúc hắn ý thức được điểm này thì đã quá muộn!
Trong mắt chớp qua vẻ tuyệt vọng và không cam tâm, Phá Nam Phi vươn tay muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng sau cùng lại chẳng thể bắt được gì, cứ thế quỵ xuống đất, triệt để mất đi hết thảy sinh cơ.
Uy phong một đời, cũng dùng ra hết toàn lực, dù phải đối mặt truyền nhân Ma Quân có trong tay Côn Ngô Kiếm là Bạch Nhạc, Phá Nam Phi cũng vẫn thắng, khăng khăng ngay khi sắp hái xuống chiến quả, lại chết dưới tay đệ tử của mình!
Đây không biết là cảm giác thống khổ tuyệt vọng và không cam tới cỡ nào?!
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.